“Ha ha ha ha ha ha ha cười chết mất.
Sao chưa gì đã bị túm cổ!”
“Ha ha ha ha, tôi xin tuyên bố từ nay về sau sẽ cắm cọc trong phòng livestream này, bởi vì nó mang tới cho tôi quá nhiều sự hề hước.”
“Ha ha ha ha ha ha, sao ngồi xem streamer lật xe lại thấy buồn cười thế nhỉ ha ha ha ha ha ha!”
“Chống mắt lên coi lần này mi tính bốc phét kiểu gì ha ha ha ha!”.
Đọc truyện hay tại _ TRÙMTRUYỆЛ.
V Л _
Bên trong hành lang.
Nhiệt độ không khí giảm mạnh, khí lạnh xuyên qua da thịt xâm nhập vào khoang phổi.
Xoẹt xoẹt…
Âm thanh chói tai của dòng điện vang vọng khắp hành lang trống trải, tựa như mũi kim mỏng sắc nhọn cào xé màng nhĩ.
Không biết kể từ lúc nào, khuôn mặt kia đã biến về dáng vẻ ban đầu.
Dưới ánh đèn chập chờn mờ ảo, khuôn mặt đáng sợ được phủ lên một tầng ánh sáng màu xám xịt.
Khóe miệng nữ quỷ nhếch cao một cách khoa trương quỷ dị, con ngươi đen kịt nhìn người đối diện chằm chằm, ánh mắt lạnh lẽo giống như ung nhọt trong xương, trườn dọc theo sống lưng.
Chàng trai đứng cách con quỷ vài bước thờ ơ nhìn lại.
Đoạn, hắn từ từ hít sâu một hơi…
Sau đó xoay người co chân bỏ chạy!
“…”
Một đống dấu chấm hỏi và ba chấm bay qua màn hình.
“?”
“???”
“Chỉ có thế thôi?”
Là một con lươn yêu mạng, Ôn Giản Ngôn luôn tin vào một quy luật cuộc sống.
Đàn ông thực thụ, lúc nào nên sống thỏ đế thì phải nên thỏ đế!
Hai mắt Ôn Giản Ngôn toát lên sự kiên định, bước chân phi như bay.
Dáng vẻ cứ như thể không phải đang chật vật chạy trốn, mà là đang sải bước hướng về ngày mai tươi đẹp.
Không chỉ bốc phét trước mặt chính chủ bị người ta tóm đầu, hơn nữa hắn còn không có cách nào chống lại sức mạnh của đối phương.
Cho nên những lúc như này, Ôn Giản Ngôn chỉ còn cách sử dụng pháp bảo áp hòm cuối cùng…
Đánh bài chuồn!
Sau lưng hắn, khuôn mặt tươi cười đuổi theo như hình với bóng.
Từ trong khóe mắt của mình, Ôn Giản Ngôn nhìn thấy khuôn mặt Từ Viện thỉnh thoảng hiện lên trong ô cửa sổ thủy tinh bên cạnh, hai mắt nhìn hắn chòng chọc.
Từng bước đến gần.
Khuôn mặt áp sát gần từng chút một, khoảng cách đôi bên dần được rút ngắn.
Khóe môi nữ quỷ trắng bệch nhếch lên một cách vặn vẹo quái dị, đường nét khuôn mặt ngày càng giống Ôn Giản Ngôn.
Trong lòng Ôn Giản Ngôn giật thót.
Hắn phát hiện lần này con quỷ đồng hóa nhanh hơn so với trước nhiều, chỉ trong vòng mấy chục giây ngắn ngủi, khuôn mặt kia đã giống hắn bảy tám phần.
Nhưng không sao cả, sắp đến nơi rồi.
Ôn Giản Ngôn cắn chặt răng, vừa đẩy nhanh tốc độ chân vừa cởi áo khoác của mình.
Hắn lao vọt vào cầu thang rồi nâng phắt tay lên…
Áo khoác bay vụt lên cao, chuẩn xác đập vào bóng đèn treo trên đỉnh đầu!
“Rắc!”
Tiếng kính vỡ giòn giã vang lên!
Mảnh bóng đèn nóng rẫy văng khắp xung quanh, bấc đèn đỏ rực nhanh chóng mờ dần.
Giây sau, ánh đèn duy nhất vụt tắt, toàn bộ hành lang chìm vào bóng tối.
Ôn Giản Ngôn đứng trong bóng đêm, lồng ngực phập phồng kịch liệt, tim đập thình thịch vang dội trong lồng ngực.
“……”
Bên tai rơi vào khoảng lặng chết chóc.
Không có thứ gì đuổi theo.
Rất tốt, có vẻ như hắn đã cược đúng.
Ôn Giản Ngôn thở hắt một hơi.
Hắn mệt rã rời dựa lưng vào vách tường lạnh lẽo thở hồng hộc.
Dựa vào kinh nghiệm tiếp xúc vài lần trước đó với Từ Viện, khả năng cao đối phương chính là người ở trong gương.
Và cô ta chỉ có thể hoạt động bên ngoài sau khi cướp đoạt thân phận của người sống.
Lúc trước ở tầng bốn Ôn Giản Ngôn đã chú ý tới biểu hiện của tên streamer kia, từ khuôn mặt cứng ngắc biến dạng của gã, phỏng chừng thời gian hoạt động ngoài gương của Từ Viện có giới hạn.
Do đó, để có thể luôn rời khỏi gương, cô ta phải liên tục cướp thân phận của người khác.
Hiển nhiên thời gian của tên streamer xui xẻo đã đến hạn, hắn chính là vật hi sinh tiếp theo bị nhắm tới.
Nhưng may mắn thay, ở giữa quá trình hoán đổi có lỗ hổng về mặt thời gian.
Nếu Từ Viện muốn có được thân phận của hắn thì trước tiên phải buông tha thân phận của Trình Hoa Toàn, cho nên trong khoảng thời gian này cô ta phải trở về trong mặt kính.
Thứ Ôn Giản Ngôn nắm lấy chính là khoảng thời gian trên.
Điều kiện để kính phản chiếu hình ảnh vật thể là có nguồn sáng, cho nên nếu nguồn sáng biến mất, đối phương cũng sẽ không thể hành động.
Ôn Giản Ngôn giơ tay lau vệt máu nhỏ trên má do bị mảnh thủy tinh quẹt, cảm giác đau đớn giảm bớt dưới tác dụng của adrenalin, chỉ còn cảm giác ấm áp nhớp nháp của dòng máu chảy trên má.
Hắn điều chỉnh lại nhịp thở của mình.
Cũng may cuối cùng chạy kịp.
Bức họa da người trong túi nặng trĩu.
Thật ra khoảnh khắc bị Từ Viện ngăn cản, Ôn Giản Ngôn đã nảy sinh ý định đem trả “mặt” cho cô ta…!Vừa có thể tránh được một kiếp mà vừa có thể hoàn thành nhiệm vụ, chẳng phải vẹn cả đôi đường sao?
Tuy nhiên ý tưởng này nhanh chóng bị hắn bác bỏ.
Dữ liệu còn chưa đủ.
Nếu người có khuôn mặt đảo ngược kia thật sự là bản thân “Từ Viện”, Ôn Giản Ngôn sẽ không chút do dự giao ra ngay.
Nhưng vấn đề ở đây là, “Từ Viện” này hoàn toàn không có điểm gì giống với người trong nhật ký.
Dựa vào thông tin khán giả tiết lộ trong phần bình luận, hiện giờ Từ Viện chính là quái vật khó chơi nhất phó bản.
Tính công kích của cô ta thực sự quá cao.
Tất cả quái vật Ôn Giản Ngôn từng nhìn thấy kể từ khi tiến vào phó bản đều lấy chấp niệm làm động lực.
Chấp niệm của Tiểu Khiết là “giúp mẹ mình”, chấp niệm của người đổi mặt là “cướp lấy thân phận của Từ Viện”, thế còn chấp niệm của Từ Viện thì sao?
Là đoạt lại khuôn mặt của mình?
Chiếu theo lẽ thường mà nói thì hẳn là như vậy.
Nhưng…!Ôn Giản Ngôn luôn cảm thấy có điều gì đó không ổn, khiến hắn không dám dễ dàng đưa ra kết luận.
Dù sao theo thông tin hắn lấy được từ một streamer khác, lý do bọn họ quay về tầng bốn là bởi vì bị streamer Từ Viện chiếm xác dẫn dắt.
Cô ta liên tục cướp đoạt thân phận người sống, rời khỏi tấm gương, sau đó lại dẫn nhiều người sống lên tầng bốn hơn.
…Đây không giống chuyện một con quỷ muốn tìm về thân phận nên làm.
Nếu trực giác của Ôn Giản Ngôn không sai, cho dù vừa rồi có trả bức tranh da người thì cũng chưa chắc bảo toàn được tính mạng.
Mặc dù nhiệm vụ hoàn thành nhưng người cũng mất theo, thế thì thật sự không đáng chút nào.
Vì vậy sau khi nhanh chóng cân nhắc giữa ưu khuyết điểm, Ôn Giản Ngôn quyết định đi tới cầu thang cắt đứt nguồn sáng.
Dù cho tạm thời chưa hoàn thành xong nhiệm vụ, nhưng ít ra tính mạng của hắn vẫn còn nguyên.
Ôn Giản Ngôn mò mẫm trong hành lang, từ từ đứng thẳng dậy.
Sau khi mất đi nguồn sáng duy nhất, dường như cả dãy hành lang chìm vào bóng tối vô biên, không thể nhìn thấy gì được.
Ôn Giản Ngôn thầm hỏi trong đầu:
“Ánh sáng phát ra từ màn hình giao diện livestream có được tính là nguồn sáng trong phó bản không?”
[Không tính.] Giọng nói đều đều lạnh lùng của hệ thống vang lên: [Chỉ streamer mới có thể nhìn thấy giao diện livestream, không thể tạo ra nguồn sáng thực trong phó bản.]
Vậy thì tốt.
Ôn Giản Ngôn định thần mở hậu trường livestream.
Hậu trường vừa được mở ra, âm thanh leng keng bị ẩn đồng loạt vang lên.
[Ting! Số lượng người xem trực tuyến đã vượt 10000!]
[Chúc mừng streamer đạt được thành tựu: Tân vương nổi tiếng!
Wow, sự nổi tiếng của phòng livestream đang tăng đều đặn.
Mặc dù chỉ là một streamer mới tham gia, nhưng ngày càng có nhiều khán giả đổ xô vào phòng livestream của bạn, bị ấn tượng sâu bởi sự quyến rũ của bạn, đưa bạn lên ngai vàng “tân vương nổi tiếng” trong phó bản!
Mong bạn hãy tiếp tục nỗ lực để tạo ra trải nghiệm livestream thú vị và mới lạ hơn nữa cho khán giả!]
Ôn Giản Ngôn thầm nhẩm tính sơ lược.
Có lẽ tích phân còn lại cộng với donate đến từ hậu trường có thể chống đỡ đến khi phó bản chấm dứt.
Nếu đã như vậy, tiếp theo chỉ cần trốn mụ phù thủy, chèo thuyền bắt cá, chờ đợi thời gian phó bản tự động chấm dứt là đủ rồi.
Ôn Giản Ngôn thở hắt một hơi, áp lực đến từ hai mươi phút sinh tồn mở màn thật sự quá lớn, khiến hắn luôn trong trạng thái căng thẳng tột độ, cuối cùng bây giờ cũng không phải nơm nớp lo sợ khả năng năm phút sau sẽ chết bất đắc kỳ tử.
Hắn mở ba lô của mình ra.
Bàn tay hướng dẫn và áo choàng ẩn nấp lúc trước đều đã dùng hết, bây giờ toàn bộ ba lô trống không, cũng khiến biểu tượng cây táo ở góc trên bên phải trông tươi tốt lạ thường.
Hai dòng chữ in nhỏ phía dưới có vẻ đặc biệt rõ ràng bắt mắt.
[Đạt đến giai đoạn tăng trưởng thứ hai]
[Điều kiện mở khóa đã được đáp ứng]
Ôn Giản Ngôn:?
Hắn nhớ hình như giai đoạn đầu tiên làm gì có điều kiện mở khóa?
Dưới ánh mắt khó hiểu của hắn, một dòng chữ nhỏ hiện trên màn hình:
[Phát hiện streamer đã thoát khỏi nguy hiểm tính mạng, hệ thống tự động mở khóa cho bạn]
Ôn Giản Ngôn:???
Từ từ?
Chờ đã???
Đột nhiên hắn có linh cảm rất đáng sợ.
Chẳng có nhẽ?!
Ôn Giản Ngôn luống cuống mở hậu trường livestream lần nữa, bàng hoàng nhìn số tích phân còn lại của mình…!Một giây sau, con số bên trên đập vào mắt, lập tức khiến hắn xây xẩm mặt mày, thở không ra hơi, tim suýt ngừng đập.
[Tích phân còn lại: 0]
Ôn Giản Ngôn: “…”
Chăm chỉ làm việc hơn nửa ngày trời, bây giờ quay về hai bàn tay trắng.
Tao *** cả lò nhà chúng mày!
Ôn Giản Ngôn chóng mặt vì cơn điên.
Hắn trợn trừng mắt nhìn cây táo giống, suýt chút phải kiếm máy thở cho mình.
Vất vả lắm mới kiếm đủ tích phân để đảm bảo có thể qua cửa, kết quả bởi vì thứ đồ phá của này mà mất sạch.
Đây là loại may mắn gì thế hả!
Dưới cái nhìn hằn học bực tức của ai kia, cành cây trên cùng từ từ xuất hiện một điểm nhỏ, xanh xanh tròn tròn, chỉ lớn cỡ đầu móng tay.
Ôn Giản Ngôn sửng sốt.
Hắn nhíu mày chọc vào biểu tượng.
Một dòng chữ nhỏ hiện lên.
[Quả nói dối]
Ôn Giản Ngôn giật mình.
Trong Cựu Ước, con người ở Vườn Địa Đàng bị ma quỷ hóa thành rắn dụ dỗ ăn trái cấm.
Tất cả dục vọng, tai họa, lòng tham và hủy diệt đều khởi nguồn từ lời nói dối này.
Đây là món quà dành riêng cho người mới, được hệ thống định chế dựa theo phẩm chất linh hồn của hắn.
Đúng là…
Độc nhất vô nhị.
Trong lúc Ôn Giản Ngôn đang hoảng thần, một tiếng bước chân bỗng vang lên từ trên đỉnh đầu, một vài tia sáng yếu ớt đung đưa, dần dần chiếu sáng cầu thang đen kịt.
Không ổn, nguồn sáng!
Ôn Giản Ngôn lập tức hoàn hồn rùng mình một cái.
Tô Thành bước xuống cầu thang tầng một cùng với chiếc đèn pin quên trả trong tay.
Tâm trạng anh ta nặng trĩu như bước chân của mình.
Mặc dù về mặt lý trí, cách làm của streamer kỳ cựu đem lại hiệu quả cao và an toàn nhất.
Suy cho cùng NPC cũng chỉ là NPC, cho dù bị lừa vào nơi nguy hiểm hy sinh tính mạng cũng không sao cả.
Nhưng…
Mỗi khi trong đầu hiện lên hình ảnh Từ Ôn tìm kiếm em gái, một mình xông vào hiểm cảnh, dù gặp nguy hiểm thì phản ứng đầu tiên cũng là bảo vệ bọn họ – những “học sinh” của mình là trong lòng Tô Thành lại cảm thấy đau âm ỉ.
Anh ta không nghĩ làm vậy là đúng.
Cứ nhớ tới cảnh bản thân lúc đó không chạy lên ngăn cản, Tô Thành chỉ hận không thể cho mình một cái bạt tai.
Sự tức giận cùng nỗi hối hận giằng xé trong tim, khiến anh ta ngoảnh đầu rời đi không chút do dự.
Đám người streamer kỳ cựu vẫn đứng canh giữ trước phòng 408, Tô Thành không có biện pháp đi vào tìm người, cho nên điều duy nhất mà anh ta có thể làm lúc này là cố gắng hết sức giúp Từ Ôn hoàn thành tâm nguyện…
Tìm em gái.
Tô Thành hít sâu một hơi, ánh mắt trở nên kiên định.
Đúng lúc này, anh ta chợt nhận ra bản thân đã vô tình bước vào bóng tối.
Không biết vì sao đèn cầu thang tầng này lại tắt.
Quá tối.
Giống như một mình lẻ loi chìm trong vũng lầy, trước mắt là bóng tối dày đặc không thể xuyên thủng, âm thanh biến mất cùng với ánh sáng, chỉ còn vực thẳm hư vô khiến lòng người bất định.
Tô Thành kinh nghi bất định dừng bước.
Có chuyện gì vậy?
Rốt cuộc nơi này đã xảy ra chuyện quái gì?
Anh ta còn chưa kịp hiểu gì thì một bóng đen bỗng nhào ra từ bóng tối, đè mạnh anh ta lên tường!
“Ưm…!”
Tô Thành nghẹt thở, đồng tử lập tức co lại bởi vì kinh ngạc và sợ hãi.
Đèn pin bị giật một cách thô bạo, nguồn sáng duy nhất lập tức biến mất, trước mặt chỉ còn bóng tối vô biên.
Không!
Phải chạy thoát!
Tô Thành sợ hãi thở hổn hển, lưng bị ép chặt lên vách tường.
Anhu ta dùng hết sức lực vùng vẫy trong tuyệt vọng, thẳng cho đến khi…
“Im lặng.”
Một giọng nói trong trẻo dồn dập khẽ vang bên tai, dường như mọi thứ quá đỗi quen thuộc.
“…!”
Tô Thành từ từ mở to hai mắt, tay chân cứng đờ dần thả lỏng.
Anh ta hít sâu một hơi, gần như là không dám tin, thận trọng thì thầm: “Anh Tiểu Ôn…?”
“Là tôi.”
Sau khi nghe thấy câu trả lời quen thuộc này, hốc mắt Tô Thành nóng lên, suýt chút bật khóc:
“Tôi, tôi còn tưởng…”
“Tôi cũng vậy.”
Ôn Giản Ngôn ngắt lời anh ta, đáp nhanh.
Hắn khẽ nheo mắt nhìn bóng người mờ ảo của Tô Thành trong bóng tối.
Nếu người đến là mấy streamer kia, Ôn Giản Ngôn chắc chắn sẽ không ra tay đoạt đèn pin mà chỉ xoay người bỏ chạy.
Về phần lần này có ai phải chết dưới tay Từ Viện không cũng không phải vấn đề hắn quan tâm.
Nhưng sau khi phát hiện ra người tới là Tô Thành, Ôn Giản Ngôn lập tức thay đổi chiến lược.
Một đồng đội sống có ích hơn nhiều so với đồng đội đã chết.
…Tuy nhiên, đầu tiên hắn phải biết đối phương hiểu những chuyện đã xảy ra trước đó đến mức nào.
Ôn Giản Ngôn buông tay Tô Thành ra:
“Các học sinh khác đâu rồi? Sao cậu lại tách ra khỏi mọi người?”
Trái ngược với vẻ thờ ờ, giọng hắn tràn đầy ấm áp, phảng phất những lời quan tâm Tô Thành và bạn học đều được phát ra từ nội tâm.
“Sau khi anh bước vào phòng 408 tôi đã chủ động rời đi.”
Tô Thành khịt mũi nhìn về phía đối phương trong bóng tối, giọng nói mang theo vẻ nghiêm túc cùng bình tĩnh hiếm gặp: “Anh Tiểu Ôn, tôi phải thẳng thắn nói với anh một chuyện.”
“Tôi không phải là học sinh, đám người lúc trước gặp ở tầng bốn cũng không phải.
Tất cả bọn tôi đều đến đây với mục đích giống nhau.
Bọn họ có rắp tâm bất lương, lý do hành động cùng anh cũng chỉ là muốn lợi dụng anh để đạt được vài thứ, lừa anh vào chỗ nguy hiểm để dò đường.”
Anh ta hít sâu một hơi, bình tĩnh đem những gì giữ trong lòng bấy lâu nói hết:
“Hơn nữa…!Thật ra tôi cũng giống họ, tất cả bọn tôi đều không có mục đích trong sáng.”
Trước mặt rơi vào khoảng lặng.
Tô Thành nhìn về phía bóng tối, thấp thỏm chờ đợi.
Một lúc lâu sau, đối diện vang lên một tiếng thở dài khe khẽ: “Cậu đừng nói vậy.”
Giọng của chàng trai đặc biệt nhẹ nhàng giữa bóng đêm:
“Dù sao ngay từ ban đầu khi tôi hành động cùng cậu, không phải tôi cũng hy vọng nhận được sự giúp đỡ của cậu sao?”
Mũi Tô Thành chua xót.
Anh ta không ngờ đối phương lại dùng cách này để an ủi mình…!
Hic! Đúng là người tốt mà!
“…Đệt.”
“…Đệt.”
“…Không ngờ lần này streamer không bốc phét nữa.”
“Nhưng vẫn bị coi là người tốt, ha ha ha ha ha!”
“Tỉnh đi em giai! Kẻ có rắp tâm bất lương là người đứng trước mặt đấy!”
“Ha ha ha ha, mấy tên streamer cố lừa con lươn đã bị làm thịt một phen.
Cậu quan tâm nhầm người rồi, ngốc ghê ha ha ha ha!”
Sau được Ôn Giản Ngôn kéo lên, Tô Thành hỏi: “Anh Tiểu Ôn, tiếp theo anh tính làm gì? Kế hoạch của anh là gì?”
“…”
Nếu vấn đề này xuất hiện mười phút trước, Ôn Giản Ngôn sẽ không ngần ngại lựa chọn đục nước béo cò, chờ đợi thời gian trôi qua.
Thế nhưng, nghĩ đến con số “0” trong tài khoản mình bây giờ, Ôn Giản Ngôn chỉ đành cắn răng nuốt ngụm máu đắng vào bụng, chịu đựng cơn đau, trả lời bằng chất giọng bình tình nhất có thể:
“Tôi biết cách để tìm thấy em gái mình.”
Dù sao vừa rồi hắn mới phá vỡ bóng đèn, khiến “em gái” mình không có cách nào hiện thân.
Chỉ là tình huống bây giờ và vừa rồi hoàn toàn đảo lộn.
Khi đó tích phân tài khoản đã đủ, nhiệm vụ trả mặt cho Từ Viện làm hay không làm cũng được.
Nhưng giờ Ôn Giản Ngôn phải thực hiện nó cho bằng được, nếu không hắn sẽ không thể sống sót trong vài giờ tới!
“Cái gì?!” Tô Thành giật mình, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía chàng trai trước mặt: “Anh, anh tìm thấy manh mối rồi sao?”
“Cũng gần như vậy.”
Ôn Giản Ngôn dừng lại một lúc mới nói, “Chỉ là chuyện này có thể cần sự giúp đỡ của cậu.”
Không ngờ sau khi thẳng thắn, đối phương vẫn sẵn sàng hợp tác cùng mình, Tô Thành vốn thẹn trong lòng càng cảm động hơn, anh ta nhanh chóng gật đầu: “Được, không thành vấn đề.”
Ôn Giản Ngôn nheo mắt cười thầm trong bóng tối, giọng điệu chân thành khẩn thiết:
“Cảm ơn cậu.”
*
Tầng ba tòa nhà ký túc xá.
Toàn bộ hành lang không có ánh sáng, chỉ có bóng tối dày đặc vô biên, Ôn Giản Ngôn dựa vào trí nhớ mò được căn phòng mình tỉnh lại.
Hắn hít sâu một hơi, giơ tay đẩy mạnh cửa phòng.
Tiếng cửa cọt kẹt vang lên giữa không gian trống trải, nghe vào trong tai có vẻ đặc biệt rợn người.
Ôn Giản Ngôn đứng trước cửa không di chuyển thêm về phía trước, giọng điệu bình tĩnh thản nhiên:
“Này.”
Âm thanh giống như hòn đó chìm vào vực sâu, không dậy lên được chút gì, trực tiếp biến mất giữa bóng tối mênh mông.
Không ai trả lời.
Cánh cửa đang mở giống như lỗ đen, chờ đợi cắn nuốt bóng hình tiếp theo bước vào.
Lần này Ôn Giản Ngôn sẽ không đi xa hơn:
“Sao, còn tính đợi tôi vào à?”
“…”
Bên tai vẫn yên tĩnh.
Đầu ngón tay Ôn Giản Ngôn run lên, mở bức chân dung da người:
“Hay là…!cô không cần nó nữa?”
Giọng của chàng trai trầm thấp, ngữ điệu nhẹ nhàng, phảng phất như đang hát khúc vịnh than, nghe qua cực kỳ…
Muốn đấm.
Hắn còn chưa kịp dứt lời, một âm thanh quái dị bỗng vang lên từ ô cửa sổ tối tăm trước mặt…
“Cạch cạch…”
Giống như tiếng chuyển động khi xoay cổ, cũng giống tiếng ma sát tạo ra khi từ từ đẩy dao rọc giấy.
Sắc nhọn, chói tai, khiến cho người nghe sởn tóc gáy.
Tốt lắm.
Ôn Giản Ngôn chậm rãi lùi về phía sau hai bước.
Ngay trước khi âm thanh kia tới gần, hắn đột nhiên xoay người lao nhanh về một hướng trong bóng tối.
Tiếng bước chân dồn dập vang vọng hành lang hòa cùng tiếng nhịp tim đập dồn dập.
Tiếng lạch cạch vang phía sau đầu, tựa như oan hồn đuổi theo không buông.
Mất đi nguồn sáng, Ôn Giản Ngôn không thể nhìn rõ mọi thứ trước mặt, chỉ đành lần theo trí nhớ mò mẫm chạy nước rút.
Lập tức…!sắp tới rồi!
Mặt đất dưới chân kêu ọp ẹp, một bóng hình mơ hồ quen thuộc hiện lên cách đó không xa.
Ôn Giản Ngôn hét lớn:
“Bây giờ…!”
“Tạch” một tiếng, một chùm sáng đèn pin bỗng lóe lên, có vẻ vô cùng đột ngột giữa hành lang tối om.
Dáng người mảnh khảnh của Ôn Giản Ngôn linh hoạt lướt sang bên cạnh, nhường đường cho chùm sáng.
Xung quanh bày biện vài tấm gương tìm được trong các phòng ngủ khác.
Đống gương dựa vào vách tường, vô số mảnh thủy tinh nằm rải rác dưới đất, từng mảnh khúc xạ ánh sáng chiếu từ đèn pin, nháy mắt cả dãy hành lang sáng như ban ngày.
“A a a a a…”
Một tiếng hét thảm thiết bén nhọn vang lên, thê lương chói tai, phảng phất như mũi nhọn đâm thẳng vào màng nhĩ!
Ôn Giản Ngôn nâng tay che ánh sáng, hai mắt bởi vì bị chói nên khẽ nheo lại.
Hắn nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Lúc này nữ sinh mặc bộ đồng phục cũ đang đứng giữa vô số mảnh thủy tinh.
Dường như cô ta muốn giãy dụa, song hai chân lại không thể di chuyển, xương cốt trên người biến dạng thành những góc độ khác thường.
Mỗi một tấm gương dưới đất đều phản chiếu bóng hình cô ta.
Cạch một tiếng, con dao rọc giấy từ trên tay rơi xuống.
Cánh tay nữ quỷ từ từ nâng lên một cách mất tự nhiên, ngón tay trắng bệch vặn vẹo từng chút cong vào, bóp chặt cổ họng bản thân.
Ngay sau đó, một tiếng thét thê lương vang vọng khắp tòa nhà.
Ôn Giản Ngôn vô thức nghiêng người sang bên, tránh được luồng sáng đột nhiên phát nổ.
Nơi hắn tỉnh dậy chính là căn phòng Từ Viện và người bạn muốn cướp thân phận của cô từng ở.
Lần đầu tiên tấm gương kia khiến hắn bị Từ Viện quấn lấy, lần thứ hai khiến hắn bị động tiếp nhận nhiệm vụ tìm đạo cụ ẩn.
Nói cách khác, trong gian phòng này có hai con quỷ, tuy nhiên chúng không đồng thời xuất hiện.
Lại liên hệ tới kẻ giả mạo tuyên bố nhiệm vụ có biểu hiện độ nguy hiểm thấp, cùng với Từ Viện biểu hiện tính nguy hiểm cao, mặc dù Ôn Giản Ngôn không rõ nguyên nhân, song hắn vẫn quyết định đánh cược.
…Đơn giản mà nói, chính là chuyển hướng sự chú ý và giá trị thù hận của đối phương lên kẻ khác.
Ít nhất hắn sẽ không bị cặp đôi kia giết chết ngay lập tức.
Chẳng bao lâu ánh sáng biến mất.
Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn về phía cách đó không xa.
Giữa những mảnh kính vỡ dưới sàn nhà, một bóng người nhợt nhạt dần ngưng tụ.
Tóc đen ướt sũng, khuôn mặt cứng đờ như đeo mặt nạ nở nụ cười quái dị, đôi mắt đen thuần không có ánh sáng.
Từ Viện.
Cô ta từ từ nâng chân đi về hướng này, bóng hình có vẻ không mấy ổn định, hư ảnh không ngừng lóe sáng.
Ôn Giản Ngôn đứng dậy đưa bức chân dung da người trên tay qua:
“Tôi nghĩ cái này chắc là của cô.”
Sau lưng hắn, Tô Thành không chớp mắt nhìn chằm chằm khung cảnh quái dị trước mặt.
Ngón tay cầm chặt đèn pin khẽ run rẩy, từng dây thần kinh trên cơ thể đều căng thẳng đến cực hận.
Anh ta nhớ đến lời dặn dò ban nãy của Ôn Giản Ngôn.
Ngay khi phát hiện tình hình không ổn lập tức tắt đèn.
Từ Viện chậm rãi cúi đầu xuống, ánh mắt dán chặt vào bức chân dung trên tay Ôn Giản Ngôn.
Dường như trên chiếc mặt nạ trắng bệch xuất hiện khe hở, một tia cảm xúc thuộc về con người xuất hiện trên khuôn mặt cô nhưng nhanh chóng biến mất: “Anh tưởng đó là thứ tôi tìm à?”
Giọng của cô ta thô khàn, ngữ điệu dữ tợn tràn đầy ác ý:
“…Anh đoán sai rồi.”
“Không.”
Ôn Giản Ngôn lắc đầu bình tĩnh đáp: “Nếu mục đích của cô là tìm khuôn mặt mình, cô sẽ không đánh cắp thân của người sống, sau đó lại dẫn nhiều người lên tầng bốn như vậy.”
Hay nói chính xác, người khát vọng có được “khuôn mặt” cũng không phải là Từ Viện đứng trước mặt hắn, mà là “Từ Viện” giả đang cố đánh cắp thân phận của Từ Viện.
Nhiệm vụ “trả mặt cho Từ Viện” là một cái bẫy.
Là kẻ chuyên lừa đảo, Ôn Giản Ngôn hiểu rất rõ – ham muốn chính là điểm yếu.
Nếu muốn đạt được mục đích của mình thông qua giao dịch, điều kiện tiên quyết là phải tìm ra điều đối phương khát vọng nhất.
Vậy Từ Viện khát vọng cái gì?
Ôn Giản Ngôn nhớ lại những lời mình từng nhìn thấy trong cuốn sổ, sắp xếp tuần tự các manh mối lộn xộn lại với nhau, một suy đoán cụ thể dần hiện lên trong đầu hắn.
