Chào Buổi Sáng, U Linh Tiểu Thư - Chương 3 - 8
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
130


Chào Buổi Sáng, U Linh Tiểu Thư


Chương 3 - 8


–3–
Mạc Trăn có chút khó chịu cầm điều khiển bấm lung tung, cuối cùng tới kênh tin tức giải trí thì dừng lại. Nữ MC đang dõng dạc giải thích gì đó, tuy rằng trên TV không nhìn rõ mặt cô ta nhưng không khó để hình dung ra lúc này trên mặt cô ta có bao nhiêu kích động.

“Bộ phim hành động khoa học viễn tưởng Thượng Đế cấm khu 3 hôm nay long trọng cử hành nghi thức khởi động máy, đạo diễn cùng cùng toàn bộ diễn viên chính xuất hiện, các diễn viên được tạo hình thành nhân vật của mình đã làm dậy sóng toàn trường quay.”

Nữ MC còn chưa dứt lời, tiếng thét chói tai không dứt từ trong âm hưởng khuếch tán ra, tràn ngập trong phòng khách.

Nữ quỷ theo bản năng lui về phía sau một bước, dùng tay che che lỗ tai của mình.

Từ trong TV liên tiếp truyền đến hai chữ “Mạc Trăn”, nữ quỷ kinh ngạc phát hiện cái người ngồi ở giữa trên sân khấu kia, không phải là chủ nhà tiên sinh của cô sao?

“Hóa ra anh là người nổi tiếng nha!” Nữ quỷ kích động bay tới trước màn hình TV, bộ dạng hưng phấn giống như đứa trẻ nhìn thấy món đồ chơi mới lạ “Hóa ra anh gọi là Mạc Trăn! Cái tên này so Lý Cẩu Đản dễ nghe hơn nhiều!”

“… Câm miệng! Lý Hải Cẩu!” Cùng với người ôn hòa ưu nhã trên TV hoàn toàn khác biệt, Mạc Trăn không một chút phong độ nào mà gào thét trước mặt nữ quỷ.

Nữ quỷ rụt rụt cái đầu, dùng ngón trỏ chỉ chỉ chóp mũi mình “Lý Hải Cẩu?”

Mạc Trăn khẽ mím đôi môi mỏng, cắn một miếng chanh lớn trong tay như trút giận, nữ quỷ nhìn mà lại thấy một trận ê răng.

TV vẫn còn đang tiếp tục phát tin tức, trong tiếng tung hô nhiệt tình của người xem, Mạc Trăn mặc một chiếc áo blouse trắng nghiêng người về phía trước, giọng nói từ tính trầm thấp xuyên qua micro trước mặt càng thêm say lòng người “Anh với em cùng chết đi, mà em đem theo anh cùng nhau sống lại.”

Câu này là lời thoại trong Thượng Đế cấm khu, giống như chú ngữ làm người xem bùng cháy lên ngọn lửa kích động, hiện trường lại vang lên tiếng thét chói tai kinh thiên động địa khiến Mạc Trăn quyết đoán ấn nút tắt TV.

“Vì sao không xem tiếp!” Nữ quỷ đang cao hứng, đột nhiên TV bị ngắt làm cô trừng mắt nhìn anh.

Mạc Trăn lông mày nhướn lên cao, ồ, cô gái này còn dám trừng anh, cũng không biết mới vừa rồi là ai một phen nước mắt nước mũi cầu anh chứa chấp.

Không thèm để ý đến nữ quỷ, Mạc Trăn đem nửa miếng chanh còn dư trong tay ném vào thùng rác. Nữ quỷ nhìn anh cất bước lên tầng, cũng theo hướng tầng hai bay đến.

Mạc Trăn dừng bước chân lại, xoay người thật nhanh, gần như cùng nữ quỷ mặt dán mặt, may mắn là nữ quỷ không có thực thể, anh chả có cảm giác gì “Cần tôi phải lặp lại một lần nữa không? Phạm vi hoạt động của cô chỉ giới hạn ở tầng một!”

Nữ quỷ khịt khịt mũi, trong nháy mắt làm ra bộ dạng đáng thương “Nhưng anh đã có tên, còn tôi ngay cả tên cũng chưa có.”

Tại sao không có! Cô không phải gọi là Lý Hải Cẩu hả!

Mạc Trăn không nhịn được giật giật mí mắt, kỹ xảo biểu diễn tự nhiên như thế này, nhất định phải tìm một cơ hội đem cô giới thiệu cho đạo diễn Thôi.

“Đúng rồi!” Nữ quỷ bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, xoay người một cái thật xinh đẹp chặn đường đi của anh “Có lẽ sau khi tôi biết tên của mình, thì sẽ nhớ ra mình là người nào!”

Mạc Trăn cũng lười khen thưởng cô, xoay người trở lại trên sofa phòng khách ngồi xuống “Ồ, vậy cô tên là gì?”

“Là…” Vấn đề này khiến nữ quỷ có chút buồn rầu “Hiện tại tên lưu hành của nữ sinh là gì?”

Anh ngửa đầu tựa trên sofa, thuận miệng đáp: “Tiểu Kiều, Vi Vi, Hân Nhi, Lisa.”

Nữ quỷ trầm mặc một lúc, dường như đang xem xét mấy cái tên này. Lại một lát sau, cô liếc mắt nhìn Mạc Trăn, dò hỏi: “Những cái tên này sẽ không phải là của mấy cô bạn gái anh đi?”

Mạc Trăn: “…”

Anh khẽ nâng mắt, khóe miệng treo một nụ cười lạnh nhạt xa cách “Cô chơi tôi đúng không?”

“Không đúng không đúng, tuyệt đối không phải!” Nữ quỷ lắc đầu như cái trống bỏi “Chỉ là nếu như không có tên, anh muốn gọi tôi thì làm sao bây giờ?”

Mạc Trăn a một tiếng, đi đến trước tủ lạnh đem nửa quả chanh vừa rồi còn dư ra, “Cái này vĩnh viễn sẽ không làm tôi phiền não.”

Nữ quỷ: “…”

Cô thở dài một tiếng, giọng nói tràn ngập ưu sầu, “Vậy thì thôi, nếu mà tôi vẫn không nhớ nổi mình là ai, thì sẽ luôn ở lại nơi này.”

Mạc Trăn: “…”

Quả chanh bị anh bóp chặt trong tay nhỏ vài giọt nước, Mạc Trăn cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi nói: “A! Diêu!”

“A Diêu?” Nữ quỷ cổ quái nhìn nhìn Mạc Trăn, “Tên bạn gái cũ của anh thì tôi không cần.”

“Cũ em gái cô! Đây là tên album của lão tử, hoặc là cô có thể gọi A Không A Khả A Cập!”

Nữ quỷ: “…”

“Được rồi, A Diêu thì A Diêu.” Cô thật sự lo lắng, Mạc Trăn mà còn gào lớn như vậy không biết chừng sẽ nổ mạch máu mất.

Mạc Trăn nổi giận đùng đùng đi lên cầu thang, vừa đi được hai bước lại bừng bừng khí thế quay đầu “Không được lên tầng hai! Còn có, một tháng sau mặc kệ cô có nhớ ra mình là ai không, thì cũng phải cút cho tôi!”

A Diêu hít hít mũi, Mạc Trăn không chờ cô phát huy kỹ xảo biểu diễn, xoay người đi lên tầng hai.

Kế hoạch vờ đáng thương thất bại, cô do dự đứng trước cầu thang một lúc, lại bay trở về phòng khách. Ngơ ngác nhìn TV LCD treo trên tường mấy lần, A Diêu khe khẽ thở dài. Vừa rồi ở trên TV nhìn anh rõ ràng ôn hòa ưu nhã như thế, thế quái nào ở nhà lại cáu kỉnh khó chiều vậy? Nếu để fans nhìn thấy bộ mặt thật này của anh ta, có khi sẽ bỏ thích anh luôn.

Mạc Trăn trở lại phòng ngủ, ăn chanh xong liền trực tiếp đi ngủ. Anh nghĩ có lẽ bởi vì hôm nay mình quá mệt mỏi, mới có thể sinh ra ảo giác, nói không chừng sáng sớm ngày mai thức dậy thì chẳng có nữ quỷ gì cả.

Đem đầu chôn trong gối, Mạc Trăn không tiếng động thở dài.

Anh thế nhưng lại đặt cho tên nữ quỷ đó.

Anh từng nghe qua một câu, tên là một loại chú ngữ ngắn nhất, khi bạn đặt cho vật nào đó cái tên thì giữa các bạn sẽ có sự ràng buộc.

Hôm nay Mạc Trăn thật sự mệt mỏi, lại dính một trận mưa, rất nhanh liền mơ mơ màng màng thiếp đi. Bên tai loáng thoáng có tiếng nước truyền đến, anh nhíu nhíu mày, chẳng lẽ trời lại mưa?

Mạc Trăn khi ngủ cần phải tuyệt đối im lặng, chỉ cần một âm thanh rất nhỏ cũng có thể khiến anh ngủ không yên.

Tiếng nước như có như không vẫn quanh quẩn bên tai, anh không chịu được nữa từ trên giường ngồi dậy, đi đến cửa sổ kéo rèm cửa ra nhìn.

Bên ngoài tối đen, không biết có phải do lúc chạng vạng đổ một cơn mưa mà tối nay các vì sao đều có vẻ đặc biệt sáng ngời.

Không có mưa.

Nhưng tiếng nước đó vẫn không biến mất, hình như là từ dưới tầng truyền đến.

………..

Nhất định lại là Lý Hải Cẩu!

Mạc Trăn vò vò mái tóc, mở cửa đi xuống tầng một.

Cửa phòng tắm dưới tầng khép hờ, từ giữa khe cửa lộ ra ánh đèn vàng ấm áp, tiếng nước làm cho Mạc Trăn không ngủ được chính là từ trong này truyền đến.

Mạc Trăn nhướn mày lên, đẩy cửa phòng tắm.

Dòng nước ấm áp từ vòi hoa sen rơi xuống, A Diêu đứng dưới vòi hoa sen, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Mạc Trăn, sau đó che ngực, thét chói tai.

Mạc Trăn sửng sốt, thật nhanh xoay lưng đi, chờ anh nhắm mắt lại mới đột nhiên nhận ra, Lý Hải Cẩu vẫn mặc cmn quần áo!

A Diêu vẫn duy trì tư thế che ngực ra sức thét chói tai, gân xanh trên trán Mạc Trăn nhảy lên, quay đầu lại hét lớn: “Câm miệng!”

Tiếng thét chói tai ngưng bặt. Đi lên phía trước tắt vòi hoa sen, Mạc Trăn tức giận lườm A Diêu “Cô lại làm cái trò gì thế hả?”

“Tắm rửa á.” A Diêu nhăn nhăn nhó nhó đáp “Người ta cũng muốn tắm rửa một cái.”

Mạc Trăn: “…”

“Cô chỉ là một con quỷ, mời cô có chút tự giác của quỷ được hay không?” Mạc Trăn cực lực đè nén lửa giận trong lồng ngực, nhìn lướt qua A Diêu cả người khô ráo “Cô cũng cần tắm rửa hả? Ban nãy bên ngoài mưa to như thế còn không làm cô ướt, cô ướt sao?”

Mạc Trăn nói xong, đã cảm thấy lời này có chút… Hạ lưu.

Cũng may A Diêu là chỉ là nữ quỷ đơn thuần, cũng không nghe ý nghĩa khác “Tuy rằng không thể ướt, nhưng mà được tắm rửa tâm trạng cũng tốt hơn!”

Mạc Trăn hít sâu một hơi, mím môi bày ra một nụ cười mỉm tiêu chuẩn của Mạc thị, “Cho nên phí điện nước cũng tính luôn vào tiền thuê nhà của cô?”

Nụ cười kia khiến A Diêu thất thần trong nháy mắt, rất nhanh sau đó lại đau đớn nhìn Mạc Trăn, “Anh có nhiều tiền như thế lại còn đòi của một nữ quỷ, không cảm thấy xấu hổ sao?”

“Không cảm thấy, đây vốn là điều mà tôi nên được.” Đồ của Mạc Trăn anh, từ trước đến giờ một phân cũng không thể thiếu.

A Diêu bị bộ dáng đúng lý hợp tình của anh làm cho nghẹn họng, ủ rũ buông làn mi, “Tôi là quỷ, tôi không có tiền.”

“Ha, hiện giờ mới biết cô là quỷ?” Mạc Trăn tóm trong tay vòi hoa sen, trưng ra tư thế bà chủ nhà “Tóm lại tất cả các đồ vật trong phòng này đều là tài sản riêng của tôi, không cho phép cô chạm vào.”

“Đã biết.” A Diêu nức nở một tiếng, dùng ngón trỏ lau lau khóe mắt căn bản không tồn tại một giọt nước mắt.

Mạc Trăn hiện tại đã miễn dịch đối với kỹ xảo biểu diễn mà A Diêu dày công tôi luyện, anh nhìn vòi nước và hỏi: “Cô làm thế nào để mở vòi hoa sen?”

“A, cái này rất dễ nha.” Trên mặt A Diêu lộ ra một nụ cười đắc ý, “Là như vậy.”

Lời của cô vừa dứt, vòi hoa sen liền “phụt” một tiếng phun ra dòng nước ấm, mà Mạc Trăn đang cầm vòi nước… ngắn ngủi trong vòng một ngày, anh đã hai lần biến thành ‘gà’ rớt vào nồi canh.

A Diêu: “…”

Mạc Trăn: “…”

“Cô bây giờ lập tức cút ra ngoài cho tôi!!!!!” Tiếng rít gào đến bật nóc nhà khiến A Diêu nhanh chóng bay ra phòng tắm.

Ở trong phòng khách bay qua bay lại, trong lòng A Diêu có chút lo lắng, lấy tiếng thét mấy decibel vừa rồi của Mạc Trăn để phán đoán, anh thật sự tức giận. Lắng nghe tiếng nước ào ào truyền ra từ phòng tắm, A Diêu cố gắng làm công tác chuẩn bị cảm xúc.

Mạc Trăn đẩy cửa phòng tắm đi ra ngoài, A Diêu vừa vặn đang bay lượn trong phòng bếp. Anh tiện tay vứt khăn lau tóc lên sofa màu rượu vang ở phòng khách, bước nhanh đi tới phòng bếp “Cô sao vẫn còn ở đây? Lập tức đi ra ngoài cho tôi.”

“Mạc tiên sinh, tôi thật sự…” A Diêu đã chuẩn bị lời kịch thật tốt, mới kịp phun ra sáu chữ, Mạc Trăn liền lấy lọ muối nhỏ trong tay ném về phía A Diêu.

Muối ăn màu trắng giống như hoa tuyết bay đầy trời, xuyên qua thân thể A Diêu, toàn bộ rơi xuống trên sàn nhà bóng loáng.
Trước kia sư phụ có nhắc qua, muối có tác dụng đuổi quỷ. Nhưng mà bây giờ… A Diêu vẫn hoàn hảo không chút sứt mẻ đứng trước mặt anh.
“Ách…” A Diêu vuốt vuốt mặt, chủ động trấn an Mạc Trăn, “Có lẽ vừa rồi tư thế của anh không đúng, không thì anh đổi cái tư thế khác rồi lại tới?”
Mạc Trăn: “…”
Tới em gái nhà cô! Cô cho rằng đây là đang tập thể dục theo đài sao!
Mạc Trăn cảm thấy nếu còn tiếp tục như vậy, không cần chờ nữ quỷ kia nhớ ra cô là ai, anh sẽ biến thành quỷ trước, hơn nữa còn là quỷ bị tức chết!!
–4–
Mạc Trăn không có cách nào đem nữ quỷ mặt dày này đuổi ra khỏi nhà, ầm ĩ lâu như vậy anh cũng rất mệt. Tự đắp cho mình một cái mặt nạ trước khi ngủ, Mạc Trăn liền nằm trên giường lớn trong phòng ngủ thiếp đi.

Sau một đêm cũng được coi là bình an vô sự, A Diêu thành thành thật thật cuộn tròn trên sô pha… xem TV.

Vì không muốn bị Mạc Trăn phát hiện, cô cố ý tắt tiếng TV đi, hai con mắt dán chặt vào dòng phụ đề.

Do Thượng Đế cấm khu 3 đang trong quá trình quay phim, các đài truyền hình lớn gần đây đều phát lại bộ hệ liệt điện ảnh Thượng Đế cấm khu, mà A Diêu đang xem lúc này chính là bộ thứ nhất.

Hệ liệt Thượng Đế cấm khu nói về trong tương lai không xa, loài người vì một loại virus không biết tên xâm nhập mà rơi vào trong cảnh diệt vong. Chính tại lúc này, một vị tiến sĩ thiên tài khoa não tên là Cao Sâm đã đưa ra một phương án cứu vớt nhân loại —— đem số liệu đại não hoàn chỉnh của con người bảo tồn, đợi trận đại nạn này qua đi, chỉ cần đem số liệu cấy vào lọ “Thân thể”, loài người có thể được phục sinh.

Biện pháp này trên lý thuyết có thể khả thi, nhưng để thực hiện thì còn rất nhiều khó khăn.

Chẳng hạn như làm thế nào để khiến máy tính có chứa số liệu đại não vận hành lâu dài, hơn nữa còn phải thiết lập thời gian thật phù hợp để khởi động công cụ chế tạo “Thân thể“. Khoảng thời gian này có thể là mười năm trăm năm, cũng có khả năng lên tới ngàn năm. Mà đến khi đó, trái đất từng bị virus xâm nhập liệu còn thích hợp cho con người cư trú được hay không? Có một số nhà xã hội học cho rằng, chính bản thân nghiên cứu này là nghiên cứu phản nhân loại phản xã hội bậc nhất.

Mà Cao Sâm vẫn tiếp tục nghiên cứu mặc cho virus và sự phản đối lan tràn khắp nơi, đến cuối cùng vận mệnh con người đến sẽ ra sao, vẫn chưa ai biết được.

Mạc Trăn diễn vai tiến sĩ Cao Sâm, trong bộ thứ nhất trước khi chết bởi virus đã lưu trữ toàn bộ số liệu đại não của bản thân vào máy tính và thành công làm mình “sống lại”. Bộ thứ nhất kết thúc là cảnh Cao Sâm mở cánh cửa phòng thí nghiệm bí mật ra, bên trong là hàng chục “Thân thể” giống anh như đúc.

A Diêu càng xem càng mê mẩn, người trong TV ôn nhuận lại thanh lịch, thật sự rất khó để liên hệ với cái người vừa rồi gào rú lên với mình. Lúc không giận thì rõ là đẹp trai… đến lúc giận lên kể ra vẫn đẹp trai phết.

A Diêu nhìn thoáng qua tầng hai, tắt TV đã chiếu hết phim, nằm trên ghế sofa ngủ.

Hi vọng buổi tối có thể mơ thấy tiến sĩ Cao Sâm, a men.

Đúng sáu giờ sáng ngày thứ hai, Mạc Trăn bị morningcall của Đường Cường đánh thức, “Mạc thiên vương, rời giường mau! Một ngày mới lại bắt đầu rồi!”

Mạc Trăn: “…”

Anh “cạch” một tiếng cúp điện thoại, ngay cả mí mắt còn chưa nâng lên.

Rất nhanh sau đó điện thoại lại bám riết không tha vang lên, “Mạc đại gia! Hôm nay là ngày đầu tiên quay phim, anh sẽ không nghĩ đến muộn chứ!”

Mạc Trăn xoa xoa tóc, cuối cùng cũng từ trên giường ngồi dậy, “Biết rồi…” Thanh âm Mạc Trăn đầy biếng nhác, nồng đậm giọng mũi làm cho người nghe xương cốt cũng muốn nhũn ra. Đường Cường ở đầu bên kia điện thoại im lặng một chút, vội ho khan một tiếng: “Mạc thiên vương, mới sáng sớm đừng có gợi cảm như vậy được không? Rất dễ làm người ta cầm lòng chẳng đặng được đó~.”

Mày Mạc Trăn giật giật, Đường Cường dường như biết anh lại muốn treo điện thoại, vội vàng nói: “Có cần tôi đến đón cậu không?”

Mạc Trăn đang chuẩn bị ngắt máy thì ngừng lại một chút, một lần nữa đưa điện thoại đặt bên tai, “Không cần, tôi mình lái xe đến.” Anh nói xong trực tiếp tắt điện thoại, tiện tay vứt vào đầu giường. Anh nhấc mí mắt lên,nhìn qua cửa sổ.

“Buổi sáng tốt lành, chủ nhà tiên sinh.” A Diêu đứng bên cửa sổ, cúi đầu mỉm cười với anh. Ánh dương lúc sáng sớm qua tấm rèm màu trắng từ phía sau cô chiếu vào, xuyên qua thân thể gần như trong suốt của cô, nhẹ nhàng dừng ở trên đầu Mạc Trăn.

Mạc Trăn rũ mi xuống, vén chăn lên bước xuống giường, “Ai cho phép cô lên tầng hai?”

Nụ cười trên mặt A Diêu khẽ cứng lại, nhưng khóe miệng vẫn như cũ nở độ cong hoàn mỹ, “Tôi chỉ muốn chào hỏi anh thôi mà.”

“Chẳng có ai muốn vừa mở mắt ra liền nhìn thấy một nữ quỷ chào mình cả.” Mạc Trăn đi đến trước tủ quần áo, mở cửa ra tìm kiếm “Tôi phải thay quần áo, cô đi ra ngoài.”

A Diêu trừng mắt nhìn bóng dáng cao lớn của Mạc Trăn, “Thân hình anh rất tốt, không cần phải sợ bị người khác xem đâu.”

Tay phải Mạc Trăn khẽ khựng lại, lấy ra một chiếc áo sơmi trắng, xoay người lại nhìn A Diêu, “Làm sao cô biết dáng người tôi rất tốt?”

“Bởi vì tôi đã thấy rồi.”

“Cô thấy ở đâu?”

“Trên TV!” Tối qua xem Thượng Đế cấm khu 1 có cảnh tiến sĩ Cao Sâm để trần nửa người trên khi kiểm tra thân thể. Cô nhìn được rất rõ ràng, dù là lồng ngực rắn chắc hay Cơ! Bụng! Tám! Múi!

“TV?” Mạc Trăn mỉm cười, “Cô xem TV ở đâu vậy?”

A Diêu: “…”

“Ha ha ha ha ha, anh muốn thay quần áo đúng không? Tôi không làm phiền anh nữa, anh cứ từ từ mà thay.” A Diêu thật nhanh lượn ra ngoài phòng ngủ, phía sau Mạc Trăn vang lên tiếng đóng tủ quần áo chát chúa lại dễ nghe.

Haizz, A Diêu ở trong lòng thở dài, tính tình của chủ nhà tiên sinh thật không tốt chút nào. Lần sau phải nhắc nhở anh một chút, tức giận nhiều sẽ sinh ra nếp nhăn đấy.

Sau khi A Diêu bay đi, Mạc Trăn có chút xuất thần nhìn ánh hào quang từ cửa sổ chiếu vào.

Anh nhanh chóng chuẩn bị xong, sáu giờ rưỡi đã đem chiếc Bentley màu đen nổi bật ra cửa.

“Hey, xe hôm nay anh lái không giống với cái hôm qua nha.” A Diêu tò mò nhìn xung quanh, còn lớn mật lấy tay chọt chọt đệm dưới mông. Đương nhiên, cô cái gì cũng không chọt được.

Thấy Mạc Trăn không để ý tới mình, A Diêu lại tiếp tục hỏi: “Anh không cần ăn sáng sao? Nhắc mới nhớ, tối qua anh chỉ ăn một quả chanh.”

Mạc Trăn nhìn thoáng qua A Diêu đang lảm nhảm ngồi chỗ ghế phụ, hai tay nắm vô lăng càng thêm siết chặt, “Cô theo tôi làm cái gì?”

Ở nhà thì không nói, nếu mang theo Lý Hải Cẩu ra ngoài, người khác thật sự sẽ cho rằng anh bị thần kinh!

“Tôi đã nói rồi mà, anh một ngày còn không giúp tôi nghĩ ra tôi là ai, thì tôi vẫn bám theo anh.” A Diêu nói như đây là chuyện đương nhiên.

Tay nắm trên vô lăng vang lên hai tiếng “crắc crắc”, Mạc Trăn hít sâu một hơi, nhắc nhở mình trăm ngàn lần phải bình tĩnh, bây giờ là ở bên ngoài.

A Diêu ngồi cạnh ghế lái an tĩnh được một lát, lại bắt đầu u oán nói: “Anh đi nhanh quá, tôi sắp không theo kịp rồi.” Là một nữ quỷ không có thực thể, cô đương nhiên không thể nào ngồi xe được, chẳng qua lúc này cô vừa bay vừa bày ra tư thế ngồi trên ghế. Cho nên nhìn qua giống như xe chở cô đi bình thường.

Mạc Trăn nghe A Diêu nói như vậy, bỗng nhiên giẫm mạnh chân ga, xe gào thét một tiếng như tên rời cung bay vụt ra ngoài.

Đuôi xe trong nháy mắt liền xuyên qua thân thể A Diêu, cô còn đang duy trì dáng ngồi trôi nổi ở giữa không trung.

…..

Cái tư thế này thật cmn hết sức ngu xuẩn.

A Diêu đứng thẳng lên, nhìn Bentley tuyệt tình bỏ đi, nghĩ thầm có cần phải nhắc nhở anh ta một chút, anh chạy xe quá tốc độ rồi thì phải?

Tuy Mạc Trăn lái rất nhanh, nhưng từ kính chiếu hậu vẫn có thể thấy A Diêu không xa không gần theo sát mình. Mạc Trăn vốn định tiếp tục đạp mạnh chân ga, nhưng nhìn thấy đồng chí cảnh sát tư thế hiên ngang đứng trên đường cái liền bỏ đi ý định này.

Bentley cuối cùng chạy đến một mảnh đất hoang vu yên tĩnh, tầm nhìn bốn phía thật trống trải, ngẫu nhiên có thể thấy một hai tòa nhà cao tầng lạnh lẽo thấp thoáng sau tầng mây.

Nơi này vốn dĩ rất ít người qua lại, nhưng bây giờ lại đầy ắp người.

Có thể thấy hàng loạt các loại xe nổi tiếng kéo dài đến mấy trăm mét, người mẫu vóc dáng bốc lửa cùng với vô vàn phóng viên giải trí tay cầm máy ảnh.

Nhưng bọn họ hầu hết đều bị ngăn cách ở bên ngoài, Bentley của Mạc Trăn được bảo an vây quanh thuận lợi lái vào trường quay.

“Oa! Đây chính là trường quay Thượng Đế cấm khu hả, ở đây có thể gặp rất nhiều minh tinh đúng không!” A Diêu không biết khi nào đã bay tới bên người Mạc Trăn, kích động kêu to.

Lông mày Mạc Trăn không dấu vết giựt giựt, minh tinh lớn nhất đang đứng trước mặt cô, cô còn muốn gặp ai hả đồ nhà quê!

“Ở bên ngoài thì đừng nói chuyện với tôi.” Mạc Trăn cảnh cáo nhìn A Diêu, lái xe vào bãi đỗ.

Đường Cường từ xa đã thấy Mạc Trăn lái Bentley tới, trong tay ôm một chồng đồ ăn vọt tới bên người Mạc Trăn “Cậu nhất định lại không ăn sáng rồi, đã nói với cậu bao nhiêu lần, không ăn sáng đối với dạ dày không tốt.”

Mạc Trăn lấy từ trong tay Đường Cường ra một hộp sữa, cắm ống hút vào, “Những lời này anh mỗi ngày đều nói một lần, không thấy mệt hả?”

Đường Cường không còn gì để nói, “Vậy tốt xấu cậu cũng phải nghe vào một lần chứ, thân thể là của chính cậu, đến bản thân mình cũng không biết quý trọng…”

“Đường Cường, về sau nếu anh không làm người đại diện nữa, có thể đổi nghề sang làm bảo mẫu được đó.” Mạc Trăn nhanh chóng uống xong sữa, liền nhìn thấy đạo diễn, phó đạo diễn còn có người phụ trách quay phim đang đi tới phía bên này.

A Diêu bay tới trước mặt Mạc Trăn, cau mày trừng anh “Anh ta nói không sai, ăn ngủ có quy luật thì sức khỏe mới tốt!”

Mạc Trăn: “…”

Nghề của bọn tôi vô duyên với ăn ngủ có quy luật được chưa.

Không đợi đám người đạo diễn xuyên qua thân thể A Diêu tới đây, anh vòng qua cô đi tới trước mặt đạo diễn.

Đạo diễn Thôi cùng Mạc Trăn không phải là lần đầu tiên hợp tác, cả hai đều rất quen thuộc lẫn nhau, nhưng lấy địa vị bây giờ của Mạc Trăn trong giới showbiz, ông vẫn phải tự mình đến đây hàn huyên hai câu, dù sao hôm nay cũng là ngày đầu tiên khởi động máy.

Toàn bộ quá trình A Diêu đều sung sướng vây xem, hưng phấn lượn vài vòng quanh đạo diễn và Mạc Trăn. Mạc Trăn không hổ danh là ảnh đế, đối mặt với sự gây rối của nữ quỷ mà mặt không đổi sắc cùng đạo diễn Thôi nói chuyện.

“Sư huynh.” Một giọng nữ vang lên phía đối diện, A Diêu nghe tiếng xoay đầu nhìn lại liền thấy một mỹ nữ cao gầy đi tới. Cô ta mặc một bộ váy dài màu lửa đỏ, váy xẻ tà rất cao khiến đôi chân thon dài của cô ta như ẩn như hiện sau mỗi bước đi.

“Sư huynh, caravat của anh để quên ở chỗ em này.” Cô ta vuốt vuốt mái tóc nâu xoăn dài, cười cười đi tới trước mặt Mạc Trăn.
–5–
Bởi vì Tống Nghê xuất hiện mà bầu không khí bỗng trở nên ái muội.

Đạo diễn Thôi liếc mắt nhìn Tống Nghê cầm một túi giấy trên tay, thức thời ngậm miệng lại.

Tống Nghê là người mới tới Khải Hoàng, nghe đồn cô ta là con gái riêng của chủ tịch Khải Hoàng, cũng là bạn gái bí mật của Mạc Trăn. Mấy chuyện này trong giới giải trí chẳng ai biết thật thật giả giả thế nào. Nhưng gần đây Khải Hoàng đang cố lăng xê cô ta là sự thật, không tiếc bỏ ra khoản tiền đầu tư lên tới tám con số để Thượng Đế cấm khu 3 tăng thêm một nhân vật cho Tống Nghê. Hơn nữa nhân vật này là trợ lý tư nhân bên cạnh Cao Sâm.

Mạc Trăn từ khi xuất đạo đến nay rất ít có scandal. Lần này lại cùng Tống Nghê tạo nên một trận ồn ào huyên náo, đạo diễn Thôi vốn tưởng rằng Khải Hoàng vì muốn nâng Tống Nghê nên sử dụng chút thủ đoạn, nhưng bây giờ… ông yên lặng nhìn túi giấy trên tay Tống Nghê, đây là tình huống gì vậy? Chẳng lẽ hai người này từ đùa mà thành thật?

Mạc Trăn nhận lấy túi giấy, đưa mắt nhìn bên trong. Đó đúng là caravat của anh, nhưng mà anh không nhớ rõ mình để quên ở chỗ Tống Nghê lúc nào. Nghiêng đầu liếc Đường Cường, trong mắt Mạc Trăn ẩn chứa một tia tức giận. Đường Cường quay đầu lại, miễn cưỡng nở nụ cười với Mạc Trăn —— Mạc thiên vương, nhịn xuống, nhất định phải nhịn xuống đấy!

Mạc Trăn hơi mím môi, tiện tay đem túi giấy nhét vào trong ngực Đường Cường, không nói gì.

Thấy thái độ Mạc Trăn lạnh nhạt, Tống Nghê cười hai tiếng nhích lại gần Mạc Trăn. Đang định thân mật kéo cánh tay anh thì Mạc Trăn không dấu vết tránh ra, “Tôi lên xe xem kịch bản, khi nào quay thì bảo tôi.”

Nụ cười trên mặt Tống Nghê cứng ngắc một lát, biết điều thu tay lại, quay sang phía đạo diễn nói chuyện. Đường Cường cùng bọn đạo diễn chào hỏi xong cũng bò lên xe bảo mẫu của Mạc Trăn.

Mạc Trăn đang dựa vào ghế tựa lưng đọc kịch bản, từ vẻ mặt của anh để phán đoán, lúc này tâm trạng của anh vô cùng không tốt. Đường Cường khẽ liếm đôi môi khô khốc, ngồi xuống bên cạnh Mạc Trăn, thuận tay đóng cửa xe lại.

“Chuyện caravat của tôi là sao?” Tuy rằng Mạc Trăn vẫn nhìn chằm chằm vào kịch bản, nhưng Đường Cường cứ cảm thấy mình bị ánh mắt của anh lăng trì.

“Chắc là lấy trong phòng nghỉ của cậu.” Phòng nghỉ trong công ty để rất nhiều vật phẩm cá nhân của Mạc Trăn, lấy được một cái cà vạt không phải việc khó gì.

“Phòng nghỉ của tôi chó mèo nào cũng có thể tùy tiện vào phải không?” Mạc Trăn cười lạnh một tiếng, kịch bản trong tay bị nắm đến nhăn nhúm.

Đường Cường vội vàng cứu vớt kịch bản chịu độc thủ của Mạc Trăn ra ngoài, “Mạc thiên vương, tỉnh táo một chút, đây là trường quay đó!” Đường Cường cùng Mạc Trăn đã quen biết 10 năm, đương nhiên sẽ không giống đám fan của Mạc Trăn ngây thơ cho rằng Mạc thiên vương là một công tử ôn nhu lại nhẹ nhàng ưu nhã.

Mạc Trăn mắt lạnh nhìn Đường Cường, khóe miệng mím thành một đường thẳng tắp.

Đường Cường thở dài một hơi, khuyên bảo Mạc Trăn: “Cậu cũng biết quan hệ của Tống Nghê cùng chủ tịch là thế nào rồi đó, chuyện này tôi đang cùng công ty thương lượng, cậu cố gắng nhẫn nại vài ngày nữa.” Công ty muốn mượn Mạc Trăn để nâng đỡ Tống Nghê đến người mù cũng nhìn ra, nhưng lấy tính tình cùng địa vị của Mạc Trăn hiện nay, không phải nói lợi dụng là có thể lợi dụng. Đường Cường đã đề cập qua với công ty vài lần, bảo bọn họ đổi một nam nghệ sĩ khác đảm đương chuyện này, nhưng vẫn không có kết quả. Kỳ thật nhân viên tầng cao trong công ty cũng bất đắc dĩ, tuy rằng Khải Hoàng không thiếu nam nghệ sĩ nổi tiếng, nhưng Tống Nghê chỉ mặt gọi tên chọn Mạc Trăn, bọn họ bị kẹp ở giữa cũng rất khó xử.

“Đường Cường, hợp đồng của tôi cùng Khải Hoàng có phải sắp đến hạn đúng không?”

Mạc Trăn thình lình hỏi ra một câu khiến Đường Cường cả kinh, “Mạc thiên vương, cậu sẽ không phải tính toán nhảy sang công ty khác chứ?” Khải Hoàng vì muốn giữ lại Mạc Trăn nên đã ra hợp đồng vô cùng mê người, Đường Cường cảm thấy không có công ty nào có đãi ngộ tốt hơn.

“Nếu cái cô Tống Nghê đó lại quấn lấy tôi, tôi sẽ làm như vậy.”

Đường Cường: “…”

“Mạc Trăn, trong tay cậu còn có cổ phần của công ty, cậu cũng chuẩn bị từ bỏ hả?” Đường Cường biết lấy thực lực Mạc Trăn bây giờ, đừng nói là đi công ty khác, cho dù anh tự thành lập một cái studio lớn cũng không thành vấn đề. Nhưng cứ như thế mà rời khỏi Khải Hoàng, những nền móng trước đó chẳng phải uổng phí sao? “Tôi sẽ đem ý tứ của cậu chuyển tới công ty, bọn họ sẽ tự biết nên làm như thế nào.”

Mạc Trăn ừm một tiếng, lấy kịch bản từ tay Đường Cường, không nói nữa.

Đường Cường lại từ trên xe lấy ra một đống đồ ăn, hỏi Mạc Trăn ăn hay không. Anh nhìn lướt qua, rút một cái bánh mì mè đen ra.

Đường Cường nhìn Mạc Trăn cắn mấy miếng bánh mì mới yên tâm một chút. Những nghệ sĩ khác muốn ăn cái gì cũng không được, duy chỉ có Mạc Trăn được Đường Cường cứng rắn bắt ăn, nhưng đại gia này còn cố tình không cảm kích.

Dạ dày Mạc Trăn không tốt, không chú ý một chút liền đau dạ dày, đến lúc đó người chạy ngược chạy xuôi vẫn là Đường Cường. May mắn Mạc Trăn ăn nhiều cũng không mập, nếu các nghệ sĩ khác đều ăn uống như vậy, bảo đảm không đến hai ngày phải vào bệnh viện.

A Diêu ngồi đối diện chống cằm nhìn Mạc Trăn, nhìn một lúc lâu mới không nhịn được tò mò hỏi: “Cô gái vừa rồi chính là Tống Nghê sao? Cô ấy là gì của anh vậy?”

“Không liên quan đến cô.” Miệng Mạc Trăn ngậm một miếng bánh mì nhỏ, mơ hồ không rõ đáp.

“Cậu nói gì?” Đường Cường quay đầu lại nhìn Mạc Trăn, Mạc Trăn bình tĩnh nuốt miếng bánh mì, “Lời thoại.”

Đường Cường: “…”

Cho nên nói, Mạc thiên vương chuyên nghiệp như vậy đó!

“Đúng rồi, anh giúp tôi mua mấy tờ báo gần đây.” Mạc Trăn cắn một miếng bánh mì rồi phân phó Đường Cường.

Đường Cường kỳ quái nhìn Mạc Trăn “Cậu mua báo làm gì?”

“Đương nhiên là quan tâm đến tình hình cuộc sống của nhân dân một chút.”

Đường Cường: “…”

Mạc thiên vương không chỉ chuyên nghiệp, mà còn yêu nước thương dân!

Mạc Trăn gặm hai phần ba cái bánh thì cửa xe bị gõ hai tiếng, Đường Cường đẩy cửa xe ra, là nhân viên công tác gọi Mạc Trăn đi hoá trang.

Thợ trang điểm là một cô gái trẻ hơn hai mươi tuổi, nhìn thấy Mạc Trăn tới đây thì cả người đều nóng lên như bị bỏng. Là Mạc thiên vương, Mạc thiên vương sống đó nha! Nghĩ đến lát nữa nam thần ở dưới tay mặc mình muốn làm gì thì làm, cô không nhịn được kích động hai mắt tỏa sáng lấp lánh.

……

Tình huống trong tưởng tượng của cô nàng đương nhiên không xảy ra, khuôn mặt Mạc Trăn vốn đã đẹp, hơn nữa tạo hình của Cao Sâm rất đơn giản, không tốn nhiều công phu liền hoàn thành. Cô em trang điểm bên cạnh còn đang âm thầm tiếc hận, đạo diễn Thôi cùng biên kịch tay trong tay đi đến.

Từ trong gương thấy vẻ mặt đạo diễn Thôi nặng nề tâm sự khiến Mạc Trăn không chịu được hỏi, “Có chuyện gì vậy?”

Đạo diễn Thôi đẩy đẩy biên kịch bên cạnh, biên kịch mặt trắng bệch mới cười khổ nói với Mạc Trăn: “Mạc thiên vương, lát nữa có thể phải thêm một cảnh diễn.”

“À.” Mạc Trăn không để ý, trong quá trình quay phim mà thêm vài cảnh diễn cũng không phải chưa xảy ra, cho nên anh cũng không cảm thấy có điều bất thường, “Thêm cảnh gì?”

Biên kịch nuốt nuốt nước miếng, cười càng sáng lạn hơn, “Cảnh hôn.” Cuối cùng còn bổ sung, “Cảnh hôn của anh với Tống Nghê.”

Mạc Trăn không nói gì, chỉ là từ trong gương lẳng lặng nhìn biên kịch.

Biên kịch bị nhìn cảm thấy điên lên rồi, vội vàng đem đạo diễn Thôi đẩy ra. Đạo diễn Thôi vuốt vuốt mặt, nói: “Tôi chỉ là đạo diễn, kịch bản viết như thế nào thì tôi quay như thế đó.”

Biên kịch: “…”

Mạc Trăn nhìn đạo diễn Thôi cùng biên kịch, phun ra một câu: “Bọn họ ra giá bao nhiêu? Tôi trả gấp đôi, đem đoạn này xóa đi.”

Đạo diễn Thôi: “…”

Biên kịch: “…”

Thông thường trong thời điểm này đều là Đường Cường tỏa sáng đứng ra.

Đoàn làm phim và Mạc Trăn bỏ ra nửa tiếng đồng hồ để thương lượng, cuối cùng từ cảnh hôn môi nồng nhiệt thành hôn mu bàn tay.

Mạc Trăn đen mặt đồng ý cảnh này, Đường Cường lau lau mồ hôi lạnh trên trán, nghĩ lập tức phải tìm một trợ lý cho Mạc Trăn. Nếu cứ tiếp tục như vậy, anh ta sẽ chết sớm đó.

Nhưng cũng không thể trách Mạc Trăn tức giận được, tuy rằng anh xuất đạo đã 10 năm, cộng tất cả các bộ phim lớn nhỏ có mười mấy hai mươi bộ, nhưng mà cảnh hôn rất ít. Chung quy điện ảnh không thể so với phim thần tượng, thường dùng cảnh hôn để nâng cao rating.

Nhưng xét đến cùng, Mạc Trăn thật ra là một người rất bảo thủ, bình thường đóng phim rất ít khi để lộ quá nhiều da thịt.

Cho nên cảnh Mạc Trăn để trần nửa thân trên trên màn ảnh mà tối qua A Diêu thấy trong Thượng Đế cấm khu 1, tuyệt đối được coi là đoạn ngắn kinh điển vô cùng trân quý.

Sau trận phong ba nhỏ này, nhân viên công tác tiếp tục giúp Mạc Trăn tạo hình trang phục. Hai mươi phút sau, tiến sĩ Cao Sâm ưu nhã như thiên nga trắng ra lò.

Toàn bộ hiện trường trở lên rối loạn, không ít nữ nhân viên công tác hai má đỏ hồng say mê nhìn Mạc Trăn —— hay nói là Cao Sâm.

Ngay cả A Diêu cũng chưa nhịn được, trực tiếp nhào tới Mạc Trăn, “Tiến sĩ Cao Sâm!!”

Mạc Trăn bình tĩnh nhìn A Diêu xuyên qua thân thể mình, đụng tới vách tường đối diện.

A Diêu phanh gấp lại, xoay người tiếp tục đắm đuối nhìn Mạc Trăn. Đêm qua không thể mơ thấy tiến sĩ Cao Sâm, hôm nay lại được thấy người sống, tâm hận không thể bay lên!

Được rồi, chỉ trong thời gian của một bộ phim, cô đã trở thành fan cuồng của Mạc Trăn. Điều này đã nói lên Mặc Trăn đã thể hiện nhân vật Cao Sâm rất thành công, trong ba giải ảnh đế của Mạc Trăn thì có 2 cái nhờ Cao Sâm mà giành được.

Hiện tại Thượng Đế cấm khu 3 đang quay, không ít nhà truyền thông tiên đoán Mạc thiên vương sẽ lại bỏ túi thêm một giải ảnh đế nữa.

Mạc Trăn cầm trên tay một quả chanh, ánh mắt vốn có vẻ mãnh liệt khi đến trước màn hình liền nhu hòa xuống, còn lộ ra vài phần cơ trí.

Ánh mắt biến hóa khiến khí chất trên người Mạc Trăn cũng thay đổi theo, A Diêu thậm chí cảm thấy lúc này mình xông lên cưỡng hôn anh một cái, anh cũng sẽ tốt tính hỏi mình hương vị như thế nào.

…………

Nghĩ đến khả năng sau khi trở về rất có thể bị Mạc Trăn đánh cho hồn phi phách tán, A Diêu rùng mình bỏ đi cái ý nghĩ tốt đẹp này.

Cảnh cần quay lúc này rất đơn giản, đó là đồng nghiệp cùng phòng thí nghiệm mang Nessa – do Tống Nghê diễn giới thiệu cho Cao Sâm. Nessa rất xinh đẹp và gợi cảm, ở nước ngoài từng phát biểu nhiều bài luận văn có sức ảnh hưởng lớn, được mọi người coi là nữ tiến sĩ xinh đẹp. Bởi vì từ nhỏ sống ở Mĩ, tính cách của cô nhiệt tình phóng khoáng, lần đầu tiên nhìn thấy Cao Sâm liền đi lên cho anh một nụ hôn nóng bỏng.

Nhưng đây chỉ là ý định ban đầu.

Sau khi thay đổi kịch bản đã sửa cảnh này thành Cao Sâm chủ động hôn… mu bàn tay Nessa.

Với tính cách tao nhã của Cao Sâm, lấy phương thức này chào hỏi Nessy cũng không có gì kỳ quái, chỉ là muốn anh đi hôn Tống Nghê, trong lòng anh cảm thấy khó chịu vô cùng.

Nhưng Mạc Trăn là một diễn viên chuyên nghiệp, mặc kệ trong lòng có bao nhiêu không tình nguyện cũng vẫn chủ động nâng tay phải Tống Nghê lên, nhẹ nhàng chạm môi một cái.

Thời điểm cúi đầu xuống, Mạc Trăn hơi hơi buông mí mắt, che giấu đáy mắt tràn đầy ghét bỏ.
–6–
Cảnh này chỉ một lần là qua, đạo diễn vừa hô cắt, Mạc Trăn bước thật nhanh đến chỗ nghỉ, cầm chai nước sô đa trên bàn uống vài ngụm lớn.

A Diêu bay tới bên người Mạc Trăn, tốt bụng nhắc nhở: “Nếu súc miệng thì phải nhổ nước ra.”

Miệng Mạc Trăn đang ngậm nước, thật sự rất muốn phun lên mặt A Diêu, cuối cùng hầu kết trượt một cái, ‘ừng ực’ đem nước nuốt vào trong bụng.

Thấy Mạc Trăn ngồi xuống ghế, A Diêu cũng ngồi phịch xuống đất bên cạnh anh, “Cái cô Tống Nghê kia đúng là háo sắc, cô ta chỉ muốn hôn anh mà thôi.”

Mạc Trăn: “…”

Cô có tư cách gì mà nói người khác? Không phải cô còn nhìn lén tôi tắm rửa sao!

Mạc Trăn hờn giận im lặng, A Diêu nhìn Tống Nghê ngồi phía xa xa đối diện, ánh mắt cô ta vẫn dính chặt vào Mạc Trăn thì đôi mày mảnh dài nhíu lại, “Anh không thích cô Tống Nghê kia đúng không? Tôi cũng không thích cô ta.”

Mạc Trăn nghe vậy lạnh nhạt nhếch khóe miệng, “Tôi cũng không thích cô.”

A Diêu: “…”

Cô cảm thấy không vui, rất rất không vui, cho nên cô quyết định chỉnh Tống Nghê.

Yên lặng nhìn cô ta vài giây, Tống Nghê vừa đưa chai nước khoáng lên miệng đột nhiên “Bùm” nổ tung, chất lỏng trong suốt bắn tung tóe, rót lên người Tống Nghê một cái lạnh thấu tim.

Bất ngờ xảy ra biến cố khiến Tống Nghê sợ tới mức mặt biến sắc, tiếng thét chói tai của cô ta dẫn tới không ít người nhìn. Trợ lý bên cạnh nhìn tóc Tống Nghê không ngừng nhỏ giọt, bận rộn cầm khăn tay giúp cô ta lau vệt nước trên mặt.

Mạc Trăn cũng nhìn lướt qua Tống Nghê bên kia, sau đó cúi đầu liếc A Diêu đang ngồi xổm bên cạnh cười không ngừng thì đuôi lông mày anh khí khẽ nhướn, “Là cô làm?”

“Đúng vậy.” A Diêu nhìn Tống Nghê có thể đi diễn phim ma, cười càng vui sướng.

“Cô còn có thể làm được cái này?” Trong mắt Mạc Trăn chợt lóe lên một tia tìm tòi nghiên cứu, “Đúng rồi, cô vì sao không sợ ánh sáng?” Buổi sáng anh cũng muốn hỏi rồi, quỷ thế mà không sợ ánh sáng, điều này thật không khoa học.

A Diêu ngẩng đầu lên khinh bỉ nhìn Mạc Trăn, “Tôi vì sao phải sợ ánh sáng? Cái gọi là vật đổi sao dời, kẻ thích ứng được thì sẽ sống sót, bây giờ quỷ đều không sợ ánh sáng nữa.”

Mạc Trăn: “…”

Anh cảm thấy có chút không hiểu Darwin rồi.

Đường Cường đi tới, loáng thoáng nghe thấy Mạc Trăn đang lầm bầm lầu bầu nói gì đó, anh ta chớp chớp mắt: “Lại đang học thuộc lời thoại hả?”

“Nếu không thì sao?” Mạc Trăn ngẩng đầu, đúng lý hợp tình hỏi.

Đường Cường ha ha cười hai tiếng, đem vật đang cầm trong tay cho Mạc Trăn, “Báo của cậu đây, nhanh đi quan tâm tới sự đau khổ của dân chúng đi.”

Mạc Trăn nhận lấy, thuận miệng đáp: “Trẫm biết rồi, lui ra đi.”

Đường Cường: “…”

Mạc Trăn có phải muốn diễn phim cổ trang? Đường Cường nghiêm túc suy ngẫm xem gần đây có nhân vật Hoàng Đế nào không để nhận cho Mạc Trăn.

Bởi vì Tống Nghê cần phải trang điểm và tạo hình lần nữa, thời gian nghỉ ngơi của đoàn phim kéo dài đến nửa giờ. Sau đó vẫn tiến hành quay phim hết sức thuận lợi, bốn giờ chiều Mạc Trăn đã diễn xong. Đường Cường xoay người nhìn Mạc Trăn đi tới chiếc Bentley màu đen huýt sáo, hỏi: “Mạc thiên vương, cậu tự lái xe hay là tôi đưa cậu trở về?”

“Tôi tự lái xe về.” Đeo kính mát màu trà lớn lên mặt, khuôn mặt điển trai của Mạc Trăn chớp mắt bị che đi hai phần ba. A Diêu đi theo phía sau Mạc Trăn bay vào trong xe, anh vừa mới đóng cửa xe, cửa kính liền bị gõ hai tiếng.

Nhìn qua lớp kính thì thấy Tống Nghê đang mỉm cười với mình, Mạc Trăn nhíu nhíu mày, kiên nhẫn hạ kính xe xuống, “Có chuyện gì không?”

“Sư huynh, công việc hôm nay kết thúc sớm, chúng ta cùng đi ăn một bữa chứ?” Nụ cười trên mặt Tống Nghê vô cùng dụ hoặc, A Diêu cảm thấy trên đời này không có mấy người đàn ông có thể cự tuyệt lời mời của mỹ nhân như vậy.

Mà Mạc Trăn cố tình không cho cô ta chút mặt mũi.

“Buổi tối tôi còn có việc, Tống tiểu thư hãy tìm người khác cùng ăn với cô đi.” Mạc Trăn nói xong liền đóng cửa kính xe, lái ra ngoài.

Có đôi khi anh rất bội phục Tống Nghê, anh đã bày tỏ thái độ chán ghét rõ ràng như vậy, nhưng cô ta vẫn có thể làm bộ như không phát hiện, kiên trì quấn lấy anh.

Trên đường trở về Mạc Trăn vẫn lái xe rất nhanh, nhưng A Diêu đã có chuẩn bị nên không dễ dàng bị anh ném đi. Cả một đường cùng ô tô duy trì tốc độ ngang nhau, thậm chí A Diêu còn bớt chút thời gian đánh giá cảnh sắc ven đường.

Thành phố A là một thành phố lớn, dân cư đông đúc, kinh tế phát triển, nhà cao tầng hai bên đường san sát nối tiếp nhau. Đặc biệt khi đi qua trung tâm thành phố, cứ cho hôm nay là ngày đi làm, hơn nữa lúc này cũng đến giờ tan tầm nên Mạc Trăn không thể không lái xe chậm lại.

Ngã tư đường có một cửa hàng bách hóa lớn, bên ngoài treo rất nhiều biển quảng cáo, A Diêu nhìn một lượt, quả nhiên thấy mặt Mạc Trăn ở vị trí nổi bật nhất.

Đó là Mạc Trăn làm người phát ngôn cho một nhãn hiệu trang phục nổi tiếng, treo bên cạnh quảng cáo của anh là của Tống Nghê.

A Diêu nhìn biển quảng cáo dần dần gần lại dần dần đi xa, bĩu môi “Nhãn hiệu kia là anh cùng Tống Nghê làm người phát ngôn?”

Mạc Trăn nhìn lướt qua biển quảng cáo bên trái, ừ cho có lệ. Cũng chính từ lúc bắt đầu phát ngôn cho cái này, Tống Nghê vẫn luôn âm hồn không tan. Nói tới âm hồn không tan, anh nhìn A Diêu bên cạnh một cái —— âm hồn không tan thực sự mới là đây.

A Diêu nhìn biển quảng cáo chỉ còn là một chấm nhỏ, từ trong lỗ mũi hừ ra một tiếng, “Hãng thời trang nữ kia nhất định bán không chạy.” Nếu là cô, nhất định sẽ không đi mua quần áo Tống Nghê đại diện.

Mạc Trăn nghe A Diêu nói không tự chủ được cười cười, bởi vì sự thật đúng là như vậy. Tuy công ty mượn anh để lăng xê cho Tống Nghê, nhưng fan của anh cũng không chịu nể mặt, thà mua đồ nam cũng không muốn mua trang phục nữ.

Khi về đến nhà còn chưa tới sáu giờ, Mạc Trăn nằm trên sofa nhấn mở TV, cầm quyển báo Đường Cường mua cho lên đọc. Nhanh chóng đem tờ báo lật qua một lần, không nhìn thấy tin tức có giá trị liền vứt lên bàn trà.

A Diêu bay tới bên người Mạc Trăn, cúi đầu nhìn anh “Anh buổi tối lại không ăn cơm sao?”

Mạc Trăn nhắm mắt lại, lười biếng nói: “Chuyện của cô à?”

A Diêu trừng mắt lườm anh một cái, trực tiếp bay tới tủ lạnh, mở cửa ra.

Khác với tưởng tượng hoàn toàn rỗng tuếch của cô, trong tủ lạnh Mạc Trăn có rất nhiều đồ ăn được xếp ngay ngắn chỉnh tề —— những thứ này đều do Đường Cường định kỳ mang đến.

“Anh có nhiều đồ ăn như vậy, sao còn không ăn cơm?” A Diêu lại bay đến phòng khách, nhìn Mạc Trăn hỏi.

“Không muốn làm.” Mạc Trăn lật người một cái, đưa lưng về phía A Diêu.

“Tôi vừa rồi nhìn thấy có rất nhiều thực phẩm chín, chỉ cần dùng lò vi sóng hâm nóng một chút là có thể ăn.” A Diêu bay tới đối diện, ghé vào trên sofa nhìn Mạc Trăn.

Mạc Trăn hơi mở mắt, ngước nhìn A Diêu, “Không nhớ mình ai, nhưng lại nhớ rất rõ những thứ vô dụng này.”

“Chỗ nào vô dụng!” A Diêu tức giận nhìn Mạc Trăn, “Tất cả những thứ này đều là kỹ năng sống, kỹ năng!”

Mạc Trăn buồn cười nhìn cô, “Kỹ năng sống? Cô còn sống sao?”

A Diêu: “…”

Phẫn hận đạp một cước lên ghế, Mạc Trăn ung dung nhìn một chân A Diêu xuyên qua sofa, còn thuận thế nghiêng nghiêng người về phía sau.

Không thèm quan tâm đến anh, A Diêu lại bay tới phòng bếp đem một ít thực phẩm chín trong tủ lạnh ra. Mạc Trăn nhìn cái đĩa lơ lửng giữa không trung, hơi nhíu mày, “Rơi hỏng rồi thì cứ tính theo giá mà bồi thường.”

A Diêu hừ một tiếng, cửa lò vi sóng tự động mở ra, đống đồ ăn chủ động chui vào.

Đặt thời gian là ba phút, A Diêu vui vẻ chờ đợi. Nghe được một tiếng “Đinh” giòn tan, A Diêu hưng phấn gọi Mạc Trăn: “Có thể ăn rồi!”

Mạc Trăn cuối cùng cũng từ trên sofa ngồi dậy, vào phòng bếp đem thức ăn từ lò vi sóng ra.

Dọn thức ăn lên bàn cơm xong, Mạc Trăn kéo một chiếc ghế ngồi xuống. A Diêu ngồi xuống phía đối diện mong chờ nhìn anh. Năm phút trôi qua, Mạc Trăn rốt cuộc không thể nhịn được nữa, “Cô đói bụng à?”

A Diêu nức nở khịt khịt mũi, u ám nói: “Tôi không ăn được.”

“Biết thế là tốt.” Mạc Trăn nói xong gắp miếng thịt thỏ bỏ vào miệng.

A Diêu: “…”

Ăn xong bữa tối Mạc Trăn hiếm khi dọn dẹp phòng bếp một chút, sau đó lên tầng hai. A Diêu cũng giống như cái đuôi nhỏ theo anh bay lên tầng.

Mạc Trăn giật giật lông mày, không nói gì liền để mặc cô.

Mạc Trăn trở về phòng rồi mở máy tính ra lên mạng xem tin tức nóng nhất hôm nay, sau đó mới lên taobao của Đường Cường.

Bên trong có đánh dấu rất nhiều cửa hàng quà vặt, hầu hết đều là hàng nhập khẩu, có uy tín rất cao. Mà hiện tại Mạc Trăn đang chuyên tâm… đi dạo mua đồ ăn vặt.

Đem tất cả các vị của một loại bánh Pudding hoa quả bỏ vào xe mua sắm, Mạc Trăn mang đi tính tiền.

A Diêu mang bộ dáng tam quan đều đảo điên mà nhìn anh, “Anh thích ăn cái này?” Cái này không phải chỉ có trẻ nhỏ mới thích sao? Hơn nữa anh còn mua tất cả các hương vị!

“Tôi chỉ thích vị chanh cùng xoài.” Mạc Trăn thanh toán tiền xong, lại thay đổi một cửa hàng khác tiếp tục đi dạo.

“Vậy anh cần gì phải mua tất cả các vị hả?” Cô đoán cái Pudding kia ít nhất cũng có mười vị.

“Tôi chỉ muốn thu đủ bộ mà thôi.”

A Diêu: “…”

“Ha ha.” Cô miễn cưỡng cười khan hai tiếng, “Thu đủ một bộ là có thể triệu hồi Thần Long sao? Người bán hàng thích nhất là cái loại người mua mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế như anh đấy.”

Mạc Trăn bày ra vẻ mặt “Tôi tự hào tôi có chứng ám ảnh cưỡng chế đó”, lại mua thêm một ít đồ ăn linh tinh nữa mới đóng cửa trang web.

Tiếp theo anh mở weibo ra.

Vừa mới đăng nhập tài khoản chính, Mạc Trăn phát hiện mình bị kéo vào một tin tức.

Tống Nghê V: Ngày đầu tiên quay Thượng Đế cấm khu 3, được nam thần hôn. [ thẹn thùng ] [ thẹn thùng ] [ thẹn thùng ] @Mạc Trăn.

Lông mày Mạc Trăn dựng đứng, nhìn bức ảnh Cao Sâm hôn tay Nessa mà hận không thể ngay tại chỗ chửi mẹ nó.

Bài viết này đăng lên weibo lúc bốn giờ chiều, chỉ trong hai giờ đã có hơn ba vạn lượt chia sẻ. Mạc Trăn cau mày mở bình luận ra, quả nhiên bên trong đều là fan của anh nhảy ra mắng Tống Nghê.

“FML*! Miệng nam thần còn khỏe không! (#‵′) “

(FML: f*ck my life)

“(ノへ ̄,) Cao Sâm đáng thương, hôn Tống so với nuốt sống virus còn sạch hơn.”

“Cược một giỏ dưa chuột, là Tống lại bức đoàn phim thêm cảnh diễn.”

“Tống lại cho thấy mức độ hèn hạ không có giới hạn rồi, cô có thể trong sáng một chút được không?”

“Đây là một năm ‘ha ha’ của tôi, thỉnh nhận lấy. Không cần cảm ơn.”

“Chỉ là một đứa con riêng mà còn cao giọng như vậy, ba cô có biết không?”

“Tống tại sao còn chưa cút ra giới giải trí?!!!”

“Mạc Trăn nam thần, đề cử cho anh nước súc miệng XX, thanh trừ vi khuẩn còn sót lại khoang miệng! Hi vọng còn kịp QAQ “

“Mấy thím nhìn kỹ đi, từ góc độ này của bức hình có thể thấy, nam thần hôn chính là ngón cái của mình! # xin gọi ta là thánh soi # “

“(⊙v⊙) banh mắt nhìn kỹ, quả đúng là như vậy! Cho nam thần 320 like ~(≧▽≦)/~ “

“# nam thần có kỹ xảo hôn môi đặc biệt # “

Mỗi lần Tống Nghê đăng bài có liên quan đến Mạc Trăn lên weibo, sẽ đưa tới vô số nước miếng của fan. Nhưng cái cô Tống Nghê này hình như vô cùng hưởng thụ bị chửi rủa, người khác mắng càng hăng thì cô ta càng vui vẻ.

Nhịn xuống xúc động đăng bài mắng Tống Nghê lên weibo, Mạc Trăn “cộp” một tiếng đóng máy tính lại. Ngồi trên ghế một lát, anh lấy điện thoại ra nhìn đồng hồ rồi xuống phòng khách tầng một.

Đây là thời gian các đài truyền hình lớn phát sóng tin tức, Mạc Trăn đổi tới kênh tin tức, có chút đờ đẫn nghe nữ MC ăn mặc chỉn chu lảm nhảm.

“Anh thích xem thời sự hả?” A Diêu tò mò nhìn Mạc Trăn, cô cảm thấy Mạc Trăn nếu muốn xem thì cũng nên xem tin tức giải trí, nhưng là cho dù là báo hay TV anh đều xem bản tin xã hội.

Mạc Trăn liếc A Diêu, không trả lời. Đợi đến khi tin tức phát xong, di động vừa đúng lúc vang lên.

Mạc Trăn cầm lấy di động xem, là Hướng Vân Trạch.
–7–
Mạc Trăn ấn nút trò chuyện, nói một tiếng “alo” vào ống nghe.

“Mạc Trăn…”

Mạc Trăn hơi sửng sốt, giọng nói Hướng Vân Trạch nghe qua rất mệt mỏi, còn mơ hồ mang theo một tia bất an. Mạc Trăn quen biết cậu ta nhiều năm như vậy, chỉ thấy cậu ta hai lần dùng giọng điệu này nói với anh.

Một lần là khi cha mẹ cậu ta ly hôn, một lần khác là lúc cậu ta quyết định xuất ngoại.

“Làm sao vậy, Vân Trạch?” Mạc Trăn bất giác ngồi ngay ngắn, ngay cả giọng điệu cũng trở lên nghiêm túc.

“Lê gia xảy ra chút chuyện…” Tiếng thở dài của Hướng Vân Trạch từ đầu kia điện thoại truyền tới, “Tớ hiện giờ đang ở trung tâm bệnh viện.”

Mạc Trăn nhíu nhíu mày, có một lần Hướng Vân Trạch lỡ miệng nói qua, cô gái bảo bối mà cậu ta vẫn luôn che giấu có họ Lê.

“Cô bạn gái nhỏ của cậu làm sao à?” Trừ bỏ cô gái đó đã xảy ra chuyện, Mạc Trăn không thể nghĩ ra được lý do khác có thể khiến Hướng công tử lông bông hay đùa cợt biến thành bộ dạng này.

Bên kia điện thoại an tĩnh trong chốc lát mới truyền tới giọng Hướng Vân Trạch, “Ngã từ trên cầu thang xuống, bây giờ vẫn còn hôn mê chưa tỉnh.”

Mạc Trăn trầm mặc rồi lên tiếng an ủi: “Yên tâm đi, hiện tại y học phát triển như vậy, nhất định không có việc gì.”

Hướng Vân Trạch có chút đùa cợt cười một tiếng: “Sớm biết như vậy tớ đã học y.”

Lúc ở Mĩ Hướng Vân Trạch học ngành vật lý mà Mạc Trăn ghét nhất, anh không nghĩ rằng cậu ta còn học lên tiến sĩ, trở thành giáo sư thỉnh giảng* cho một trường đại học.

Mạc Trăn vẫn cảm thấy, cái loại playboy (hoa hoa công tử) như Hướng Vân Trạch mà dạy học sẽ làm hư sinh viên mất.

Than nhẹ một tiếng, anh khuyên nhủ Hướng Vân Trạch bên kia điện thoại: “Đừng nghĩ nhiều nữa, mau trở về tắm rửa rồi ngủ một giấc thật ngon, nói không chừng sáng mai đến cô ấy đã tỉnh lại.”

Hướng Vân Trạch cười hai tiếng, “Cho mượn lời chúc của cậu. Không làm phiền cậu nữa, đại minh tinh, cậu mau đi ngủ dưỡng nhan đi.”

Mạc Trăn cũng nhếch khóe miệng lên, “Người thiên sinh lệ chất như anh đây, còn cần ngủ dưỡng nhan sao?”

A Diêu: “…”

Cô không biết người bên kia điện thoại có phản ứng gì, tóm lại cô bị những lời này thành công làm cho buồn nôn. Ở bên cạnh nghe hai người ba hoa một lát, nhìn Mạc Trăn cúp điện thoại, A Diêu sáp lại gần, “Làm sao vậy, bạn của anh đã xảy ra chuyện gì hả?”

Mạc Trăn liếc A Diêu, cầm di động chạy lên tầng, “Đã chết rồi mà vẫn còn lắm hiếu kì như vậy?”

A Diêu bĩu môi, theo Mạc Trăn bay lên tầng trên.

Mạc Trăn dừng bước lại, quay đầu trừng A Diêu, “Tôi hiện tại phải lên phòng tập thể thao trên tầng ba, sau đó tắm rửa đi ngủ, cô đừng có theo tôi, tự mình ở một bên chơi đi.”

A Diêu: “…”

Cô có ảo giác Mạc Trăn đang đuổi chó cưng.

Cảnh cáo chỉ chỉ phòng khách, A Diêu ngoan ngoãn bay tới sofa ngồi xuống. Mạc Trăn đúng như anh nói, ở phòng tập thể hình rèn luyện một tiếng rồi tắm rửa đi ngủ.

A Diêu nhìn ngọn đèn phòng anh trên tầng hai tối lại, không có việc gì ở phòng khách bay lượn một lát lại bật TV lên.

Tối hôm nay trong TV chiếu tiếp Thượng Đế cấm khu 2, sau khi Cao Sâm tiến sĩ “sống lại”, anh ta tiếp tục sự nghiệp nghiên cứu trong phòng thí nghiệm. Phạm vi khuếch tán của virus càng lúc càng lớn, số người chết càng ngày càng nhiều, mọi người trong điều kiện ác liệt cũng bắt đầu giết hại lẫn nhau.

A Diêu cảm xúc sục sôi xem xong phim, nhất thời hứng khởi mở notebook trên bàn. Máy tính trong phòng khách không thiết lập mật khẩu, A Diêu rất thuận lợi mở máy.

Sau khi máy tính khởi động xong, con chuột bắt đầu tự chuyển động mở trình duyệt ra. Bàn phím vang lên tiếng “Lạch cạch”, trong phòng khách tối đen như mực nghe đến dị thường lạnh lẽo.

Trên thanh tìm kiếm xuất hiện hai chữ “Mạc Trăn”, bàn phím lại “Cạch” một tiếng, trình duyệt nháy mắt cho ra hơn mười triệu kết quả. Ánh mắt A Diêu quét qua trang thứ nhất, bấm vào diễn đàn Hải Giác.

Diễn đàn phân ra rất nhiều trang báo, A Diêu bấm vào trang giải trí bát quái, phát hiện ra bài viết đứng đầu chính là nói về Mạc Trăn.

“Tui hôm nay ăn quả óc chó, đang cảm thấy mình thật đáng yêu! o(*^@^*)o “

( Trăn Tử: 榛子 còn có nghĩa khác là quả phỉ/quả óc chó. Mấy chương sau nếu có nhắc đến loại quả này mình xin phép để là “quả phỉ “)

A Diêu chớp chớp mắt nhấn vào. Bên trong dán nhiều ảnh chụp của Mạc Trăn, từ ảnh trên sân khấu đến tạp chí đều có hết, cô nhìn mà hoa cả mắt. Ngoại trừ chủ nhà đăng ảnh, thỉnh thoảng cũng có người khác vào bổ sung, các fans mỗi ngày đều tiến vào góp một viên gạch.

A Diêu nhìn trong topic có vô số fan chảy nước miếng bày tỏ tình yêu với Mạc Trăn, trong đầu lại nghĩ tới đủ loại việc xấu của anh, lòng đầy căm phẫn đăng ký một tài khoản có ID là “Sadako” sau đó bắt đầu trả lời.

“Nam thần các người là một tên vô lễ lại ngạo mạn, các người biết sao! Nam thần các người là một thằng bụng dạ hẹp hòi lại tính toán chi ly, các người biết sao! Nam thần các người lại thích ăn Pudding hoa quả, các người biết sao! Nam thần các người dán poster của bản thân lên phòng ngủ mình, các người biết sao! sao!”

Bàn phím vang lên ‘cạch cạch’, A Diêu ấn trả lời rồi thở dài nhẹ nhõm, max sướng.

Bình luận này rất nhanh đã có người trả lời.

“1000”

“Nam thần thật sự thích ăn Pudding hoa quả? Đáng yêu như thế sao tui chịu được? (*/w*) “

“Xem ID của lầu 1000, biết ngay là antifan Trăn Tử.”

“FML, thế mà lại đoạt lầu 1000 của tui! Sadako kia, tan học đừng có đi, chúng ta gặp nhau trên sân thượng!”

“Chỉ có một mình tui tò mò thím kia làm sao biết trong phòng ngủ Trăn Tử dán poster sao?”

“Lầu trên bị ngốc à, lời antifan nói mà thím cũng tin?”

“Thím Sadako kia tui đã tố cáo, không cần cảm ơn.”

A Diêu: “…”

Điều gì làm con người ta vô cùng đau đớn? Chính là nhân dân vô tri ngu muội á! Cái thế kỉ này nói sự thật ra mà chẳng có người nào tin!

A Diêu nhìn càng lúc càng có nhiều người giẫm đạp lên mình, vốn định yên lặng lặn đi, kết quả một bình luận mới đột nhiên nhảy ra, thành công ngăn A Diêu tắt máy.

“Một đám não tàn, mấy người xem Mạc Trăn diễn tiến sĩ não tàn nhiều quá cũng thành não tàn luôn rồi hả? Mạc Trăn trừ bỏ khuôn mặt, với diễn xuất thế kia mà có thể lấy giải ảnh đế, không biết đã bị bao nhiêu người chơi qua! À phải rồi, gương mặt kia cũng không biết đã động dao kéo bao nhiêu lần!”

Sau khi bài viết này đăng lên, trong topic yên lặng đến quỷ dị ba giây, sau đó…

Comment phản hồi nhả ra như súng máy bắn phá đến che trời lấp đất, chớp mắt đã nhảy ra vài trang mới. Bình luận mắng Mạc Trăn bị tập trung hỏa lực công kích, chủ nhà trước thiên quân vạn mã không có cách nào chống trả. Ngay cả A Diêu cũng không kiềm chế được mắng vài câu.

“Mẹ nó, thím mới não tàn! Cả tiểu khu nhà thím mới não tàn! Người ta lấy giải ảnh đế chính là bị chơi, lớn lên đẹp trai chính là động dao? Thím mắc chứng ảo tưởng nghiêm trọng như vậy đã đến bệnh viện tâm thần chưa? Có thời gian lên mạng còn không bằng gọi xe cứu thương cho mình đi!!!!”

Bình luận của A Diêu nhanh chóng lạc trôi đi, nhưng vẫn có rất nhiều người nhìn thấy.

“(⊙_⊙) Sadako kia ngoài ý muốn sức chiến đấu bạo phát kinh.”

“Sadako rốt cuộc là fan hay anti, tui có chút không hiểu ruồi…”

“Antifan. Mặt ngoài là anti, trong tim thì rất rất yêu Trăn Tử 2333333333333 “

“Thấy thím yêu Trăn Tử nhiều như vậy, tui cũng không so đo việc thím đoạt lầu 1000 của tui nữa.”

A Diêu: “…”

“Sadako Sadako, nam thần thật sự ở trong phòng ngủ dán poster của mình hả? Không có bằng chứng là tui không tin đâu nha.”

“(﹁﹁)~→ có dán hình thì thím chắc chắn đó là phòng ngủ Trăn Tử không?”

A Diêu: “…”

Cô lặng lẽ thoát ra khỏi diễn đàn, tắt máy vi tính.

Thế giới này quá điên cuồng, cô vẫn ít lên mạng thì tốt hơn.

Bầu trời bắt đầu trở lên trắng nhợt, đồng hồ sinh học của Mạc Trăn đúng giờ đánh thức anh dậy. Hàng mi cong dài như cánh bướm run run hai cái, anh khẽ mở mắt ra.

“Buổi sáng tốt lành, chủ nhà tiên sinh. Hôm nay phải cố gắng làm việc nha!” A Diêu đứng trước cửa sổ trong phòng ngủ Mạc Trăn, cúi đầu mỉm cười với anh.

Mạc Trăn: “…”

Lý Hải Cẩu sẽ không phải đứng ở chỗ này cả một đêm đi!

Nghĩ đến có khả năng này, toàn thân Mạc Trăn nổi đầy da gà.

Điện thoại vang lên, vẫn là morningcall của Đường Cường, “Chào buổi sáng Mạc thiên vương! Hôm nay cố gắng làm việc nhá!”

Mạc Trăn: “…”

Vậy, Đường Cường bây giờ là bị nhập thân?

“Mạc thiên vương, nói cho cậu biết một tin tức tốt, cậu có phụ tá mới! Hôm nay sẽ dẫn người đến cho cậu xem!”

Lông mày Mạc Trăn giựt giựt, từ trên giường ngồi dậy, “Ai vậy?”

“Là một em gái đáng yêu, cậu sẽ thích!”

“…” Mới là lạ.

Cúp điện thoại, Mạc Trăn thấy A Diêu trợn to đôi mắt nhìn mình, cũng theo ánh mắt của cô nhìn lại.

Áo ngủ rộng rãi xiêu vẹo khoác trên vai, hai viên cúc áo phía trên không biết lúc ngủ đã tuột ra từ khi nào, cổ áo mở rộng, còn lộ ra một nửa bả vai bên trái.

Lông mày Mạc Trăn nhảy dựng, vừa chỉnh lại cổ áo vừa nắm gối đầu ở đằng sau ném về phía A Diêu, “Cút đi, quỷ háo sắc!”

Gối đầu không nghiêng không lệch xuyên qua thân thể A Diêu, cô he he cười hai tiếng, xoay người bay ra ngoài phòng ngủ Mạc Trăn.

Mạc Trăn mặc quần áo chỉnh tề xong rồi xuống tầng, vừa đúng lúc A Diêu nướng chín bánh mì. Phi hai cái đĩa bánh bay đến trước mặt Mạc Trăn, anh nắm nắm tay và nhả ra một hơi, “Bây giờ chúng ta không phải diễn The Ring, có thể đừng làm những đặc hiệu này không?”

(The Ring hay có tựa đề tiếng Việt là ‘Vòng tròn định mệnh’, đây là một bộ phim kinh dị tâm linh do Mỹ sản xuất năm 2002, được làm lại từ phim Ring của Nhật Bản năm 1998 – Theo Wikipedia)

A Diêu: “…”

Cái đĩa trước mặt Mạc Trăn bay một vòng rồi đặt trên bàn phòng khách.

Mạc Trăn đi lên phía trước cầm lấy một lát bánh mì, lại cắt một quả chanh cắn một miếng.

Bentley lái ra gara vừa đúng sáu giờ rưỡi. A Diêu vẫn ngồi ở trên ghế phụ, tâm trạng của cô hôm nay rất tốt, dọc đường đi còn hừ hừ một bài hát thiếu nhi.

Mạc Trăn dùng dư quang liếc nhìn cô, hỏi: “Cô nhớ mình là ai rồi hả?”

“… vẫn chưa.”

“Vậy còn chuyện gì đáng giá để cô cao hứng như thế?”

A Diêu: “…” Hừ, cô sẽ không nói cho anh biết tối qua ở trên mạng nói xấu anh đâu.

Studio vẫn giống như hôm qua, bị các phóng viên vây chật như nêm. Xe Mạc Trăn nghênh ngang đi vào trường quay, dừng bên cạnh xe bảo mẫu.

“Mạc Trăn, giới thiệu với cậu một chút, đây là Tiểu Hi, trợ lý mới của cậu.”

Mạc Trăn vừa từ trên xe bước xuống, liền thấy Đường Cường dẫn một cô gái đi tới. Cô ta khoảng 23 – 24 tuổi, mặc áo T-shirt trắng cùng quần bò, mái tóc đen dài buộc đuôi ngựa ra sau đầu, trên mặt đeo một chiếc kính đen, không có trang điểm, cả người nhìn qua thật sạch sẽ và nhẹ nhàng.

Tiểu Hi nhìn thấy Mạc Trăn, kích động đến mức mặt đỏ ửng, “Anh, anh khỏe! Em là Mạc Trăn! Không, không, em là Tiểu Hi, thật vui khi có thể làm trợ lý cho anh, Mạc thiên vương!”

________________________

* Giáo sư thỉnh giảng (Visiting Professor) là một chức danh khá phổ biến trong các đại học và viện nghiên cứu phương Tây. Đây là một loại chức danh được phong tặng cho các nhà khoa học ngoài đại học để họ đến giảng hay nghiên cứu tại đại học trong một thời gian ngắn (thường từ 3 tháng đến 1 năm). Đây cũng là một hình thức mà các đại học ở các nước đang phát triển “bóc lột” tri thức từ các chuyên gia có tên tuổi một cách khá hữu hiệu. Thông thường, trường đại học mời các nhà khoa học hay giáo sư nước ngoài có uy tín tốt về một chuyên ngành tiêu ra một thời gian ngắn tại đại học để trao đổi với các giáo sư và nghiên cứu sinh, và qua đó tăng cao khả năng nghiên cứu của trường. Giáo sư thỉnh giảng thường được đại học trả lương tượng trưng, nhưng đại học tài trợ các chi phí ăn ở và đi lại trong thời gian lưu lại tại đại học. (sưu tầm)
–8–
Tiểu Hi hưng phấn đến mức nói năng có chút lộn xộn, Mạc Trăn cái gì cũng chưa nói, chỉ trầm mặc nhìn Đường Cường đứng ở bên cạnh Tiểu Hi.

Đường Cường miễn cưỡng cười khan hai tiếng, nhìn Mạc Trăn nói: “Tiểu Hi vừa mới tốt nghiệp đại học chưa lâu, còn có chút ngây ngô ha ha. Cô ta trước kia từng làm trợ lý cho anh An, quy củ cái gì cũng hiểu, việc nhà toàn năng, tuyệt đối có thể đảm nhiệm chức trợ lý cho Mạc thiên vương.” Đương nhiên, tiền đề là cô ta có thể chịu đựng được Mạc Trăn lên cơn:)).

Dường như nhìn ra Mạc Trăn có chút ghét bỏ mình, Tiểu Hi chạy nhanh đến bên Mạc Trăn chân chó nói: “Mạc thiên vương, em từ nhỏ có tiếng là đầu bếp thiên tài ở chỗ em, em làm đồ ăn hương bay mười dặm, không ai có thể thích hợp hơn em!”

Mạc Trăn: “……” Được rồi, cái này có thể tính một ưu điểm.

Mạc Trăn gật đầu xem như đồng ý, Tiểu Hi lập tức vui vẻ ra mặt, Đường Cường cũng nhẹ nhàng thở ra.

Khoảng thời gian này anh ta tương đối bận rộn, không thể bỏ ra quá nhiều thời gian bên cạnh Mạc Trăn. Bây giờ có Tiểu Hi, anh ta cũng có thể yên tâm một chút.

Mạc Trăn cùng người trong đoàn phim chào hỏi rồi bò lên xe bảo mẫu. Đường Cường nhìn về phía Tiểu Hi bên cạnh, cô ta đang nhìn xe bảo mẫu của Mạc Trăn, cái nhìn chăm chú thẳng tắp vào cửa xe làm Đường Cường nhíu mày lại, “Ngày hôm qua tôi đã liệt kê những sở thích và nhu cầu của Mạc Trăn, cô đã nhớ kỹ hết chưa?”

“Yên tâm đi, Đường Đổng, tất cả em đều nhớ kỹ!” Tiểu Hi gật gật đầu nặng nề.

“Vậy là tốt, Mạc Trăn không thích người khác hỏi thăm cậu ta, phải duy trì khoảng cách thích hợp, làm tốt bổn phận của mình.”

“Đã biết, Đường Đổng!”

“Vậy cô nghỉ ngơi một chút đi, đến lúc chuẩn bị thì gọi chúng tôi.” Đường Cường vỗ vỗ vai Tiểu Hi, cũng lên xe bảo mẫu.

A Diêu bay quanh Tiểu Hi hai vòng mới theo sau Đường Cường vào trong xe.

TV nhỏ trên xe đang ở phát tin tức, Mạc Trăn một tay chống cằm, mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm màn hình.

Đường Cường liếc nhìn TV, ngồi xuống bên cạnh Mạc Trăn, “Cậu từ khi nào thích xem tin tức vậy?”

Mạc Trăn vẫn duy trì tư thế vừa nãy, mí mắt cũng không nâng lên, “Hôm qua.”

Đường Cường: “……”

Từ trên xe lấy ra vài quyển báo, Đường Cường đưa cho Mạc Trăn, “Đây là báo của hôm nay, tôi kêu Tiểu Hi đi mua, cậu còn cần không?”

Mạc Trăn cúi đầu nhìn tờ báo, nhận lấy, “Cứ để đó đi, khi nào về tôi sẽ xem.”

Đường Cường đặt tờ báo xuống, lại hỏi: “Cậu cảm thấy Tiểu Hi thế nào?”

“Cứ như vậy đã, tôi mới gặp qua cô ta một lần, còn chưa nhìn ra cái gì cả.” Bản tin buổi sáng phát xong, Mạc Trăn tắt TV rồi cầm lấy kịch bản bắt đầu đọc.

Đường Cường kêu lên một tiếng, lại từ trong xe moi ra một đống đồ ăn, “Ăn sáng không?”

A Diêu: “……”

Đường Cường này có biệt danh Doraemon hả?

Mạc Trăn hiển nhiên đã sớm tập thành thói quen, anh nhìn chằm chằm vào kịch bản và lắc lắc đầu, “Tôi ăn rồi.”

Đường Cường ngạc nhiên nhướng mày, “Hôm nay có gió lớn nha, Mạc thiên vương thế mà cần mẫn nấu cơm cho mình?”

Mạc Trăn: “……”

“Là tôi làm, tôi làm!” A Diêu ngồi xổm bên người Đường Cường, điên cuồng chỉ vào mình.

Đường Cường tất nhiên không nhìn thấy cô, chỉ có Mạc Trăn nhân lúc Đường Cường không chú ý mà cảnh cáo nhìn cô một cái.

A Diêu méo miệng, yên lặng bay ra phía sau.

Mấy ngày kế tiếp A Diêu vẫn đi theo Mạc Trăn tới studio, Tiểu Hi mỗi ngày đều đúng giờ mang ba bữa sáng trưa chiều cho Mạc Trăn, ngoại trừ buổi trưa ở studio ăn cơm hộp, hai bữa cơm còn lại đều là Tiểu Hi làm.

A Diêu đã thấy món ăn mà Tiểu Hi làm, cái mùi thơm và hương vị kia quả thực vô cùng xứng với danh hiệu đầu bếp thiên tài. Tiểu Hi rất thông minh, cũng rất cần cù chiu khó, nhất là khi Mạc thiên vương thỉnh thoảng bạo phát vẫn nhẫn nhục chịu đựng như thường, hoàn toàn không oán giận.

Đường Cường vô cùng hài lòng, xem ra Tiểu Hi có hi vọng ở bên cạnh Mạc thiên vương hơn một tháng, đạt được kỉ lục cao trong những năm gần đây.

Nhưng A Diêu cứ cảm thấy Tiểu Hi có chỗ kỳ quái, nhưng hỏi cô kỳ quái chỗ nào, cô lại không nói được. Trừ bỏ ánh mắt đôi lúc nhìn về phía Mạc Trăn quá mức nhiệt tình, những cái khác có thể nói là không thể bắt bẻ.

Đúng rồi, chính là ánh mắt. Người khác có khả năng không chú ý tới, nhưng A Diêu là quỷ, cô luôn có thể nhìn thấy những thứ mà người khác không thấy.

Tiểu Hi lơ đãng toát ra ánh mắt ấy làm A Diêu cảm thấy khó chịu.

Thượng Đế Cấm Khu 3 dần đi vào quỹ đạo, Mạc Trăn gần đây càng ngày càng bận rộn hơn, thời gian kết thúc công việc cũng càng ngày càng muộn. Tiểu Hi mỗi ngày đều rời khỏi studio trước hai giờ để đến nhà Mạc Trăn làm cơm tối, chờ Mạc Trăn trở về thì trả chìa khóa lại cho anh.

Trong thời gian Mạc Trăn quay phim ở studio, A Diêu đều ở bên cạnh Tiểu Hi. Mấy ngày nay Đường Cường không đến studio, có thể thấy anh ta rất yên tâm về Tiểu Hi.

Tiếng chuông điện thoại từ bên cạnh truyền đến, Tiểu Hi chạy tới cầm lấy di động, là Đường Cường gọi tới, “Đường Đổng, có chuyện gì không?”

“Mạc Trăn mua vài thứ trên mạng đưa đến nhà tôi, cô qua đó lấy đi.” Bên kia Đường Cường có tiếng ồn ào kèm theo tiếng còi xe ô tô, “Tôi đang trên đường đến công ty, đồ để ở chỗ bảo an dưới tầng, cô báo tên cùng số điện thoại của tôi là được.”

“Vâng.” Tiểu Hi đáp ứng, lúc buông di động xuống còn nghe thấy Đường Cường làu bàu oán giận Mạc Trăn lại mua một đống thực phẩm rác rưởi.

Tiểu Hi nhìn Mạc Trăn còn đang đóng phim, nói với người người phụ trách một tiếng rồi mở xe bảo mẫu ra lái đi. A Diêu do dự một chút liền đi theo Tiểu Hi.

Mạc Trăn liếc mắt nhìn bóng dáng A Diêu bay ra ngoài, đạo diễn Thôi liền hô một tiếng cắt, “Mạc thiên vương, ánh mắt không đúng.”

Mạc Trăn: “……”

Đạo diễn Thôi mười năm như một mắt vẫn tinh như cờ hó. (Tác giả: “Tôi rõ ràng đã viết là mắt sáng như đuốc mà, sao cô dám!!!” – TA: ”Vì tôi thích, lêu lêu:P “)

Tiểu Hi lái xe chạy đến chung cư nơi Đường Cường ở, lấy đồ chỗ bảo an rồi quay về nhà Mạc Trăn.

Có vài gói bưu phẩm, nhưng nhìn trên bao bì thì tất cả đều là đồ ăn. Tiểu Hi mở gói đồ, lấy vật giống nhau bên trong ra. Khi thấy đó là hơn mười chiếc bánh pudding hoa quả thì nở một nụ cười thần kinh, “Thì ra Mạc Trăn thật sự thích ăn pudding hoa quả, a ha ha ha ha ha.”

A Diêu bị cô ta cười đến sởn tóc gáy, Tiểu Hi chính xác là có vấn đề!

Tiểu Hi lấy di động hướng về phía bánh pudding chụp vài tấm, sau đó dùng điện thoại lên diễn đàn Hải Giác.

A Diêu bay tới phía sau cô ta, lặng lẽ nhìn màn hình. Ngó thấy tên tài khoản “Trong bụng tôi đều là quả phỉ”, A Diêu liền ngẩn người.

Cái ID này lần trước trên diễn đàn đã hỏi cô có phải Mạc Trăn thật sự thích ăn pudding hoa quả hay không.

Lúc ấy còn không cảm thấy gì, bây giờ lại nhìn thấy cái tên này, A Diêu không nhịn được rùng mình, thật sự…… rất biến thái!

Tiểu Hi đăng ảnh chụp lên mạng cùng với một bài viết “Trăn Tử đúng là fan của pudding hoa quả, có hình làm bằng chứng.”

Cô ta đăng xong không chờ người khác bình luận liền trực tiếp rời khỏi diễn đàn. Đem đồ ăn trên mặt đất đặt gọn gàng vào tủ lạnh, Tiểu Hi đứng dậy lên tầng hai.

Lông mày A Diêu dựng đứng, tầng hai là không gian cá nhân của Mạc Trăn, người ngoài không được phép tùy tiện đi lên.

Cô đi sau Tiểu Hi cùng lên tầng hai, cô ta lập tức quẹo vào phòng ngủ Mạc Trăn. Mở tủ quần áo của anh ra, Tiểu Hi lấy từ bên trong một bộ đồ ngủ rồi ôm vào ngực hít một hơi thật sâu.

A Diêu xem mà da đầu một trận tê dại, FML! Biến thái quá đi!

Tiểu Hi ngửi được một lúc liền cầm quần áo nguyên vẹn nhét lại tủ quần áo, tiếp theo lại lăn lên giường Mạc Trăn.

Ôm chăn Mạc Trăn vào trong ngực, vẻ mặt Tiểu Hi say mê mà kêu tên Mạc Trăn.

A Diêu nhìn mà lông mao trên người đều dựng đứng, quả thực không thể nhịn được nữa! Cô đang muốn nổi đóa thì thấy Tiểu Hi từ trên giường ngồi dậy, lục lọi trong túi xách một lúc rồi đột nhiên quỳ trên mặt đất sờ soạng cái gì đó. A Diêu tò mò lại gần, phát hiện ra cô ta đang gắn máy nghe trộm!

Tiểu Hi lắp xong máy nghe trộm lại vào phòng tắm trong phòng ngủ Mạc Trăn, ở bên trong băn khoăn rất lâu mới tìm được một vị trí thích hợp rồi đặt một vật trong tay lên. A Diêu bay qua cẩn thận nghiên cứu một lát, cuối cùng đưa ra kết luận —— Camera! Lỗ! Kim!

Cái này cũng thật là…… Cmn! Bệnh thần kinh thì phải ở nhà dưỡng bệnh cho tốt đừng chạy ra ngoài chứ!

A Diêu tức giận đến mức ngực cảm thấy khó chịu, mở vòi hoa sen mà không chút suy nghĩ. Làn nước lạnh băng “ào ào” phun ra, Tiểu Hi sợ hãi kêu to, “Sao lại thế này?!”

Tiểu Hi hoảng loạn tắt vòi hoa sen, nhưng không đến một giây vòi hoa sen lại tự động mở ra.

“A ——” Tiểu Hi hoảng sợ thét chói tai chạy ra khỏi phòng tắm. Cô ta vọt tới tầng một, chạy thẳng đến cửa lớn, nhưng mặc kệ cô ta quay tay nắm cửa như thế nào, cánh cửa cũng không chuyển động.

“Rốt cuộc làm sao vậy!” Sắc mặt Tiểu Hi trắng bệch, hai tay liều mạng tóm lấy tay cầm, nhưng cánh cửa vẫn không hề phản ứng.

“Rẹt rẹt”, TV chợt xẹt qua một tia trắng, sau đó tự động mở ra. Tiếng nói chuyện vang lên đột ngột khiến Tiểu Hi sợ tới mức ngồi phịch xuống đất.

Đèn điện trên đỉnh đầu đột nhiên lóe lên, lúc sáng lúc tối, còn mang theo tiếng điện xẹt qua. Cửa sổ cũng kêu kẽo cà kẽo kẹt, không ngừng đóng đóng mở mở.

“A ———” Tiểu Hi ôm đầu hét chói tai, giãy giụa từ trên mặt đất bò dậy xoay người đi mở cửa. Cửa còn chưa mở ra, máy tính liền “Cạch” một tiếng mở máy, bàn phím “Lạch cạch” vang lên.

“Tôi chết thật là thảm……”

Sáu chữ to màu đỏ máu xuất hiện trên màn hình máy tính, đồng tử Tiểu Hi bỗng phóng to ra, miệng há rộng nhưng không phát ra âm thanh.

Một cái dấu chân bỗng dưng xuất hiện trên mặt đất, mang theo nồng đậm hơi nước. Tiếp theo là cái thứ hai, thứ ba, dấu chân từ bên máy tính dần dần kéo dài đến cánh cửa, có thứ gì đó theo dấu chân đi tới bên Tiểu Hi.

“A ——————” Tiểu Hi cuối cùng lớn tiếng kêu lên, mồ hôi lạnh trên trán ròng ròng, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Nhìn dấu chân dừng lại trước mặt, lưng Tiểu Hi đã ướt đẫm.

Cái thứ kia, đã chạy tới trước mặt mình.

Tí tách.

Một giọt nước lạnh lẽo nhỏ giọt trên sườn mặt Tiểu Hi, theo cổ cô ta chảy vào trong cổ áo.

“Cứu, cứu mạng a ————” Tiểu Hi từ trên mặt đất bò lên như kẻ điên, liều mạng mà lắc lắc tay nắm cửa. Cạch cạch một tiếng, cửa mở toang ra mà không báo trước, Tiểu Hi trực tiếp chạy nhanh ra ngoài rồi ngã phịch xuống sàn nhà.

Bất chấp đau đớn trên người, Tiểu Hi đang ngã lộn nhào đứng lên, chạy như bay ra ngoài, “Cứu mạng!! Có quỷ a!!!”

A Diêu nhìn bóng dáng Tiểu Hi đi xa, tự hỏi cô ta như vậy mà chạy ra ngoài đã có đủ tư cách bị đưa vào bệnh viện tâm thần chưa?

Ai~, tôi chỉ có thể giúp cô đến đây thôi, tao nữ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN