Sau một hồi thảo luận, cuối cùng cả nhóm cũng đi về phía ngôi nhà ma ám.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“Vãi chưởng! Bọn họ thật sự quyết định tham gia ngôi nhà ma ám à?”
“Mặc dù đã xem phó bản Công viên giải trí Mộng Ảo rất nhiều lần, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy có streamer dám đến hạng mục ngôi nhà ma ám đầu tiên.
Đúng là một lũ điên rồ.”
“Hả? Tôi chưa hiểu lắm nên muốn hỏi, nhà ma có khó không?”
“Lầu trên chưa xem Công viên giải trí Mộng Ảo lần nào đúng không? Thật ra vấn đề của phó bản này không phải là khó hay không, cũng không phải vì nó khó đến độ bay não nên tỷ lệ tử vong mới cao.”
“Ngôi nhà ma ám thuộc hạng mục tiêu biểu trong công viên, tóm lại lầu trên cứ xem đi sẽ hiểu.”
“Chào mừng mọi người đến với Công viên giải trí Mộng Ảo để trải nghiệm hạng mục Ngôi nhà ma ám nổi tiếng.”
Chú hề tóc xanh nhảy nhót: “Giá vé là mười điểm phiếu thưởng.”
Streamer lấy từ trong túi hai tờ phiếu thưởng mệnh giá năm điểm đưa cho chú hề.
Chú hề nhận lấy phiếu thưởng, móc vé từ trong túi quần lỏng lẻo của mình ra:
“Trước khi đi vào ngôi nhà ma ám, các bạn hãy chú ý quy tắc đằng sau vé.”
Một streamer trong đội tự xưng là anh Mập nhíu mày, nhỏ giọng lèm bèm:
“…!Lại là quy tắc.”
Kể từ khi tiến vào phó bản Công viên giải trí Mộng Ảo, bọn họ đã thấy quá nhiều quy tắc.
Có quy tắc công viên giải trí sau tấm bản đồ, có quy tắc từng khu công viên dán bên ngoài biển báo, bây giờ ngay cả hạng mục vui chơi cũng có quy tắc.
Phần lớn quy tắc ở đây đều trông như thật mà giả, khiến cho người đọc như lọt vào tầng sương mù, không chỉ có không thể tin, mà họ cũng không dám tin tưởng hoàn toàn, thậm chí chúng còn có tác dụng ngược với việc thông quan của họ.
Mặc dù ngoài miệng nói vậy, song các streamer vẫn ngoan ngoãn lật mặt sau của vé ra, chuẩn bị tập trung tinh thần cao độ đọc bảng nội quy vô nghĩa dài dòng.
Thế nhưng sau khi lật ngược tấm vé, mọi người đều sững sờ.
Trống trơn.
Đúng vậy, đằng sau tấm vé trống trơn không có một từ.
…!Đã xảy ra chuyện gì vậy?
Dù bọn họ đã thật sự chán ngấy việc đọc những quy tắc phức tạp, nhưng suy cho cùng thì đây cũng là một loại hướng dẫn.
Tuy nhiên, cảm giác sắp tiến vào một khu vực xa lạ và không có bất kỳ thông tin nào liên quan còn khủng khiếp hơn so với việc đọc một quy tắc dài.
Nó giống như việc ném người không biết bơi vào vùng biển vô định.
Mọi người sợ hãi liếc nhau, Vân Bích Lam nhìn chú hề đứng trước mặt, ngập ngừng hỏi: “Ừm…!Anh có thể lặp lại nội dung quy tắc cho chúng tôi nghe lần nữa không?”
Nếu để lộ chuyện mình không thể nhìn thấy quy tắc thì quá ngu ngốc, cho nên cô chỉ đành hỏi vòng vo theo cách này.
“Tất nhiên là được.”
Dường như chú hề không nhận thấy điều bất thường.
Nó rung đùi đắc chí, cười hì hì nói: “Thật ra rất đơn giản.
Đầu tiên, các bạn nhất định phải qua màn trong vòng 45 phút.
Thứ hai, nếu gặp phải bất kỳ trường hợp lạ nào, các bạn có thể liên hệ với nhân viên thông qua các nút khẩn cấp được thiết lập ở khắp nơi.
Thứ ba, không được làm hỏng thiết bị trong nhà ma, nếu không chúng tôi sẽ bắt các bạn bồi thường.”
Mọi người sửng sốt.
Tại sao các quy tắc trong nhà ma lại bình thường đến vậy?
Gần như không có gì khác so với thế giới thực.
Vân Bích Lam chưa từ bỏ ý định truy hỏi: “Vậy cho tôi hỏi, chủ đề lần này của ngôi nhà ma ám là gì?”
“Các bạn vào xem một chút là biết.”
Chú hề nháy mắt một cách đầy bí ẩn.
Nó chỉ về phía “lối vào” ở gần đó: “Nếu đã chuẩn bị sẵn sàng, các bạn có thể đi vào.
Hy vọng mọi người sẽ có trải nghiệm tuyệt vời và lý thú.”
Sau khi nói xong, chú hề quay lại vị trí của mình rồi lúc lắc đầu theo điệu nhạc trong công viên.
Ôn Giản Ngôn cụp mắt, nhìn mặt sau tấm vé nhà ma trong tay.
Trên mảnh giấy trắng tinh in vài dòng chữ đỏ như máu:
[Nội quy ngôi nhà ma ám]
1.Hãy chắc chắn ở trong ngôi nhà ma ám 45 phút trước khi rời đi.
2.
Các nút khẩn cấp được đặt trong ngôi nhà ma ám đã mất hiệu lực, vui lòng không đụng chạm tùy ý.
3.
Hạng mục áp dụng hệ thống bán vé tự động, vui lòng không tin tưởng bất cứ nhân viên nào bán vé này cho bạn.
Ôn Giản Ngôn cảm thấy lòng bàn tay mình ướt sũng mồ hôi, từng cơn gió lạnh lùa vào trong cổ, lông tơ trên người dựng đứng, hai chân như đứng bên rìa vách núi, khiến hắn sinh ra ảo giáo sẽ rơi thẳng xuống phía dưới.
Không giống một vài streamer khác, hắn có thể nhìn thấy nội quy ngay từ đầu.
Dòng chữ đỏ tươi chói mắt rất khó bỏ qua, Ôn Giản Ngôn dùng khóe mắt liếc nhìn tấm vé trong tay những streamer khác, mặt sau tấm vé trong tay họ đều in dòng chữ giống hệt nhau.
Khi những streamer dõi mắt nhìn xung quanh, Ôn Giản Ngôn cũng không hề che giấu tấm vé trong tay mình, tuy nhiên bọn họ vẫn không hề nhìn thấy gì cả, chỉ đảo mắt nhìn mặt sau tấm vé trong tay hắn rồi thôi.
Sau khi nghe xong cuộc hội thoại giữa Vân Bích Lam và chú hề, Ôn Giản Ngôn đã chắc chắn…!Không hiểu vì sao, chỉ có mình hắn mới nhìn thấy dòng chữ.
Cho nên hắn khôn ngoan không tiết lộ điều này.
Dù sao đến giờ hắn vẫn chưa xác định được vấn đề nằm ở đâu, hoặc là xuất phát từ cá nhân nào.
Ôn Giản Ngôn cụp mắt nhìn tấm vé trong tay mình, âm thầm nghiến răng, sau đó nhét nó vào trong túi.
Chỉ đành đi bước nào hay bước nấy.
Đoàn người men theo thông đạo nhỏ hẹp trước cửa ngôi nhà ma đi vào.
Ánh sáng bên trong nhà ma tù mù, không khí tràn ngập sự lãnh lẽo và ẩm thấp, vải nhung màu đen treo đầy hai bên đường đi, dưới chân là sàn nhà bằng gỗ không vững chắc, phát ra tiếng vang ọp ẹp theo từng bước chân của họ.
Chẳng bao lâu sau khi đi qua dãy hàng lang dài chật hẹp, trước mắt mọi người đột nhiên sáng ngời.
Một ngôi nhà ma ba tầng kiểu Tây xuất hiện.
Sau ô cửa sổ màu xám là tấm rèm cửa kéo chặt khiến họ không thể nhìn thấy thứ gì bên trong, cửa lớn mục nát rộng mở để lộ không gian đen xì.
Trước cửa ngôi nhà có một tấm biển, chữ trên tấm biển được viết bằng phông chữ đáng sợ hệt như tấm biển bên ngoài.
Vân Bích Lam bật đèn pin trên điện thoại di động, sau đó rọi vào dòng chữ viết trên tấm biển, nhỏ giọng đọc thành lời:
“Chào mừng đến với Ngôi nhà Kinh hoàng.
Hai mươi năm trước, nơi đây từng là nhà của một tên sát nhân liên hoàn biến thái.
Hắn sẽ kéo con mồi của mình về nơi này, biến họ thành những con búp bê để bầu bạn bên mình mãi mãi.
Mặc dù tên sát nhân kia đã chết, nhưng đến nay, vẫn có người nghe thấy tiếng khóc cùng tiếng bước chân phát ra trong căn nhà.
Nghe nói, linh hồn của hắn vẫn mãi quanh quẩn ở nơi đây.”
“Có ba điểm quẹt thẻ ở nhà ma bao gồm gác xép, ngôi nhà búp bê tầng hai và lò mổ ở tầng hầm.
Sau khi quẹt thẻ, bạn có thể lấy được chìa khóa lối ra nằm ở tầng hầm.”
“Nơi này trông giống mật thất hơn là ngôi nhà ma ám.” Một streamer tên Elise trong đội ngũ trầm ngâm nói: “Đại loại giống như trò chơi trốn thoát khỏi mật thất.”
Vân Bích Lam gật đầu: “Đúng vậy, nhưng nó không phải trọng điểm, trọng điểm ở đây là làm thế nào để hoàn thành hạng mục trong vòng 45 phút.”
Cô quay đầu nhìn những streamer khác phía sau: “Tốt nhất mọi người nên tách ra để quét thẻ ở gác mái và tầng hai, sau khi xong xuôi sẽ tập hợp ở đại sảnh, sau đó chúng ta sẽ xuống tầm hầm cùng nhau.”
Dù sao lối ra nằm ở tầng hầm và cái tên lò mổ có vẻ quá nguy hiểm, vì vậy tốt hơn hết là nên giải quyết hai địa điểm quẹt thẻ khác trước, cuối cùng mọi người sẽ cùng nhau đến địa điểm quẹt thẻ thứ ba.
Tất cả mọi người gật đầu đồng ý.
Vân Bích Lam quay sang nhìn Ôn Giản Ngôn: “Còn anh thì sao? Muốn làm việc với tôi chứ?”
Ôn Giản Ngôn gật đầu: “Được.”
Ôn Giản Ngôn, Vân Bích Lam và anh Mập cùng nhau lên ngôi nhà búp bê trên tầng hai, trong khi đó hai người còn lại lên gác xép quẹt thẻ.
Sau khi hoàn thành phân công nhiệm vụ, đoàn người đi về phía căn nhà gỗ.
Ánh sáng bên trong nhà gỗ rất mờ, không khí nồng nặc mùi ẩm ướt kỳ lạ, sàn gỗ dưới chân phát ra tiếng kêu ọp ẹp, tất cả đồ đạc đều phủ một lớp bụi và mạng nhện dày.
Ngay lúc mọi người bước vào nhà gỗ, trên cao bỗng vang lên một tiếng cười quỷ dị:
“Hì hì hì hì hì.”
Cơ thể các streamer đột nhiên trở nên căng thẳng, bọn họ bày ra tư thế phòng ngự theo bản năng, đèn pin nhanh chóng quét qua chỗ âm thanh truyền đến.
Dưới ánh đèn, một con búp bê Tây Dương được làm thủ công thô ráp liên tục phát ra tiếng cười hì hì, sau đó bị cơ quan mở trên vách tường thu lại.
Ngôi nhà lại chìm vào khoảng lặng.
“Gì chứ…” Elise thở phào nhẹ nhõm.
Vân Bích Lam: “Dù sao nơi này cũng là nhà ma, tốt nhất mọi người nên cẩn thận với mấy thứ giống vậy một chút, nhưng cũng đừng vì quá đề phòng mà lãng phí đạo cụ và thiên phú.”
Anh Mập cười ha ha nói: “Chậc, còn cần nói sao? Đâu phải mọi người mới vượt qua phó bản lần đầu, mấy cơ quan kiểu đấy chỉ là chuyện ruồi.”
Ôn Giản Ngôn: “…”
Hắn từ từ dời tầm mắt sang chỗ khác, vẻ mặt thoạt nhìn vẫn rất bình tĩnh, thế nhưng sắc mặt có chút tái trắng.
Đúng vậy, mặc dù đã trải qua ba phó bản, mặc dù mấy cơ quan kiểu đấy chỉ là chuyện ruồi…!Nhưng không có nghĩa là hắn không sợ.
…!Cảm ơn anh Mập đã cho hắn cảm giác bị nói bóng nói gió.
Chẳng mấy chốc, hai nhóm người tách nhau trước cầu thang tầng hai để hành động.
Hai người Elise đi về phía gác mái, còn ba người Ôn Giản Ngôn thì rời khỏi cầu thang, men theo hành lang chật hẹp tiến về phía trước.
Hành lang phủ đầy mạng nhện, giấy dán trên tường phai màu, phía trên dùng sơn màu đỏ kém chất lượng mô phỏng máu tươi bắn tung tóe, kèm theo đó là vài chữ viết lộn xộn như “giết” “chết”, “chạy mau”…
Rất nhanh, cách đó không xa xuất hiện một căn phòng được đánh dấu là phòng chứa búp bê.
Vân Bích Lam quay đầu liếc nhìn hai người sau lưng: “Chuẩn bị xong chưa?”
Hai người gật đầu.
Vân Bích Lam xoay điện thoại di động, dùng phần hông máy chạm vào cánh cửa rồi từ từ đẩy nó vào trong.
“Kéttt…”
Tiếng đẩy cửa chói tai vang lên, bóng tối mịt mù khiến lòng người cảm thấy ớn lạnh.
Ôn Giản Ngôn bất giác nín thở, mắt nhìn chằm chằm vào khe cửa mở ra.
“Hì hì hì hì hì.”
Tiếng cười chói tai kỳ lạ lại vang lên, một khuôn mặt quỷ trắng bệch rơi xuống từ trên cửa phòng, đột nhiên lắc lư qua lại trước mặt mọi người.
…!Chuyện ruồi cái cứt.
Vân Bích Lam và anh Mập đã có chuẩn bị từ trước, sắc mặt không thèm thay đổi.
“…!Á.”
Trái lại, chàng trai phía sau đột nhiên há hốc mồm nhảy mạnh sang bên cạnh, khiến hai người đứng trước giật bắn mình.
Vân Bích Lam cầm đèn pin soi qua, chỉ thấy khuôn mặt tuấn tú của hắn đã hơi trắng bệch, đôi mắt màu hổ phách khẽ trợn tròn, xem ra vẫn còn bị dọa kinh hồn bạt vía.
“Đùa à? Anh thật sự sợ thứ này?” Vân Bích Lam dở khóc dở cười nói.
Anh Mập cũng nở nụ cười: “Sao đàn ông con trai như cậu lại không to gan bằng em gái Bích Lam vậy?”
Ôn Giản Ngôn giả vờ bình tĩnh:
“Ha ha ha, thật ra tôi chỉ đang cố tạo bầu không khí thôi.”
“Ha ha ha ha ha đúng vậy, nếu nhà ma không có người nào la hét thì không có bầu không khí thật.” Anh Mập nhịn cười, phối hợp đưa đẩy.
Phòng livestream [Thành Tín tối thượng]:
“Ha ha ha ha ha cười chết tôi mất, lần đầu tiên chứng kiến cảnh streamer bị đạo cụ kém chất lượng trong nhà ma dọa sợ.”
“Đúng là chẳng ra làm sao, lá gan còn không lớn bằng con gái nhà người ta.
Ha ha ha ha ha, chó lừa đảo cùi bắp vãi.”
“Cười chết mất, mặc dù tôi vừa mới vào phòng livestream, nhưng chắc streamer đã trải qua nhiều phó bản rồi đúng không? Cớ sao gan hắn vẫn bé vậy?”
“Đúng vậy, có fan hâm mộ lâu năm như tôi làm chứng, lá gan của streamer vẫn không lớn hơn tẹo nào.
Nhưng kêu thành tiếng như vậy vẫn là lần đầu tiên…”
“Chỉ có mình tôi cảm thấy tiếng kêu của streamer rất êm tai à? Giống như bị móng mèo cào ấy, lại còn thở dốc nữa, rất dễ nghe.
Streamer kêu thêm mấy tiếng nữa đi.”
Ôn Giản Ngôn ổn định nhịp thở, mím môi.
Mặc dù khuôn mặt quỷ rơi xuống kia khiến hắn giật mình, nhưng dù sao hắn cũng từng trải qua ba phó bản, chuyện bị dọa kêu thành tiếng gần như không thể xảy ra.
Nói đúng hơn là…
Ôn Giản Ngôn âm thầm liếc mắt nhìn chỗ mình vừa đứng, sắc mặt có chút tái nhợt.
Vào lúc đó, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng…
Có người đã chạm vào eo hắn.
Hết chương 78.