Chàng Trai Không Biết Yêu
Chương 17
Xương quai hàm bạnh ra, hai hàm răng nghiến vào nhau nghe ken két, Hữu Bằng
không hai bàn mình đang nắm lại . 1 cái gì chợt dân làm cổ anh nghẹn
nghẹn . Tên Dũng láu cá này rõ ràng đã có ý định tán tình Tỉnh Nghi .
Không phải bây giờ mà nhiều lần rồi, anh vẫn thấy hắn cùng Tịnh Nghi hát karaoke chung 1 bài . Giữa đám đông, cả 2 lại ngang nhiêN cười nói
chẳng coi anh ra gì cả.
– Gọi anh Dũng lên phòng giám đốc gặp tôi lập tức.
Bất chợt quay sang hét lớn với 1 anh bồi đang loay hoay dọn dẹp, Hữu Bằng xăm xăm bước vào văn phòng giám đốc, đóng sầm cửa lại.
– Vâng . Sếp gặp em có chuyện gì ạ ?
Không ahy tai họa sắp ập xuống đầu mình, viên quản lý bước vào văn phòng với nụ cười vui vẻ.
– Từ ngày mai, anh không phải đi làm, tôi quyết định sa thải anh.
Hữu Bằng gằn giọng . Không hiểu sao mình nghe ghét viên quản lý ưng ý nhất của mình đến thê”.
– Sa thải tôi ? – Mặt tái xanh, Minh Dũng như ngạc nhiên, như lạ lẫm – Sao lại thế ? Em có phạm lỗi gì ?
– Ra khỏi phòng tôi lập tức.
Chỉ thẳng tay ra cửa hét lớn, nhìn Minh Dũng lủi thủi bước đi . Hữu Bằng
nghe nhẹ hẳn đi . Dù biết đuổi Minh Dũng mình sẽ gặp nhiều khó khăn
trong quản lý . Chẳng phải ai được tuyển dụng vào cũng hiểu ý anh như
hắn . Nhưng Hữu Bằng không nghe tiếc chút nào . Hừ ! Dám trèo cao, tặng
cả quà cho Tịnh Nghi, trong lúc anh chưa biết ngày mai là sinh nhật của
cô nữa chứ ? May mà gả tiếp viên kịp nhắc ra, không thì anh bỏ qua cơ
hội làm hòa cùng cô rồi . May thật.
Vừa ngồi xuống đã đứng lên, Hữu Bằng đưa mắt ngó đồng hồ lẩm bẩm:
– Quái ! Đi đâu mà lâu thế ! Hơn 9 giờ tối chứ có ít ỏi gì ? Thường ngày, cô đâu có thói quen đi sớm về trể thế này ? Đi đâu cũng nói 1 tiê”ng
chứ.
– Sen ! – Hữu Bằng lên tiếng gọi – Lúc sáng, mày thấy Tịnh Nghi đi có thái độ thế nào hả ? Cô â”y có xách va li không ?
– Không có . – Con Sen lắc đầu, lặp lại lần thứ 100 câu trả lời với Hữu
Bằng – Lúc sáng, cô Nghi thay đồ đẹp ra đi với vẻ vui mừng phấn khởi
lắm, ta không xách chiếc vali nào.
– Được rồi . – Hữu Bằng phẩy tay.
– Về xem phim tiếp đi.
– Dạ.
Con Sen nhẹn rùn vai . Nó biết mình khó mà yên thân coi đến hết bộ phim, vì 1 khi Tịnh Nghi chưa trở về, Hữu Bằng sẽ còn gọi nó lên để hỏi.
Thay đồ đẹp ..ra đi với vẻ vui mừng… Hữu Bằng khẽ lẩm bẩm rồi bật người
ngay dậy . Đúng rồi, sao anh ngu ngốc quá . Tịnh Nghi nhất định đã ra đi cùng tên Dũng . Không còn nghi ngờ gì nữa, cả hai nhất định đã có hẹn
hò từ trước, không thì Tịnh Nghi đâu bỏ nhà đi, ngay khi anh vừa cho
đuổi tên Dũng chứ ?
– Alô . – Nhấn nút chiếc phôn tay Hữu Bằng
cao giọng gọi – Dũng đó phải không ? Tên khốn ! Ai cho phép mày quyến rủ Tịnh Nghi bỏ nhà đi hả ?
– Alô . Sếp đấy ư ?
Bên kia đầu
dây, giọng tên Dũng lè nhè say khướt . Theo tập âm ồn ào, có thể đoán ra gã đang ở trong 1 bar rượu và đông đủ bạn bè:
– Sếp nói gì lạ
vậy ? Em quyến rũ Tịnh Nghi của sếp bao giờ ? Lại còn dắt đi đâu nữa .
Sếp không thấy em đang ở quán rượu ư ? Em buồn lắm sếp à ? Gần 3 năm làm trợ lý cho sếp, em chưa hề phạm 1 lỗi nào . Sếp đuổi oan em rồi.
Cúp ngang điện thoại xuống bàn . Hữu Bằng đứng lên khỏi ghế, tiếp tục đi
lại quanh phòng . Tịnh Nghi không ở cạnh bên tên Dũng . Cô đi đâu ? Liệu anh có đuổi oan viên trợ lý đắc lực của mình không ?
Oan hay
không thì anh cũng đuổi rồi, bây giờ chuyện đó không đáng bận tâm đâu .
Điều đáng lo lắng là… sự vắng mặt bất thường của Tịnh Nghi kia . Cô có biết cả ngày nay, anh phải tốn nhiều công sức lắm mới có thể chuẩn bị
được cho cô 1 buổi tiệc sinh nhật chu đáo dường này.
Để tạo sự
bất ngờ, hôm nay anh không ghé qua nhà hàng đón Tịnh Nghi . Từ công
trường, anh về thẳng nhà với 2 túi xách đầy nặng trĩu, làm nội và ba
phải tròn xoe mắt nhìn anh như quái vật, khi thấy anh bỗng đổ ra đầy nhà lỉnh kỉnh nào hồ, nào kéo màp đèn chớp tắt.
Ồ ! Ra thế . Biết
anh tổ chức sinh nhật mừng Tịnh Nghi, nỗi ngạc nhiên biến mất, nhường
chỗ cho sự vui mừng . Họ đã tiếp tay anh trang hoàng nhà cửa thật tinh
tường chu đáo.
Chữ đã dán, bàn cũng trang trí xong, nhìn lại ổ
bánh kem với món quà sinh nhật, Hữu Bằng hồi hộp chờ phút igây Tịnh Nghi đẩy cửa bước vào . Dàn dĩa CD đã cài đặt sẵn sàng . Chỉ cần nhấn nút là bản “Happy Birthday” sẽ vang lên: Ôi ! Hình dung đến vẻ mặt ngẩn ra vì
ngạc nhiên, vì vui sướng của Tịnh Nghi, mà Hữu Bằng nghe nôn cả dạ . Chỉ còn 10 phút nữa thôi . Ngày nào Tịnh Nghi chẳng về nhà đúng 5 giờ chiều chứ ?
Cây kim đồng hồ chậm nhích dần từng giây một . Năm, 6,
7… và đến tận bây giờ đã là con số chín mà Tịnh Nghi vẫn bật tâm . 1
mình trong căn nhà rộng thênh thang, Hữu Bằng hết đứng lại ngồi, than
vắn thở dài, vào ra trông ngóng …. Tôn trọng phút giây lãng mạn của 2
người, ba, nội và cả con Sen nữa, đồng rủ nhau đến rạp xem cải lương rồi . Ai cũng nghĩ, giờ này anh và Tịnh Nghi đầm ấm, hạnh phúc lắm . Đâu
ngờ anh hết đứng lại ngồi, lòng nóng như lửa đốt.
9 giờ 15 phút,
cánh cửa rào xịch mở . Từ cửa sổ lầu hai nhìn xuống, thấy Tịnh Nghi đang chậm rãi bước vào , Hữu Bằng mừng quýnh cả lên . Ôm vội bó hoa đã chuẩn bị sẵn, anh nép sát vào cánh cửa đứng yên, rồi Tịnh Nghi vừa bước vào
là lập tức đưa ra hét lớn:
– Happy Birthday.
Nhưng… thật ngạc nhiên, thật hụt hẫng với Hữu Bằng, Tịnh Nghi đã không có 1 phản
ứng bất ngờ nào . Không xúc động, chẳng mừng vui cũng không buồn nhìn
qua công trình của anh suốt 1 buổi chiều chuẩn bị.
Bước chân đang vội chỉchậm đi 1 phút, đôi mắt đượm vẻ u buồn, không nói không rằng, cô tiến về phía tủ áo chọn cho mình 1 bộ đồ.
– Đừng xuống dưới . – Hữu Bằng bước lại gần, nắm nhẹ tay cô vui vẽ . –
Hôm nay tắm ở đây, toa lét của tôi đó, cô cứ sử dụng tự nhiên . Nhanh
lên rồi cùng tôi mừng sinh nhật.
Giật mạnh tay rakhỏi tay anh,
Tịnh Nghi quắc đôi mắt sáng chẳng hài lòng . Hữu Bằng lui về sau 1 bước
rồi bừng bừng giận dữ, khi nghe hơi thở của cô nồng nặc mùi bia.
– Tịnh Nghi… – Hai hàm răng nghiến lại, Hữu Bằng trợn mắt – Cô vừa đi
đâu về hả ? Tại sao đầu cổ, quần áo xộc xệch thế kia ? Có phải cô vừa
tình tứ với tên Dũng khốn kiếp kia không ?
Sao cơ ? Tịnh Nghi nghe choáng váng . Hữu Bằng nghĩ cô tồi tệ đến thế à ?
Anh nghĩ cô có thể qua đêm với bất cứ đàn ông trên thế gian này sao ? Tức nghẹn trào nước mắt nhưng cô cố ghìm, hất ra mặt lên:
– Phải đó . Anh quyền gì mà dám cản tôi.
Nói rồi, đẩy mạnh Hữu Bằng sang 1 bên cô ôm bộ đồ vụt chạy đi ngay xuống thang lầu.
“Phải đó . Anh quyền gì cấm được tôi”, lời nói như gáo dầu tạt vào đống lửa
đang cháy phừng phừng trong gan ruột Hữu Bằng . Hét lên 1 tiếng, như kẽ
điên, anh chạy đến xô tất cả những thứ có trên bàn rơi xuống đất . Ly,
chén, rượu, nến, hoa tan tành vỡ vụn dưới chân anh . Như vẫn chưa có đã
nư cơn giận, anh lập úp luôn ổ bánh kem xuống đất rồi xé tung bó hoa…
té ngồi xuống salon bất động.
Sao mình cứ như thằng điên, cứ bị
kích động, không kiềm chế được, mỗi khi hình dung đến cảnh Tịnh Nghi
thân mật cùng người khác ? Mình đã yêu nên ghen chăng ? Hữu Bằng nghe
hoảng sợ cùng ý nghĩ . Anh muốn phủ nhận chúng đi, nhưng càng chối bỏ,
càng nhận thức rõ ràng hơn . Anh đã yêu Tịnh Nghị, 1 sự thật hiển nhiên
rồi.
Nếu không thì việc gì anh phải lo lắng, ghen hờn, giận dữ ?
Cô muốn thân mật với ai là quyền của cô mà . Anh có phải là chồng của cô đâu mà can ngăn, cấm đoán ? Trời ơi ! Vô lý quá ! Anh phải làm sao ?
Làm cách nào để cô phải là của mình bây giờ ? Anh muốn chiếm hữu cô, độc quyền chiếm hữu cô, như hôm nào ở rừng thông đã bắt cô phải hoàn toàn
thuộc về mình như vậy.
Nhắc đến chuyện hôm nào ở đồi thông, cơn
giận trong lòng Hữu Bằng bỗng dịu đi nhanh chóng . Đưa tay ôm lấy đầu,
anh nhận ra những ngày gần đây tình cảm mình dành cho Tịnh Nghi thay đổi rất nhiều, không còn là sự lãnh đạm, lạnh lùng như trước nữa . Anh thấy cô thật thân quen gần gũi với mình . Lúc nào cũng muốn thân mật, nói
cười, muốn với cô tìm 1 nơi thanh vắng tâm sự, chuyện trò. Muốn chăm
sóc, tặng quà… muốn làm cô vui lòng đẹp ý.
Anh không còn vô tư
hễ đặt lưng xuống giường là lập tức ngủ ngay . Không gian dường như chật hẹp hơn, để anh lúc nào cũng muốn tháo bỏ bức màn ngăn cách giữa cô với mình . Những đêm khuya thức giấc, len lén vạch màn nhìn Tịnh Nghi ngủ,
lòng anh lại nôn nao, muốn được nắm tay, được đặt ngay nụ hôn xuống môi
cô đến thế ? Trời ơi ! Đã nhiều lần, anh phải vùng ra nhảy ào vào bồn
nước để tránh không phạm lỗi với cô rồi ?
Suy nghĩ, cuối cùng rồi cũng hoàn suy nghĩ, cái vòng luẩn quẩn chẳng hé mở cho anh 1 lối thoát
nào . Phải làm gì để vui lòng Tịnh Nghi đây, chứ mà nhìn vẻ khinh khỉnh
của Tịnh Nghi Hữu Bằng không sao chịu nổi.
Cánh cửa bật mở, Tịnh
Nghi bước vào . Đưa mắt nhìn qua đám mảnh chai vỡ vụn dưới chân 1 cái,
Tịnh Nghi chợt cười khan 1 tiếng rồi đi thẳng đến bàn trang điểm, thản
nhiên trét đầy lên mặt 1 lớp kem trắng toát.
Bình thường, hành
động này làm Hữu Bằng rất khó chịu . Tịnh Nghi cũng biết, nên ít khi nào trang điểm trước mặt anh . Cô ấy làm vậy để chọc tức mình đây . Hữu
Bằng biết nhưng không cảm thấy khó chịu chút nào . Bước đến cạnh bên
Tịnh Nghi, Hữu Bằng hạ giọng:
– Xin lỗi, lúc nãy tôi lỡ lời . Lẽ
ra tôi không nên nghi ngờ nhưng ..sự thật cả ngày nay cô đã đi đâu, lại
có mùi bia nữa ? Tịnh Nghi có biết… tôi lo lắng lắm không ?
Lo
lắng ! Tịnh Nghi cười mai mỉa, thêm 1 cục kem được trây lên mặt. – Tịnh
Nghi ..đói bụng chưa ? – Không để ý đến hành động khiêu khích kiểu con
nít của Tịnh Nghi, Hữu Bằng trìu mến – Tôi dọn cơm cho Tịnh Nghi ăn nhé ?
Dọn cơm cho mình ăn ư ? Đôi mắt Tịnh Nghi mở lớn . Không đợi cô trả lời, Hữu Bằng chạy vội đi ngay.
– Chẳng còn gì ăn cả .- 1 lúc Hữu Bằng chạy ra tiu nghỉu – Ngoài món canh “Thập tam thái bảo” thôi.
Rồi giậm chân Hữu Bằng tự trách:
– Cũng tại tôi hết, tự nhiên hất đổ hết trơn . Không thì sẽ được 1 bữa ra trò . Cho cô hay, từ chiều tới giờ, mãi lo chuẩn bị sinh nhật cho cô,
tôi cũng chưa ăn gì cả.
Sinh nhật của mình ư ? Tịnh Nghi nhíu mày thầm nhớ . Đúng rồi . Hôm nay là 12 tháng 10 . Vậy ra những thứ này Hữu Bằng làm để mừng sinh nhật mình đây ư ? Chao ôi ! Đầy đủ quá . Cả hoa,
cả nến, cả bánh kem rồi 1 bàn tiệc đầy những món ăn mình thích . Hữu
Bằng còn tự cắt cả chữ để dán lên tường nữa . Công phu thế này, chắc anh phải tốn nhiều công lắm . Nhưng tại sao Hữu Bằng phải tổ chức sinh nhật cho cô chứ ? Anh thật sự quan tâm, hay chỉ màu mè che mắt thế gian, hay đơn giản làm cho vừa ý nội ?
– Tất cả đã đổ bễ hết rồi . – Hữu Bằng nhìn quanh tiếc rẻ rồi kêu lên – Nhưng không sao, vẫn còn 1 vật còn nguyên tặng cô đây .
Vói tay ra sau lấy 1 hộp giấy vuông vuông to bằng mặt bàn kiếng salon trao
cho cô, anh vui vẻ – Qùa mừng sinh nhật cho cô đó, mở ra xem có thích
không ?
Nhìn anh 1 cái, Tịnh Nghi từ tốn mở lớp giấy hoa gói bên
ngoài . Từ trước đến nay, ngoài Nhật Hà ra, cô chưa được ai tặng quà
sinh nhật bao giờ cả.
Ồ ! – Nắp hộp bật mở, Tịnh Nghi sững người
ra chết lặng trước 1 tặng phẩm quá tuyệt vời . Trước mặt cô là 1 cánh
rừng thông tuyệt đẹp . Người thợ thiên tài đã khéo nghỉ ra cách dùng
những trái thông để thủ nhõ rừng thông vào hộp gỗ . Sinh động với những
con đường nhỏ ngoằng nghèo khuất dấn trong đám cỏ xanh nhân tạo . Thật
thích làm sao, những chú ngựa bạch được bồi bằng giấy thong dong dạo
bước cạnh những anh chàng phó nhảy . Lại có cả 1 cổ xe ngựa đẹp như cỗ
xe của các nàng công chúa ngày xưa nữa . Tò mò, Tịnh Nghi vạch khẽ tấm
rèm bên khung cửa xe ngựa lên và ồ to 1 tiếng ngạc nhiên thích thú.
Đúng là mình đây mà . Tịnh Nghị nhận ra ngay con búp bê bông gòn đó là mình, không chỉ vì nó mặc chiếc áo đầm trắng của cô ..mà có mái tóc, gương
mặt ..thậm chí chiếc vòng bạch kim đeo o8? cổ tay cũng là của cô tất cả . Ai mà khéo tạc hình đến thế ? Chàng trai ngồi cạnh bên cô, nhìn thoáng
qua thôi cũng biết là Hữu Bằng…
– Có thích không ?
Bám tìm những diễn biến trên nét mặt cô, Hữu Bằng e dè hỏi .Con mắt liếc quanh, Tịnh Nghị đẩy chiếc hộp ra xa nói ngược lòng:
– Không thích !
– Không thích thật ư ?
Hữu Bằng hỏi lại . Tịnh Nghi nhẹ gật đầu rồi kinh hãi kêu lên, khi thấy Hữu Bằng toan cầm chai rượu rưới vào chiếc hộp :
– Ê ! Anh làm gì vậy ?
– Tôi đốt nó . – Hữu Bằng đáp lạnh lùng – Cô không thích thì ..còn để làm gì.
Chiếc quẹt ga trên tay anh nhúng lửa, Tịnh Nghi vội ôm chiếc gỗ vào lòng:
– Tôi không cho anh đốt đâu ..nó là của tôi rồi.
– Nhưng cô vừa bảo là không thích nó mà.
– Tôi chỉ nói vậy thôi .- Mắt Tịnh Nghi long lanh sáng – Nhưng tại sao anh lại tặng nó cho tôi chứ ?
Hữu Bằng nói ngay không suy nghĩ:
– Vì tôi nhớ hôm ở rừng thông, cô bảo là thích trái thông lắm, muốn nhặt
thật nhiều nhưng lại không có cơ hội mang về, nên ..mới nghĩ ra món quà
này . Cô thích nó chứ ?
Sợ anh lại đốt nó đi, Tịnh Nghi gật đầu nhè nhẹ.
– Thật à… Ôi ! Tôi mừng quá ! Đưa tay ôm ngực, Hữu Bằng vui như đứa trẻ . Rồi nhân lúc cô vui, anh ngập ngừng dò hỏi :
– Tịnh Nghi ! Sao cô tránh mặt tôi hoài vậy ? Chuyện ngoài rừng thông hôm trước, tôi thật tình không cố ý .Tịnh Nghi đừng giận tôi nữa nhé ? Hay
là cô muốn tôi quỳ xuống chân xin lỗi mới tha cho ?
Thấy Hữu Bằng sụp quỳ dưới chân mình, Tịnh Nghi sợ quá la lên:
– Ê ! Đừng làm như vậy . Tôi không giận anh chuyện ở rừng thông, chỉ tức vì bị anh coi thường rẽ rúng thôi.
– Coi thường, rẽ rúng cô ? Hữu Bằng trợn mắt – Bao giờ ? Cô đừng vu oan giá họa cho tôi.
– Không có ư? – Chợt tức lên, Tịnh Nghi òa khóc – Vậy chứ ai ..ai đã dùng chi phiếu ném vào mặt tôi khi đó chuyện xảy ra ? Anh xem tôi là hạng
người gì ? Gái đứng đường có phải không ?
– Ôi, trời ơi ! – Hữu
Bằng sợ hãi – Tịnh Nghi! Cô nói gì lạ vậy . Tôi làm sao dám so sánh cô
với bọn người kia chứ ? Hèn gì cô giận tôi như vậy . Xin thề trời đất,
tôi có chút nào rẻ rúng cô, xin cho bị thiên lôi đánh tan thây, mất xác
đi.
– Nếu khÔng nghĩ thế, sao anh lại dùng tiền ..đền bù cho tôi chứ ?
Tịnh Nghi tấm tức . Hữu Bằng nhẹ rút khăn lau nước mắt cho cô:
– Tôi cũng không biết nữa . Có lẽ ..lúc đó tại tôi quýnh quá không kịp
suy nghĩ . Thấy cô khóc lòng tôi rối bời… chỉ muốn làm vui lòng đẹp dạ cô ..Rồi lại nhớ tiền là thức cô thích nhất… nên…
– Nên
..nên như vậy phải không ? – Nhẹ cả lòng trước lời giải thích của anh,
nhưng giận anh bảo mình là kẻ chỉ biết ham tiền, Tịnh Nghi lại hét lên – Tiền không phải là thứ tôi thích nhất.
– Thế… cô thích nhất
cái gì ? – Hữu Bằng ngơ ngác, rồi như chợt nhớ, anh reo lên mừng rỡ – A! Đúng rồi . Vậy mà tôi quên mất . Cô không thích tiền, chỉ thích ăn
thôi, có đúng không ? – Hết tiền rồi đến ăn ..- Giậm mạnh chân xuống
đất, Tịnh Nghi kéo dài giọng tức tối – Toàn nghĩ về người ta như vậy,
trách sao không bị giận ..
– Thế ..Tịnh Nghi thích gì hả ? – Hữu
Bằng đưa tay gãi tóc – Thích gì ..cứ nói ra đi ..đừng bắt tôi đoán nữa,
thật đó . Tâm lý phụ nữ ..tôi ..không biết đâu…
– Không biết thì thôi.
Tịnh Nghi quay lưng dằn dỗi . Hữu Bằng ngẩn người ra 1 lúc, lại nói:
– Mình tìm cái gì ăn nhé ?
– Lại ăn !
Quay mặt lại hét lên, rồi bật cười xòa, Tịnh Nghi không tài nào giận nổi nữa rồi, Hữu Bằng đúng là chàng ngốc.
– Ừ, thì ăn.
– Đến nhà hàng nào hả ?
Hữu Bằng mừng rỡ họ Tịnh Nghi lười biếng :
– Ở nhà . Ăn đỡ món canh “Thập tam thái bảo” gì của nội nấu đi, cũng ngon lắm mà.
– Ngon lắm . Nhưng… – Đưa tay gãi tóc . Hữu Bằng cười ngượng nghịu – Tôi không ăn được.
– Sao thế ?
Tịnh Nghi ngây thơ . Hữu Bằng đành nói huỵch toạt ra:
– Vì nếu ăn… chuyện hôm nọ Ở rừng thông ..sẽ xảy ra nữa đó.
– Hả !
Chợt hiểu ..Tịnh Nghi đỏ má thẹn thùng . Hữu Bằng lại rủ:
– Đi chứ ?
– Không.
Hai bên má phình to, Tịnh Nghi quay mặt đi bẽn lẽn . Ghét ghê ! Tự nhiên cứ nhắc chuyện rừng thông . Hổng biết con gái người ta nghe mấy chuyện này thì xấu hổ lắm sao ?
– Sao hả ? Giận nữa à ? – Hữu Bằng lo lắng.
Không còn giận chút nào, nhưng Tịnh Nghi vẫn ngầu nét mặt:
– Ừ, giận đó.
– Làm sao mới hết giận bây giờ ?
Khổ sở, Hữu Bằng đưa ty gãi tóc . Tịnh Nghi nghiêm giọng:
– Xòe tay ra ?
– Để làm gì ? – Hữu Bằng không tài nào đoán nổi.
– Cho chừa nè ! – Đánh mạnh 1 cái vào tay Hữu Bằng, Tịnh Nghi nói với vẻ bề trên – Từ nay cấm nhắc chuyện rừng thông nữa.
Biết Tịnh Nghi đã hết giận, Hữu Bằng mừng rỡ kêu lên :
– Xin tuân lệnh . Rồi . Đi ăn chứ ?
– Hông.
Đôi má cô lại phình to . Hữu Bằng tiu nghỉu lắc đầu :
– Bộ tính ..nhịn đói ngủ hả ?
– Không có – Tịnh Nghi cười trong bẽn lẽn – Thấy anh chuẩn bị bữa sinh
nhật tươm tất quá tôi chẳng nỡ nào mà không dự . Thôi, còn bao nhiêu ăn
bấy nhiêu.
– Không còn ăn được đâu, đã đổ hết trơn rồi.
– Tôi thấy 1 món vẫn còn ăn được.
– Món nào ? – Hữu Bằng ngơ ngác.
– Món này.
Nói rồi Tịnh Nghi cho tay vào giữa ổ bánh kem bốc ngay 1 miếng to cho vào
miệng . Chưa từng ăn kiểu này bao giờ, Hữu Bằng thấy ghê ghê làm sao ấy . Nhưng nhìn cái miệng của Tịnh Nghi ăn ngon lành quá, Hữu Bằng lại sợ
Tịnh Nghi ăn hết . Vội ngồi xuống, anh chọc tay vào giành 1 miếng to
hơn.
Mãi ăn, cả hai không nhận thấy mặt mình bị tèm lem đầy những kem, đến khi no rồi, ngẩng dậy nhìn nhau mới thấy thật buồn cười . Thế
là Tịnh Nghi và Hữu Bằng cả hai đồng phá ra cười ngất.
– Tịnh
Nghi ơi ! Tối nay đi xem ca nhạc nhé . – Chìa hai chiếc vé mời hàng đặc
biệt ra trước mặt Tịnh Nghi, Hữu Bằng vui vẻ – Ghế hạng A đó . Thích
không ?
Những tưởng Tịnh Nghi sẽ nhảy cẫng lên mừng, nào ngờ Tịnh Nghi chỉ rùn vai một cái :
– Thôi, không đi đâu.
– Vậy chứ ở nhà làm gì ? – Hữu Bằng giấu nỗi thất vọng vào ánh mắt.
Tịnh Nghi che miệng ngáp :
– Tôi ngủ . Anh đi một mình đi.
Ném hai chiếc vé xuống bàn, Hữu Bằng ngồi như quả bóng xì hơi :
– Nếu cô ngủ, tui cũng ngủ Luôn.
– Ngủ thì ngủ . – Tịnh Nghi che miệng ngáp – Tôi dạo này sao cứ buồn ngủ hoài à.
Hữu Bằng nhìn cô chăm chú :
– Đó là triệu chứng của mấy người sắp mập lên rồi đấy.
– Cầu mong như vậy.
Vừa nói, Tịnh Nghi vừa leo lên giường . Nhìn cô kéo tấm màn ngăn cách ra,
sao hôm nay Hữu Bằng nghe ghét quá, Hữu Bằng bèn đặt chuyện :
– Người ta nói cái giường mà có cái màn chính giữa là hổng nên đâu . Hay bữa nay mình dẹp nó đi nghen ?
– Tự nhiên lại dẹp . – Giọng Tịnh Nghi nhừa nhựa – Hay là tại anh muốn giở trò gì ?
– Ồ ! Không, không có đâu . – Bị nói trúng tim đen Hữu Bằng quê quá chối
ngay – Cô muốn để thì cứ để y … lỡ có chuyện gì tôi không chịu trách
nhiệm đâu đó.
– Chuyện gì là chuyện gì ? – Ló đầu ra khỏi cái màn ngăn Tịnh Nghi lo lắng hỏi.
– Thì bị … – Bị hỏi gấp quá, Hữu Bằng đáp nhanh chẳng suy nghĩ – Hai người … sẽ có một người chết đó.
Câu đáp quả thật ác liệt ! Tịnh Nghi bật dậy ngay :
– Thật vậy sao ? Vậy thì dẹp đi !
Nói rồi, Tịnh Nghi quơ tay dẹp luôn cái màn vào một góc . Không ngờ, Tịnh
Nghi lại tin người nhanh như thế, Hữu Bằng cố nén cười thầm nghĩ : Biết
vậy, mình đã nói mấy bữa nay rồi.
– Sao hả ?
Thấy Hữu Bằng tủm tỉm cười, Tịnh Nghi thoáng nghi ngờ . Lỡ cười rồi nên phải cười luôn, Hữu Bằng gằn giọng :
– Chuyện người ta đồn, biết có thật hôn mà sợ ?
Một lần nữa, Tịnh Nghi lại lọt vào cái bẩy của Hữu Bằng :
– Sợ sao không ? Phòng bệnh trước hay hơn.
Rồi cô nhảy tót lên giường, nằm sấp xuống cái gối thơm . Hữu Bằng nhìn vô mắt Tịnh Nghi hỏi nhỏ :
– Nói tôi nghe đi, hôm bữa Tịnh Nghi đi đâu và đi với ai vậy ?
– À ! Phải rồi … Chợt nhớ ra Tịnh Nghi quay mặt lại . Rồi nhận ra mặt
mình gần mặt Hữu Bằng quá . Tịnh Nghi hốt hoảng bật ngay dậy, hét lên :
– Xích ra ! – Rồi nhanh tay đặt luôn cái gối ôm vào giữa làm ranh giới –
Cấm xâm phạm gia cư bất hợp pháp . Bằng không anh sẽ phải xuống salon
ngủ đó.
Lời đe dọa quả hiệu lực, Hữu Bằng vội lăn tuốt ra xa :
– Rồi … nói đi.
Mặt Hữu Bằng nhăn nhó . Tịnh Nghi ra chiều bí mật :
– Anh sẽ giật mình cho coi . Cả ngày hôm đó tui đã gặp một người đàn bà và một người đàn ông … – Là ai ?
– Mẹ anh đó.
– Mẹ tôi ? – Hữu Bằng cười lớn – Cô nói đùa hay quá.
– Không . Tôi không nói đùa đâu . – Tịnh Nghi nghiêm nét mặt – Và điều
này nữa … Tú Chi, cô bé bán hoa hồng chính là em ruột của anh.
Tịnh Nghi thật hay đùa vậy nhỉ ? Hữu Bằng hoang mang quá . Nhìn mặt Tịnh
Nghi không có vẻ gì đùa cả . Nhưng nếu thật thì càng vô lý nhiều hơn .
Cô làm sao biết mẹ anh là ai mà gặp chứ ?
– Tôi đến nhà Tú Chi
chơi, không ngờ gặp được mẹ anh . – Như biết nỗi thắc mắc của Hữu Bằng,
Tịnh Nghi giải thích – Mới đầu tôi cũng hổng tin, đến khi nhìn thấy hình ba anh và bà chụp chung trong ngày cưới mới tin được đó . Để tôi cho
anh xem nhé ?
Nói rồi, Tịnh Nghi lấy từ dưới gối ra một tấm hình đen trắng, nói như khoe :
– Tại Tú Chi không biết gì, nên tôi mới dụ mượn được đó.
Cầm lấy tấm hình, mắt Hữu Bằng tối sầm đi . Hai hàm răng nghiến lại, anh vò nát tấm ảnh trên tay . Tịnh Nghi hốt hoảng chồm lên giằng lại tấm hình :
– Ê ! Anh làm gì vậy ? Tôi còn phải trả lại Tú Chi mà.
– Tôi cấm cô từ nay đến gặp bà ta, cũng không được nhắc đến từ mẹ trước mặt tôi nữa đó.
Vẻ mặt Hữu Bằng thật hung dữ . Tịnh Nghi ngơ ngác :
– Vì sao chứ ?
Hữu Bằng hét lên :
– Trong đời tôi không có người mẹ lăng loàn … vô lương tâm ấy.
– Không . – Tịnh Nghi nhẹ lắc đầu – Anh hiểu lầm rồi . Mẹ của anh thật
không xấu xa như anh nghĩ . Bà rất nhân hậu, hiền lành và rất quan tâm
về anh đấy . Để hôm nào, tôi đưa anh đến gặp bà … – Đừng tốn công vô ích . – Hữu Bằng xẵng giọng – Cả đời này, kiếp này, tôi sẽ không nhìn đến
mặt bà ta đâu.
– Đừng nói thế, tội lỗi lắm Hữu Bằng . – Tịnh Nghi nhẫn nại – Hãy nghe tôi kể chuyện mười bốn năm về trước . Sự thật … –
Cô im đi . – Hét lớn, cắt ngang lời Tịnh Nghi, Hữu Bằng vụt bước xuống
giường – Tôi không muốn nghe gì cả . Còn nữa, cảnh cáo cô … không được
kể chuyện này cho ba tôi đó . Bằng không, đừng trách tôi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!