Tôi thoát khỏi group chat thì nhận được thông báo kết bạn mới, nick là cc, giới thiệu là “đối tượng theo đuổi của Tống Tri Vi…”
Tôi hồi hộp bấm vào nút xác nhận.
“Tôi đã xác nhận lời mời kết bạn, chúng ta có thể bắt đầu nói chuyện rồi.”
Bên kia im lặng một lát rồi gửi đến một đoạn voice chat, “Chỉ là bạn bè?”
Trong lúc bối rối tôi lỡ tay bấm vào nút gọi, đầu dây bên kia trong tíc tắc cũng chấp nhận luôn.
Tôi ngập ngừng nửa ngày không biết nói gì vì bên cạnh cậu còn có cả tiếng ồn ào đòi xem mặt chị dâu gì đó…
Trình Trì không quay đầu lại, chỉ hừ một cái rồi lấy tay chặn màn hình, keo kiệt như đứa trẻ giữ đồ chơi.
Đúng là đồ trẻ con.
Một lát sau, cậu mới bỏ tay ra, khoé môi cong lên, “Vừa mới xa nhau một lát đã sốt sắng gọi điện thoại cho tôi, làm sao, nhớ rồi?”
…
Tôi đang định giải thích thì cái bụng hư đốn lại kêu lên một tiếng…
Chưa đợi anh kịp phản ứng lại, tôi đã nhanh tay ấn vào nút kết thúc cuộc gọi rồi vùi đầu vào trong chăn.
Xấu hổ quáaa…
5.
Bây giờ đang là buổi tối, Tống gia lại cấm cổng, tôi không thể ra ngoài cũng không còn đồ ăn để ăn nữa.
Tìm khắp cả căn phòng chẳng có gì cả, tôi chỉ đành chấp nhận số phận, cố chịu cơn đói qua đêm.
Ngoài cửa có một cây long não lớn, nếu không phải nó che đi ánh sáng và tầm nhìn thì căn phòng phía nam này cũng không dành cho tôi.
Đang suy nghĩ thì đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.
Tôi ngẩng đầu lên thì thấy một thiếu niên đang bám vào cành long não, một tay còn lại đang cầm một cái túi cố gắng gõ cửa sổ.
Tôi vội vàng ngồi dậy ra mở cửa, gió đêm thổi từng đợt mạnh vào trong phòng.
Trước khi sống lại, tôi được nghe rằng Trình Trì đang tham gia khoá huấn luyện của lực lượng đặc công nên có lẽ anh ấy cũng là một người sở hữu thể lực tốt.
Trình Trì đưa cho tôi chiếc túi đầy ắp thức ăn, khẽ nói, “Tiểu thư Tống Tri Vi thân mến, tôi là shipper Trình Trì.”
“Vui lòng đánh giá năm sao.”
Rốt cuộc là ai theo đuổi ai đây?
6.
Ngày hôm sau, cuối cùng tôi đã có đáp án, thực sự là tôi mới là người theo đuổi cậu ấy.
Không chỉ phải đợi cậu lên lớp còn phải chạy việc vặt giữa các tiết học, đến cả chơi bóng rổ cũng phải đi cổ vũ.
Tôi đem cho Trình Trì 2 chai nước tăng lực vì muốn cảm ơn về chuyện tối qua, lúc này mới phát hiện trên sân vận động có rất nhiều người, đặc biệt là nữ sinh.
Bên thì hò tên Trình Trì, bên thì reo tên Chu Gia Thụ.
Đang đi về phía Trình Trì thì phía trước có người chặn tôi lại, là Chu Gia Thụ.
Câu “kinh tởm” ngày hôm qua của cậu ta vẫn còn ghim trong trái tim tôi.
Chu Gia Thụ vẻ mặt đã hoà hoãn đi ít nhiều, đưa tay ra định lấy chai nước trên tay tôi như một lẽ tất nhiên.
“Nếu đã mang nước cho tôi thì chuyện hôm qua coi như xí xoá, tôi sẽ tha thứ cho cậu.”
Tôi lùi về phía sau một bước, dứt khoát đáp, “Nhầm rồi”.
Chu Gia Thụ như đóng băng tại chỗ.