Chạy Hay Chết - Chương 5: Trật Tự Hỗn Loạn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
112


Chạy Hay Chết


Chương 5: Trật Tự Hỗn Loạn


Editor: Đông Vân Triều
Những sự kiện ly kỳ xảy ra liên tiếp nhồi no cả đầu các học sinh, khiến họ không nhận ra một vấn đề vô cùng thiết thực trước mắt — trường học bị phong toả rồi, thời gian kế tiếp bọn họ sẽ ăn cái gì?
Nhờ lời nhắc nhở đến từ phía dạ dày, đám người cuối cùng cũng chú ý tới mối tai hại này…!
“Tớ hơi đói rồi, các cậu thì sao?” Lâm Siêu Văn xoa bụng, hỏi.

Cả lớp: “…”
Họ…!cũng đói mất tiêu.

Bị dằn vặt lâu như vậy đồng hồ đã thủng thỉnh điểm mười một giờ, nếu là ngày thường thì đã có cơm trưa rồi.

“Nhưng nhà ăn hôm nay không nấu cơm.” Cao Hạc đẩy kính mắt.

Cổng lớn biến mất ma quái, đừng có trông cậy nhân viên nhà ăn sẽ vào được trường mà nấu nướng cho họ.

“Dưới tầng vẫn còn một cái siêu thị nhỏ mà?” Có người đưa ra ý kiến.

Đồ ăn ở căn-tin trường không ngon, thường xuyên có một hai nhóm học sinh chạy vào siêu thị mua bánh mì hoặc mì gói để thay đổi khẩu vị.

Có người bắt đầu kết bè xuống tầng mua đồ ăn, còn một số thì bị doạ no luôn, dứt khoát ngồi đợi trong lớp, không định ăn uống gì.

Đói tí không chết được.

Lúc đến nơi, tất cả đều kinh ngạc khi thấy siêu thị chật kín chỗ, rồi cũng thấu hiểu.

Nhà ăn không có cơm, mọi người chỉ có thể đến đây mua đồ.

Các học sinh đi tới đi lui trong khu thực phẩm, mặc dù chen chúc, nhưng coi như có trật tự đàng hoàng.

Dù sao mới tới trưa ngày đầu tiên giữa, kệ hàng vẫn còn đầy ăm ắp.

Không đủ chia cho hai ngàn người, nhưng đối với mỗi một người tới thì chắc chắn dư dả.

Đại đa số người đều chỉ nghĩ đến việc giải quyết bữa trưa trước mắt.

Ánh mắt nhìn xa trông rộng cũng có, nhưng ai rảnh mà đi nhắc nhở người khác, im ỉm nhét đồ vào túi của mình.

Nhân viên thu nhân không có mặt, siêu thị này vốn là do vợ của Phó hiệu trưởng mở, hôm nay đương nhiên bà không có tâm tình mở tiệm.

Vợ Phó hiệu trưởng họ Đặng, đã từng là một giáo viên, nghe nói trước kia dạy Ngữ văn, song, sau khi khóa đầu tiên tốt nghiệp thì bà khép sách không dạy nữa, an tâm kinh doanh siêu thị nhỏ này.

Mặc dù cô Đặng không ở đây nhưng tất cả mọi người đều rất tự giác, tự tính giá tiền rồi để tiền lên quầy.

Không hề đục nước béo cò, có thể thấy được hiện tại rất nhiều người vẫn giữ được giới hạn đạo đức cơ bản.

Sau khi đám học sinh thôi càn quét, kệ hàng đã trống quá nửa.

Cuối cùng chẳng biết vài bạn đã nhận ra được điều gì, tranh thủ quay ngoắt lại lấy thêm mấy thứ.

Đám người lớp 12-1 lục tục trở về, tay cầm bánh mì hoặc bánh ngọt, ăn đến say sưa ngon lành.

Làm những người cứng đầu cố thủ ở lớp phải nuốt nước bọt ừng ực.

Trần Tuệ Tuệ cũng trở về, cô thấy Tạ Trì An không đi siêu thị bèn bẻ bánh mì của mình thành hai nửa: “Tạ Trì An, cậu ăn không?”
Tạ Trì An không thiếu, cười hiền hòa từ chối: “Cảm ơn cậu, không cần.”
“…!Vậy à.” Trần Tuệ Tuệ đỏ mặt, Tạ Trì An cười lên đẹp chết mất thôi.

