Những người chơi có kinh nghiệm dường như cũng đang có điều suy nghĩ.
Trong ánh mắt của Lương Thiên Dậu cũng có nhiều thêm vài phần thâm ý, ánh mắt anh ta nhìn Ngân Tô vừa có chút tò mò nghiên cứu, lại vừa có vẻ sợ hãi và thận trọng.
Ngân Tô mặc đồng phục không quan tâm đến suy nghĩ của những người chơi khác, nghênh ngang đi vào lớp. Theo sau cô còn có Vu Uẩn cùng với một người chơi nữ có kinh nghiệm khác – người này chính là Tống A Manh.
Sau khi Tống A Manh tiến vào lớp, cô ấy đi thẳng đến nhóm người chơi có kinh nghiệm.
“Sao cô lại đến trễ vậy? Còn đi cùng với… người kia?”
“Tôi đến phòng y tế một chuyến.” Tống A Manh nói: “Tôi và Tô Thiện ở cùng một phòng ký túc xá, còn cậu thiếu niên kia thì vô tình gặp được ở bên ngoài phòng y tế.”
Lúc cô ấy và Ngân Tô đi đến phòng y tế đã thấy thiếu niên này đang ngồi xổm bên ngoài.
Sau đó cậu đi theo hai người… nhưng chủ yếu là đi theo Ngân Tô.
Có vẻ như Vu Uẩn có ấn tượng rất tốt với cô, dù cô có tỏ thái độ với cậu thì cậu vẫn nhắm mắt đi theo sát bọn họ.
“Các cô cũng đến phòng y tế sao? Vậy có phát hiện được gì không?” Sáng hôm nay cũng có người chơi dậy sớm đi qua đó nhưng lại không thấy ai trong đó.
Các cô đến muộn, có lẽ nhân viên y tế đã đến rồi, biết đâu lại phát hiện ra gì đó mới.
Nhưng Tống A Manh lại khẽ lắc đầu nói: “Nhân viên y tế không có trong đó.”
“…”
Sau giây phút yên lặng, một người chơi có kinh nghiệm hỏi tiếp: “Tối qua phòng các cô có người đến kiểm tra không?”
“…” Tống A Manh nghĩ đến chuyện xảy ra đêm qua, da đầu lại bắt đầu tê dại. Nhưng chuyện xảy ra sáng nay còn chấn động hơn, cô ấy chết lặng khó khăn gật đầu: “Có.”
Người chơi có kinh nghiệm kia tiếp tục hỏi: “Có mở cửa không?”
Tống A Manh hít sâu một hơi: “Có mở…”
Người chơi kia sững sờ, nhìn dáng vẻ hoàn hảo không chút tổn hại của cô ấy, theo bản năng nói: “Vậy nên cái quy tắc kia sai sao?”
[Vào mỗi thứ 3, thứ 5, thứ 7 hàng tuần sẽ có giáo viên kiểm tra ký túc xá, nếu nghe thấy tiếng gõ cửa xin vui lòng mở cửa phối hợp với giáo viên kiểm tra ký túc xá.]
Nhưng hôm qua là thứ hai.
Bọn họ vừa mới thảo luận, đêm qua tất cả đều nghe thấy tiếng gõ cửa. Nhưng vì nguyên tắc kia, có người lựa chọn mở cửa, cũng có người lựa chọn không mở.
Mở cửa hay không mở hình như đều không có ảnh hưởng gì, cũng không có ai xảy ra chuyện.
“Cũng chưa thể chắc chắn được, hôm nay mới là thứ ba, để xem đêm nay có giáo viên đến kiểm tra ký túc xá không đã.”
“Cũng đúng…”
Bọn họ cũng không thảo luận mãi chuyện này: “Đêm qua chúng tôi có gặp phải một vài hiện tượng kỳ quái trong ký túc xá… Cô ở bên kia có gặp phải thứ gì không? Còn nữa cái vị thần… kia sao lại mặc đồng phục vậy? Cô ta lấy được đồng phục ở đâu thế?”
Tống A Manh: “…”
Hình như tối qua La Hân Xảo la hét kêu trong phòng tắm có ma.
Nhưng chuyện xảy ra sau đó quá bất thường nên cô ấy quên béng mất chuyện này.
Còn về đồng phục…
Ngân Tô không nói cô lấy đâu ra nhưng Tống A Manh nghi ngờ bộ đồng phục kia chính là của lớp trưởng đã chết.
Tống A Manh suy nghĩ một lúc, nói chuyện lớp trưởng đã chết cho bọn họ: “Cô ấy đã gϊếŧ lớp trưởng.”
Tống A Manh tạm thời vẫn còn là thành viên trong đội những người chơi có kinh nghiệm. Hôm qua bọn họ đã nói sẽ cố gắng chia sẻ hết tất cả manh mối mới với nhau.
Bọn họ đều là những người chơi có kinh nghiệm vượt phó bản, biết nên đề phòng lẫn nhau, nhưng ở giai đoạn đầu của phó bản thì mức độ nguy hiểm không cao, tốt nhất là nên tìm người hợp tác, nếu không chỉ dựa vào bản thân thì không thể nào tìm được hết tất cả các manh mối trong phó bản.
Người chơi có kinh nghiệm nghe thấy Tống A Manh nói vậy, tất cả đều lộ ra vẻ khϊếp sợ: “Cô nói là cô ta đã gϊếŧ lớp trưởng?”
“Cô đang nói nhảm đấy à?” Người chơi nào dám tùy tiện gϊếŧ chết NPC chứ?
Ngày hôm qua rõ ràng là Lương Thiên Dậu đã bắt được lớp trưởng, cuối cùng không phải anh ta cũng không gϊếŧ lớp trưởng sao?
Tống A Manh lắc đầu, chứng minh rằng mình không nói nhảm.
“Sau đó thì sao?”
“… Không có sau đó nữa.”
Thật ra Tống A Manh cũng không biết cô gϊếŧ chết lớp trưởng như thế nào, đêm qua cô ấy gặp phải ác mộng nên không nghe thấy bất kỳ tiếng động nào.
Mấy người chơi có kinh nghiệm đưa mắt nhìn nhau một lúc, bọn họ đột nhiên nhớ tới hành vi gϊếŧ tài xế xe buýt của cô trước đó, hình như… điều này cũng không khó tiếp nhận như vậy.
…
Tống A Manh đang trao đổi với những người chơi có kinh nghiệm thì đột nhiên nghe thấy có người hỏi.
“Sao La Hân Xảo vẫn còn chưa đến?”
“Có ai thấy cô ấy đâu không?”
Tống A Manh nhìn qua đó, có nữ sinh đang nhìn ngó xung quanh tìm người.
Hiện tại người chơi đều đã đến đông đủ, chỉ còn La Hân Xảo và một người chơi nam khác là không thấy đâu.
Tống A Manh khẽ nhíu mày, lúc hai người đi ra khỏi phòng, La Hân Xảo đã thức dậy rồi. Lúc đó cô ấy không biết giờ vào lớp nhưng Ngân Tô biết nên cô ấy liền đi theo Ngân Tô ra ngoài.
Cô ấy nghĩ đội của Lương Thiên Dậu nhiều người chơi như thế, La Hân Xảo chắc sẽ tự đi tìm bọn họ nên lúc ra ngoài cũng không nói gì với cô ta
Nữ sinh đang tìm người nhìn thấy Tống A Manh, đi thẳng đến chỗ cô ấy hỏi: “Đêm qua cô với La Hân Xảo được phân vào cùng một phòng ký túc xá, thế bây giờ cô ấy đang ở đâu?”
Tống A Manh bình tĩnh trả lời: “Khi tôi rời phòng cô ta vẫn đang ở trong ký túc xá nên tôi không biết.”
Nữ sinh cao giọng: “Sao cô không gọi cô ấy?”
Tống A Manh nhíu mày, vẻ mặt có chút không vui.
“Cô ta là người trong đội các cô, tại sao chúng tôi phải gọi cô ta?” Người đang nói lúc này là một người chơi có kinh nghiệm khác: “Chính mấy người không đi gọi cô ta, bây giờ cô ta không tới đây, cô tìm chúng tôi để làm gì?”
“Các cô ở cùng một phòng ký túc xá, gọi nhau một tiếng thì có làm sao? Sao cô lại máu lạnh như thế, nếu La Hân Xảo gặp phải chuyện gì không may thì cô chính là hung thủ!”
“Mẹ mày, mày nói chuyện kiểu gì đấy?”
“Tao nói sai à? Trò chơi này đúng rất nguy hiểm nhưng chẳng lẽ chúng mày ngay cả một chút tình người cũng không còn sao?!”
“Tình người? Ha…”
“Mày cười cái gì?”
“Cười cái loại ngu si đần độn mày đấy.”
“Mày…”
…
Ngân Tô chống cằm, nhìn đám người chơi bên kia đang ầm ĩ.
Trong đội của Lương Thiên Dậu không chỉ thiếu mỗi La Hân Xảo mà còn một người chơi nam nữa cũng không hề thấy xuất hiện nhưng bọn họ lại không hỏi gì về anh ta…
Giống như bọn họ đã biết kết cục của người chơi nam kia rồi vậy.
Đã chết rồi sao?
Chết như thế nào?
Lương Thiên Dậu khác Mạc Đông, Mạc Đông thực sự đã làm hết phận sự giải đáp các nghi vấn cho những người chơi khác. Thế nhưng Lương Thiên Dậu chỉ tập trung họ lại một chỗ, phần lớn những câu trả lời cũng chỉ là để trấn an những người chơi kia.
Anh ta biết những người chơi có kinh nghiệm đều không dễ bị lừa nên ngay từ đầu đã trực tiếp bỏ qua những người chơi có kinh nghiệm này.
Thấy cô và Vu Uẩn không dễ dàng thuyết phục, anh ta cũng không đi trêu trọc. Ngay cả hôm qua sau khi cô từ chối, anh ta cũng không dựa vào việc đội ngũ của mình có nhiều người mà chạy qua làm khó cô.
Bốn người chơi tổ đội tham gia trò chơi… Để làm gì?
Ngân Tô nhìn người chơi có vẻ giống người chơi mới trong đội Lương Thiên Dậu. Anh ta luôn đi theo Lương Thiên Dậu, có chút lầm lì, ít nói, không có nhiều cảm giác tồn tại.
Mà Lương Thiên Dậu cùng với hai người chơi khác trong đội ngũ, sẽ luôn có một người thay phiên nhau theo dõi người này.
Nói chính xác hơn thì đó không phải theo dõi mà chính là bảo vệ.
Nhìn cách bọn họ chung đυ.ng là có thể loại trừ được việc giám sát.
Nếu thế thì tại sao lại phải hao tâm tổn sức đi bảo vệ một người chơi mới?
Trong đầu Ngân Tô chợt nảy ra một ý —— Kỹ năng thiên phú!
Bọn họ muốn lấy kỹ năng thiên phú.
Điều kiện để người chơi có thể lấy được kỹ năng thiên phú vô cùng hà khắc, chỉ có những người chơi có đủ cả sự may mắn và trí thông minh mới có thể lấy được nó.
Nhưng nếu có thể tổ đội thì rất dễ lấy được kỹ năng thiên phú.
Ví dụ người chơi có kinh nghiệm đưa người chơi mới vào phó bản, người chơi có kinh nghiệm sẽ giúp người chơi mới loại bỏ các mối nguy hiểm xung quanh, sau khi tìm được manh mối về chìa khóa qua ải thì sẽ để cho người chơi mới kia lấy chìa khóa vượt qua phó bản đầu tiên.
Điều cần thiết duy nhất trong phó bản lúc này chính là sự may mắn.
Cần phải tiến vào một phó bản chưa người chơi nào vượt qua được.