khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt nằm ở đầu giường dưới ánh đèn mỏng manh còn nhấm
nhem nước mắt nhưng lại rất điềm đạm đáng yếu. Hạ Viêm có chút đau lòng, đưa
tay ven tóc trên trán của cô rồi nhẹ nhàng in dấu hôn lên đó.
David đứng bên cạnh anh nói khẽ: “Khóc cả buổi chiều,
chập tối em tiêm cho cô ấy một liều an thần, mới chịu ngủ đó…”
Hạ Viêm gật đầu, lại dịch chăn cho cô rồi mới đi ra ngoài.
Mới vừa ra khỏi cửa chợt nghe thấy tiếng nói của Hạ
Sí: “Lần này rất cảm ơn anh, nói đi, anh muốn gì nào?”
Trình Liệt cười lạnh, “Cậu cảm thấy tôi vì muốn cái
gì ở cậu mới làm như vậy sao?”
Hạ Viêm ngồi xuống tiếp lời: “Đương nhiên không! Chẳng
qua tôi thực sự đã nợ cậu. Tôi chỉ muốn bày tỏ lòng cảm ơn một chút thôi.”
“Không cần! Đây là tôi cam tâm tình nguyện.”
Tay Hạ Sí đang day huyệt thái dương nhìn Hạ Viêm một
chút rồi nói: “Vậy thì trước tiên cứ nhớ, nếu về sau mafia có việc gì cần đến
nơi này của chúng tôi, tôi sẽ dốc toàn lực để giúp!”Rồi quay đầu nói với Hạ
Viêm đầy vẻ lo lắng: “Anh, anh đi nghỉ ngơi đi!”
Hạ Viêm vỗ vỗ vai em trai, nói với những người khác:
“Tất cả mọi người đều mệt rồi, trở về nghỉ đi.”
An Hòa ngủ rất sâu, tuy đầu Hạ Viêm đau đến mức muốn
nứt ra, nhưng lại không buồn ngủ, nghiêng người nằm bên cạnh ngắm cô đến rạng
đông.
Lúc trời mới tờ mờ sáng, An Hòa bắt đầu tỉnh, mơ mơ
mang màng goi: “Hạ Viêm…”
“Anh ở đây… ngoan, ngủ thêm chút nữa…” Hạ Viêm dịu
dàng dỗ cô, An Hòa mở to mắt ra, nhìn thấy anh, lòng thấy nhẹ nhõm, chui vào
trong ngực anh ngủ tiếp.
Buổi sáng hôm sau, Hạ Viêm nhìn sắc mặt cô dần dần
hồng hào, nhiệt độ cơ thể cũng đã trở lại bình thường thì thay quần áo đi đến
phòng bếp làm bữa sáng cho cô.
Hạ Sí vừa vào cửa liền thấy anh mình mặc tạp dề chiên
trứng, cậu dựa vào khung của, khóe miệng mỉm cười: “Anh, anh nhìn như vậy rất
có hương vị của người đàn ông gia đình nha.”
Tắt lửa, đặt trứng lên trên bàn, đổ cà phê từ trong
bình ra, sau đó bê ly cà phê và khay đồ ăn đi ra.
Hạ Sí thấy sắc mặt anh không tốt hỏi: “Tối qua không
ngủ sao?”
Hơi mệt mỏi, Hạ Viêm ngồi xuống uống một ngụm cà phê,
buồn bã trả lời: “Tiểu Sí, có phải là anh làm sai rồi hay không? Gần đây anh
thường nghĩ, nếu như vì tốt cho cô ấy, thì nên giống như em vậy, lặng lẽ bảo vệ
mới là tốt nhất…” cô cũng nên có một cuộc sống đơn giản mà vui vẻ. Cùng
Trình Liệt hoặc người đàn ông nào đó ở khắp mọi ngõ ngách của thành phố trải
qua cuộc sống cơm áo gạo tiền một cách bình dị, mặc dù không oanh liệt nhưng ít
nhất cũng không cần phải lo lắng sợ hãi.
Nghe vậy, Hạ Sí trầm mặc đi đến quầy bar lấy cho mình
một ly Tequila, uống hết một hơi, mùi vị cay độc xông thẳng tới tròng mắt,
“A….anh…anh sẽ không biết được…sau khi từ bỏ, loại cảm nhận này… mẹ
nó, còn không bằng như đã chết đi!”
“Quyền quyết định chưa bao giờ nằm trong tay anh, mà ở
trong tay chị ấy, đây là điểm bất đồng giữa anh và em, em…em sợ nó biến thành
gánh nặng của mình. Anh, trên thế gian này có trăm ngàn loại tình yêu, nhưng
mỗi một loại đều có chung chữ “yêu”, đây là cách thức yêu của phụ nữ, chúng ta
chỉ cần nhận là được rồi…”
Hạ Viêm không nói gì, rất lâu rồi cậu không dám nghĩ
đến cô gái nhỏ nhiệt tình, hoạt bát có chút hờn dỗi và kiêu ngạo kia. Lộ Lộ,
anh đã giữ được lời hứa của chúng ta, như em mong muốn, mỗi ngày đều sống thật
tốt, đây cũng là yêu, anh thích cách yêu này của em…
Hạ Viêm thấy em trai xoay ly rượu trong tay rồi lại
ngửa đầu uống một ngụm rồi nhíu mày: “Bụng rỗng không nên uống rượu, lại đây ăn
bữa sáng đi”
Mới đứng dậy định đi vào chiên trứng, “cạch “ một
tiếng cửa phỏng ngủ mở ra, bóng dáng màu trắng chạy đến, kêu lên đầy lo lắng:
“Hạ Viêm…”
Hạ Viêm lập tức đi qua, đón lấy cơ thể của cô, ôm cô
ngồi trên sô pha, đặt cô ở trên đùi, chất vấn bằng giọng điệu nhỏ nhẹ: “Sao lại
không đi dép? Em không biết mới vừa hạ sốt thôi sao?”
Cánh tay mảnh khảnh của An Hòa vòng qua trên cổ anh,
hai má trơn bóng mìn màng cọ cọ trên da anh, Hạ Viêm biết cô sợ, giờ đây anh
hận chính mình không có năng lực, rõ ràng là muốn cho cô hạnh phúc, nhưng lại
khiến cho cô bất an như vậy.
“Em không sao mà, anh xem, em rất khỏe…sau này cũng
sẽ không sao nữa…” Hạ Viêm từng chút từng chút vỗ về lên mái tóc mềm mượt
của cô, kiên nhẫn an ủi cô.
“Hạ Viêm, dù anh làm gì đi nữa thì đều phải nghĩ đến
em, đừng bỏ lại em…”
Làm sao mà anh có thể không nghĩ đến cô, mỗi một giây,
một phút, mỗi một quyết định anh đều nghĩ đến cô, cô là tương lai của anh, là
toàn bộ hi vọng tươi đẹp của anh, toàn bộ những việc anh làm đều là vì giữ lại
giây phút tốt đẹp này.
Hai người dính lấy nhau, Hạ Sí vốn đang đi tìm thứ gì
để ăn, thấy cảnh đó vội vàng cắt nuốt tiêu diệt nhanh phần trứng trên bàn.
Hạ Viêm không biết Trình Liệt và cô gái tên Sophia kia
đã thỏa thuận gì với nhau, làm cô gái đứng đầu tổ chức phản động lớn nhất nước
Mỹ, cô ta tự mình mang theo người tới, cũng tuyên bố vùng mafia và tổ chức
đứng chung một mặt trận, cùng bảo vệ cho Hạ Viêm.
Hạ Viêm không biết chuyện gì, An Hòa lại càng không
biết, trên thực thế ngay cả ngày đó xảy ra chuyện gì cũng không nhớ rõ, Hạ
Viêm không nói, cô cũng sẽ không hỏi, cô chỉ biết tin anh khi Hạ Viêm nói
chuyện này đã giải quyết xong.
Cho nên cô cũng không biết, có một người đàn ông cũng
yêu cô rất sâu đậm, vì muốn cô hạnh phúc mà đã đánh mất hạnh phúc của bản thân.
Nếu người Nga đã quay về thì sự việc cũng đã được giải
quyết, như vậy cuộc sống của bọn họ và An Hòa cũng trở lại quỹ đạo. Vì rời khỏi
trường đã rất nhiều ngày, bài vở còn thiếu rất nhiều, An Hòa không đồng ý với
đề nghị của Hạ Viêm là sang năm học lại, mà trở về trường học để tiếp tục học
tiếp, cho nên khoảng thời gian này vì bổ túc bài học nên cô rất bận. Hơn nữa,
nửa tháng sau lại đến kỳ thi cuối kỳ.
Đối với việc sắp xếp của mình bị bỏ quả, Hạ tiên sinh
to vẻ rất không vừa lòng.
“Loại vậy này không xem cũng được, em cũng sẽ không
thật sự đi làm hưỡng dẫn viên du lịch đó chứ!”
An Hòa xốc chăn lên tìm cuốn sách giáo khoa bị anh
giấu, coi nhẹ việc anh cố tình gây sự. Tìm trong một lúc mà vẫn không thấy đành
đánh “bộp” một cái nói: “Trả đây cho em!”
“Bảo bối…” Anh nhào qua ôm eo của cô, học dáng vẻ
làm nũng của An Hòa: “Lâu nay em đều không để ý tới anh rồi!”
“Tổng giám đốc Hạ, bây giờ đáng lẽ anh nên ở công ty
mới phải chứ?” hôm nay là thứ tư, là thời gian làm việc, nhưng cô không có
tiết, vậy mà anh cũng ở nhà vô lại với cô.
“Công ty đâu có quan trọng bằng vợ chứ?” Anh ngồi
xuống, tỏ ra rất thành thật, ý muốn nói cho cô biết, anh đặt cô lên vị trí
quan trọng nhất, cho nên cô cũng phải đặt anh ở vị trí quan trọng nhất.
“A…em quan trọng nhất!”
Anh kiên định gật đầu!
“Vậy…giúp người quan trọng nhất ôn tập bài vở đi,
chờ em vượt qua cuộc thi rồi sẽ tin lời của anh!”
“…….”