Chàng Trai Không Biết Yêu
Chương 2
Vật đầu tiên lọt vào
tầm nhìn của gã là một xấp khăn giấy, còn mới nhưng nhàu nát. Có lẽ…
đám khăn mà đáp tiếp viên của gã ném đi nhưng còn sạch sẽ, phẳng phiu
hơn rấ t nhiều lân. Vật thứ hai là một chai dầu… không phải dầu thơm
mà là dầu Nhị Thiên Đường, thứ dầu mà bà nợi gã thường xai trong những
lúc trái gió trở trời, thứ dầu mà cả đời gã không tài nào ngửi nổi. Vật
thứ ba ca cái nút Coca Cola… Chắc cô ả nhặt trong niềm hy vọng sẽ
trúng lớn một tỷ đồng. Ồ ! Buồn cười thật…
Đến vật thứ tư…
thì… gã không còn cười nổi , đôi mắ t tối sầm đi sợ hãi. Trời ơi ! Gã
vừa nhìn thấy vật gì đây? Chính xác là một miếng Sophtina vuông vức. Xúi quẩy ! Xúi quẩy thật sự rồi ! Con ả khốn kiếp này ! Sao có thể để cục
nợ ấy lên bàn làm việc của gã chứ? Ả không biết gã rất dị đoan… rất sợ xui ư? Vội lấy tay che mắt lại , gã quát lên:
Đẹp… dẹp tất cả giùm tôi…
Đoán biết gã dị ứng với vật gì , Tịnh Nghi cũng cảm thấy quê quê. Nhưng cơn
giận đã khiến cô trở nên dạn dĩ. Nhặt từng món cho vào bóp, cô dọa gã:
– Sao hả? Có cần phải sốc tung từng thứ lên không? Có món gì đáng giá của nhà hàng năm` trong bóp tôi không? Ông đã có thể chuẩn bị quỳ xin lỗi
tôi là vừa đó.
– Khoan đã ! Tôi muốn xem cái túi xốp cô vừa bỏ vào bóp.
Câu nói của Tịnh Nghi đã khiến gã hoảng hồn. Quyết không để quỳ xin lỗi, gã tìm hy vọng vài món đồ cuối cùng Tịnh Nghi vừa cho vào bóp. Quả
nhiên… gã đóan không sai. Vừa nghe gã đòi xem đến vật này, mặt Tịnh
Nghi đã tái dần đi sợ hãi.
– Nhanh lên nào !
Búng tróc ngón tay, gã cười đắc ý. Đắn đo một chút. Tịnh Nghi cũng đành lấy chiếc túi xốp ra cho gã.
Ồ ! L.ai thêm một bất ngờ khiến gã phải ngẫn người ra ngơ ngác. Sao lại
là một con tôm, một cái đùi gà, một miếng chả và một hộp bánh phlan như
vậy? Những thứ này có giá trị gì đâu? Nhưng… Lòng gã lại khấp khởi
mừng.Đã có cớ quật lại ả rồi. Dù sao thì gã cũng không thích mình phải
quỳxin lỗi Tịnh Nghi đâu.
– Còn chối cãi nữa không? Đây chính là
những món của nhà hàng mà cô đã đánh cắp. Nhưng nể tình cô lần đầu tái
phạm tôi không truy cứu…
– Xin ông chỉnh lại lời mình vừa nói.
– Tịnh Nghi chợt cắt ngang ngay lời gã – Đây không phải là đồ ăn cắp. Đây chỉ là những món ăn trong khẩu phần của tôi. Tôi không ăn… đem về
nhà… lẽ nào cũng có tội nữa sao?
– Nhưng tại sao cô không ăn?
Gã hỏi một câu thừa.Tịnh Nghi nhẹ nhếch môi:
– Ông dư hơi rồi đấy. Thôi, thời gian không còn nhiều nữa đâu. Ông mau gọi anh Hùng đến và quỳ xin lỗi tôi như đã hứa.
Mồ hôi rịn khắp thái dương, gã không ngờ mình thua đau Tịnh Nghi như vậy.
Đường đường là một gíam đốc , đứng đầu cả một nhà hàng, mặt mũi nào gã
quỳ xin lỗi cô ả được , lại trước mặt nhân viên nữa. Chuyện này lan
truyền ra, e gã chẳng còn chút uy tín nào nữa để lãnh đạo mọi người.
-Hừ ! Chết tiệt… – Hướng mắt về chiếc máy thu hình, gã lầm bầm mắng –
Chết tiệt chiếc Camera khốn kiếp. Tự nhiên cho mắt gã nhìn thấy cản Tịnh Nghi cúi nhặc cái vỏ chai làm gì cho nên nỗi . Một phần cũng tại gã
cũng hồ đồ quá , chưa gì đã vội nghĩ người ta là đồ ăn cắp . Tính sao
bây giờ… Mà… một phần cũng tại thái độ lấm lét của Tịnh Nghi . Đi ăn đám cưới mà nét mặt cứ gian gian như sợ hãi, như đang làm điều gì ám
muội , sợ bị người phát hiện là gì , để gã phải lầm năn , hố to như vậy ?
– Có một câu xin lỗi, làm gì mà suy nghĩ lâu vậy hả ?
Như hiểu được nỗi lòng của gã, Tịnh Nghi lên tiếng cười khiêu khích :
– Mau gọi gã tiếp viên tên Hùng vào đây.
– Hừ! Đúng là quân tử khó nuốt lời !
Thở hắt ra một cái, gã lầm lì đứng dậy . Có thể gọi Hùng qua chiếc micro và loa nội bộ , nhưng gã muốn đích thân ra tìm hơn. Biết đâu… sẽ có một
phép màu giúp gã gỡ được bàn thua trông thấy này.
– Giám đốc !
Chuyện thế nào rồi ? – Vừa nhình thấy gã, viên tiếp viên lo lắng hỏi
ngay – Cô ả còn lấy những thứ gì nữa hả ? Có cần gọi bảo vệ không ?
– Gọi gọi cái gì ! – Sẳn cơn quạu, gã mắng luôn – Hồ đồ ! Làm cho tao
phải vạ lây . Kẻ cắp đâu chẳng thấy , chỉ thấy tao sắp phải quỳ xuống
xin lỗi người ta đây này.
– Ủa ! Sao vậy ? – Hùng chưng hửng.
Biết không thể giấu lâu, gã đành phải kể hết ta với viên thuộc cấp của mình. Nghe xong, Hùng như biết lỗi , cười bẽn lẽn :
– Em xưa nay hay hồ đồ… ai bảo giám đốc tin làm gì ?
Hừ! – Lườm tên Hùng một cái dài , gã gắt :
– Thôi đừng quanh co chạy tội nữa , mau cùng tôi giải quyết chuyện này
rồi tống cô ả về cho rồi . Nhớ không được tiết lộ chuyện này cùng ai
đấy.
– Dạ.
Hùng gật đầy ngoan ngoãn . Đi được mấy bước , Hùng chợt kêu lên :
– Giám đốc ạ ! Có chuyện này… em không biết có nên nói với giám đốc không.
– Chuyện gì ? – Gã vẫn đều chân bước – Tao đang rối trí đây… chẳng muốn nghe gì đâu.
– Nhưng chuyện có liên quan đến cô ả tên Tịnh Nghi kia . Tôi nghĩ…
– Hả ? – Hùng chưa nói hết câu , gã đã quay phắt người trở lại – Chuyện gì ? Nói mau.
Đạ… chuyện nầy không nói lớn được đâu.
Hạ giọng . Hùng thì thầm vao tai tên giám đốc . Nghe xong , đối mắt gã sáng bừng lên . Vỗ vai Hùng thân mật , gã cười vui vẻ :
– Hay lắm ! Tin tức kịp thời lắm…
Rồi với một vẻ tự tin, đầy hứng khởi, gã đẩy cửa ph`ong giám đốc bước nhanh vào. Hùng ngẩn người ra ngơ ngác vài giây rồi cũng nhún vai bước theo
sau, vừa kịp nghe giọng Tịnh Nghi vang lớn :
– Sao lâu thế ? Làm
tôi cứ ngỡ ông trốn luôn rồi chứ ? À ! Có cả anh tiếp viên lúc nãy bắt
tôi đây , ông quỳ xin lỗi luôn đi cho lẹ.
Đúng là xuất khẩu cuồng ngôn quá . Hùng xanh mặt lắc đầu . Điếc nên không sợ súng mà. Tịnh Nghi đâu biết mình vừa phạm thượng đến ông chủ nổi tiếng nghiêm khắc và khó
tính nhất nhà hàn . Nơi đây trên dưới hơn một trăm nhân viên, từ phó
giám đốc đến viên bảo vệ , ai cũng răm rắp nghe lời Hữu Bằng không dám
hó hé đến nửa lời , lạng quạng là bị mắng ngay , bị cho thôi việc ngay
lập tức . Vì dù rất tốt bụng, rất nhân từ nhưng ông chủ nhà hàng lại rất độc tài, gia trưởng . Ông không chịu nổi ai trả treo mình, cũng như làm trái ý mình . Đó làưu điểm mà cũng là nhược điểm duy nhất của Hữu Bằng.
– Tôi sẽ phải quỳ, sẽ phải xin lỗi , nếu cô đúng là một khách hàng thật sự.
Không nổi nóng như mỗi khi bị ai trái ý mình, Hữu Bằng điềm tĩnh mỉm cười.
Ngồi xuống salon , châm một điếu xì gà, anh thong thả phà từng luồng
khói chầm chậm.
– Ông nói vậy nghĩa là sao ?
Tịnh Nghi hỏi , vẻ chưa hiểu . Một vòng tròn khói được thả ra , Hữu Bằng nhịp nhịp chân xuống nền gạch láng :
– Nghĩa là… cô đã không qua được mắt tôi, nghĩa là… tôi đã biết cô làm một thực khách chuyên đi ăn lậu đám cưới người ta.
– Hả ? – Chiếc bóp trên tay Tịnh Nghi rơi nhanh xuống đất , mặt không còn giọt máu. Cô run run phủ nhận – Ông đừng nói bậy.
– Tôi không nói bậy – Gạt nhanh điếu xì gà vào cái gạt tàn , Hữu Bằng
nhổm người lên – Tôi có đầy đủ chứng cớ để buộc cô phải nhận đây . Duy
Hùng ! Lấy cái phong bì trắng của cô ấy ra đây và mời luôn cả cô dâu chú rể dang ở ngoài ph`ong khách vào, để họ xác nhận xem đây có phải là một thực khách đã được mời không.
Đdừng mời nữa . – Tịnh Nghi kêu lên khi thấy Duy Hùng dợm bước – Tôi đúng là một thực khách không được mời đấy.
– Sao ?
Sự thú nhận dễ dàng của Tịnh Nghi đã làm Hữu Bằng ngạc nhiên quá đỗi . Lúc nãy, nghe Duy Hùng nói anh còn thấy ngỡ ngan`g, lạ lẫm và khó tin . Nếu không vì tình thế cấp bách, anh sẽ chẳng đời nào dám quy cho người ta
một tội “tày trời” như vậy , nhất là khi mình chỉ vừa mơ hồ, bán tín ,
bán nghi chưa rõ thực sự câu chuyện.
Không ngờ cô ả có tật giật
mình . Chỉ phủ đầu mấy câu đã thú nhận rồi . Hừ! Cuộc đời muôn mặt, lắm
thủ đoạn gạt lừa . Từng trải đã nhiều, nhưng… kiểu lươn lẹo thế này,
quả lần đầu tiên trong đời Hữu Bằng được nghe , được biết .Nếu không tận mắt chứng kiến, có lẽ anh sẽ cho đây là một chuyện tiếu lâm , khôi hài, không có thật trong cuộc sống.
Một suất ăn chẳng đáng giá gì với Hữu Bằng, và… trong chuyện này kẻ bị thiệt hại cũng không phải là
anh, nhưng anh lại nghe bừng giận dữ. Có lẽ tại tính anh xưa nay vẫn
vậy, vốn ghét kẻ tham lam, lường gạt dù chỉ một đồng, anh cũng quyết làm cho ra lẽ không tha.
Cô gái này… Hữu Bằng nhìn kỹ Tịnh Nghi
hơn chút nữa. Trông cũng đẹp, kiểu cách ăn mặc cũng sang trọng không đến đỗi nào… Có lẽ mục đích chính của cô chẳng phải là những suất ăn lậu
không mất tiền, mà là một cái gì đó cao hơn ? Đợi khách sơ hở , tráo bóp họ ,hay định lợi dụng sự thân mật trong đám cưới, đánh thuốc mê cho
khách rồi báo cho đồng bọn đến chỗ vắng vẻ lấy hết nữ trang của khách ?
Cũng dám lắm chứ ? Cô ta trông đáo để lắm mà. Đã ăn lường , ăn lậu còn
không sợ, còn dám nghinh ngang ra điều kiện bắt anh phải quỳ xin lỗi
nữa.
– Giám đốc ! Anh xử cô ta sao hả ?
Thấy Hữu Bằng cứ ngồi yên bất động , Duy Hùng lên tiếng nhắc. Ngẩng đầu lên, Hữu Bằng nhìn thẳng vào mặt Tịnh Nghi, giễu cợt :
– Cô muốn tôi xử sao đây hả ?
– Tùy anh thôi . Xấu hổ quá. Cảm giác kẻ cắp bị bắt quả tang , Tịnh Nghi cúi thấp đầu lí nhí . Hữu Bằng gật đầu :
Đdược . Vậy tôi xử thế này, cô nghe xem có vừa ý không nhé ?
– Vâng.
Hơi ngẩng đầu lên , Tịnh Nghi hồi hộp lắng nghe . Hữu Bằng chậm rãi buông từng tiếng:
– Thứ nhất, để bảo vệ quyền lợi cho khách hàng, tôi buộc cô phải trả lại
cho họ một suất ăn một trăm ngàn. Từ trước đến nay cô đã dự cả thảy bao
nhiêu đám cưới rồi hả ?
– Sáu.
Tịnh Nghi thật thà, nhưng Hữu Bằng không tin :
– Tôi sẽ kiểm tra lại . Nhưng tạm thời cứ tính là sáu đám cưới đi . Cô
hãy đem sáu trăm ngàn đó đưa cho Duy Hùng, hắn sẽ có nhiệm vụ trao trả
tận tay từng khách hàng. An tâm đi, hắn không dám tham lam, chặn bớt của cô đâu.
Sáu trăm ngàn ! Tim Tịnh Nghi giật thót trong lồng ngực . Số tiền quá lớn, bằng cả tháng lương của cô , cô biết tìm đâu giao cho
gã lúc này ? Còn đang hoang mang chưa tìm ra lối thoát, Tịnh Nghi lại
điếng hồn nghe Hữu Bằng tuyên án tiếp khung hình phạt thứ hai sẽ tặng
cho mình.
– Nể tình cô lần đầu phạm tội ở nhà hàng, tôi sẽ không
giao nộp cô cho cảnh sát . Tôi sẽ chụp cô một tấm hình rồi bố cao lên,
báo cho mọi người cùng biết , để họ không phải bị cô lường gạt nữa. Hùng ! Lấy máy ảnh giùm tôi.
Chụp hình, đăng báo, bố cáo công khai
mọi chuyện ư ? Tịnh Nghi nghe bao nhiêu tóc trên đầu mình dựng đứng cả
lên vì sợ hãi . Gã khốn kiếp này thật biết cách trừng phạt quá , chỉ cần mấy từ thôi… gã đủ giết chết cô rồi.
Trời ơi! Tịnh Nghi không
thể nào hình dung nổi hậu quả khủng khiếp, một bài báo được đăng lên .
Rồi đây… mọi ngườinghĩ về cô như thế nào ? Nhật Hà sẽ nghĩ về cô ra
sao ? Mọi chuyện sẽ đồn đến tai mẹ . Bà sẽ xấu hổ mà chết mất . Bao
nhiêu lần mẹ đã dạy chị em của cô rồi . “Nghèo cho sạch, rách cho thơm ” . Sao cô vì một miếng ăn để đến nổi phải nhục nhã thế này.
– Nào , cô gái ! Nếu muốn đẹp thì ngẩng đầu lên, nhoẻn cười một cái . Đừng xuất hiện trên mặt báo với vẻ mặt khó coi như thế.
“Tách ” một cái . Tịnh Nghi chưa kịp nói gì chiếc máy ảnh đã lóe sáng trên
tay Hữu Bằng . Như vẫn chưa yên tâm, anh còn cẩn thận bấm liên tục hai
ba kiểu nữa.
– Thưa giám đốc…
Không thể để mọi chuyện được lan truyền trên báo , Tịnh Nghi hạ mình nài nỉ :
– Xin ông bỏ qua chuyện này giùm, xin đừng đăng lên báo , tôi sẽ biết ơn
ông nhiều lắm . Tôi sẽ đền bù thiệt hại cho ông , không phải sáu trăm
ngàn , mà là một triệu đồng.
– Vậy sao ?
Vẻ thảm não của Tịnh Nghi không làm Hữu Bằng thấy động lòng . Mỉm cười, anh hỏi với vẻ khôi hài, giễu cợt :
– Nếu tôi nhớ không lầm, dường như lúc nãy có người vừa bảo với tôi rằng : danh dự không thể dùng tiền mà mua được.
– Vâng, thưa ông. – Gật đầu rồi vẫn với vẻ cam chịu, phục tùng, Tịnh Nghi bước đến gần Hữu Bằng cất lời năn nỉ, dù điều này hòan toàn ngược với
tính cách của cô – Lúc nãy tôi đã lỡ lời , xin lỗi ông . Xin ông hãy
rộng lòng tha thứ, tôi hứa sẽ không tái phạm.
– Tôi không tin vào lời của cô đâu – Khoát tay nói vẻ bất cần, Hữu Bằng đứng dậy – Và tôi
cũng không có nhiều thời gian đôi co với cô . Mọi chuyện coi như đã giải quyết xong, cô đừng làm phiền tôi nữa.
Nói xong, anh đẩy mạnh ghế dợm bước đi . Tịnh Nghi vội nắm lấy tay anh kéo lại :
– Ông gíam đốc , xin ông đừng đi.
– Ơ, cái cô này !
Bực mình, Hữu Bằng giằng mạnh tay mình lại . Tịnh Nghi quỳ xuống chân anh, bật khóc…
– Hãy tha cho tôi lần này… tôi van ông đấy.
– Giám đốc à ! Thái độ cô thành khẩn tội nghiệp quá ! – Duy Hùng không nỡ lòng , đành nói chen vào – Tha cho cô ta một lần đi.
– Mày biết gì mà nói . – Hữu Bằng quắc mắt – Biết đâu tha cô ta lần này,
cô ta lại đếm làm ầm ĩ những nhà hàng khác .Không phải là những suất ăn
chẳng mất tiền, mà là những mưu đồ chiếm đoạt khác. Khóc lóc, van xin,
chẳng qua vì sợ mọi người nhận mặt không còn làm ăn được chứ gì ?
– Thật ư ?
Tin ngay lời giám đốc , Duy Hùng sợ hãi đứng yên. Cũng phải thôi, bọn gian manh bây giờ tinh vi , xảo quyệt. Quỷ kế đa đoan…
– Không đâu . Tôi không phải là phường trộm cướp, gian manh. Tịnh Nghi òa lên khóc lớn – Tôi xin thề có đất có trời…
– Thôi được . Tôi sẽ không đăng bố cáo nữa.
– Thật ư ? – Tinh Nghi kêu lên mừng rỡ – Ôi ! Cám ơn ông… Ông thật là tốt quá.
– Còn cô thì quá ư rắc rối . – Gõ nhẹ đầu mình , Hữu Bằng mệt mỏi – Hảy
mau trả tiền cho khách rồi về đi . Tôi không muốn kéo dài chuyện này
cùng cô nữa.
– Nhưng… – Tịnh Nghi lại cắn môi mình, nói ngập
ngừng – Biết nói sao bây giờ… Thú thật… sáu trăm ngàn… trả lại
khách… tôi không có.
– Cái gì ? – Đôi mày chau lại , Hữu Bằng
gằn giọng – Được đằng chân, lân đằng đầu hả ? Tôi không rảnh để đùa với
cô đâu . Nếu không có tiền thì… Hùng ! Hãy đưa cô ấy đến công an.
– Khoan ! Xin ông đừng nóng… – Một lần nữa Tịnh Nghi nắm lấy tay Hữu
Bằng – Tôi không phải kẻ như ông nghĩ , cũng chẳng phải đang đùa với
lòng tốt của ông. Mà là…
Ngưng một chút, cô rưng rưng kể cho
Hữu Bằng rõ hoàn cảnh của mình. Từ việc cô là nhân viên bỏ rau cải cho
nhà han`g của anh, đến lời xúi bẩy của bà bếp trưởng ra sao, cô đều kể
tất không giấu giếm.
Giọng cô thật thà ánh mắt cô trung thực quá, đến nỗi Hữu Bằng dù muốn nghi ngờ cũng không nghi ngờ được. Thì ra
..Tịnh Nghi chính là cô gái bỏ hàng bông mà đã nhiều lần anh được nghe
các nhân viên phụ trách phần nấu ăn khen ngợi đây . Không ngờ cô ta
trông nhỏ bé, mảnh khảnh như vậy mà mạnh quá . Sáng nào cũng đẩy một xe
ba gác rau cải đầy ắp . Lại còn nghe đâu , ngoài nhà hàng của anh , cô
còn đẩy đi giao hàng cho đến ba nhà han`g khác nữa . Sức làm việc như
vậy thật khâm phục, đáng khâm phục vô cùng.
Cơn giận lui dần,
thành kiến cũng lui dần , Hữu Bằng nhận ra mình đã hơi nặng tay với Tịnh Nghị Tội nghiệp ! Không phải là dân lừa đảo . Nãy giờ chắc cô sợ lắm,
mất cả hồn vía chớ chẳng chơi . Hừm ! Nghĩ lại mình cũng ác lắm đấy.
Nhưng đang căng như vậy, lẽ nào… bây giờ lại đột nhiên tha bổng ? Hữu Bằng
nghe khó xử . Xưa nay anh rất lập trường, giải quyết vấn đề dứt khoát
độc tài lắm , đâu thể dùng dà dùng dằng, suy đi tính lại như con gái .
Hiếm khi có cơ hội bắt bẻ một cô gái đẹp như Tịnh Nghi lắm . Bỏ qua thật uổng.
À ! Hay là… Mắt Hữu Bằng vụt long lanh sáng. Phải rồi… Anh chồm thẳng người lên hào hứng :
– Tôi sẽ không đăng bố cáo tội của cô lên báo . Cũng như sẽ thay cô trả
lại khách hàng số tiền bị thiệt thòi , nếu như cô chịu đáp ứng cho tôi
một điều kiện nhỏ.
– Chỉ một điều kiện nhỏ thôi ư ? – Tịnh Nghi
không tin vào sự dễ dãi đột xuất này – Thế điều kiện ấy là gì ? Tôi chỉ
nhận lời khi điều kiện ấy không trái với lương tâm, tổn thương đến danh
dự của mình.
– Dĩ nhiên rồi . – Hữu Bằng vui vẻ – Điều kiện đó rất dễ dàn , cô chỉ cần…
Chợt thấy Duy Hùng đang đứng cạnh bên mình, đang dỏng đôi tai lắng nghe, Hữu Bằng đột ngột dừng lời quay sang bảo Duy Hùng :
– Nơi đây đã hết chuyện của anh rồi , hãy ra ngoài làm việc . Nhớ khép cửa lại cho tôi đấy.
– Dạ.
Quay lưng xăng xái bước đi mà lòng Duy Hùng tràn đầy thất vọng. Từ đầu đến
giờ cho người ta chứng kiến . Vậy mà, phần kết cuộc lại không biết được . Hữu Bằng đòi điều kiện gì mà ra chiều bí mật thế ? Vui vẻ, hớn hở vậy , hổng lẽ giám đốc của mình đã động lòng trước sắc đẹp của Tịnh Nghi rồi ? Ồ , không đâu ! Hữu Bằng không háo sắc , không tiểu nhân đê tiện thế ?
Cần gái đẹp , ông ta chỉ búng tay một cái thôi . Vậy điều kiện ông đòi
Tịnh Nghi đáp ứng là điều kiện gì , có trời mới đoán ra.
Mặc dù
hết thảy mọi người, ai cũng nói mới có thai hai tháng thì chưa thể thấy
bụng được đâu, Tịnh Nghi vẫn không tin, vẫn đi tìm một cái khăn quấn
vòng quanh bụng rồi mới mặc áo vào.
Trông giống giống rồi đấy.
Xoay mình qua lại trước gương, cố bắt chước dáng đi của mấy bà bầu môt.
lần nữa, cô mới an tâm đẩy cửa bước ra ngoài.
– Chị Nghi ! Tướng của chị hôm nay sao lạ quá . Bộ chị bị đau xương sống hả ?
Nhật Hà đang ngồi học thấy cô bước ra, ngạc nhiên lên tiếng hỏi.
– Ừ . Hôm qua vác giỏ rau nặng quá nên xương sống có vấn đề…
Trả lời cho xuôi với nó mà lòng Tịnh Nghi nghe tê tái . Người ta giả mang
bầu mà bảo là đau xương sống , cái thằng sao mà vô duyên quá . Bước lên
xe buýt, tìm một chỗ ngồi , Tịnh Nghi lại rút tấm kịch bản trong giỏ ra
đọc lại .Đã thuộc làu làu, nhưng cô cứ thấy lòng lo lắng quá.
Lần đầu tiên phải nói dối, phải đóng kịch, liệu cô có tự nhiên được không ? Hay là sẽ phá ra cười sặc sụa.
– Hữu Bằng ơi! Dù không thương xin anh nghĩ chút tình . Đứa con trong bụng em là của anh đây, lẽ nào anh không nhìn nhận ?
– Cô ơi ! Cô sao vậy ?
Tay áo bỗng bị lay mạnh, Tịnh Nghi ngỡ ngàng bừng mắt dậy . Hai người đàn bà ngồi cạnh bên đang nhìn cô đầy lo lắng.
Thôi chết ! Tịnh Nghi vội bịt lấy miệng mình xấu hổ . Thì ra vì lo lắng quá
nên cô đã đọc to lời thoại kịch bản . Những người kia hẳn nghĩ cô đang
mắc bệnh tâm thần.
– Dạ, không sao , không có gì đâu ạ . Cháu… tập tuồng thôi.
– Thì ra cô là diễn viên hả ? – Hết ngạc nhiên, đến tò mò, hai người đàn
bà quay hẳn người về phía Tịnh Nghi – Cô tên gì vậy ? Trông lạ quá ,
chắc cô it diễn trên tivi lắm hả ?
– Dạ, cháu còn đang học.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!