Tiếng ve sầu trên những cây long não kêu đến đau đầu cộng thêm tiếng hò reo ầm ĩ khiến cho trò đùa sắp diễn ra thêm kịch tính.
Có người huýt sáo nói, “Chu thiếu dạo này khẩu vị có chút nhạt nhẽo nhỉ?”
Chàng trai mặc áo sơ mi trắng phớt lờ bọn họ, đi đến trước mặt tôi, ánh nắng chiếu qua vai cậu khiến cậu càng giống chàng hoàng tử trong tiểu thuyết thêm vài phần.
Chu Gia Thụ tựa tay vào tay lái xe đạp, cúi xuống nhìn tôi.
“Tống Tri Vi, tôi thích em.”
Tôi nhìn thấy từ trong mắt cậu một thiếu nữ nhỏ bé được khoác lên mình một chiếc áo đồng phục rộng quá khổ, đó cũng chính là dáng vẻ năm 17 tuổi của tôi.
Tôi vẫn đứng như trời trồng, không cần nhìn cũng biết mặt đang đỏ bừng, đầu ngón tay thì run rẩy, dù sao thì chàng trai đứng trước mặt cũng là Chu Gia Thụ mà tôi đã thầm thương trộm nhớ suốt bao ngày mà.
Một câu “Tôi cũng thích cậu.” còn chưa kịp nói ra, tôi đã nghe thấy một tiếng nói rõ ràng phát ra từ nội tâm của người con trai ấy.
“Tin thật à? K.inh t.ởm.”
Tôi sửng sốt, ngẩng đầu nhìn chàng trai trước mặt, cậu ta vẫn cười dịu dàng, không hề có lấy một tia ch.án gh.ét.
Chu Gia Thụ có lẽ vẫn nghĩ mình sẽ nắm chắc phần thắng, dù sao cả cái trường này có ai là không biết tôi thích cậu ta như thế nào.
Tôi cắn môi, lùi một bước, run rẩy nói, “Xin lỗi, tôi không thích cậu.”
Biểu cảm của Chu Gia Thụ trở nên khó coi vô cùng, tựa như không nói nên lời.
Lúc này có một nam sinh đi qua, bộ dạng vừa lười biếng vừa kiêu ngạo, tựa như không mảy may để tâm gì đến đám đông bên này.
Tôi nhận ra cậu ta, là dân anh chị của trường tôi, đồng thời cũng là đối thủ không đội trời chung với Chu Gia Thụ.
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, tôi chỉ về phía nam sinh tóc bạch kim đó rồi nói với Chu Gia Thụ, “Tôi thích người như thế, cậu hiểu chứ. Vì vậy phiền cậu tránh ra cho.”
Nói rồi liền kéo xe đi.
Lần này người sửng sốt là Chu Gia Thụ, có lẽ cậu ta nằm mơ cũng không nghĩ là nữ sinh trước mặt lại có thể nói với mình những lời này.
Có lẽ không chấp nhận được sự thật này, Chu Gia Thụ cố chấp đuổi theo chất vấn cho bằng được, “Cậu bị làm sao vậy?”
Sức của tôi không đọ lại được với nam sinh, căn bản không cách nào kéo được chiếc xe ra khỏi tay Chu Gia Thụ.
Đột nhiên, một người nào đó xuất hiện, nhẹ nhàng kéo tay lái ra khỏi bàn tay của Chu Gia Thụ.
“Nghe thấy không? Cậu ấy bảo cậu tránh ra”, giọng nói trầm khàn, lạnh lùng.
Một gương mặt với những đường nét ưu việt, mái tóc bạch kim dưới ánh sáng mặt trời lại càng như tỏa sáng, rất ngầu.
Thế rồi, tôi lại nghe được âm thanh kì lạ kia, “Đồ ngốc này cuối cùng cũng chịu nhìn mình, cmn ksjdshfjsa.”
2.
Một nam sinh đi qua nhìn thấy cậu ta đang dắt chiếc xe đạp màu hồng của tôi thì liền trêu chọc, “Anh Trì, từ khi nào anh lại chuyển sang đi xe đạp thế?”
Nhưng vừa bắt gặp ánh mắt cảnh cáo của cậu thì liền cun cút chạy đi.
Tôi đi bên cạnh, lấy hết can đảm nói, “Đại ca”.
“Gọi là Trình Trì.”
Cậu cúi xuống nhìn tôi, nhẹ giọng hỏi, “Cậu thích tôi?”
Tôi vô thức muốn lắc đầu nhưng lại nghe được những lời nói trong thâm tâm của cậu, “Lợi dụng tôi làm lá chắn thì sẽ bị đổ thành cột bê tông…”
Trình Trì có một đôi mắt đào hoa, lúc cậu cười thì cong tít.
Đi được một lát, cậu dừng lại gõ nhẹ vào nốt ruồi dưới đuôi mắt tôi, chầm chậm nói, “Về sau làm bài tập cho tôi, đến xem tôi đánh bóng, cùng tôi đi học, ra về, trước kia cậu làm như thế nào với Chu Gia Thụ thì phải đối với tôi tốt hơn 10 lần như thế, nghe rõ chưa?”
“Là sao?”
Cậu lại vỗ mặt tôi thêm lần nữa, “Chính là tôi đã chấp nhận việc cậu theo đuổi tôi rồi.”
Trình Trì với mái tóc bạch kim, tai xỏ khuyên, không cần nghĩ nhiều cũng biết là người khó chiều.
Tôi đột nhiên cảm thấy, vẫn nên quay về battle với Chu Gia Thụ thì tốt hơn