Sau khi màn bắn pháo hoa kết thúc, đám đông cũng dần dần giải tán.
Đoàn Chấp từ trên vai Quý Thư Ngôn ngẩng lên, hắn nhìn qua đã khôi phục bộ dáng bình thường, vẻ mặt bình tĩnh, còn giúp Quý Thư Ngôn phủi một mảnh vụn trên vai, là một chiếc lá rụng từ trên cây bay xuống.
Như thể chuyện vừa rồi chỉ là một hồi ảo giác.
“Đi thôi.” Hắn nói, “Đi tìm bọn Quý Viên thôi ạ.”
Quý Thư Ngôn tất nhiên không có ý kiến gì, cũng đứng lên theo, nhưng lúc anh và Đoàn Chấp đi lên núi, lại không kìm được nhìn Đoàn Chấp.
Vừa rồi lúc Đoàn Chấp nắm tay anh, thật ra anh biết, nhưng lại không đẩy hắn ra.
Đến cửa hàng bánh ngọt, Quý Viên và Trang Trình Quân đã đứng ở cửa, Trang Trình Quân muốn về nhà, vì vậy không ngồi cùng tuyến bus với bọn họ.
Nhưng ngày mai anh ta bay cùng chuyến với hội Quý Thư Ngôn.
“Vậy ngày mai chúng ta vẫn có thể ngồi cùng nhau.” Quý Viên vui vẻ nói, phất phất tay với Trang Trình Quân, “Đàn anh, về nhà cẩn thận nhé, ngày mai chúng ta gặp nhau ở sân bay.”
Trang Trình Quân cười cười, vẫy tay với Quý Viên, lại khách khách sáo nói lời tạm biệt với Quý Thư Ngôn và Đoàn Chấp.
🐾🐾🐾
Trên đường trở về, Quý Viên mệt mỏi, ngủ gà ngủ gật trên xe, Đoàn Chấp đeo tai nghe nghe nhạc, Quý Thư Ngôn không có việc gì để làm, vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhưng khi sắp đến khu nghỉ dưỡng, Quý Thư Ngôn cảm thấy có thứ gì đó đụng vào tay mình.
Anh cúi đầu nhìn, phát hiện ra là một hộp quà nhỏ màu xanh lá cây, được Đoàn Chấp cầm trong tay.
“Đây là gì thế?” Anh hỏi.
“Hôm trước đến xưởng mộc, cháu có làm vài thứ nho nhỏ.” Đoàn Chấp nói, “Không đáng giá lắm đâu, coi như cảm ơn chú vì đã mời cháu ra ngoài chơi, kì nghỉ quốc khánh này cháu rất vui.”
Quý Thư Ngôn nghĩ, cháu thì vui vẻ rồi, nhưng tôi bị dọa sợ đấy nhé.
Anh không muốn nhận, Đoàn Chấp nói không đáng giá, nhưng anh không thể tin được tiêu chuẩn giá trị của Đoàn Chấp, “Không cần, hôm qua tôi muốn trả tiền ăn cho cháu, cháu cũng nói không cần.”
Anh vốn chuẩn bị dẫn Quý Viên và Đoàn Chấp cùng đi du lịch, làm cha mẹ, những khoản chi tiêu lớn như này đương nhiên đều phải do anh chi trả, nhưng Đoàn Chấp lại trả trước, điều này khiến cho anh rất khó xử.
Đoàn Chấp lại cười cười, “Nhưng bình thường cháu đến nhà chú ăn chực cũng có ít đâu, nếu chú cứ tính toán rõ ràng với cháu như thế, có phải cháu cũng nên trả tiền ăn những ngày đó cho chú không.”
Quý Thư Ngôn nhíu nhíu mày, “Cũng có đáng bao nhiêu đâu.”
Đoàn Chấp trực tiếp ném hộp vào trong tay Quý Thư Ngôn, “Thật sự không đắt đâu mà, nhưng nếu chú không thích, vậy thì cứ ném đi.”
Quý Thư Ngôn hết cách, chỉ đành nhận lấy.
Xe buýt chạy vào khu nghỉ dưỡng, Quý Thư Ngôn gọi Quý Viên dậy, ba người cùng nhau trở về biệt thự, bây giờ đã gần mười giờ, thu dọn hành lý xong thì nên đi ngủ.
Quý Thư Ngôn cất hết đồ đạc của mình, xác nhận nhiều lần mình không bỏ sót thứ gì.
Sau đó anh ngồi trên sô pha, mở cái hộp nhỏ Đoàn Chấp đưa cho mình ra, bên trong là một món đồ điêu khắc bằng gỗ nho nhỏ, tạo hình là một con rắn nhỏ ngậm đuôi, hơi mập mạp, không giống loài rắn ngoài đời mảnh khảnh, nham nhiểm, ngược lại còn có chút đáng yêu.
Quý Thư Ngôn lấy ra nhìn một chốc.
Anh nhớ không lầm, Đoàn Chấp tuổi rắn thì phải.
Chú tâm cơ này nhìn cái là thấu, nhưng rơi vào trong mắt người trưởng thành đã trải qua nhiều biến cố lại có chút đáng yêu, Quý Thư Ngôn bật cười, đặt đồ trang trí kia trên tay nhìn trong chốc lát, sau đó mới cất lại vào trong vali mang về.
🐾🐾🐾
Mười giờ sáng hôm sau, hội Quý Thư Ngôn và một Trang Trình Quân, đều hạ cánh xuống sân bay Ngô Thành.
Hôm nay đã là ngày tám, Quý Thư Ngôn muốn đến thẳng bệnh viện, nên không đưa bọn họ về được, đúng lúc ba đứa trẻ này cũng muốn tìm chỗ ăn trưa, nên chia tay luôn ở sân bay.
Quý Thư Ngôn thuận miệng dặn dò Quý Viên vài câu, rồi phất tay tạm biệt ba người trẻ tuổi.
“Trên đường nhớ chú ý an toàn.” Anh nhỏ giọng nói, lại liếc mắt nhìn Đoàn Chấp vẫn đang nhìn mình.
Đoàn Chấp không nói gì, trên mặt đeo kính râm, nhìn không rõ là biểu tình gì.
Quý Viên vội vàng đáp không ngừng, “Cháu biết rồi mà, bao giờ về đến trường cháu sẽ gọi báo cho cậu biết, cậu cũng phải nhớ ăn cơm trưa đấy.”
Quý Thư Ngôn gật đầu, “Ừa.”
Anh quay người đi xuống hầm để xe, sau khi về đến bệnh viện, giữ lời hứa phát quà cho từng đồng nghiệp, trong văn phòng khoa tràn ngập không khí vui vẻ, dù sao Quý Thư Ngôn đã trở lại, áp lực của bọn họ cũng sẽ giảm bớt không ít.
Quý Thư Ngôn trở lại vị trí công tác, rõ ràng chỉ mới vài ngày, lại cảm thấy giống như đã lâu không tới, rõ ràng văn phòng vô cùng sạch sẽ, nhưng anh vẫn cần khăn lên lau hết lại một lượt.
Sau đó, anh đặt vật trang trí bằng gỗ khắc hình con rắn nhỏ do Đoàn Chấp tặng lên bàn, thật ra anh định đặt trong nhà, nhưng nếu đã tới bệnh viện trước rồi, vậy thì cứ đặt ở đây trước đi.
Đồng nghiệp bên cạnh nhìn thấy, có chút ngạc nhiên, dù sao bàn làm việc của Quý Thư Ngôn có thể nói là rất sạch sẽ, ngoại trừ tư liệu, bút và nước ra, những đồ vật khác về cơ bản đều không có, ngay cả chậu cây nhỏ mọng nước kia là do cô cứng rắn nhét qua.
Cô cầm lấy bức tượng gỗ nhìn một chút, “Trưởng khoa Quý, đồ trang trí nhỏ này của anh đáng yêu thế, mua ở khu thắng cảnh à?”
“Không phải, ” Quý Thư Ngôn uống một ngụm nước, “Một người bạn làm rồi tặng cho tôi.”
Đồng nghiệp ngạc nhiên nói, “Làm ấy hả? Đầu năm nay vẫn có người cần mẫn ngồi làm đồ thủ công này ấy hả?” Cô nhanh chóng thả đồ trang trí kia trở về, tuy thoạt nhìn không lớn, nhưng cũng là tâm ý của người ta, “Bạn của anh quan tâm đến anh thật đó.”
Quý Thư Ngôn “Ừ” một tiếng, không phủ nhận.
“Được rồi, đừng tụ tập nữa, mau làm việc đi.” Quý Thư Ngôn thay áo blouse trắng, chuẩn bị đi kiểm tra phòng, anh muốn đi hỏi thăm tình hình của các bệnh nhân, “Buổi trưa nếu gọi đồ ăn, giúp tôi đặt một suất nhé, hôm nay không muốn ăn cơm căng tin lắm.”
Một vài đồng nghiệp cười nói đồng ý.
🐾🐾🐾
Thời gian thoáng cái đã trôi qua hơn nửa tháng.
Quý Thư Ngôn vì bù lại kỳ nghỉ trước đó, hai ngày cuối tuần tháng đều tăng ca, mãi cho đến thứ sáu của tuần thứ ba, cuối cùng anh cũng được về nhà lúc bảy giờ.
Tủ lạnh trong nhà không còn nhiều thực phẩm, anh đi siêu thị, mang theo hai túi lớn trở về, kết quả lúc vào cửa nhìn thấy Quý Viên đang ngồi trên sô pha ăn đồ ăn vặt.
Anh sửng sốt, “Sao hôm nay cháu lại về nhà thế?”
Quý Viên răng đang cắn miếng khoai tây chiên, lớn tiếng nói, “Cháu nhớ cậu.”
Quý Thư Ngôn cười, không thèm tin, “Cậu thấy cháu là nhớ cái giường trong nhà thì đúng hơn.” Anh mang đồ vào bếp, phân loại đồ tươi sống cho vào trong tủ lạnh, lại tăng âm lượng hỏi, “Đã ăn tối chưa?”
“Chưa ạ!” Quý Viên loẹt quẹt đi vào, “Cháu muốn ăn bít tết nướng và khoai tây nướng.”
Hai thứ này Quý Thư Ngôn đều mua cả, anh vừa sắp xếp lại đống thực phẩm, thuận miệng hỏi, “Đoàn Chấp thì sao, nó muốn ăn gì?”
Quý Viên cầm lon coca, kỳ quái nói, “Cậu ấy có về cùng cháu đâu.”
Quý Thư Ngôn dừng lại một chút, quay đầu hỏi Quý Viên, “Nó không đến à?”
“Vâng ạ, có phải cậu ấy lúc nào cũng rảnh mà theo cháu về đâu.” Quý Viên cho là đương nhiên nói, “Người ta đâu phải lúc nào cũng tới cửa quấy rầy đâu cậu, cháu thì chả sao cả, nhưng mà cậu ấy cũng biết ngại mà.”
Quý Thư Ngôn lấy bít tết và khoai tây ra, trong lòng nghĩ trước kia nó đến rất chăm chỉ mà, đâu có thấy nó ngại bao giờ đâu.
Nhưng trong lòng anh cũng có tính toán, Đoàn Chấp có lẽ sợ gặp mặt rồi sẽ xấu hổ.
Tuy nằm trong dự liệu, nhưng anh đã quen với lúc Quý Viên trở về thường xuyên đi cùng một “cái đuôi” cao lớn, đột nhiên không thấy, không kịp thích ứng.
Anh lấy một chiếc tạp dề, lấy khối bít tết ra trước, sau đó lấy thêm một củ cà rốt, đem cắt sợi.
Quý Viên cũng không muốn xem TV, trên tay cầm coca, lắc lư bên cạnh Quý Thư Ngôn, giống như cái loa nhỏ luyên thuyên chuyện trên trường, nói giáo viên bọn họ giảng bài quá cao siêu, cậu nghe mà như lọt vào trong sương mù, một phần ba sinh viên cũng không hiểu gì, có một đàn chị sau khi tốt nghiệp đã cùng bạn gái ra nước ngoài làm giấy đăng kí kết hôn, còn ở trong vòng bạn bè khoe ân ái, tuần trước mới tổ chức cuộc thi ca hát, kết quả có một người đi lên hát lệch phách, dẫn đến các tuyển thủ sau đó cũng lệch phách theo… Còi vẫn chưa dừng lại.
Quý Thư Ngôn cho một miếng bơ vào nồi, nghe câu được câu mất, nhưng không bao lâu, anh lại bất ngờ nghe thấy tên Đoàn Chấp.
“Anh Đoàn sắp nghênh đón vận đào hoa của mình rồi.”
Bịch một tiếng, bít tết trượt vào trong chảo, dầu bắn ra tung tóe, Quý Thư Ngôn suýt chút nữa bị bỏng, lui về phía sau một bước.
Anh lấy giẻ lau bàn, cau mày hỏi Quý Viên, “Cháu đang nói gì cơ?”
Quý Viên bị dọa sợ, vội vàng nắm lấy tay anh nhìn một chút, xác định không có việc gì mới thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới không chút để ý trả lời, “Không phải cháu từng nói với cậu là Đoàn Chấp có rất nhiều người theo đuổi đó sao, chuyên ngành của bọn cháu có một người tên Tần Chiếu, nam, học ở lớp bên cạnh, theo đuổi anh Đoàn đã nửa năm, ngay cả cháu cũng sắp bị làm cho cảm động rồi. Gần đây anh Đoàn hình như thông suốt rồi, đi cùng với người ta ra ngoài vài lần, chuyện này cũng không dễ dàng gì, cháu nghĩ nếu đi thêm vài lần nữa, có lẽ cậu ta sẽ có địa vị chính thức.” Quý Viên thổn thức lắc đầu, “Nhưng cháu không ngờ anh Đoàn thích nam đấy, tuy người theo đuổi cậu ấy nam nữ có đủ, nhưng cháu vẫn tưởng anh Đoàn thích nữ cơ.”
Dù sao chị gái xinh đẹp, sáng sủa rất được người ta yêu mến đó, đàn ông thì có gì tốt đâu chứ, cứng chết đi được.
Quý Viên tỏ vẻ không hiểu nổi thẩm mỹ của bọn họ.
Nhưng cậu vừa ngẩng đầu, lại nhận ra Quý Thư Ngôn đang thất thần, bít tết sắp cháy mà cũng không biết.
“Cậu ơi, bít tết sắp dính vào chảo rồi!” Cậu hét lên.
Quý Thư Ngôn lúc này mới phục hồi tinh thần, luống cuống tay chân lật bít tết.
🐾🐾🐾
Cuối cùng bữa tối này, ngoại trừ bít tết hơi khét ra, mọi thứ đều ổn.
Quý Viên cũng không kén chọn, dù sao cũng không phải cậu nấu cơm, nên cũng chẳng dám kêu ca gì, ăn cơm tối xong, cậu đi vào tủ lạnh lấy một cái bánh pudding trứng gà, cảm thấy rất mỹ mãn, ở nhà còn tốt hơn so với ở trường nhiều.
Quý Thư Ngôn ném bát đũa vào trong máy rửa chén rồi lên tầng, dặn dò Quý Viên, “Cháu nhớ ngủ sớm đi đấy, đừng có mà thức khuya.”
Quý Viên cắn thìa, gật đầu.
Quý Thư Ngôn trở về phòng, hiếm khi không vào thư phòng, mà nằm dài trên giường xem điện thoại di động thả lỏng, liên tục tăng ca nhiều ngày như vậy, anh cũng hơi mệt mỏi, hơn nữa ngày hôm qua anh còn phải làm một ngày phẫu thuật, cảm giác tay mình sắp biến thành tay người khác rồi.
Anh xem video trong chốc lát, lại lướt vòng bạn bè, chủ yếu là xem đồng nghiệp đang làm gì, nhưng anh nhìn một hồi, thì nhìn thấy Đoàn Chấp.
Đoàn Chấp đăng một bức ảnh, hình như đang trong buổi tụ họp gì đó, mấy người trẻ tuổi ngồi ở bên bàn, cầm chai bia cụng ly, đều là gương mặt tràn đầy trẻ trung, nhưng không có ai ở trong cùng phòng ký túc xá với Quý Viên.
Quý Thư Ngôn không khỏi nhíu mày, nhớ tới lời Quý Viên vừa nói, nói Đoàn Chấp đang hồng loan tinh động(2), hoa đào sắp nở rộ.
(2):Hồng loan tinh động: báo trước sự sắp kết hôn giữa nam và nữ thanh niên, một quẻ trong Chiêm Tinh học.
Anh nhìn thoáng qua tấm ảnh, Đoàn Chấp không hề đăng caption kèm theo, chỉ tùy tiện đăng một tấm ảnh, tầm mắt của anh xẹt qua trên mặt mấy người trẻ tuổi, nghĩ thầm không chừng trong này có Tần Chiếu mà Quý Viên nói.
Nhưng bộ dạng của mấy người trẻ tuổi này cũng không tệ lắm, ngoại trừ Đoàn Chấp là nổi bật nhất, những người khác cũng đều được xưng là đoan chính, anh tuấn, chỉ là Quý Thư Ngôn liếc mắt một cái nhìn qua, thật sự không nhìn ra ai xứng đôi với Đoàn Chấp.
Tướng mạo của Đoàn Chấp không có ngôn ngữ nào có thể tả được.
Cho dù là lần đầu tiên gặp mặt trong ngõ hẻm, Đoàn Chấp nhìn trông hung thần ác sát, Quý Thư Ngôn không tự chủ được mà nhớ kĩ gương mặt đẹp hơn hoa đào này.
Nhưng chuyện tình cảm thì không phải nhìn mỗi tướng mạo là được.
Nếu Đoàn Chấp thích, có lẽ sẽ không để ý đến ngoại hình của đối phương.
Ngón tay Quý Thư Ngôn dừng lại ở trang này rất lâu, cũng không biết trong lòng là tư vì gì.
Anh quả thật hy vọng Đoàn Chấp sớm tìm được người mình thích, dù sao anh và Đoàn Chấp thật sự không xứng, một người đàn ông ba mươi ba tuổi, còn là trưởng bối của Đoàn Chấp, hai người đứng chung một chỗ, nhìn thế nào cũng giống như anh đang có mưu đồ bất chính.
Nhưng anh không ngờ Đoàn Chấp hành động nhanh như vậy, lúc nghỉ phép tỏ vẻ thâm tình với anh, đảo mắt một cái đã đi thích người khác.
Tốc độ này, không đi xây dựng một Trung Quốc kiểu mới thật là đáng tiếc.
Quý Thư Ngôn cười khẽ một tiếng, thoáng chốc đã tan vào trong không khí.
Thật ra loại chuyện này trước kia anh cũng từng gặp qua, năm ngoái trong bệnh viện có một y tá trẻ tuổi mới đến, vừa thấy anh đã động tâm, tuyên bố muốn theo đuổi anh, nhưng bị anh từ chối nhiều lần thì từ bỏ, hơn một tuần sau, đã coi trọng một bác sĩ trẻ tuổi khác trong viện, tình cảm của hai người rất tốt, gặp anh cũng ngoan ngoãn chào hỏi, cũng không cảm thấy xấu hổ, cuối cùng hai người kia có kết cục rất đẹp.
Cho nên anh mới không coi trọng những lời tỏ tình của hậu bối.
Nhưng anh không ngờ, Đoàn Chấp nhanh như vậy đã buông bỏ được quá khứ, bắt đầu một đoạn tình cảm mới.
Quý Thư Ngôn nghĩ, đây là chuyện tốt, ít nhất chứng tỏ Đoàn Chấp đang làm rất tốt.
Anh đặt điện thoại di động trở lại đầu giường để sạc, kéo chăn chuẩn bị đi ngủ sớm, nhưng không biết vì sao, đêm nay anh lại không ngủ được, trừng mắt nhìn trần nhà đến tận ba giờ sáng.
——————–