Ôn Giản Ngôn cảm thấy lòng bàn chân ớn lạnh.
“Sao vậy?”
Thấy hắn mãi không nhúc nhích, Tô Thành có chút căng thẳng hỏi.
Ôn Giản Giản lấy lại bình tĩnh, cố gắng dùng chất giọng đều đều trả lời: “…Không có việc gì.”
Dù thế nào đi chăng nữa thì chuyện gì nên đến vẫn phải đến.
Hắn hít sâu một hơi rồi dùng sức đè tay nắm cửa.
Một tiếng “răng rắc” vang lên, khóa cửa xoay xuống, ván cửa nương theo dòng lực trượt vào bên trong.
Trong phòng tối đen như mực.
Bóng tối dày đặc chảy xuôi không theo quy luật, che phủ mọi thứ trong màn đêm đen.
Ánh đèn hành lang len theo khe cửa tràn vào, miễn cưỡng xua tan bóng tối, rọi sáng một góc phòng.
Ngay bên ngưỡng cửa có một bóng người đen xì đang đứng yên.
Ôn Giản Giản Ngôn giật mình sợ hãi, lùi lại mấy bước tránh xa khung cửa.
Từ trong cuống họng Tô Thành bật ra một tiếng kêu rên run sợ, sau đó bị ép trở về.
Anh ta chuệnh choạng lui về sau, suýt chút tự mình vấp ngã.
Ván cửa mất lực khống chế phát ra tiếng kêu “kẽo kẹt” rồi từ từ mở vào trong.
Nương theo ánh đèn hành lang có thể thấy được rất nhiều người đứng trong phòng.
Hoặc cao hoặc thấp, hoặc xa hoặc gần.
Tuy nhiên tất cả đều không nhúc nhích mà chỉ lẳng lặng đứng trong bóng tối, như thể đã sớm hòa mình làm một vào màn đêm, vừa liếc mắt qua đã khiến da đầu người khác tê rần.
Tô Thành nghe được tiếng răng va lập cập của mình, sống lưng túa ra một lớp mồ hôi lạnh.
Cơ thể anh ta căng cứng, chuẩn bị tư tưởng chạy trốn ngay tức thì.
Khóe mắt Tô Thành bỗng liếc thấy người bên cạnh nhúc nhích, khiến trái tim anh ta như muốn nhảy vọt lên trên cuống họng:
“Đừng…”
Chàng trai phảng phất như không nghe thấy, hắn không thèm quay đầu mà bước thẳng về phía cửa.
Bước chân của hắn rất nhẹ, chạm trên mặt đất cũng không nghe thấy tiếng vang nhỏ nào.
Dáng người thon dài hơi khom thành hình cung, giống như loài mèo đang chờ thời cơ phát động công kích.
Ôn Giản cẩn thận đi về phía trước, từng bước áp sát căn phòng.
Cách đó không xa, giữa lằn ranh mơ hồ của ánh sáng và bóng tối, những bóng người kia lặng lẽ đứng sâu trong góc phòng.
Bóng chồng lên bóng đen xì, giống như từng khuôn mặt đang thò ra nhìn trộm bên ngoài, lẳng lặng chăm chú nhìn bọn họ, kiên nhẫn chờ đợi con mồi rơi vào cạm bẫy.
Đầu Tô Thành căng thẳng như muốn nổ tung.
Anh ta vô thức nín thở, run sợ nhìn cảnh tượng trước mặt.
Chẳng mấy chốc Ôn Giản Ngôn đã đi tới bên cửa.
Hắn không hấp tấp bước vào phòng luôn mà dùng một tay chống lên vách tường, sau khi chắc chắn toàn bộ cơ thể đều ở bên ngoài thì Ôn Giản Ngôn mới thò tay còn lại vào bóng tối, sờ soạng vách tường…
Tô Thành nghe thấy tiếng hít sâu của bản thân.
“Tạch”.
Một tiếng vang nhỏ thoảng bên tai, anh sáng rọi xuống xua tan bóng tối dày đặc, lập tức chiếu sáng toàn bộ căn phòng.
Dưới luồng ánh sáng, tất cả mọi thứ đều hiện lên rõ ràng.
Căn phòng rộng lớn không có bàn ghế, chỉ có một vài giá vẽ lộn xộn cùng với những bức tượng thạch cao trong những tư thế bất động khác nhau, đứng ở từng góc lớp học.
“……”
Tô Thành ngẩn người.
Hóa ra…!mấy bóng đen kia là tượng thạch cao à?
Bóng hình khủng bố ở ba tầng bên dưới dần tiến sát, tuy nhiên tầng bốn lại quá mức vắng vẻ, dưới bầu không khí đầy tính ám chỉ như vậy càng làm anh ta hoàn toàn không thể suy nghĩ theo hướng vô hại.
Sự thật thình lình ập qua khiến Tô Thành cảm thấy hơi mờ mịt, như thể có một luồng khí nghẹn trong lồng ngực không thông.
Ôn Giản Ngôn chầm chậm thở hắt một hơi.
Lòng bàn tay hắn ẩm ướt dính nhẹp.
Vừa rồi cơ thể hắn đã lập tức muốn xoay người bỏ chạy, nhưng mà đại não lại theo thói quen bình tĩnh suy ngẫm.
Nếu như mở căn phòng này ra sẽ phải chết ngay lập tức, vậy thì cái gọi là “nhiệm vụ đạo cụ ẩn” sẽ không có khả năng hoàn thành.
Hơn nữa, từ một vài chi tiết trong cuốn nhật ký của Từ Viện, có thể nhận ra cô là một học sinh chuyên về mỹ thuật.
Ôn Giản Ngôn đã mơ hồ đoán được thân phận của bóng đen, do đó mới dứt khoát làm hành động trên.
Tô Thành hoàn hồn, anh ta bước lên phía trước, vừa kinh ngạc vừa thán phục vỗ vai khen ngợi Ôn Giản Ngôn:
“…Trâu bò!”
Không hổ danh là nhân tài đất nước được đào tạo chuyên nghiệp, giữa bầu không khí quỷ dị ban nãy mà còn có thể bình tĩnh quan sát đưa ra phán đoán chính xác.
Ôn Giản Ngôn bị vỗ suýt chút loạng choạng, tí nữa thì không giữ nổi vẻ mặt giả vờ.
“……”
Mặc dù hắn đã đoán được trong phòng không có mối nguy hiểm lớn, nhưng điều đó không có nghĩa là hắn không sợ.
Bây giờ chân hắn vẫn còn mềm, may mà vừa rồi hắn vịn tường nên mới không để lộ cảm xúc chân thật.
Ôn Giản Ngôn căng mặt, bày vẻ cao thâm khó dò: “Đi vào.”
Tô Thành gật đầu.
Trong phòng bật đèn, mỗi một ngóc ngách đều được hiện lên rõ ràng, cuối cùng nỗi sợ lúc trước cũng tan thành mây khói.
Tô Thành là người đầu tiên vào trong.
Bởi vì anh ta đang đi đằng trước nên không thấy, ở phía sau mình, thanh niên vừa rồi còn nghiêm túc vịn tường bỗng lảo đảo mất trọng tâm, lén lút hoạt động đôi chân hơi tê dại, sau đó mới cất bước đi theo.
“Anh Tiểu Ôn, tủ đồ anh muốn tìm là bao nhiêu?”
Tô Thành đứng trước một dãy ô tủ ở cuối phòng, cất cao giọng hỏi.
“368.”
Ôn Giản Ngôn đáp.
Tô Thành nhanh chóng quét qua tủ đồ trước mắt, hai mắt sáng ngời chỉ vào góc phòng: “Ở đây!”
Giờ phút này Ôn Giản Ngôn đã khôi phục hoàn toàn dáng vẻ lạnh lùng xa cách ban đầu.
Hắn đi theo hướng ngón tay Tô Thành chỉ, đứng trước ô tủ rồi móc chìa khóa từ trong túi ra, dùng chiếc chìa khóa rỉ sét tra vào ổ.
Chỉ nghe thấy tiếng “rắc” nhỏ vang lên, cửa tủ được mở.
Ôn Giản Ngôn hít sâu một rồi kéo nhẹ cánh cửa.
Một mùi máu tươi cổ quái ập thẳng vào mặt, Ôn Giản Ngôn bị sặc nghiêng mặt sang bên khác, lập tức nín thở theo bản năng.
Sau khi thích ứng với mùi hương này, hắn tập trung nhìn vào trong tủ.
Bên trong ô tủ phủ kín những đường vân màu đỏ đen gồ ghề, dưới ánh đèn sau lưng chiếu rọi, lộ ra cỗ âm trầm quỷ dị.
Mô hình xương bị cuộn tròn nhét trong ngăn tủ, giống như một loại tế đàn cổ quái nào đó.
Giữa vòng tròn là một đống lông mềm mại, trên lớp lông màu nâu vàng còn đọng những vệt máu nâu.
Mùi máu thối rữa tỏa ra từ chỗ này.
Là một tấm da mèo bị lột tươi.
Ôn Giản Ngôn cảm thấy da đầu mình run lên.
“Vãi đái, đây là ngăn tủ của Từ Viện hả?! Mấy thứ đồ bên trong quá tà ác.”
“Chắc không phải đâu.
Có lẽ là ngăn tủ của kẻ chiếm lấy thân phận Từ Viện.
Mọi người xem tấm da mèo kia coi, chắc chắn là bị người lột xuống.”
“Chờ chút.
Tôi nhớ Từ Viện từng viết trong nhật ký rằng cô ấy đã nghe thấy tiếng tí tách nhỉ? Vậy chẳng nhẽ người giả mạo cô ấy đã xách theo tấm da mèo bị lột, còn âm thanh cô ấy nghe được chính là tiếng máu nhỏ xuống sàn nhà?”
“…Tôi dựng tóc gáy với bắt đầu thấy phấn khích rồi đó.”
“Hơn nữa tôi vừa dùng điểm tích lũy để đổi một gợi ý cốt truyện.
Có vẻ đây là tuyến thời gian xảy ra cốt truyện sớm nhất, hơn nữa còn liên quan đến đạo cụ ẩn cấp S.
Phỏng chừng tuyến đường này có thể liên quan đến tới trung tâm cốt lõi của toàn bộ phó bản.”
“Cái đền đệt! Đừng bảo hắn ta sẽ là người đầu tiên mở khóa 100% phó bản!”
“Áu áu áu, streamer đỉnh của chóp!”
Đúng lúc này, ánh mắt Ôn Giản Ngôn bị một thứ sâu trong hộc tủ thu hút.
Đó là một quyển sổ nhỏ bìa da màu đen nhăn nhúm mỏng tanh, mép bìa cong lên để lộ vết máu màu nâu sẫm.
Ôn Giản Ngôn thò tay vào lấy cuốn sổ, bắt đầu lật nhanh.
Tô Thành đứng bên cạnh, dùng một tay bịt mũi chặn mùi hôi thối.
Sự tò mò mãnh liệt đã thôi thúc anh ta tiến về phía trước thò đầu vào tủ.
Nhưng mà anh ta còn chưa kịp nhìn thì khóe mắt bỗng tia thấy có thứ gì đó đang di chuyển nhẹ ở phía sau.
“?!”
Tô Thành nhảy dựng lên như chim sợ cành cong rồi quay phắt đầu.
Căn phòng rất yên tĩnh.
Ánh sáng rực rỡ rọi xuống từ đỉnh đầu, chiếu sáng các vệt màu khô dưới đất, giá vẽ được phủ vải trắng và bức tượng thạch cao bất động.
Không có thêm cái bóng nào, cũng không có bất cứ nơi nào để ẩn núp, tất thảy đều hiện lên trước mặt một cách rõ ràng.
Bên tai chỉ có tiếng lật giấy của Ôn Giản Ngôn.
Nhưng mà không hiểu vì sao, Tô Thành bỗng cảm thấy thần kinh dần căng chặt, lòng bàn tay túa mồ hôi, cảm giác khủng hoảng không thua kém gì ngoài hành lang lúc nãy.
Không, thậm chí nó còn mạnh hơn.
Anh ta buộc bản thân phải quét mắt nhìn quanh lớp học trước mặt.
Khoan đã…!Những bức tượng thạch cao kia, có phải vừa rồi chúng đang ở trong tư thế này không?
Không biết kể từ khi nào, đám tượng thạch cao xoay mặt về mọi hướng đã bắt đầu…
Đồng loạt nhìn về phía này.
Ánh đèn lạnh lẽo từ trên đỉnh đầu chiếu xuống, đáp lên đường nét ngũ quan tượng thạch rồi tạo thành những vệt bóng sâu.
Từng khuôn mặt trắng bệch với hốc mắt không có đồng tử đang lặng lẽ nhìn bọn họ.
Mặc dù bọn nó vẫn bất động, song Tô Thành cũng không dám coi chúng như món đồ trang trí vô hại.
Anh ta nuốt nước bọt há miệng thở dốc: “Tôi, tôi nói…”
Tô Thành bị chất giọng khàn khàn của bản thân dọa sợ.
Ôn Giản Ngôn cúi đầu nghiêm túc đọc cuốn sổ nhỏ trong tay.
Càng nhìn lông mày hắn càng nhíu chặt.
Một tay hắn lật trang giấy, một tay cẩn thận di chuyển bộ xương động vật bị cuộn tròn trong ngăn tủ, chuyên chú đến độ không nghe thấy tiếng gọi của Tô Thành.
Tô Thành dùng chất giọng hơi biến điệu nói: “Có phải chúng ta nên đi không?”
Động tác của Ôn Giản Ngôn dừng lại, thoát khỏi trạng thái tập trung.
Đúng lúc này, bên tai bỗng vang lên một tiếng “tách” rõ ràng.
Hắn khẽ giật mình, vô thức quay đầu về phía phát ra âm thanh.
Không biết từ khi nào, dưới tấm da mèo chảy ra một đống máu tươi, chỗ máu tanh hôi màu đỏ chậm rãi lan ra viền ngoài bộ xương, chảy xuống dọc theo mép tủ…
“Tách”.
Có vẻ như đã phá hủy tế đàn thành công.
Mặc dù tất cả đều tiến hành thuận lợi theo ý hắn, nhưng…!
Nhìn dòng máu chảy xuống dưới đất, Ôn Giản Ngôn không khỏi có chút rùng mình.
Rốt cuộc bản thân làm đúng hay sai thì chỉ có tương lai mới biết được.
Lúc này, chất giọng biến điệu của Tô Thành lại vang lên: “Cái đó…”
Ôn Giản Ngôn quay đầu.
Hắn lập tức gần như quên cả thở, cảm giác tê dại chạy dọc khắp sống lưng.
Phóng mắt nhìn qua, từng bức tượng thạch cao đứng im trong phòng đang đồng loạt chặn đường ra ngoài, khuôn mặt trắng bệch của chúng xoay thẳng về hướng hai người.
Rõ ràng cánh cửa gần trong gang tấc bỗng hóa xa xôi.
Số lượng tượng thạch ban nãy có nhiều đến vậy sao?
“Rắc…”
Tiếng đá nứt nhẹ vang lên, khuôn mặt tượng thạch xuất hiện những vết nứt nhỏ, như thể có thứ gì đó bên dưới đang cố thoát ra ngoài.
“Rắc rắc…”
Mảnh vụn thạch cao trắng như tuyết rơi xuống, cánh tay tượng thạch chậm rãi nâng lên.
Vết nứt càng ngày càng rộng, tượng thạch duỗi tay về phía hai người….
Mặt mũi Tô Thành tái mét, anh ta nhấc chân chuẩn bị cắm đầu xông ra ngoài.
Đột nhiên một cỗ lực mạnh từ sau lưng kéo anh ta lại: “Chờ đã.”
Tô Thành sửng sốt, vô thức nhìn về phía mình chuẩn bị đặt chân…!Không biết từ khi nào mà mặt đất đã biến thành màu xám trắng mềm mại, dường như có thứ gì đó khẽ cựa quậy ở bên dưới, giống như thạch cao nung chảy.
Nom thấy Tô Thành lùi bước, không hiểu vì sao khuôn mặt tượng thạch lại lộ vẻ thất vọng.
Toàn thân Tô Thành lạnh toát.
Bây giờ anh ta biết rõ thứ trong tượng thạch cao kia là gì rồi.
Một khi giẫm lên, chắc chắn anh ta sẽ bị kéo vào, sau đó trở thành một thành viên của chúng nó.
Phạm vi chuyển động của đám tượng thạch ngày càng rộng, bột thạch cao vụn vừa chạm đất, lập tức nhuộm một vùng nhỏ xung quanh thành màu xám trắng mềm mại quỷ dị.
Mặt đất biến dạng nhúc nhích, vô số thạch cao như từ dưới đất chui lên.
Càng ngày càng nhiều.
Bình luận tràn đầy thổn thức, bầu không khí nhiệt tình tung hô thổi phồng lúc trước bỗng quay ngoắt, chỉ còn mấy tiếng kêu than.
“Chậc chậc chậc, toi rồi toi rồi.”
“Đợt này phải diệt toàn đoàn mới vừa lòng.”
“Hầy, tiếc chết mất.
Mặc dù hồi trước cũng có người chơi chạy đến phòng học này, nhưng lấy được nhiệm vụ đạo cụ cấp S thì tên kia vẫn là người đầu tiên.”
“Má nó, kiểu này phải chờ đến đời tháng năm nào mới có streamer tiếp theo tìm được manh mối như hắn.”
“Thôi, lầu trên đừng tiếc nữa.
Nếu không phải vì lúc nãy streamer mất quá nhiều thời gian kiểm tra ngăn tủ thì đã không tạo cơ hội cho đám tượng thạch phát triển.
Bây giờ mặt đất cũng sắp không còn chỗ đặt chân, thử hỏi sao không bị diệt toàn đoàn?”
“Chuẩn không cần chỉnh.
Tên streamer kia chỉ dựa vào ăn may mới qua được mấy cửa trước, hắn tưởng bản thân trâu bò thật sao? Được việc thì ít mà hỏng việc thì nhiều.
Ông mày đã nhìn thấu từ lâu rồi, loại streamer không muốn đi theo con đường bình thường đều xanh cỏ sớm.”
Ôn Giản Ngôn không biết gì về những thay đổi của bình luận.
Hắn chăm chú nhìn đầm lầy màu xám sắp tràn qua, trên mặt lộ nét suy tư.
Đột nhiên Ôn Giản Ngôn di chuyển, nhưng phương hướng không phải cánh cửa trước bị chặn kín.
Thanh niên nhấc đôi chân dài, xoay vọt về phía cửa sau phòng học…
Một pho tượng thạch cao trong đó chú ý thấy hành động của hắn, tốc độ nâng tay của nó nhanh hơn lúc trước, khớp xương hiện lên vô số vết nứt, năm đầu ngón tay trắng bệch vươn thẳng về phía sau lưng Ôn Giản Ngôn.
Trước khi nó kịp chạm vào người hắn…
“Tạch!”
Ánh đèn trong phòng học vụt tắt.
Nguồn sáng biến mất, trước mắt chỉ còn một màu đen xì.
Tô Thành hoang mang lo sợ đứng trong bóng đêm, anh ta không nghe thấy gì cũng chẳng nhìn thấy gì, không có vật gì phòng thân cũng không có cách nào chạy thoát, chỉ đành bất lực tuyệt vọng thở dốc, lẳng lặng chờ đợi cái chết giáng xuống đầu.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Bóng tối dày đặc tựa như chất lỏng, lại giống một tấm vải đen che trước mắt.
Ngoài tiếng tim đập loạn nhịp của bản thân vang bên tai thì xung quanh chìm vào khoảng lặng.
Tô Thành cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Tiếng động “răng rắc” do đám thạch cao chuyển động cũng biến mất, như thể ngay khi ánh đèn mất đi thì chúng nó cũng mất đi động lực hoạt động.
Nghĩ vậy, Tô Thành to gan nâng cao giọng hơn một chút:
“Anh, anh Tiểu Ôn? Anh có đó không?”
Xa xa, một tiếng “Ừm” bị bóp nghẹt vang lên từ đầu kia lớp học.
“Tượng thạch cao hoạt động dựa vào nguồn sáng hả?”
Tô Thành suy đoán.
“…Có vẻ là vậy.” Ôn Giản Ngôn dựa lưng vào cửa sau, chậm rãi thở phào một hơi.
Bình luận ban nãy còn thi nhau tiên đoán về cái chết của Ôn Giản Ngôn bỗng im bặt.
Vài giây sau, mấy bình luận khó hiểu lướt ngang qua màn hình:
“…Tôi không hiểu, sao streamer lại biết điều này?”
“Chỉ dựa vào việc bật đèn khi mở cửa? Có phải manh mối hơi ít không?”
“Có phải vừa rồi hắn ta dùng đạo cụ? Tôi không tin một người có thể suy luận ra điều này mà chỉ thông qua gợi ý bình thường.”
Ôn Giản Ngôn mở giao diện stream của mình.
Lần này hắn không vào khu bình luận như mọi khi mà mở ba lô đạo cụ.
Ngay trong khoảnh khắc sinh tử lúc nãy, có một âm thanh vang lên bên tai Ôn Giản Ngôn: “Chức năng gói quà tân thủ đã có hiệu lực.”
Nháy mắt khi lời nói kết thúc, tầm mắt của hắn bỗng sáng ngời.
Một giây sau, một dòng chữ nhỏ trong suốt hiện trên đỉnh đầu bức tượng thạch cao gần hắn nhất: [Tượng thạch cao ngưng tụ từ xác chết và oán khí, phương thức kích hoạt: ánh sáng]
Trên màn hình ảo trong suốt, không biết gốc mầm táo kia đã chạy tuốt lên cao từ lúc nào.
Khoảnh khắc nó xuất hiện, một đóa hoa táo trắng tinh rơi xuống.
Trước khi cánh hoa kịp chạm mặt đất đã biến mất tăm.
[Mở khóa giai đoạn tăng trưởng đầu tiên]
[Đóa hoa phá tan hư ảnh -1 số lượng còn lại: 0]
Xin lỗi phòng livestream, tao đã trách oan mày rồi.
Nếu biết gói quà tân thủ mày tặng còn chút hữu ích thế này thì tao thề, sau này tao sẽ không bao giờ gọi nó là món đồ chơi rách nát nữa.
Ôn Giản Ngôn vô cùng chân thành suy nghĩ.
Nhưng…!Mặc dù tượng thạch tạm thời không thể hoạt động thì điều này cũng không có nghĩa là nguy cơ được giải trừ.
Vừa rồi hắn đã thử qua, cửa sau không thể mở từ bên trong, lối thoát hiểm duy nhất là cánh cửa đằng trước.
Để tránh đám tượng và vũng lầy dưới đất trong tình huống có ánh sáng đã vô cùng khó, huống chi hoàn thành chuyện này trong bóng đêm càng là điều không thể.
Hiển nhiên Tô Thành cũng suy nghĩ giống vậy.
Anh ta lo sợ cất cao giọng nói: “Ừm…!Anh Ôn, tiếp theo chúng ta phải làm gì?”
Ôn Giản Ngôn: “…”
Ờ, đó là một câu hỏi hay và tôi cũng muốn biết câu trả lời.
Đúng lúc này, hắn bỗng cảm thấy có thứ gì đó ướt sũng quẹt qua mắt cá chân mình.
Lạnh lẽo nhớp nháp, khiến cho Ôn Giản Ngôn lập tức nổi da gà.
Hắn căng người run rẩy.
“…Meo meo.”
Dưới chân vang lên tiếng mèo.
Ôn Giản Ngôn thoáng sững sờ.
“….Tiểu Quất.” Hắn thăm dò hỏi.
Bé con mất đi da lông, máu chảy đầm đìa ướt sũng càng thêm nhiệt tình:
“Meo meo!”
Nó cắn ống quần của Ôn Giản Ngôn, kéo hắn đi theo một hướng nào đó.
Ôn Giản Ngôn lập tức nhanh trí.
Trước mắt là bóng tối duỗi tay không thấy năm ngón, tựa như bên trong đầm lầy khiến người ta ngạt thở, phải giãy dụa thò đầu ra bên ngoài.
Hắn cẩn thận di chuyển bước chân, nương theo lực đạo bé nhỏ bên dưới, từng chút bước cẩn thận đi về phía trước.
Mũi chân hắn va phải vật cứng, phát ra một tiếng “cộp” nhẹ.
Không giống thạch cao, thứ này giống kệ gỗ hơn.
“Meo meo.”
Bé con bên chân thúc giục.
Ôn Giản Ngôn dừng một chút, từ từ vươn tay về phía bóng tối trước mặt.
Đầu ngón tay chạm vào chất vải thô ráp và mềm mại, có vẻ như là…!giá vẽ?
Trong lòng Ôn Giản Ngôn mơ hồ có dự cảm.
Hắn kéo một góc tấm vải xuống.
Ngay giây tiếp theo, sau lưng đột nhiên vang lên tiếng thét thảm thiết dữ tợn chói tai.
Oán khí mãnh liệt khiến cho nhiệt độ không khí xung quanh giảm mạnh, tựa như vô số gai nhọn vô hình đâm vào lưng…
Ôn Giản Ngôn cắn chặt răng dùng sức, cuối cùng xốc mạnh tấm vải che giá vẽ lên.
Tiếng thét chói tai hệt như tiếng móng tay cào cửa kính lại to hơn, kèm theo đó là tiếng vật cứng vỡ tung tóe cùng tiếng đất đá rơi xuống sàn nhà!
Chẳng biết đã qua bao lâu, bên tai vang lên hai tiếng “xoẹt xoẹt”, ánh đèn trên đầu nhấp nháy mấy cái rồi dần khôi phục luồng sáng.
Lần này nó không còn sáng chói như lúc đầu mà giống ba tầng bên dưới hơn, mờ mờ nhạt nhạt, bởi vì dòng điện không ổn định mà chập chờn.
Trong phòng trống rỗng, tất cả các bức tượng thạch cao đều bị nổ tung thành từng mảnh nằm dưới sàn nhà, bụi trắng bay trên không trung kèm theo mùi máu.
Ôn Giản Ngôn cúi đầu nhìn tấm vải trước mặt.
Trên vải vẽ một cô gái trẻ tuổi trắng nõn thanh tú, mái tóc đen dài ngang vai cùng đôi mắt trong veo, giờ phút này đang mím môi cười bẽn lẽn.
Hắn chạm vào tấm vải.
Mềm mại, tinh tế, kèm với đó làm cảm giác khó chịu kỳ lạ, giống như da người.
[Ting! Chúc mừng streamer đã tìm thấy khuôn mặt của Từ Viện! Thưởng tích phân: 5000!]
[Cập nhật nhiệm vụ đạo cụ (sử thi): Mang khuôn mặt của Từ Viện trả về nguyên chủ.]
[Nhiệm vụ chính: Sau khi tắt đèn rời khỏi ký túc xá, khám phá khuôn viên trường học.
Mức độ hoàn thành: 100%, thưởng tích phân: 5000]
[Tiến độ khám phá phó bản: 71%, thưởng tích phân: 5000]
Một giây ngay sau khi con số này xuất hiện, một tràng nhạc thanh lịch dễ nghe vang bên tai Ôn Giản Ngôn, kéo hắn khỏi dòng suy nghĩ của mình.
Hắn ngẩng đầu lên trong sự ngơ ngác: “?”
Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Sao tự dưng lại chơi piano?
“Xin chúc mừng streamer số 789326qwk! Bạn có thể là người sẽ phá vỡ kỷ lục khám phá phó bản Trường cấp ba Đức Tài!”
Âm thanh máy móc thay đổi chất giọng, vui mừng tuyên bố:
“Bạn sắp làm nên lịch sử!”
Giờ phút này, bên ngoài quảng trường, trong đại sảnh phó bản “Trường cấp ba Đức Tài”, một phòng livestream trong đó bỗng lấy đà nhảy vọt lên, trực tiếp nhảy vào cuối bảng xếp hạng đơn được đặc biệt đề cử.
Vị trí tưởng chừng như không nổi bật nhưng lại khiến khán giả luôn theo dõi bảng xếp hạng đồng loạt sửng sốt.
Bảng xếp hạng đặc biệt này không bao giờ đề cử phó bản, chỉ chọn ra streamer có biểu hiện nổi bật nhất trong phó bản, thậm chí có khả năng phá vỡ kỷ lục phó bản nội bộ.
Sau đó di chuyển phòng live của họ ra khỏi đại sảnh phó bản, đặt lên quảng trường livestream.
Khán giả hứng thú bừng bừng ấn vào xem, tuy nhiên sau khi nhìn thấy tên phòng thì tất cả đều bị dọa cho ngu người.
…789326qwk?
Cái tên ngu ngốc này là sao?
Hay nói theo cách khác…
Khán giả lâp tức nghĩ tới một khả năng, sau đó đồng loạt trợn tròn mắt.
Khoan đã, chẳng lẽ streamer được hệ thống lựa chọn, cái người mà có khả năng cao sẽ phá vỡ kỷ lục vẫn là người mới chưa kịp đổi tên phòng live?!
Bọn họ đồng loạt mê man nhìn về phía màn hình.
[Phòng livestream 789326qwk]
[Trong phòng…]
[Phó bản: Trường cấp ba Đức Tài]
Dưới mấy hàng chữ nhỏ còn kèm theo khuôn mặt của chàng trai.
“??? Tôi chưa nhìn thấy người này bao giờ, chắc chắn là người mới nhỉ?”
“Chắc vậy, nhưng nom đẹp trai phết.
Chẳng lẽ là streamer dựa mặt ăn cơm?”
“Đã vừa đẹp trai lại vừa được lên bảng giới thiệu đặc thù, đùa nhau chắc?”
“Tính dựa vào mặt để lấy lòng người xem rồi qua cửa sao? Xùy, chán òm.”
Ngay khi mọi người bàn luận sôi nổi, hình ảnh trên màn hình khẽ động.
Ngũ quan thanh niên tuấn tú đoan chính, đôi mắt hẹp dài màu hổ phách hơi cong, giống như loài mèo đang nheo mắt.
Khóe môi hắn cười như không cười nhếch lên, mang theo một nụ cười nhẹ như xa như gần.
Hắn nhìn về phía mọi người nháy mắt mấy cái rồi ném một nụ hôn, mang theo cảm giác thú vị mê hoặc lòng người cùng khiêu khích.
Sau khi người mới lên bảng, hệ thống sẽ cắt một đoạn clip từ trong phòng livestream đặt vào vị trí giới thiệu, hòng thu hút nhiều khán giả hơn.
Mà đoạn clip của streamer này không phải giải mã cũng không phải phá tan vòng vây công kích.
Ấy thế mà lại là…!một nụ hôn gió?!
Khán giả vây quanh màn hình bỗng lặng thinh trong chớp mắt.
Vài giây sau, tiếng thảo luận lại vang lên.
“Tôi, tôi nghe thấy tiếng tim mình đập mạnh.”
“Cảm ơn phòng livestream, tôi cảm thấy mình có thể xách ghế ngồi coi rồi.”
“Em xin lỗi, em xin tự vả mặt.
Streamer dựa vào nhan sắc thì sao? Em xỉu.”
“Lên!”
Hết chương 10
Editor có lời muốn nói: Bạn nào bữa trước soát chính tả bên wattpad cho mình rồi xóa cmt ơi, bạn cứ cmt nhiệt tình lên nhé.
Bạn đừng sợ mình nghĩ cmt sửa lỗi là spam, mình chỉ sợ mình sửa nhiều rồi loãng thông báo bảng tin của các bạn thôi.
Thế nhé, nhà mình luôn hoan nghênh các cảnh sát chính tả và các chuyên gia gợi ý dùng từ.
Tất nhiên cái gì cũng dĩ hòa vi quý, tim mình thủy tinh nên góp ý nhẹ nhàng giúp mình nhé:333 Ai chửi mình khịa mình làm mình bật mode quạu chó rồi block thì ráng chịu ;;-;;.