Cháu Gái Của Siêu Sao - Chương 24: Mời phụ huynh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
122


Cháu Gái Của Siêu Sao


Chương 24: Mời phụ huynh


Trong cuộc họp qua video, Lục Hoài Nhu đang tức giận, tất cả các nhân viên đều đang chờ đợi anh trong sự sợ hãi, sợ nói sai một câu mang lại tai họa cho chính mình.

Allen không cần nghĩ cũng biết, có hai bà nội trẻ, một lớn một nhỏ, cuộc sống của Lục Hoài Nhu chắc chắn không dễ dàng gì, nên anh chỉ có thể trút sự tức giận lên đầu bọn họ.

Sau cuộc họp, Allen gọi điện cho Lục Hoài Nhu để hỏi thăm tình hình của ông chủ nhà mình. Lục Hoài Nhu nghiến răng chỉ nói ngắn gọn: “Đồ phản bội.”

“Hai người quen nhau được bao lâu, mà nó dám bỏ tôi chạy theo chị ấy.” Lục Hoài Nhu hắng giọng bắt chước Lục Chúc Chúc, “Bây giờ cái gì cũng là ‘Bà cô ơi, bà cô à’, ‘Bà cô là đúng nhất!’”

“Không biết phép tắc thân tình gì cả, uổng công tôi thương nó!”

Allen bất lực khuyên nhủ: “Chị Tuyết Lăng thích con gái mà, chuyện này có thể hiểu được.”

“Lục Chúc Chúc khác! Nó là cháu gái của tôi!” Lục Hoài Nhu tức giận nói, “Con bé có thể giống người khác à?”

“Nhưng mà đứa trẻ nào lại không muốn có được tình thương của mẹ cơ chứ.” Allen nói đúng trọng tâm: “Có lẽ con bé xem Lục Tuyết Lăng như là mẹ của mình.”

Vừa nói xong, Lục Hoài Nhu liền câm miệng.

Không có gì để nói hay bác bỏ.

Đúng, dù anh có thể cho cô gái nhỏ mọi thứ trên đời, nhưng anh lại không thế cho cô bé tình mẫu tử mà cô bé cần nhất.

Sự xuất hiện của Lục Tuyết Lăng đã bù đắp.

Buổi tối, Lục Tuyết Lăng quấn khăn lau mồ hôi, từ phòng tập thể dục đi ra, Lục Hoài Nhu đang cầm ly cà phê ngồi trên bàn quầy cao, ngơ ngác nhìn cô.

Lục Tuyết Lăng biết anh có chuyện muốn nói, vì vậy cô đi tới: “Nhu Nhu, em mới thoát khỏi xe lăn mà ngồi cao vậy kẻo ngã nữa bây giờ.”

Lục Hoài Nhu khó chịu nói: “Không cần chị lo.”

Lục Tuyết Lăng búng trán anh: “Em là em trai chị, dù là bao nhiêu tuổi vẫn là em của chị.”

Lục Hoài Nhu tức giận hỏi: “Khi nào chị rời đi?”

“Chị không biết nữa, chị đã hứa sẽ đưa Chúc Chúc đi công viên giải trí chơi rồi, bây giờ còn chưa đi.” Lục Tuyết Lăng bĩu môi, “Em muốn đuổi chị đi rồi đúng không.”

Lục Hoài Nhu đang cầm thìa cà phên trên tay, khuấy bọt cà phêtrong ly sứ màu xanh lam, đôi môi mỏng mấp máy nhưng không nói gì.

Lục Tuyết Lăng liếc anh một cái, sau đó nói: “Buổi tối uống ít cà phê thôi, thói quen này của em không tốt đâu.”

Lục Hoài Nhu lẳng lặng nhìn ly cà phê trong tay, đột nhiên khẽ nói: “Nếu có không việc gì quan trọng, thì chị ở lại đi, đừng đi.”

Lục Tuyết Lăng còn chưa kịp phản ứng, Lục Hoài Nhu đã bưng ly cà phê đi rồi, lúc rời đi còn nối một câu đáng ghét: “Dù gì thì chị cũng đâu thể kết hôn.”

Lục Tuyết Lăng: …

Cảm động chưa được 3 giây.

***

Trong thời gian này, Lục Hoài Nhu bị bất tiện nên nhiệm vụ chở Lục Chúc Chúc đến trường đã qua tay Lục Tuyết Lăng.

Trang phục của Lục Tuyết Lăng cũng giống như Lục Hoài Nhu, khẩu trang, kính râm, mũ lưỡi trai, là những thứ cần thiết khi đi ra ngoài, nên chúng vô cùng bắt mắt.

Nhưng ngay cả khi ngụy trang, cô vẫn không giấu được khí chất nổi bật vốn có của mình.

Nhiều giáo viên trong văn phòng đang thảo luận –

“Anh xem, người nhà của em Lục Chúc Chúc kỳ lạ thật đấy.”

“Ai cũng đều là ‘anh hùng mặt nạ’. Hồi kia ông nội cũng thế, bây giờ bà cô cũng vậy, hơn nữa, người nào người nấy đều rất trẻ tuổi.”

“Tôi phát hiện ra điều này lâu rồi.” Cô Trần nói một cách thần bí: “Tôi nghĩ là, ông nội của Lục Chúc Chúc là Lục Hoài Nhu!”

Ngay sau khi nói xong, một số giáo viên đều không thèm tin –

“Nghĩ hay quá nhỉ.”

“Lớp tôi còn có 3 em họ Lục đây này.”

“Cô nghĩ cô được dạy cháu gái của Lục Hoài Nhu hả? Lục Hoài Nhu không có con trai mà cháu gái đâu ra?”

Đương nhiên, đây chỉ là giả thuyết của cô Trần, nhưng không phải là vô căn cứ, cô cẩn thận nhìn sắc mặt của Lục Chúc Chúc, chưa kể, nó khá giống với Lục Hoài Nhu.

Cùng với người ông trẻ tuổi bí ẩn đó, và bà cô trẻ tuổi này… có thể trùng khớp với thông tin gia đình Lục Hoài Nhu.

Nhưng phỏng đoán cũng chỉ là phỏng đoán, với tư cách là giáo viên chủ nhiệm, cô Trần cũng không thể tùy tiện đến gặp Lục Chúc Chúc để hỏi chuyện riêng tư, vì vậy nghi ngờ này cũng đã bị dập tắt.

Kể từ tiết học piano đó, lần đầu tiên Lục Chúc Chúc chơi được bài “Little Statr”, Ninh Dung Nhi luôn luôn ganh đua với Lục Chúc Chúc, lần nào cũng phải so tài.

Sau khi chơi xong bài “Ode to Joy” của Beethoven mới học xong, cô bé quay lại hỏi Lục Chúc Chúc: “Lục Chúc Chúc, cậu chơi bài này được không!”

Lục Chúc Chúc hoàn toàn không muốn chấp nhặt nên lười biếng trả lời: “Không biết.”

“Thật à, dễ như vậy mà cậu cũng không biết đàn sao.” Con công trên vai Ninh Dung Nhi đang phô trương uy lực: “Đồ ngốc.”

Lục Chúc Chúc cảm thấy sớm muộn gì Ninh Dung Nhi cũng sẽ làm con công nhỏ này rụng lông hết, sẽ trở nên trụi lủi.

“Ừ, ừ, ừ.”

Lục Chúc Chúc thấy Ninh Dung Nhi phiền phức nên không thèm nói nữa.

“Vậy mà cậu dám tự nhận mình là thiên tài.”

“Mình đâu có nói mình là thiên tài, tự cậu thấy vậy đó chứ.”

“Hứ! Không có! Mình không nghĩ cậu là thiên tài, còn không biết chơi bài “Ode to Joy” nữa cơ! Lục Chúc Chúc là đồ ngốc! Đồ ngốc!”

Lục Chúc Chúc sống với Lục Hoài Nhu cũng đã lâu nên tính tình cũng kiêu căng giống Lục Hoài Nhu luôn rồi, không để người ta vào trong mắt.

Thấy cô bé phớt lờ mình, Ninh Dung Nhi càng thêm kích động: “Lục Chúc Chúc là đồ ngốc! Lục Chúc Chúc là đồ ngốc!”

Cuối cùng, giáo viên dạy nhạc vốn là người dịu dàng ôn nhu rốt cuộc không chịu nổi sự kiêu ngạo và cố ý của Ninh Dung, nghiêm khắc khiển trách: “Ninh Dung Nhi! Im lặng!”

Cả lớp ai cũng I lặng, kể cả Ninh Dung Nhi.

Cô giáo dạy nhạc luôn hòa nhã với bọn trẻ, trên môi luôn nở nụ cười và rất ít khi tức giận, có vẻ như Ninh Dung Nhi thật sự quá đáng.

“Chơi được vài bài thì hay lắm à!” Cô mắng Ninh Dung Nhi: “Em có thể nhưng các bạn khác thì không thể. Chẳng lẽ em định cười nhạo các bạn vì chuyện này sao!”

Ninh Dung Nhi bị giọng điệu nghiêm khắc của cô giáo làm cho sửng sốt, không dám ho he lời nào.

“Còn nữa, ai cũng có sở trường và sở đoản riêng. Lục Chúc Chúc có thể đạt điểm tuyệt đối trong bài kiểm tra Toán, em làm được không? Lục Chúc Chúc có lấy điều này chê cười em không?”

“Mau xin lỗi bạn Lục Chúc Chúc!”

Ninh Dung Nhi cuối cùng cũng không thể kìm được mình, khóc nấc lên: “Vâng, em xin lỗi.”

Tuy nhiên, Lục Chúc Chúc có thể thấy rằng, cô bé xin lỗi vì sợ cô giáo chứ không có chút ân hận nào.

Vừa khóc, cô bé vừa nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt oán hận nhìn Lục Chúc Chúc.

Buổi chiều dọn vệ sinh, những học sinh không cần tham gia lao động thì có thể ra sân chơi.

Có một hố cát lớn ở bên trái sân chơi, thường được sử dụng để nhảy xa và ném bóng trong giờ thể dục.

Ngày thường, hố cát này cũng được xem là “công viên giải trí” được yêu thích nhất của các em nhỏ.

Mỗi khi đến lượt dọn dẹp, các bạn nhỏ lại nô nức ra hố cát, để nặn cát, nặn tò he, xây lâu đài… sân chơi tràn đầy tiếng cười reo hò.

Lục Chúc Chúc, Tưởng Thanh Lâm và Trương Hổ cùng nhau xây một tòa lâu đài lớn.

“Làm một cửa sổ ở đây nhé.” Tưởng Thanh Lâm vẽ một cái cửa sổ bằng cành cây: “Công chúa sống trên lâu đài nên phải xây cửa sổ để công chúa nhìn ra biển.”

Lục Chúc Chúc nhặt một vài viên đá đặt bên ngoài lâu đài làm đá ngầm, nhìn lại thấy Cảnh Tự cầm cuốn sách bài tập đi ngang qua, cô bé giơ tay vẫy vẫy, hét lớn: “Anh trai Cảnh Tự, anh xây lâu đài cát với em nhá!”

Cảnh Tự nhìn cô bé, dừng lại, cầm cuốn sách ngồi trên ghế dài bên cát, cúi đầu làm bài.

Trương Hổ nói với Lục Chúc Chúc: “Đừng gọi anh ấy, anh ấy không chơi với chúng mình đâu, vì chúng mình là lớp dưới mà thôi.”

Tưởng Thanh Lâm hỏi: “Vậy anh ấy chỉ chơi với mấy anh lớp trên thôi hả?”

Trương Hổ trả lời: “Anh ấy cũng không chơi với mấy anh lớp trêm. Mà là không chơi với ai cả, anh ấy là thiên tài nên rất coi thường mọi người.”

Tưởng Thanh Lâm khinh thường nói: “Chúc Chúc của chúng ta cũng là một tiểu thiên tài nè.”

Lục Chúc Chúc cười: “Mình không phải thiên tài, mình là hoàng hậu cơ.”

“Vậy thì mình là một tiểu công chúa.” Tưởng Thanh Lâm chỉ vào lâu đài cát: “Mình muốn sống trong lâu đài.”

Lục Chúc Chúc nhìn Cảnh Tự, cậu ngồi bên hồ cát, cúi đầu làm bài, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn cô bé.

Lục Chúc Chúc cảm thấy rằng, mặc dù không tham gia cùng bọn họ nhưng Cảnh Tự cũng đang chơi với cô bé theo cách này.

Lục Chúc Chúc và Tưởng Thanh Lâm tiếp tục xây lâu đài, lúc này, Ninh Dung Nhi mới bình tĩnh đến gần Lục Chúc Chúc, đứng đối diện cô bé, cúi người nắm lấy một nắm cát.

Cảnh Tự quan sát bằng đôi mắt tinh anh, với một đôi tay nhanh nhẹn, lúc Ninh Dung Nhi ném cát về phía Lục Chúc Chúc, cậu đã chặn ở trước mặt Lục Chúc Chúc.

Dù đưa tay ra che nhưng vẫn có cát bay vào trong mắt.

Những đứa trẻ xung quanh vô cùng sửng sốt trước sự cố bất ngờ này.

Lục Chúc Chúc ngạc nhiên nhìn cảnh Tự, Cảnh Tự nhắm chặt hai mắt, khóe mắt khó chịu, nước mắt chảy ra, tạo nên một vùng ửng đỏ.

Lục Chúc Chúc tức giận nhìn Ninh Dung Nhi: “Cậu làm gì đó hả!”

Ninh Dung Nhi nắm một nắm cát ném về phía Lục Chúc Chúc: “Mình ghét cậu! Mình rất ghét cậu!”

Nhưng nắm cát này bị trật đi, chỉ trúng trên người Lục Chúc Chúc. Lục Chúc Chúc thấy Cảnh Tự không mở mắt ra được, chính mình cũng thấy khó thở, trong lòng lo lắng, vội chạy tới, đẩy Ninh Dung Nhi xuống dưới cát: “Sao cậu dám làm anh ấy bị thương!”

“Lục Chúc Chúc, mình sẽ giết chết cậu!”

Ngay khi hai đứa nhỏ đánh nhau, cô giáo đã chạy đến kéo ra.

Móng tay của Ninh Dung Nhi cào một vết trên mặt Lục Chúc Chúc, tóc của Ninh Dung Nhi thì bị Lục Chúc Chúc kéo rối hết.

Cô giáo vừa tách hai đứa ra vừa trách mắng: “Hai con học lớp nào mà đánh nhau thế!”

Tưởng Thanh Lâm, Trương Hổ và các bạn khác chạy đến: “Chính Ninh Dung Nhi dùng cát để ném vào Lục Chúc Chúc!”

“Tụi con đang chơi xây lâu đài cát thì Ninh Dung Nhi ra tay trước!”

Cô giáo nhìn lại thì thấy Cảnh Tự đnag dùng tay dụi mắt, nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề, bỏ qua những chuyện khác, cô vội vàng đưa Cảnh Tự đến bồn rửa tay.

Lục Chúc Chúc theo sát, lo lắng nhìn Cảnh Tự.

Sau khi rửa mắt xong, cô giáo liền đưa cậu đến phòng y tế, cô y tế dùng đèn soi để kiểm tra xem còn cát sót lại không.

Nếu chuyện này là những đứa trẻ khác bị thì chắc hẳn đã khóc rống lên, nhưng cảnh Tự rất bình tĩnh, không quấy khóc hay gây khó khăn gì cho giáo viên và cô y tá kiểm tra.

Không bao lâu, cát trong mắt đã được lấy ra sạch sẽ.

Cô giáo đưa Cảnh Tự ra khỏi phòng y tế, mắt cậu sưng đỏ như vừa mới khóc.

Lục Chúc Chúc mang theo cái cặp nhỏ, vội vàng chạy tới hỏi: “Anh Cảnh Tự, mắt anh có sao không?”

“Không sao đâu.”

“Thật sự không sao chứ? Đau không?” Lục Chúc Chúc kiễng chân lên, nhẹ nhàng sờ khóe mắt cậu.

Cảnh Tự không hề né tránh mà cúi đầu để cô bé kiểm tra kỹ càng.

Từ “không đau” đã đến bên môi, nhưng cậu lại đổi thành “hơi đau”.

Cô gái nhỏ chau mày lại: “Bây giờ còn đau không?”

“Có hơi.”

“Chúc Chúc sẽ thổi cho anh.” Lục Chúc Chúc nhẹ nhàng thổi mắt giúp Cảnh Tự: “Thổi rồi sẽ không đau nữa.”

Làn gió nhẹ nhàng thổi qua lông mi, hơi ngứa.

“Còn đau không anh?” Cô bé lo lắng hỏi.

“Hết rồi.” Cảnh Tự vỗ vai cô bé: “Anh không đau nữa, cảm ơn Lục Chúc.”

“Tốt rồi.”

Vì cuộc chiến của Lục Chúc Chúc và Ninh Dung Nhi, phụ huynh của cả hai đều được mời đến trường.

Lục Chúc Chúc không dám nói với ông nội nên gọi điện cho ba mình.

Điều này đương nhiên hợp lý, vì ba cô bé chính là người giám hộ thứ nhất của cô bé.

Vì vậy, sau khi đi công tác về, Lục Tùy Ý đến ngay trường học.

Mẹ của Ninh Dung Nhi và ba của Lục Chúc Chúc tranh cãi gay gắt trong văn phòng –

Mẹ Ninh: “Gia đình chúng tôi đã giáo dục Ninh Dung Nhi rất kỹ như một cô công chúa, chơi đàn piano, múa ba lê, một cô gái như thế này sao có thể đánh nhau? Chắc là con gái của anh gây chuyện!”

Lục Tùy Ý: “Cô không cần phải tranh cãi đúng sai, được rồi, hỏi thử mấy đứa nhóc xem, ai mới là đứa bắt nạt?”

Mẹ Ninh: “Các đứa bé cùng lớp ghen tị với tài năng của Ninh Dung Nhi nhà tôi nên đương nhiên phải nói cho con gái của anh rồi, chắc gì đã đúng?”

Lục Tùy Ý: “Ha! Cái cô này, cô muốn chửi tay đôi với tôi không?”

Mẹ Ninh: “Cô giáo xem này, loại đàn ông hay chửi thề như thế này thì con gái của anh ta còn làm sao nữa.”

Cô Trần và giáo vụ chủ nhiệm vội vàng trấn an: “Đừng ầm ĩ, trước tiên chúng ta nói rõ mọi chuyện trước đã.”

Cô giáo dạy âm nhạc cũng được mời đến văn phòng nói ngắn gọn về những xích mích và mâu thuẫn giữa Lục Chúc Chúc và Ninh Dung Nhi dạo gần đây —

“Đúng là vậy. Tôi đã yêu cầu em Ninh Dung Nhi xin lỗi Lục Chúc Chúc. Rõ ràng là Ninh Dung Nhi chưa bao giờ nhận ra sai lầm của mình nên nhiều lần chọc tức Lục Chúc Chúc. Tôi nghĩ các bậc phụ huynh cần phải chú tâm về vấn đề này, không thể dung túng cho con mình quá  được, đừng để chuyện này cứ tiếp diễn.”

“Nhảm nhí!” Mẹ Ninh tức giận: “Cô giáo xử lý công bằng đi, cô quá thiên vị con bé Lục Chúc Chúc rồi!”

“Tôi không hề nói nhảm, cô thử hỏi mấy em khác trong lớp đi. Lúc đó cả lớp đều thấy.” Mặc dù thường ngày cô giáo âm nhạc rất nhẹ nhàng, nhưng bây giờ thì thái độ vô cùng cứng rắn: “Đương nhiên đây chỉ là lời tôi nói nên chưa đủ tin cậy, nhưng cả lớp đều nói cho Lục Chúc Chúc thì có đáng tin chưa?”

“Cô…”

Hiệu trưởng, chủ nhiệm Trần và các giáo viên khác đã hiểu: “Ninh Dung Nhi đã sai trong chuyện này. Là một nơi giáo dục, chúng tôi không thể sửa chữa sai lầm của em trẻ kịp thời là sai sót của chúng tôi, nhưng em Ninh Dung Nhi đã biết sai hay chưa?”

“Con nói thật mà! Đều là lỗi của Lục Chúc Chúc! Là lỗi của Lục Chúc Chúc!” Cô bé kéo quần áo của mẹ: “Mẹ, mẹ nói giúp con đi!”

Ninh Dung Nhi được gia đình cưng chiều, nuôi nấng từ nhỏ nên mẹ Ninh vô cùng yêu thương: “Được rồi, thì ra các người thông đồng với nhau bắt Ninh Dung Nhi nhà tôi.”

Lục Tùy Ý chồng cằm, giễu cợt nói: “Có bà mẹ nào như thế này không? Càng chiều con thì sau này nó càng hư.”

Mẹ Ninh hung dữ nói: “Không cần anh phải dạy tôi, anh có biết chồng tôi là ai không? Chồng tôi là Ninh Quốc Phong, chủ sở hữu bất động sản Quốc Phong, anh dám chọc tức tôi sao?”

Lục Chúc Chúc không biết Quốc Phong là gì nhưng cô bé biết nhà Ninh Dung Nhi rất giàu, dù sao cũng giàu hơn gấp mấy nghìn lần người ba nghèo của mình, cho nên ở trường Ninh Dung Nhi mới có thể ra vẻ như thế.

Lục Chúc Chúc kéo áo ba mình: “Ba…”

“Đúng là đúng, sai là sai! Nếu con bé không chịu nhận lỗi thì chuyện này sẽ chưa xong đâu!”

Thái độ của Lục Tùy Ý cũng khá cứng rắn: “Chồng cô là chủ sở hữu bất động sản Quốc Phong thì cũng tuyệt đấy! Nhưng cô có biết ba tôi là ai không?”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN