Chanh Đá Giữa Mùa Hè - Chương 107
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
32


Chanh Đá Giữa Mùa Hè


Chương 107


Vì không ai uống rượu nên Mina đổi hết thành các đĩa trái cây bày đầy ra bàn. Bốn người vừa cắn hạt dưa vừa trò chuyện với nhau, đùa giỡn mấy người bước lên hát, Lâm Kiều không thể chen vào nhưng lại ngồi nghe một cách chăm chú, chờ mọi người hát gần xong hết rồi cậu mới nhận ra Giang Tự đã vào từ lúc nào, anh đang đứng dựa vào khung cửa nói chuyện với Tiểu Ngư.

“Chị Na!” Nguyệt Quế gọi với qua chỗ ngồi của mấy vị huấn luyện viên, “Bao giờ đến lượt chị vậy?”

“Chắc sắp rồi.” Mina nhìn list bài hát đang hiển thị trên màn hình, “Bài tiếp theo là của tôi.”

“Đến chị Na rồi ư?” Hoang Mạc buông điện thoại xuống ngay, còn đưa tay gọi ba người còn lại, “Đừng có đùa nữa, cho mấy cậu biết thế nào là hát hay.”

Sầm Trúc hát một cách say sưa, vừa đi xuống thì nhận ra mọi người đều đang nhìn mình, mặt cũng đỏ lên: “Hay như vậy sao.”

Thiết Trụ có lòng hảo tâm cổ vũ: “Không tồi.”

“Đến tôi.” Mina nhận lấy micro từ tay Sầm Trúc, hắng giọng nói, “Cho mọi người biết thế nào là tuyệt tác.”

Lâm Kiều nghe khúc nhạc dạo đã thấy quen thuộc, sau khi nhìn vào danh sách bài hát, cậu thầm cảm thán quả là có thể xưng tuyệt tác.

Red Lotus, OP của bộ phim hoạt hình nổi tiếng Thanh Gươm Diệt Quỷ, nhạc dồn dập và cảm xúc mãnh liệt, không phải là giọng nữ cao và không có hơi thì sẽ chẳng thể hát được bài này. Mina vừa cất tiếng là Lâm Kiều đã biết cô nàng đã từng luyện tiếng Nhật rồi, cậu tò mò hỏi Nguyệt Quế, quả nhiên được câu trả lời trong dự kiến.

“Chị Na à? Tiếng Anh của chị ấy rất chuyên nghiệp, ngoại ngữ hai là tiếng Nhật, nói rành rọt lắm luôn ấy.”

Lâm Kiều nhớ đến bài thi tiếng Anh chưa bao giờ đạt tiêu chuẩn của mình, tự nhiên thấy kính nể liền: “Lợi hại thật sự.”

“Không phải bây giờ người dẫn đội đều yêu cầu phải biết song ngữ sao, lỡ đâu đi nước ngoài thi đấu thì sao.” Nguyệt Quế chỉ vào Sầm Trúc, cười bảo, “Người dẫn đội Sầm Trúc của mấy cậu không phải tốt nghiệp ngôn ngữ Anh à, cậu không biết sao?”

“Quào, tôi không biết luôn ấy.”

“Cậu không hỏi tất nhiên anh ta sẽ không nói, bình thường cũng đâu thể nói tiếng Anh suốt được, nghe kỳ quái lắm.”

“Nói cũng đúng.”

Mina đứng trên đó hát một cách tràn đầy cảm xúc, đám con trai dưới này càng nghe càng thấy thích thú, nhất là Sầm Trúc, đôi mắt nhỏ tràn đầy ái mộ kia khiến Lâm Kiều không dám nhìn thẳng. Mina hát xong thì mọi người đều ráo riết vỗ tay cho cô nàng, Sầm Trúc đập tay đến là hăng hái, có thể nhìn thẩy lòng bàn tay đã đỏ rực lên rồi, hệt như mặt anh ta lúc này vậy.

Mina cười ngọt ngào, ngẩng đầu nhìn về phía đối diện: “Tàn thần có muốn hát chung với tôi một bài không nào?”

Giang Tự đang ngồi thì bị cue (nhắc vào), anh ngẩng đầu lên nhìn thoáng qua Mina, Mina cười hỏi lại lần nữa, Giang Tụ lắc đầu, lớn tiếng bảo: “Tôi không biết hát tiếng Anh, bảo Sầm Trúc hát cùng với cô đi.”

Sầm Trúc đưa tay lên: “Tôi lên được chứ?”

“Được nha.” Mina bĩu môi nói, “Anh đẹp trai không tới thì một cậu trai đẹp khác tới là được. Sầm Trúc lên đây hát chung với tôi một bài nào.”

Sầm Trúc không nói hai lời, không ngờ chuyện tốt này vậy mà lại rơi vào tay mình nên khuôn mặt anh ta quá đỗi vui vẻ. Hai người cùng nhau hát một ca khúc tiếng Anh, Sầm Trúc dùng cảm xúc vớt vát lại ngón giọng của mình, bên dưới toàn tiếng trầm trồ khen ngợi, Trục Hạ là người ồn ào nhất, trêu chọc đến mức Mina trừng mắt nhìn cậu ta suốt.
“Đổi người đi đổi người đi.” Mina hát xong thì để micro lên bàn, “Còn ai chưa hát không, hôm nay không ai được chạy hết.”

Trên màn hình đã hiện lên mặt của Châu Kiệt Luân, Lâm Kiều nhấc tay, yếu ớt nói: “Em lên.”

Cậu cầm lấy micro, nín thở tập trung, dần cất tiếng ca theo giai điệu của bài hát. Lâm Kiều không rành cách hát hò, cậu chỉ phục chế lại những gì trong ký ức của bản thân mình mà thôi, vì đã nghe đi nghe lại rất nhiều lần nên mỗi nốt cao nốt trầm đều khắc sâu vào tâm trí của cậu, chỉ cần vừa lên tiếng là hòa vào bài hát.

Chờ cậu hát xong mới nhận ra tất cả mọi người đều lặng ngắt như tờ, Lâm Kiều quay đầu sang thì thấy ai cũng đang nhìn mình chằm chăm.

Cậu hỏi một cách ngập ngừng: “Khó nghe lắm hay sao?”

“Đệt mợ.” Hoang Mạc chậc lưỡi, “Nếu không phải Châu Kiệt Luân còn sống thì bảo cậu là anh ta đầu thai tôi cũng tin.”
Nguyệt Quế gào lên: “Thêm một bài nữa đê!!!”

Mặt Lâm Kiều đỏ bừng, xua tay nói: “Không được đâu.”

Tiểu Phàm cũng tham gia náo nhiệt: “Chưa nghe đủ mà, hát thêm bài nữa đi, tôi chọn bài cho cậu, cậu không nói tôi chọn đại một bài đấy.”

Mười mấy người ngồi bên dưới đều tỏ vẻ nhiệt tình, Lâm Kiều ngại phải từ chối nên đành ngượng ngùng gật đầu: “Vậy… tôi hát thêm bài Gió nhé.”

Tiểu Phàm dùng tốc độ tay của tuyển thủ chuyên nghiệp chọn bài cho cậu vèo vèo, Lâm Kiều nhắm mắt lại phiêu theo nhạc xong một bài thì nghe tiếng vỗ tay ầm ầm, hai tai lập tức đỏ bừng lên, cậu nói không ngừng: “Không hát nữa không hát nữa.”

Thanh Ảnh: “Tụi tôi mới vừa quyết định, từ nay sẽ trao lại danh hiệu Giọng ca vàng cho cậu.”

“Hả…”

“Lần sau đi hát karaoke cậu nhất định phải tới đó.” Nguyệt Quế cười tủm tỉm với Giang Tự, “Tàn thần, tụi em xin phép hộ Lâm Kiều rồi nhé?”
Mặt Giang Tự không chút cảm xúc: “Không được.”

“Không cần nghiêm khắc như vậy chứ.”

“Đi mà đi mà.”

“Xem tình hình đi.”

“Vậy là đồng ý rồi đúng không?” Nguyệt Quế nháy mắt với Lâm Kiều, “Lần sau đến thi đấu báo tụi tôi nhé, tụi tôi sẽ gọi cho cậu.”

“À… Được.”

“Ai chọn Ánh trăng đấy?”

Hoang Mạc đứng lên nói: “Tôi.”

Người này vừa lên đã thể hiện bản chất thật của mình, cầm micro lên là bật chế độ nói liên thanh, hết nói cái này thì lại khuấy động cái khác, khiến mấy người ngồi dưới nhốn nháo cả lên, không biết ai chọn bài Bạn có muốn nhảy không khiến cả đám người ùa lên trên nhảy nhót, Lâm Kiều chưa kịp phòng ngừa đã bị một bàn tay lôi lên, còn chưa nhìn ra là ai thì đã đến nơi.

Cậu không rõ vì sao đang hát karaoke một cách êm đẹp lại biến thành vũ trường thế này, nhưng mọi người xung quanh đều high lắm nên Lâm Kiều thấy mình cứ đứng lù lù ra vậy cũng không ổn lắm, thế nên cậu nhảy nhót theo, cái loại cảm giác tựa như đang bay bổng trên mây này tập kích cậu.
Cậu cũng không còn thấy ngại nữa, ngay cả thanh niên nghiêm túc như anh Khải cũng lên hát rồi thì sao cậu phải ngại ngùng nữa chứ.

“Đến đây Kiều Kiều, đừng rén vậy chứ.” Không biết Trục Hạ vòng qua đây từ lúc nào, nhiệt tình gào lên với cậu, “Ngày nào cũng ở căn cứ huấn luyện nhàm chán biết bao, hiếm khi có dịp thế này, phải tận hưởng chút đi.”

Lâm Kiều cười với cậu ta, gật đầu thật mạnh. Mấy cái động tác nhảy múa này chẳng là gì với cảm xúc hưng phấn của cậu lúc này, cậu nhìn những người bên cạnh mình, cảm giác an tâm kỳ lạ nảy sinh, hệt như cậu cuối cùng đã trở thành loại người mà trước đây mình hâm mộ không thôi, cậu có thể hòa nhập vào trong đó, cùng vui đùa với bọn họ chứ không phải chỉ biết lẻ loi trong một góc, tự an ủi bản thân mình không cần phải chấp nhặt với những người kia, chẳng khác gì không ăn được nho nên chê nho chua.
Cậu cảm thấy thật ra mọi người cũng không khó tiếp xúc như vậy, cho dù là Tinh Vũ mọi hôm bày ra vẻ mặt khó ở cũng có một mặt đáng yêu, tựa như chỉ cần cậu chịu vươn tay ra thì có thể chạm vào được những thứ ấm áp ấy.

Cậu thích cảm giác này lắm.

Thời gian trôi rất nhanh như gió, không biết tiếng chuông báo thức của ai vang lên, người đó tắt ngay rồi hô lên: “Mười một giờ rồi, mười hai giờ căn cứ phải đóng cửa đó!”

Tiếng nhạc bỗng im bặt đi, Mina dựa vào ghế sofa thở hổn hển, giơ tay lên nói: “Dừng đi, giải quyết nốt đồ uống trên bàn kìa, tôi gọi xe đến đón.”

Sầm Trúc xum xoe nói: “Mọi người mượn xe của căn cứ à, tôi bảo bọn họ đến cùng được không.”

Mina cười ngọt ngào với anh ta: “Cảm ơn anh nhé.”

“Đừng khách sáo, đừng khách sáo.” Sầm Trúc vừa nói xong thì ra ngoài gọi điện thoại, những người còn lại chuẩn bị thu dọn đồ đạc, Mina ngồi trên sofa hít thở bình ổn lại xong thì lên tiếng: “Này, hình như có một người chưa hát đúng không?”
Nguyệt Quế nói ngay: “Tàn thần không hát đâu, lần nào anh ấy cũng không hát.”

“Không được, hôm nay có nhiều người mới như vậy mà, phải lên biểu diễn chứ.” Mina gọi Giang Tự, “Đã nói là ai cũng phải hát rồi, đội trưởng Giang sao anh lại như thế chứ.”

Giang Tự: “…Cũng dẹp cả rồi, thôi bỏ đi.”

“Xe còn chưa đến nữa, hát một bài đi.” Mina cười nói, “Chỗ này có ba người mới đấy, tốt xấu gì cậu cũng phải thể hiện chứ, đừng không biết đối nhân xử thế như vậy.”

Giang Tự hơi do dự một lúc, gật đầu bảo, “Noãn Đông, chọn giúp tôi bài Bong Bóng Tỏ Tình đi.”

“Ô kê.”

“Ồ wow.” Mina vui vẻ huýt sáo, “Cậu cũng hát nhạc của Châu Kiệt Luân ư?”

“Kiếm người hát cùng.” Giang Tự cầm lấy micro, quay mặt về phía Lâm Kiều, nói một cách thản nhiên, “Kiều Kiều lại đây nào.”

Lâm Kiều kinh ngạc chỉ tay vào mình: “Em ư? Bài hát này mới quá, em không biết hát sao cả.”
“Không phải em hát tốt quá thì sẽ lấn át phần tôi à.” Giang Tự nói, “Đến đây.”

Trục Hạ đứng đằng sau hận không thể đẩy cậu một cái: “Đi đi Lâm Kiều!”

“Đi đi kìa.”

Khúc nhạc dạo trôi gần hết rồi, Lâm Kiều cũng hết cách, đành phải bước lên cầm một cái micro khác. Giọng của Giang Tự hay ngoài dự đoán, thanh âm trong trẻo lạnh lùng, hệt như viên đá leng keng trong ly rượu Mojito, vừa lạnh lẽo lại giòn tan.

Nhưng mà có hơi lạc điệu.

Mới đầu Lâm Kiều còn tìm được giai điệu của mình, sau đó lỗ tai không ngừng bị tiếng hát của Giang Tự xâm chiếm, khiến cậu dần trở nên mất tập trung, vô thức trở nên lạc nhịp giống anh, cuối cùng chả hiểu bản thân đang hát gì nữa, khiến mấy người ngồi dưới cười ngả ngiêng, hào hứng mở điện thoại quay video lưu niệm.

Lâm Kiều chỉ đợi hát xong là nhào xuống bảo bọn họ xóa sạch video đi. Bọn họ ầm ĩ mãi đến khi xe đến thì cùng nhau ra khỏi quán Karaoke, dưới sự đề nghị của Sầm Trúc nên chia thành hai tổ, nhờ tài xế chụp một bức ảnh chung giúp.
Lâm Kiều nhờ cái biệt danh Giọng ca vàng mà bị lôi ra đứng giữa, cậu đứng trước máy ảnh, khóe môi nhếch cao để lộ ra hai má lúm đồng tiền đáng yêu, cười xán lạn như ánh mặt trời, cho dù ánh đèn lập lòe ở những dãy nhà cũng chẳng thể lu mờ vẻ đẹp ấy.

Bác tài xế ra thủ thế ok với Sầm Trúc: “Rất tuyệt vời.”

Sầm Trúc cầm điện thoại xem sao, gật đầu bảo: “Đúng là không tồi. Na Na, chút nữa tôi gửi cho cô nhé.”

“Được.”

Hai đội chia tay nhau tại đó, ai ngồi xe nấy quay về căn cứ. Lâm Kiều và Giang Tự ngồi ở hàng cuối, cậu nắm lấy tay anh, trên mặt còn sót lại nét hưng phấn rạng ngời: “Giang Tự.”

“Ơi.”

Lâm Kiều nói một cách chân thành: “Em cảm thấy mọi người đều rất tốt, trước đây là em đã nghĩ xấu cho họ.”

Giang Tự hừ một tiếng, sờ sờ mu bàn tay của cậu.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN