Chanh Đá Giữa Mùa Hè - Chương 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
73


Chanh Đá Giữa Mùa Hè


Chương 7


Trong lúc đó, câu lạc bộ KG ở Nam thị, cả đội đang ngồi trong phòng nghỉ.

Đội trưởng đương nhiệm của KG, ID trong trò chơi là Tro Tàn Giang Tự tháo tai nghe xuống, xoay ghế thể thao điện tử quay lại nhìn bốn đồng đội thiếu đạo đức vây xem ở phía sau, nhíu mày nói: “Muốn cười thì cười đi.”

Bốn người liều mạng che miệng cuối cùng cũng cười thành tiếng, ngày thường nổi danh trên sâu khấu với vẻ đáng tin cậy như Noãn Đông cũng cười đến mức ôm bụng ngồi xổm trên mặt đất: “Cười chết tôi ha ha ha ha ha ha cậu tìm người chơi cùng kiểu gì mà có thể gặp được tên gay này thế?”

“Nếu không phải các cậu bảo tôi nhất định phải làm cái này tôi phải như thế à?” Giang Tự vừa nói vừa mở phần mềm chơi cùng lên yêu cầu rút tiền, “Tôi đã đánh cược thì phải chịu thua thôi, tiền này buổi tối thi đấu xong tôi mời các cậu đi ăn đồ nướng, sau này sẽ không đánh cược với các cậu nữa, giám sát tôi nhé Hoa Hoa.”

“Rõ ràng là do ông xàm xí.” Hoa Ngữ Giả cười trên nỗi đau của người khác đi theo cười nói, “Chỉ cần không lấy được MVP thì làm gì cũng chịu, phải chưa?”

“Nếu cậu gϊếŧ ít hai mạng không phải tôi được à?” Giang Tự tức đập bàn, “Cho cậuc hơi Trương Lương để cậu cướp mạng của tôi à?”

Hoa Ngữ Giả mở to hai mắt, bày ra dáng vẻ vô tội: “Không phải tôi bảo ông nói nhảm rồi chết bất đắc kỳ tử tận hai lần nha. Tiểu Ngư đâu rồi, Tiểu Ngư nhanh ra đây đội nồi nè.”

“Tôi có tội.” Trợ thủ Tiểu Ngư lập tức khóc lóc thảm thiết, “Là tiểu nhân không bảo vệ tốt Tẫn thần nhà ta, hại Tẫn thần chơi Thủ Ước rõ ràng có ẩn thân có chiêu cuối mà chết không kịp ngáp tận hai lần.”

Giang Tự tỏ vẻ cạn lời với bọn họ, đứng lên duỗi người rồi ngồi xuống lại, đưa tay phải nhét vào máy mát xa tay: “Được rồi, dọn dẹp đồ đạc chút đi. Đến ba giờ chúng ta phải đánh hai trận ở hội trường.”

Hoa Ngữ Giả nâng cái ghế gỗ lúc ban nãy cười quá trớn không cẩn thận làm ngã lên, Tiểu Ngư ngồi trên ghế chơi game nhìn anh, vẻ mặt còn chưa chơi đủ: “Anh Giang, em cảm thấy người chọn anh kia trăm phần trăm là streamer đó.”

“Tôi cũng thấy thế.” Trục Hạ đi rừng trong đội cũng hùa theo ồn ào, “Ngày mai lên mạng xem thử có video không, nếu tôi biết cậu ta là ai sẽ ném quà luôn, ai da má ơi cười chết tôi rồi.”

Đọc tại trang chính chủ truyenwiki1.com lemonlaile_ nha mọi người ơi, yêu mọi ngườiiiii.

Cậu ta nhéo cổ kêu: “Anh ơi sao anh lại không để ý tới em vậy~”

“Chơi vui là được rồi, đừng có làm phiền người ta.” Giang Tự lấy điện thoại của mình chọt chọt, thấy tin nhắn voice của Thất Hải nhảy lên trên QQ, gửi đến từ nửa giờ trước.

“Anh Giang, tên A Kha kia là anh đúng không?”

Giang Tự rep lại: “Cậu chơi Mã Siêu có hơi gà đó.”

“Clm đúng là anh à!”

Thất Hải là tuyển thủ chuyên nghiệp league nổi danh với việc nói nhiều, một khi mở miệng liền nói không ngừng nghỉ liên tiếp gửi chat voice qua: “Không phải anh chỉ đánh team năm à, sao tự nhiên lại chơi đơn thế!!!”

“Điêu Thuyền kia có phải là Hoa Ngữ Giả không vậy, em thấy thao tác kia rất giống anh ấy đúng không đúng không đúng không! Anh Giang vậy mà anh lại chơi đôi với Hoa Hoa em phải đi méc mấy người trong đội của anh!”

Giang Tự bất đắc dĩ mà trả lời: “Không phải cậu ấy, là một người bạn.”

“Em thấy thao tác của người ta chỉ muốn hỏi anh người đó không đánh chuyên nghiệp thật à! Dù sao mấy anh có Hoa Hoa rồi nhưng đội tụi em còn thiếu một người đi đường giữa, anh cho em xin phương thức liên hệ đi em bảo huấn luyện viên đi tìm người ta tâm sự!”

“Người ta đã hai mười rồi, so với cậu còn lớn hơn đấy, đừng có mơ nữa.” Giang Tự nói vào microphone của điện thoại, “Muốn đường giữa thì bảo huấn luyện đội các cậu lại trại huấn luyện trẻ chúng tôi mua người đi, muốn người như thế nào cũng có, cậu đánh gà thế còn không biết xấu hổ mà giành người với anh?”

“Lỡ kéo một em gái giọng nói dễ nghe trong đại sảnh.” Âm thanh của Thất Hải vô cùng bất đắc dĩ, “Trợ thủ bị giành mất nên em bảo cô bé chơi xạ thủ đi, ai biết bị anh bắt đến ngu người luôn. Người ta khóc quá trời luôn đó anh biết không, nói đi chỗ nào cũng gặp phải anh.”

Tuy rằng Giang Tự rất ít chơi thích khách, nhưng kinh nghiệm chơi xạ thủ đỉnh cấp thường xuyên bị các tuyển thủ chuyên nghiệp ngồi xổm trong bụi cỏ nhảy ra bắt, nhắm mắt lại cũng biết xạ thủ có thể ở vị trí nào, bắt một Hậu Nghệ nho nhỏ tất nhiên rất thành thạo.

“Cậu gà quá còn trách anh hả?” Anh không nể mặt chút nào mà nói, “Không nói nhảm nữa, đi đánh huấn luyện đây.”

Bên kia gửi đến thủ thế ok, cuộc nói chuyện phiếm cứ như vậy mà kết thúc. Lúc Giang Tự đóng giao diện nói chuyện đi như nhớ ra cái gì, nói với Trục Hạ, “Cái máy thay đổi giọng nói kia cậu lấy ở đâu thế, sao tôi đến cửa hàng ứng dụng (Chplay, Appstore) tìm không thấy.”

“Là tôi tiêu tiền mua từ trong tay bọn buôn hàng đó.” Trục Hạ nói, “Cậu muốn à, tôi gửi gói cài đặt qua cho cậu nhé.”

Trục Hạ ở Nam thị từ nhỏ đến lớn chơi bóng rổ với em họ vi diệu chưa thắng bao giờ, nghe nói khi ăn tết ở quê hai người họ đã đập nhau một trận, tất nhiên Trục Hạ đánh không lại cậu ta, tức giận từ quê chạy về căn cứ với khuôn mặt sưng hơn nửa, vừa trở về liền mua cái máy thay đổi sang giọng nữ lừa em họ hắn yêu qua mạng, còn thề son sắt rằng khi em họ yêu cậu đến chết đi sống lại thì sẽ đam lịch sử trò chuyện show ra hết, cười nhạo thằng nhóc em họ mình là thằng ngốc.

Giang Tự không nói hai lời gửi hồng bao 200 đồng cho cậu ta, Trục Hạ cười xấu xa dùng vận tốc ánh sáng hoàn thành giao dịch với anh. Hoa Ngữ Giả ngạc nhiên nói: “Không phải ông còn định chơi với cậu ta nữa đó chứ? Tẫn thần, đội trưởng Giang, tôi thấy ông chịu chơi đấy, cẩn thận chơi ngu giờ.”

“Không có, tôi cảm thấy cậu ta cũng khá hài hước.” Giang Tự không đổi sắc mặc nói, “Những người đi đường giữa được khuyên rời khỏi có thể tra được không?”

“Nhân viên bên trại huấn luyện kia thường xuyên lưu động.” Hoa Ngữ Giả nói, “Ngày mai ông đi tìm đội trưởng Lý quản bên huấn luyện trẻ hỏi thử? Nhưng mà cậu ta chưa nói rời từ bao giờ, tôi thấy muốn tra cũng không dễ đâu.”

Giang Tự nghiêm túc suy nghĩ tính khả thi của việc này, cảm thấy bản thân hơi bị ngáo quá rồi: “Được rồi.”

Vừa nãy dùng điện thoại của Trục Hạ để chơi game, anh cài gói thay đổi giọng nói Trục Hạ gửi qua điện thoại mình, đặt hai cái điện thoại trên bàn so cách cài đặt phần mềm thay đổi giọng nói này, xác định hoàn toàn giống nhau rồi mới cất điện thoại vào túi của mình, xách cái áo khoác đội tràn đầy quảng cáo và tài trợ ở trên ghế lên, sau lưng có hai chữ Tro Tàn to rõ.

“Đi thôi, đấu huấn luyện.”

Bọn họ ra khỏi phòng nghỉ, sang phòng huấn luyện cách vách để chuẩn bị đánh huấn luyện. Hôm này là trận thi đấu cuối cùng của bọn họ ở vòng loại KG đã lấy ưu thế về điểm rất lớn mà khóa chặt vị trí đứng đầu, mà trước mắt đối thủ RS của họ điểm trong league đang xếp đáy, thắng bại của trận này đã không còn liên quan gì đến kết quả vòng quyết định nữa rồi.

Bở vậy nên năm người đều trong trạng thái khá thả lỏng, hiệu quả của trận huấn luyện đánh cũng không tệ lắm. Sau khi đấu huyến luyện xong năm người đi theo huấn luyện viên Khải ca và người dẫn đội Sầm Trúc ngồi xe buýt đến hội trường, bọn họ ngồi chờ trong phòng nghỉ đợi ban tổ chức gọi đi chuẩn bị trước trận đấu, Giang Tự nằm trên sô pha dùng áo khoác che mắt lại nghỉ ngơi, không lâu sau Sầm Trúc mở cửa bước vào, bảo Giang Tự nhận phỏng vấn trước trận đấu.

Giọng nói của Giang Tự truyền ra từ dưới lớp áo khoác, có vẻ hơi nặng nhọc: “Tôi không muốn đi, bảo Hoa Hoa đi đi.”

Với chuyện này Hoa Ngữ Giả tập mãi đã thành thói quen từ sớm, nghe vậy đứng lên khỏi ghế nói: “Anh Tiểu Trúc, tụi mình đi thôi.”

Sầm Trúc nhíu mày nói: “Bình thường không đi cũng được thôi, nhưng hôm nay là trận đấu vòng loại cuối cùng rồi, bên liên đoàn chỉ đích danh bảo cậu đi. Giang Tự, đi thôi.”

(Chỗ liên đoàn này raw là quan phương/chính phủ nha, có nghĩa là bên quản lý esport chính thức ấy nhưng tạm thời mình chưa nghĩ ra từ khác để thay thế nữa. Mọi người góp ý giúp mình với nha.)

“Được được, tôi đi tôi đi.”

Giang Tự bất đắc dĩ xốc áo khoác lên, ngồi dậy tùy ý cầm áo khoác lên vai, đi theo Sầm Trúc đến phòng phỏng vấn phía sau.

Hai hàng ghế dài đặt trước bối cảnh sân khấu rất lớn, nhiều máy quay đã chuẩn bị ổn thỏa. Hôm nay người đến phỏng vấn là phóng viên An An bên phía liên đoàn, Giang Tự và cô ấy là người quen cũ, hai người chào hỏi lẫn nhau, Giang Tự ngồi xuống ghế, camera theo đó cũng sáng đỏ đèn lên, bắt đầu phỏng vấn.

An An bày ra nụ cười mỉm chuyên nghiệp, giơ micro đến trước mặt Giang Tự: “Trước tiên chúc mừng KG nắm chặt vị trí đứng đầu của vòng loại tiến vào trận chung kết, tâm trạng của anh lúc này như thế nào vậy Tro Tàn?”

Giang Tự: “Vẫn còn ổn, trong tầm mong đợi của chúng tôi.”

An An: “Đối với trận đấu hôm nay thì trạng thái trước mắt của các anh ra sao, có tương đối thoải mái không?”

“Cũng ——”

Sầm Trúc ở phía sau camera vội vàng ra khẩu hình với anh: “Cố gắng hết sức!”

Giang Tự liếc mắt nhìn anh ta, sửa lời nói: “Chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức.”

An An sớm đã quen với chuyện này, nụ cười mỉm trên mặt vẫn không biến mất: “Có phải KG đã chuẩn bị cho vòng chung kết rồi không, hôm nay có dùng chiến thuật mới để khiến chúng tôi phải trầm trồ không này?”

“Đã chuẩn bị rồi, nhưng hôm nay hẳn là đánh như bình thường thôi.”

Nói thật thì trận đấu này chỉ tổ tốn thời gian, không có ý nghĩa đối với hai chiến đội lẫn người xem. Nhưng An An không thể kết thúc phỏng vấn một cách yên ổn như thế, muốn quay được vài thứ có thể kiếm ít fame trước khi thi đấu, như thế mới khiến trận thi đấu ổn định này có chút hot.

Cô nàng tung ra vấn đề cuối cùng, mong chờ có thể cọ được một chút tin hot: “Tuyển thủ mới Tinh Vũ của RS biểu hiện gần đây khá khiến người khác trầm trồ, vậy hôm nay Tẫn thần đối đầu với Tinh Vũ có lời gì muốn nói với đàn em không?”

Giang Tự bày ra vẻ mặt nghiêm túc tự hỏi, sau đó ngạc nhiên nói: “…. Tôi nhớ nhầm sao, trong khoảng thời gian này hình như RS chưa có thắng mà.”

“Khụ khụ.” An An điên cuồng đưa mắt ra tín hiệu cho anh, hết lòng cứu chữa mà trả lười, “Mùa này RS thắng tổng cộng mười trận nhỏ, Tinh Vũ cầm MVP chín lần, số liệu như vậy có thể nói là khá đẹp ha ——”

(Mỗi ván thì sẽ chơi theo dạng BO3 là 2 thì thắng, BO5 là 3 thì thắng, còn khúc này bạn kia chỉ thắng mấy trận lẻ trong ấy thôi chứ không thắng đủ để win cả ván nha)

“Không thắng thi đấu thì chẳng có ý nghĩa gì cả.” Giang Tự cau mày nói: “Có thể thắng mới nói lên tất cả.”

An An bị anh nói ngược lại thế có hơi xấu hổ, nhưng cô biết những lời Giang Tự nói này đã đủ có độ thảo luận rồi, nói thêm chút nữa có khi leo lên hotsearch ngồi luôn quá.”

“Vậy anh có cái nhìn như thế nào về tuyển thủ Tinh Vũ?”

“Giang Tự có gì nói nấy: Đổi đường không ổn, giao tranh còn phải luyện nhiều.”

“Được được.” An An cũng chả dám hỏi tiếp nữa, ai biết ông tướng này còn có thể nói ra cái gì nữa, vội vàng kết thúc phỏng vấn trước thi đấu, “Phỏng vấn trước trận đấu của chúng ta tới đây thôi, rất cảm ơn Tẫn thần đã phối hợp.”

Giang Hòa dùng vẻ mặt ăn hòa bảo cô không cần khách khí, đứng dậy đi cùng người dẫn đội về phòng nghỉ. Không bao lâu sau An An đuổi theo từ phía sau, hình như muốn quay chụp phòng nghỉ của bọn họ, đi cùng bọn họ một đường.

Cô chạy chậm đến bên người Giang Tự, dùng tình cảm chân thành mà nói: “Tẫn thần, em cảm thấy lần sau anh có thể nói tránh đi một chút ha.”

“Vậy mấy người có thể bảo Tiểu Ngư hoặc Hoa Hoa, hai người họ nhất định sẽ làm thế.”

“Người xem muốn xem anh mà.” An An nói, “Cả một mùa giải anh cũng chả tham gia phỏng vấn.”

Giang Tự biết độ hot của bản thân không gì sánh nổi, ban tổ chức league nghĩ mọi cách ám chỉ anh dùng danh tiếng của mình để khiến league và chiến đội KG có thêm nhiều lợi ích, nhưng tính anh trong ngoài bất nhất, không có hứng thú gì với việc xuất đầu lộ diện cả, chỉ cần có thể là đẩy hết phỏng vấn cho đóa hoa giao tiếp trong đội là Tiểu Ngư và Hoa Ngữ Giả. Anh nghe vậy cũng ừ ừ cho qua, chờ khi về phòng nghỉ liền không nói gì nữa, an tâm ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần.

An An cùng bọn Hoa Hoa nói chuyện như rất vui vẻ, không bao lâu sau có nhân viên công tác kêu bọn họ đi chuẩn bị trước khi thi đấu, năm người đứng dậy đến khu thi đấu điều chỉnh và thử thiết bị, sau đó về phòng chờ để đợi trận đấu chính thức bắt đầu. Khi người xem lần lượt ngồi xuống, đoạn phỏng vấn ngắn trước trận đấu được chiếu trên màn hình lớn, sau đó không bao lâu đội viên hai đội chính thức lên sân khấu dưới sự giới thiệu của MC, ngồi xuống hai bên chờ bắt đầu ban pick.

“Giang ca, ông xem Tinh Vũ bên kia kìa.” Hoa Ngữ Giả nói vào tai nghe đang kiểm tra, “Có sát khí, cảm nhận được hay không?”

“Bảo sao mà Tinh Vũ vừa nãy cứ luôn trừng chúng ta bên này, tôi còn tưởng cậu ta ngắm tôi đấy.” Tiểu Ngư tiếp lời, “Chắc lúc này cậu ta đang tức chết.”

“Tẫn thần của chúng ta chỉ nói sự thật thôi, gà mà còn không cho người ta nói?” Trục Hạ cười hì hì nói, “Giang ca, cậu xem tôi tưởng tượng ra cách fans khống bình cho cậu luôn nè.”

(Khống bình: khống chế bình luận, kiểu dẫn dắt dư luận theo chiều hướng của một bên)

“Được rồi đừng nói nữa.” Khải ca đi qua đi lại phía sau họ, “Trận này chúng ta nhắm vào Tinh Vũ, trước tiên ban Macro của hắn đi.”

____________________________

Huhu hôm nay tui học cả ngày trời không có thời gian nghỉ luôn. Nên tui gõ xong cũng không biết đang gõ gì nữa, chắc sẽ có hơi khó hiểu đó ạ 😥😥😥 chỗ nào mọi người đọc cấn note lại giúp tui nhá. Đợi edit xong tui sẽ beta lại một lượt luôn ạ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN