Vân Bích Lam dẫn đầu đi đến trước bàn quay.
“Cậu còn chần chờ gì nữa?” Cô quay đầu nhìn Ôn Giản Ngôn đang đứng ở cửa, cất cao giọng gọi: “Vào mau đi.”
“…”
Ôn Giản Ngôn quét mắt nhìn mất tấm gương trong phòng, đoạn hắn hít sâu một hơi, kiên trì đến cùng đáp:
“Vào ngay đây.”
Hắn nhấc chân lên nện bước, cẩn thận bước vào bên trong, thận trọng di chuyển về phía trước, tìm một góc khuất không thấy gương soi đứng im.
Vân Bích Lam:???
Nhận thấy ánh mắt hoang mang của đồng đội, Ôn Giản Ngôn hắng giọng, mặt không đổi sắc mở lời: “Tôi mắc chứng trầm cảm nặng về ngoại hình, không thích soi gương cho lắm.”
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“?”
“???”
“Trầm cảm ngoại hình? Ông đây nhổ vào!”
“Ha ha ha ha ha ha, là vì bóng ma tâm lý nặng nề từ mấy phó bản trước vẫn còn phải không!”
Đồng đội: “…”
Xem mi đang nói những lời quàng xiên gì kìa.
Sau khi người cuối cùng trong đội bước vào phòng, cánh cửa chậm rãi tự động đóng lại, phát ra một tiếng “cạch” nhỏ.
Mọi người cũng dời lực chú ý khỏi biểu hiện quái gở của Ôn Giản Ngôn.
“Nhiệm vụ mở bàn quay là gì?” Elise hỏi.
“Để tôi xem nào,” Vân Bích Lam đi về bàn quay khổng lồ cách đó không xa, hai mắt nhìn hàng chữ nhỏ dưới nút. Cô khẽ giật mình, vẻ mặt lập tức đanh lại.
“Sao vậy?”
Văn Nhã chú ý tới sự thay đổi trong thái độ của Vân Bích Lam, dò hỏi.
Vân Bích Lam hít sâu một hơi, chầm chậm mở lời: “Chúc mừng bạn đã tìm thấy mật thất của Bloody Mary. Truyền thuyết kể rằng, vị nữ công tước cổ xưa đã tắm máu tươi để gìn giữ tuổi thanh xuân. Hằng đêm bà ta sẽ đến nơi này thưởng thức thân hình trắng nõn xinh đẹp của mình.”
Giọng nói của nghiêm túc trầm thấp dần dần hạ nhỏ:
“Nhiệm vụ của bạn: chuẩn bị bồn tắm cho Nữ công tước.”
Mọi người giật mình nháo nhác nhìn nhau.
“Nhìn kìa!” Elise hít hà một hơi, tay chỉ vào nơi thông đạo sâu nhất do gương tạo thành.
Mọi người đều nhìn sang chỗ cô, đồng tử không khỏi hơi co rụt lại.
Chỉ thấy sâu trong hành lang có đặt một chiếc bồn tắm khổng lồ. Bồn tắm được thiết kế theo phong cách cổ điển phương Tây, các cạnh chạm khắc bằng vàng tinh tế, trông có vẻ đắt tiền lạ thường.
Mà ở sâu trong bồn tắm là một bộ thi thể khô sống động như thật.
Mái tóc dài và khô héo trên đầu xõa xuống, làn da khô quắt mất độ ấm bao phủ phần xương sườn trơ ra, hốc mắt đen ngòm trống rỗng, vẻ mặt như thể đang dữ tợn gào thét trước khi bỏ mạng.
“Cho nên… nhiệm vụ này muốn chúng ta đổ máu?”
Elise thận trọng hỏi.
“E rằng là vậy.”
Vân Bích Lam tiến lên kiểm tra độ sâu bồn tắm bằng trực quan, lông mày càng nhíu chặt lại:
“Ít nhất phải rút khô máu hai người mới có thể miễn cưỡng lấp đầy nửa người dưới Nữ công tước.”
Mọi người thoáng ngừng hô hấp, bầu không khí bỗng trở nên áp lực.
Nếu như nhân số đủ nhiều, không chừng bọn họ có thể thông qua nhiệm vụ mà không ai chết. Nhưng dưới tình huống tiểu đội chỉ có bốn người mà còn gặp phải nhiệm vụ như vậy, rõ ràng bọn họ cần dùng mạng người thay thế.
Theo quy tắc trong phòng ban đầu, xác suất của một nhiệm vụ giống trên chỉ là 5%.
Mặc dù họ đã chuẩn bị tâm lý gặp trường hợp này, song không ai ngờ nhiệm vụ đầu tiên của họ lại chính là nó.
“Mẹ kiếp.”
Vân Bích Lam nghiến răng: “Chúng ta cũng đen đủi ghê.”
Văn Nhã thở dài gật đầu:
“Thiết lập lại đi.”
May mà bọn họ đã mở bảo rương trong căn phòng trước, lấy được kẹo dâu có thể thiết lập lại nhiệm vụ trên bàn xoay, đạt được một con đường sống, không đến mức bị buộc phải giết lẫn nhau trong gian phòng này bởi nhiệm vụ đầu tiên.
“Mọi người đều đồng ý chứ?” Vân Bích Lam ngước mắt nhìn đồng đội.
Không ai phản đối.
“Được, vậy tôi sẽ…” Vân Bích Lam bước lên chuẩn bị kích hoạt đạo cụ. Nhưng đúng lúc này, Ôn Giản Ngôn vẫn luôn im lặng đột nhiên lên tiếng:
“Để tôi làm cho.”
“?”
Mọi người sửng sốt đồng loạt quay đầu nhìn hắn.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“?!”
“???!!!”
“Không!!! Vợ ơi!!! Dừng lại!!! Chuyện tâm linh không đùa được đâu!!”
“Mau lên, đứa nào mau giữ hắn lại!! Đừng để hắn chạm vào đạo cụ!!!”
“Một cái đề nghị đã suýt chút tiễn đồng đội vào lòng đất, bây giờ còn muốn đích thân ra tay?!”
“Quý trọng sinh mệnh, rời xa may mắn cấp E!”
Ôn Giản Ngôn cũng không biết đống bình luận lũ lượt trong phòng livestream của mình. Hắn nhìn về phía Vân Bích Lam, hỏi: “Được chứ?”
“… Tất nhiên là được.”
Vân Bích Lam chớp mắt. Mặc dù có chút khó hiểu song cũng không có lý do khước từ.
Ôn Giản Ngôn đi qua nhận viên kẹo dâu tây từ tay đối phương.
Theo cách sử dụng ngoài in ngoài vỏ kẹo, hắn bóc vỏ kẹo, đặt viên kẹo màu hồng nhạt vào mồm. Vị chua chua ngọt ngọt nhanh chóng lan tỏa khắp khoang miệng.
Một giây sau, giọng nữ quen thuộc lúc đầu vang lên trong phòng:
“Ting ting! Xin chúc mừng bạn đã sử dụng đạo cụ: kẹo dâu tây! Nhiệm vụ bàn quay đã được làm mới!”
Chỉ nghe thấy “ầm” một tiếng, tờ giấy treo trước bàn quay bị kéo trở về, tờ giấy thứ hai được phun ra.
Ôn Giản Ngôn liếm viên kẹo tròn lẳn trong miệng mình rồi đi về phía bàn quay.
Hắn tự có tính toán riêng trong việc thiết lập lại nhiệm vụ.
Trước đây hắn vẫn không muốn thừa nhận bản thân xui xẻo, mà bây giờ, hiển nhiên nó đã không phải là chuyện hắn không thừa nhận là được bỏ qua.
Mặc dù dựa theo xác suất, tỉ lệ roll phải nhiệm vụ tiếp theo trí mạng là rất thấp, nhưng dưới vầng hào quang đen đủi khó giải thích này, thêm cái 5% nữa không phải là không được.
Chẳng qua căn cứ vào kinh nghiệm trước đây của Ôn Giản Ngôn, hắn thường là mục tiêu ăn gậy của Nữ thần may mắn. Có lẽ lần này vì hắn vẫn không chủ động lựa chọn, cho nên cây gậy liền biến thành sát thương diện rộng.
Còn không bằng hắn ăn gậy trực diện cho rồi.
Nếu đã thế thì phải dứt khoát làm đến cùng.
Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, ngước mắt nhìn mình trong gương.
Dù sao trước kia hắn bị nhắm vào đâu chỉ một lần.
Hắn nghiến răng nở nụ cười hung tợn.
Đến đây, coi ai sợ ai!
Ôn Giản Ngôn bước lên phía trước, cụp mắt nhìn tờ giấy rồi đọc thành lời nội dung bên trên:
“Nhiệm vụ: Triệu hồi Bloody Mary.”
“Xin mời lựa chọn người làm nhiệm vụ đi một mình vào căn phòng bí mật, đóng cửa tìm một ngọn nến trong ngăn kéo cạnh bồn tắm, sau đó đứng trước gương lặp lại “Bloody Mary” ba lần.”
Vân Bích Lam trợn tròn mắt: “Đây là…”
“Nhiệm vụ đơn lẻ.” Văn Nhã hít sâu một hơi, đanh mặt tiếp lời.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“Vãi chưởng…”
“Vãi chưởng…”
“Đúng là mi có khác!!!”
“Nhưng sao tôi cứ cảm giác chó lừa đảo không hề kinh ngạc chút nào, là do tôi hoa mắt sao?”
Trong quy tắc phòng ban đầu cũng từng đề cập tới nhiệm vụ này, xác suất xuất hiện thậm chí còn thấp hơn cả nhiệm vụ vừa rồi, chỉ có 1% khả năng rút trúng, kết quả lại bị Ôn Giản Ngôn rút trúng thật…
Đây là vận may của khỉ gì thế!!!
Ôn Giản Ngôn vô cảm ngước mắt lên.
Ha.
Hắn biết ngay mà.
Ôn Giản Ngôn quay đầu nhìn đồng đội, thái độ vô cùng tự nhiên: “Nếu đã như vậy mọi người cứ ở bên ngoài chờ tôi là được.”
“Nhưng…”
Vân Bích Lam tiến lên một bước với vẻ mặt hơi phức tạp.
“Nhưng mà,” Ôn Giản Ngôn dửng dưng nhún vai, nhẹ nhàng lên tiếng: “nhiệm vụ một người chỉ cần một người hoàn thành đúng không?”
Hắn liếm viên kẹo trong miệng, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Hành lang và cầu thang lập thể xuyên qua không trung, đan xen vào nhau, cách đỉnh đầu không xa là phòng mấy người Tóc Vàng vừa tiến vào.
Ngay cả khi đã bước vào hạng mục thì Ôn Giản Ngôn vẫn luôn để ý hướng đi của mấy người kia trong tầm mắt.
Bọn chúng vừa mới vào căn phòng kia chưa được bao lâu, hẳn là sẽ không rời đi quá sớm.
Ôn Giản Ngôn quay đầu nhìn mấy người khác, chỉ vào căn phòng kia nói: “Sau khi tôi vào mọi người phải theo dõi nó. Nhất định phải xem bọn họ đi ra còn lại mấy người và đi đâu.”
Nếu để mất dấu ở đây, sau này tìm kiếm sẽ rất khó.
Ba người gật đầu: “Chúng tôi hiểu rồi.”
Sau khi bàn giao nhiệm vụ, Ôn Giản Ngôn rời tấm mắt. Đoạn hắn hít một hơi thật sâu, bước vào căn trong căn phòng gương chứa xác.
Không khí ngập ngụa mùi thối nát, xác ướp vẫn nằm bất động trong bồn tắm, giữ nguyên dáng vẻ hung tợn và há to miệng khiến người ta thấy ớn lạnh.
“Két…”
Cánh cửa sau lưng Ôn Giản Ngôn đóng lại, ngăn trở tầm mắt lo lắng của ba người.
Mật thật không hổ danh là mật thất.
Vào khi cánh cửa đóng lại, tất cả ánh sáng đều bị chặn ở bên ngoài, xung quanh đột nhiên chìm vào bóng tối đen kịt duỗi tay không thấy năm ngón.
Bên tai lặng thinh.
Cho dù âm thanh hay ánh sáng đều bị ngăn ở bên ngoài, chỉ có thể nghe được tiếng hít thở của bản thân vang bên tai.
Quả thực cứ như hắn đã bị gạt bỏ khỏi thế giới.
Trong căn phòng tối tăm nhỏ hẹp thế này, việc ở một mình cùng bộ xác khô thực sự khiến người ta mang áp lực tâm lý rất lớn.
Ôn Giản Ngôn mò mẫm lấy điện thoại di động trong túi áo mình ra rồi mở đèn pin.
Ánh đèn sáng lên lập tức được phản chiếu bởi những tấm gương xung quanh, xua tan bóng tối dày đặc trong phòng.
Thiếu niên đứng lẻ loi giữa căn phòng tối, ánh đèn flash từ điện thoại di động trong tay là nguồn sáng duy nhất. Những tấm gương từ mọi hướng phản chiếu những khuôn mặt khác nhau của hắn, từng ảnh ảo đều cùng chuyển động đồng bộ.
Ôn Giản Ngôn ngước mắt, vô thức nhìn vào trong giương, đáy lòng giật thót một cái, hô hấp cũng không khỏi nghẹn lại.
Trong bồn tắm lớn phía sau hắn, không biết thi thể khô quắt dữ tợn kia đã quay đầu lại từ lúc nào.
Hốc mắt đen ngòm của nó nhìn thẳng vào gương, dường như đang nhìn chằm chằm vào hắn. Hàm dưới của bộ thi thể mở to, không hiểu sao khiến người ta sinh ảo giác nó đang nở một nụ cười quỷ dị.
“…”
Má ơi.
Hù chết người mất.
Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi buộc bản thân phải trấn định.
Hắn kiểm tra ba lô của mình để chắc chắn rằng các đạo cụ đã được chuẩn bị đầy đủ, sau đó hắn mới tiến lên, cố gắng không nhìn chăm chú vào xác chết. Ôn Giản Ngôn mở ngăn kéo dưới bồn tắm theo chỉ thị của nhiệm vụ, quả nhiêm tìm thấy diêm và nến trong ngăn kéo cuối cùng.
Hắn cắm cây nên lên giá cắm nến trước bàn trang điểm và quẹt diêm.
“Phụt.”
Ngọn lửa màu đỏ vàng bùng lên, ngọn nến cũng được thắp sáng.
Hắn ngẩng đầu nhìn vào gương.
Ở phía sau hắn là bộ thi thể nằm im lìm trong bồn tắm, làn da khô quắt dính chặt vào xương, dường như nó đang chờ đợi điều gì.
Không gian thật sự quá đỗi chật hẹp, tạo cho người ta cảm giác ngột ngạt.
Ôn Giản Ngôn chậm rãi thở ra một hơi.
Bất kể thế nào phó bản ắt hẳn sẽ tiệt đường sống của hắn, bây giờ chỉ đành đi bước nào hay bước nấy.
Hắn nhìn chăm chú bản thân trong gương, chậm rãi mở lời:
“BLOODY MARY.”
“BLOODY MARY.”
Ánh nến màu vàng đỏ hắt lên khuôn mặt trắng nõn của thiếu niên chia đường nét khuôn mặt hắn thành những vùng sáng tối, dường như sâu trong đôi mắt nhạt màu có hai tia lửa nhảy nhót, cùng với đó là hình ảnh cây nến lập lòe.
Giọng nói của hắn ngây ngô hơi khàn, cuối cùng lặp lại: “BLOODY MARY.”
“Vù.”
Không hiểu vì sao ở trong căn phòng hoàn toàn khép kín đột nhiên có một cơn gió mang mùi thối rữa thổi qua, nháy mắt thổi tắt ngọn nến.
Trong lúc Ôn Giản Ngôn sững người, âm thanh hệ thống quen thuộc vang bên tai hắn:
[Ting, phát hiện điều kiện thỏa mãn, nhiệm vụ nhánh ẩn đang được mở ra…]
[Chúc mừng streamer đã kích hoạt cảnh: Cuộc chiến truy đuổi (debuff: tất cả đạo cụ bị vô hiệu hóa)]
[Đếm ngược cảnh quay: 03:00]
Cuộc chiến truy đuổi?!
Bắt hắn tiến hành cuộc chiến truy đuổi trong một căn phòng nhỏ hẹp như vậy?!
Hơn nữa còn trong tình huống tất cả đạo cụ bị vô hiệu hóa…
Cái thiết kế này bị dở hơi à!
Ôn Giản Ngôn tức muốn chửi thề.
Hắn dùng tốc độ nhanh nhất xoay người, lùi bịch bịch về phía sau vài bước cách xa bồn tắm.
Một giây sau, cơn gió kỳ lạ biến mất. Qua một vài giây ngắn ngủi, ngọn nến lại được thắp sáng.
Ánh nến chiếu sáng khắp cả căn phòng.
“Tách tách…”
Chất lỏng nhớp nháp chảy ra.
Bên trong bồn tắm cách đó không xa, không biết chất lỏng màu đỏ đã được chứa đầy từ lúc nào. Dưới ánh nến lập lòe, có thể thấy rõ những gợn nước màu đỏ sậm.
Một người phụ nữ sở hữu khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp đang nằm im giữa bồn tắm, con ngươi bà ta lóe lên ánh sáng yêu dị, mái tóc dài ướt sũng đáp trên bờ vai mảnh mai trắng nõn. Một loại vẻ đẹp tàn khốc yêu diễm toát ra từ người bà ta, gần như có thể khiến tất cả đàn ông mê muội.
“Ào ào…”
Bà ta từ từ đứng dậy.
Máu nhớt trườn dọc theo làn da trắng nõn rồi nhỏ vào bồn tắm.
Dáng người bà ta đẫy đà no đủ, lay động lòng người.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“Áu áu áu áu! Là người đẹp, là chị đẹp kìa!”
“Mẹ nó, dáng người này đẹp thật đấy! Tự nhiên tôi muốn thay thế streamer qua màn!”
“Hu hu hu, cục cưng mau nhắm mắt vào, cưng còn nhỏ tuổi không thể xem mấy cảnh tượng kích như vậy!”
Hai mắt Ôn Giản Ngôn nhìn chằm chằm người phụ nữ cách đó không xa, sống lưng hơi gồng giống một con mèo lúc gặp nguy hiểm.
Hắn nhanh chóng liếc nhìn mặt gương cách đó không xa.
Hình ảnh bên trong khác hẳn những gì hắn đã nhìn thấy.
Bồn tắm không chứa máu đỏ mà là chất nhầy màu vàng sền sệt, bên trong lúc nhúc trứng ếch, cơ thể xác khô từ từ trở nên đầy đặn. Tuy nhiên, vẫn có thể nhìn thấy những sinh vật dạng hạt dày đặc dưới làn da trong suốt, tựa như đống trứng ếch đang cựa quậy.
Theo tầm mắt Ôn Giản Ngôn, ống kính trong phòng livestream cũng chuyển hướng sang mặt gương. Phòng livestream [Thành Tín tối thượng] im bặt trong nháy mắt.
“…”
“…”
“… Xin lỗi, là tôi cầm đèn chạy trước ô tô.”
“Phúc phần này xin nhường tất cho streamer, tôi xin kiếu.”
Ngay cả Ôn Giản Ngôn đã quen với phó bản cũng cảm thấy mắc ói.
“Tôi có đẹp không?”
Người phụ nữ nhếch đôi môi màu đỏ tươi, ngón tay mềm mại xẹt qua cơ thể của mình, đôi mắt ma mị lẳng lặng nhìn Ôn Giản Ngôn chằm chặp, tựa như một loài động vật máu lạnh đang rình mồi.
Ôn Giản Ngôn thầm lùi về sau một bước.
Gót chân đập vào mặt gương.
Không còn chỗ trốn.
“Tất nhiên,” Thiếu nhiên nhìn chăm chú vào người phụ nữ đứng trước mặt, đôi mắt hổ phách lấp lánh ánh sáng xinh đẹp dưới ánh nến, không chút kiêng dè buông lời khen ngợi: “Bà là người phụ nữ đẹp nhất tôi gặp trong đời.”
Lúc này, các khán giả cũ trong phòng livestream [Thành Tín tối thượng] bắt đầu thở dài:
“Hầy, xong rồi.”
“A a a a, tự dưng mi khen bà ta làm gì.”
“Tôi vốn tưởng streamer dũng cảm như vậy có thể sống lâu… hầy, thật quá thất vọng.”
“??? Mấy lầu trên đừng đánh đố nữa, chúng tôi chưa xem phó bản bao giờ, cầu người giải đáp!!”
“Không thể khen đẹp hay sao? Vậy nên nói gì? Không đẹp hả?”
“Không được, nói gì cũng không được! Nhiệm vụ ẩn này có chứa bẫy, nếu nói bà ta đẹp bà ta sẽ dùng máu của streamer để làm mình đẹp hơn, nếu nói bà ta không đẹp bà ta cũng sẽ dùng máu của streamer để làm mình đẹp hơn. Sau khi streamer trả lời, tốc độ công kích của Bloody Mary sẽ lập tức tăng gấp đôi. Trong căn phòng nhỏ thế này tiêu là các chắc!”
“Vậy phải làm sao bây giờ?”
“Cách tốt nhất là không trả lời gì hết, sử dụng đạo cụ đối phó bà ta…”
“Chờ đã, có phải lầu trên quên gì rồi không. Debuff mà streamer rút trúng là không thể sử dụng đạo cụ!”
“… Móa, xong, vậy là xong rồi.”
“Xong rồi.”
“Xong rồi.”
Quả nhiên khi Ôn Giản Ngôn vừa trả lời, nụ cười bên môi người phụ nữ từ từ kéo lên, để lộ nụ cười đẫm máu: “Thế thì…”
Nhưng bà ta còn chưa kịp dứt lời đã bị Ôn Giản cắt ngang.
“Hầy.”
Thiếu niên thở dài lắc đầu:
“Đáng tiếc.”
“…”
Nụ cười trên khuôn mặt người phụ nữ đông cứng lại. Bà ta nhìn chằm chặp vào thiếu niên đứng trước mặt, ánh mắt như dao lướt qua người hắn, không kìm được hỏi:
“… Đáng tiếc cái gì?”