Chấp Niệm Tương Ngộ - Chương 54: 54: Tôi Có Thể Hôn Em Không
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
31


Chấp Niệm Tương Ngộ


Chương 54: 54: Tôi Có Thể Hôn Em Không


Chương 55: Tôi có thể hôn em không?
Dịch: CP88
Trợ dịch: Bối Diệp
Type: YZ95
Mang đi nơi khác không xin phép không sao nhưng vui lòng ghi rõ tên dịch giả hoặc dẫn link.

Đây là sự tôn trọng tối thiểu bạn nên làm dành cho dịch giả.

CP88 xin chân thành cám ơn!
***
Thời gian thấm thoát, từ hôm nay cho đến cuối năm chỉ còn hai ngày nữa.
Tống Tương Niệm mua đồ nhét đầy tủ lạnh nhà Hạ Chấp Ngộ, “Tiểu Hạ tiên sinh, chắc anh sẽ đón năm mới với Hạ phu nhân và Hạ tổng nhỉ?”
“Em thì sao?”
“Chắc chắn là ở nhà với ba rồi.”
Hạ Chấp Ngộ nhìn thấy Tống Tương Niệm cũng rất háo hức, “Em phải đi thăm họ hàng hả?”
Tống Tương Niệm lắc đầu, “Không có họ hàng.”
“Vậy tôi tới tìm em.”
Cô nhẹ nhàng đóng cửa tủ lạnh, “Họ hàng của anh chắc là nhiều lắm? Tiểu Hạ tiên sinh cho tôi thêm hai ngày nghỉ nữa là được rồi.”
Hắn sẽ không cho thêm, nhưng dù sao cũng không thể năm mới mà bóc lột sức lao động của cô được.
Hạ Chấp Ngộ mở ngăn tủ, lấy một phong bao lì xì đỏ chót đưa cho cô.
“Năm mới vui vẻ.”
Tống Tương Niệm giấu hai tay về sau lưng, “Không cần.”
“Không nhiều lắm đâu, cầm lấy.”
Tống Tương Niệm nhìn kỹ phong bao lì xì đó, đúng là không dày lắm, bèn đưa tay nhận lấy.

“Cám ơn.”
“Cảm ơn cái gì, đến lúc đó em phải chúc mừng năm mới tôi.”
“Được.”
Tuy là đón năm mới luôn chỉ có cô và Tống Toàn An, nhưng Tống Tương Niệm vẫn lên kế hoạch đi mua sắm đồ Tết.
Bận rộn hết cả buổi sáng, Tống Tương Niệm mới chính thức bắt đầu kỳ nghỉ lễ của mình.

Cô vừa rời khỏi Ngự Hồ Loan, Hạ Chấp Ngộ nhận được một cuộc gọi từ số lạ.
Đầu dây bên kia truyền tới tông giọng lè rè, Hạ Chấp Ngộ nghe tiếng lập tức đoán ra là ai.
“A lô,” Bên kia thử lên tiếng thăm dò, “Lúc trước cậu nói với tôi nếu thiếu tiền tiêu thì cứ tìm cậu.”
“Đúng vậy,” Hạ Chấp Ngộ hỏi thẳng, “Chú cần bao nhiêu?”
Ngay lần đầu tiên đòi tiền Tống Toàn An đã không biết xấu hổ mà hét giá.
“Cần.

.

.

.

.

.

một vạn.”
Ông ta cũng chẳng sợ dọa người chạy mất, trước đây đòi tiền Tống Tương Niệm chỉ nói tới vài trăm mà thôi, nhưng Hạ gia thì khác, nhà họ là phú hào, tiền tiêu không hết.
“Được,” Hạ Chấp Ngộ quả nhiên không hề do dự đã đồng ý rồi, “Chú gửi cho cháu số tài khoản, cháu đưa thêm cho chú mấy vạn, để cô ấy đón năm mới vui vẻ một chút.”
“Tôi không có tài khoản ngân hàng, cậu đưa tôi tiền mặt đi.”
Hạ Chấp Ngộ vò tóc mình, hắn không thích phải gặp mặt hay là nói chuyện với người này, thậm chí có thể nói trong lòng vẫn luôn sinh ra cảm giác bài xích, “Được, cháu sẽ nói tài xế đưa tiền qua đó.

Nhưng chuyện này không được để cho cô ấy biết.”
Tống Toàn An cầu còn chẳng được, để Tống Tương Niệm nghe thấy thì không biết sẽ lại làm ầm ĩ lên thế nào.
Ngày cuối cùng của năm, Tống Tương Niệm dậy từ sớm, cô cầm ghế ra ngoài cửa, lấy đôi câu đối đã mua lúc trước dán lên.
Người hàng xóm nhà đối diện đúng lúc đi ra, tay xách giỏ đồ ăn vừa mua.

“Hôm nay bạn trai đến nhà chơi hả? Hay là qua nhà bạn trai đón năm mới đây?”
“A?”
Tống Tương Niệm bối rối lảng sang chuyện khác, “Chúc bác năm mới vui vẻ ạ.”
“Vui vẻ vui vẻ, cực kỳ vui vẻ.”
Hôm nay mặt trời mọc từ phía tây hay sao, Tống Toàn An còn cùng cô đi chợ.
Ông ta cũng tự biết mặt mũi mình dọa người, đội mũ đeo khẩu trang kín mít.

Hai người đi tới trước một sạp trái cây, Tống Tương Niệm đi vào chọn được mấy quả quýt, thêm mấy túi táo lớn.
Tống Toàn An giúp cô bỏ vào trong xe kéo, rồi lại nói cô đi mua thức ăn trước.
“Ba ra ngoài hút điếu thuốc.”
“Vâng.”
Tống Tương Niệm vừa mua thịt xong, quay lại đã thấy Tống Toàn Ân đi tới, tay xách một cái túi to, hơn nửa trong số đó là quả anh đào.
“Ba mua đồ ngon hơn cho con.”
Tống Tương Niệm nhìn anh đào rất lớn, có lẽ là loại đắt nhất, “Bao nhiêu tiền một cân?”
“Con bé này, mới có bao nhiêu tuổi đầu mà cứ chăm chăm chuyện tiền nong thế?”
Tống Toàn An sợ bỏ vào xe nát mất nên tự mình xách.
Tống Tương Niệm tuy hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn không nhịn được vui vẻ.

Hai người mua thêm chút đồ ăn rồi mới quay về.

Cô biết nấu nướng từ nhỏ, chính xác là từ mấy tuổi thì cô không nhớ rõ, nhưng có lẽ là sau khi lớn một chút Tống Tương Niệm đã tự biết tìm nước khi khát, tìm đồ ăn khi đói.

Quần áo bẩn thì tự mày mò cách giặt, dần dần cái gì cũng biết hết rồi, sau này còn làm giúp cả Tống Toàn An.
Trong lúc cô bận rộn đi lại trong nhà bếp, Tống Toàn An đã hẹn xong ván bài tối nay với đám bạn hữu của mình.
Tống Tương Niệm bưng đồ ăn bày lên bàn, đúng lúc ngoài cửa sổ có pháo hoa nhà ai bắn lên.
Tống Toàn An nhìn bầu trời bên ngoài, “Có thích không?”
Tống Tương Niệm nhìn theo tầm mắt của ông ta, “Con ở ngay đây cũng nhìn được, không cần tự bỏ tiền mua.”
Từ nhỏ đến lớn, đối thoại của hai người luôn là như vậy.
Tống Toàn An dựa người vào cửa sổ, mỗi năm đến ngày này cảm giác bức bối trong lòng ông ta sẽ càng nặng nề hơn.

Thật ra ông ta cũng có người thân, nhưng vĩnh viễn không thể về được nữa rồi.
“Ba, ăn cơm thôi.”
Tống Toàn An nhìn theo bóng lưng của Tống Tương Niệm, nếu không xảy ra vụ tai nạn xe năm đó, có lẽ cô cũng sẽ có một cuộc sống hạnh phúc.
Không nghĩ nữa, có nghĩ thì cũng không thay đổi được gì.
Tống Toàn An tự dỗ cho mình cực kỳ vui vẻ ăn hết bữa tối này, sau đó nhanh chóng đến chỗ hẹn đánh bài.
Tống Tương Niệm dọn dẹp trong nhà bếp, xong xuôi cũng đã không còn sớm.

Trong nhà trống trải lạnh lẽo, may là cô sớm đã quen.
Cô về phòng ngủ, phát hiện điện thoại vẫn luôn có cuộc gọi tới, Tống Tương Niệm nhìn màn hình.
Khóe miệng bất giác giương lên, cô cầm điện thoại đặt bên tai, “A lô.”
“Xuống xem pháo hoa.”
“Anh ở đâu?”
“Ngoài tiểu khu nhà em, cổng phía đông.”
Tống Tương Niệm cầm chiếc áo khoác rồi chạy như bay xuống dưới tầng, chỉ có chính cô mới biết được bản thân hiện tại đang kích động đến mức nào.
Hạ Chấp Ngộ đứng bên cạnh chồng pháo hoa, trên người mặc một chiếc áo măng tô chiết eo, đeo cả găng tay da.
“Sao anh lại đến đây?”
Tống Tương Niệm thở hồng hộc chạy đến bên cạnh hắn.
“Tìm em đón năm mới, tiện thể rủ em bắn pháo hoa.”
Ngoài này rất lạnh, Tống Tương Niệm thở ra cả khói trắng, Hạ Chấp Ngộ đưa bật lửa cho cô, “Em châm đi.”
“Không dám đâu.”
“Thỏ con nhát chết.” Hạ Chấp Ngộ tháo một chiếc bao tay da xuống, kéo tay Tống Tương Niệm đi qua đó.
Bên cạnh có mấy đứa nhỏ đã háo hức lắm rồi, không ngừng thúc giục, “Mau châm đi ạ.”
Tống Tương Niệm chưa bao giờ châm cái này, đương nhiên sẽ sợ, cô nhìn Hạ Chấp Ngộ đi đến trước một bó pháo hoa, đốt đầu dây.
Tống Tương Niệm nhìn chằm chằm động tác của hắn, thấy đã châm được thì lập tức hô lớn, “Mau quay lại!”
Dây bắt đầu cháy rồi nhưng Hạ Chấp Ngộ vẫn rất thong dong.
Tống Tương Niệm chạy tới bắt lấy cánh tay hắn, kéo hắn lùi về sau mấy bước.
Pháo hoa rực rỡ nở bung giữa trời đêm, hôm nay là Giao thừa, cha mẹ bọn trẻ trong tiểu khu cũng đã mua pháo bông cho đám nhỏ, nhưng lãng phí tiền như thế này thì không ai dám.

Hạ Chấp Ngộ lại đưa bật lửa cho Tống Tương Niệm.

“Yên tâm không sao đâu, tôi châm với em.””Được, thử chút.”
Hạ Chấp Ngộ đưa cô đến trước bó pháo hoa lớn nhất, Tống Tương Niệm duỗi tay ra, nhưng lửa mãi không chạm được đến đầu dây.
Hạ Chấp Ngộ cầm tay cô, đưa qua đó, tay Tống Tương Niệm run lên, “Chạy mau.”
Đúng lúc này chân lại mềm nhũn không đứng dậy được, Hạ Chấp Ngộ ôm eo cô xốc dậy.

Hai người chạy nhanh về vùng an toàn, Tống Tương Niệm bưng hai lỗ tai.
Cổng phía Đông là rộng rãi nhất, nhưng không có mái che gì, bởi vậy chỗ này cũng là tối nhất.Tống Tương Niệm mặc một chiếc áo lông màu bạc, Hạ Chấp Ngộ đứng sau lưng cô, lấy chiếc măng tô của mình phủ thêm cho cô.
Cô cúi đầu nhìn, cảm thấy bản thân không khác gì một đứa nhỏ mặc trộm đồ của người lớn, chiếc áo dài đến cả mắt cá chân.
“Không lạnh.”
Hạ Chấp Ngộ nắm lấy hai bả vai cô giữ lại.
“Mau nhìn kìa, đừng lãng phí pháo hoa đẹp.”
Tống Tương Niệm không đôi co nữa, tập trung nhìn về phía bầu trời, ánh sáng rực rỡ tựa như cũng đang nhảy nhót trên khuôn mặt cô.
Cả người cô chỉ có cái đầu nho nhỏ là lộ ra ngoài, pháo hoa đẹp đẽ, nhưng Hạ Chấp Ngộ trước sau lại chỉ chăm chú ngắm nhìn cô, bởi sự đẹp đẽ của pháo hoa cũng không bằng được một phần mười khuôn mặt người trước mắt.
Hạ Chấp Ngộ dang tay ôm Tống Tương Niệm vào lòng, cô thật sự rất gầy, Hạ Chấp Ngộ ôm được cô nhưng vẫn cảm thấy hư hư ảo ảo, không nhịn được siết chặt vòng tay hơn nữa.
Bóng của hai người kéo dài trên nền đất, hợp lại một chỗ, Tống Tương Niệm hơi bối rối, nhỏ giọng nói, “Xung quanh đây đều là người quen, ngộ nhỡ.

.

.

.

.

.”
“Ngộ nhỡ gì?” Hạ Chấp Ngộ dán môi bên tai Tống Tương Niệm, hơi thở thi thoảng lại phả vào má cô, “Phụ huynh cũng gặp rồi, em còn sợ gì cái gì nữa?”
“Anh đừng.

.

.

.

.

.”
Đúng là toàn nói linh tinh.

Tống Tương Niệm bị hắn ôm chặt cứng, bó pháo hoa vừa đốt hết, đám trẻ con lại hướng ánh mắt chờ mong về phía hai người.
Lúc nào rồi còn ở đó thắm thiết nữa, sắp đến giờ phải về nhà rồi, mau mau đốt hết đi mà!
Một cậu nhóc không chờ được nữa chạy tới, ngẩng đầu nhìn hai người, “Chị gái ơi, sao không đốt nữa thế ạ?”
“Được, để chị đi đốt.”
Tống Tương Niệm nói xong hơi đẩy vai, nhưng Hạ Chấp Ngộ không hề có ý định thả cho cô đi.

Hắn thò tay vào túi áo bành tô, Tống Tương Niệm có thể cảm nhận được rõ ràng lòng bàn tay nóng bỏng của hắn qua một lớp vải mỏng .
Hắn lấy bật lửa đưa cho cậu bé.

“Nhóc tìm người châm cho đi, chị gái sợ rồi không dám châm nữa.”
“Được không ạ?” Cậu bé rụt rè chưa dám nhận, pháo hoa này rất đắt đỏ, nói cho là cho dễ dàng vậy sao?
Hạ Chấp Ngộ cúi đầu nhìn cậu bé, hiếm khi thấy hắn dùng tông giọng nhẹ nhàng như vậy để nói chuyện với người khác.
“Không sao, cầm đi đi.”
“Cảm ơn anh trai!”
Đôi mắt cậu bé sáng lên, vui vẻ cầm bật lửa chạy đến trước mặt người lớn, “Anh trai nói cho chúng ta châm.”
Tống Tương Niệm cúi đầu nhìn cánh tay vẫn đang ôm chặt mình, “Hạ Chấp Ngộ, cám ơn anh.”
“Cám ơn cái gì?”
“Cám ơn anh rủ tôi đốt pháo hoa, còn có, cám ơn anh cùng tôi đón năm mới.”
Càng muốn cám ơn hắn, vì đã cho cô một cái ôm ấm áp thế này.
“Không cần cảm ơn, em vui là được.”
Tống Tương Niệm vẫn luôn cô đơn một mình, Hạ Chấp Ngộ có lẽ cũng chưa từng cảm thấy náo nhiệt bên ngoài là thuộc về hắn đi?
Thế nhưng hai người họ giờ đây lại đang say sưa trong sự vui vẻ thỏa mãn đến tột cùng, trái tim cũng âm thầm trao cho nhau ấm áp.
Hạ Chấp Ngộ ngắm góc nghiêng của Tống Tương Niệm từ phía sau, nghe giọng nói này thì có vẻ lời cảm ơn của cô là thật lòng.
“Tôi bỗng nhiên muốn hôn em, có được không?”
***
88: Gần đây có bạn cmt bên bộ Trảm hỏi về ý nghĩa cái xưng hô “tôi-em” mà Bát khăng khăng giữ qua năm tháng.

Lúc đó Bát cũng đang bận nên chỉ trả lời qua đại loại được là Cũng hem biết có phải tui khác người quá không.

Người ta gọi bố thì tôi gọi ba, bồ cũ tôi cũng toàn xưng hô là tôi-em, nên tôi quen thành vậy thôi.
Nhân tiện bộ này đã đổi qua tôi-em được một thời gian.

Đêm qua tự nhiên Bát nằm nghiêm túc suy nghĩ một hồi.

Nghĩ xong còn phải bật dậy viết ra vì biết để tới sáng hôm sau dậy quên là cái chắc :)))
Nói thiệt Bát nghĩ cái này bộ nào Bát cũng giải thích rồi.

Nhưng lâu lâu Bát cũng quên, có khi mọi người cũng không nhớ, nên tự mình nghĩ cách giải thích mới.
Thì có một cụm từ này: Tương kính như tân.

Bát nhớ lúc trước phụ huynh nhà mình cũng xưng hô thế đó haha, còn bồ cũ xưng hô vậy thì Bát thấy khá ngầu dù có vẻ ổng không nhận ra.

Giống như hồi nhỏ xưng hô bạn bè có thể tùy tiện, nhưng dần dần lên cấp 2 cấp 3 hoặc muộn hơn là đại học, mọi người sẽ dần dần đổi xưng hô thành tôi-bà nè.
Cơ mà khác với tôi-cô nha, cái này với Bát chắc chắn là hoặc xa lạ, hoặc rất không ưa nhau.
Mà túm cái quần lại thì với riêng Bát nó vậy, Bát cảm thấy vậy, kiểu như Bát mà gọi bố thì sẽ rất ngượng miệng, bắt Bát cho nam9 xưng hô anh-em thì đảm bảo không dịch được.

Nên thôi mọi người cứ coi như nó là đặc điểm riêng của bà Bát đi, ráng làm quen và một ngày nào đó mọi người sẽ cảm được cái lối nghĩ của Bát cũng có cái hay của nó (không được thì thôi kệ chứ truyện tui dịch tui có quyền mờ :3).

Bây giờ không đổi và sau này có beta lại cũng sẽ không đổi, không đổi nhaaaa…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN