Chạy Hay Chết - Chương 41: Thẻ Đen
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
11


Chạy Hay Chết


Chương 41: Thẻ Đen


Editor: Đông Vân Triều
Như thể có dòng nước ấm dập dờn quanh thân thể, gột rửa, vỗ về từng lỗ chân lông.

Sau khi trải qua một quãng thời gian mệt mỏi, loại mát-xa tự nhiên này thật khiến người ta dễ chịu, khoan khoái.
Tạ Trì An tỉnh dậy, phát hiện bản thân đang nằm trên giường ở nhà.

Trên người vẫn là chiếc áo sơmi tinh tươm, sạch sẽ, hoàn hảo không chút tì vết.

Máu me biến mất, các vết thương tự khỏi không cần thuốc thang, thậm chí còn không để lại sẹo.
Hai bên sườn chẳng còn đau âm ỉ như trước, ngoại thương cũng hoàn toàn khôi phục.
Thật đúng là một trò chơi, cứ vượt xong phó bản là lại hồi đầy máu.
Giống như một giấc mộng.
Nhưng khi Tạ Trì An thấy trên giường nhiều thêm một tấm thẻ kì lạ, cậu lập tức biết đây không phải là mơ.
Một tấm thẻ có hoa văn cổ điển trang nhã, lấy màu đen hệ làm chủ dạo, thiết kế giản lược hào phóng.

Chính giữa viết số “1” thiếp vàng, phía dưới còn có đồ đằng hình xương người.
Mặt sau còn viết một số điều cần lưu ý:
1.

Ngài có ba ngày nghỉ ngơi.
2.

Chỉ khi chết ở ngoài đời thực mới có thể thoát khỏi Trò chơi.
3.

Không được tiết lộ những vấn đề liên quan đến Trò chơi cho người bình thường.
4.

Bảo quản thẻ cẩn thận, nếu mất, tự chịu trách nhiệm.
5.

Chúc Ngài chơi vui vẻ!
Cuối cùng kết thúc bằng dòng chữ “SSS” óng ánh vàng kim.
Tạ Trì An vô cảm quăng tấm thẻ đi.

Cậu cầm lấy điện thoại di động đặt ở đầu giường.

Trước đó nó đã hết pin khi còn ở trường.

Tạ Trì An lấy cục sạc ra, cắm sạc điện thoại sau đó khởi động máy.
Lịch hiển thị hôm nay là thứ Bảy, bây giờ là 9 giờ sáng, cậu thực sự đã ở trường sáu ngày hơn rồi.
Mặc kệ lượng điện ít ỏi, Tạ Trì An mở Baidu, nhập thanh tìm kiếm “trường trung học phổ thông thành phố Đông Dương”.

Cả một trường học bị phong tỏa, toàn bộ thầy trò bên trong đều tử vong, chuyện lớn như vậy, dù sao cũng phải có chút tin tức lọt ra chứ.
Tạ Trì An tin rằng kẻ đứng sau Trò chơi này “thần thông quảng đại” thế, ắt sẽ có cách giấu nhẹm đi, cậu thì rất tò mò đó là cách gì.
Giao diện tìm kiếm mau chóng nhảy ra kết quả, chúng chạy dài dằng dặc trên màn hình điện thoại.

Ánh mắt Tạ Trì An dừng ngay trên bức ảnh đầu tiên, cả người cậu như ngập trong nước lạnh.
…!Trung học phổ thông Đông Dương, lại trở thành Trung học cơ sở Đông Dương.
Toàn bộ trường cấp ba biến mất hoàn toàn.
Tạ Trì An không biết cảm xúc hiện giờ của mình là gì, hẳn là đang cảm thấy tam quan đổ vỡ đi.
Chúng ta sống ở đây, đủ các loại GAME trên máy tính, trên điện thoại đối với chúng ta chỉ là những thế giới ảo, là thú tiêu khiển, chúng ta chẳng màng đến các nhân vật sống hay chết, cũng không hề cảm thấy họ cũng có hỉ, nộ, ái, ố của riêng mình.
Trong thế giới trò chơi, chúng ta là chúa tể.
Nhưng nếu, thế giới này của chúng ta cũng chỉ là một chiều không gian giả lập cao cấp hơn thì sao?
Là hư ảo của họ.
Và cũng là chân thực của ta.
Hẳn đã có rất nhiều người từng nghĩ tới rồi, tự hỏi rằng liệu thế giới này của chúng ta có phải là thật hay không, nhưng phần lớn cũng chỉ dừng lại ở nghĩ mà thôi.

Tất cả chỉ là suy đoán, không thể nghiệm chứng.
Bây giờ Tạ Trì An lại thấy được.
Cậu rời khỏi giao diện Baidu, mở phần mềm trò chuyện và danh bạ ra.

Không ngoài dự đoán, phương thức liên lạc của những bạn học cấp ba đều bốc hơi hết, như thể trên thế giới này vốn không hề tồn tại những người đó, họ chỉ còn nằm trong ký ức của Tạ Trì An.

Tạ Trì An ra khỏi phòng, mặt rất lạnh.
Ở phòng khách, Tạ Vị Lạc nhác thấy bóng Tạ Trì An đi xuống cầu thang, cô run cả người: “Anh ơi.”
Tạ Trì An nhìn cô em họ của mình, vẻ mặt hòa hoãn hẳn đi: “Sao thế?”
Tạ Vị Lạc dè dặt hỏi: “Anh…!anh không giận em sao?” Biểu cảm lạnh hơn tiền của Tạ Trì An khiến cô cứ ngỡ anh mình chuẩn bị tính sổ với mình không hà.
“…” Tạ Trì An dừng bước, “Giận cái gì?”
Tạ Vị Lạc tròn mắt.

Mới qua một buổi tối, anh đã quên rồi á?
Không không không không, không thể ôm tâm lý may mắn.

Chắc chắn là anh trai mình đang cho mình một cơ hội chủ động nhận sai trước.
Tạ Vị Lạc nhỏ giọng lầu bầu: “…!Ừm thì…!chuyện em đọc tiểu thuyết xong trốn học đó.

Tối qua anh chả bảo rằng sáng nay sẽ tính sổ với em còn gì…!Có phải anh giận quá không?”
Tối qua? Tối hôm qua cậu còn đang ngủ giữa một nùi thi thể trên sân tập của trường đấy.

Tạ Trì An không biết dây thần kinh nào của Tạ Vị Lạc bị chập.
Bỗng Tạ Trì An nhìn đăm chiêu.
Ký ức của Tạ Vị Lạc rối loạn, có khi lại xem cậu thành anh cả…
Tạ Trì An chậm rãi liếc Tạ Vị Lạc, hỏi: “Anh cả đâu?”
“Anh cả? Anh cả đâu ra?” Tạ Vị Lạc tỏ vẻ khó hiểu, “Không phải em chỉ có một anh trai là anh sao?”
“…” Thoáng chốc Tạ Trì An siết chặt nắm đấm.
Cậu mở điện thoại lần nữa, nhập ba chữ “Tạ Trầm Sơ” vào.
Anh cả là tổng giám đốc đứng nhất nhì về độ giàu có, bình thường chỉ cần tìm kiếm tên hắn là nhảy ra hàng ngàn các thể loại tin tức liên quan.

Nhưng bây giờ, Tạ Trì An nhìn trân trối vào màn hình, chỉ có mỗi một kết quả tìm kiếm “Cả nước có bao nhiêu người tên Tạ Trầm Sơ”.
Cậu lại gõ tên “Tập đoàn Trầm Tửu”, CEO điều hành lại điền tên của bố cậu, Tạ Hoa Niên.
…!Chuyện gì xảy ra vậy? Không phải bố mẹ cậu đã sớm “rửa tay gác kiếm”, đi du lịch vòng quanh thế giới sao?
Tạ Trì An cảm thấy sợi dây lý trí trong cậu đang tiệm cận tới trạng thái đứt phựt.
Ai biến mất cậu đều có thể giữ vững tỉnh táo, chỉ có anh trai là không được.

Đó là người thân của cậu kia mà.
Tạ Trì An chẳng còn tâm trạng nào để ý đến Tạ Vị Lạc, cậu phải đi kiểm chứng chút chuyện.
“Ô, anh, anh đi đâu đấy!” Dáng vẻ xuất phát vội vã của Tạ Trì An khiến Tạ Vị Lạc rất khó hiểu.
Nhưng anh trai càng bận, cô càng dễ thoát khỏi kiếp nạn này.

Tạ Vị Lạc nghĩ thì nghĩ thế, trong lòng vẫn không có bao nhiêu vui vẻ.
Cứ cảm thấy…!trong nhà tự nhiên thiếu mất một người.
Tạ Trì An vừa ra khỏi cửa, bác tài xế đã đón đầu: “Cậu chủ, cậu muốn đi đâu vậy?”
Tạ Trì An nghe thấy xưng hô này, cậu mấp máy môi.

…!Bác tài trước kia toàn gọi cậu là “cậu hai”, bởi vì trên cậu còn có Tạ Trầm Sơ.

Bây giờ xuất hiện đủ các loại dấu hiệu cho thấy, họ đã hoàn toàn quên đi anh trai.
Chỉ mình cậu nhớ rõ.
“Đến trường Đông Dương…!đường Hằng Hồ thứ ba đi.” Tạ Trì An chợt nhớ ra nếu bây giờ nói muốn đi đến trường cấp ba Đông Dương, chỉ sợ bác tài sẽ lập tức đưa cậu đến trường cấp hai, nên cậu sửa, nói địa chỉ của trường cấp ba.
“Chỗ đó là khu phế tích mà? Chưa được khai phá gì sất, hoang tàn vắng vẻ.” Bác ấy chần chừ, “Cậu chủ thực sự muốn đi sao?”
“…” Tạ Trì An nhắm mắt lại, “Được rồi, đến khu thành cổ ạ.”

Bờ tường đổ nát bám đầy rêu xanh, chúng còn lan ra khắp các cột điện cong cong vẹo vẹo như bệnh vẩy nến.

Thùng rác chất ứ ự, bên dưới còn có các loại túi nhựa, rau héo, trứng thối vứt la liệt.
Trước một dãy nhà thấp bé xập xệ, có ông cụ bắc ghế ngồi hóng mát ngoài cửa.

Những người phụ nữ luống tuổi tất bật tính toán bên gánh hàng rong của mình.

Có người hắt chậu nước rửa chân từ trong nhà ra ngoài đường, chọc mấy vị khách qua đường tức điên.
Thật khó có thể tưởng tượng rằng ở Đông Dương – một thành phố tài chính bậc nhất với nền kinh tế thịnh vượng và vô số xí nghiệp phát triển, lại tồn tại một nơi như này.

Khu thành cổ nằm lọt thỏm trong thành phố nhưng lại tách biệt hoàn toàn với phần còn lại bởi một bức tường vây kín, phía ngoài được quét tước đẹp đẽ hướng ra thế giới tràn đầy màu sắc, còn bên trong phủ đầy rêu phong, ngày ngày giương mắt trông chừng những con người đang phải vật lộn với cuộc sống cơm-áo-gạo-tiền.
Đây chính là khu thành cổ.
Khu phố bị các nhà đầu tư ruồng rẫy, coi rẻ.
Tạ Trì An bước trên con đường nhỏ nằm giữa khu phố, phong cảnh hai bên đối nhau chan chát.

Cậu có thể nghe loáng thoáng tiếng mấy người phụ nữ hàn huyên về cậu cách đó không xa.
“Con cái nhà ai đấy nhỉ? Người ngợm xinh trai ra phết…”
“Rõ là cậu chủ của nhà có tiền, cái chỗ chết tiệt này của chúng ta nuôi sao nổi.”
“Ai bảo? Không phải trước đó còn có một cậu…!ài, ai nhỉ? Sao tôi không nhớ được ta.”
“Hồ đồ vậy chị, làm gì có ai.” Có người lên tiếng chê cười, “Mấy kẻ có tiền nào có dư hơi tới chỗ này đâu? Mười năm trước may ra còn có cái cô họ Phong kia, dáng người đúng là hồ ly tinh, ngày nào cũng mang đàn ông về nhà.

Toàn ô tô hàng hiệu thôi nhá, tôi chả biết là hãng gì, chỉ biết chắc đắt lắm.”
“Hứ, một con gà mà thôi, còn không phải do nhiễm mấy loại bệnh kia kia mà chết quách rồi hay sao.

Loại phụ nữ trong sạch như chúng ta chẳng hâm mộ nổi đâu.” Người nọ cay nghiệt giễu cợt, “May mắn là ả ta không có con, bằng không đứa trẻ đúng là không dưng chịu tội.

Ngày nào cũng phải nhìn mẹ mình lăn giường với thằng khác, xấu hổ chết.”
Dẫu người đàn bà họ Phong ấy đã mất nhiều năm nhưng cũng chẳng cản nổi bị người khác xướng tên bêu rếu, tìm kiếm cảm giác về sự ưu việt trên thân thể của người đã khuất.
Một đời sinh hoạt tầm thường, một câu chuyện phiếm không đâu có thể khiến họ hài lòng mà nói không biết mệt từ ngày này qua tháng nọ.
Tạ Trì An nghe được từ “Phong” ấy, đuôi mắt nhúc nhích.
Họ Phong này rất hiếm thấy.
Ngay khi Tạ Trì An biết tên của Tư Đồ Nguyệt, cậu đã rõ mười mươi thân phận của ả: Tư Đồ gia đại tiểu thư.

Dòng họ Tư Đồ ở thành phố Đông Dương cũng là một xí nghiệp có mặt mũi, từng hợp tác buôn bán với Tạ gia.
Là người ở chung một tầng lớp, đương nhiên Tạ Trì An đã nghe phong phanh về gia đình này, biết Tư Đồ gia còn có một đứa con ngoài giá thú cực kỳ ưu tú, là Phượng Hoàng bay từ khu phố cổ này bay lên đầu cành.

Cậu biết, nhưng chưa có cơ duyên gặp mặt.
Rồi cậu biết mối quan hệ giữa Phong Minh và Tư Đồ Nguyệt, cũng đủ hiểu.
Con cái khó nhất là thoát khỏi sự ảnh hưởng của gia đình.

Mười lăm năm sinh sống ở khu thành cổ mà Phong Minh không hề dính mùi “con buôn” ở đó, quả thực rất không dễ dàng.

Tạ Trì An càng không nghĩ tới, mẹ của Phong Minh sẽ là…!một người như vậy.
Phong Minh chết trong Trò chơi, nên người dân trong phố quên sạch gã, quên rằng người đàn bà họ Phong kia thật ra đã có một đứa con trai.

Nhưng Tạ Trì An nhớ.
Tạ Trì An tưởng tượng một đứa trẻ lớn lên ở chỗ này.

Sinh ra trong một gia đình khuyết thiếu đầy bất hạnh, người mẹ kính yêu lại hành nghề da thịt, cậu ấy nhận ra rằng mình chỉ là sản phẩm thất bại của một lần sơ sót.

Mẹ cậu không đánh thì mắng, đã tận mắt thấy những thứ ô uế, dơ bẩn nhất của xã hội, bị đuổi ra ngoài hiên nhà nghe những âm thanh mập mờ trong đêm đông giá rét, có khi còn có những vị khách có ham mê đặc biệt với những bé trai xinh đẹp.

Cậu ấy phải dằn lòng nhận lấy ánh mắt soi mói, khinh khỉnh của hàng xóm, bị những đứa trẻ cùng khu đánh đập, chửi rủa, chỉ bởi cậu có một người mẹ như thế.
Cậu ấy chưa từng nhận được yêu thương thực sự, cho nên không sẽ yêu.
Rồi…!trở thành biến thái.
Tạ Trì An rải bước trên đường, vẻ mặt giữ nguyên bình tĩnh.
Người bất hạnh có rất nhiều bất hạnh.

Gã đã dám giơ lên đồ đao thì đã chẳng còn nhân từ nữa rồi.
Mục đích của chuyến thăm viếng này của cậu chính là để kiểm chứng một số chuyện, kiểm chứng xem mọi người có quên sự tồn tại của các học sinh trong trường hay không.

Thấy mọi người quên triệt để một Phong Minh sống ở đây cả chục năm, cậu đã có được đáp án.

Nhưng cậu chưa định quay đầu rời đi vội, tiếp tục đi sâu vào ngõ nhỏ.

Cậu đang đi tìm người.
Tìm bà nội của Hoàng Thành Long.
Cậu đã đáp ứng, sẽ thay Hoàng Thành Long chăm sóc bà cả đời.
– —
Đông Vân Triều: Bùm, quyển 1 vẫn còn hai chương này nữa, các bạn ngạc nhiên honggg??:)))
Tên chương chỉ một loại thẻ bài màu đen nhé các bạn, nhưng tôi không dám để hẳn là “Thẻ bài” tại sẽ tạo những liên tưởng cực kỳ thiếu nữ hường phấn của tuổi thơ.:)).

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN