Lúc trước bởi vì đối kháng Nhung quốc giành thắng lợi, còn có An Tức chủ động quy thuận, Ba quốc lãnh thổ được mở rộng không ít, hóa giải được cục diện bế tắc.
Đương thời Lương quốc, bởi vì trở mặt với Đại Tề, cho nên cũng phải thu liễm, không giống kiếp trước xưng bá khắp nơi, vì vậy Ba quốc cũng coi như là quốc thái dân an.
Mấy năm nay thực thi chính sách an dân, cho nên bách tính cũng bớt áp lực, quân đội được chỉnh đốn tăng nhiều sức chiến đấy. Hiện tại Ba quốc hoàn toàn khác hẳn vong quốc trong trí nhớ kiếp trước, nghiễm nhiên trở thành bá chủ một phương.
Mà Nữ vương Ba quốc trở về, là đại sự của cả Ba quốc. Con dân Ba quốc đều sốt ruột mong ngóng nữ vương trở về, để bọn họ có thể lần nữa cảm thụ ánh sáng hiền từ của Thánh nữ.
Lúc trước khi nghĩ tới chuyện phải rời xa Phượng Ly Ngô một khoảng thời gian, Khương Tú Nhuận cũng có chút lưu luyến không nỡ. Thế nhưng sau đó vì chuyện Giải Ưu các trong lúc vô tình nàng đã nhìn trộm được ẩn tình kiếp trước, trong lòng rối loạn, thầm nghĩ cách xa nhau một khoảng cũng tốt, để nàng tĩnh tâm suy nghĩ một chút.
Về phần Bảo Lý cùng Tuyết Nhạn bởi vì không thể rời xa mẫu thân, cho nên cũng sẽ đồng hành cùng nàng trở về mẫu quốc. Hai đứa trẻ nhìn hạ nhân đang chuẩn bị đồ đạc, đôi mắt háo hức la hét vui vẻ nói muốn trở về gặp cữu cữu.
*cữu cữu: nếu dịch ra tiếng việt là cậu, nhưng đó là lại huynh trưởng của Khương Tú Nhuận, nên mình đành để nguyên âm hán vt cho dễ phân biệt nhé:D
Phượng Ly Ngô cũng nhạy cảm phát hiện ra, từ khi đi đạp thanh về Khương Tú Nhuận luôn tỏ vẻ không vui, chỉ là nàng cũng không nói tại sao, ngay cả khi lên giường, cũng không thích hợp, có đôi lúc còn ghét bỏ nói sức lực chàng quá lớn…
Nếu không phải chàng vẫn luôn ở bên cạnh, chắc chắn sẽ hoài nghi có phải nữ nhân này có tình lang nơi khác, cho nên mới ghét bỏ nguyên phối là chàng.
Vì vậy khi Khương Tú Nhuận bắt bẻ mình, chàng chỉ có thể bất đắc dĩ cắn vào mặt nàng, nói với nàng nếu lực đạo nhẹ nữa thì chỉ dùng để gãi ngứa được thôi.
Chỉ hỏi cho nàng ngượng mặt, không chịu cùng hắn đáp lời, mới tiếp lấy lại ôm nàng dừng ngứa.
Trước ngày Khương Tú Nhuận khởi hành một đêm, cuối cùng quân ba quận cũng lộ ra dấu hiệu suy tàn, cục diện cân bằng hai bên bờ sông cũng bị phá vỡ.
Đậu Tư Võ dẫn theo một đạo quân tiên phong, thừa dịp sương mù cản trở tầm nhìn, đã lặng lẽ vượt sông tiến vào tấn công ngoại thành ba quận, tập kích bất ngờ khiến quân ba quận hỗn loạn, đục một lỗ lớn trên cửa thành ba quận.
Phượng Vũ thấy thành phía trước thất thủ, trong lòng suy tính nếu như tiếp tục mất hai thành nữa, như vậy sẽ không giữ nổi ranh giới hai bên bờ sông nữa. Lúc đó đại quân Phượng Ly Ngô sẽ tiến quân thần tốc, tràn vào ba quận như chỗ không người. Vì vậy hắn vội vàng hạ lệnh chỉnh đốn quân đội, tiến công đoạt lại thành đã mất.
Hai bên chém giết kịch liệt, tiền tuyến rơi vào thế giằng co.
Khương Tú Nhuận phát hiện ra, Bạch Thiển đang chuẩn bị trở về Ba quốc với nàng tâm trạng bất ổn, mấy lần nói chuyện với Bạch Thiển nàng ta đều lơ đễnh, thất thần không hiểu đang nghĩ tới chuyện gì.
Nhìn Bạch Thiển như vậy, Khương Tú Nhuận khẽ thở dài một hơi, nàng ngược lại đã hiểu vì sao Bạch Thiển lại như vậy.
Tiền tuyến chiến sự đang căng thẳng, Đậu Tư Võ khi đoạt thành chinh chiến dũng mãnh, nên cũng đã bị thương.
Nhưng từ trước tới nay, Phượng Ly Ngô không muốn nói về quân tình với nàng, sợ nàng ưu tư lo nghĩ, cho nên Đậu Tư Võ bị thương nặng nhẹ ra sao nàng cũng không rõ lắm.
Thế nhưng khi một tướng quân trên chiến trường gửi tin về nói rằng bản thân bị thương, thì chắc chắn đó không thể là một vết thương nhẹ được.
Chẳng trách Bạch Thiển lo lắng như vậy.
Khương Tú Nhuận biết Bạch Thiển mạnh miệng nhưng mềm lòng, mặc dù lúc trước muốn đoạt tuyệt quan hệ với Đậu Tư Võ, nhưng cũng là bởi vì cửa Đậu gia quá cao, nàng không muốn hạ mình để bước vào khiến bản thân uất ức, cũng không phải thực sự nàng ấy không có tình cảm với Đậu Tư Võ.
Cho nên khi Bạch Thiển suy nghĩ kĩ càng, liền xin Khương Tú Nhuận đồng ý cho nàng vận chuyển lương thảo tới tiền tuyến, Khương Tú Nhuận liền vui vẻ đồng ý.
Vì vậy mà không có ai cùng nàng trở về Ba quốc, liền có người muốn luồn cúi tìm cách để đi cùng.
Vị Tĩnh tần Điền Tĩnh từ trước tới nay đều vô cùng nhiệt tình với Hoàng hậu.
Khương Tú Nhuận mặc dù mấy lần đều tỏ ra lạnh nhạt với nàng ta, thế nhưng nàng ta vẫn kiên trì không đổi. Ngoại trừ thời gian thỉnh an ra, nàng đi tản bộ trong hoa viên cũng đụng phải nàng ấy.
Cả cung đều biết, vị Tĩnh tần này muốn dựa vào nịnh bợ Hoàng hậu, để mong có chỗ dựa trong cung.
Khương Tú Nhuận mặc dù tìm đủ cách để lạnh nhạt Điền Tĩnh, nhưng không hiểu vị cô nương này làm sao, luôn trưng ra bộ mặt không đau không ngứa, khiến cho nàng không biết phải làm sao.
Trước kia, khi còn ở phủ Thái tử, quan hệ của nàng với Điền Tĩnh cũng khá tốt, nàng không ghét bỏ hay ác cảm gì với nàng ta. Một tới hai đi, thường xuyên chạm mặt nên nàng liền mặc kệ nàng ta, hơn nữa dù sao trong cung cũng nhàm chán, nhìn xem rốt cuộc mục đích của nàng ta là gì để giết thời gian.
Còn Điền Tĩnh tuy đã đạt được cơ hội bầu bạn bên cạnh Hoàng hậu, nhưng nàng ta tựa hồ cảm thấy vẫn chưa đủ. Giờ còn cầu xin được đi cùng Khương Tú Nhuận cùng trở về Ba quốc, đường sá xa xôi, nàng ta cũng có thể hầu hạ cơm nước sinh hoạt thường ngày cho Hoàng hậu.
Khương Tú Nhuận mỉm cười nghe vậy, nhưng mở miệng lại khước từ.
Nàng trở về nhà mình thanh nhàn tự tại, tội gì phải mang theo một cơ thiếp của phu quân đi cùng cơ chứ.
Mặc dù Phượng Ly Ngô cho tới bây giờ chưa từng chạm vào đám oanh yến trong cung, thế nhưng nàng vốn là người hẹp hòi, không có hơi sức đâu mà lá mặt lá trái với họ.
Vì vậy Khương Tú Nhuận cũng rất buồn bực, Điền Tĩnh tâm cơ sâu như thế nào mà có thể đối đãi ân cần cẩn thận với nàng như vậy?
Có đôi khi, nàng thật sự bị Điền Tĩnh làm cho cảm động mà không kìm nén nổi, suýt chút lỡ lời, muốn để cho nàng ta lộ mặt trước thánh giá.
Thế nhưng Khương Tú Nhuận ở trong cuộc không rõ ràng, chứ người ngoài lại mắt tinh tâm sáng.
Phượng Ly Ngô xử lý xong việc trên triều, cho nên từ sớm đã ra khỏi ngự thư phòng, đuổi kịp tới trước khi Khương Tú Nhuận rời cung để ở bên nàng.
Thế nhưng khi chàng tới rừng trúc bên cạnh ngự hoa viên, cách tường cung trạm rỗng liền nhìn thấy, Hoàng hậu của mình đang đứng cùng một phi tần.
Khương Tú Nhuận đang ngồi trên ghế trầm hương trải giấy tuyên thành ra bàn, bên trên vẽ môtj bó hoa mẫu đơn đang nở rộ. Mà phi tần kia dứt khoát làm trách nhiệm của thị nữ, quỳ gối bên cạnh, quạt mát cho hoàng hậu.
Việc phi tần nịnh bợ hoàng hậu, vốn cũng chẳng đáng để nhắc tới, nhìn qua chỉ nghĩ như bao người bình thường, nên Phượng Ly Ngô không không để ý.
Thế nhưng… khi chàng đứng bên kia nhìn qua, thấy ánh mắt phi tần kia nhìn Khương Tú Nhuận, sắc mặt lập tức âm trầm, bước chân thoáng khựng lại.
Từ trước tới nay, chàng chưa từng thấy phi tần nào dùng ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm Hoàng hậu cả.
Bởi vì Khương Tú Nhuận không muốn rườm rà, cho nên trong cũng cũng không muốn cài trâm vấn tóc, thi thoảng sẽ mặc y phục thanh sam nam tử rộng rãi, thoáng mát.
Nàng hôm nay chính là mặc như vậy, một thân khoan bào màu khói nhạt, trên đầu buộc phát quan bạch ngọc chạm rỗng, tóc bới cao, quả nhiên anh tư tuấn tú.
Mà nữ nhân kia dùng ánh mắt như sói nhìn thấy thịt, nhìn chằm chằm Tú Nhuận của chàng, ánh mắt nóng bỏng kia, rõ ràng chính là ánh mắt nhìn ý trung nhân.
Mà Khương Tú Nhuận không những không quát lui nàng ta, ngược lại sau khi vẽ mấy nét bút, quay đầu nhìn nàng ta cười:
– Tĩnh tần, ngươi nhìn tranh của ta này, so với ngày trước ở phủ Thái tử, có bị thụt lùi không?
Điền Tĩnh nhìn bức tranh, nhưng ánh mắt không kìm chế được mà liếc lên nhìn “mỹ thiếu niên” đôi mắt đang tỏa sáng, khiến trái tim nàng đập bang bang, thân thể hơi nghiêng về phía trước, nhẹ nhàng nói:
– Ngài vẽ càng lúc càng đẹp, ngày trước khi còn ở phủ Thái tử ngài vẽ cho Tĩnh nhi bức tranh thược dược, Tĩnh nhi vẫn luôn giữ kỹ, hay là bức tranh này ngài cũng ban thưởng cho Tĩnh nhi đi, để cho chúng có đôi có cặp, không còn cô đơn nữa…
Khương Tú Nhuận cảm thấy trong lời nói của nàng có vấn đề, thầm nghĩ: Chẳng lẽ nhẫn nhịn lâu như vậy, rốt cục cũng mở miệng muốn cầu vị Hoàng hậu là nàng an bài cho nàng ta được thị tẩm sao?
Thế là nàng dứt khoát dừng bút, một tay chống lên trán,tay kia đặt trên đùi, thân thể dựa vào trước ghế, nhìn chằm chằm Điền Tĩnh hỏi:
– Lời này của Tĩnh tần, tức là ám chỉ bản thân đang cô đơn tịch mịch?
Động tác của nàng lười nhác, nhưng trong mắt Điền Tĩnh thì mọi cử động đều lộ ra một cỗ thoải mái tiêu sái, cho dù biết ngài ấy là nữ nhân, nhưng trong lòng vẫn không kìm nổi sinh ra ái mộ, như dây leo quấn thân, khiến nàng muốn thoát ra cũng không thoát nổi.
Hiện tại thấy tiểu Khương công tử đang nhích lại gần, trong mắt lộ ra một cỗ khí thế tà mị, khuôn mặt càng lúc càng gần, khiến trái tim nàng như thỏ con đi loạn, trên mặt sắc đỏ lan tràn, ý lo.ạn tìn.h mê, không tự chủ được khẽ ngẩng đầu nhắm mắt lại, một bộ dáng đang chờ đợi nụ hôn hạ xuống….
Khương Tú Nhuận nhìn phản ứng của nàng ta không khỏi sững sờ, cũng không đợi nàng phản ứng lại, chỉ nghe thấy có tiếng quát lạnh lẽo từ phía bên kia tường hoa truyền tới:
– Còn không mau cút xuống.
Nàng ngẩng đầu nhìn lên, thấy Phượng Ly Ngô đen mặt đứng ở chỗ cửa vòm hình trăng non, khuôn mặt đầy sát khí, không biết còn tưởng chàng ấy đang bắt gian tại giường đấy.
Điền Tĩnh lúc này mới phản ứng lại là bản thân mình thất thố, hơn nữa còn đúng lúc bị Hoàng đế bắt gặp, vẻ mặt xấu hổ vội vàng đứng dậy, thi lễ với Hoàng đế sau đó chạy đi.
Khương Tú Nhuận thấy nàng ta rời đi, cũng lười so đo với Điền Tĩnh, chỉ đứng dậy cung nghênh Phượng Ly Ngô, thi lễ với chàng, sau đó quay người muốn rời đi.
Thế nhưng Phượng Ly Ngô cũng chịu đựng đủ thái độ lạnh nhạt những ngày qua của nàng, liền túm cổ tay nàng, hung hăng hỏi:
– Vậy mà không phát hiện ra nàng với cô ta hồ nháo với nhau… Chẳng trách nàng ghét bỏ trẫm sức lực quá lớn, chẳng lẽ nữ tử kia mới hợp ý nàng?
Vừa tới đã nói mấy lời không đầu không đuôi, quả thực Khương Tú Nhuận không hiểu rốt cuộc chàng ra có ý gì.
Cho tới khi Phượng Ly Ngô kéo thẳng nàng vào trong tẩm cung, tiếp tục truy hỏi nàng với Điền Tĩnh tư tình bao lâu rồi, Khương Tú Nhuận cuối cùng mới hiểu được nguyên do.
Tự nhiên chàng ta nháo như vậy, nàng tuy giận nhưng không có chỗ phát tiết, đành uyển chuyển hỏi bệ hạ có phải quá bận rộn xử lý quốc sự nên đầu óc hồ đồ rồi, sao lại có thể biên diễn ra chuyện vớ vẩn như vậy.
Phượng Ly Ngô tận mắt nhìn thấy, nếu không phải kịp thời đứng ra ngăn cản, có phải thê thiếp của mình hôn nhau luôn không. Liền lập tức chất vấn, đã bắt sống, sao còn có thể chối cãi được?
Hừ hừ, khó trách người ra đều nói giang sơn mỹ nhân không thể đều thu vào tay được, giờ mới thấy đúng là có đạo lý.
Chàng thời gian này chỉ là hơi bận rộn do ba quận làm loạn mà thôi, bỏ bê ôm ấp Hoàng hậu của mình có vài ngày, vậy mà nàng liền cùng mấy nữ nhân không biết liêm sỉ kia làm, nếu mình mà không ngăn lại, chẳng phải trên đầu mọc cỏ xanh tốt hay sao?
Không thể để giang sơn ổn định, nhưng hậu cung thất thủ được.
Thế nhưng Khương Tú Nhuận đứng thẳng không sợ bóng nghiêng, so với kẻ vụng trộm ngủ với nữ nhân của thuộc hạ, nàng còn thanh cao hơn nhiều.