Hắn tiếp tục:
“Tôi đoán cô cũng giao dịch với tấm gương kia, chẳng qua cái giá phải trả là dẫn nhiều tế phẩm hơn lên cho nó, đúng không?”
Từ Viện gật đầu, khuôn mặt dưới ánh đèn càng thêm đáng sợ, giống như đang lẳng lặng nở nụ cười điên dại, lại giống như đang gầm thét khóc than trong âm thầm.
“Cô khuông muốn tự do sao?”
Chàng trai chăm chú nhìn vào Từ Viện, dùng lời nói khẩn khoản cùng ánh mắt chân thành tha thiết: “Cô không muốn thoát khỏi gông xiềng nô lệ vô tận kia sao?”
Hắn tiến lên một bước đưa bức tranh da người trong tay qua:
“Tôi có thể giúp cô.”
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, không khí nặng trịch như chứa đầy hơi ẩm khiến con người không thể nhúc nhích.
Chẳng biết đã qua bao lâu…
Ôn Giản Ngôn cảm thấy sức nặng trên tay mình nhẹ bẫng.
Một giây sau, thân hình Từ Viện biến mất, chầm chầm trở về trong gương.
Trong gương, Ôn Giản Ngôn nhìn thấy khuôn mặt của mình nhìn bản thân nở một nụ cười quái dị:
“Tôi cho anh hai tiếng.”
Ngay sau đó, bóng người trong gương biến mất.
Âm thanh máy móc vang bên tai:
[Ting! Chúc mừng streamer đã trả khuôn mặt Từ Viện về cho nguyên chủ, tích phân khen thưởng: 5000]
[Nhiệm vụ đạo cụ ẩn (sử thi) đã hoàn thành! Phân phối phần thưởng…]
[Mức độ sửa đổi cốt truyện hiện tại: 83%, tích phân khen thưởng 20000]
“…”
Ôn Giản Ngôn có chút thoát lực dựa lưng vào tường, từ từ trượt xuống.
Sau khi thả lỏng, phản ứng sinh lý do căng thẳng đột nhiên xuất hiện trên người.
Bóng lưng gầy gò của chàng trai cứng đờ, cánh tay thon dài run run vịn tường nôn khan.
Tô Thành vội vàng chạy qua, lo lắng vỗ lưng cho Ôn Giản Ngôn:
“Anh Tiểu Ôn có sao không?”
Ngay lúc anh ta đang sốt ruột lo lắng cho con lươn nọ, bên tai bỗng vang lên một âm thanh máy móc:
[Ting! Xin chúc mừng bạn đã hỗ trợ streamer khác trong việc kích hoạt nhiệm vụ ẩn cuối cùng của phó bản Trường cấp ba Đức Tài???]
[Thời hạn hoàn thành: 2 giờ]
[Lưu ý: Nhiệm vụ thất bại sẽ khấu trừ tất cả thời gian sinh tồn tích lũy, phòng livestream của streamer sẽ bị đóng cửa ngay lập tức.]
Tô Thành:???
Chờ chút??
Đã xảy ra chuyện gì vậy??
Streamer khác?
Nhiệm vụ ẩn cuối cùng?
Lượng thông tin hệ thống đưa ra quá lớn, não bộ Tô Thành giống như CPU quá tải, hoàn toàn không có cách nào xử lý thông tin phức tạp trên.
Từng từ tách riêng thì có thể hiểu, nhưng sao kết hợp với nhau…!lại khó hiểu vậy?
Tô Thành trực tiếp chết máy, ngơ ngác sững sờ đứng tại chỗ, nửa ngày vẫn chưa hoàn hồn.
“Uầy, thế thì không còn cách nào khác.”
Chàng trai bên cạnh đứng thẳng người ghé mắt nhìn sang.
Trán hắn lấm tấm mồ hôi, khuôn mặt tái nhợt vì mất máu, tóc đen ướt sũng mồ hôi dính trên gò má, nom có vẻ vô yếu ớt và bất lực.
Hắn khẽ thở dài một hơi:
“Chúng ta hãy làm quen lại lần nữa.”
Hàng lông mi dài mềm mại nâng lên, đôi mắt hổ phách có vẻ nhạt màu giữa luồng sáng mờ.
Vẫn là khuôn mặt tuấn tú tái nhợt kia, song giờ phút này bỗng mang theo vài phần mỹ cảm tà tính, có vẻ cực kỳ nguy hiểm giữa bóng đêm.
Hắn vươn tay về phía Tô Thành:
“Ôn Giản Ngôn, streamer mới.”
Hắn nháy mắt với Tô Thành, mỉm cười tủm tỉm nói:
“Lần đầu gặp mặt, mong được giúp đỡ nhiều hơn.”
Hết chương 15.