Chấp Niệm - Dạ Mạn
Chương 56
Cố Niệm kinh ngạc ngồi ở đó, trong lòng rối loạn.
” Em có muốn đến bệnh viện kiểm tra không?” Lục Diệp Thanh hỏi.
Cố Niệm vẫn ôm lấy tia hi vọng: ” Chắc là em bị cảm rồi.” Cô miễn cưỡng cười.
Lục Diệp Thanh lo lắng nói: ” Có chuyện gì có thể nói với anh.”
Thấy tâm trạng cô hoảng hốt, Lục Diệp Thanh liền nhấn mạnh: ” Thân thể quan trọng nhất, em phải chăm sóc bản thân cho tốt.”
” Em biết.” Cố Niệm cầm cốc nước lên, uống một ngụm lớn để đè cơn buồn nôn.
” Mẹ bị ốm ạ?” Phán Phán lo lắng nhìn cô.
” Mẹ không sao.” Cố Niệm vừa nói vừa cười.
Phán Phán vuốt ngực nói: ” Con hi vọng mẹ luôn khoẻ mạnh. Vĩnh viễn không mắc bệnh.”
Trẻ con đúng là trẻ con, cho dù xảy ra chuyện gì cũng vô cùng ngây thơ.
Cố Niệm đưa Phán Phán đến phòng tranh, nhờ Phương Hủ Hủ trông coi con bé một lát. Cô lấy lí do ra ngoài có việc liền rời đi.
Cố Niệm đi rất xa, trên đường cô đều nghĩ nếu cô mang thai thật thì phải làm sao bây giờ? Khi cô dừng bước, trước mặt là một nhà thuốc.
Cố Niệm ngừng một chút, cuối cùng cũng đi vào.
” Xin chào, quý khách cần gì?” Nhân viên nhiệt tình hỏi.
Cố Niệm lắc đầu đi sang một bên. Cô mua một que thử thai, lúc tính tiền, nhân viên giương mắt nhìn cô: ” Quý khách có thẻ hội viên không ạ?”
” Không có.” Nói xong cô liền trả tiền.
Ra khỏi nhà thuốc, để cái hộp trong túi áo, Cố Niệm đi đến tiệm gà KFC ở đối diện.
Sau vài phút, cô nhìn thấy que thử thai hiện lên màu đỏ, tay cô run rẩy không kìm chế nổi: ” Sao có thể như vậy?” Cô nhắm mắt nhìn lại lần nữa, vẫn là màu đỏ, không phải ảo giác.
Cố Niệm nở nụ cười, tràn ngập bất đắc dĩ và đau thương.
Ông trời lại tiếp tục trêu đùa cô ư?
Cô cười, cười đến chảy nước mắt.
Ngoài cửa truyền đến vài tiếng đập: ” Người ở trong có thể nhanh lên được không?”
Cố Niệm vứt que thử thai vào toilet, trong nháy mắt nó bị cuốn trôi đi. Cô lau nước mắt, đưa tay lên sờ bụng. Cô nên làm gì bây giờ?
Cố Niệm hồn bay phách lạc ra khỏi tiệm KFC, dọc đường đi không biết đã va vào bao nhiêu người, cho đến khi có người chặn trước mặt cô.
Tống Hoài Thừa đi theo cô suốt quãng đường, anh biết cô đến hiệu thuốc, cũng biết cô mua que thử thai, nhưng lại không biết kết quả. Anh nhìn thấy tình trạng này của cô, trong lòng có một suy nghĩ, ý nghĩ này đâm sâu vào lòng anh thành gốc rễ, làm anh không nhịn được muốn hỏi cô.
Cố Niệm ngẩng đầu lên nhìn anh, ánh mắt mê man không nhìn rõ anh.
Sắc mặt Tống Hoài Thừa không tốt, lo lắng nhìn cô.
Mắt Cố Niệm trở nên ướt át, trong lòng có rất nhiều điều muốn nói với anh nhưng lại không thể nói ra.
Tống Hoài Thừa cởi bỏ khăn quàng, dịu dàng quàng lên cổ cho cô: ” Anh đưa em về.”
Cố Niệm cắn môi, đầu óc trống rỗng.
Xe chạy từ từ, ngoài cửa có ánh đèn lập loè. Cố Niệm nhìn không chớp mắt. 4 năm trước khiến cho cô biết rõ mình mang thai trong lúc này là tình cảnh gì? Móng tay cô đâm sâu vào bàn tay, tự nhắc nhở bản thân phải tỉnh táo, sự ấm áp trên xe làm cô khôi phục ý chí.
Một đường đi đều im lặng, cuối cùng cũng đến phòng vẽ.
Xe dừng lại, Tống Hoài Thừa cầm tay lái, sắc mặt như cũ: ” Có thể cho anh biết kết quả không?”
Cố Niệm cầm tay nắm cửa: ” Không có.”
Mắt Tống Hoài Thừa loé lên một tia thất vọng rồi biến mất, anh mấp máy khoé môi: ” Nếu như… em có thai… có thể…”
” Không thể xảy ra chuyện đó.” Cố Niệm cắt đứt lời anh: ” Dù có tôi cũng không cần.”
Đáy lòng Tống Hoài Thừa đấu tranh dữ dội, anh cười một cách bi thương, miệng đóng rồi lại mở, không nói gì thêm nữa.
Cố Niệm nhìn anh: ” Hôm đó tôi đã uống hết thuốc tránh thai.” Cô thăm dò.
Chắc hẳn thuốc tránh thai cô uống có vấn đề, mà người có thể làm chuyện đó chỉ có thể là anh.
Cố Niệm xuống xe. Tống Hoài Thừa vẫn ngồi yên không nhúc nhích. Lúc sau anh lấy điện thoại gọi điện: ” Giúp tôi sắp xếp người đi theo cô ấy, đưng để cô ấy phát hiện.”
Tống Hoài Thừa không tin lời Cố Niệm nói. Nhưng hiện giờ anh không thể ép cô nói ra. Anh biết rõ nếu cô có thai, cái thai này chính là hi vọng duy nhất để cô và anh quay lại.
Anh nhìn xe cộ và người đi đường, nặng nề thở dài, ngực đã bị treo cao đã lâu nên cảm thấy đau buốt.
Cố Niệm sững sờ ngồi ở ghế salon, sắc mặt mệt mỏi, Phương Hủ Hủ đi đến: ” Cậu sao thế?” Cô ngồi xuống: ” Cậu mệt quá à? Hôm nay đi bác sĩ nói gì?”
” Vẫn như cũ.” Cố Niệm nhíu mày.
” Thầy Lương đã đi kiếm vài người, họ đề nghị đến Bắc Kinh khám.”
” Phán Phán đang cảm thấy rất mâu thuẫn, hôm nay con bé khóc một trận với mình. Nếu không gặp được Lục Diệp Thanh mình cũng không biết nên làm gì.”
” Anh ta sao? Lục Diệp Thanh chắc chắn quen người có thể chữa bệnh này, lần trước chẳng phải anh ta châm cứu cho Phán Phán mới có tiến triển sao?”
Cố Niệm dừng lại, ổn định tinh thần: ” Hủ Hủ, mình có thai.”
” Cái gì?” Mặt Phương Hủ Hủ tràn đầy khiếp sợ.
” Là sự thật. Mình đã kiểm tra.” Cố Niệm bình tĩnh nói: ” Có từ lúc ở Paris.”
Phương Hủ Hủ không biết nên nói gì: ” Cậu định làm gì?”
” Mình không thể giữ lại đứa bé này.” Cố Niệm nói một cách bình tĩnh.
Phương Hủ Hủ biết rõ cô đã hạ quyết tâm, nhưng trong lòng vẫn hơi lo lắng, với sức khoẻ của Cố Niệm bây giờ, đứa bé không có khả năng bỏ được, Phương Hủ Hủ không dám nói với Cố Niệm.
” Mình dự định một thời gian ngắn nữa sẽ đi làm phẫu thuật.”
Phương Hủ Hủ trầm mặc rồi nói: ” Việc này nên bàn với Lục Diệp Thanh một chút, anh ta hiểu rõ tìn trạng của cậu, cậu không thể làm tổn thương bản thân.”
” Mình biết.” Cố Niệm buồn rầu nói: ” Đứa bé này do Tống Hoài Thừa gài bẫy mình.”
Hôm đó Cố Niệm đến hiệu thuốc mua thuốc tránh thai, khi cô mang về, nhân viên có đến quét dọn phòng, cô nghĩ chính là lúc đó thuốc đã bị đổi.
Sao lại khéo như vậy?
Cố Niệm cười khổ, lúc trước cô ước ao có đứa bé nhưng anh vẫn đưa thuốc cho cô uống. Đến hôm nay anh lại dùng đứa bé để níu kéo quan hệ giữa hai người. Cô vẫn cảm thấy khó tin.
Hôm sau Cố Niệm gọi cho Lục Diệp Thanh, theo lời Phương Hủ Hủ, chuyện này chỉ có Lục Diệp Thanh giúp được cô.
Cô không muốn để Tống Hoài Thừa biết.
Cố Niệm nói cho Lục Diệp Thanh hoàn cảnh hiện tại. Sau khi kiểm tra cẩn thận xong, đúng là Cố Niệm mang thai, lòng Lục Diệp Thanh cảm thấy đau đớn: ” Cuối tuần anh sẽ sắp xếp ca phẫu thuật, mấy ngày nay em nghỉ ngơi thật tốt.”
Cố Niệm gật đầu: ” Cảm ơn, cuối cùng vẫn phải nhờ đến anh.”
Lục Diệp Thanh giật khoé miệng: ” Anh là bác sĩ.” Giọng nói của hắn chua chát.
Lục Diệp Thanh kê cho cô ít thuốc: ” Mỗi ngày uống ba lần.”
Cố Niệm đang định cất thuốc vào trong túi, cửa đột nhiên mở ra, Tống Hoài Thừa và một người đàn ông to lớn đi tới.
Cố Niệm quay đầu nhìn thấy sắc mặt tiều tuỵ của anh, anh bước lên phía trước: ” Em mang thai.” Tống Hoài Thừa kìm chế sự sung sướng trong lòng.
Cố Niệm đứng dậy, lại không nhìn anh.
Lục Diệp Thanh nhếch miệng, lạnh lùng nói với y tá: ” Các cô ra ngoài trước đi.”
Không khí trong phòng ngưng đọng lại làm cho mọi người thấy áp lực.
” Cố Niệm…” Giọng Tống Hoài Thừa lộ ra sự bất đắc dĩ cùng mong đợi: ” Nói cho anh biết…”
Cố Niệm bình tĩnh hít một hơi, không khí tràn ngập mùi thuốc sát trùng, kích thích khứu giác của cô: ” Đúng vậy.”
Lông mày Tống Hoài Thừa nhíu lại: ” Vậy em muốn làm gì?”
” Tôi không thể giữ lại đứa bé.”
Dù Tống Hoài Thừa đã sớm biết ý định của cô nhưng giờ phút này anh vẫn cảm nhận được sự đau đớn tột cùng: ” Cố Niệm, không thể như vậy, đứa bé trong bụng em là một sinh mạng nhỏ, đứa bé và Phán Phán đều là con của chúng ta.”
Cố Niệm bỏ ngoài tai, cô nhìn bức tường trắng: ” Không thể, Tống Hoài Thừa, anh buông tay đi.” Cố Niệm rất kiên quyết, trong lời nói không có chút do dự.
Tống Hoài Thừa cắn môi: ” Nếu anh bảo chỉ cần em đồng ý sinh đứa bé này ra, anh có thể giúp cha em ra tù sớm thì sao?”
Cố Niệm không thể tin nổi nhìn anh.
Lục Diệp Thanh nắm tay thành nắm đấm: ” Anh điên rồi Tống Hoài Thừa, anh còn có trái tim không?”
” Lục Diệp Thanh, đây là chuyện của tôi và cô ấy, anh không cần quan tâm.” Sắc mặt Tống Hoài Thừa nghiêm trọng.
Lục Diệp Thanh nhìn anh: ” Hôm nay còn muốn sai người đánh tôi sao?”
Hắn cười nhạo: ” Anh trai tốt của tôi…”
Hai mắt Cố Niệm lập tức trừng lớn.
” Khi còn nhỏ, cha đã nói với tôi, anh khiến cho ông rất tự hào. Hoá ra cũng chẳng ra gì, chỉ biết uy hiếp phụ nữ, tôi không hiểu anh có cái gì đáng để ông ấy tự hào.” Lục Diệp Thanh trào phúng nói.
Sắc mặt Tống Hoài Thừa lập tức thay đổi, nắm lấy cổ áo hắn: ” Vậy anh thì sao? Dựa vào người dì nhỏ đi làm tiểu tam nuôi dưỡng, Lục Diệp Thanh, anh đúng là kết quả dơ bẩn.”
Vành mắt Lục Diệp Thanh đỏ lên: ” Anh im ngay, ít nhất cha cũng chỉ yêu người phụ nữ duy nhất là mẹ tôi.”
Cổ họng Cố Niệm khô khốc, nghe hai chữ anh trai của Lục Diệp Thanh, người Cố Niệm cứng lại.
Cô nhìn mặt hai người, hoá ra là như vậy.
Nghĩa là nhiều năm nay Lục Diệp Thanh đã sớm biết thân phận của cô rồi sao? Anh ra một mực giúp cô, thậm chí còn muốn kết hôn với cô? Rốt cuộc vì sao?
Cố Niệm khó hiểu, cô cũng không dám suy nghĩ theo chiều hướng xấu nhất.
Cô nghĩ đến Tống Hoài Thừa từng nói, cô không nên quá tin tưởng Lục Diệp Thanh. Anh đã từng nhắc nhở cô.
Hoá ra chỉ là cô không biết mà thôi: ” Hai người cứ tiếp tục. Tôi phải về.”
Là ai nói, đánh nhau khiến cho người phụ nữ bỏ đi.
Cô vừa mở miệng, Tống Hoài Thừa và Lục Diệp Thanh đều bình tĩnh lại, khí thế giương cung bạt kiếm đều biến mất.
Cố Niệm cúi đầu đi ra ngoài.
Tống Hoài Thừa vừa định đi, lại bị Lục Diệp Thanh gọi lại.
” Tống Hoài Thừa…” Hắn nói: ” Đứa bé này anh không thể nào giữ lại được đâu.”
Tống Hoài Thừa nghiêm túc: ” Chỉ cần còn một phần nghìn hi vọng, tôi cũng sẽ kiên trì nắm lấy.”
Lục Diệp Thanh híp mắt, trong mắt hắn hiện lên tia lạnh lẽo.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!