Cô lại chạy đi tìm chị em tốt Lý Tĩnh Văn: “Văn Văn, ăn bánh mì này.”
Thân là lớp phó học tập, Lý Tĩnh Văn luôn lọt vào TOP 2 của lớp, dịu dàng ít nói.

Trước đó vì cô cảm thấy không có lòng dạ nào mà ăn uống nên ngồi lại lớp.

Nhưng cảm giác đói lừa người thì được chứ sao gạt được mình.

Lý Tĩnh Văn nhận nửa cái bánh mì rồi nói cảm ơn, ăn từng miếng nhỏ.

Buổi chiều trôi qua trong sự ngột ngạt.

Không ai hó hé câu gì, mặt mang đầy tâm sự.

Trong lúc đó chủ nhiệm lớp dẫn Vương Uy trở về.

Cả người Vương Uy đờ đẫn, hiển nhiên vẫn chưa chấp nhận được sự thật là mình vừa giết người.

Sự hiện diện của cậu càng nén bầu không khí đọng thành thực thể đè chết lòng mọi người.

Vương Uy cũng biết điều đó, không dám đón nhận ánh mắt khác thường dồn về từ bốn phía, cậu lại trốn vào văn phòng chủ nhiệm.

Tống Thanh Vân đành chạy theo, có vẻ là định phụ đạo tâm lý khai thông tư tưởng cho Vương Uy.

Tạ Trì An nhìn về hướng hai người rời đi.

Tống Thanh Vân là một giáo viên trẻ tuổi xinh đẹp, mới tốt nghiệp Đại học Sư phạm không lâu, đang ở giai đoạn hùng tâm tráng chí giúp đỡ tất cả các học sinh học thật tốt lao động tốt.

Có đôi khi dùng sai phương pháp nhưng tấm lòng nhiệt thành của cô đối với mỗi học sinh là giống nhau.

“Anh Tạ.” Lương Diệc Phi bị hơi người trong phòng hun nực, chỉ có thể tìm Tạ Trì An tâm sự.

Cậu cảm thấy người Tạ Trì An có hương vị khiến người khác yên lòng, vỗ về trái tim hoảng loạn của họ.

“Hử?” Tạ Trì An xoay người.

Lương Diệc Phi ngó nghiêng khắp nơi chắc chắn không ai để ý mới nhỏ giọng nói: “Chúng ta tâm sự đi, cứ im lặng thế này kỳ vãi.”
“Nói gì gì?”
“Anh Tạ.” Lương Diệc Phi hỏi, “Người nhà mày làm nghề gì?”
Cậu rất tò mò, bố mẹ kiểu gì mới nuôi ra được đứa con như Tạ Trì An.

Vừa thông minh cơ trí lại trầm ổn đĩnh đạc, nhan sắc thượng thừa, là cái loại mà người đi đường nhìn qua phát đã biết tu dưỡng không tầm thường.

Mỗi tối ký túc xá nam luôn có một chuyên mục bất biến gọi là “tâm hự tuổi xanh”, tất cả mọi người đều nhao nhao kể chuyện của mình chỉ sợ người khác lấn lướt mất, vậy mà riêng phần Tạ Trì An không hé răng một chút nào.

Giờ đây lâm vào tình huống này, Lương Diệc Phi càng nén không nổi lòng hiếu kỳ của mình.

Tạ Trì An đáp gọn lỏn: “Làm ăn.”
“Làm ăn? Tao còn tưởng mày là con nhà gia giáo đấy.” Lương Diệc Phi bắt đầu mở máy, “Anh Tạ mày không biết đâu, hồi nhận lớp Mười ngày đầu tiên tao đã chú ý đến mày rồi.

Không, lúc ấy tất cả mọi người đều chỉ nhìn mày.

Giá trị nhan sắc xuất chúng, khí chất siêu quần, còn tưởng đằng ấy là minh tinh nào tới ấy chứ, đúng là hút hồn.”
Tạ Trì An: “Lúc kiểm tra mà mày cũng văn vẻ được thế thì tốt nhỉ.”
Lương Diệc Phi: “…” Chí mạng.

Tạ Trì An được khen cũng chả vui là bao.

Lời tán dương tương tự cậu đã nghe quá nhiều, mà gương mặt này đôi lúc cũng mang đến không ít phiền phức.

Đặc biệt là hiện tại.

Mang một lớp da dễ khiến người khác chú ý chẳng khác gì bia ngắm bắn, làm gì cũng bất tiện.

Bình yên ngắn ngủi chỉ kéo dài được tới năm giờ chiều.

Các học sinh tốp năm tốp ba lại tới siêu thị nhỏ, dù ăn gì giữa trưa thì bây giờ da bụng cũng dán vào da lưng rồi.

Tạ Trì An đứng dậy, vỗ vỗ vai Lương Diệc Phi vai: “Đi.”
Trưa hai người đã không đi rồi, tối mà còn không chủ động đi kiếm ăn nữa sẽ khiến kẻ khác sinh nghi.

Khi lớp 12-1 hành quân tới nơi, phát hiện siêu thị đã bị một lớp khác chiếm, mấy lớp còn lại đang đứng trên bãi đất trống phía trước giằng co.

“Có phải do nhà chúng mày mở đ** đâu, dựa vào đâu mà không cho bọn tao vào?”
“Đúng đó, tao còn chưa ăn trưa nữa!”
“Chó mau tránh đường!”
Mấy tên nam sinh đô con đứng trước cửa cũng chẳng thua kém bao nhiêu: “Bọn này tới trước, bọn này chiếm!”

“Thằng nào vừa gáy đấy…!”
“Tao đói chết mất thôi.”
Vòng học sinh phía ngoài bắt đầu rỉ tai nhau phàn nàn.

Lúc này, giữa đám người phát ra một giọng nữ: “Đồ ăn trong siêu thị còn nhiều lắm mà, đủ cho tất cả chúng ta.

Các cậu đừng như thế.”
Nữ sinh kia da trắng như tuyết, mắt ngọc mày ngài, ngoại hình tầm cỡ hoa khôi của khối.

Cô vừa dứt lời, lập tức nhận được hưởng ứng nhiệt liệt từ các bạn học sinh phía ngoài.

Trong đó có tên đần Lương Diệc Phi, cậu rú lên đầy động đực: “Nói rất đúng!”
“Đúng cái đầu mày.” Tạ Trì An đáp lạnh tanh.

Lương Diệc Phi: “…”
Người vừa khởi động chiến dịch hòa bình là Mễ Tuyết – học sinh lớp 10-3, Lương Diệc Phi thấy nữ thần mở miệng thì lập tức quăng não đầu hàng, phụ họa vô điều kiện, cực kỳ mất trí.

Không đủ để chia, hoàn toàn không đủ.

Một siêu thị đầy ắp cũng không bằng miệng ăn của hơn hai ngàn người, hầu hết chỉ muốn lấp cái dạ dày trước mắt là được.

Người tụ tập bên ngoài siêu thị ngày càng nhiều, cả giáo viên cũng đến.

Còn những kẻ bên trong siêu thị, ánh mắt nhìn người bên ngoài chẳng khác gì những con sói đói nghe mùi đến chia thịt.

Học sinh ở ngoài thấy có giáo viên đến, láo nháo mách.

“Thầy ơi, lớp 6 chiếm siêu thị rồi, không cho chúng em vào!”
Mấy thầy giáo nghe vậy nhướng mày, tiến đến chất vấn: “Có chuyện gì vậy?”
Ít ra hiện tại lời nói của người lớn vẫn còn có trọng lượng.

Mấy tên nam sinh thấy toàn thầy giáo cao to, chỉ dám cự nự một chút rồi dạt hết ra.

Mấy thầy đi vào, thấy một nửa siêu thị trông huơ trống hoác thì sợ ngây người.

Chẳng phải buổi sáng vẫn còn rất nhiều sao!
“Chúng nó ăn cướp đấy à?” Một giáo viên thốt lên không thể tin nổi.

Một người khác quay đầu chĩa mũi dùi vào đám học sinh toan chiếm đóng siêu thị: “Là chúng mày lấy hết đi phải không?”
“Sao thế được cũng đâu phải dạ dày voi!” Một nam sinh gắt gỏng nạt lại, “Chẳng phải chúng nó ăn hết vào buổi trưa rồi, cảm thấy ôi mình ăn ít quá nhưng những người đến sau có còn lại gì đâu! Chỗ này thì đủ ăn mấy ngày nữa? Đủ chia cho bao nhiêu người? Chúng nó quên bây giờ trường đã bị phong tỏa rồi, ngay cả hàng hóa cũng không vào được, chia đều chia đều rồi để chết đói cả lũ cho vừa lòng!”
Ngày tuyết lở, thiên hạ lầm than, có bông tuyết nào lại thấy mình mang tội.

Đừng nói là bảy ngày, với đống đồ còn lại trong siêu thị, mọi người sống không nổi hết ngày thứ hai.

Giọng của thiếu niên vừa to vừa rõ, mọi người không những tai nghe được mà lòng cũng hiểu thấu.

Có học sinh không nhịn nổi nữa, tự ý cầm đầu chạy vào siêu thị, nhìn qua quang cảnh vườn không nhà trống thì trân trối chết sững: “Sao có thể…!”
Những người bên ngoài không cam lòng yếu thế, ùa lên lũ lượt.

Không nghi ngờ gì, khoảnh khắc thấy kệ hàng sạch trơn, ai cũng như bị tạt một chậu nước lạnh, lạnh từ đầu lạnh tới chân.

Đám người chỉ dám sững sờ trong chớp mắt, nhớ tới lời bạn học nam vừa nói, lập tức điên cuồng lao về phía các kệ hàng, tranh cướp nhau số thức ăn ít ỏi còn lại kia.

Giáo viên hô “trật tự” mấy lần đều vô dụng.

Cuối cùng họ nhìn nhau, gia nhập hàng ngũ thổ phỉ mất nhân tính.

Trong siêu thị người chen người, ai cũng cướp bóc tới vỡ đầu mẻ trán, đương lúc hoạn nạn có người ngã xuống đất, một giây sau cứ thế bị các bạn học của mình mặc kệ mà dẫm tơi tả.

“Tao! Cho tao!”
“À dám tranh với bố mày!”
“…”
Chửi rủa và đùn đẩy, giẫm đạp với cướp đoạt.

Có nữ sinh không chịu được, khóc lóc chạy đi, hai tay trống trơn.

Kẻ nhặt được chiến lợi phẩm thì mừng rỡ ra mặt, lấm lét dúi đồ vào túi, lủi đi như chuột.

Còn ai nghĩ tới việc trả tiền, cứ cướp được thì thuộc về mình thôi.

Tạ Trì An đứng cách đó không xa, dựa vào thân cây, lấy tư thế của vị khách xem một vở kịch nhốn nháo đáng chê cười.

Lương Diệc Phi cuộn lòng bàn tay đầy mồ hôi nhớp nháp: “Anh, anh Tạ, nếu không phải chúng ta đã sớm chuẩn bị…!chỉ e rằng bây giờ cũng…!” cũng là một con chuột nhắt bẩn thỉu lẫn trong đại quân cướp bóc này.

Tạ Trì An đã trữ đủ đồ ăn cho bảy ngày, chỉ cần không bị cướp, cậu không lo chết đói.

“Đừng buông lỏng cảnh giác.

Không giành trong siêu thị, bọn chúng sẽ giành của người khác.” Ngữ điệu của Tạ Trì An rất thản nhiên.

Thân thể Lương Diệc Phi cứng đờ.

Tạ Trì An nói gì, cậu hiểu hết.

Thế nhưng mà…!
Quá tàn khốc!
“Đây chính là ăn cướp…!” Lương Diệc Phi thấp giọng, “Tất cả mọi người đều là học sinh, vì đồ ăn mà…, còn vì…!”
Cậu không dám nói.

Còn vì…!
Mạng của mình.

“Cướp bóc là nhẹ rồi.” Tạ Trì An khoanh tay, bình thản tiếp lời, “Tăng nhiều cháo thiếu, nếu như cháo không nhiều thêm được, đành phải ít tăng đi thôi.”
“Ý mày là –” Mắt Lương Diệc Phi trừng lớn.

Tạ Trì An khép hờ hai mắt, đáp: “Đúng vậy.”
Mọi người sớm muộn rồi cũng sẽ nhận ra, tài nguyên là có hạn, chỉ có chừng đó không thể nhiều thêm.

Muốn dư lại thêm một phần tài nguyên, thì phải chia cho ít người hơn.

Mà cách nào để giảm lượng người đây?
…!Giết hết đi chứ sao!.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN