Chanh Đá Giữa Mùa Hè - Chương 29
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
69


Chanh Đá Giữa Mùa Hè


Chương 29


Từ Âu nói không sai tí nào, đúng thật là rất lâu rồi Lâm Kiều chưa đến hồ Huyền này.

Liễu xanh bên hồ vẫn xanh mơn mởn, gió đêm mang theo hơi nước từ mặt hồ, thổi đến mức mặt đầy hơi sương. Hai người đi dọc bên bờ hồ vài vòng, sắc trời dần sẫm lại, người già và trẻ nhỏ dần đông lên, vui đùa náo nhiệt ở trung tâm quảng trường.

Vừa đến 7 giờ, những âm thanh điện tử của mấy bác gái nhảy quảng trường nổi lên khắp nơi. Lâm Kiều mỏi chân nên cùng từ âu ngồi trên ghế, cậu nhìn nhảy quảng trường trong chốc lát, bỗng nhiên nói: “Hai năm rồi, bài hát cũng chẳng thèm đổi.”

“Cái gì cơ?”

“Là lúc trước tụi em có chạy bộ á.” Lâm Kiều khoa tay múa chân chỉ vào đám người kia, “Mỗi ngày đều chạy ngang qua đây, toàn là mấy bài hát này thôi.”

“Các cậu còn phải chạy bộ?”

“Đúng vậy, không phải căn cứ của KG ở sát đây sao, ngày thường thì 6 giờ ăn cơm, đến 7 giờ rưỡi thì tất cả mọi người phải ra ngoài chạy bộ.” Lâm Kiều nói đến đây thì tự dưng nói nhanh hơn, “Đôi một dẫn đầu ở phía trước, tân binh huấn luyện chạy ở sau cùng, mỗi lần đều là biển người mênh mông, cực kỳ hùng hậu.”

Từ Âu ngạc nhiên nói: “Chời má, không khác gì lúc học cấp ba luôn.”

“Đúng là khá giống như thế, vẫn luôn xem đây là tiêu chuẩn để quản lý.” Lâm Kiều cười nói, “Trong căn cứ còn có phòng tập thể thao, có thể tham gia buổi yoga, đến cuối tuần còn có thể được mát xa bởi nhân viên vật lý trị liệu.”

“Mấy người trẻ tuổi các cậu ngày ngày đều ngồi chơi game, vẫn nên vận động một chút đi.” Từ Âu nói chuyện chả biết ngượng, “Anh mày thấy cũng khá tốt mà.”

Trong lúc đang nói chuyện thì Lâm Kiều nhìn thấy sáu bảy cô gái tụ thành nhóm với nhau đi sang trung tâm quảng trường, mỗi người đều xách theo một cái túi bự bự, trong tay cũng nắm đầy bao nilon. Mấy cô ấy đến hàng ghế dài của hai bọn họ thì ngưng lại, ngổi xổm trên đất lôi ra mấy tranh chữ màu đỏ, sau đó tay chân nhanh nhẹn treo nó lên cây.

Lâm Kiều nhìn xuyên qua dải lụa đỏ thì thấy mơ hồ được hai chữ Tro Tàn, mặt sau có còn một đoạn chữ rất dài, hẳn là mấy lời tâm tình. Cậu và Từ Âu hai mặt nhìn nhau, Từ Âu dùng ánh mắt ý bảo cậu đừng hóng drama nữa mau đi thôi, Lâm Kiều nhìn anh lắc đầu, cậu vẫn luôn có dự cảm không lành, muốn ở lại đây hóng thêm tí nưuã.

Ước chừng đến tầm 7 giờ rưỡi, có mấy cô gái chạy lon ton lại đây, xách theo trà sữa và kem chia cho mọi người giải khát. Lâm Kiều và Từ Âu đã sớm dịch sang ghế bên cạnh, tầm mắt Từ Âu vẫn luôn đặt trên người mấy cô gái ấy, nhịn không được mà dùng khuỷu tay chọc chọc Lâm Kiều nói: “Chú đoán xem mấy cô nàng này đang chuẩn bị làm gì đi?”

Lâm Kiều lắc đầu: “Chịu á.”

Từ Âu cười há há hai tiếng rồi nói: “Không nghĩ sống đến từng tuổi này rồi mà vẫn có thể hóng được drama siêu to khổng lồ thế này. Được lắm, không uổng công đi chuyến này.”

Buổi tối được gió đêm hạ đi nhiệt độ, những hương thơm nhè nhẹ từ đủ loại cỏ cây vấn vương bên người, gạt đi cơn bức bối do thời tiết nóng nực mang lại. Lâm Kiều đứng dậy đi sang quầy bán quà vặt bên cạnh mua hai cây kem chocolate rồi chia cho Từ Âu, còn chưa ăn được nửa cây thì thấy có một đám người xuất hiện ở chỗ ngoặc không xa, đang chạy sang trung tâm quảng trường này.

Cậu vừa nhắc với Từ Âu xong thì nhóm người này cũng đến, mấy cô gái ngồi xổm dưới đất kia cũng lập tức đồng loạt đứng dậy, mà mấy cô nàng ấy như tạo thành bức tường ngăn, giơ bảng đèn LED trong tay lên, chờ đến khi đội ngũ bên KG đến rất gần mới đồng loạt hô to: “Giang Tự, sinh nhật vui vẻ!”

“Ầy.” Từ Âu mở mang tầm mắt, tấm tắc mà cảm thán, “Có fans thiệt tốt ghê, anh đây cũng hy vọng có nhiều em gái xinh đẹp như thế thích mình, vcl, hâm mộ quá.”

Anh ta quay người lại, điên cuồng nháy mắt với Lâm Kiều: “Chú em cũng phát sóng trực tiếp cho tốt, chờ ngày nào đó cũng có nhiều em gái thế này đến ăn sinh nhật cùng, đến lúc đó muốn chọn kiểu gì không được, còn sầu vì không tìm thấy bạn gái à!”

Lâm Kiều: “……”

Cậu dở khóc dở cười mà nói: “Anh Từ, không phải thế đâu….”

Trong lúc hai người nói chuyện thì nhóm chạy bộ của KG đã bị chặn lại, Lâm Kiều nhận ra người chạy đằng trước đội một là người dẫn đầu Sầm Trúc, anh ta đứng ra nói chuyện vài câu với mấy cô nàng kia, dường như hai bên nói rất nhiều, cuối cùng Sầm Trúc phất tay ra hiệu cho mấy người phía sau tiếp tục chạy, chỉ mỗi anh ta và Giang Tự ở lại.

Đèn hai bên đường chiếu sáng mờ ảo, Lâm Kiều chỉ thấy được một thân ảnh thon dài của của anh, phỏng chừng khuôn mặt đẹp trai kia đã bị sự cáu kỉnh che kín rồi.

Mỗi ngày toàn đội KG đều đúng giờ đến hồ Huyền chạy bộ buổi tối không phải chuyện bí mật gì cho cam, chỉ cần là hơi để ý một chút thì có thể biết chuyện này. Nhưng mà Lâm Kiều rất ít khi thấy nhiều fans vây quanh anh trên đường như thế, lúc cậu ở trại huấn luyện thì cũng biết Giang Tự có vài fans rất cuồng nhiệt, nhưng cũng không có người nào lại cố ý đến buổi chạy bộ buổi tối gặp mặt thần tượng thế này.

Cậu vốn nghĩ rằng Giang Tự sẽ rất tức giận, nhưng từ động tác của anh thì có thể thấy thái độ của anh vẫn còn rất bình thản lắm, lâu lâu còn gật đầu với mấy cô nàng ấy nữa. Có mấy cô gái còn chuẩn bị cả quà cáp, còn có một con gấu bông nâu siêu bự, Giang Tự chẳng muốn nhận cái nào cả, không ngừng lắc đầu cự tuyệt.

Ngay lúc đầu Từ Âu còn xem đến mức bừng bừng hứng thú, nhưng bây giờ chỉ thấy nhàm chán cực kỳ: “Chỉ thế thôi? Chả có gì vui cả. Chúng ta đi, về nhà chơi game thôi.”

Lâm Kiều gật đầu, đứng lên chuẩn bị rời đi cùng anh ta. Hai người còn đi chưa được 50 mét, một giọng nữ sắc bén đột nhiên truyền đến từ phía sau, còn có tiếng quát lớn của Sầm Trúc!

“Giang Tự, em thích anh!!!”

“Cô làm cái gì đó?!!! Buông tay!!!”

Từ Âu là người không ngại hóng drama, liền túm chặt cánh tay của Lâm Kiều kéo cậu quay đầu lại. Chỉ thấy một cô gái hoàn toàn ghé sát lại người Giang Tự, hai tay ôm chặt lấy cổ của anh, người chẳng khác gì con bạch tuộc bám lấy anh, dù Sầm Trúc kêu thế nào cũng không chịu buông tay.

Đồ mấy cô gái mặc trong mùa hè có hơi mát mẻ, Sầm Trúc đang hoang mang không biết có nên trực tiếp động tay kéo cô ta ra không thì Giang Tự lập tức phản ứng lại, dùng tay hất muốn đẩy cô ta ra. Mấy cô bé đi cùng ngơ ngác đứng yên tại chỗ, hiển nhiên đã bị dọa đến mức choáng váng, Sầm Trúc bên cạnh dậm chân nghiến răng nghiến lợi, vòng ra sau cô ta ôm eo kéo ra.

Sức của hai người đàn ông còn không thể cản được một cô gái, nói ra thì có hơi mất mặt, nhưng chẳng cách nào ngăn được cô nàng vừa khóc vừa có sức chiến đấu kinh người này, một hai phải hôn Giang Tự cho bằng được. Môi Giang Tự thiếu chút nữa là đụng phải chóp mũi của cô ta, tâm trạng anh vô cùng tồi tệ, tay có hơi dùng sức hất cô ta ra!

Lúc cánh tay ấy giơ lên, cổ tay giấu trong đồng phục đội hoàn toàn bại lộ ra ngoài. Tất cả mọi người đều thấy nửa cánh tay bị băng lại của Giang Tự, vốn dĩ cô gái kia và Sầm Trúc đều té nhào trên đất, thấy như thế thì lập tức gào khóc.

Quần chúng ăn dưa xung quanh sôi nổi móc điện thoại ra nhắm vào bọn họ, Giang Tự đau cả đầu, vội vàng cùng Sầm Trúc tiến lên dỗ dành cô ấy. Từ Âu vừa lòng hừ một tiếng, bình luận: “Cái tiết mục này cũng kíƈɦ ŧɦíƈɦ đó, đúng là không uổng chuyến này, không tệ chút nào. Lâm Kiều, đi thôi nào.”

Lâm Kiều không nói gì, cả đầu óc cậu đều đang nghĩ đến cánh tay bị băng trắng và lời nói cuối cùng của anh trong phỏng vấn. Từ lúc thi đấu cậu đã nhìn ra tay của Giang Tự có vấn đề rồi, nhưng lại không nghĩ lại nghiêm trọng đến mức như thế.

Hai chữ giải nghệ đột nhiên dâng lên trong lòng cậu, Lâm Kiều nghe thấy tiếng tượng đài thanh xuân của mình đổ sập. Cái kết này quá đột ngột nhưng cũng rất hợp lý, nhưng Lâm Kiều phát hiện rằng cậu vẫn không muốn hiểu điều này.

Cậu thà rằng Giang Tự vẫn luôn là người chẳng ai bì nổi, là vua khí thế của league cũng không muốn nghĩ đến việc thấy anh bị bệnh tật tra tấn, chịu đau khổ như chính bản thân cậu, đau đớn và không thể chấp nhận việc phải kết thúc kiếp sống chuyên nghiệp của mình.

Ngôi sao trên bầu trời thực sự vụt tắt, người lữ hành trở về không tìm được đường nên chỉ có thể lao vào đêm dài hỗn loạn.

Trên đường trở về cậu vẫn luôn mất hồn mất vía, chờ đến khi về nhà thì tự nhốt mình trong phòng. Trên weibo dư luận đang rất xôn xao việc tay Giang Tự bị thương, weibo offical của KG trong nháy mắt đã hơn cả mười ngàn bình luận, yêu cầu câu lạc bộ đưa ra thông tin chính thức về việc tay Giang Tự bị thương và anh có giải nghệ hay không.

Offical tốc độ xã giao luôn rất nhanh giờ đây lại im thin thít, ngược lại sau khi Giang Tự trở về thì mở trực tiếp đấu đỉnh cao. Cánh tay phải của Giang Tự lộ ra trên màn hình phẳng, biểu tình bình tĩnh và thao tác rất vững vàng, vẫn chuyên tâm thao tác như mọi hôm, mãi đến 11 giờ 40 thì anh mới tắt trò chơi, ngẩng đầu nhìn bình luận spam không ngừng trên máy tính.

“Không đánh nữa, nói chuyện đi.”

“Có giải nghệ hay không? Vài hôm nữa tôi sẽ đến bệnh viện kiểm tra thế nào, nếu có thể đánh tiếp thì tôi sẽ đánh.”

“Cảm ơn mọi người đã quan tâm, không liên quan gì đến chiến đội, đừng chạy sang weibo.”

“Không phải chiến đội không tổ chức tiệc chúc mừng cho tôi, là tôi nói chỉ là sinh nhật thôi nên không cần thiết.”

“Vài ngày nữa sẽ nghỉ, đến lúc đó về đến nhà sẽ phát sóng trực tiếp cho mấy người xem.”

“Tàn Dư co phải thật hay không? Không phải thật, tôi không thể nằm dưới, đừng có nằm mơ nữa. Khụ, Tiểu Ngư của chúng ta là trai thẳng hiểu không, không cần ship loạn xạ, cậu ta nhìn thấy sẽ không vui chút nào. Tôi có phải là trai thẳng hay không? Ai biết, chưa từng yêu đường.”

“Không tìm bạn gái, kế hoạch cuộc đời tạm thời vẫn chưa đẩy chuyện tìm bạn gái lên đầu.”

“Tàn thần, gần đây cuộc sống không ổn chút nào, cảm thấy bản thân không thể kiên trì nổi nữa…. Gắng lên đi người anh em, cậu có thể mà. Có khó khăn gì thì nhắn tin cho tôi.”

“Thi đại học cố lên, đừng có xem phát sóng trực tiếp nữa, mau đi học bài đi.”

“Thi lên thạc sĩ? Thi thạc sĩ cũng cố lên nhé, thi không đậu thì đừng có vác mặt tới đây nữa.”

Đêm nay anh đọc rất nhiều lời trên màn đạn, có khi phát sóng ba năm cộng lại cũng không bằng hôm nay.

Lâm Kiều nằm trên giường, trên điện thoại là phát sóng trực tiếp của Giang Tự. Cậu mơ mơ màng màng cảm thấy Giang Tự có khác đi trong khía cạnh nào đó, phải nói thì dần trở nên giống một con người bình thường hơn.

Ngôi sao trên bầu trời không rơi xuống, mà treo lơ lửng trên không trung, truyền ánh sáng của riêng nó cho những ai đang quan sát.

_____________

Vừa vào thì thấy được 1k view rồi, cảm ơn mọi người gất nhiềuuuu ~(≧▽≦)/~

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN