Chàng Trai Năm Ấy
Quyển 3 - Chương 4: Lấy nụ hôn để niêm phong
An Nhiên hớn hở gọi điện thoại bảo Bạc Hà đưa Tịch Duệ Nam đến nhà cô ấy ăn tối, báo địa chỉ căn hộ mới khiến Bạc Hà hơi bất ngờ. “Cậu thuê căn hộ khác rồi sao?”
“Là đến nhà mình ăn cơm, nghe rõ chưa, là nhà mình, không phải là phòng thuê của mình đâu.”
Bạc Hà càng kinh ngạc hơn. “Cậu mua nhà rồi? Chuyện từ khi nào thế?”
“Không phải mình mua nhà, là mình và Phó Chính mua nhà. Chúng mình mua một căn hộ hai phòng ở phía đông thành phố chuẩn bị kết hôn, hai ngày trước mới làm xong thủ tục giao nhà.”
Tiến triển thần tốc quá! Bạc Hà liên tục nói chúc mừng, An Nhiên thì chỉ cười. “Có phải rất bất ngờ không? Vốn dĩ mình đã chia tay với Phó Chính rồi, nhưng chỉ trong vòng hai tháng, chúng mình lại xoay chuyển hoàn toàn, trù tính đến chuyện hôn sự. Mẹ mình từng nói hôn nhân không thể kết hợp bừa, tất cả mọi chuyện là do Nguyệt Lão sớm định trong sổ hôn nhân, là ai thì chính là người đó, xoay đi xoay lại cũng vẫn sẽ ở cùng anh ấy. Lời này nghe cổ lỗ thật nhưng chẳng hiểu sao mình vẫn thích nghe.”
Căn hộ là do bố mẹ Phó Chính quyết định mua. Lần này con trai xảy ra chuyện khiến hai ông bà cảm nhận sâu sắc nhân sinh vô thường, sinh mệnh yếu ớt bất cứ khi nào cũng óc thể biến mất, cho nên con trai vừa tỉnh lại họ lập tức thúc đẩy hôn sự của anh và An Nhiên. Phó Chính cũng không còn nhỏ nữa, An Nhiên lại là một cô gái tốt, nhất định phải nhanh tay mới có thể giữ chặt được, tránh đêm dài lắm mộng.
Thế là hai ông bà nhờ đại đội cảnh sát tuần tra giúp đỡ tìm được một căn hộ thích hợp trong thành phố, diện tịch không lớn, trang trí đơn giản, đồ dùng thiết yếu đầy đủ, chỉ cần mang quần áo đến là có thể dọn vào ở. Giá nhà tuy không rẻ nhưng chỉ cần trả trước một khoản tiền, phần còn lại có thể thông qua ngân hàng làm thủ tục trả góp. Có thể coi đây là một căn hộ lý tưởng, bố mẹ Phó Chính lấy món tiền tích luỹ cả đời để giúp con trai thanh toán khoản tiền trả trước, sau đó hy vọng chủ nhà đồng ý dọn ra sớm, bởi vì họ muốn để Phó Chính sau khi xuất viện sẽ đến nghỉ ngơi ở nhà mới luôn, An Nhiên cũng chuyển đến để tiện chăm sóc anh.
Chủ căn hộ lúc đầu không đồng ý giao nhà trước khi khoản tiền mua nhà được thanh toán hết. Nhưng sau khi biết được chủ hộ mới chính là người cảnh sát anh dũng được đưa tin trên đài báo thời gian vừa qua, ông ta liền đồng ý.
Việc mua nhà tiến hành thuận lợi, từ lúc ưng ý đến khi đàm phán thoả thuận, thanh toán khoản tiền trả trước, trong một tuần lễ đã xong. Trước khi chính thức quyết định, bố mẹ của Phó Chính đưa An Nhiên đến xem căn nhà, hỏi cô có ý kiến gì không.
Lúc xem nhà, bà Phó cầm tay cô nói những lời tự đáy lòng: “An Nhiên, cháu là một cô gái tốt. Sau khi Phó Chính xảy ra chuyện, cháu không hề bỏ mặc mà ngày đêm túc trực bên thằng bé chăm sóc nó, nó có thể tỉnh lại được, cháu có công lao rất lớn. Nếu như bác và bố nó có năng lực thì sẽ chẳng chút do dự mà mua một biệt thự cho cháu sống, nhưng mà chúng ta năng lực lại có hạn, chỉ có thể giúp đỡ hai đứa mua một căn nhà cũ, sau này đến hạn thanh toán còn phải dựa vào bản thân hai đứa. Bác biết cháu phải chịu ấm ức rồi, chỉ trách bác và bố nó không có bản lĩnh, chẳng giúp gì được cho hai đứa. May mà Phó Chính còn trẻ, sau này nó nhất định sẽ chăm sóc tốt cho cháu. Cháu ở cùng nó có lẽ không được hưởng cuộc sống đại phú đại quý, nhưng chỉ cần hai đứa sống hết lòng với nhau, hoà mỹ bình an chính là đại phúc phận rồi.”
Những lời lẽ chân chất đó, bình lặng như nước mát lành, từng giọt thấm vào trái tim An Nhiên. Cô nhìn bà Phó, mặt đỏ, mỉm cười.
Sau khi Phó Chính biết được An Nhiên đã cùng bố mẹ anh đi xem nhà liền căng thẳng, e dè hỏi cô: “Thế nào?”
“Cái gì thế nào?”
Anh có chút sốt ruột, buột miệng nói: “Chuyện kết hôn thế nào?”
An Nhiên cố làm ra vẻ kinh ngạc: “Kết hôn? Kết hôn cái gì? Kết hôn với ai? Có người cầu hôn em sao?””
Khoé môi Phó Chính phút chốc nhếch lên, cười hớn hở. Ngẫm nghĩ một chút, anh kéo ngăn tủ đầu giường, bới loạn một hồi. Sau khi nhập viện, vật phẩm tuỳ thân của anh đều được y tá đặt trong ngăn kéo tủ đầu giường. An Nhiên không biết anh muốn tìm gì. Đang định hỏi, lại thấy anh mở ví tiền, rút hai chiếc thẻ ngân hàng ở bên trong ra, anh quay người lại giơ chiếc thẻ lên nói với cô: “An Nhiên, em lấy anh nhé? Chiếc thẻ này là thẻ lương của anh, chiếc này là thẻ tiết kiệm của anh, toàn bộ gia tài của anh đều ở trong này, bây giờ tất cả giao cho em. Tuy anh không phải là người có tiền, tiền trong thẻ cũng không nhiều nhưng anh nguyện đưa toàn bộ cho em tiêu. Em hãy lấy anh nhé!”
Không có hoa hồng, không có nhẫn, màn cầu hôn này dùng hai chiếc thẻ ngân hàng làm đạo cụ. Không phải là thẻ vàng hạng VIP tiêu vô hạn, nó cũng không tượng trưng cho tiền bạc và tài phú, mà tượng trưng cho toàn bộ những gì một người đàn ông bình thường có thể cho đi – dâng hết tất cả cho tình yêu.
Tiền tuy là vật tầm thường nhưng trên một góc độ nào đó nó vẫn có thể đo lường được tình cảm. Một người con trai nếu như thật sự yêu một người con gái, anh ta sẽ nguyện ý tiêu tiền cho cô ta, sẵn sàng mở ví tiền mình vì cô ta. Bởi vì trong đầu anh ta mặc định cô tức là anh, căn bản không phân chia anh hay em. Ngược lại, nếu phân ra rõ ràng rành mạch của anh, của em, như vậy là anh ta muốn để lại đường lùi, không định sẽ kề vai sát cánh đi hết quãng đường đời còn lại với cô gái.
An Nhiên nhìn hai chiếc thẻ ngân hàng, khoé môi không giấu được nụ cười ngọt ngào. Phó Chính nhân cơ hội nhét thẻ vào tay cô. “Đó, em đã nhận rồi, không được hối hận đâu nhé!”
“Được rồi, coi như em bị tiền làm cho mờ mắt, mới nhìn thấy toàn bộ gia sản của anh đã động lòng.”
An Nhiên ngọt ngào đồng ý lời cầu hôn của Phó Chính, sau khi anh ra viện, cô liền cùng anh chuyển đến căn hộ mới. Việc đầu tiên là cô mời Bạc Hà và Tịch Duệ Nam đến làm khách.
Trước khi đến nhà mới của An Nhiên và Phó Chính làm khách, Bạc Hà thương lượng với Tịch Duệ Nam xem phải mua gì làm quà. Lần đầu tiên đến nhà mới của người ta làm khách chắc chắn không thể đi tay không, huống hồ còn là nhà mới của cặp đôi chuẩn bị kết hôn.
Bạc Hà không biết phải mua quà gì mới thích hợp, Tịch Duệ Nam càng không biết, hai người thương lượng nửa ngày cũng không có kết quả, cuối cùng cô nghĩ ra, gọi điện thoại hỏi mẹ Hà Uyển. Sau khi nghe, Hà Uyển đưa ra ý kiến: “Bây giờ người ta đang thịnh hành trào lưu xanh hoá môi trường, giữa bạn bè thân thiết có chuyện hỷ gì đều tặng chậu cảnh, vừa lành mạnh lại hợp thời. Bạn con sắp kết hôn, hay là con tặng cô ấy một chậu bách hợp đi, lấy ngụ ý tốt là bách niên hảo hợp. Trong nông trường có trồng, con cứ tìm Quý Phong lấy một chậu là được rồi.”
Bạc Hà cảm thấy chủ ý này không tồi, dập điện thoại rồi nói với Tịch Duệ Nam, nhưng anh trầm mặc không nói gì.
“Sao vậy, anh cảm thấy tặng bách hợp không được à?”
“Không, ngụ ý của bách hợp thực sự rất tốt.”
“Vậy chúng ta lập tức đến nông trường, tìm Quý Phong lấy một chậu hoa bách hợp.”
Bọn họ cùng nhau đến nông trường của Quý gia ở ngoại thành, trước đó Hà Uyển đã gọi điện thông báo cho Quý Phong biết, anh đã chọn xong hai chậu bách hợp trong vườn. Vừa thấy Bạc Hà, anh tươi cười, hỏi: “Người bạn nào của em sắp kết hôn vậy?”
“Anh quen đó, là An Nhiên.”
“An Nhiên sắp kết hôn rồi à, cho anh gửi lời chúc mừng tới cô ấy nhé! Anh sẽ tặng cô ấy hai chậu quýt cảnh nữa, quýt đồng âm với cát, quả màu vàng tươi, thực sự là biểu tượng của tài phú lại tượng trưng cho cát lợi, đồng thời cũng có ngụ ý nhiều con nhiều cháu, bày trong nhà là thích hợp nhất.”
“Vậy em thay cô ấy cảm ơn anh. Nhưng mà một lần chuyển bốn chậu cây không dễ, hay là em lấy một chậu bách hợp, một chậu quýt thôi.”
“Không được, đồ đạc trong nhà mới nhất định phải bày thành đôi thành cặp, không thể bày đơn lẻ được.”
“Vậy sao? Em không biết. Quý Phong, sao anh hiểu biết nhiều như vậy?”
“Khách hàng lựa chọn cây cảnh để trang trí trong nhà rất cầu kỳ, anh đã đọc và tìm hiểu rất nhiều mấy thứ này.”
Lúc Bạc Hà và Quý Phong nói chuyện, Tịch Duệ Nam yên lặng không nói lời nào, chỉ đứng ở cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Cửa sổ phòng làm việc đối diện với vườn hoa hồng, nhìn ra giống như sóng biển đỏ thẫm.
Quý Phong gọi điện thông báo cho nhân viên chuyển thêm hai chậu quýt cảnh đến phòng làm việc. Vì phải đợi thêm mấy phút, Bạc Hà nhân lúc này vào nhà vệ sinh.
Sau khi cô đi, Quý Phong chú ý đến Tịch Duệ Nam đang nhìn ra bên ngoài cửa sổ, sau đó đi đến, mỉm cười, hỏi: “Có hứng thú tham quan một vòng không?”
Tịch Duệ Nam bình thản đáp: “Không cần đâu, tôi không có hứng thú với hoa cỏ.”
”Gần đây sống ở chỗ Bạc Hà thế nào, vẫn tốt chứ?”Quý Phong nhớ lại chuyện ở nhà hàng lần trước, khéo léo hỏi thăm, muốn biết Tịch Duệ Nam có phải vẫn đang giận Bạc Hà không.
Tịch Duệ Nam quay đầu lại, nghênh đón ánh mắt của Quý Phong, trong mắt anh có một sự lạnh nhạt và đối dịch không hề che giấu: “Vì sao anh hỏi như vậy? Điều anh thực sự muốn nói là gì?”
Quý Phong ngơ ngác. “Tôi không có ý khác, bởi vì hôm đó ở nhà hàng nhìn thấy cậu và bố cậu…”
“Quý Phong, tôi nghĩ chuyện của tôi và bố tôi không liên quan đến anh, chuyện của tôi và Bạc Hà cũng không liên quan đến anh.”
Quý Phong bị anh châm biếm không chút khách khí, nghẹn mất nửa ngày không nói nên lời. Trong lúc sững sờ, anh nghe thấy Tịch Duệ Nam chậm rãi nói từng chữ rõ ràng: “Nhưng tôi có thể nói cho anh biết, tôi và Bạc Hà rất tốt. Chúng tôi đã bắt đầu lại từ đầu rồi.”
Lúc Bạc Hà từ nhà vệ sinh quay lại, hai người làm cũng vừa khéo mang hai chậu quýt cảnh cao đến nửa người vào phòng, giữa cành lá xanh mướt, vô số trái quýt xanh bích mới nhú ra, nhìn cực kỳ đáng yêu khiến cô xuýt xoa khen mãi. Một người làm mới cho cô biết bây giờ quả chưa lớn, chưa chín, đợi đến lúc những trái quýt nhỏ này tròn căng, vàng ươm đậu trên cây trông càng đẹp hơn.
Hai chậu bách hợp cộng thêm hai chậu quýt, Bạc Hà nghĩ cô và Tịch Duệ Nam chẳng có cách nào mang đi, nên hỏi Quý Phong: “Bốn chậu cây cảnh này, hai người bọn em mang không nổi, anh có rảnh đưa bọn em quay lại thành phố không? Sau đó đến nhà An Nhiên ăn cơm luôn, anh thấy thế nào ạ?”
Quý Phong lại đột nhiên khách sáo: “Không cần đâu, anh cũng không thân với An Nhiên lắm, bọn em cứ tụ tập đi. Anh không rảnh tiễn em, nông trường gần đây chuẩn bị mở rộng quy mô, anh có rất nhiều việc phải làm, nhưng nông trường có bộ phận giao hàng, anh sẽ bảo lái xe chở hàng đưa bọn em đi.”
Lúc bốn chậu cây cảnh được chuyển đến, An Nhiên và Phó Chính đều rất thích, liên tục cảm ơn. Bố mẹ Phó Chính đặc biệt thích hai chậu quýt cảnh, một mực nói đây là điềm tốt, phú quý cát tường, nhiều con nhiều phúc.
Bạc Hà và trên dưới Phó gia đã quen thuộc rồi, chỉ có Tịch Duệ Nam là chưa biết. Phó Chính thì rất quen tai với cái tên Tịch Duệ Nam, nhưng đây là lần đầu tiên gặp mặt, anh mỉm cười bắt tay, nói: “Nghe danh đã lâu, tôi sớm đã nghe An Nhiên và Bạc Hà nhắc đến anh.”
Hai vợ chồng nhà họ Phó giống như tất cả những bậc trưởng bối khác, chào hỏi với vị khách trẻ tuổi lần đầu gặp mặt không tránh được sẽ hỏi thăm một số thông tin cá nhân, ví dụ như bao nhiêu tuổi? Bố mẹ có khoẻ không? Làm công việc gì? Trong nhà có những ai? Vân vân và vân vân…
Lúc hỏi đến bố mẹ, Tịch Duệ Nam trả lời đơn giản: “Cháu không còn bố mẹ nữa.”
Câu trả lời này khiến cho hai vợ chồng họ Phó vội vàng chuyển sang chủ đề khác, tưởng anh là cô nhi không cha không mẹ, sợ lỡ lời sẽ động chạm đến anh.
An Nhiên và Bạc Hà đưa mắt nhìn nhau, sau đó để Tịch Duệ Nam lại cho Phó Chính và bố mẹ anh chiêu đãi, bọn họ cùng vào phòng ngủ tâm sự chuyện chị em.
Vừa đóng cửa phòng, An Nhiên liền hỏi: “Tịch Duệ Nam nói cậu ấy không còn bố mẹ nữa, vì sao lại như thế? Mình còn đang nghĩ lát nữa phải làm thế nào để nhắc chuyện bố cậu ấy đăng tin tìm người trên báo.”
“Không cần nhắc nữa, bố anh ấy đã tìm đến rồi.” Bạc Hà kể lại ngọn nguồn cho bạn nghe, An Nhiên không ngừng lắc đầu. “Quan hệ giữa hai bố con họ lại thành ra thế này, thật không ngờ. Vậy bây giờ phải làm thế nào?”
“Không biết, mâu thuẫn giữa bọn họ nhất thời chẳng thế giải quyết được, xem ra trước mắt chỉ có thể để nguyên xem sao đã.”
“Haiz, Tịch Duệ Nam cũng thật đáng thương. Bố cậu ấy có tình nhân là chuyện từ năm lớp mười rồi, vì chuyện này năm đó cậu ấy còn làm ầm lên với Quách Ích. Suýt nữa thì… Không ngờ còn dây dưa lôi thôi cũng sắp mười năm rồi, người phụ nữ kia vẫn có thể bước chân vào nhà cậu ấy, khó trách cậu ấy không chấp nhận nổi. Bạc Hà, cậu lựa lời khai thông cho cậu ấy, đừng để cậu ấy buồn bã một mình.”
Bạc Hà cười khổ, khai thông thế nào chứ? Tịch Duệ Nam căn bản không cho ai nhắc đến bố mình dù chỉ là một chữ nửa lời.
Nói xong chuyện của Tịch Duệ Nam, An Nhiên lấy ra một tập ảnh quảng cáo váy cưới từ đầu giường đưa cho Bạc Hà, để tham khảo ý kiến của cô. Đang so sánh lựa chọn thì điện thoại của An Nhiên vang lên, cô nghe máy, rì rầm nói chuyện: “Chị họ… Đúng rồi, nhờ chị là người trong ngành tư vấn giúp… Như thế nào thì đảm bảo nhất… Cái gì ạ! Em cũng biết không làm là đảm bảo nhất… tiêm thuốc vào dưới da hiệu quả dài… Ờ, vậy để khi nào em đến bệnh viện nhờ tư vấn một chút.”
Bạc Hà nghe chẳng hiểu gì, điện thoại vừa ngắt cô lập tức hỏi: “An Nhiên, cậu bị bệnh sao? Phải đến bệnh viện tiêm thuốc gì?”
“Không phải, mình hỏi chị họ làm y tá ở khoa sản phương pháp tránh thai nào tốt nhất. Tuy chuẩn bị kết hôn nhưng cả mình và Phó Chính đều không muốn có con sớm, bọn mình muốn hưởng thụ thế giới của hai người ít nhất một năm.”
An Nhiên đã bắt đầu tìm hiểu về biện pháp tránh thai, Bạc Hà ngây ra, buột miệng hỏi: “Hai cậu có phải là đã…”
An Nhiên cười rạng rỡ, xen lẫn ngọt ngào và thẹn thùng. “Đúng vậy, bây giờ mình đã là phụ nữ rồi. Bạc Hà, cậu đừng có kinh ngạc như vậy, bọn mình cũng chuẩn bị kết hôn rồi mà.”
Bạc Hà nhìn An Nhiên cười duyên dáng, lúc này mới có cảm giác chân thực cô ấy đã sắp lấy chồng. Cô ấy không còn là cô gái thích nói đến các anh chàng đẹp trai và hàng hiệu như trước đây nữa, cô ấy đang dần dần thay đổi để trở thành một người vợ.
“Bạc Hà, cậu cũng nhanh chóng tìm bạn trai, cân nhắc chuyện kết hôn đi. Hai mươi tu tuổi cũng không còn nhỏ nữa đâu, bên cạnh cậu ngay đến một người bạn trai cũng không có, cẩn thận không biến thành bà cô già chẳng ai thèm lấy đó. Hay là mình bảo Phó Chính giúp cậu tìm một anh chàng trong đội cảnh sát tuần tra nhé?”
“Cậu lấy được chồng rồi liền lo lắng cho mình sao? Thật cảm động quá đi! Chẳng phải cậu nói yêu cảnh sát không tốt còn gì, vừa không có thời gian ở cùng cậu, lại còn phải luôn lo lắng sợ hãi, sao bây giờ thay đổi nhanh thế?”
An Nhiên, người phụ nữ lần đầu lấy chồng không che giấu nổi vẻ tươi tắn, rạng rõ trên khuôn mặt, nét dịu dàng ngọt ngào nơi đầu mày khoé mắt. “Nói cho cậu biết, trong hoạ có phúc, Phó Chính bị thương nên không thích hợp làm nhiệm vụ ngoài đường nữa, anh ấy được điều về làm nhân viên văn phòng, mình bảo anh ấy tìm cho cậu một anh chàng cảnh sát làm văn phòng là được rồi.”
“Đây cũng thật sự là chuyện tốt, thực mừng cho cậu, nhưng mà chuyện của mình không cần cậu sắp xếp đâu.”
Bữa tối đã chuẩn bị xong, bà Phó làm đầu bếp, trông bàn ăn vô cùng phong phú. Ông Phó còn đặc biệt mở một chai rượu Ngũ Lương Dịch được người ta tặng. Rượu ngon như thế này, ông thường không nỡ uống mà để dành tặng lại cho người khác nhưng hôm nay là ngày vui nên ông muốn xa xỉ một lần.
Ông Phó rót rượu cho tất cảmọi người. “Nào, mỗi người uống một chén, đây là rượu hỷ, xua đuổi vận xui.”
Trưởng bối có lời, hơn nữa lại là rượu hỷ, mọi người đương nhiên nghe theo. Ông Phó trước nay có tửu lượng khá, uống được vài chén, bà Phó và Phó Chính cũng uống được rượu. Bạc Hà và An Nhiên lúc bình thường cũng có thể uống mấy chai bia, nên bây giờ không khó khăn gì khi nhấp một chén rượu nhỏ.
Nhưng Tịch Duệ Nam bây giờ không uống rượu nữa, Bạc Hà bất giác nhìn anh một cái, vừa khéo đón được ánh mắt anh nhìn sang. Thấy cô cũng nâng cốc, anh không chút do dự cầm chén của mình lên uống cạn.
Anh uống rất sảng khoái khiến ông Phó rất vui, lại rót cho anh thêm chén nữa. “Tửu lượng của Tiểu Tịch được đó, uống thêm một chén nữa đi.”
Một chai rượu Ngũ Lương Dịch cạn sạch, ông Phó uống nhiều nhất, Phó Chính và Tịch Duệ Nam uống nhiều thứ hai. Bọn họ không say nhưng ai cũng mặt đỏ phừng phừng. Đặc biệt là Tịch Duệ Nam, đến cả cổ cũng đỏ lên. Bạc Hà uống hết chén rượu của mình, hai má cũng ửng đỏ, có cảm giác hơi say, rượu trắng rốt cuộc vẫn mạnh hơn bia.
Sau khi cáo từ rời khỏi nhà An Nhiên, bước chân đi xuống lầu của Bạc Hà có chút lâng lâng, bước chân của Tịch Duệ Nam còn lâng lâng hơn cô. Cô trách: “Bình thường anh không uống rượu nên chỉ cần giống em và An Nhiên uống một chén coi như hoàn thành nhiệm vụ rồi, cần gì phải bồi bác Phó hết chén này đến chén khác chứ!”
“Người lớn đang vui nên bồi bác ấy uống nhiều thêm mấy chén thôi. Không sao, anh không say, anh có chừng mực, tuyệt đối sẽ không để mình uống say nữa.”
Ngồi taxi về, khu nhà lại bị mất điện, trong phòng tối thui chẳng nhìn thấy gì. Sau khi Bạc Hà vào cửa, thay dép đi trong nhà, sờ soạng tìm nến trong ngăn kéo, chẳng hiểu thế nào vừa kéo ra thì cả chiếc ngăn kéo bị kéo tuột ra ngoài, rơi xuống đập vào bàn chân phải của cô đau điếng, cô bật kêu lên, ngồi thụp xuống sàn.
Tịch Duệ Nam lập tức đi đến, căng thẳng hỏi: “Làm sao thế”
“Không sao, không cẩn thận bị đập vào chân.”
Trong ánh sáng u ám, thân hình cao lớn của anh đang ngồi xổm trước mặt cô, duỗi tay ra nhẹ nhàng lần sờ kiểm tra bàn chân cô. Khi đôi mắt tạm thời mất đi thị lực trong bóng tối thế này, xúc giác của bạn sẽ trở nên nhạy bén hơn. Lúc đôi tay ấm áp của anh khẽ xoa nắn mu bàn chân cô, người cô run lên.
Cô vốn luôn ghét sự tiếp xúc của người khác giới nhưng lúc này, không hiểu sao bàn tay của anh lại mang đến cho cô một cảm giác mềm mại, tê tê như có dòng điện chạy qua. Cô bất giác co chân lại, hốt hoảng nói: “Không sao, em không sao.”
Anh trầm mặc hồi lâu. “Không sao thì tốt.”
Đầu còn hơi choáng váng, trái tim bỗng có cảm giác hoang mang, Bạc Hà chẳng để ý đến cơn đau ở chân, nhanh chóng đứng dậy quay người, cuống quýt muốn về phòng. Cô hoàn toàn quên mất vừa rồi ngăn kéo rơi đã làm đồ linh tinh bên trong rơi đầy mặt đất, chưa đi được hau bước thì không biết giẫm phải thứ gì, gót chân trượt một cái khiến cả người ngã ra sau.
Cô thất thanh kêu: “Á…”
Nhưng một đôi tay mạnh mẽ đã đỡ lấy lưng cô, bên tai vang lên tiếng nói nhỏ nhẹ của Tịch Duệ Nam: “Em có đi được không? Hay là anh đỡ em về phòng nhé?”
“Không, không cần đâu.”
Cô vội vã quay đầu trả lời, đúng lúc anh khom người đến trước, bờ môi cô lướt qua khoé môi anh. Như thế củi cháy chạm giấy phốt pho, bắn ra tin lửa rực rỡ, anh đột nhiên kéo người cô lại, cúi đầu hôn lên môi cô. Hai bờ môi như sa tanh cọ sát vào nhau, ấm áp, mềm mại, ướt át, lan toả ra một chút hương rượu váng vất.
Nụ hôn quấn quýt và hương rượu hoà trộn vào nhau khiến đầu óc Bạc Hà vốn dĩ hơi choáng váng, càng choáng váng hơn. Người cô mềm nhũn tron cánh tay mạnh mẽ của anh, anh vòng tay ôm chặt lấy cô, hai cánh tay siết lại hơi run rẩy. Anh truyền sự run rẩy của mình sang cô, toàn thân cô bất giác cũng trở nên run rẩy, hai đầu gối như nhũn ra đứng không vững, anh thuận thế ôm cô lên, đi vào phòng ngủ.
Khi thân thể được đặt lên chiếc giường mềmm mại bằng phẳng, trong nụ hôn nóng bỏng mang đến từng đợt choáng váng, Bạc Hà hơi tỉnh toán lại. Cô muốn đẩy người phía trên ra nhưng hai tay mềm yếu vô lực, trong khi tay anh lại linh hoạt mạnh mẽ, lòng bàn tay thô ráp di chuyển trên làn da cô mang theo từng trận tê dại như điện chạy qua. Một cảm giác trước nay chưa từng có khiến cô run lên khe khẽ, thốt ra lời từ đáy lòng: “Tịch Duệ Nam…”
Bờ môi nóng như lửa của anh di chuyến đến, phong giữ tất cả những lời vẫn chưa thốt ra khỏi miệng cô.
Mọi chuyện xảy ra tiếp theo đó, Bạc Hà cảm giác giống như nằm mơ, cả cơ thể rơi vào trạng thái mất trọng lượng, nhẹ hẫng, hoàn toàn không có trọng tâm. Chỗ bám víu duy nhất chính là Tịch Duệ Nam, cô vô thức ôm lấy anh thật chặt. Anh ôm cô còn chặt hơn, hôn đến mức khiến cô gần như không thở nổi, những cái vuốt ve dồn dập, kích động, thiếu kinh nghiệm nhưng lại mang theo một nhiệt lượng nóng bỏng đến khó tả. Nhiệt lượng nóng bỏng đó truyền đến từ làn da trẻ trung của anh, dường như có cả một khối lửa đang cháy hừng hực trong anh. Ngọn lửa này nhanh chóng lan đến thiêu đốt cô, một cảm giác đau đớn và khoái lạc…
Tình cảm mãnh liệt bộc phát trong đêm tối, chỉ có trăng sáng ngoài cửa sổ lặng lẽ chiếu vào một khoảng màu bạc sáng trắng, lặng lẽ chứng kiến tất cả.
Bạc Hà giặt ga giường cả buổi sáng.
Tối qua mất điện, đến hôm nay vẫn chưa có lại, quản lý trong khu nói cáp điện gặp trục trặc, phòng điện lực đang cử người đến sửa chữa, có thể phải đến trưa mới có điện.
Không có điện, máy giặt liền trở thành anh hùng không có đất dụng võ, cô đành giặt bằng tay. Ga giường không bẩn, chỉ dính mấy vết máu đã khô lại thành màu đỏ thẫm. Cô chải đi chải lại, nhìn nó dần dần nhạt đi cho đến khi biến mất, trong lòng có một dư vị không nói nên lời. Đây là vết máu thuần khiết chỉ người con gái trinh trắng mới có, cô giữ nguyên vẹn hai mươi tư năm trời, cô không ngờ sẽ vì một chén rượu trắng mà bất ngờ mất đi nhanh đến thế.
Rượu là mai mối của sắc, câu nói này quả nhiên không sai chút nào. Đêm qua Tịch Duệ Nam đã uống rượu, cô cũng uống rượu, bốn, năm phần say của anh cùng hai, ba phần say của cô cộng lại thành bảy, tám phần say dẫn đến cơn sóng tình dục dâng trào không gì ngăn cản được. Cứ như vậy, trong lúc mơ màng, hồ đồ, cô đã cùng anh…
Bạc Hà chưa bao giờ nghĩ lần đầu tiên của cô sẽ dnafh cho Tịch Duệ Nam, mấy tháng trước cô vẫn coi anh là kẻ thù lớn nhất trong đời, đến giờ lại cùng anh phát sinh quan hệ nam nữ thân mật nhất. Những tư thế quấn quýt, lưu luyến trên giường đêm qua, nghĩ lại cô vẫn không kìm được mặt đỏ bừng, tim đập nhanh. Cô từng căm ghét tiếp xúc cơ thể với người khác giới nhưng đêm qua mới biết, loại tiếp xúc thân thân mật nhất đó thực ra có thể khiến người ra cảm giác thấy vui vẻ như vậy.
Một đêm hoan lạc, sáng sớm sau khi tỉnh dậy, hai người trần truồng nhìn nhau bằng ánh mắt hoảng hốt. Không ai nói gì, sự im lặng khiến người ta nghẹt thở. Quan hệ đột nhiên tiến triển một bước lớn, Bạc Hà long ngóng vụng về chẳng biết làm sao, Tịch Duệ Nam cũng vậy, anh trầm mặc hồi lâu, muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng chẳng nói gì, mặc quần áo xong lặng lẽ ra khỏi phòng.
Sau khi một mình ngẩn ngơ cả nửa ngày, Bạc Hà cầm ga giường ra ngoài ban công giặt cả buổi sáng, tay thì giặt nhưng đầu lại suy nghĩ đủ thứ. Cho đến khi giọng nói của Tịch Duệ Nam vang lên sau lưng: “Vẫn chưa giặt xong sao? Có cần anh giúp em không?”
Nghe thấy giọng anh, cô bất giác đỏ mặt, chẳng dám quay đầu lại. “Sắp xong rồi, không cần giúp đâu.”
“Một mình em không vắt được ga giường đâu, anh giúp em vắt nhé.”
Sau khi giặt xong, anh giúp cô vắt khô và phơi nó lên. Nhìn chiếc ga giường được giặt sạch sẽ phơi dưới nắng, anh chầm chầm lên tiếng, như thể đang nói cho chiếc ga giường nghe. “Chuyện tối qua anh rất xin lỗi, uống rượu vào anh không thể kiềm chế được mình. Bạc Hà, em tha thứ cho anh được không?”
Bạc Hà cúi đầu, hai bàn tay vô thức siết chặt vào nhau, cô ấp úng: “Không sao cả, tối qua… cũng không thể trách anh hết được… chúng ta… thực ra đều là do rượu.”
Cô nói xong, rất lâu, Tịch Duệ Nam vẫn không lên tiếng, cô gần như tưởng anh không còn ở ban công nữa. Ngước mắt lên nhìn, lại chạm phải đôi mắt tĩnh lặng của anh, giống như hai chiếc giếng khơi yên tĩnh, sâu thẳm, chăm chú nhìn cô, giọng nói lại hơi run rẩy: “Bạc Hà, đây là lần đầu tiên… em có thể tha thứ cho anh. Cảm ơn!”
Reng… Cùng với tiếng chuông reo trong trẻo, số điện thoại của Tịch Văn Khiêm lại lần nữa sáng lên trên màn hình di động của Bạc Hà. Lúc này, cô đang cùng Tịch Duệ Nam đi siêu thị mua sắm.
Sau khi giặt ga giường xong, bọn họ cùng ra ngoài ăn sáng, sau đó lại quyết định cùng nhau ra phố mua sắm. Tủ lạnh gần như rỗng không, cần mua thêm rất nhiều đồ dùng hàng ngày, còn phải mua cả đồ ăn cho ngày hôm nay. Lúc qua đường, anh nắm tay cô thật chặt khiến tim cô đập thình thịch. Đột nhiên, cô nhớ đến những ngày đầu đông của chín năm trước, trong căn phòng vẽ lạnh lẽo đó, anh bất ngờ nắm lấy tay cô. Đôi tay đó nóng hôi hổi, ấm áp lại mềm mại… đó là lần đầu tiên bọn họ nắm tay nhau, chớp mắt đã là chuyện cũ của chín năm trước. Thời gian giống như một tấm ảnh cũ đã ngả vàng trong ký ức, nhưng có sức mạnh khiến người ta lưu luyến khó quên.
Sau khi đi qua đường, anh không thả tay cô nữa, lúc cùng nhau chen lên xe buýt, anh càng nắm chặt tay cô. Bàn tay nhỏ nhắn của cô lặng lẽ nằm trong lòng bàn tay to lớn của anh, có một cảm giác chắc chắn, yên bình giống như trần ai lạc định1.
1. Thành ngữ, ý chỉ sự việc đã trải qua, rắc rối phức tạp nhưng cuối cùng đã có được kết quả.
Tiếng chuông điện thoại vẫn kêu, Bạc Hà vô thức nhìn Tịch Duệ Nam bên cạnh, nhanh chóng ấn nút từ chối. Như cảm nhận được điều gì, anh quay sang, hỏi: “Điện thoại của ai thế, vì sao không nghe?”
Cô ngần ngừ trong thoáng chốc, cuối cùng nói: “Không có gì, điện thoại rác của hệ thống di động, em nhìn thấy số máy nên từ chối luôn.”
Anh không nói gì nữa, lấy một bình sữa chua nguyên kem từ tủ lạnh ra, cẩn thận xem hạn sử dụng. Sau đó đặt vào trong xe đẩy, Bạc Hà vừa thấy vội vàng cúi xuống nhìn. “Anh lấy nhãn hiệu gì? Em quen uống sữa chua của Quang Minh.”
Anh khẽ gật đầu. “Anh biết rồi, anh lấy sữa của hãng Quang Minh mà.”
“Làm sao anh biết?”
“Trong tủ lạnh vẫn luôn để sữa chua của hãng này, trừ phi anh là kẻ mù mới không thấy. Loại giăm bông thịt bò này, em cũng thường xuyên mua, lấy thêm hai túi phải không?”
Anh tỉ mỉ như thế, chỉ nhìn đồ cất trữ trong tủ lạnh đã biết được khẩu vị, sở thích của cô, trái tim Bạc Hà bỗng chốc mềm mại như bông, ngọt ngào như mật.
Lúc đi qua khu bán hoa quả, trước một đống quýt vỏ xanh, căng tròn, Tịch Duệ Nam dừng chân lại. “Mua ít quýt nhé!”
Đang là mùa quýt nên có không ít khách hàng đến để lựa chọn, nếm thử quýt tươi, anh cũng chen vào, cẩn thận kĩ càng chọn chục quả quýt xanh, mang đến chỗ cân.
Điện thoại của Bạc Hà lại kêu lên lần nữa, vẫn là số máy của Tịch Văn Khiêm, thấy Tịch Duệ Nam đi cân quýt, cô vội vàng nghe máy. “A lô, có chuyện gì không ạ?”
“Bạc Hà, Nam Nam vẫn không chịu gặp bác sao?”
“Đúng ạ, anh ấy không cho người khác nhắc đến bác, cháu thực sự chẳng có cách nào giúp được bác.”
Tịch Văn Khiêm trầm mặc một lát. “Nếu Nam Nam thực sự không muốn gặp, bác cũng không miễn cưỡng, nó ở bên này mọi chuyện cũng coi như ổn định rồi, vậy bác sẽ quay về trước. Nhưng những giấy tờ kia của nó vẫn ở chỗ bác, Bạc Hà, cháu có thể sắp xếp trong hai ngày đến lấy giấy tờ cho Nam Nam giúp bác được không?”
Lúc này Bạc Hà mới nghĩ đến việc giấy tờ của Tịch Duệ Nam vẫn ở chỗ Tịch Văn Khiêm, thực sự phải đi một chuyến để lấy về. Thấy Tịch Duệ Nam đang quay lại, cô nhanh chóng nói thời gian địa điểm gặp mặt rồi vội vàng ngắt máy. Anh không để ý thấy cô đã nghe điện thoại, đi đến bên cạnh nhẹ nhàng ôm lấy vai cô, nói: “Đi thôi, nên về rồi.”
Bạc Hà tỉ mỉ làm bữa trưa, Tịch Duệ Nam cũng ăn rất nhiều. Sau khi ăn cơm xong, anh rửa bát, cô lau bàn, giống như một đôi vợ chồng chung sống với nhau, phân công cũng hài hoà, bình ổn an lạc.
Vẫn chưa có điện lại, Tịch Duệ Nam rửa bát xong, đầu đầy mồ hôi, chui ngay vào nhà tắm xả nước lạnh cho đỡ nóng. Trong lúc anh xối nước, cuối cùng điện cũng về, Bạc Hà nhanh chóng vào phòng ngủ bật điều hoà lên, sau đó lại đi mở điều hoà ở phòng ngủ cho khách, như vậy khi Tịch Duệ Nam tắm xong quay lại thì phòng đã mát rồi.
Từ phòng tắm đi ra, Tịch Duệ Nam chỉ mặc một chiếc quần sóoc rộng rãi dài đến đầu gối. Thân trên để trần, làn da màu nâu khoẻ khoắn vẫn còn vương những giọt nước long lanh, mái tóc lướt khướt, nước vẫn đang nhỏ giọt.
“Vì sao anh không lau khô rồi hãy ra ngoài?”
“Cố ý không lau cho mát. Nhưng vì người còn ướt nên anh chưa mặc áo đã ra ngoài, không sao chứ?”
Bạc Hà nhớ lại lần trước mình từng nghiêm giọng hạ lệnh, nhưng mà vào thời khắc này, mặt cô bỗng đỏ bừng, nhìn lảng sang chỗ khác, nói: “Có điện rồi, em cũng đã mở điều hoà trong phòng của anh rồi. Anh lau khô người rồi hẵng vào, nếu không dễ bị cảm lạnh lắm, lần trước anh bị sốt chưa biết chừng vì tắm xong không mặc quần áo đã vào phòng điều hoà đấy.”
Tịch Duệ Nam nghe lời lau khô người, mặc áo ba lỗ rồi vào phòng ngủ dành cho khách. Bạc Hà bận rộn cả buổi sáng, người cũng toàn mồ hôi nên vào nhà vệ sinh tắm rửa thay đồ ngủ, chuẩn bị ngủ trưa.
Nhưng đến khi lên giường, cô lại chẳng thể nào ngủ được, trong đầu nhớ đến chuyện đêm qua. Ga giường đã được thay nhưng trên gối vẫn còn lưu lại hơi thở của Tịch Duệ Nam, hơi thở ấm áp giống như ánh mặt trời trên làn da của anh, cô vô thức hít thật sâu.
“Bạc Hà!” đột nhiên Tịch Duệ Nam gõ cửa phòng cô. “Điều hoà trong phòng anh hỏng rồi, tự dưng ngừng chạy, em có biết số điện thoại của nơi sửa chữa không?”
“Điều hoà hỏng rồi à, đợi em tìm xem.”
Bạc Hà nhanh chóng dậy tìm số điện thoại của nơi sửa chữa điều hoà và gọi qua đó nhưng chẳng có người nghe máy, chắc là buổi trưa họ đi ăn hết rồi.
“Chán thật, mãi mới có điện thì điều hoà lại hỏng, anh còn đang định đi ngủ trưa.”
Bạc Hà chần chừ một hồi, cuối cùng lí nhí nói: “Hay là… anh đến phòng em ngủ trưa đi, dù sao em cũng không ngủ, muốn vẽ tranh.”
Tịch Duệ Nam đắn đo. “Em không ngủ trưa sao? Vậy… anh ngủ một giấc nhé.”
Nhường giường lại cho Tịch Duệ Nam, Bạc Hà ngồi trước máy tính đặt cạnh giường, cố gắng tập trung tinh thần vẽ bản thảo. Nhưng cô liên tục thất thần, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Tịch Duệ Nam đang nhắm mắt ngủ.
Ánh mặt trời rạng rỡ sau buổi trưa xuyên qua cửa sổ, chiếu những tia sáng ấm áp vào nhà, trong căn phòng có cảm giác thật yên ả. Dáng vẻ đang ngủ của anh rất thú vị, cả cơ thể cuộn lại thành một khối, giống tư thế bào thai nằm trong bụng mẹ. Lúc anh trờ mình thả lỏng tứ chi, chiếc chăn mỏng đắp trên người bị lệch ra.
Lớn thế này rồi mà còn đạp chăn. Lòng Bạc Hà mềm nhũn, cô rời khỏi ghế, cầm góc chăn lên đắp lại cho anh, ngủ ở trong phòng điều hoà không đắp chăn rất dễ bị lạnh.
Chiếc chăn vừa mới được đắp lên, mắt anh lại đột ngột mở ra, đưa tay nắm chặt bàn tay cô, cặp mắt đen láy trong sáng vô hạn, tỉnh toán vô cùng.
Cô hơi sững sờ. “Anh vẫn chưa ngủ?”
“Em ở bên cạnh, anh làm sao có thể ngủ được chứ?”
Đôi mắt đen của anh nhìn cô không chớp, sâu thẳm nơi đáy mắt như có sóng dâng trào, dưới làn da màu nâu khoẻ khoắn của anh có một quyết tam đang từ từ sôi sục. Lòng bàn tay anh đang nắm tay cô bắt đầu nóng dần lên, mặt cô đột nhiên đỏ bừng, hoảng hốt cụp mi mắt, lồng ngực rắn chắc của anh lọt vào trong mắt, tràn ngập một tầng nhung quang mông lung dưới tia nắng. Lớp nhưng quang đó dần dần tiến về phía cô, mang theo nhiệt độ nóng bỏng truyền sang người cô…
Cảm giác của lần thứ hai còn khiến người ta ngất ngây hơn cả lần đầu tiên, bất luận là Bạc Hà hay Tịch Duệ Nam, đều được trải nghiệm một loại khoái lạc không lời nào miêu ta được. Dây thần kinh khắp cơ thể đều bị khoải cảm ngây ngất chiếm lĩnh, họ không tự chủ được, làm hết lần này đến lần khác, cho đến khi kiệt sức mới ôm nhau cùng chìm sâu vào giấc ngủ.
Đến tám, chín giờ tối tỉnh lại, chỗ sửa điều hoà đã tan làm, buổi tối Tịch Duệ Nam lại tiếp tục ngủ trong phòng Bạc Hà. Đến hôm sau, họ đều im thin thít không nhắc đến chuyện sửa điều hoà nữa, cứ như thế hai người ở cùng nhau một cách rất tự nhiên.
Hai người sống và sinh hoạt chung sẽ rất khó giấu bí mật riêng. Buổi trưa hôm nay, di động của Bạc Hà đổ chuông, đúng lúc cô ở trong bếp nấu mì, Tịch Duệ Nam cầm điện thoại định đưa cho cô, vô tình thấy số máy hiển thị liền nhíu chặt mày. “Vì sao em vẫn còn giữ liên lạc với Tịch Văn Khiêm?”
Lúc này Bạc Hà mới nhớ ra hôm nay cô hẹn Tịch Văn Khiêm để lấy giấy tờ cho Tịch Duệ Nam, nhưng gần như đã quên mất. Cô vội giải thích với anh, lúc đó anh mới thả lỏng sắc mặt. “Hoá ra giấy tờ được gửi về nhà cũ. Vậy tốt rồi, em đi lấy rồi lập tức quay về, đừng nói nhiều lời với ông ấy.”
“Em biết rồi, lấy xong sẽ đi ngay.”
Bạc Hà đến địa điểm hẹn gặp Tịch Văn Khiêm. Ông ta không chỉ có một mình, bên cạnh còn có một người phụ nữ trông rất đoan trang, là Phạm Na – vợ mới của ông ta.
Bạc Hà hơi sững sờ, không hiểu vì cớ gì Phạm Na lại xuất hiện ở đây. Tịch Văn Khiêm nghìn dặm xa xôi đến tìm con trai có thể hiểu được, nhưng sự xuất hiện của cô ta thì không thích hợp. Vì cô ta nên hai bố con họ mới trở mặt, cô ta lại cùng Tịch Văn Khiêm đến đây chỉ càng làm mọi chuyện thêm loạn, nếu Tịch Duệ Nam biết được càng tức giận xung thiên.
“Chào cháu, cháu là Bạc Hà phải không? Tôi là mẹ kế của Nam Nam, tôi có một món đồ, muốn xin cháu mang về đưa cho cậu ấy xem.”
Cùng với các loại giấy tờ của Tịch Duệ Nam, chuyển đến tay Bạc Hà còn có một tờ đơn phẫu thuật thắt ống dẫn trứng, cô kinh ngạc trợn tròn mắt khi nhìn thấy tên Phạm Na ở trên đó.
“Tôi đã làm phẫu thuật thắt ống dẫn trứng rồi, sau này tôi và Tịch Văn Khiêm sẽ không có con. Nhờ cháu đem tờ đơn phẫu thuật này đưa cho Nam Nam, tôi muốn để cậu ấy biết tôi không hề muốn cướp bố của cậu ấy, cậu ấy vĩnh viễn là con trai độc nhất của bố cậu ấy, không thể thiếu, không thể thay thế.”
Bạc Hà kinh ngạc, Phạm Na dám vứt bỏ quyền làm mẹ để bù đắp cho vết rạn nứt trong quan hệ giữa hai bố con Tịch Văn Khiêm và Tịch Duệ Nam. Điều này đối với một người phụ nữ mà nói, thực sự là một sự hy sinh to lớn, cô không thể không rửa mắt để nhìn lại kẻ thứ ba này.
Tịch Văn Khiêm bối rối nhìn tờ đơn xin phẫu thuật thắt ống dẫn trứng kia. “Na Na, vì sao em không thương lượng với anh trước đã tự mình quyết định?”
“Không cần thiết phải thương lượng với anh, thương lượng cũng chỉ khiến anh khó xử, em xin lỗi Văn Khiêm, sự việc này em tự quyết định rồi.”
Tịch Văn Khiêm thở dài thườn thượt, duỗi một bàn tay phù lên bàn tay đang để bàn của Phạm Na, im lặng nhẹ nhàng vuốt ve. Bạc Hà sững sờ nhìn tờ đơn kia rất lâu, không biết nên đánh giá ai được ai mất trong toàn bộ sự việc này.
Sau khi chia tay vợ chồng Tịch Văn Khiêm và Phạm Na, Bạc Hà đi đến Quý gia, trả lại mẹ Hà Uyển một tờ chi phiếu tiền mặt năm vạn tệ.
“Mẹ, trả lại mẹ tiền lần trước con vay.”
Đây là chi phiếu tiền mặt Tịch Văn Khiêm đưa cho để trả phí phẫu thuật mà cô đã thanh toán cho Tịch Duệ Nam. Cô ngẫm nghĩ một chút rồi cũng không từ chối, Quý Phong đã nói nông trường của Quý thị đang chuẩn bị mở rộng quy mô, bây giờ chính là lúc họ đang cần dùng đến tiền.
Hà Uyển nhìn tờ chi phiếu đó lại không hề ngạc nhiên, hỏi thẳng cô: “Là bố của Tịch Duệ Nam đưa cho con phải không?”
“Mẹ, làm sao mẹ biết được?”
Từ những tin tức vụn vặt nghe được từ miệng Quý Phong, Hà Uyển biết bố của Tịch Duệ Nam có thể dùng cơm ở nhà hàng cao cấp, vậy thì rõ ràng điều kiện kinh tế không hề kém. Nhưng điều kiện kinh tế của bố cậu tốt như vậy mà cậu lại sa sút đến mức không có chỗ trú chân, gặp mặt liền quay đầu đi giống như kẻ thù, có thể thấy mối quan hệ giữa hai bố con họ rất phức tạp.
“Chuyện của hai bố con họ nói ra rất dài, con cũng không tiện tiết lộ quá nhiều, Tịch Duệ Nam hận nhất là người khcs rêu rao chuyện riêng của gia đình anh ấy.”
Hà Uyển khẽ gật đầu, điểm này bà cũng nghe Quý Phong nói, lần đó Quý Phong chỉ hỏi khéo một câu đã bị Tịch Duệ Nam châm biếm một tràng, lúc về nhà mặt mũi anh cũng không vui.
“Bạc Hà, con và Tịch Duệ Nam bắt đầu lại rồi à?”
Lời mẹ nói khiến trái tim Bạc Hà giật thót, gò má đỏ ửng, đâu chỉ có bắt đầu lại thôi, bọn họ còn đã tiến tới loại quan hệ thân mật kia rồi. Nghĩ đến việc mấy ngày nay cùng Tịch Duệ Nam ngày đêm dính chặt lấy nhau, vệt ửng hồng trên gò má cô càng không khống chế được lan rộng hơn, dù cô cuống quýt cúi đầu cũng chẳng thể che giấu được.
Nhìn dáng vẻ của cô, Hà Uyển đã biết sự việc chắc chắn như vậy rồi. Bà mỉm cười, nói: “Vậy khi nào lại mời cậu ấy cùng về nhà ăn cơm nhé.”
Hà Uyển muốn giữ Bạc Hà ngồi lâu thêm chút nữa, ăn cơm tối xong hẵng về nhưng cô không chịu, nôn nóng muốn quay về ngay. Vừa khéo Quý Phong về nhà, Hà Uyển liền bảo Quý Phong lái xe đưa cô về.
Trên đường Quý Phong luôn đánh giá Bạc Hà qua gương chiếu hậu. “Bạc Hà, hôm nay nhìn em có vẻ khang khác.”
“Khang khác là thế nào, chẳng phải vẫn bộ dạng cũ sao?”
“Tại sao anh lại cảm thấy em rạng rõ, tươi tắn hơn nhỉ?”
Bạc Hà không kìm được xoa xoa gò má mình. “Thật thế sao?”
“Thật đó, có lẽ là yêu rồi, tinh thần vui vẻ nên sắc mặt cũng đổi khác. Em và Tịch Duệ Nam thật sự bắt đầu lại từ đầu à?”
“Vâng.” Bạc Hà ngại ngùng khẽ gật đầu.
Quý Phong nhìn vẻ mặt ngượng ngùng lại hạnh phúc ngọt ngào của cô, muốn nói gì đó lại ngập ngừng rồi thôi. Hôm đó, sau khi nói chuyện với Tịch Duệ Nam ở nông trường, cá nhân anh cảm thấy tính khí của Tịch Duệ Nam quá mạnh mẽ, ngôn từ sắc bén như dao, không chút cân nhắc đến cảm nhận của người khác. Yêu nhau với kiểu con trai có tính cáhc như thế, chỉ sợ con gái rất khí tránh khỏi bị tổn thương. Trước đây, sự đối địch của Bạc Hà đối với cậu ta cho thấy lúc đầu yêu nhau cô cũng từng bị tổn thương, nhưng không ngờ bây giờ cô vẫn lựa chọn bắt đầu lại với cậu ta.
Đối với sự lựa chọn của Bạc Hà, Quý Phong thực sự không biết là tốt hay xấu, cũng không tiện nói gì. Cô em gái này dù sao cũng không có quan hệ huyết thống, lời nói nhẹ thì không xong, nói nặng cũng không được. Hơn nữa cô ấy đã trưởng thành, có thể tự do lựa chọn người cô ấy thích và cuộc sống cô ấy muốn, không cần nghe theo ý kiến của người khác.
Rốt cuộc, Quý Phong chỉ nói vài câu bang quơ bình thường, không thể hiện cách nhìn và quan điểm của cá nhân anh đối với Tịch Duệ Nam.
Đúng lúc Quý Phong lái xe đưa Bạc Hà đến dưới lầu, đột nhiên có một đứa trẻ chơi bóng rổ từ trong toà nhà lao ra đường, nhào thẳng đến trước đầu xe. Anh vội đạp phanh xe thật mạnh, kèm theo đó là tiếng phanh gấp chói tai, chiếc xe dừng lại, đứa trẻ sững sờ cách đầu xe chưa đầy nửa mét.
Quý Phong xuống xe kiểm tra, xác định đứa bé không sao mới thở phào một hơi. Bạc Hà cũng xuống xe, nói với đứa bé kia: “Em trai, sau này từ nhà chạy ra ngoài thì đừng chạy nhanh như vậy, nếu bên ngoài có xe đang phóng nhanh đến thì em sẽ bị đâm đó.”
Quý Phong đã xuống xe, Bạc Hà liền thuận miệng mời anh lên nhà ngồi một lúc. Anh chẳng cần suy nghĩ liền lắc đầu từ chối, gặp mặt Tịch Duệ Nam e là sẽ không vui vẻ gì.
Bạc Hà chào từ biệt Quý Phong, một mình lên nhà, nhìn thấy Tịch Duệ Nam đang đứng trước cửa sổ, quay lưng lại với cô, hỏi: “Quý Phong đưa em về à?”
Cô chẳng để tâm, chỉ gật đầu. “Vâng, anh nhìn thấy rồi à.”
“Em đi gặp Tịch Văn Khiêm, vì sao Quý Phong lại đi cùng với em? Lẽ nào em bảo anh ta đưa em đi? Vậy chuyện của nhà anh, anh ta nhất định đẽ biết hết rồi.”
“Em không bảo Quý Phong đi cùng em, đối với chuyện của nhà anh, anh ấy không biết gì cả. Sau khi đi gặp bố anh, em về nhà họ Quý một chuyến, mẹ bảo Quý Phong lái xe đưa em về.”
Tịch Duệ Nam đột ngột quay người, đôi mắt đen sâu hun hút, hung hăng bức người. “Nếu Quý Phong thật sự không biết gì về chuyện của gia đình anh, vậy lần trước ở nhà hàng, vì sao anh ta lại ở cùng Tịch Văn Khiêm? Bạc Hà, em không thể hết lần này đến lần khác bán đứng anh!”
Bán đứng hết lần này đến lần khác, lời chỉ trích nặng nề này khiến Bạc Hà đột nhiên rùng mình. Cô bỗng nhiên hiểu ra vì sao lần trước ở nhà hàng, Tịch Duệ Nam lại giận dữ quay người rời đi, không chỉ vì nhìn thấy bố anh mà còn vì nhìn thấy Quý Phong, nên chắc anh tưởng rằng cô đã thương lượng với Quý Phong để lừa anh đi gặp Tịch Văn Khiêm. Giống như năm đó, anh cho rằng cô đã nói chuyện nhà anh cho Quách Ích biết, bây giờ anh cũng nghĩ cô lại lần nữa bán đứng anh, kể chuyện riêng của anh cho người khác biết.
“Em không có.”Bạc Hà vội vàng giải thích tường tận đầu đuôi chuyện hôm đó với anh. “Hôm ấy, Quý Phong không biết ông ấy là bố anh, chỉ muốn đổi bàn với ông ấy nên bắt chuyện.”
Ngừng một chút, cô lại nói đến chuyện cũ chín năm trước. “Thực ra trước đây em cũng chưa từng kể chuyện của nhà anh cho người khác, đến An Nhiên em cũng không nói. Sở dĩ Quách Ích biết được là vì cậu ta nhìn thấy bố anh cùng Phạm Na đi khám ở bệnh viện.”
Lời của cô rõ ràng khiến Tịch Duệ Nam vô cùng bất ngờ. Anh trầm mặc một hồi, giống như đang cân nhắc thật giả, ánh mắt biến ảo phức tạp khác thường, cuối cùng nửa tin nửa ngờ hỏi lại: “Thật vậy sao?”
Sự việc đã qua nhiều năm, Bạc Hà chẳng có cách nào chứng minh được cho mình, đối diện với ánh mắt hồ nghi của anh, không tránh khỏi có chút giận dỗi: “Tin hay không tuỳ anh.”
Cô giận dỗi, Tịch Duệ Nam còn giận dỗi hơn cô, anh tức lên liền muốn tranh thế thượng phong giống như một đứa trẻ con. “Được, cứ coi như chuyện của Quách Ích là hiểu nhầm, nhưng em lại vạch trần chuyện giả bệnh của anh trước mặt bố mẹ anh, không phải là hiểu nhầm chứ?”
Bạc Hà ngơ ngác, một chút giận dỗi trong lòng nhanh chóng tăng lên. Vì tức giận, lời nói càng không suy nghĩ, nồng nặc mùi thuốc súng. “Tịch Duệ Nam, anh có ý gì? Định lật lại nợ cũ sao? Nếu như muốn lật lại chuyện cũ thì cả hai cùng lật lại luôn. Vì sao em lại bóc mẽ chuyện giả bệnh của anh ở trước mặt bố mẹ anh chứ? Tại sao anh không nghĩ xem trước đó bản thân anh đã làm những việc gì? Đều là tác phòng của tiểu lưu manh.”
Ánh mắt Tịch Duệ Nam đanh lại. “Anh biết, lúc đó trong mắt em, anh chính là một tên lưu manh!”
Bạc Hà càng lúc càng giận, chẳng buồn suy nghĩ. “Tịch Duệ Nam, rốt cuộc anh muốn như thế nào? Là anh nói muốn bắt đầu lại từ đầu, bây giờ lại cố tính toán nợ cũ. Nếu như thế, chúng ta còn cần phải tiếp tục nữa không? Chẳng bằng nhân lúc này sớm chấm dứt cho xong?”
Sau khi buột miệng nói ra lời đó, căn phòng lập tức trở nên yên tĩnh, yên tĩnh đến mức như không có người tồn tại. Hai người đối đầu gay gắt bỗng như hoá đá.
Bạc Hà mới nói ra khỏi miệng, trong lòng lập tức hối hận. Chẳng dễ dàng gì mới bắt đầu lại với Tịch Duệ Nam, lẽ nào phải kéo đổ tất cả như thế sao? Huống hồ cô cũng đã cùng anh… Nếu anh coi là thật, giận dỗi bỏ đi thì cô phải làm thế nào?”
May mà Tịch Duệ Nam không ngờ cô sẽ nhắc đến chuyện chia tay, ngơ ngác đứng nguyên tại chỗ hồi lâu không lên tiếng, chỉ nhìn cô với vẻ khó tin. Mà cô mới nói lời tức giận, lúc này nhất thời chẳng thu hồi về được, đành mặt lạnh chẳng nói năng gì, bầu không khí trong phòng chợt đông cứng.
Cuối cùng, Tịch Duệ Nam buông ra một tiếng thờ dài, nhún nhường cầu hoà: “Anh xin lỗi, Bạc Hà, thấy Quý Phong đưa em về nhà, trong lòng anh liền suy nghĩ linh tinh, anh cũng không biết bản thân mình làm sao nữa. Thực ra anh không muốn nhắc đến quá khứ, anh cũng rất muốn quên đi, nhưng lúc tức giận lại không khống chế được bản thân mình, em… tha thứ cho anh nhé?”
Hai người giận dỗi cãi vã, chỉ cần có một bên chịu nhún nhường thì rất nhanh có thể thiên hạ thái bình. Việc Tịch Duệ Nam xuống nước cầu hoà khiến Bạc Hà đột nhiên cảm thấy có lỗi, sao bỗng dưng lại nhắc đến hai chữ anh ấy không muốn nghe nhất đó chứ?
“Thôi bỏ đi, em cũng không tốt, không nên đối đầu gây hấn với anh. Chuyện trước đây, sau này chúng ta đều đừng nhắc đến nữa.”
Trận tranh chấp vốn dĩ sắp qua rồi, nhưng Tịch Duệ Nam lại tiện miệng hỏi một câu: “Đúng rồi, vì sao gặp Tịch Văn Khiêm xong em lại đến Quý gia trước mà không về nhà?”
“Bởi vì…” Bạc Hà ngập ngừng một chút rồi vẫn nói sự thực. “Bởi vì bố anh trả cho em món tiền phí phẫu thuật, nông trường của Quý gia muốn mở rộng quy mô đang cần dùng tiền, cho nên sau khi cân nhắc, em đã nhận món tiền đó mang đến trả cho mẹ em, món tiền này lúc đầu là em vay của mẹ.”
“Ông ấy trả cho em tiền phí phẫu thuật?” Sắc mặt của Tịch Duệ Nam lại biến đổi. “Em nói cho ông ấy biết anh mượn tiền của em để làm phẫu thuật sao? Anh đã nói anh sẽ nghĩ cách trả lại cho em, vì sao em phải tìm ông ấy?”
“Tịch Duệ Nam, anh có thể đừng giống như con nhím động một tí là xù lông lên được không? Chuyện anh phải làm phẫu thuật không phải là em nói cho bố anh, em cũng không đi tìm ông ấy đòi tiền. Anh có biết ông ấy vì sao tìm được em không? Bởi vì ông ấy đăng tin tìm người trên báo, treo thưởng một khoản tiền lớn để tìm kiếm chỗ ở và tin tức có liên quan đến anh, người hộ lý từng chăm sóc anh ở bệnh viện sau khi đọc tin này trên báo liền liên hệ với ông ấy. Chính vì thế, ông ấy mới biết được chuyện anh bị thương, cũng biết là em trả tiền phẫu thuật cho anh. Ông ấy chủ động trả tiền cho em, mà Quý gia đang cần tiền, vì sao em lại không nhận? Đợi anh trả phải đợi đến khi nào?”
Sau khi nói một lèo những lời này, Bạc Hà đột nhiên cảm thấy câu cuối cùng không hay lắm. Tuy điều cô nói là sự thật, với tình trạng kinh tế của Tịch Duệ Nam hiện nay, muốn trả hết món nợ năm vạn tệ không phải là vấn đề một sớm một chiều có thể giải quyết được. Nếu như có thể tìm được một công việc với mức lương năm nghìn tệ mỗi tháng cũng phải nhịn ăn nhịn uống trong thời gian một năm mới có thể trả hết. Nhưng sự thực vẫn là sự thực, thẳng thắn vạch ra trước mặt như thế này, đối với một thanh niên có lòng tự tôn mãnh liệt cũng là quá mất thể diện.
Tịch Duệ Nam lại lần nữa trầm mặc, cắn chặt môi dưới không nói tiếng nào. Sự trầm mặc của anh khiến Bạc Hà càng cảm thấy lời nói của mình không ổn, lắp bắp nói: “Em… thực ra… không có ý gì khác…”
Anh đột nhiên cắt ngang lời cô, giọng nói bình tĩnh khác thường. “Không sao, cầm thì cũng cầm rồi, Tịch Văn Khiêm dù sao cũng có tiền, Phạm Na tiêu, anh cũng tiêu.”
Nhắc đến Phạm Na, Bạc Hà đột nhiên nhớ ra, lấy giấy tờ của Tịch Duệ Nam đưa cho anh, còn đưa tờ đơn phẫu thuật thắt buồng trứng kia cho anh. Anh thoáng nhìn liền chú ý ngay đến tờ giấy mỏng được gấp lại đó. “Đây là gì?”
“Anh xem là biết.”
Sau khi xem tờ đơn, mặt Tịch Duệ Nam không có biểu cảm gì, anh ngước mắt lên chăm chú nhìn Bạc Hà. “Em đưa cái này đến cho anh xem là có ý gì?”
“Không phải em, là bố anh và Phạm Na muốn em đưa cho anh xem. Phạm Na muốn để anh biết rằng, cô ta không có ý định cướp bố của anh, anh vĩnh viễn là con trai duy nhất của bố anh, cô ta sẽ không sinh con để giữ trọng vẹn tình cảm của bố anh dành cho anh.”
Bạc Hà nói xong, Tịch Duệ Nam nghe mà như không, chẳng nói năng gì, cầm giấy tờ của anh mang về phòng, còn tờ đơn đó bị vứt lại trên mặt bàn cô độc, lẻ loi. Cô ngẫm nghĩ, đi theo vào phòng, nói: “Tịch Duệ Nam, bố anh định mấy ngày nữa sẽ quay về, ông rất hy vọng trước khi đi có thể gặp anh một lần. Nếu như anh đồng ý, lát nữa gọi điện thoại cho ông ấy nhé. Hoặc là anh đến thẳng khách sạn tìm ông ấy càng được, ông ấy ở tại…”
Cô còn chưa nói hết đã bị Tịch Duệ Nam nghiêm giọng cắt ngang: “Đủ rồi, chuyện nhà của anh không cần em quản.”
Tịch Duệ Nam luôn đối đầu và cứng rắn trong chuyện liên quan đến bố anh. Một câu nói lạnh lùng như chiếc gậy văng trúng Bạc Hà, khiến cô ngẩn ra, sững sờ, rồi cơn co giận lại trào lên, cô phát hoả: “Tịch Duệ Nam, anh có thái độ gì cậy, lòng tốt bị coi thành gan heo phổi lừa. Chê em quả chuyện nhà anh sao, có bản lĩnh thì ngay từ đầu, anh đừng để em quản anh đi!”
Ánh mắt Tịch Duệ Nam lạnh như băng. “Được, anh không có bản lĩnh, anh ở chỗ em để em quản ăn quản ở lâu như vậy rồi, anh là chiếc túi vô dụng đúng không?”
Thấy anh cũng nổi giận, Bạc Hà lại khôi phục mấy phần bình tĩnh. Hít một hơi thật sâu, cô cố gắng ép bản thân bình tĩnh, dịu giọng nói: “Em không có ý này, trước đó vì anh bị thương và mất giấy tờ mới không tìm được công việc, tạm thời cần sự giúp đỡ của em, nhưng không có nghĩa cả đời này anh sẽ như thế. Chúng ta vừa rồi đều quá kích động, có lẽ cần bình tĩnh lại một chút.”
Tịch Duệ Nam cũng hít một hơi thật sâu. “Anh cũng cảm thấy chúng ta cần bình tĩnh lại, Bạc Hà, anh không hề muốn cãi nhau với em.”
Bạc Hà cũng không muốn cãi nhau với anh, quan hệ đã thân mật như vậy, việc cãi nhau làm tổn thương hoà khí thế này không nên xảy ra. Cả hai người đều đã trưởng thành, không còn là trẻ con nữa, không nên động một tí là cãi nhau. Cô thầm hạ quyết tâm sau này sẽ cố gắng không tranh cãi với Tịch Duệ Nam nữa.
Trong lòng cô còn đang cân nhắc, Tịch Duệ Nam đã tiến lên một bước ôm cô vào lòng, khẽ nói bên tai cô: “Bạc Hà, chúng ta không còn là trẻ con nữa, sau này đừng động một tí là cãi nhau có được không?”
Giọng nói khẩn khoản của anh khiến trái tim mềm nhũn, tan chảy, cô gật đầu. “Sau này em sẽ không cãi nhau với anh nữa.”
Mấy phút trước, căn phòng còn đầy “mùi thuốc súng” nồng nặc mà lúc này đã tan biến sạch trơn. Bờ môi ấm áp của anh ấn xuống, từng nụ hôn nối tiếp nhau, phủ lên gò má cô. Khi môi anh dời đến môi cô, Bạc Hà ôm lấy cổ anh nồng nhiệt đáp lại. Hai người ôm ấp nhau, dần dần từ quấn quýt đến cuồng nhiệt…
Cuối cùng, An Nhiên cũng chính thức phát thiệp hồng. Tối hôm nay, cô ấy và Phó Chính đến tận nhà đưa thiệp mời cho Bạc Hà và Tịch Duệ Nam, ngày kết hôn định vào đúng Quốc khánh, mùng Một tháng Mười.
Bạc Hà mời An Nhiên và Phó Chính vào nhà ngồi chơi. An Nhiên cười tủm tỉm lấy một tấm thiệp khác ra. “Tấm này là cho Tịch Duệ Nam, có phải cậu ấy đang ở trong phòng làm Witkey không, mau gọi cậu ấy ra.”
Cô ấy vừa dứt lời, trong phòng vệ sinh truyền ra tiếng Tịch Duệ Nam gọi: “Bạc Hà, anh quên cầm quần áo, em lấy giúp anh nhé.”
Tiếng gọi thân mật chẳng giống người ngoài chút nào khiến An Nhiên và Phó Chính ngẩn ra, cả hai quay sang nhìn Bạc Hà, mặt cô thoắt cái liền đỏ bừng đến tận mang tai. Cô vội đi lấy quần áo rồi gõ cửa phòng vệ sinh, Tịch Duệ Nam hé cửa nhìn cô, cười xấu xa. “Có muốn cùng tắm không?”
Mặt Bạc Hà càng đỏ như phát sốt, vội nhét quần áo vào tay anh. “Anh nhỏ giọng chút, An Nhiên và Phó Chính đang ở ngoài.”
An Nhiên và Phó Chính chắc chắn đã nghe thấy lời Tịch Duệ Nam nói, lúc Bạc Hà quay lại phòng khách, An Nhiên không giải thích, kéo cô vào phòng ngủ. “”Bạc Hà, cậu đi theo mình, mình phải thẩm vấn cậu. Phó Chính, anh đợi ở bên ngoài.”
Vừa vào phòng ngủ, An Nhiên lập tức nhìn ra đây không còn là phòng riêng của một mình Bạc Hà nữa, trong phòng có đồ dùng và mùi của đàn ông. An Nhiên hít vào một hơi, nửa ngày mới thốt ra lời: “Bạc Hà, cậu với Tịch Duệ Nam… hai người sống chung rồi.”
Bạc Hà cúi gằm xuống. “Ừm.”
“Trời ơi, hai người bắt đầu thế nào? Vốn dĩ hai người là kẻ thù không đội trời chung, tại sao quan hệ lại chuyển biến nhanh thế? Lẽ nào sống với nhau lâu ngày nên sinh tình? Tình này cũng sỉnh quá nhanh rồi, tốc độ một ngày vạn dặm ấy chứ. Rốt cuộc là chuyện gì? Cậu thành thật khai báo đi!”
Không ngăn được An Nhiên hỏi hết câu này đến câu khác, Bạc Hà đành ngập ngừng kể hết mọi chuyện. An Nhiên chăm chú nghe rồi kêu ầm lên: “Mình thật không ngờ, hoá ra hồi lớp mười, cậu và Tịch Duệ Nam đã lén lút quen nhau rồi. Cậu còn giấu mình lâu thế!”
“Xấu hổ quá, An Nhiên, mình cũng không cố ý muốn giấu cậu, chỉ vì khi đó cậu rất thích Tịch Duệ Nam, mình không tiện nói cho cậu biết anh ấy đang thích mình.”
“Thôi bỏ đi, cũng là chuyện quá khứ rồi, bây giờ mình sắp lấy người khác, không thèm tính toán món nợ cũ này với cậu nữa. Bây giờ cậu và Tịch Duệ Nam đã ở bên nhau, cảm thấy thế nào? Cậu không mắng cậu ấy là lưu manh nữa chứ?”
Bạc Hà biết An Nhiên đang trêu mình, mặt đỏ hồng, cúi đầu không trả lời.
“Nghĩ lại, khi đó Tịch Duệ Nam thật oan uổng, chỉ vì không hiểu chuyện lỡ sờ ngực cậu mà bị cậu căm hận không thèm để ý nữa, còn liệt cậu ấy vào hàng lưu manh. Chẳng trách sau này, cậu ấy đột nhiên thay đổi tính tình, bỏ bê học hành, hết lần này đến lần khác sinh sự, gây hoạ. Bạc Hà, hồi đó chính cậu là người mang ảnh hưởng tiêu cực cho cậu ấy.”
“Sao trách mình được chứ? Đổi lại là cậu, khi còn nhỏ bị một tên con trai đáng ghét sờ mó, lớn lên lại bị tên đó động tay động chân, cậu còn có thể bình tâm tiếp nhận được không? Đặc biệt là biểu hiện sau đó của cậu ta càng lúc càng đáng ghét.”
An Nhiên không phủ nhận, nhưng cô nói: “Bạc Hà, mình nghĩ chuyện trước đây, hai người các cậu thật sự đều không có ai đúng ai sai cả, chỉ vì hai người đều còn quá trẻ, không hiểu chuyện nên dễ bốc đồng hấp tấp.”
Bạc Hà cũng hiểu điều này, có lẽ cô và anh, căn bản không có ai đúng ai sai, sai chỉ là thời gian, vì bọn họ gặp nhau đúng vào độ tuổi bướng bỉnh nhất, cố chấp nhất, không hiểu phải biết nghĩ cho đối phương, chỉ giữ khư khư sự ấm ức và bất mãn của mình, cho nên năm đó mới khiến sự việc càng lúc càng căng thẳng, đến cuối cùng trở thành cục diện không thể cứu vãn được.
“Đúng rồi, Bạc Hà, hai cậu cũng đã sống chung rồi, có định kết hôn không?”
Kết hôn, nghĩ đến vấn đề này khiến Bạc Hà ngại ngùng. “Nhanh như vậy đã nói đến chuyện kết hôn, bọn mình vừa mới bắt đầu lại thôi mà. Mình chưa nghĩ đến, anh ấy cũng chưa nghĩ đến.”
“Nên cân nhắc đi là vừa, hai người làm chuyện kia… có dùng biện pháp tránh thai không? Nếu có thai rồi phải làm sao? Nếu định kết hôn thì không thành vấn đề, đứa bé được danh chính ngôn thuận sinh ra. Nếu không định cưới, cậu phải đi phá thai sẽ rất ảnh hưởng đến sức khoẻ.”
An Nhiên đúng là người phụ nữ chỉnh chu, nói đến chuyện kết hôn mang thai rất có bài bản. Bạc Hà ngơ ngác, nhớ lại những ngày vừa rồi ở bên Tịch Duệ Nam, cả hai đều không nghĩ đến biện pháp tránh thai, ở phương diện này bọn họ đều thiếu kinh nghiệm. Nếu như thật sự có thai thì phải làm sao?
“Bạc Hà, mình thấy cậu và Tịch Duệ Nam phải lên kế hoạch cẩn thận cho tương lai của hai người đi.”
Đến đêm trước khi ngủ, Bạc Hà áp mặt vào lồng ngực ấm áp để trần của Tịch Duệ Nam, vừa yên tĩnh lắng nghe tiếng tim đập mạnh mẽ của nha vừa dùng ngón tay nhẹ nhàng vẽ vòng tròn quanh vết thương đã khép miệng. “Còn đau không?”
“Hết đau rồi.”
“Buổi tối anh tắm gì mà lâu thế, đến tận lúc bọn An Nhiên đi rồi còn chưa ra khỏi nhà vệ sinh, có phải là ngại ra ngoài gặp người ta không?”
“Đúng vậy, bị An Nhiên vạch trần quan hệ của chúng ta nên cảm thấy hơi lúng túng, hơn nữa cô ấy là người nói nhiều, anh không muốn ra ngoài, cứ để em ứng phó với cô ấy là được rồi.”
Bạc Hà chọc ngón tay vào ngực anh. “Được đó, anh biết mà còn tránh việc, hại em một mình chiến đấu, bị cô ấy thẩm vấn cứ như thẩm vấn phạm nhân. Anh có biết cô ấy hỏi bao nhiêu câu không hả?”
“Ồ, cô ấy hỏi bao nhiêu câu?”
Bạc Hà chỉ đợi câu này của anh, liền nói một mạch: “Cô ấy hỏi chúng ta sống chung bao lâu rồi, lại hỏi chúng ta có dùng biện pháp tránh thai không, còn hỏi chúng ta chuẩn bị khi nào kết hôn? Nếu không có dự định kết hôn, ngộ nhỡ mang thai rồi thì làm thế nào?”
Tịch Duệ Nam bị cô hỏi liền một mạch cũng ngớ người ra. “Đúng rồi, chúng ta vẫn không dùng biện pháp tránh thai, nếu em mang thai rồi thì phải làm sao?”
Bạc Hà dở khóc dở cười, cô hỏi anh trước mà, anh lại hỏi ngược lại cô, cô đành đá vấn đề đó lại cho anh. “Em cũng không biết, anh nói xem nên làm như thế nào?”
Anh ra chiều suy nghĩ, rất lâu không nói gì, cô không kìm được, hỏi: “Anh đang suy nghĩ gì vậy?”
“Anh đang nghĩ…” Giọng anh ngập ngừng, mãi nửa ngày cũng không nói ra lời, cô hận không thể xông đến moi câu nói đó ra khỏi cổ họng anh. “Anh rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?”
“Anh đang nghĩ… em… liệu có… đồng ý kết hôn với anh không?”
Kết hôn – anh chủ động đề cập chuyện kết hôn, sự ngọt ngào và vui mừng bỗng chốc xâm chiếm trái tim cô. “Anh… muốn kết hôn với em?”
“Anh nghĩ, nếu em không muốn thì cứ coi như anh chưa nói gì cả. Bạc Hà, anh biết rõ, trước đây em vô cùng căm hận anh, tuy bây giờ chúng ta đã bắt đầu lại rồi, cũng có quan hệ thân mật như thế này, nhưng thời đại hiện nay, quan hệ này căn bản chẳng có ý nghĩa gì, huống hồ, con người anh vừa xấu tính vừa nghèo rớt mồng tơi. Nếu như em cảm thấy anh đáng ghét, bất cứ lúc nào cũng có thể đuổi anh đi, anh tuyệt đối sẽ không bám dính lấy em giống như trước đây. Nhưng mà, anh hy vọng ngày đó có thể đến chậm một chút, Bạc Hà, anh thực sự không nỡ đi, không nỡ rời xa em…”
Bạc Hà đỏ mặt cắt ngang lời anh: “Được rồi, anh đừng nói nữa, em nói không đồng ý khi nào chứ.”
Hai cánh tay của Tịch Duệ Nam ôm siết lấy cô, giọng nói hơi run rẩy: “Bạc Hà, em đồng ý lấy anh ư? Em thực sự đồng ý lấy anh… Em yêu anh?”
Bạc Hà càng áp chặt má lên lồng ngực của anh, nghe nhịp tim mạnh mẽ của anh, ngửi mùi thơm dễ chịu trên cơ thể anh, cảm giác ấm áp, khẽ giọng đáp: “Vâng, em đồng ý, em yêu anh.”
“Chuyện trước đây, em đều không giữ trong lòng nữa sao? Em hoàn toàn tha thứ cho anh rồi sao?”
“Vâng, chuyện trước đây cũng không thể trách anh tất cả được, em cũng có lỗi. Chúng ta sai ở chỗ còn quá trẻ, quá mạnh mẽ. Bây giờ chúng ta trưởng thành rồi, quá khứ để nó qua đi, chúng ta đừng nhắc đến chuyện trước kia nữa, có được không?”
Tịch Duệ Nam trả lời cô bằng một nụ hôn rất sâu, như thể anh muốn lấy nụ hôn để niêm phong tất cả chuyện cũ không vui vẻ.
Ngoài cửa sổ, sắc đêm thâm trầm, bầu trời đêm xanh thẫm. Trong không trung, một vầng trăng tròn giống như gương vàng bay giữa biển xanh. Thế giới yên bình, tháng năm tĩnh lặng, cô và anh thân mật quấn lấy nhau như thành nhất thể. Những giày vò, rạn nứt, khúc mắc từng có, trong thời khắc này đều lặng lẽ tiêu tan…
Nhắc nhở của An Nhiên cùng lo lắng của Bạc Hà đều không thành sự thực, ngày hôm sau cô phát hiện “người bạn cũ” hằng tháng đúng hẹn lại đến. Lúc nhìn thấy vệt máu trên quần lót, trong lòng cô có chút thất vọng, sau khi có dự định kết hôn, ý thức làm mẹ của cô cũng đột nhiên trỗi dây, rất muốn sớm có thể mang thai.
Nhưng khi có hy vọng mang thai thì lại không được, hơn nữa còn vì “người bạn cũ” đến mà trong đêm cô và Tịch Duệ Nam không thể thân mật nữa. Điều này đối với một chàng trai trẻ mới được nếm trải trái cấm và đêm đêm vẫn mê đắm thật sự là một sự tra tấn khó chịu. Tịch Duệ Nam nằm ở bên cạnh cô giống như chiếc bánh kếp cứ lật qua lật lại, cuối cùng anh dứt khoát chạy đến phòng bên cạnh ngủ. Cùng giường cùng chiếu với cô lại buộc phải có chừng mực quy củ, chẳng khác gì một người đói khát nhìn thấy thịt nướng vàng ươm lại không thể ăn, thà rằng mắt không thấy tâm thanh tịnh là tốt nhất.
Lúc điện thoại báo có cuộc gọi, Bạc Hà vẫn đang ngủ say, mơ mơ màng màng nhận điện. “A lô, ai vậy?”
Trong điện thoại là giọng nói hoảng loạn, lo lắng của một phụ nữ. “Cháu là Bạc Hà phải không? Nhờ cháu chuyển lời đến Tịch Duệ Nam, bố cậu ấy vừa mới vào bệnh viện trung tâm thành phố, xin cậu ấy lập tức đến ngay.”
Cơn buồn ngủ tan biến, Bạc Hà lập tức tỉnh táo. “Đã xảy ra chuyện gì thế ạ?”
“Sáng hôm nay, chúng tôi vốn dĩ sẽ lên máy bay rời đi, nhưng khi đến sân bay, Văn Khiêm lại cảm thấy trong người khó chịu, nhân viên của sân bay lập tức gọi xe cấp cứu đưa ông ấy đến bệnh viện trung tâm, xin cháu báo Tịch Duệ Nam mau đến đây.”
Bạc Hà dập điện thoại, vội vàng chạy sang phòng bên đập cửa, nói cho Tịch Duệ Nam tin tức này. Rõ ràng anh cả đêm không ngủ ngon, hai mắt thâm quầng. Nghe nói bố phải vào bệnh viện, anh giật mình. “Sao bố anh lại vào viện? Đã xảy ra chuyện gì? Ai báo cho em biết tin này?”
“Người phụ nữ gọi điện thoại đến chắc chắn là Phạm Na. Tịch Duệ Nam, anh đừng hỏi nhiều nữa, nhanh đến bệnh viện đi.”
Khi Bạc Hà cùng Tịch Duệ Nam đến nơi, Phạm Na đang ngóng chờ họ. Nhìn thấy Tịch Duệ Nam, cô ta cẩn trọng nói với anh: “Cuối cùng cậu cũng đến rồi, bố cậu đợi cậu rất lâu rồi.”
Tịch Duệ Nam lo lắng hỏi: “Bố tôi sao rồi?”
Bạc Hà để ý thấy, anh không còn luôn miệng gọi bố mình là Tịch Văn Khiêm nữa mà nóng lòng thốt ra chữ “bố” này, bỗng chốc cảm thấy nhẹ nhõm khi thấy quan hệ giữa hai bố con họ có hy vọng hoà hoãn.
Phạm Na cũng nhận thấy điều này, một nụ cười mừng rõ hiện lên trên mặt cô ta. “Bố cậu ở trong phòng bệnh, cậu vào thăm ông ấy đi.”
Tịch Duệ Nam vào phòng bệnh, còn Bạc Hà và Phạm Na đợi ở bên ngoài, cô không kìm được hỏi: “Bác Tịch rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Bác sĩ nói là ngộ độc thực phẩm, chắc là do nấm trong bát canh gà anh ấy ăn sáng nay không tươi, sau khi đến sân bay liền miệng nôn trôn tháo. Nhưng bây giờ không sao rồi. tôi làm to chuyện lên là để gọi Tịch Duệ Nam đến, muốn nhân cơ hội này để bố con họ giảng hoà với nhau.”
Hoá ra là vậy, Phạm Na còn rất biết lợi dụng thời cơ, nhọc lòng tạo cơ hội hoà giải cho cặp bố con đã vì cô ta mà trở mặt. Bạc Hà mỉm cười nhớ lại dáng vẻ sốt ruột hoảng hốt của Tịch Duệ Nam, rốt cuộc cũng là bố con, một giọt máu đào hơn ao nước lã, làm sao có thể nói không có quan hệ là không có không có quan hệ ngay được.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!