Khương Tú Nhuận vừa bước vào trong sảnh, lòng co rụt, bước chân hơi khựng lại. Mà Điền Oánh cũng không chịu nổi, run rẩy khụy gối xuống.
Đúng lúc này, trong nội viện vang lên thanh âm côn đánh vào người, mấy thị vệ cao lớn đang giơ cao gậy gỗ, đập lên người hai bà tử bị trói kia.
Lúc đầu còn có thể nghe thấy thanh âm đau đớn vang lên, sau đó tiếng kêu dần dần yếu đi, hai bao tải cuốn xuống bên trong huyết nhục mơ hồ không rõ.
Điền Oánh trước kia ở Cao Ly được nuông chiều từ bé, nơi nào thấy qua cảnh máu me thế này? Bị dọa khiến hoa dung thất sắc, quỳ trên mặt đất, răng đánh vào nhau kêu lập cập.
Khương Tú Nhuận mặt cũng trắng bệch, bởi vì nàng không biết người kế tiếp bị đánh chết như vậy có phải là mình hay không.
Phượng Ly Ngô rũ mắt nhìn xuống, ánh mắt hắn bắn tới khiến Điền Oánh cảm thấy như có ai đang bóp cổ mình, sau đó hắn mới chậm rãi nói:
– “Vừa rồi Cô đã thẩm hai bà tử kia, họ đều nói là bị người ta sai sử, hãm hại hai người các ngươi. Nhưng mà giờ ngươi lại nói là Khương thiếu phó ham m.uốn sắc đẹp của ngươi, Cô đến cùng là phải tin ai?”
Điền Oánh thế mới biết nguyên nhân, mình ý l.oạn t.nh mê cũng không phải là do Khương Tú Nhuận gây nên, mà chính mình vừa rồi lỗ mãng, đã tự loạn trận cước, lập tức sửa lời:
– “Tất nhiên là điện hạ phán đoán sáng suốt mới thẩm vấn ra được chuyện này, thế nhưng tiểu Khương công tử hắn… hắn….”
Theo ý của Điền Oánh, thì nàng ta là người bị hại, thế nhưng Khương Tú Nhuận phạm thượng, dám nhúng chàm Thái tử phi tương lai, tội này cũng không thể cứ vậy mà bỏ qua được.
Mặc dù mình vẫn còn trong sạch, thế nhưng suy cho cùng vẫn bị tiểu tử kia chiếm tiện nghi, lại còn bị thái tử bắt gặp. Thái tử nếu quan tâm nàng, tất phải gi.ết chết tiểu tử này, mới có thể khiến bê bối trong đạo quán không bị lộ ra bên ngoài, triệt để giữ gìn thanh danh cho nàng.
Thế nhưng Phượng Ly Ngô hiển nhiên không để nàng kể lể xong, ngữ khí lạnh lùng cắt đứt lời nàng nói:
– “Hai người các ngươi bị người ta hãm hại, uống phải thứ không sạch sẽ, may mà Cô kịp thời tới giải cứu được vương tử và vương nữ hai người. Ở đây có mặt ba người, không ai dám đồn bậy bạ. Nhưng nếu Điền cơ có ý muốn làm lớn chuyện này, vậy cả thành Lạc An đều biết được chuyện hôm nay, Cô cũng không chặn nổi miệng người. Trong sạch của Điền cơ khó mà giữ được, tương lai cũng đáng lo.”
Điền Oánh so với Tào Khê thì linh động hơn nhiều. Nghe thấy thái tử nói vậy, nàng tựa hồ cảm thấy như thái tử muốn ám hiệu nàng gì đó, tthế nên nàng cũng im lặng, tỏ vẻ điềm đạm đáng yêu chăm chú nghe Phượng Ly Ngô nói.
Bởi vì nàng kề rất gần, mùi son phấn trên người cũng truyền tới, Phượng Ly Ngô cảm thấy mình cũng bị hun đủ rồi, liền đứng dậy, ngữ khí coi như ôn hòa nói:
– “Cô biết ngươi và thiếu phó đều trong sạch, chuyện hôm nay dừng tại đây, người liên quan đã bị trượng tễ, từ nay về sau, không cho phép ai đề cập tới chuyện ngày hôm nay nữa.”
Nói xong, hắn liền đứng dậy chuẩn bị rời khỏi đạo quán.
Từ trong đạo quán đi ra ngoài, Khương Tú Nhuận mới phát hiện toàn bộ nơi đây từ trong ra ngoài đều bị phong bế. Sao có chuyện chỉ có hai bà tử bị chết? Còn có cả thị nữ Điền Oánh, cả mấy đạo sĩ trông giữ vườn hoa… đều bị bịt miệng cả.
Trên đường ra ngoài, gặp không ít người đang khiêng thi thể bọc trong chiếu mang ra ngoài.
Chuyện này không phải chỉ để cho nàng và Điền Oánh nhìn, mà còn cảnh cáo tất cả những người ở đây, nếu chuyện hôm nay lộ ra, sẽ theo như lời thái tử. Muốn sống thì phải ngâm nó trong bụng, nếu không người kế tiếp được bọc trong chiếu rơm sẽ là ngươi đó.
Phượng Ly Ngô tự mình hạ tử lệnh.
Điền cơ đương nhiên biết tốt xấu, nên cũng không dám đề cập tới chuyện muốn giết Khương Tú Nhuận.
Khương Tú Nhuận trong lòng không phải vì Thái tử nói vậy mà buông lỏng.
Lần này, thái tử để nàng còn sống bước ra khỏi đây, không có nghĩa là về sau sẽ không có chuyện gì.
Dù sao thái tử đã có ý muốn cưới Điền Oánh, cũng không phải là do lưỡng tình tương duyệt, mà hắn muốn có được sự ủng hộ của Cao Ly, củng cố địa trữ quân của mình.
Hôm nay cho dù mình có thực sự ngủ với Điền Oánh, Thái tử cũng sẽ không làm to chuyện, không muốn đem sự tình làm lớn chuyện, hủy đi trong sạch của Điền Oánh.
Mà mấy kẻ vu oan đều đã chết hết rồi, nhưng nhất định nàng kẻ gian phu phải còn sống mà xuất đạo, phảng phất như vô sự, mới có thể ngăn chặn miệng lưỡi thế gian.
Dù sao không ai tưởng tượng được, thái tử chí lớn như biển rộng, lại có thể thản nhiên cùng một đôi gian phu dâm phụ rời khỏi hiện trường.
Chỉ khi nào chuyện tiểu Khương công tử và Điền cơ tới đây lắng xuống.. Thì chất tử của một nước yếu như nàng lúc đó xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, là một việc quá bình thường.
Dù sao kẻ yếu đuối như nàng, có khi ăn thịt gà cũng bị hóc xương mà chết. Hoặc là rơi xuống giếng, cũng có thể bị ngã ngựa, say rượu hồ đồ… vân vân mây mây. Bất luận là kiểu chết nào, thì một chất tử nhỏ bé cũng chẳng thể nào làm hỏng thanh của thái tử phi tương lai được.
Ngày đó từ trong đạo quán đ ira, Khương Tú Nhuận bò lên trên xe ngựa của mình, tâm tình trĩu nặng.
Mình xong đời rồi, Khương Tú Nhuận nghĩ.
Sau khi trở về phủ thái tử, lúc xuống xe ngựa, nàng cũng không nhìn thấy thái tử. Hết thảy đều như phảng phất như thường lệ.
Thế nhưng chính sự bình lặng này lại càng khiến lòng người thêm hoảng hốt.
Vào ngày đông giá rét, Khương Tú Nhuận vì muốn giải hết dược tính trên người nên hứng trọn ba thùng nước lạnh. Lúc ấy dược tính mạnh mẽ, nàng chỉ có cảm giác khô nóng, nên cũng không thấy khó chịu. Thế nhưng sau khi bị dọa một trận, lại còn bị nhiễm lạnh, dù nam nhân khỏe mạnh cũng chưa chắc đã chịu nổi, huống hồ nàng chỉ là một cô nương mười bảy tuổi.
Thế là đêm hôm ấy, Khương Tú Nhuận bị phong hàn, sốt cao không hạ. Thiển nhi nửa đêm đắp chăn cho nàng mới phát hiện người nàng nóng hổi. Thiển nhi gấp gáp vội vàng muốn đi gọi lang trung tới phủ thái tử.
Khương Tú Nhuận kịp thời ngăn Thiển nhi lại, chỉ nói mình ban ngày vừa mới gây ra chuyện. Thái tử tuy ngoài mặt không tỏ vẻ gì, nhưng thực tế nàng chính là gai trong mắt đinh trong thịt hắn. Hiện tại nàng mắc bệnh muốn lang trung tới bắt mạch càng là kẻ già mồm không biết tốt xấu. Chẳng thà chính mình dùng khăn lạnh lau trán, ngủ một giấc liền khỏi.
Thiển nhi không lên tiếng. Hơn nửa đêm, cũng không tiện ra ngoài mua thuốc, chỉ đành ở ngoại viện dạo qua một vòng, lấy cớ mình bị phong hàn, xin mấy ma ma thô sử trong phủ ít thảo dược uống.
Sau đó Thiển nhi ở trong viện nhóm lửa đun thuốc, sau đó đút cho Khương Tú Nhuận uống.
Mặc dù thảo dược không đáng bao nhiêu tiền, thế nhưng đúng bệnh nên có tác dụng. Sau khi uống thuốc không lau, Khương Tú Nhuận tạm thời hạ sốt, nhưng toàn thân đau nhức, xương cốt giống như bị đánh gãy vậy, vô cùng đau đớn.
Sau đó một ngày, Thiển nhi muốn nhân cơ hội ra khỏi phủ bốc thuốc, sau lại phát hiện ngoài cửa viện có người canh giữ, chỉ nói thái tử truyền lời, mấy ngày nay bên ngoài không yên ổn, xin thiếu phó và thị nữ chịu ủy khuất vài ngày, không thể tùy ý xuất nhập.
Thiển nhi trở về bẩm báo lại cho Khương Tú Nhuận, Khương Tú Nhuận vô lực lắc đầu, trong lòng biết chính mình trù tính giả chết, thế nhưng có lẽ kế hoạch của nàng đã thất bại từ trong trứng nước rồi.
Phượng Ly Ngô rõ ràng muốn giam lỏng mình.
Giả chết? Chỉ sợ lần này là chết thật luôn, thi cốt của nàng chưa chắc đã đi ra được khỏi viện này. Dưới khóm cây hòe kia, là nơi chôn xác rất tốt.
Khương Tú Nhuận đời này mạnh hơn trước, nhưng cũng không tránh khỏi vận mệnh trêu đùa. Nàng bị bệnh nên ý chí hao mòn, càng khó tránh khỏi yếu ớt, đến mức vò mẻ chẳng sợ rơi, chỉ nghĩ nếu đã phải lên đường, cũng chẳng muốn làm con ma đói.
Thế nên nàng liền phân phó làm chút rượu thịt, coi như không uổng công mấy tháng ngày vất vả ở đây.
May mắn thái tử cũng không ngược đãi nàng, Khương Tú Nhuận có yêu cầu gì đều được đáp ứng, gà áp chảo, thậm chí là canh hầm đón năm mới cũng có.
Chỉ tiếc Khương Tú Nhuận còn bệnh nặng, mặc dù cậy mạnh muốn ăn, nhưng dạ dày cũng không chịu đựng nổi, ăn vài miếng dầu mỡ, liền ọe một tiếng phun hết ra ngoài, thiếu chút nữa bắn cả lên giày của thị vệ.
Không lâu sau đó, lang trung trong phủ vội vã chạy tới, bắt mạch nhìn lưỡi cho Khương thiếu phó.
Khương Tú Nhuận cảm thấy bị bệnh mà chết, quả nhiên là cái chết thể diện nhất.
Nếu như vậy, ít nhất cũng được toàn thây. Nếu như thái tử điện hạ chiếu cố, cho phép ca ca đến đây nhặt xác, chính mình có lẽ có thể đưa bạc mà mình đã tích cóp lâu nay, mang theo một phần trên người, miễn cho ca ca sau này sinh hoạt túng quẫn.
Nghĩ như vậy, nên sau khi lang trung bắt mạch viết phương thuốc xong, Khương Tú Nhuận giãy dụa ngồi dậy, đi vào trong phòng mình đứng trước thư án, mở hộp bút ra, từ bên trong đổ ra mấy mảnh lụa ghi lại hóa đơn cho mấu cửa hiệu trong thành Lạc An vay tiền, cẩn thận xếp lại sau đó nhét vào búi tóc trên đầu mình.
Vất vả lắm mới nhét được hết vào trong búi tóc, thế nhưng tóc tai lại toán loạn, có mấy sợi rủ xuống mang tai, càng nổi bật lên khuôn mặt do bị sốt mà đỏ hồng, trắng mịn.
Phượng Ly Ngô đi vào trong phòng, đập vào mắt chính là cảnh như vậy, thiếu niên áo bào toán loạn đang ngồi bên kia thư án, bàn tay nhỏ bé mảnh khảnh lộ ra bên ngoài áo bào, mái tóc được túm lại sơ sài, mặt đỏ ửng giống như hôm đó trúng mê dược ngã trên mặt đất cắn môi giãy dụa vậy…
Khương Tú Nhuận cũng không ngờ được thái tử chẳng thèm để ý tới mình đột nhiên lại xuất hện ở đây, đầu tiên là sững sờ, sau đó có chút đần ra, nghĩ tới ân nghĩa chủ công phụ tá, chắc là tới tiễn đưa mình lần cuối đây mà.
Chỉ cần hắn có chút rủ lòng thương, mình nhất định phải tranh thủ chút phúc lợi cho ca ca, miễn cho huynh ấy một thân một mình không nơi nương tựa.
Ngay tại khi Khương Tú Nhuận kinh ngạc, thì thái tử đã đi tới trước thư án, hơi vén áo bào, ngồi xuống đối diện với nàng, hỏi:
– “Bệnh nặng như vậy, tại sao không mời lang trung?”
Khương Tú Nhuận nhẹ nhàng hít sâu một hơi, cố gắng khiến giọng nói trở nên thản nhiên, thong dong nói:
– “Chỉ là nhiễm chút phong hàn, không dám huy động nhân lực…”
Nàng chỉ nói một nửa, liền không nói nổi nữa, bởi vì Phượng Ly Ngô đột nhiên duỗi tay, đặt nhẹ lên trên trán nàng, sau đó cau mày nói:
– “Sao lại nóng như vậy, mà còn nói bệnh vặt? Thị nữ Thiển nhi của ngươi không phải luôn quan tâm hộ chủ hay sao? Lần này sao nàng ta lại sơ ý như vậy?”
Khương Tú Nhuận bị hành động đột ngột của thái tử làm cho giật nảy mình, không ngừng nhắc nhở bản thân mình là nam tử, liền liều mạng khắc chế để bản thân không né tránh, chỉ ôm quyền nói:
– “Là tại hạ không để Thiển nhi đi mời, không trách nàng được…”
Thái tử không yên lòng gật đầu, nhìn bờ môi thiếu phó của mình vừa buông ra, hai cánh môi no đủ mềm mại, vậy mà chủ nhân của nó lại nhẫn tâm, cứ như vậy dùng sức cắn chính mình.
Phượng Ly Ngô vừa nhìn môi thiếu niên vừa nghĩ, cảm thấy cánh môi đỏ hồng, như cánh hoa đào rủ xuống trên nền da tuyết trắng…
Ngày thường nhìn là thiếu niên anh khí, vậy mà trong lúc lơ đãng có thể mị hoặc lòng người như vậy?
Phượng Ly Ngô nhất thời nhìn thất thần, đột nhiên sinh ra hối hận, có lẽ tại đạo quán mình lẽ ra cũng phải trượng tễ* thiếu niên này mới đúng.
Trượng tễ: Là một hình phạt thời cổ đại dùng trượng đánh người tới chết.