Chệch Quỹ Đạo - Chương 61
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
37


Chệch Quỹ Đạo


Chương 61


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong nhạc nền, tám người mẫu đã thay hình đổi dạng lần lượt lộ diện, trong mấy người này chẳng một ai chuyên nghiệp, catwalk có thể nói là bước đến vô cùng cọc cạch, đức hạnh kiểu gì cũng có.

Những thí sinh khác đã có chuẩn bị từ sớm, những thứ cần dùng để làm tạo hình cũng chuẩn bị hết sức đầy đủ, so với vòng đầu tiên, chỉnh thể phát huy vô cùng ổn định, phong cách cũng đồng đều tương tự với tác phẩm trước đó của mình, không có kẽ hở, càng chẳng có gì ngạc nhiên.

Cho đến khi vị “giai nhân phương Bắc” của Giang Hiểu Viện xuất hiện.

Lúc MC gọi “Số 12 – Bắc phương hữu giai nhân”, người chưa đến mà khán giả toàn trường đã dùng tiếng cười để tham gia náo nhiệt.

Một cái bóng xông ra từ phía hậu trường, vốn là cả đoạn chạy bước nhỏ, người ở gần sân khấu đều có thể nghe thấy anh ta ở kia nói, “Đến lúc anh lên sân khấu rồi, em gái cũng thật biết cách lề mề đấy.”

Mà cô stylist đáng thương đuổi theo người mẫu không kịp đang ở phía sau hô lớn, “Chú ý phong độ! Đừng có chạy, đi chậm chút! Phẩm màu còn chưa khô đó, anh đừng có quệt rớt!”

Dãy ghế trước ngồi gần lại được một trận cười, giây sau, người mẫu lộ diện dưới ánh đèn, mọi người tập thể “oa” một tiếng.

Cảnh giả gái, gấu chó giả Điêu Thuyền theo phán đoán không hề xuất hiện, người mẫu của số 12 mình tr@n ra trận, trên mình lỏng lỏng lẻo lẻo khoác một bộ trường bào tơ lụa hoàn toàn mang phong cách dị vực.

Anh người mẫu này trước khi biểu diễn thì tướng mạo không đẹp, không ngờ rằng vóc dáng của anh ta lại đẹp đến bất ngờ. Phần eo hiếm thấy không có thịt dư, mấy khối cơ sắp hàng chỉnh tề, trên thân tựa như bôi một lớp mật, lớp vẽ trên cơ thể tràn ngập mùi vị tôn giáo rất có sức giãn, phần trang điểm mặt mực dày sắc đậm, khóe mắt của người mẫu bị kéo dài ra, đánh khối trên mặt dừng vừa khéo ở giới hạn giữa mạnh mẽ và mềm mỏng, có hơi thần thánh, nhưng lại vô cùng yêu dị.

Phi thần phi thánh, phi Phật phi ma, dường như cũng phi nam phi nữ. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Ưu thế vóc người cao lớn rắn rỏi kia của người mẫu được Giang Hiểu Viện dốc hết sức lực ra để khám phá, cả người anh ta tràn đầy linh tính nguyên thủy.

Ánh đèn loang loáng thành một mảng, Giang Hiểu Viện lúc này mới hít sâu một hơi, không chút hoang mang theo ra ngoài.

Vị khách mời ở vòng một bất ngờ cho Giang Hiểu Viện mười điểm đột nhiên mở micro hỏi, “Thí sinh số 12, tạo hình của em tham khảo bích họa Đôn Hoàng phải không?” [1]

Giang Hiểu Viện thản nhiên gật đầu, “Dạ phải.”

Tưởng Bác ngồi hàng sau cùng thật sự muốn trợn mắt hốc mồm, hoàn toàn không ngờ được Giang Hiểu Viện lại có phương pháp xử lý thông minh như vậy.

Cô không giống những người khác, trên tay không có phương án, tự mình cũng không có chuẩn bị, rất nhiều vật liệu phức tạp căn bản không có thời gian để tìm. Bản thân người mẫu lại có một bộ dáng như quỷ thế này, phục trang và phục sức trong tạo hình nam giới còn là sở đoản cực lớn của cô, mà cô đã biến hai món “phục trang” và “phục sức” trong tạo hình hoàn toàn nhạt hóa, suy nghĩ khác người mà dùng body painting để thay thế!

Khả năng hội họa của cô tuy trong lĩnh vực chuyên nghiệp chẳng lập nên chiến tích gì, nhưng trong trường hợp không chuyên thì vẫn thành ấn tượng khắc sâu.

Kỳ Liên cười híp mắt xoay đầu lại, “Thế nào? Tôi nói rồi mà.”

Tưởng Bác không lên tiếng, qua một hồi, anh ta mới hỏi, “Kỳ thực tôi luôn cảm thấy kỳ quái, nền tảng mỹ thuật của cô ấy sâu như vậy, đó là học từ đâu kia?”

Cái loại sức mạnh “Tiền tài là vật ngoài thân”, rốt cục là đến từ đâu?

Còn cả việc cô đối với các đại danh tác trên thế giới thuộc như lòng bàn tay, thật sự là có thể học từ trong tạp chí sao? Vậy phải làm bao nhiêu bài tập đây?

Kỳ Liên chợt có hơi thỏa mãn – Bởi vì đây là bí mật chỉ mỗi mình anh biết.

Anh giả bộ suy tư một chút, rồi đưa ra một đáp án vô cùng lừa bịp, “Điều này tôi không biết, có thể là trời sanh đấy.”

Ngọn đèn sáng choang trên sân khấu vượt trên cả những bàn tán sôi nổi phía dưới, lần này, giám khảo, khách mời và khán giả phải chấm điểm trước phần nhận xét.

Lúc MC đọc “Số 12”, Giang Hiểu Viện nghe người mẫu bên cạnh cũng hít sâu một hơi – Hóa ra anh ta còn khẩn trương hơn cả cô.

MC, “Trước tiên là giám khảo quần chúng cho điểm — Điểm cao nhất là 30, thí sinh số 12… thí sinh số 12 được 29,5 điểm!”

Giang Hiểu Viện nghe xong còn chưa kịp mừng, cả người như bị ngơ một hồi.

Giám khảo quần chúng ở vòng một còn chưa mấy thừa nhận cô, thế mà lại cho cô một số điểm cao nhất toàn trường ư?

Được người khác thừa nhận là một chuyện quá mức tốt đẹp, huống hồ còn được rất nhiều người thừa nhận.

Vui mừng đến có hơi nhanh.

Giang Hiểu Viện khựng một chút, mới lộ ra nụ cười khéo léo, cúi đầu một cái về phía giám khảo quần chúng. Có số điểm này lót đáy, cô cảm thấy cho dù mình có bị rớt ở vòng này, cũng không thể xem là thua.

“Vậy thì tiếp sau xin mời khách mời cho điểm, điểm số mà ba vị khách mời cho lần lượt là: mười điểm, tám điểm và, ặc… một điểm.”

Lúc đọc đến “một điểm,” giọng của MC cũng thấp xuống, không cần hỏi cũng biết một điểm này là ai cho. Phạm Tiêu Tiêu quả thực khăng khăng cố chấp, chẳng thèm kiêng nể mặt mũi của mình và người khác.

Bốn phía nhất thời vang lên tiếng xùy phản đối.

Giang Hiểu Viện tràn ngập mỉa mai cúi đầu cười một cái, trong lòng lại chẳng cảm thấy bất ngờ.

MC vội ho khan một tiếng, “Cuối cùng là số điểm của đoàn giám khảo thuộc ban tổ chức, đoàn giám khảo tổng cộng là 40 điểm, thí sinh số 12 được điểm là…”

MC hơi dừng chốc lát, trái tim vốn tĩnh lặng không sóng gió của Giang Hiểu Viện cũng theo đó mà hẫng lên một chút, thứ dự cảm không may kia lần nữa đánh bại cô, giây tiếp theo, dự cảm của cô lần nữa thành thật.

MC, “29 điểm.”

Ngoại trừ loại khác người không màn trật tự xã hội tốt đẹp như Phạm Tiêu Tiêu, thông thường vòng loại ngầm thừa nhận điểm thấp nhất chính là bảy điểm, bốn người 29 điểm, điều này có nghĩa là bốn người thì có ít nhất ba người cho Giang Hiểu Viện điểm thấp nhất.

Quần chúng lên tiếng xùy ban nãy ngạc nhiên phát hiện mình đã xùy sớm.

Trái tim treo giữa không trung của Giang Hiểu Viện “crack” một tiếng rơi xuống, đập đến tâm can nhất loạt chấn động – Giống như cô không ngờ được mình sẽ được điểm cao như thế từ giám khảo quần chúng, cũng không ngờ được tổ giám khảo lại cho mình điểm thấp nhường này.

Điểm số nhắm vào cô của hai bên như đang ngồi bập bênh, chơi cái trò “lúc trầm lúc bổng”, cho thêm vào cái vòng loại không có trong sách vở này tính “có thể nhìn thấy” và tính “vấn đề chưa giải quyết” vô cùng tận.

Giám khảo không hung hãn như Phạm Tiêu Tiêu, xuất hiện tình huống này, phải phái một đại biểu ra mặt tỏ thái độ một chút.

Đại biểu chính là vợ của nhà tài trợ mà Kỳ Liên đã đi gặp riêng, chị ta ngồi ngay ngắn sau ghế giám khảo, có vẻ vô cùng uể oải, lúc nói chuyện hai tay vẫn lên xuống đều đều, láng máng như đang làm động tác dệt áo len.

“Đoàn giám khảo cho ra điểm này, là sau khi đã suy nghĩ cặn kẽ.” Nhà đan len chuyên nghiệp nói, “Thí sinh số 12 rất có tài hoa, các loại biểu hiện đều ngoài dự đoán của mọi người, thường xuyên khiến chúng ta kinh ngạc, nhưng đoàn giám khảo đã trải qua thảo luận, vẫn cho rằng tác phẩm ở vòng thứ hai của cô tồn tại hiện tượng lạc đề nghiêm trọng.”

MC đã rút ra được bài học trước đó, lần này, cô nàng nắm thật chặt micro của mình, không cho Giang Hiểu Viện có cơ hội cự cãi với giám khảo nữa.

Nhưng Giang Hiểu Viện không có cơ hội lên tiếng, không đại biểu người khác cũng vậy. Đột nhiên, vị khách mời nãy giờ không lên tiếng, chỉ lẳng lặng cho Giang Hiểu Viện trọn điểm, lại cất lời, “Xin lỗi, tôi có ý kiến bất đồng.”

Trong số ba khách mời, Phạm Tiêu Tiêu có cảm giác tồn tại nhất, bà ta ngồi ở đâu thì nơi đấy liền có một đống cảm giác tồn tại cực bự. Còn một khách mời nói chuyện nhiều nhất, người này ngoại trừ phát biểu mấy lời nhận xét trung dung không hề có tính đóng góp ra thì chính là bưng chân thối của Phạm Tiêu Tiêu.

Duy chỉ có vị khách mời nữ này, tóc ngắn, dung mạo không lạ thường, mặc một bộ áo khoác nỉ thô to, là hình tượng một phụ nữ trung niên thông thường, đi ra ngoài hoàn toàn không nhìn ra là người làm trong ngành thời trang.

Bà ngồi trong góc không hé một tiếng, gần như chẳng mấy lên tiếng nhận xét, chỉ là im lặng cho điểm, mặc dù MC từng giới thiệu, người khác vẫn cứ quên mất bà là ai.

Khách mời tóc ngắn không nhìn gương mặt trắng như tuyết của Phạm Tiêu Tiêu, chuyển ánh mắt về phía đoàn giám khảo, “Tôi muốn hỏi thử các vị thầy cô giám khảo, tạo hình “Bắc phương hữu giai nhân” trong lòng quý vị, nên có suy nghĩ như thế nào? Hay là nói, trong lòng các vị, “tạo hình chính xác” mà thí sinh nên làm ra phải có bộ dáng gì? Một đại nam nhân đóng bộ gay hay sao?”

Nhà đan len chuyên nghiệp vội vàng ngượng ngùng cười nói, “Cái đó ngược lại không phải…”

Khách mời ngoan cường hỏi, “Vậy đó là cái gì chứ?” Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Một vị giám khảo khác vội tiếp lấy micro, nỗ lực hòa giải, “Là thế này, chúng tôi cho rằng, thiết kế tạo hình là một chuyện vô cùng chủ quan, để biểu đạt nghệ thuật làm chủ, đối với cùng một đề mục, mỗi người đều có lời giải khác nhau của mính mình, cho nên không cần phải…”

Khách mời tóc ngắn nói, “Chính bản thân các vị cũng không có ý tưởng, vậy xin hỏi các vị dùng “câu trả lời” mà chính mình cũng không có, để đi đánh giá người khác lạc đề hay không lạc đề sao?”

Giang Hiểu Viện và vị khách mời này không hề quen biết, không biết tại sao bà lại đột nhiên bênh vực lẽ phải thế này.

Tiếp đó, vị khách mời tóc ngắn vì cô mà bênh vực lẽ phải này lành lạnh nhìn cô một cái, thiết diện vô song nói rằng, “Tôi nhìn ra được em sở đoản trong phương diện trang phục và phục sức, nhưng tì vết không che được ánh ngọc, hơn nữa vòng này còn thành công che lấp được điểm yếu này, cho nên tôi cho em điểm cao. Tôi biết sự công bình tuyệt đối là không tồn tại, nhưng một cuộc thi công khai với công chúng, hao tài tốn của mời tới nhiều người như vậy, tổ chức ba vòng đấu và lấy hình thức cho điểm tam vị nhất thể, nếu như ngay cả công bình cơ bản cũng không thể cam đoan, thật tôi chẳng thể nghĩ ra được ý nghĩa mà mình được mời đến đây ngồi.”

Nói xong, khách mời tắt micro, túm lấy áo khoác trên lưng ghế, đứng dậy khoác lên người mình, “Nếu cuộc thi đã như thế này, phần sau cũng chẳng cần tôi cho điểm nữa, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành, các người cứ từ từ mà chơi.”

Nói xong, bà coi như bên cạnh chẳng một ai, cầm lấy túi xách của mình, một đường nhìn phàm trần bằng nửa con mắt, đi ra từ cửa sau.

MC, “…”

Giám khảo khách mời cùng đám thí sinh xếp hàng một dãy như cá mặn trên sân khấu, “…”

Khán giả “oa” một tiếng, sôi trào như thể bị đốt, tuồng kịch xướng được nửa màn, khách mời đi mất, quá mức ly kỳ!

Ánh đèn của truyền thông mở ra một vòng chớp sóng triều mới, tình cảnh nghiễm nhiên đã không thể khống chế nổi, MC trên sân khấu khóc không ra nước mắt mà nghĩ, “Làm không nổi nữa, tăng tiền lương!”

Vòng thi thứ hai bị buộc phải ngừng giữa chừng, sân khấu lẫn hậu đài hỗn loạn thành một nùi. Anh người mẫu phi thần phi ma, bộ dạng rất cao lớn của Giang Hiểu Viện kia quay về phía gương tạo kiểu một hồi, rồi quay đầu hỏi Giang Hiểu Viện, “Này, em gái, thứ đồ này về nhà làm sao mà tẩy?”

Giang Hiểu Viện, “…”

Cô bất đắc dĩ nhún nhún vai, không biết anh mẫu này có thể cầm được 300 đồng tiền lương của anh ta hay không. Có thể ban tổ chức đã coi cô thành một cục cứt chuột, bắt đầu từ ngày cô tham dự thi vòng loại, cả cuộc thi vòng loại khu vực chưa từng được yên tĩnh.

Sau hai mươi phút, ban tổ chức khẩn cấp mở cuộc họp, đồng ý tham khảo một phần ý kiến của khách mời đã bỏ đi, điều chỉnh điểm số “29 điểm” của Giang Hiểu Viện thành “33 điểm”, tương đối trung dung. Dù sao cô cũng đã đi nhầm đường quá mức, không thể so với những người tỉ mỉ chuẩn bị khác được.

Bốn thí sinh có điểm số cao ở hai vòng trước được lên cấp, bốn người xếp sau căn bản phải bị đào thải, chỉ có một cơ hội sống lại, phải dựa vào giám khảo quần chúng.

Lần này, nữ thần may mắn đã bỏ rơi Giang Hiểu Viện, điểm số hai vòng trước của cô đều không cao, đành xếp hạng sáu, không gì khác hơn là bị mời xuống sân khấu khi người khác phát biểu cảm nghĩ lên cấp.

Hậu đài chỉ có linh tinh vài nhân viên công tác, có người đặt một ly nước ở trước mặt cô, rồi mặc kệ. Trong xó xỉnh nhất có một cánh cửa sổ nhỏ, ánh dương đã bắt đầu ảm đạm, tâm tình của cô lên lên xuống xuống một phen, khi ngồi xuống mới nhận ra, mồ hôi lạnh sau lưng đã thấm ướt tấm áo sơ mi mỏng.

Nhưng kết quả vẫn không được như ý muốn.

Nếu như cuối cùng cô không thể vào chung kết, vậy thì việc phát triển của phòng làm việc của họ ở một thành phố xa lạ sẽ cất bước rất khó khăn, cái nơi văn chương cao quý ấy, dựa vào quảng cáo là có thể thắng được một chỗ ngồi sao?

Nhà đầu tư Kỳ Liên kia có được bao nhiêu tài nguyên để có thể cho họ quảng cáo rùm beng chứ?

Có một chớp mắt, Giang Hiểu Viện thất vọng mà nghĩ, nếu như không có Phạm Tiêu Tiêu, Thầy Tưởng có thể đích thân ra sân thì tốt rồi.

Cô cảm thấy mình giống như là một kẻ bán thân bất toại, luôn chẳng có cách nào đi thẳng dọc theo tuyến đường chính xác, hơi thuận gió một chút, thì sẽ ngông cuồng vô cùng, cảm giác như trong tứ hải ngũ hồ, nơi đâu cũng có thể tùy ý qua lại; hơi gặp phải một chút bất lợi, lại cảm thấy bản thân cái gì cũng tệ, là một người trời sanh không có hề có chút thiên phú.

Những chuyện này cô chỉ có thể nhìn ra được sau khi tự kiểm điểm khi xong chuyện, ở dưới một tình cảnh cụ thể nào đó, thì bất kể thế nào, cũng không nắm chặt được trạng thái tâm lý.

“Có lẽ mình có chút năng lực,” Giang Hiểu Viện suy nghĩ, “Chỉ là năng lực không đủ.”

Lúc này, nhân viên công tác bước vào.

Nhân viên nói, “Xin bốn thí sinh chú ý một chút, vòng thi cuối cùng sẽ bắt đầu ngay đây, đối với các bạn mà nói, vòng cuối cùng không phải là đào thải, mà là trận sống lại. Chỉ có một cái tên được bước vào trận chung kết. Đề mục mọi người đều biết cả rồi, người mẫu xin mời dùng người mẫu mà vòng đầu tiên các bạn đưa đến…”

Giang Hiểu Viện, “Thật ngại quá, xin hỏi chút, đề mục là gì? Tôi không biết.”

Khóe miệng nhân viên co rút, thoạt nhìn giống như bị người ta cho một bạt tai, tất cả thí sinh đều quay đầu về phía này, dùng loại ánh mắt kỳ quái nhìn Giang Hiểu Viện… nói không rõ là thiện ý hay là ác ý. Dù sao Giang Hiểu Viện có một khoảnh khắc, cảm thấy bản thân giống như đứa học sinh tiểu học đi nhầm lớp vậy.

Sắc mặt cô bình thường thản nhiên, lưng không tự chủ được mà thẳng lên, bình tĩnh nói, “Xin hỏi đề mục là gì vậy?”

“Xuyên, xuyên qua thời không.” Không biết tại sao, dưới ánh mắt của cô, nhân viên công tác có hơi chút muốn độn thổ cho xong, giọng nói cũng thấp xuống vài phần, luống cuống moi từ trong túi ra một tờ giấy, “Mời chọn một người mà bạn muốn xuyên thời không để gặp nhất, sử dụng ít nhất là một loại thủ pháp đặc hiệu, sáng tạo ra hình tượng nhân vật trong lòng bạn, sau đó thì tại hiện trường nói với người mẫu những lời mà bạn muốn nói với người đó nhất.”

Đặc hiệu –

Rất tốt, Giang Hiểu Viện nghe xong, bình tĩnh gật gật đầu, cảm giác lần này đúng là không trôi. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Thế nhưng rốt cục cô chẳng chịu hốt hoảng bỏ đi. Dưới sân khấu, ngoại trừ kẻ địch của cô, còn có thầy và người cô thích. Virus đèn pha Minh Quang cũng không cách nào khiến cô giơ tay đầu hàng, huống hồ là những thứ khác?

Sau khi MC ở đằng trước tuyên bố cách thức sống lại, Tưởng Bác cũng nhíu mày thật sâu, nhưng anh ta không nhắc lại chuyện đi nữa.

Thành phẩm của vòng thứ ba rất nhanh đã xuất hiện. Loại chủ đề “xuyên qua thời không” này chẳng có gì để chơi cả, chủ đề có thể lựa chọn cũng chỉ có hai phương hướng, hoặc là nhân vật lịch sử, hoặc là đề tài tương lai. Chọn đề tài lịch sử nhiều hơn một chút, bởi vì tư liệu hình tượng và tranh ảnh có thể cung cấp rất nhiều sự tham khảo cho việc tạo hình.

Nhất thời, trên sân khấu có Võ Tắc Thiên, có Newton nữ giả nam, có một Kẻ hủy diệt đến từ thời không tương lai… và Giang Hiểu Viện.

Người mẫu của Giang Hiểu Viện bị xếp xó ở hậu đài. Giang Hiểu Viện nhờ nhân viên công tác đặt một tấm gương to cỡ thân mình ở giữa sân khấu, dưới sự khó hiểu của mọi người, cô hóp lưng lại như mèo, sụp vai xuống, bước đi khó khăn mà từ dưới sân khấu bước qua. Không biết cô làm thế nào, mà cả người hình như đã co rút lại một số.

Cô ngẩng đầu lên, lộ ra một gương mặt khe rãnh chằn chịt, mái tóc trắng phau bó thành một búi sau đầu.

Yêu cầu của đề mục là chí ít dùng một thủ pháp đặc hiệu, Giang Hiểu Viện chọn kiểu hóa trang người già căn bản nhất, hóa trang trên gương mặt mình. Cô “run rẩy lẩy bẩy” đứng trước chiếc gương thay đồ, đưa tay ra, dán bảng số của “người mẫu” l3n đỉnh đầu “bà cụ” trong gương.

[1] Bích họa Đôn Hoàng

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN