trùng hợp, mặc dù lúc đầu anh chàng đa tình David có rất nhiều ý đồ với cô nàng
Alice nhưng dường như cũng chỉ là ý đồ trong đầu mà thôi, bởi vì nghe nói cô đã
có bạn trai nên David đã bóp chết cái ý định đó ngay từ trong nôi.
Sau này, tại lần tụ họp ở nhà của An Hòa, anh cũng gặp
qua bạn trai người Mỹ cao to kia của Alice, lớn hơn Alice vài tuổi, nhìn vào
trong ánh mắt của cô thấy tình cảm của họ rất thắm thiết.
Cho đến một lần anh nhàn rỗi đi theo vài người bạn Mỹ
đến quán bar uống rượu, lúc đang tán dốc thì nghe thấy giọng nói của một người
phụ nữ gợi cảm và người đàn ông bên cạnh, giọng nói nghe rất quen. Trí nhớ của
David bảo rằng cho dù không nhận ra người này nhưng nhất định cũng đã gặp qua,
quay đầu nhìn thoáng qua liền thấy quen mắt, cau mày suy nghĩ hồi lâu mới nhớ
ra đó là bạn trai của Alice.
Dù sao vì Alice, hơn nữa cô ấy còn là bạn thân của chị
dâu nhà mình, lúc này ra tay trượng nghĩa vì cô ấy cũng là hợp tình hợp lý.
Nhưng chưa đợi anh ra tay thì cửa quán đã liền bị đá
văng ra, hình ảnh xinh đẹp của người nào đó vừa mới xuất hiện trong đầu anh
thì nay đã đằng đằng sát khí đứng ở cửa quán bar. Ánh mắt sắc bén đảo một vòng
quanh quán bar liền nhanh chóng tập trung vào một đôi cẩu nam nữ ngồi ở quầy
bar.
Nữ vương Alice đi tới, ngay cả nói cũng chưa cho Danny
cơ hội, chân dài đá một đá, tay cầm tay áo anh ta hướng lên trên vai vung người
lên lật đổ Danny đúng tiêu chuẩn quật người qua vai, cô phủi phủi tay, từ trên
cao nhìn xuống Danny đang nằm dưới đất, “Hôm nay bản cô nương chính thức thông
báo cho nhà ngươi biết, bản cô nương sẽ đá ngươi! Từ này về sau cút đi cho xa!
Nếu để cho tôi nhìn thấy anh lần nữa thì bản cô nương sẽ phế luôn nhà người.”
Lúc này Danny đã đứng lên khỏi mặt đất, hiển nhiên là
muốn nói gì đó, dù anh ta lưu tình khắp nơi nhưng vẫn là thật lòng yêu thích cô
gái trước mặt.
Alice tránh về phía sau, không
muốn cho tay anh ta chạm vào tay cô, nhưng dù sao anh ta cũng là thầy dạy võ
củaAlice, lúc nãy là không kịp phòng bị, giờ đã nắm được hoàn cảnh nên chỉ vài
động tác là đã khóa chặt cô ở trong lòng.Alice không
phải đối thù của anh ta, tuy bị ôm nhưng vừa đá vừa gào, nhưng dù thế nào cũng
không thoát ra được.
“Này, anh trai….ép buộc một cô gái như thế rất làm mất
mặt mũi cánh đàn ông đó!” David nhìn trò chơi một lúc rồi cũng quyết định làm
anh hùng cứu mỹ nhân.
Nhưng lúc này Danny chỉ lo trấn an con mèo nhỏ giãy
dụa trong lòng nên căn bản không nghe được lời cảnh báo người người đàn ông
phía sau.
Nhưng Alice lại phát hiện ra liền kêu lên:
“David, cứu tôi.”
David vén tay áo tùy ý nói: “Nếu người đẹp đã mở lời
rồi….” lời còn chưa dứt anh liền ra tay nhanh như tia chớp, khóa mắt Danny
thoáng thấy nắm tay vung tới hướng mình nên bất đắc dĩ buông cô ra, nghiêng
người né tránh màn tập kích bất ngờ.
“Anh là ai?” Danny đứng yên, hỏi người đàn ông đang
ômAlice trong lòng.
Nhưng David không trả lời mà quay đầu nhìn về người
đẹp mình đang ôm trong lòng vừa cướp về được, xác định được chuỗi tiếng Anh lưu
loát phát ra từ miệng của anh, gợi cảm đến mê người, “Em nói xem, anh là ai?”
Alive nở nụ cười diễm lệ nhón chân hôn lên môi anh,
“Niềm vui mới của em!” nói xong liền kéo cánh tay David đi ra khỏi quán
bar mà không thèm quay đầu
nhìn lại.
Sau này thêm một lần tụ họp ở nhà An Hòa, đến tối anh
đưa cô về nhà, trước lúc cô lên lầu thì anh thử thăm dò hẹn gặp cô.
Alice đồng ý, dù sao anh cũng đã giúp cô, mời anh một
bữa cơm cũng là hợp tình.
Vì vậy sau vài bữa cơm David chính thức trở thành niềm
vui mới của Alice.
Chỉ là từ sau khi bạn học David có bạn gái gợi cảm lại
xinh đẹp như thế thì đã lĩnh hội được mùi vị ruột gan tâm thần không yên.
Nguyên nhân rất đơn giản, nữ vương Alice của
chúng ta, nhìn như thế nhưng vừa vào cổng trường thì đã đánh bại được hoa hậu
giảng đường của trường, trở thành nữ thần trong mắt của sinh viên nam toàn
trường, nên sinh viên nam theo đuổi Alice cũng
nhiều như nước lũ tràn về.
Nhất là biết sau khi cô chia tay với bạn trai thì giá
trị củaAlice càng ngày càng tăng vọt.
David rất tức giận với chuyện này, anh quyết định muốn cho bọn mê gái này biết
cướp người của anh thì hậu quả sẽ nghiêm trọng thế nào!
Sau khi mấy bạn sinh viên mời Alice bị đánh
thì nữ vương rốt cuộc cũng nổi bão, đặc biệt là lần này David không phân tốt
xấu mà đánh Danny đến nỗi phải nằm viện, Alice thực sự
rất giận.
Vì tính cách cương trực nên Alice không để ý mà chỉ
trích đồng chí David, nhưng người nào đó vì ghen đến mù quáng mà cho rằng cô
chia tay với anh là vì vẫn còn có tình ý với người đàn ông kia, sau khi bị chỉ
trích xong thì bỏ đi không thấy mặt, cả ngày cũng không thây bóng dáng đâu.
An Hòa không biết làm sao, sao lại có một đám đàn ông
buồn chán như thế? Một người thì hận không thể buộc chặt bạn gái xinh đẹp ở bên
cạnh, để cho khắp thiên hạ đều biết cô là hoa đã có chủ. Một người thì ngây
thơ chỉ biết đi theo người yêu làm nũng đòi được tuyên dương, người trước vô
lại người sau phúc hắc, còn có người còn chưa nhìn thấy người yêu thì đã tè ra
quần lo lắng trốn chạy.
Trước khi về nhà, An Hòa lợi dụng thời gian ở nhà buổi
tối của Hạ Viêm, giảng dạy cho Hạ Viêm và Hạ Sí một môn nghệ thuật truyền thống
uyên thâm của trung quốc, đánh mạt chược.
Vì vậy đêm 30, An Cảnh Dương, Diệp Hiểu Nhu, An Hòa,
Hạ Viêm thành tổ hợp bốn người một bàn làm hội mạt chược.
Năm nay nhà họ An đặc biệt náo nhiêt, Diệp Hiểu Nhu
rất vui vẻ, ngoại trừ có con gái bảo bối ở bên cạnh, còn có thể ba tiểu gia hỏa
đẹp trai vô biên, mà trong đó lại có một đứa con rể chuẩn mực của bà.
Càng khiến bà vui sướn hơn nữa là bình thường đánh
toàn thua nhưng đêm nay lại đặc biệt thắng lớn, mà con rể của bà thua cũng vô
cùng vui vẻ.
An Vũ, Hạ Sí và J ngồi trên ghế sa lông xem chương
trình Spring Festival Gala của CCTV (chương trình này như gặp nhau cuối năm của
VTV3 nước mình, nhưng mở rộng hơn có mời khách mời đến phỏng vấn, cập nhật tình
hình trong đêm giao thừa nữa).
An Vũ ngồi một bên, đang âm thầm cảm thán thế giới lại
có một tình yêu tha thiết đến thế.
Lúc này Hạ Sí bưng một đĩa dưa hấu, vừa cạp vừa tiếp
tục xem tiết mục, nhìn thấy mấy cái thú vị liền khoa tay múa chân cười ha ha,
lại túm cánh tay của J, bị J đẩy ra, lại túm An Vũ, nói An Vũ nhìn xem, sao
diễn viên của trung quốc có thể chọc cười như thế? hahahahahahaha………
An Gia ăn cơm tất niên theo truyền thống ăn sủi cảo,
trước kia khi xem xong tiết mục thì chỉ có Diệp Hiểu Nhu và An Hòa ngồi làm
bánh, nhưng hôm nay có thêm mấy người chưa từng thấy cảnh đời nóng lòng đòi thi
triển tài nghệ.
Kết quả là, tất nhiên phải bưng lên một bát tô hỗn
hợp sủi cảo da tróc thịt bong, An Hòa cau mày không chịu ăn, nói cái gì Hạ Viêm
gói là cho người ăn sao?
Hạ Viêm gắp một miếng chỉ có bao bánh bỏ vào trong
miệng, đắc ý nói: “Ăn ngon thật…”
Ăn xong tiệc tất niên, ngoại trừ Hạ Viêm và Hạ Sí ăn
đến phấn chấn, những người khác chỉ nể mặt ăn một chút, ăn một hai miếng rồi
thôi, may mà buổi chiều đã ăn cơm chắc bụng rồi.
Đến 12 giờ, Hạ Viêm nắm tay An Hòa đi ra ngoài bắn
pháo hoa, trước đó An Cảnh Dương đã chuẩn bị vài hộp pháo hoa, lúc này sai hội
An Vũ mang tất cả ra ngoài.
Hạ Viêm nắm tay An Hòa, dùng diêm quán bar để đánh
lửa, mới một chút mà những đốm lửa nhỏ đã xoẹt xoẹt nổ lớn, hạ Viêm ôm cô, chạy
ra xa 5, 6 mét rồi cùng quay đầu nhìn lại.
Ở bên kia Hạ Sí cũng đốt một cái, hai đóa hoa lớn
giống nhau cùng xuất hiện trên bầu trời, đẹp tuyệt mỹ khiến cho An Hòa phải
hét lên.
Hạ Viêm đứng sau lưng đưa tay lên che tai cho cô, khi
pháo hoa tỏa sáng, khuôn mặt của anh rất dịu dàng, cô quay đầu lại nhìn anh,
không biết từ nơi nào mà phía sau lưng anh cũng lóe lên ánh sáng pháp hoa muôn
màu muôn vẻ nhưng vẫn không bằng ánh mắt chói sáng kia của anh, giây phút đó,
trái tim cô rung động mà trước nay chưa có.
Lúc này cô nhớ tới có mang theo một chiếc mũ len,
giống như một đứa trẻ bị anh che cả hai lỗ tai, ánh mắt trong suốt, tươi cười
rất sinh động, cô tiến tới bên tai anh, trong lúc trời đầy khói lửa và tiếng
pháo cô hét to: “Hạ Viêm, em yêu anh…”
Trong nháy mắt, anh cũng nhìn thấy pháo hoa trong lòng
anh đang nở rộ, thật lâu cũng không tan đi.
Ở nhà đến nửa tháng cho đến lúc qua tết nguyên tiêu,
đoàn người của An Hòa mới trở về New
York. Hạ Sí đón tết chưa được mấy ngày thì đã bị Thiệu Tử Bác gọi trở về trụ sở
nên phải đi thẳng từ thành phố A.
Ngày thứ hai sau khi trở về Mỹ, An Hòa gọi điện ngay
cho Đổng Hâm Ngôn, vui vẻ báo rằng có mang theo đặc sản ở quê về cho cô, bảo
cô tranh thủ tới lấy.
Nhưng Đổng Hâm Ngôn ấp a ấp úng một hồi lâu trong điện
thoại, chờ đến lúc An Hòa không nhịn được thì mới chịu nói, lần này về nhà, cô
đã đồng ý lời cầu hôn của một anh chàng thanh mai trúc mã lớn lên cùng cô, hơn
nữa đính hôn xong lại trở về Mỹ.
Mà ngày tiến hành nghi lễ đính hôn là ba ngày sau.
An Hòa bị tin này làm tức thiếu chút nữa đã đánh rơi
điện thoại, chuyện gì thì cũng không thể vội vàng như thế chứ.
Đây là lần đầu tiên cô đến công ty của Hạ Viêm, tòa
nhà 28 tầng, nằm ở khu thương mại phồn hoa nhất của New York. Sau khi xuống
taxi, đi dọc vào đường trong, mới không biết anh làm việc ở tầng nào.
Gọi điện thoại cho Hạ Viêm nhưng mãi không có ai bắt
máy, cô nhìn xung quanh một chút sau đó tắt điện thoại đi tới trước bàn tiếp
tân.
Cô gái lễ tân cao gầy tươi cười hỏi cô: “Xin chào, xin
hỏi cô đây có chuyện gì không ạ?”
An Hòa gật đầu nói: “Tôi tìm Hạ Viêm.”
“Xin hỏi cô có hẹn trước không ạ?”
“Hả…” vì sao mà cô tìm chồng cô mà còn phải hẹn
trước?
“Cô à, nếu không có hẹn trước thì cô hãy liên lạc
trước với thư ký của Tổng giám đốc Hạ!”
Nghĩ đến đối phương có thể không biết thân phận của
mình, cô cũng không nhăn nhó, nói thẳng: “Tôi là vị hôn thê của Hạ Viêm, tôi có
việc gấp cần tìm anh ấy, anh ấy ở tầng mấy?”
Cô gái tiếp tân vẫn mỉm cười vui vẻ và lập trường vẫn
kiên định như cũ, “Xin lỗi cô!”
“Ô kìa, tôi thực sự là vị hôn thê của anh ấy mà!” vừa
nói cô vừa đưa ngón tay đeo nhẫn khua trước mắt người ta, “Thật đó!”
Cô gái tiếp tân tỏ ra buồn cười bất đắc dĩ, cô gái
nhỏ này trong veo như nước cũng không khiến cho người ta chán ghét, vì vậy
không thể làm gì khác hơn là chịu đựng nói tiếp: “Cô à, cô đã là người thứ 7 trong
mấy tháng qua tự xưng là bạn gái hoặc vị hôn thê của tổng giám đốc Hạ rồi đó…”
“…”
Hạ Viêm, anh chuẩn bị chịu chết đi!!!
Đang lúc hai người đứng mắt to trừng mắt nhỏ thì điện
thoại trong tay cô vang lên, tiếng chuông là giọng nói ghi âm lại của Hạ Viêm:
“Bà xã, nhận điện thoại! Bà xã nhận điện thoại…”
An Hòa ‘bộp…’ một tiếng nhận điện thoại, quát vào
microphone “Biến xuống đây!” Sau đó ‘bộp…’ thêm tiếng nữa ngắt điện thoại.
Sắc mặt của cô gái tiếp tân có hơi khó coi.
Chỉ mong vừa rồi mình bị lãng tai, tuy rằng cô nghe
tiếng Trung không hiểu, nhưng mà giọng nói gợi cảm quen thuộc như thế….