“Mùa xuân” là tươi mát, “cô dâu” là ngọt ngào, liếc mắt liền thấy đề tài hàm chứa hai yêu cầu này.
Thông thường, đối với stylist nữ mà nói, “tươi mát” và “ngọt ngào” đều là điểm mạnh, dù không làm chuyên nghiệp, bình thường ăn vận trang điểm họ cũng có rất nhiều điều tâm đắc, đề tài này có thể nói là dễ như trở bàn tay, nhưng đợi khi Giang Hiểu Viện mỏi mệt đối phó xong khách hàng của Tưởng Bác, ôm một quyển sổ phác họa ghi chép lộn xộn ngẩn người ở phòng khách phòng làm việc, cái đầu chứa đựng linh cảm kia của cô chợt trống rỗng, giống một căn phòng đã bị cướp sạch, chẳng còn lại gì.
“Cô dâu mùa xuân” – Làm sao làm đây? Vừa xanh vừa trắng à?
Trước mắt Giang Hiểu Viện hiện lên clip quảng cáo “đánh trà sữa” [1], cảm thấy cả người đều không ổn.
Lúc này, cuối cùng Tưởng Bác cũng lướt từ phòng nghỉ ra ngoài như một du hồn, anh ta mang theo cái cáu kỉnh khi mới dậy đi đến bên sofa, đưa chân đá cẳng chân Giang Hiểu Viện một cái, căn dặn, “Đi gọi đồ ăn ngoài cho tôi.”
Giang Hiểu Viện, “…”
Đợi Giang Hiểu Viện gọi xong điện thoại đặt hàng trở về, phát hiện Thái Hậu nương nương đang ngồi trên sofa, thẩm d uyệt phương án sơ bộ ban nãy cô và khách hàng đã vạch ra sau khi trao đổi với nhau.
Trái tim của Giang Hiểu Viện “lộp bộp” một cái, nghĩ, “Toi cơm rồi.”
Ban nãy cả người cô không không tập trung, cứ nhấp nha nhấp nhổm, miễn cưỡng phác thảo ra phương án đại thể cũng chỉ có thể lừa bịp được khách hàng ngoài ngành, tuyệt đối không thể lừa bịp được Thầy Tưởng.
Trong công việc, Thầy Tưởng chưa bao giờ chứa được hạt cát trong mắt, bình thường lúc riêng tư thì dĩ hạ phạm thượng thế nào cũng chẳng làm sao, nhưng công việc phải làm mà có chút gì làm không được tốt thì cứ đợi anh ta trừng phạt đi.
Quả nhiên, giây sau, Tưởng Bác ném quyển phác thảo cũ nát của cô từ trên bàn xuống, nhướng thật cao đôi mày sắc lẹm, hung hăng đè nén lửa giận cuồn cuộn bên dưới, hỏi như mưa rừng chực đổ, “Đây là cái trò đùa gì thế này?”
Giang Hiểu Viện không lời chống đỡ.
Tưởng Bác, “Máy ghi âm đâu? Đưa tôi.”
Lúc trao đổi phương án với khách hàng, có lúc vì để tránh ý tưởng sau này của stylist không đi chệch, sau khi được khách hàng đồng ý, họ sẽ phải dùng máy ghi âm để thu lại cuộc nói chuyện.
Giang Hiểu Viện biết khách hàng này mình quả thực tiếp đãi không để tâm, không khỏi càng thêm chột dạ hai phần, dán vào chân tường đi lấy máy ghi âm, nơm nớp lo sợ đưa cho Thầy Tưởng.
Tưởng Bác liếc cô một cái, gắn tai nghe vào, mặt sầm như nước ngồi trên sofa, vừa lật phương án Giang Hiểu Viện nguệch ngoạc như gà bới vừa nghe ghi âm, giống như bất cứ lúc nào cũng sẵn sàng giơ móng vuốt lên, cào cho cô nở hoa đầy mặt.
Ngay cả hít thở Giang Hiểu Viện cũng không dám lớn tiếng, giữa chừng, cô rón ra rón rén chạy ra ngoài nhận giao hàng một lần, nói chuyện với shipper cũng tựa như đang bàn bạc công việc, dọa cho cô bé giao hàng hết sức lo sợ nhận tiền xong chạy ngay.
Cô như một tiểu thái giám xếp đồ ăn mua về thành một hàng, để trước mặt Thầy Tưởng, không dám tự tiện quỳ lui, ủ rũ cúi đầu đứng một bên, đợi đón thêm một trận quở mắng.
Nửa giờ sau, Tưởng Bác đặt phác họa và ghi âm xuống, đẩy quyển phác họa về phía Giang Hiểu Viện, chẳng nói một tiếng, bắt đầu ăn đồ của mình.
Giang Hiểu Viện kinh hồn táng đảm nhận lấy, xem từ đầu chí cuối một lượt phương án mà Thầy Tưởng đã bổ sung, cô phải thừa nhận, kỳ thực thật sự nghiêm túc, rất nhiều thứ cô có nghĩ đến, nhưng lúc đó mất tập trung nên không viết ra được.
Tưởng Bác không biết là bị đói bao lâu, hai ba miếng giải quyết xong một bữa cơm, ăn xong quệt miệng một cái, gõ gõ bàn, “Đem đi đi, tiện thể rót cốc nước cho tôi.”
Giang Hiểu Viện im lặng thu dọn bàn, rót ly nước cho anh ta.
Tưởng Bác, “Hôm nay chuyện này tôi chưa truy cứu cô, hiện tại trong lòng cô đều là vòng loại chứ gì? Thế nào? Cảm thấy cách chọn lựa ở vòng loại khiến cô thất vọng?”
Giang Hiểu Viện tự cảm thấy mình chẳng phải là người căm ghét thế tục gì, cũng biết nhân tình thế sự, nhưng trong lòng chợt có chút không vượt qua được cái hố này.
Một người, cố gắng đi sớm về khuya, khiến cả bản thân mình cũng xúc động, ở trước mặt tổ tuyển chọn lại chẳng có chút ý nghĩa gì sao? Người khác chỉ dựa vào quan hệ và cửa sau, là đã có thể dễ dàng chận bên ngoài cửa mớ tâm huyết tâm can này ư?
Bởi thế nhất thời cô không lên tiếng.
Tưởng Bác, “Sự thất vọng của cô chẳng đáng một xu, tranh thủ dọn dẹp đi, chẳng ai mua đâu – Đợi một ngày khi đại danh của cô xuất hiện trên ghế quan lớn tổ tuyển chọn của cuộc thi, rồi hẵng nói cô nhìn lọt mắt hay nhìn không lọt. Hiện tại á? Há há.”
Hôm nay, không ngờ Tưởng Bác vừa không rống cũng chẳng mắng, chỉ một tiếng cười lạnh “há há” liền bỏ qua cho cô, Giang Hiểu Viện lại càng khó chịu, cảm thấy còn không thoải mái bằng chịu một trận rít gào.
Tưởng Thái hậu hơi nâng cằm lên, “Lui xuống đi, cút đi làm việc.”
Giang Hiểu Viện thu dọn quyển phác thảo của cô, đi dán vào tường.
Ba ngày tiếp theo, Giang Hiểu Viện bắt đầu làm phương án cho vòng loại của cô, làm xong còn phải đưa cho Tưởng Thái hậu xem qua, anh ta gật đầu mới xong được. Chẳng dè tên Tưởng Bác kia giống như đến thời kỳ mãn kinh, khó dễ cô mọi chỗ.
Phương án lần một –
“Bộ móng này của cô mà gọi là “Cô dâu mùa xuân” à? Cô dâu của ai? Nhền nhện tinh toan gả cho Hắc Sơn lão yêu thì có! Cầm về làm lại, móng là phối hợp, phối không tốt chi bằng đừng có làm.”
Giang Hiểu Viện theo lời gạch bỏ phần móng khỏi phương án lần hai.
Tưởng Bác lại nói, “Cô để cô dâu duỗi đôi tay trống lốc đi nghênh đón xuân về hoa nở hả? Làm lại!”
Phương án lần ba –
“Không được, đầu tóc quá rườm rà, cô tính bỏ lên đầu người ta một bộ mũ phượng khăn quàng sao? Còn màu sắc lại làm quá đậm, chẳng khác nào minh hôn.”
Lần thứ tư –
“Nhạt nhẽo vô vị, người ta xem xong chẳng để lại ấn tượng gì, có phải là cô cảm thấy chỉ cần “trắng” là đủ đẹp rồi không? Cô có trắng được hơn sơn tường với giấy vệ sinh không?”
Lúc phương án lần năm được đưa ra, thì đã là chạng vạng của ngày thứ ba, Tưởng Bác sắp tan ca thì Giang Hiểu Viện mới làm xong, cô chạy cả đường mới đuổi theo đến cửa, “Thầy Tưởng…”
Một chân Tưởng Bác giẫm lên ngưỡng cửa, nghe thế thờ ơ quay đầu liếc mắt một cái, lúc này ngay cả lời bình cũng tiết kiệm, anh ta giản lược đánh giá, “Trò đùa gì vậy!”
Giang Hiểu Viện bị anh ta đày đọa mấy ngày, cách nổi điên chẳng là bao, lập tức giận dỗi đốp lại, “Cái trò này nộp lên coi chừng chẳng ai thèm xem, là tự thầy nói đấy!”
Tưởng Bác nghe xong đứng tại chỗ, lành lạnh nhìn cô, “Không ai xem thì cô có thể làm đại đại thế hả?”
Giang Hiểu Viện, “…”
Trong lòng cô kỳ thực không nghĩ như thế, ngay cả việc nhận ngoài cũng dồn hết tâm trí mà làm, sửa đi chỉnh lại, làm sao có thể không xem cuộc thi ra gì được? Cô chỉ là sửa đến tâm trạng thấp thỏm, nhất thời tức giận nói lẫy.
Giang Hiểu Viện quả thực hận không thể cả đời này cũng không rờ đến tạo hình cô dâu nữa, nghĩ một chút thôi cũng thấy phiền, nhiều tình cảm hơn nữa thì cũng đã bị mài đi mài lại sạch bách.
Tưởng Bác, “Cô làm một việc, thành hay bại còn có thể xem biểu hiện về sau, nhưng nếu tác phẩm không ra gì, một khi lấy ra cho người ta xem, trình độ cao thấp của cô đã bị định tính trong mắt người ta như thế, nếu cô cảm thấy hình tượng cá nhân không thành vấn đề, làm ra cái bộ dáng này cũng tùy cô. Tôi bảo cô trong ba ngày làm ra một phương án, hiện tại đã quá hạn rồi, ngày mai còn không được nữa, vậy thì cô cũng đừng có ra ngoài làm tôi mất mặt!”
Nói xong, cả một lời gợi ý cũng không có, anh ta đã đóng cửa xoay người bỏ đi.
Giang Hiểu Viện, “…”
Một phòng làm việc rộng lớn, lại chỉ còn mỗi mình cô.
Cô làm việc ở đây, sinh sống cũng ở đây, lâu dần liền sinh loại ảo giác, giống như sinh mạng của cô đã bị giới hạn trong không gian nhỏ bé này.
Giang Hiểu Viện ôm phương án của cô lùi sau vài bước, đặt mông ngồi xuống sàn nhà.
Chuyện thẩm mỹ rất khó nói, rau xanh củ cải đều có điểm đáng yêu, bạn cảm thấy đẹp, người khác thì chưa chắc nghĩ như thế, không giống tập luyện thể dục, có một phương pháp đo lường thành tích cố định, càng nhanh càng cao là càng tốt.
Trang điểm cô dâu Giang Hiểu Viện đã làm vô số lần, xem riết cái phương án này, cô dường như cảm thấy mình đã không còn nhận ra được hai chữ “cô dâu” nữa, rốt cục nên sửa theo hướng nào, cô hoàn toàn không có manh mối.
Giang Hiểu Viện cắm ngón tay vào tóc, hung hăng nắm chặt một mớ tóc.
Đột nhiên, Giang Hiểu Viện nghĩ, “Có thể mình chẳng có thiên phú gì đâu?”
Tạo hình và nghệ thuật thì tương thông, thậm chí bản thân tạo hình cũng là một loại nghệ thuật, mà nghệ thuật lại không giống những chuyện khác. Những chuyện khác hoặc giả dựa vào nỗ lực có thể cảm động trời xanh cũng có thể cảm động trời xanh, lấy được thành tựu, nhưng nghệ thuật thì không được. Thiếu một chút linh cảm, chính là thiếu cả một khoảng xa tựa đất với trời. Dùng cách ngôn để nói, chính là “Tổ sư gia không cho cơm ăn”, vậy thì tương lai sẽ là cách biệt giữa “bậc thầy” và “người thợ”.
Một người trọn đời dốc hết tâm huyết, nếu chỉ có thể trở thành một người thợ cao minh, vậy thì còn ý nghĩa gì chứ?
Tưởng Thái hậu chẳng nói gì cả, kỳ thực anh ta nói cũng vô dụng, thiếu một chút xíu thứ đó, trình độ không tới, không lĩnh ngộ tốt như thế, Giang Hiểu Viện vĩnh viễn chẳng thể biết cảm giác thông qua đôi mắt của Tưởng Bác nhìn thấy điểm chênh lệch đó rốt cục là như thế nào, giữa cô và Tưởng Bác hình như có một con lạch trời vậy.
Điều này khiến cô chán nản không gì sánh bằng, đại não giống một chiếc xe nổ máy thế nào cũng không thể nổ được, gần như chẳng cách nào có thể yên tĩnh mà suy nghĩ gì đó.
Lúc mới bắt đầu tiến vào lãnh vực gì đó, thì chẳng cách nào biết được liệu mình có thiên phú hay không, chỉ cần cố gắng là được.
Thế nhưng khi trình độ đạt đến một cấp độ nhất định thì cũng đến thời kỳ cổ chai, Giang Hiểu Viện mơ hồ cảm giác được, thời khắc tàn khốc dựa vào thiên phú kia đã tới. Cô cuối cùng đã hoàn thành hành trình dài đằng đẵng, mở hộp quà ông trời ban cho, nếu như phát hiện bên trong chẳng có gì cả, vậy thì sẽ mỉa mai làm sao?
Giang Hiểu Viện cáu kỉnh xoay mấy vòng trong nhà, rồi túm lấy áo khoác chạy ra ngoài.
Cô đi tung tung vô mục đích dọc con phố, trái tim treo lơ lửng giữa không, nghĩ, “Nếu không mình cứ chuyên tâm làm trang điểm hôn lễ là xong, sau này cứ quanh minh chính đại mà làm, không cần phải len lén nhín thời gian mà nhận việc ngoài nữa, nếu làm chuyên, một tháng bình quân thu nhập sáu bảy ngàn là có thể, nếu vào mùa cao điểm cưới tháng năm, tháng mười, trên vạn cũng không phải là không được, thợ trang điểm phổ thông thu nhập cao cũng như thế, còn không biết đủ nữa sao?
Dù sao thì cô và bà nội sinh hoạt ở thành phố này cũng dư dả.
Nghĩ như thế, trước mặt cô chợt có một vùng đất bằng phẳng, những nhấp nhô và lo lắng mắt thường có thể nhìn thấy chớp mắt toàn bộ đều cách cô thật xa, cô liếc mắt một cái đã có thể nhìn thấy phần đáy của sinh mệnh.
Giang Hiểu Viện ngẩng đầu lên, mới phát hiện không biết tự lúc nào mình đã đi đến tiệm salon tóc cô từng làm.
Lúc này tiêu điểm phỏng vấn buổi chiều đã sắp phát sóng xong, người trong tiệm salon vẫn không thấy ngớt, Giang Hiểu Viện ma xui quỷ khiến đi vào, tiếp tân trước cửa thuận miệng chào hỏi, “Hoan nghênh ghé… Ai da! Là cô Hiểu Viện!”
Vẫn là cách xưng hô cực xấu hổ ngay cả thực tập sinh cũng gọi là “thầy, cô” của tiệm tóc năm đó, Giang Hiểu Viện đã nghe không còn quen nữa, kềm không được mà có hơi ngượng ngùng ho khan một tiếng, “Ặc… tôi đến…”
Một bóng người nhảy ra, một phắt bắt lấy cánh tay của Giang Hiểu Viện, “Sao cậu quay lại vậy!”
Giang Hiểu Viện cúi đầu nhìn gương mặt lại tròn thêm một vòng của Lily, có hơi xấu hổ mà rằng, “Đi cắt tóc, lâu lắm rồi không để ý, muốn tỉa đuôi tóc.”
Lily “haha” một tiếng, “Tỉa đuôi tóc không phải cậu cũng biết đó sao, đến cũng đến rồi, nếu không thì dứt khoát làm luôn dưỡng chăm sóc da đầu đi?”
Dưỡng chăm sóc da đầu cơ bản là 649 một cái, Giang Hiểu Viện đang trong giai đoạn lập nghiệp và tích góp tiền, kiểu tiêu pha này thật sự không phù hợp với tự định vị của cô. Đương tính từ chối, Lily đã nói, “49… thu cậu 50 tệ nhé, dưỡng xong rồi tỉa tóc cho cậu tất!”
Giang Hiểu Viện, “… Tiệm chúng ta sắp dẹp tiệm rồi hả?”
Lily, “Giá của nội bộ nhân viên, không khống vậy đâu.”
Giang Hiểu Viện vừa nghe, có lợi không lấy là quân khốn nạn, nhất thời lạch bạch theo vào trong.
Hai mươi năm trước của cô lấy thân phận khách VIP để vào salon tóc, chỉ làm việc hơn nửa năm, hiện tại cách một năm, trở lại với thân phận khách hàng, ngược lại có hơi không quen… Giá cả cũng có hơi không quen.
Ông chủ Trần không có mặt, từ sau khi bà xã mang thai, anh ta bắt đầu chẳng lòng dạ nào với công việc nữa, từ sáng đến tối quay quanh vợ mình.
Nhân viên trong tiệm rối rít đi ra chào hỏi Giang Hiểu Viện, ngay cả Tiểu K cũng phẩy phẩy tay với cô, Helen cũng lần đầu tiên cười với cô một cái, nói một câu, “Sau này đến thường nhé.”
Năm đó thì phùng mang trợn má, đột nhiên, dường như một cách tự nhiên tiêu tan hết mọi ân oán.
Giang Hiểu Viện giao mái tóc dài của mình cho Lily, nằm xuống ghế gội đầu, nghe Lily hỏi, “Nhiệt độ nước thế nào? Lực tay thế này được chưa?”
Cô nhất thời nhớ đến cái đoạn Ông chủ Trần dùng tình yêu Tổ Quốc nồng nhiệt mà nhiệt tình đối đãi khách hàng để dạy cô, bất chợt cười quên trời đất.
Lily, “… Đủ rồi, cậu phối hợp chút đi.”
Gội đầu cho người quen đương nhiên phải tận tâm tận lực, thủ pháp massage của Lily dường như đã thuần thục hơn năm đó rất nhiều, Giang Hiểu Viện liền hỏi, “Cậu tính lúc nào thì lên kỹ thuật viên cao cấp?”
Lily dừng một hồi, “Kỹ thuật viên cao cấp phải tự chịu phí học bổ túc, nói sau đi.”
Giang Hiểu Viện, “Bổ túc một chút không phải tốt lắm sao? Tiền vốn trong một hai năm là kiếm lại được rồi, kỹ thuật học được mãi mãi là của mình.”
“Làm ngày nào hay ngày đó vậy, ai mà biết tớ còn có thể làm mấy năm chứ?” Lily nói, “Nhà tớ năm trước hối tớ về đi coi mắt tìm đối tượng đấy, tớ khó khăn lắm mới dành được chút tiền, bổ túc hết sạch rồi, quay lại chưa dôi được tiền lương hai ba ngày thì tớ lại phải xin nghỉ về quê… Cần gì phải vậy chứ?”
Giang Hiểu Viện im lặng không nói.
“Tớ không có bản lĩnh lớn như cậu, tương lai không thể cắm rễ ở thành phố được, chung quy vẫn phải trở về, về sớm một chút còn có thể nhờ tuổi trẻ mà tìm một đối tượng tốt. Thật hâm mộ cậu đấy,” Lily dừng một chút, lại nói tiếp, “Quá sức hâm mộ cậu luôn.”
Giang Hiểu Viện nhớ lại thời gian trước còn từng nói với Tưởng Bác về “Tự do luận”, nay lại trong trạng thái này, nhất thời có hơi đau mặt, cười mỉa một câu, “Làm vớ vẩn cả thôi.”
Lily lắc lắc đầu, thành khẩn nói, “Sau này cậu sẽ kiếm được ối tiền.”
Giang Hiểu Viện không biết nên khóc hay cười, cô nhớ lại Lily từng hướng về tiền lương của kỹ thuật viên cao cấp, đại khái biết được “kiếm được ối tiền” trong miệng cô nàng là khái niệm gì. Theo tiêu chuẩn của Lily, trước mắt Giang Hiểu Viện bị phòng làm việc kéo chưa thể đạt đến mức thu nhập này, nhưng nếu thật sự muốn, cũng không phải là bất lực.
Cô chợt bừng tỉnh, hóa ra trong mắt người khác, cô đã đi được xa như thế.
Làm xong một lần dưỡng chăm sóc da đầu, trạng thái đờ đẫn toàn thân cùng huyệt thái dương căng chặt hình như đều được thư giãn, thả lỏng rất nhiều.
Giang Hiểu Viện dọc theo đường chậm rãi quay về, ngẩng đầu lên, vừa khéo nhìn thấy cửa hàng mà Kỳ Liên từng mua quần áo cho cô. Cô bước vào nhìn thử, bị phong cách thiếu nữ rực rỡ khắp tiệm làm lóa cả mắt, lật thử mác giá, vậy mà chẳng rẻ chút nào, cô ném cho người nhân viên chẳng hay biết gì một ánh mắt khinh bỉ, chắp tay sau đít đi mất.
Gió đêm đã có hơi se lạnh, Giang Hiểu Viện nghĩ, lúc này năm ngoái, cô đang làm gì ấy nhỉ?
Trái tim rộn ràng của cô chợt chìm xuống, bởi vì lấy năm làm đơn vị, quay đầu lại nhìn con đường mình đi qua, cô phát hiện nơi đó xa đến mức chính bản thân cô cũng không dám tưởng tượng.
Quay đầu lại, hình như sau lưng theo cùng là một kỳ tích to lớn, rập khuôn theo đuôi như hình với bóng.
Một người từng bước qua con đường như thế, có hay không có thiên phú quan trọng lắm sao?
“Cô dâu mùa xuân” nhất định cần phải tươi mát, nhất định không được có những trù tính nhỏ sặc sỡ nhường thế, mang theo vài phần kích động ngây thơ.
Lại tuyệt đối không được nhạt nhẽo, bởi vì trong lòng tràn ngập tình cảm nhún nhảy… là tình cảm thế nào nhỉ?
Bước chân của Giang Hiểu Viện chậm lại, lung tung chẳng mục đích tìm kiếm bản nhạc dạo tương tự trong những thứ từng nghe từng thấy trong cuộc đời của cô, lập tức, chóp mũi cô chợt vấn vít mùi giấm gạo như có như không.
Giống một tô mì nấu ra mùi vị vô cùng thông thường.
Giang Hiểu Viện sững sờ nhớ lại một khắc, chợt nghĩ, “Vừa nhắc đến “mùa xuân”chính là cây cỏ xanh mượt, sao mình lại không thử sắc ấm xem sao nhỉ?”