Chấp Niệm Tương Ngộ - Chương 13: 13: Nỗi Đau Của Một Cô Gái
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
208


Chấp Niệm Tương Ngộ


Chương 13: 13: Nỗi Đau Của Một Cô Gái


Chương 13: Nỗi đau của một cô gái
Dịch: CP88
Trợ dịch: Bối Diệp
Type: YZ95
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link.

Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả.

CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Lời này cũng quá vô sỉ hạ lưu rồi đó!
Tống Tương Niệm tức đến mức thở phì phò, quay về đứng chặn trước mặt Hạ Chấp Ngộ.
Cô thấp hơn hắn hẳn một cái đầu, Hạ Chấp Ngộ cúi xuống, tầm mắt dừng trên mái tóc rối của cô.
Tên đàn ông to con kia thấy cô không sợ chết, nghĩ có lẽ vừa rồi do mình nhẹ tay quá.
Anh ta cầm cây gật sắt đi đến trước mặt Tống Tương Niệm, “Không biết thức thời lắm nhỉ? Để tao xem mày mạnh mồm được đến lúc nào nhé?”
Ấy không!
Tống Tương Niệm tuy không quá xem là người tự luyến, nhưng cũng biết khuôn mặt này của mình đi đến đâu cũng được khen xinh đẹp.

Mà điều quan trọng nhất là.

.

.

.

.

.

Cô dù gì cũng là con gái đó!
“Mấy người đừng có làm loạn, ở đây có camera đấy.”
“Đại ca của tụi này có thật muốn làm gì thì cũng không làm đến mày!”
Không nói thì thôi, nói xong câu này càng khiến Tống Tương Niệm tức xù lông nhím.

Rõ ràng là một sự sỉ nhục đối với phụ nữ.
Trên đầu chợt có một bàn tay đặt lên, Hạ Chấp Ngộ xách cô đặt sang một bên.

“Ai sai chúng mày đến đây? Triệu Dung Tần?”
“Dù sao hôm nay mày rơi vào tay tụi tao rồi thì đừng mong lành lặn rời khỏi.”
Ngõ nhỏ vắng vẻ không có lấy bóng người qua lại, đèn đường thì lờ mờ, một đám người vây lấy Hạ Chấp Ngộ, thật sự là nguy cấp vô cùng.
Tống Tương Niệm len lén thò tay vào túi áo, đầu ngón tay vừa chạm tới điện thoại đã bị tên đầu sỏ lên tiếng cảnh cáo.
“Không muốn dập vài ngón tay thì tốt nhất là ngoan ngoãn đứng đó đi.”
Hạ Chấp Ngộ chỉ cái camera gần đó, “Chúng mày khua chiêng gióng trống như vậy? Thật sự không coi pháp luật ra gì?”
Tên đàn ông cầm gậy sắt đá đàn em bên cạnh, “Lên.”
Đàn em lập tức hiểu ý, nhảy lên tường, cầm gậy sắt đập vỡ camera.
Tên đàn ông đó cười nham hiểm gác cây gậy lên vai, “Hết cách rồi, anh đây nói cho chú mày biết.

Hôm nay dù tao có rạch nát khuôn mặt đó, để mày kêu gào đến tận trời cũng không có ai dám đến cứu đâu!”
“Đúng rồi, lát nữa rên thêm hai tiếng, biết đâu các anh trai đây lại mềm lòng.”
Tống Tương Niệm nhìn đám đàn ông cười ha hả, nhịn không được lo lắng nhìn sang Hạ Chấp Ngộ.
Hắn đứng giữa vòng vây, khiến người ta liên tưởng đến một bóng dáng cô đơn trôi dạt giữa thế giới rộng lớn, còn có gió lạnh không ngừng thổi qua khuôn mặt đẹp đẽ của hắn.
“Xoay mặt đi, đếm từ một đến ba mươi.”
Tống Tương Niệm ngoan ngoãn xoay người, Hạ Chấp Ngộ lại nói tiếp, “Bịt tai lại.”
Đám đàn ông cười khả ố, “Đúng rồi, lát nữa nói không chừng có thể sẽ có vài tiếng kêu không nên nghe nha ——-“
Tống Tương Niệm bịt hai tai, nhưng ngay sau đó vẫn nghe được tiếng gào thảm thiết truyền tới, không khác gì từ lò mổ heo.

Khó nghe vậy chắc chắn không phải của Hạ Chấp Ngộ.
Cô quay lưng về phía đèn đường, tuy không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng đuôi mắt vẫn thấp thoáng thấy được có vài bóng người không ngừng ngã xuống.
“Một, hai, ba.

.

.

.

.

.”
Tống Tương Niệm mới đếm đến hai mươi bảy đã có người vỗ vai cô.
Cô thả hai tay xuống xoay người lại, sau lưng một đám người bò lồm cồm rêи ɾỉ.

Hạ Chấp Ngộ xuống tay quá ác, nhanh chóng giải quyết trong hai mươi bảy giây, còn không cho chúng cơ hội đánh lén.
“Đi.”

Chờ cho Tống Tương Niệm và Hạ Chấp Ngộ hoàn toàn đi khỏi, tên đầu sỏ mới bò dậy cầm điện thoại gọi đi.
“A lô, Triệu tổng, chúng tôi thất bại rồi.”
“Không phải đã cho mày mang theo người rồi à?”
“Thằng nhóc này nhìn qua thì tưởng vô hại, nhưng xuống tay mới biết nó là quái vật đội lốt người, anh em chúng tôi đều bị hắn bẻ trật khớp.”
Triệu Dung Tần tức giận mắng, “Một đám vô dụng, nuôi chúng mày có tác dụng gì nữa hả!”
Anh ta vén áo lên, trên bụng vẫn còn vết giày cao gót của Hạ Sí Hạ, không khác gì đang sỉ nhục anh ta, “Chúng mày đều bị đánh gục hết?”
“.

.

.

.

.

.”
“Vâng.”
“Bị đánh không nhẹ đúng không?” Triệu Dung Tần cũng đã nghe thấy tiếng rêи ɾỉ truyền tới.
“Không nhẹ chút nào.”
“Rất tốt, trích xuất camera rồi mang đi tố cáo đi.”
“.

.

.

.

.

.”
Sau vài giây im lặng, tên đó run rẩy lên tiếng, “Camera bị chúng tôi đập vỡ hết rồi.”
“Ngu như lợn!” Triệu Dung Tần không nhẫn thêm được nữa, bật ra câu chửi tục.
“Không thì tìm thẳng tới con đàn bà Hạ Sí Hạ kia? Ngài yên tâm, chỉ cần cho chúng tôi thêm một cơ hội.

.

.

.

.

.”
Triệu Dung Tần cuộn tay thành nắm đấm, gào lên, “Đừng có xúi dại tao! Chúng mày ngu hết thuốc chữa rồi hay sao mà dám động cả vào nữ ma đầu đó hả? Bỏ đi, từ giờ không cần tới chúng mày nữa!”
Hạ Chấp Ngộ đi vào một quán ăn, không gian nhỏ đặt mấy chiếc bàn, hắn tìm một bàn dành cho hai người ngồi xuống.
Qua cánh cửa sổ được chạm khắc hoa văn rỗng có thể nghe thấy tiếng nước suối róc rách chảy, Tống Tương Niệm kéo chiếc ghế đối diện hắn ra định ngồi xuống.
“Tôi chưa nói cho cô ngồi.”
“Dù sao tôi cũng là con gái, đứng sẽ khó coi lắm.

Tôi sao có thể làm anh mất mặt chứ?”
Hạ Chấp Ngộ đẩy thực đơn về phía Tống Tương Niệm, buổi trưa cô không ăn tử tế, bây giờ nhất định đã đói meo.
Nhân viên thu ngân nhìn bên này mấy lần, nhân lúc tay chân rảnh rỗi nhấc ống điện thoại ấn số gọi đi.

“A lô Triệu tổng, Hạ Chấp Ngộ vừa mới vào đây ạ.”
Triệu Dung Tần vẫn còn không nuốt trôi cục tức, dù thế nào cũng phải dập bớt lửa giận này trong tối nay.
Tống Tương Niệm giữ kẽ chỉ gọi hai món, trong lúc chờ đồ ăn được bưng lên, cô ngẩng đầu xem tin tức chiếu trên TV.
Bởi vì là quán cơm nhỏ nên khá vắng vẻ, TV bỗng nhiên được bật lên rất dễ thu hút người khác chú ý.
“Chín giờ sáng nay, đường cao tốc Hải Thanh đã xảy ra một vụ tai nạn nghiêm trọng.

Một chiếc xe riêng đâm vào rào chắn.

.

.

.

.

.”
Tống Tương Niệm vội thu lại tầm mắt, Hạ Chấp Ngộ hiển nhiên cũng đã nghe thấy, chỉ là không quay đầu xem.
Cô nhìn thấy bàn tay cầm cốc của người đàn ông hơi dùng sức nắm chặt, bèn nhổm người dậy, “Tiểu Hạ tiên sinh, mau che tai lại.”
“Trẻ con.”
Đuôi mắt Tống Tương Niệm cong cong, “Vừa rồi ở trong con hẻm đó tôi nghe lời anh vậy mà.”
“Tôi không có ngốc như cô.”
Người này đúng là khó nói chuyện tử tế.
“Chỉ một lần này thôi.”

“Nghĩ cũng đừng nghĩ.”
Tống Tương Niệm khịt mũi thất vọng.
“Tôi đi lấy khăn giấy.” Tống Tương Niệm nói xong đứng dậy, rảo bước về phía quầy thu ngân, tivi treo ngay chỗ đó.
Tống Tương Niệm mỉm cười, nhỏ nhẹ nói, “Xin chào, có thể tắt tivi hay không?”
Nhân viên thu ngân quét mắt qua một cái, thái độ cực kỳ tệ.
“Vì sao?”
“Có hơi ồn.”
“Không được, chị không nghĩ tới những vị khách khác sẽ muốn xem sao?”
Tống Tương Niệm vẫn duy trì nét cười trên mặt.

“Vậy giảm âm lượng được chứ?”
Nhân viên thu ngân nhìn Hạ Chấp Ngộ, sau đó cầm điều khiển, ngón tay giữ ở nút tăng âm lượng.Màng nhĩ Tống Tương Niệm thật muốn thủng luôn, “.

.

.

.

.

.

gây ra tai nạn liên hoàn cho tám chiếc xe khác đi phía sau, một tài xế taxi đã tử vong.

.

.

.

.

.”
Nhân viên thu ngân dùng ánh mắt khiêu khích nhìn Tống Tương Niệm, “Đây là nơi công cộng, nếu cô không chấp nhận được thì cứ việc rúc xó nhà mà ăn.”
Đúng lúc một bàn gần đó hô lên, “Thanh toán.”
“Đây ạ.” Nhân viên thu ngân vẫy vẫy chiếc điều khiển với Tống Tương Niệm, bỏ vào túi mình rồi đi mất.
Tống Tương Niệm lướt mắt thấy trên bàn có hộp đựng bút, bên trong có kéo.

Cô cầm lấy rồi đi đến trước tivi, cắt đứt dây mạng.
Tivi mất tín hiệu hiện ra màn hình xanh.
Tống Tương Niệm quay lại bàn, Hạ Chấp Ngộ hơi nhấc mắc, cô cười tít, “Có phải thấy bên tai yên bình hẳn không?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN