Chanh Đá Giữa Mùa Hè - Chương 32
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
49


Chanh Đá Giữa Mùa Hè


Chương 32


Từ lúc Lâm Kiều bước xuống xe vẫn luôn biểu hiện bộ dáng ngơ ngác, Thỏ Tháng Ba chẳng khác gì bà mẹ già chạy theo hỏi cậu có bị cảm nắng không, quả thực Lâm Kiều có nỗi khổ không nói nên lời, chỉ có thể ừm à cho có lệ, uể oải ỉu xỉu giống hệt bắp cải bị úng nước.

Lần này có tổng cộng mười sáu streamer đến đây, đều phải tập hợp ở đại sảnh tiếp tân chờ, Lâm Kiều thấy thời gian bọn họ đến không sớm cũng chẳng muộn, lúc đi vào đã thấy năm sáu cậu trai ngồi đấy rồi, thấy bọn họ sôi nổi đứng lên giới thiệu nền tảng của bản thân.

Có trạm A cũng có trạm D, bình thường Lâm Kiều rất ít xem các streamer khác nên không biết vài người, nhưng thoạt nhìn bọn họ đều rất trẻ, không quá 23 – 24 tuổi. Ngồi đầu ở bàn hội nghị là Tây Khê, Lâm Kiều phải ngồi bên cạnh cậu ta, cậu vừa ngồi xuống thì thấy Tây Khê chủ động đưa tay sang, đôi mắt phượng của đối phương hơi nheo lại, lộ ra vẻ rất thân thiện.

Tuy rằng Lâm Kiều thiếu chút nữa thì đã không thể tham gia hoạt động này, nhưng dù sao cũng là do trạm D muốn push Tây Khê, cậu có tức giận cũng không thể đẩy lên người Tây Khê được, có thể ở chung một cách hòa bình vẫn là tốt nhất. Lâm Kiều vừa mới chuẩn bị chào hỏi thì nghe Tây Khê nói: “Tôi từng xem phát sóng trực tiếp của cậu rồi, cũng không khiến người ta thấy thú vị gì hết.”

Lâm Kiều: “……”

“Nghe bên hoạt động bảo cậu phải làm tận hai năm mới được 20k fan, chậc chậc.” Tây Khê cười mỉm nói, “Đừng gà như thế, tôi thấy mấy con khỉ làm xiếc tăng fan còn nhanh hơn nhiều đó.”

Lâm Kiều còn chưa hiểu sự thù địch của cậu ta đối với mình, Thỏ Tháng Ba bên cạnh đột nhiên đứng lên, vỗ vai bảo Lâm Kiều cũng đứng lên đi.

“Người anh em, không biết nói chuyện thì khâu mỏ lại hộ.” Thân hình của Thỏ Tháng Ba vốn đã cao nên cực khiến người khác thấy áp lực, ngũ quan lạnh lùng cứng rắn nghiêm túc lên càng dữ tợn hơn, trông có vẻ vô cùng dữ dằn, “Vừa mới đến đã thích kiếm chuyện, bạn là nhất cmnr.”

Cậu ta vừa nói xong thì nhấn Lâm Kiều ngồi xuống cái ghế bên cạnh, rồi lại ngồi giữa hai người. Thân hình cao to của cậu ta che kín tầm mắt của Tây Khê, sắc mặt Tây Khê khó ở cũng chỉ dám hừ lạnh hai tiếng, quay mặt sang bên khác.

“Cậu đừng để ý cậu ta.” Thỏ Tháng Ba túm vạt áo sơ mi của Lâm Kiều nói, “Cái loại người ngứa mồm này, chỗ này mà không có camera thì tôi đã đập cho cậu ta một trận rồi, tính tôi lóng như kem đéo chịu nổi thể loại rác rưởi thế này đâu.”

Lâm Kiều nhẹ nhàng thở ra, khẽ nói với cậu ta: “Cảm ơn cậu.”

“Chuyện nhỏ mà.” Thỏ Tháng Ba cười rộ lên, lại chọc chọc cậu nói, “Cậu có thù với cậu ta à?”

Lâm Kiều kể sơ lại chuyện tuyển chọn của nền tảng cho cậu ta nghe, Thỏ Tháng Ba nghe xong thì vẻ mặt bừng tỉnh: “Tôi còn bảo sao cậu ta thù hằn thế chứ, như ăn phải boom vậy.”

“Vốn dĩ người ta cực khổ hất cậu xuống, có khi còn phải kéo vote sml, bây giờ quy tắc đổi luôn, chưa nói đến chuyện kéo vote trở nên không có tác dụng gì, những vị trí khác đều chỉ có ba người, đường giữa thì tận bốn người, thực lực cậu ta không bằng cậu thì ai có thể nhìn trúng cậu ta chứ, bảo sao chả quạu.”

Lâm Kiều gật đầu, lại nghe Thỏ Tháng Ba nói: “Lần này tự dưng Khoa Tấn muốn tài trợ, bên ban tổ chức sửa phương án suốt đêm, người phụ trách hoạt động tăng ca đến điên đầu, mắng hai ngày trời với bạn bè trong giới. Vận khí của cậu không tệ chút nào.”

“Cậu cũng ký hợp đồng sao?”

“Tất nhiên là ký rồi, bên chúng tôi là hoạt động trực tiếp gửi thông báo, không có mấy cái thi đấu linh tinh đó đâu.” Thỏ Tháng Ba cười nói, “Trạm D của mấy người yếu mà còn thích ra gió, chơi không nổi mà cứ bướng cơ.”

“Nhưng mà dù sao giờ cậu cũng ký hợp đồng rồi, không khác gì với cậu ta cả, không cần sợ cậu ta.” Thỏ Tháng Ba vỗ ngực mình, dáng vẻ đội trời đạp đất, “Nếu cậu ta còn dám gây phiền toái cho cậu thì cứ hú tôi, nhất định tôi sẽ tìm góc chết của cameras cho cậu ta một trận.”

“Ấy, không cần đâu.” Lâm Kiều sợ cậu ta gặp phiền toái, vội vàng nói, “Cảm ơn cậu nhiều nha.”

Cậu lặng lẽ đảo mắt quan sát bên cạnh, thấy một mình Tây Khê ngồi trên ghế, một cậu trai ngồi bên cạnh cậu ta đang nói chuyện cùng bạn bè, không có ai để ý đến cậu ta. Lâm Kiều cảm thấy nếu như không phải mình có thể trùng hợp ngồi chung xe với Thỏ Tháng Ba thì giờ cũng chẳng khác gì dáng vẻ của Tây Khê, tự dưng cậu cảm thấy hảo cảm với Thỏ Tháng Ba tăng thêm vài phần, chủ động nói: “ID phòng phát sóng trực tiếp của cậu là bao nhiêu đấy, tôi follow cậu nha.”

Thỏ Tháng Ba vừa nói oke vừa gửi phòng phát sóng trực tiếp cho Lâm Kiều rồi follow lẫn nhau. Hai người lại thêm bạn tốt trong trò chơi, Lâm Kiều còn đang xem mấy cái top quốc gia liên tiếp của cậu ta thì bỗng nhiên nghe cậu ta nói: “Sao cậu ngoài đấu đỉnh cao ra chỉ đánh đôi với người khác thế.”

Lâm Kiều sửng sốt, nhớ đến việc cậu không ẩn chiến tích của bản thân nên người khác có thể xem lịch sử đấu của cậu, vội nói: “Đánh chung với một người bạn, cậu ấy giúp tôi lấy top.”

“Chút nữa hai ta cũng ghép đội đi, tôi thấy chiến tích của cậu rất lợi hại, kéo tôi với nhó.”

Lâm Kiều nói lời chấp nhận, thấy có hai cậu trai đang tiến vào phòng họp. Mọi người đều đứng lên chào hỏi nhau nhiệt tình, Thỏ Tháng Ba chờ khi hai người kia ngồi xuống mới chỉ vào cậu trai mặc đồ đen nói: “Người kia là Bạch Thuật, điểm đỉnh cao tuần trước là 2366 xếp hạng thứ ba, mới 17 tuổi, thiên tài đường giữa. Vài chiến đội KPL đều muốn mời cậu ta đến trại huấn luyện nhưng người ta chỉ muốn làm một streamer, há, chả thèm nói lý luôn. Lần này cậu ta là người được nền tảng chúng tôi push chủ yếu đấy.”

Lâm Kiều ồ một tiếng, vừa quay đầu lại thì chạm mắt Bạch Thuật. Bạch Thuật cười với cậu một cái, tưng tưng đi đến trước mặt bọn họ, cười nói với Thỏ Tháng Ba: “Tôi gửi wechat cho ông rồi mà ông còn không thèm để ý đến tôi.”

“Không phải đang bận nói chuyện à, không có cầm điện thoại.” Thỏ Tháng Ba vừa nói vừa đẩy Lâm Kiều đến trước mặt cậu ta, “Đây là Lâm Kiều, đứa em trai tôi vừa mới quen, cũng đánh đường giữa giống cậu.”

Lâm Kiều ngại ngùng nói: “Xin chào.”

“Hello, tui tên Bạch Thuật.” Cậu trai nhỏ này chào hỏi nhiệt tình, lại ngẩng đầu nói với Thỏ Tháng Ba, “Thỏ ơi, cũng đã một giờ rồi mà chỗ này còn chưa có cơm hở, tôi đói quá.”

“Trong túi tôi có bánh mì nhỏ đấy, cậu muốn ăn không?”

“Thôi được rồi, tôi không thích ăn ngọt đâu, đau răng lắm. Tôi đi hỏi chút nữa có được ăn cơm không đây, không mấy chúng ta ra ngoài ăn cũng được,” Bạch Thuật vừa nói vừa sờ bụng, lon ton chạy đến chỗ nhân viên công tác, không đến mười phút đã quay lại, dẫn bọn họ đến nhà ăn, “Chị gái kia bảo có chuyến bay của một tuyển thủ bị delay, chắc phải đến hai ba giờ mới chính thức bắt đầu được. Chúng ta đi ăn trước đi.”

Từ sáng sớm Lâm Kiều đã xách valy đến sân bay mất tận hai giờ, lúc ngồi trên xe cũng thấy mỏi mệt, nghe Bạch Thuật nói thì bụng cũng kêu lên. Ba người bọn họ dẫn đầu rời khỏi phòng họp, Bạch Thuật một hai phải kéo Lâm Kiều solo với mình, chờ khi Thỏ Tháng Ba chịu thương chịu khó bưng về ba cái chén thì hai người đã phân thắng bại.

Lâm Kiều nói một cách rất chân thành: “Tốc độ tay của cậu rất nhanh.”

“Tôi xem với.” Thỏ Tháng Ba buông chén xuống nhào qua xem màn hình điện thoại hai người, “Tôi phát hiện mấy người rất thích solo bằng Luna ha.”

“Con này chơi rất vui.”

Bạch Thuật liếm liếm môi, tỏ vẻ chưa đã thèm: “Đánh nữa không? Cậu rất lợi hại, tui thấy nếu đánh thêm một trận nữa không chừng tôi không thể thắng á.”

“Không đánh nữa.” Lâm Kiều thua tâm phục khẩu phục, buông điện thoại nói: “Không phải cậu đói bụng sao, chúng ta ăn trước đi.”

“Ấu kề.”

Thỏ Tháng Ba nhét đũa vào trong tay Bạch Thuật: “Mau ăn nhanh đi, để chút nữa mì rã ra bây giờ.”

Vì thế cả ba người hết sức chuyên chú cắm đầu ăn, lúc nói chuyện phiếm trên đường trở lại Lâm Kiều mới biết quan hệ của Thỏ Tháng Ba và Bạch Thuật vẫn luôn khá tốt, hai người cũng thường xuyên đánh đôi với nhau, độ nổi tiếng lúc đầu của Bạch Thuật cũng là nhờ Tháng Tháng Ba kéo đến, sau đó mới chậm rãi mà tăng lên. Hai người trời nam đất bắc, ở trên mạng lại là tri kỉ của nhau, tình cảm anh em càng ngày càng khắng khít.

Bạch Thuật vừa ăn vừa nói: “Vốn tui định đến hoạt động khác, nhưng mà nền tảng có thêm vài vị trí nữa, muốn được off với Thỏ nên tui đã đến đây.”

Người chơi kiểu sói cô độc như Lâm Kiều tỏ vẻ rất hâm mộ: “Thật tốt quá.”

“Vậy thì đã là gì đâu, anh em tốt không phải như thế à.” Thỏ Tháng Ba cười nói, “Không phải cậu cũng có người chơi đôi cùng sao, là streamer à?”

“Không phải, dân công sở.”

“Tôi thấy giời gian hai người đánh với nhau không giống với dân văn phòng lắm đâu.”

“…. Gần đây anh ấy mới xin nghỉ, trước đó buổi tối tụi tôi mới đánh cùng nhau được.”

“Chậc chậc chậc.” Thỏ Tháng Ba cảm thán nói, “Thời gian nghỉ ngơi của dân văn phòng bị đì cũng rất quý giá đó, người ta đối với cậu là chân ái cmnr.”

Lâm Kiều: “……”

Cậu bất đắc dĩ nói: “Là bạn bè bình thường thôi—”

Lời mới vừa ra khỏi miệng mới thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, Lâm Kiều dùng đũa khuấy nước lèo, nghĩ tới việc cậu và ASH cũng chẳng giống quan hệ bạn bè bình thường lắm, mấy tháng ở chung với nhau, cậu đã quen với việc mỗi ngày đều có ASH cùng nhau chơi game, chuyện to chuyện nhỏ gì cũng phải lải nhải với anh trên wechat.

Vừa thấy anh đã muốn kể hết đủ thứ chuyện, Lâm Kiều cảm thấy bản thân có tình cảm vượt qua mức bạn bè bình thường với ASH mất rồi, có lẽ cậu phải chuẩn bị chút gì đó để biểu đạt lòng cảm kích của bản thân khi có thể tìm gặp off với ASH.

“Tui ăn no rồi.” Bạch Thuật buông đôi đũa ra, một bên mở miệng thúc giục hai người, “Mấy người ăn nhanh lên coi, ăn xong chúng ta đánh team ba nhé.”

“Hai người đi đường giữa thì đánh kiểu gì.”

“Tui có thể dùng Luna đi rừng á, dù sao tui đánh Luna cũng rất giỏi.”

“Đừng.” Lâm Kiều ngăn lại nói, “Tôi chơi xạ thủ được, tôi thích cầm xạ thủ đó.”

Thỏ Tháng Ba ngạc nhiên nói: “Vậy sao cậu lại đi đường giữa?”

“Đi đường giữa khá tự do, có thể tự dẫn dắt tiết tấu.” Lâm Kiều ngượng ngùng cười rộ lên, “Trước kia tôi chơi đơn, trải nghiệm lúc chơi xạ thủ nản lắm.”

“Cái này đúng thật.” Bạch Thuật hùa vào nói, “Không có trợ thủ bảo kê rất khó chịu, bây giờ đấu đỉnh cao cũng toàn gặp bọn rác rưởi, vừa gà mà tính còn khó ở nữa chứ.”

Lúc nói chuyện thì Thỏ Tháng Ba cũng ăn xong rồi, bọn họ cầm chén đến chỗ thu dọn, tùy tiện tìm một vị trí để mở team ba người. Bạch Thuật còn mở phòng phát sóng trực tiếp, để tiêu đề là “Cùng anh trai mới quen đánh team ba”, còn bình luận phòng phát sóng trực tiếp ở dưới để kéo lưu lượng cho cậu: “Không phải người ở nền tảng tụi mình, nếu gõ tên trạm D vào sẽ bị chặn í, mấy người xem tạm nhó.”

Lâm Kiều dở khóc dở cười: “Cậu hơi bị ngang ngược rồi đấy.”

“Chuyện nhỏ thôi mà.” Thỏ Tháng Ba chững chạc nói, “Chúng ta không phải bạn bè sao.”

Lâm Kiều cảm thấy lòng mình ấm áp, ngay cả chuyện bị Tây Khê khịa cũng bất tri bất giác tan biến. Quả nhiên Bạch Thuật đánh rất hay, Lâm Kiều còn đang phát triển ở đường dưới cậu ta đã chém gϊếŧ khắp nơi, không đợi về cuối game khi xạ thủ có thể đánh đã kết thúc ván game, Lâm Kiều nằm không để người ta gánh luôn.

Tuy rằng đôi lúc Lâm Kiều cũng có những thao tác xuất sắc nhưng cả bốn trận đều được kéo chạy, mãi đến khi nhân viên công tác đến nhà ăn xách bọn họ về phòng họp. Vừa bước vào phòng họp đã thấy bóng dáng quen thuộc ngồi ở đó, Lâm Kiều vừa mới đưa mắt nhìn thì thấy Giang Tự cũng đang nhìn mình, con ngươi đen nhánh cực kỳ thâm thúy, không thể nhìn ra cảm xúc.

Ngồi bên cạnh anh chính là Tiểu Ngư, Hoang Mạc và best rừng của WAG – Sơn Lam, đều là các nhân vật cực kỳ nổi tiếng. Mọi người đều đã đến đông đủ, chỉ còn lại ba chỗ ngồi trống, Bạch Thuật tự chạy đến chiếm một chỗ ngồi, Thỏ Tháng Ba thấy Lâm Kiều bất động thì túm cánh tay cậu kéo đến chỗ ngồi ngồi xuống.

Lâm Kiều có cảm giác như tầm mắt của Giang Tự vẫn luôn đặt trên cổ tay bị Thỏ Tháng Ba nắm lấy của cậu, mất tự nhiên mà cúi đầu. Sau khi ba người họ ngồi xuống thì Ngô Du tuyên bố quy tắc chọn người, hai bên đội trưởng và đội viên đều có thể chọn nhau, mỗi tuyển thủ sẽ gửi video giới thiệu bản thân cho bốn vị đội trưởng, tiếp đó bốn đội trưởng sẽ ngồi trong phòng chờ các tuyển thủ đến đàm phán, nếu có thể nhất trí với nhau thì có thể gia nhập đội ngũ của đội trưởng đó, sau đó lại phải chờ hai bên chọn xong thì đội trưởng lại chọn lại một lần nữa.

Thỏ Tháng Ba ầm ĩ bảo muốn đến đội của Tro Tàn, tất nhiên Bạch Thuật cũng sẽ đi với cậu ta. Cửa của Sơn Lam có ít người xếp hàng nhất, Lâm Kiều quan sát một hồi mới thấy bên Sơn Lam chưa có người đi đường giữa, quyết đoán lựa chọn đến đội của Sơn Lam, vừa đến thì thấy Tây Khê đang chờ trước cửa của Tro Tàn, tỏ vẻ cực kỳ đắc ý.

Cậu cảm thấy chắc chắn rằng Tây Khê sẽ không PK lại Bạch Thuật được, nhưng chuyện này cũng chẳng liên quan đến cậu, chỉ cần cậu có thể né được Tiểu Ngư và Tro Tàn thì coi như đã thành công. Lúc nói chuyện với Sơn Lam còn rất vui vẻ, đối phương tỏ vẻ rất hoan nghênh khi cậu có thể hiểu biết cả pháp sư tấn công và pháp sư khống chế, Lâm Kiều bị khen đến mức choáng váng, cảm thấy tám chín phần mười đã ổn rồi.

Lâm Kiều vui vẻ suy nghĩ, Sơn Lam thiệt tốt ghê, là một người đàn ông nhiệt tình như ánh mặt trời, cười rộ lên còn rất ngọt ngào, dù không mạnh hơn Tro Tàn nên không ai chọn anh ấy, để mình nhặt được của hời này.

Cậu nói chuyện với Sơn Lam xong thì quay về phòng nghỉ chờ bọn Thỏ Tháng Ba, không lâu sau thì mấy tuyển thủ khác cũng lục tục quay trở lại, chỉ có Thỏ Tháng Ba và Bạch Thuật vẫn chậm chạp chưa ra khỏi, không biết đang nói gì hay làm gì trong đấy.

Bởi vì người lựa chọn Tro Tàn rất nhiều, có mười sáu streamer thì đã có chín người sang chỗ anh, cho nên đợi tới hai tiếng sau mới xong xuôi. Thỏ Tháng Ba ra ngoài chủ động làm mặt hề với Lâm Kiều, cay đắng mà nói: “Nam thần lạnh nhạt với tôi quá à.”

“Đúng thế.” Bạch Thuật cũng nói tiếp, “Bên nhắc nhở bảo anh ấy nói cái gì ảnh nói cái đó luôn. Nhưng mà anh ấy có khen tui đánh rất hay nè, há há.”

Lâm Kiều nhìn xung quanh một vòng, cúi đầu nói: “Vẫn còn thiếu một người.”

“Còn không phải cái thằng khịa cậu sao, cậu ta là người cuối cùng, xếp phía sau Bạch Thuật.”

Lâm Kiều gật đầu, kiên nhẫn chờ bọn họ ra khỏi phòng. Mãi đến hai mươi phút sau mới thấy Tây Khê hí hửng tự đắc xuất hiện trước mặt bọn họ, Thỏ Tháng Ba nhìn cậu ta một cái, hạ giọng nói: “Có gì đâu mà đắc ý chứ, nắm đấm của tôi hơi bị cứng lại rồi đó.”

Lâm Kiều vỗ vỗ mu bàn tay cậu ta ý bảo bình tĩnh lại, bọn họ ngồi chờ thêm một lát nữa, cuối cùng bốn đội trưởng đã nắm kết quả trong tay, nối đuôi nhau đi vào phòng họp.

“Để tôi nói trước.” Tro Tàn buông tờ giấy trên tay, sơ lược xong rồi nói, “Đường đối đầu Thỏ Tháng Ba, Mạc Na đi rừng, trợ thủ Lam Hà ở đội tôi.”

Anh công bố danh sách xong thì ngồi xuống ghế bên cạnh, Tiểu Ngư cũng đứng lên công bố danh sách của mình. Lâm Kiều thầm nghĩ trong lòng sao Bạch Thuật giỏi thế mà anh còn chướng mắt nhở, trong lúc lơ đãng lại thấy khuôn mặt tái mét của Tây Khê, bàn tay nắm chặt lại như muốn xé nát góc áo.

Vòng lựa chọn thứ nhất của Tiểu Ngư là xạ thủ, đi rừng và đường giữa, trừ mấy cái đó ra thì vẫn chưa tuyển người đi đường đối đầu. Một bên Lâm Kiều nhẩm tính còn ai dư lại, cậu phát hiện ra mấy người kia đều đã chọn đội trưởng hết, còn nghĩ bản thân vẫn ổn, chưa nghĩ đến lúc Sơn Lam chọn người thì best rừng này không nhanh không chậm đọc từng tiếng, chỉ chọn hai người đường đối đầu và trợ thủ, không có tên của cậu!

Lâm Kiều mở to hai mắt, vừa nãy nói chuyện với Sơn Lam vẫn còn rất tốt mà, sao bây giờ lại thành ra thế này. Rất nhanh Ngô Du đã tuyên bố bắt đầu đợt lựa chọn thứ hai, bốn đội trưởng bốc thăm quyết định trình tự chọn người, Tro Tàn bốc được tấm đầu tiên.

Đầu óc Lâm Kiều hãy còn choáng váng, lại nghe thấy Giang Tự gọi cậu: “Lâm Kiều, cậu lại đây.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN