Chào Mừng Đến Với Phòng Livestream Ác Mộng - Chương 7: Chương 7
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
84


Chào Mừng Đến Với Phòng Livestream Ác Mộng


Chương 7: Chương 7


Trải qua một hồi truy đuổi, Ôn Giản Ngôn đã nắm rõ bố cục của ký túc xá trong lòng bàn tay.

Hắn khéo léo lợi dụng một vài điểm mù, lẻn về căn phòng mình từng tỉnh lại trước khi bị kẻ khác phát hiện.
Căn phòng không có gì khác so với lúc hắn rời đi.
Bức tường bẩn thỉu, giường sắt chật hẹp cùng chồng sách lộn xộn.
Ánh mắt Ôn Giản Ngôn vội vàng liếc qua tấm gương treo trên tủ, không dám dừng lại quá lâu trên đó.
Khi vừa mới tỉnh hắn đã vô tình nhìn thấy một khuôn mặt dưới gầm giường thông qua chiếc gương.

Ngay cả cho đến bây giờ, dường như hắn vẫn có thể cảm nhận được tầm mắt đáng sợ như có như không truyền đến từ một góc phòng nào đó, khiến hắn sởn cả tóc gáy, lông tơ dựng ngược hết lên.
Ôn Giản Ngôn hít sâu một hơi bình tĩnh, sau đó từ từ đi về phía gương.
Lần này hắn cố tình không nhìn vào trong mà trực tiếp tháo nó xuống.
Trong nhiệm vụ nhánh ẩn trước đó, cho dù là NPC hay Tiểu Khiết thì đều đề cập tới một chiếc gương, điều này khiến Ôn Giản Ngôn lập tức liên tưởng đến trải nghiệm sau khi tiến vào phó bản.
Sau khi nhìn thẳng vào người dưới gầm giường thông qua gương, hai mươi phút thời gian sinh tồn ban đầu được xác định.

Hơn nữa cẩn thận nghĩ lại thì, mỗi lần con quỷ xuất hiện đều là trong gương.
Có lẽ ở đây có mối liên hệ nào đó.
Ôn Giản Ngôn lột vỏ gối trên giường xuống phủ lên gương, sau đó mới cẩn thận cúi đầu đánh giá chiếc gương trong tay.
Đây là một tấm gương trang điểm hình bầu dục rất bình thường, viền nhựa xanh lá cây ngả màu, hơi ngà trắng trong bóng tối.

Phía sau không có ngăn nhỏ, cũng không có chỗ để đồ, từ trong ra ngoài không có điểm gì đặc biệt.
Nhưng…
Ôn Giản Ngôn dùng đầu ngón tay mơn trớn bề mặt gồ ghề dưới gương cùng những lỗ nhỏ thô ráp được khoan thủ công trên đỉnh, vẻ mặt hiện nét trầm ngâm suy tư.
Nói cách khác, đây vốn là loại gương trang điểm dùng để đặt trên mặt bàn, tuy nhiên bây giờ đã bị tháo rời phần đế, đục lỗ trên đỉnh rồi treo lên tủ.
Ôn Giản Ngôn ngẩng đầu, vội vàng nhìn xung quanh phòng một lần.

Cuối cùng, tầm nhìn của hắn dính chặt trên một góc bàn.
Giữa chồng sách lộn xộn xếp cao kia có một khoảng trống nhỏ, thoạt nhìn giống như được cố ý giữ lại.
Ôn Giản Ngôn bước qua quan sát kỹ hơn.
Trên bàn vẫn còn lưu lại vệt xám hình chữ nhật, như thể là thứ gì đặt trên lâu ngày hằn lại.

Hắn cầm chiếc gương ướm thử, kích thước gần như vừa khít.
Đúng lúc này, vỏ gối trên gương bỗng rơi xuống, như thể bị luồng sức mạnh không tên lôi kéo trượt mạnh xuống dưới!
Ôn Giản Ngôn giật mình.

Hắn theo bản năng muốn vươn tay giữ lấy, nhưng chỉ có thể chạm vào mép vải thô ráp.
Vỏ gối trượt qua kẽ tay rơi xuống đất.
“……”
Bầu không khí như bị ấn nút tạm dừng, Ôn Giản Ngôn duy trì trạng thái nửa cúi người, tầm mắt chăm chú nhìn vào vỏ gối, vầng trán rịn ra một lớp mồ hôi lạnh, như thể có một hơi thở lạnh lẽo chậm rãi trườn qua sau cổ, khiến da đầu hắn run lên.
Căn phòng im ắng đến đáng sợ.
…Đây là phó bản cấp D, phó bản cấp D, phó bản cấp D.
Về mặt lý thuyết mà nói, xác suất trải qua chuyện kia lần nữa là rất thấp!
Hắn thầm lặp lại câu trên trong lòng nhiều lần.
Ôn Giản Ngôn nhắm mắt cắn chặt răng, chầm chậm đứng thẳng người, buộc bản thân mình nhìn vào trong gương.
Mặt gương chiếu qua giường tầng phía trên gần bên phải cửa.

Không biết từ khi nào, một bóng người bỗng xuất hiện trên chiếc giường trống rỗng.
Cô ta mặc bộ đồng phục học sinh kiểu cũ, quay lưng về phía chiếc gương, tóc dài xõa xuống phía sau, giờ phút này đang im lặng ngồi trên giường.
Tuy nhiên, nhìn từ độ cong của ngực và kiểu dáng đồng phục thì thực tế bây giờ đầu của cô ta…!không phải ở phía chính diện.
Tay Ôn Giản Ngôn run lên, suýt chút làm rơi chiếc gương xuống đất.
Trong gương, cô gái có mái tóc dài khẽ nhúc nhích, cái đầu chầm chậm xoay qua…
“Bộp!”
Ôn Giản Ngôn úp mạnh mặt gương xuống.
Hắn hít một hơi thật sâu, từ từ quay đầu nhìn về sau, chiếc giường lúc nãy trong gương không một bóng người.
Bất giác, Ôn Giản Ngôn đã đổ đầy mồ hôi lạnh.
Hắn cầm thẻ thân phận nhìn lướt qua.
Thời gian sinh tồn còn ba giờ, xem ra hành động vừa rồi của hắn không kích phát cạm bẫy chết người nào.

Cho nên…!có phải “người” trong gương kia không phải nguy hiểm mà là gợi ý nào đó.
Nhưng…!làm thế nào để hắn xác định được?

Ôn Giản Ngôn suy nghĩ vài giây, sau đó ấn mở giao diện khu bình luận.
Bình luận như sóng thần ập qua, phủ kín màn hình, rôm rả hơn lúc trước cả chục lần.
Hắn nhìn lướt qua góc trên bên phải, số lượng người xem trực tuyến lúc này khoảng chừng hơn năm nghìn người.
Mặc dù đã có linh cảm từ trước, song khi nhìn thấy số liệu livestream tăng nhanh như vậy, nụ cười bên khóe môi Ôn Giản Ngôn càng thêm chân thật.
“!! Streamer mở bình luận rồi!”
“A a a a a a chúng mày xê hết ra! Cầu một cái liếc mắt của streamer!”
“Đừng quỳ liếm nữa.

Loại người mới này có cái khỉ gì đâu, có khi còn chẳng sống nổi qua đêm nay.”
“Lầu trên đừng trợn mắt nói dối nữa.

Tôi hỏi ông, được bao nhiêu người mới có thể tự mình kéo xếp hạng của cả phó bản lên? Tôi đoán đây là tài khoản phụ của cao thủ nào đấy.”
“Cho nên rốt cuộc streamer là tài khoản phụ của aiiiiiiii! Ai biết comment hộ phát, sốt hết cả ruột!”
“Hu hu, streamer làm ơn tiết lộ chút đi, để bọn tôi xách dép qua theo dõi tài khoản chính của anh [thưởng tích phân 50]”
“Tiết lộ +1 [thưởng tích phân 80]”
Được! Rất được! Tặng nữa cho anh!
Vẻ mặt Ôn Giản Ngôn bình tĩnh, làm như không thấy bình luận hỏi thăm tài khoản kia, hắn mỉm cười tủm tỉm chào hỏi: “Không ngờ mới vài tiếng không gặp mà phòng livestream lại có thêm nhiều bạn mới như vậy.

Xin chào mọi người.”
Hắn ấn làm mới bình luận, chọn mấy fans donate cao nói lời cảm ơn, sau đó chuyển đề tài.
“Lúc nãy chắc các bạn cũng nhìn thấy người trong gương nhỉ?”
Chàng trai lia mắt nhìn chiếc giường cách đó không xa, nhíu mày thật trân: “Chuyện này quá kinh khủng, tôi thật sự…!không muốn lại gần chỗ kia thêm chút nào.”
Vẻ mặt hắn toát lên sự khó xử:
“Nhưng mà, cứ luôn cảm giác sẽ có manh mối…!Tôi có nên đi qua thám thính không?”
Câu hỏi đơn giản và tự nhiên đến mức khiến người ta không nghĩ ngợi nhiều, nhưng lại im hơi lặng tiếng, lần theo phương hướng có thể thu hoạch được nhiều thông tin hơn.
Bình luận lập tức sôi trào, khán giả xem livestream nhao nhao:
“Đi! Tất nhiên là phải đi!”
“Nhanh nhanh nhanh, streamer không phải sợ, cứ xông lên đi! [thưởng tích phân 100]”
“Kích thích vãi chưởng! Tôi đã xem qua phó bản này vài lần, nhưng đây là lần đầu tiên được nhìn thấy con quỷ trong gương.

Bê ghế nhỏ ngồi chờ [thưởng tích phân 100]”
Lần đầu tiên nhìn thấy nó?
Vậy thì được rồi.
Dựa vào thông tin để lộ trong bình luận, phỏng chừng khán giả đã xem không ít streamer chơi phó bản “Trường cấp ba Đức Tài”.

Nếu bọn họ nói chưa từng nhìn thấy mặt người trong gương, vậy càng chứng minh xác suất cao là cô ta không chủ động công kích streamer.

Cho nên rất có khả năng nó là một manh mối.
Mặc dù trong lòng hiểu rõ, nhưng vẻ giãy giụa trên mặt Ôn Giản Ngôn ngày càng rõ ràng, dường như vô cùng do dự.
Cuối cùng, sau khi đẩy bầu không khí trong khu bình luận lên cao nhất hắn mới thở dài miễn cưỡng đồng ý:
“Nếu đã như vậy, vì trải nghiệm xem của khán giả, tôi sẽ bò lên kiểm tra một chút.”
Hơn nữa nhờ có bình luận giảm xóc mà cảm giác rùng rợn đã bị hòa tan khá nhiều.
Sau khi ẩn khu bình luận, Ôn Giản Ngôn nhanh nhẹn bò lên giường.

Dưới trọng lượng của một người đàn ông trưởng thành, khung sắt phát ra tiếng kêu kẽo kẹt.
Trên giường trải lớp nệm bông hơi mỏng, bị đè đến mất cả độ đàn hồi.

Giấy dán tường đã phai màu, mép ga trải giường được gấp gọn gàng giấu dưới nệm.
Thời điểm sờ đến đầu giường, động tác của Ôn Giản Ngôn bỗng khựng lại.
Xúc cảm dưới lòng bàn tay không đúng lắm.
Hắn vén nệm lên lôi cuốn sổ mỏng bên dưới ra.
Hai chữ nắn nót xinh đẹp được viết trên trang đầu cuốn sổ: Từ Viện.
Hầu hết nội dung bên trong đã bị mờ nhòe không rõ, chỉ còn lại vài ba trang nhật ký ngắn ngủi đọc được.

“Ngày x tháng x năm x, nắng
Cô gái này thật đáng sợ.

Lúc nào cũng cảm thấy trên người cô ấy có loại khí chất u ám rợn người.

Mỗi lần một mình ở cùng cô ấy trong phòng ngủ là lại cảm thấy khó chịu.

Chiều nay lúc ở phòng lấy nước, A Hân đã nói ít lời cười nhạo người khác, mặc dù hơi quá đáng xíu nhưng tôi cũng cười phụ họa theo, kết quả vừa ra khỏi cửa đã thấy bóng lưng bỏ đi của cô ấy.

Cũng chẳng biết cô ấy có nghe thấy không…
Khó chịu.”
“Ngày x tháng x năm x, âm u
Nhiều lần tôi muốn mở lời xin lỗi, nhưng mỗi lần nhìn thấy bóng lưng cô ấy thì tôi lại không dám bước qua.
Hôm nay sau khi kết thúc buổi học phác thảo, tôi lén lút đi theo sau cô ấy.

Ban đầu chỉ muốn tìm cơ hội nói chuyện gì thôi, chẳng qua tìm mãi vẫn không có cơ hội.
Tôi theo cô ấy đến rừng nhỏ, thấy cô ấy xé giăm bông đút cho mèo hoang ăn.

Con mèo tên là Tiểu Quất, rất quấn người, tôi thường lén lút đi cho nó ăn.

Nhìn thấy cô ấy cũng thích mèo tôi vui lắm, vốn định chạy qua nói chuyện, nhưng mà sau đó…
Tôi nghe thấy tiếng kêu thảm thiết của Tiểu Quất.
Tôi thấy cô ấy túm lấy Tiểu Quất, dùng tay bóp chặt cổ nó.
Móng vuốt của Tiểu Quất vạch trên mu bàn tay cô ấy một đường máu dài, tuy nhiên cô ấy vẫn không thèm nhúc nhích, như thể đã mất đi cảm giác đau.

Một tay cô ấy bóp chặt Tiểu Quất, sau đó dùng tay còn lại cầm một con dao cắt mỹ thuật thọc vào cổ nó.
Tiểu Quất nhanh chóng bất động.
Toàn thân tôi run lên, đứng im tại chỗ không dám nhúc nhích.
Đáng lẽ tôi nên đi qua ngăn lại, như vậy biết đâu Tiểu Quất sẽ không chết.

Nhưng mà…!Tôi thực sự quá nhát gan, nếu tôi có được một nửa sự dũng cảm của A Hân thì tốt rồi.
Sau khi phát hiện cơ thể có thể cử động, tôi cắm đầu cắm cổ lao về phòng, nằm trong ổ chăn run rẩy.
Tôi nghe thấy tiếng cô ấy mở cửa trở lại, nghe thấy cô ấy đứng bên giường tôi hồi lâu không nhúc nhích, còn nghe thấy cả tiếng nước nhỏ giọt rơi dưới đất.

Nhưng tôi không dám cử động, cũng không dám nói chuyện.
Cầu xin cô đi nhanh đi.
Tôi không nhìn thấy gì cả, tôi cũng không nghe thấy gì hết.”
“Ngày x tháng x năm x, mưa
Có điều gì đó đã thay đổi, song tôi không thể nói rõ là gì.
Dường như khuôn mặt trong gương của tôi đã thay đổi, nhưng dù tôi có chà lau mặt gương thế nào đi nữa thì nó vẫn mờ nhòe, không thể nhìn rõ bất cứ thứ gì.”
“Ngày x tháng x năm x, mưa
Hôm nay lớp trưởng lại phát nhầm bài thi, gửi bảng điểm của cô ấy cho tôi, người gọi nhầm tên tôi cũng ngày càng nhiều, chuyện gì đã xảy ra?”
“Ngày x tháng x năm x, âm u
Sau giờ học, tôi đi tìm A Hân để nói chuyện.

Tuy nhiên A Hân lại nhìn tôi bằng ánh mắt rất xa lạ, qua quýt đáp vài câu rồi bỏ đi.
Tại sao? Tôi đã là sai gì à?”
“Ngày x tháng x năm x, mưa
Cuối tuần nhưng tôi lại không thấy bố mẹ đến đón mình về nhà, tôi đi hỏi giáo viên và bảo vệ.

Song cô giáo kia lại rất ngạc nhiên nói với tôi rằng bố mẹ Từ Viện đã đón Từ Viện về nhà rồi.

……
Nhưng tôi mới là Từ Viện mà.”
“Ngày x tháng x năm x, mưa
Gương không còn mờ.

Chẳng qua khuôn mặt bên trong đã không còn là của tôi nữa.”
Ôn Giản Ngôn lật từng trang một, nhìn nét chữ dần trở nên nguệch ngoạc, sau lưng hắn bỗng nổi lên từng trận da gà.

Hắn nhịn không được nhớ tới con quái vật trong gương ở phòng trực ban tầng dưới.
Khi nó từ từ đến gần, khuôn mặt trắng bệch và ngũ quan đơn giản đến độ chỉ còn đường cong từng chút thay đổi, thẳng cho đến khi ngày càng trở nên giống hắn.

Ôn Giản Ngôn rùng mình.
Hắn lấy lại bình tĩnh tiếp tục lật về phía sau.
Trên trang tiếp theo, cuốn sổ chỉ viết mấy chữ nguệch ngoạc to đùng: “Khuôn mặt của tôi đâu?”
Giữa căn phòng ký túc xá tĩnh lặng, chỉ nghe thấy tiếng lật giấy.
Lại tiếp một trang.
Năm chữ màu đỏ ghê người, lực đặt bút lớn đến độ gần như rạch qua trang giấy:
“Anh có thấy không?”
Giây tiếp theo.
“Rắc, rắc, rắc.”
Giống như tiếng vặn đốt sống cổ vang lên từ phía sau, phát ra từng tiếng răng rắc chát chúa.

“Anh có thấy không?”
Giọng nữ thì thầm phả bên tai hắn, chất giọng âm u tản ra ác ý nồng đậm.
Tóc gáy của Ôn Giản Ngôn dựng ngược.
Quá gần, âm thanh như thể dán sát sau gáy, hắn gần như có thể phác họa hình ảnh trong đầu…!Một cái đầu bị vặn hẳn ra sau lưng từ từ xoay qua, từng chút nhìn về phía trước.
Chậm rãi lộ ra…
Khuôn mặt nhẵn bóng.
Nhiệt độ trong phòng nhanh chóng giảm xuống ngưỡng đóng băng, phảng phất có thể đông cứng một người trong tích tắc.

Hắn không kịp suy nghĩ nhiều, bật thốt ra lời nói dối chém đinh chặt sắt:
“Có!”
Âm thanh “răng rắc” dừng lại, phòng ký túc xá lại rơi vào sự im lặng chết chóc.
Nhưng mà, Ôn Giản Ngôn có thể cảm nhận được rõ hắn không đơn độc.

Giờ phút này có cái gì đó…!đang lẳng lặng ngồi sau lưng hắn, chăm chú quan sát chờ đợi.
“Tôi biết mặt cô ở đâu.”
Chàng trai ngồi thẳng sống lưng không quay đầu, chỉ nhìn vào khoảng không trước mặt rồi hỏi: “Cô có muốn lấy lại không?”
“Tôi có thể giúp cô.”.

Ủng hộ chính chủ vào ngay ( trùmtru уệИ.

VN )
Giọng hắn bình tĩnh, giống như mang theo sự tự tin cực kỳ mạnh mẽ cùng sự chắc chắn khiến người ta khó lòng khước từ.
Tuy nhiên, không ai có thể nhìn thấy giọt mồ hôi nóng hổi trượt từ trên trán hắn xuống, để lại một vệt ướt lạnh trên má.

“……”
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, dường như những tiêu chuẩn tính toán ban đầu đã mất cân bằng.

Ôn Giản Ngôn nhìn chằm chằm vào một điểm nhỏ trước mặt, hai mắt hơi hoa lên.
Trái tim điên cuồng đập thình thịch trong lồng ngực, âm thanh máu chảy va vào màng nhĩ, tiếng ồn bén nhọn kéo dài bên tai, hắn thầm đếm ngược trong lòng.
9, 8, 7…
Ngay khi thời gian đếm ngược trở về 0, hắn sẽ dùng tốc độ nhanh nhất mở cửa hàng mua đạo cụ bảo mệnh.
Tuy nhiên trước đó, Ôn Giản Ngôn vẫn muốn đánh cược một phen.
Đặt cược bản thân đã đoán đúng.
5, 4, 3…
Đột nhiên, giọng nói máy móc quen thuộc vang lên.
“Ting! Chúc mừng streamer đã kích hoạt đạo cụ ẩn (sử thi), mở ra nhiệm vụ: Tìm kiếm khuôn mặt đã mất của Từ Viện.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ, bạn sẽ có đủ điều kiện mở khóa các đạo cụ ẩn (sử thi)!”
Ngay khi giọng nói kết thúc, nhiệt độ xung quanh bắt đầu thong thả tăng dần, cảm giác sau lưng châm chích như bị ai đó nhìn chằm chặp cũng biến mất.
“……”
Ôn Giản Ngôn xoay cần cổ cứng ngắc, cẩn thận nhìn về phía sau một cái.
Không có gì cả.
Cứ như tảng đá lớn trong lòng lập tức rơi xuống, áp lực quá lớn đột nhiên biến mất khiến tay chân Ôn Giản Ngôn hơi tê dại.
Rất tốt, đã qua.
Dựa vào thông tin hắn nhận được từ khán giả, trước giờ nhân vật Từ Viện này chưa từng xuất hiện trong buổi livestream nào.

Hơn nữa cùng với nội dung trong cuốn nhật ký, bản thân cô ta càng giống như người bị hại hơn, cho dù có chút oán khí còn sót lại cũng không nguy hiểm bằng nữ quỷ trong gương lúc trước.
Bởi vậy Ôn Giản Ngôn mới không thay đổi quyết định ban đầu của mình.
Nó giống manh mối hơn là mối nguy.
Có vẻ như hắn đã cược đúng.
“Nhiệm vụ đạo cụ cấp sử thi! A a a a a a a! Mạnh thật!”
“Hắn ta thật sự tìm được đạo cụ sử thi rồi?! Streamer này cũng có chút đỉnh đó!”
“Lầu trên làm gì phấn khích thế? Đâu phải mấy phòng livestream có độ khó cao hơn khác chưa từng mở được đạo cụ ẩn cấp sử thi, có cần làm lố thế không?”
“Lầu trên đừng tỏ vẻ ta đây hơn người nữa.

Tôi thấy chắc anh ít xem lai chym lắm nhỉ? Hầu hết giai đoạn ban đầu của streamer mới, đừng nói là kiếm đạo cụ ẩn cấp sử thi, ngay cả đạo cụ ẩn cấp bình thường cũng khó tìm.

Đây người ta còn là tài khoản mới, vừa mở màn đã tìm được đạo cụ ẩn cấp khó, bây giờ lại còn mở được nhiệm vụ đạo cụ cấp sử thi…!Thật sự lần đầu tôi mới thấy đó.”
Nửa người trên Ôn Giản Ngôn khẽ lung lay, hắn chậm rãi duỗi tay chạm vào lan can bên cạnh, sau đó nghiêng người ra ngoài nôn khan…

“Ọe!”
Bình luận càng sôi nổi hơn:
“Cười chết mất, có thể thấy được streamer thật sự rất sợ.”
“Vừa lừa người vừa gạt quỷ, trình độ chuyên môn rất cao.”
“Xùy, giả vờ giả vịt!”
“Mặc dù tạm thời chưa biết tài khoản chính của streamer, nhưng cũng đâu cần phải giả vờ làm người mới thật trân như thế, đỉnh vãi!”
“Không phải đấy chứ? Mấy người thực sự tưởng streamer giả vờ sao? Có cần thiết phải giả vờ không? Sợ thì nói sợ mẹ là luôn đi còn tìm lý do lý trấu.”
“Lầu trên có biết mẹ gì đâu mà phát biểu.

Chính bởi vì streamer này mà độ khó và xếp hạng của phó bản Trường cấp ba Đức Tài mới tăng cao, còn lâu ông mới tin hắn ta cùi bắp!”
Trong lúc hai bên cãi nhau ầm trời thì khán giả cũ trong phòng livestream bị dọa ngu người:
“???”
“!!!???”
“Cái lề gì thốn? Lầu trên đang nói gì vậy?”
Bình luận của khán giả mới cũng chạy lên:
“Hả? Mấy người không biết à?”
“Cũng vì lý do này nên tôi mới chui vào, bằng không tôi rảnh trứng chạy vào quảng trường cấp D làm gì.”
“+1”
“+1”
……
“+10086, không tin mấy người chạy ra ngoài mà xem, bảng xếp hạng làm gì biết nói dối.”
Số lượng người bình luận trên màn hình dao động mạnh, đầu tiên là giảm bớt, sau đó tăng nhanh trở lại.
Khán giả quay về đều hoảng hốt:
“…Đệt, là thật, bảng xếp hạng thay đổi thật rồi.”
“Cho dù có là tài khoản phụ của đại thần đi chăng nữa, nhưng dưới tình huống tài nguyên thiếu thốn mà có thể đạt tới trình độ này cũng quá trâu bò…”
“Mẹ nó, cho dù hắn ta là người mới hay đại thần, tôi tuyên bố từ giờ trở đi sẽ cắm cọc trong phòng livestream này!”
“Cứ cắm cọc ở đây không lỗ đâu!”
*
Mặt Ôn Giản Ngôn trắng bệch, loạng choạng bò xuống dưới giường.

Cuối cùng cơn co thắt dạ dày cũng biến mất, nhưng cảm giác khó chịu về mặt thể chất vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan.
Không biết chiếc gương bị úp ngược trên bàn đã biến mất từ lúc nào, thay vào đó là một chiếc chìa khóa nhỏ.

Trên chìa treo một tấm bảng tên phai màu, có vẻ là chìa khóa của tủ đồ nào đó.
Một mảnh giấy nhăn nhúm bị đè dưới chìa khóa, phía trên có dòng chữ được viết vội:
“Phòng học 408 tầng bốn, tủ 368, thời hạn thuê: trước 1 giờ sáng.”
Có vẻ như đây là thời hạn để hoàn thành “nhiệm vụ”.
Nhưng…!phòng học 408?
Ôn Giản Ngôn nhớ tới đoạn đối thoại mình nghe lén được trong nhà vệ sinh nữ.

Căn phòng có cái gương kia là phòng ký túc xá 408.
Giữa hai căn phòng có mối liên hệ nào không? Hay tất cả chỉ là sự trùng hợp?
Ôn Giản Ngôn lật tờ giấy nhìn vài lần, nhưng không phát hiện manh mối nào khác.

Hắn đút tờ giấy và chìa khóa vào túi, đúng lúc này, tiếng chuông từ dưới lầu vang lên: “Reng…!reng…!reng…”
Tiếng chuông vang lên mười lần.
Rõ ràng mà vang dội, như thể được phóng to bởi một thế lực không xác định nào đó, để cho từng người trong ký túc xá đều nghe được.
“Bụp!”
Ánh sáng trong hành lang vụt tắt.
“Đã đến giờ tắt đèn…”
Giọng nói của mụ phù thủy vọng lên từ tầng dưới.
Giọng của bà trở nên cực kỳ quái dị, chất giọng thô ráp xen lẫn khàn khàn, ở trong bóng tối vô biên có vẻ cực kỳ quái dị, khiến cho người ta vô cớ nổi da gà.
“Đám khốn nạn các người, đừng để tôi phát hiện ra ai còn ở bên ngoài phòng ngủ…!Hì hì.”
“Ting!”
Âm thanh máy móc quen thuộc vang lên bên tai từng streamer:
[Nhiệm vụ livestream đã được cập nhật]
Phảng phất như muốn đẩy từng người vào sâu trong cơn ác mộng cùng sợ hãi, giọng nói không cảm xúc kia không dừng lại mà tiếp tục:
[Tuyên bố nhiệm vụ: Sau khi tắt đèn rời khỏi phòng ngủ ký túc xá, khám phá khuôn viên trường học]
[Để mang lại trải nghiệm xem tốt hơn cho khán giả, mong streamer hãy đảm bảo quá trình livestream được thông suốt, không được ngắt kết nối nha!]
Cùng lúc đó, Ôn Giản Ngôn nghe thấy một tiếng “Ting” vang bên tai.
Ngay sau đó có vài dòng chữ xuất hiện trước mặt:
[Đếm ngược thời gian NPC cô Dương dị hóa: 00:00:01]
[Hoàn thành dị hóa NPC]
[Đối tượng tập trung giá trị hận thù: Tiểu Ôn]
[Dưới sự khiêu khích và không ngừng tìm đường chết của streamer, cuối cùng bạn đã trở thành mục tiêu thù hận bị NPC nhắm vào! Xin chúc mừng streamer đã giành được vinh dự này! Khắp chốn chung vui, thật đáng chúc mừng!]
Ôn Giản Ngôn: “…”
…Tao có một câu thô tục không biết nên nói ra không.
Hết chương 7.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN