“Là cậu đuổi nó đi sao? Là cậu đã cứu tôi sao? Cậu tên gì?”
“Chu Gia Thụ.”
Có những lúc tôi cũng phân vân, không biết bản thân rốt cuộc yêu thích, mang ơn hay ỷ lại vào cậu ta.
Chỉ có điều, ngay từ ban đầu, có lẽ cậu ta đã có mưu đồ khác rồi.
Tôi biết Chu Gia Thụ vẫn luôn để ý xuất thân nhà quê của mình, nhưng chuyện mà cậu ta càng để ý hơn đó là dòng máu dơ bẩn mà mọi người đã gán cho tôi.
Giờ phút này, khi đã được ban cho cơ hội làm lại cuộc đời, tôi nhận ra rằng, thích Chu Gia Thụ chi bằng thích chó.
17.
Tôi đi thẳng về phía lớp 1, đến nơi thì thấy một đống người đang vây quanh Tống Chi.
Chị ta đang khóc đến thảm thương, đám người xung quanh thì không ngừng vỗ về, an ủi, vừa thấy tôi ở cửa lớp thì tất cả đều như bật công tắc chuẩn bị ph.át t.iết.
May mà có sự việc của Trình Trì lần trước, không có ai dám đứng ra châm biếm tôi, sợ đắc tội với đại ca của trường.
Tống Chi bề ngoài vẫn luôn dịu dàng với tôi vì dù sao cũng có chuyện cần nhờ vả nhưng trải qua chuyện giữa tôi với Chu Gia Thụ, cộng thêm vụ việc lần này thì căn bản cũng không dịu dàng được nữa rồi.
Chị ta ngẩng đầu lên, mắt ầng ậng nước, “Tống Tri Vi, có thể buông tha cho gia đình tôi được không?”
Nhưng tôi lại nghe được tiếng lòng của Tống Chi, “Chu Gia Thụ vừa mới tìm nó sao? Rõ ràng trước kia cậu ấy cũng giống mình, gh.ê t.ởm đứa con hoang này cơ mà?”
Tôi bật cười, “Đương nhiên là không thể rồi?”
Tôi đi đến trước mặt Tống Chi, sát lại gần, “Bài viết này đổi trắng thay đen, con gái của tiểu tam là một người khác.”
Tống Chi vẫn luôn được bố mẹ cưng chiều, không hề biết họ đã làm ra chuyện gì, luôn cho rằng mẹ chị ta mới là chính thất, đem lòng hằn học với tôi.
“Cậu có bằng chứng gì?”
“Báo cảnh sát thôi, mọi việc sẽ sớm được sáng tỏ.”
Mặt chị ta trắng bệch.
Nhưng c.ảnh s.át chưa kịp báo thì sự thật đã được phơi bày, bài viết gây náo loạn quá mức, admin của diễn đàn đã vào cuộc để tìm ra người đứng đằng sau.
Người đó không cần nói cũng biết là ai.
Tống Chi da mặt mỏng, cuối cùng ngất đi.
18.
Trong phòng VIP, Tống Chi vừa mới chạy thận xong, sắc mặt vẫn còn nhợt nhạt.
Đợi các bác sĩ xong việc, mẹ chị ta mới mang hoa quả lên.
Còn tôi cũng phải tới để nghe bố c.hửi m.ắng.
“Mày làm tao thất vọng quá rồi đấy, mày trả ơn chúng tao bằng cách đưa chị mày vào viện à…”
Vậy mà chuyện Tống Chi làm ra, ông ta tuyệt nhiên không nhắc đến.