Chết Đi Chết Lại (Tử Lai Tử Khứ)
Chương 1: Trà sữa Mạnh Bà
“Đung a đưa… Đung đưa đến cầu bà ngoại…. Đung a đưa… Đung đưa đến cầu bà ngoại… Đung a đưa….”
Trên người không có cảm giác gì, bên tai ngoài tiếng nước chảy thì cũng chỉ còn lại giọng điệu khàn khàn già nua trên đỉnh đầu, lặp đi lặp lại nhắc đi nhắc lại một câu này.
37 nằm nhắm mắt, không định mở mắt ra, dù sao thì có trợn mắt cũng không nhìn thấy gì.
Cậu biết mình đang ở nơi nào, cũng biết giờ là đang đi đâu.
“Lại chết rồi à.” Giọng nói khàn khàn dừng lặp lại, nói một câu rất gần cậu.
“Ừ, hâm mộ không? Muốn đổi với tôi không.” Cậu nhắm mắt lại, bực bội nói.
“Lần này… không có trở ngại gì à?” Giọng nói kia lại hỏi.
Cậu không trả lời, nghe tiếng mái chèo xẹt qua mặt nước: “Câu tiếp theo là gì?”
“Câu tiếp theo cái gì?”
“Đung đưa tới cầu bà ngoại, câu sau đấy là gì?”
“Đung a đưa… đung đưa đến cầu bà ngoại….” Giọng nói khàn khàn lại bắt đầu lặp lại câu này, nhắc đi nhắc lại một lúc lại dừng, “Sao cậu lại chết nữa rồi?”
Lại.
Đúng đấy, lại.
Lại chết nữa rồi.
Người không có việc gì là tới cầu Nại Hà du lịch một ngày, chắc chỉ có mỗi mình cậu.
“Không nhớ.” Cậu nói đơn giản.
Giọng nói khàn khàn nở nụ cười, cười rất khó nghe, 37 lại thở dài: “Ông vẫn cứ hát tiếp cầu bà ngoại đi.”
Giọng nói kia không để ý tới cậu, tiếp tục cười khặc khặc.
37 cũng không nói chuyện nữa, cậu thật sự không nhớ ra, cậu chỉ biết giờ đã cách lần đầu mình chết lâu lắm rồi, một năm hai năm, hay là ba năm năm năm.
Nhưng cậu lại không nhớ rõ rất nhiều chuyện sau khi chết, ký ức có thể nối liền một lần nữa, nhưng là gần đây vẫn cứ luôn như vậy, đi tới đi lui ngồi trên con thuyền tiễn đưa tới âm tào địa phủ.
Chết lần này tới lần khác, rồi nghe cầu bà ngoại hết lần này tới lần khác, vĩnh viễn không nghe được câu tiếp theo, quả thực là cảm giác cồn cào tim gan.
“Cậu còn nhớ mình là ai không?” Trong tiếng cười, có người hỏi vào tai cậu một câu.
“Ai?” 37 đột nhiên mở mắt, xung quanh là một màu đen kịt, không nhìn thấy được bất cứ thứ gì.
Không ai có thể nói chuyện, 37 đã ngồi trên con thuyền này nhiều lần lắm rồi, trên thuyền toàn là người vừa chết, tiểu hồn hồn mới tinh mới tươm, mấy con quỷ này không phát ra được tiếng, cũng không rảnh lo chuyện nói, đều đang vội vàng mê man hoảng loạn.
Không có ai trả lời cậu, cầu bà ngoại cùng tiếng nước chảy bên tai cũng biến mất, không nghe thấy tiếng, không nhìn thấy vật, không có bất cứ cảm giác gì, bốn phía như thể đọng lại.
Một lúc sau, 37 nhìn thấy tia sáng le lói, cậu biết đã tới nơi.
Phía trước xuất hiện ánh sáng nho nhỏ, đó là đèn của Mạnh Bà.
37 di chuyển về phía trước một chút, nhờ vào ánh đèn, có thể nhìn thấy một tấm biển được cắm vươn ra bên bờ sông.
Người lái đò giọng khàn khàn gọi cái thứ này là cầu, lại còn gọi nó là cầu Nại Hà, 37 lần đầu nghe đã chấn động sâu sắc, không thể tin vào hai mắt mình.
Cầu Nại Hà trong truyền thuyết, vậy mà chỉ là một mảnh ván cửa cắm bên bờ sông.
Chuyện này còn làm người ta khó lòng chấp nhận hơn cả chuyện Mạnh Bà đôi khi là Mạnh Ông.
“Mạnh đại tỷ tới.” Giọng khàn khàn kia nói một câu sau lưng 37.
“Dẫn theo mấy con?” Giọng nữ chói tai vang lên, sau ánh đèn xuất hiện một cái bóng đen.
“Bốn con, một chết đuối, hai chết bệnh, còn một đứa không biết chết thế nào.”
Bóng đen đi về phía trước hai bước: “Không biết chết thế nào? Lại là đứa trẻ chết mãi không xong kia à? Hai tháng này thôi đã đến bao nhiêu lần rồi.”
“Là tôi.” 37 cũng đi về phía trước, đứng ở mũi thuyền, vươn tay, “Tỷ tỷ mau cho tôi một cốc… một chén… một vại… Hôm nay tỷ tỷ phát cái gì?”
“Trà sữa.” Bóng đen cười hai tiếng chói tai, quơ quơ một thứ gì đó trông giống như cái cốc trong tay, “Trà sữa trứng nổ*, công thức bí mật có một không hai, uống xong là cưng có thể mất trí nhớ đi đầu thai được luôn.”
37 tự nhiên căng thẳng, tay cũng run.
Lần nào cậu cũng sẽ căng thẳng, bởi vì từ bấy đến nay cậu chưa bao giờ được uống công thức bí mật mất trí nhớ của Mạnh tỷ tỷ cả, bất kể là canh táo đỏ nấm tuyết hay là chè vừng hay là trà sữa trà hoa quả, cậu chưa bao giờ uống được.
Nhất định phải thành công, nhất định phải đi qua, nhất định phải uống được, nhất định phải đầu thai!
“Ơ?” Giọng nói khàn khàn sau lưng đột nhiên vang lên.
37 vừa nghe thấy tiếng động này, lòng lập tức chìm xuống, xong rồi.
Mỗi lần nghe thấy tiếng “Ơ” này, cậu đã biết là thôi xong rồi, nhưng cậu vẫn chưa từ bỏ ý định, gọi to về phía Mạnh Bà: “Ném lại đây!”
Bóng đen giơ tay lên, trà sữa trứng nổ bay lại về phía cậu.
Cậu đang định nhào qua bắt, thân thể không có cảm giác gì lại đột nhiên có cảm giác, cảm giác này còn thật sự rõ ràng, chân thật, cậu bị một người đá vào mông.
“Trở về,” Một giọng nói vang lên bên tai cậu, “Về tìm lại chính cậu.”
“Tôi không…” 37 chưa kịp nói xong câu này đã cảm thấy mình bay lên, tiếp đó lại nhanh chóng rơi xuống dưới, nhanh chóng mất đi ý thức.
Tìm lại chính mình.
Đi đâu tìm?
Sao lại phải tìm?
Rõ ràng đã chết, đã vậy còn chết thành thục luyện công rồi.
Vì sao?
Chính mình là ai?
37 không biết trạng thái này là ngủ hay là ngất đi, tóm lại lúc tỉnh lại, cậu nhìn thấy ánh mặt trời lóa mắt.
Xung quanh có người đi đường đi qua đi lại, ô tô trên đường cái ấn còi… Cậu lại trở về.
Đứng yên tại chỗ thật lâu, cậu mới chậm rãi xoay người, đi tới cửa kính của cửa hàng bên cạnh soi, cửa kính chiếu ra được bóng của người đi đường, nhưng không có cậu.
Cậu phất tay với cửa kính, rồi lại nhảy nhảy mấy cái, cuối cùng, hơi thất vọng ngồi sụp xuống.
Vẫn là bộ dạng cũ, cậu vẫn là con quỷ chết rồi lại không đầu thai được như cũ.
Ngồi xổm trước cửa kính một lúc, khi ngẩng đầu lên, cậu nhận ra đây là một hàng KFC.
KFC!
37 đứng lên thật nhanh, cậu còn chưa bao giờ được ăn KFC đâu.
Thật ra không chỉ KFC, những cái khác cậu cũng chưa ăn bao giờ, trong trí nhớ còn sót lại, trước lần đầu tiên cậu chết, dường như không bao giờ ra khỏi cửa, thế giới của cậu là một mê cung tạo thành từ thật nhiều căn phòng màu xám trắng, cậu chỉ nhớ được đó là một viện nghiên cứu.
Tóm lại, để kỉ niệm lần không biết thứ bao nhiêu mình quay lại nhân gian, cậu quyết định đi ăn một bữa KFC.
Có điều… cậu quay đầu nhìn ngó bốn phía, phải tìm được một thân thể cái đã.
Chuyện tìm thân thể này rất phiền phức, phải thử từng cái một.
Căn cứ vào kinh nghiệm dạo gần đây của 37, có vài thân thể vừa đi vào đã thấy khó chịu, không ở trong được, chưa tới mấy phút đã bị bắn ra ngoài, lại còn sẽ làm cho cậu vốn ở ban ngày đã yếu lại càng yếu hơn, chính mình còn sắp không thấy mình đâu nữa, như cái túi nilon trong suốt.
Tìm một thân thể thích hợp để chui vào tốn thời gian rất lâu, 37 có rất nhiều thời gian, có lẽ không có con quỷ nào nhàn nhã hơn cậu cả, cậu căn bản không biết nguyên nhân vì sao mình lại bị nhốt ở nhân gian, ngày ngày ăn không ngồi rồi lang thang khắp nơi.
37 không ngừng nghỉ lại gần người đi đường, tìm kiếm một thân thể thích hợp.
Có lẽ, cậu không đầu thai được là vì còn tâm nguyện chưa thành, có lẽ, tâm nguyện của cậu chính là ăn một bữa KFC.
Thử từ lúc mặt trời chiếu qua đầu cho tới lúc mặt trời xuống núi, 37 cuối cùng cũng tìm được thân thể thích hợp, một người đàn ông hơn ba mươi tuổi.
Chui vào thân thể người này xong, cậu lập tức cảm giác được, người này đói bụng, người này đau đầu, đã vậy người này còn rất mệt, cũng rất buồn ngủ, hai mắt nhìn thứ gì cũng thấy mờ ảo.
Đây là một người có lẽ đã làm việc liên tục rất lâu, mỏi mệt rã rời ngả xuống một cái là có thể lập tức ngủ chết luôn.
Cảm giác này làm 37 không thoải mái lắm, nhưng thân thể thì thích hợp, dù sao cũng chỉ ăn có một bữa cơm, không cần quá lâu, cậu quay đầu đi về phía KFC, lấy ra ví tiền trong túi người này, có mấy trăm đồng.
Lúc đi vào KFC, 37 thực sự kích động, đây là lần đầu tiên cậu đi vào KFC, ngửi thấy mùi hương thức ăn của KFC.
Cậu hưng phấn chuyển qua chuyển lại mấy cái bàn, mấy lần đều dẫm lên cây lau nhà của người phục vụ.
Xoay qua xoay lại một lúc cậu mới nhìn thấy quầy phải xếp hàng, cậu chọn bừa một hàng để xếp phía sau, chậm rãi di chuyển theo đám người về phía trước.
Mất mười phút mới cuối cùng cũng tới lượt cậu, cậu rút ra một trăm đồng, vẫy tay với cô gái nhận order: “Cho tôi một phần KFC?”
“Xin hỏi gọi loại nào?” Cô gái hỏi một câu.
“Hả?” 37 ngơ ngác, “Loại nào? Có nhiều loại lắm à?”
‘Đúng vậy, có burger, đùi gà, cuốn gà*…”
37 nghe thôi mà hoa cả mắt, nhưng ấn tượng của cậu về KFC chính là burger, thế nên ngắt lời cô nàng kia, nói: “Burger burger, tôi gọi burger.”
“Được, xin hỏi gọi loại burger nào?” Cô gái kia lại hỏi.
“Cái này cũng có nhiều loại à?” 37 vò lấy tờ tiền, nghe thấy phía sau có người không kiên nhẫn chép miệng một cái, cậu hơi sốt ruột.
Cô gái kia nhìn cậu: “Đúng vậy, burger đùi gà New Orleans, burger đùi gà, burger đùi gà cơ bản….”
“Hả? Cái gì?” 37 nghe mà mê man, tâm trạng vui vẻ vì được ăn KFC đã bị quét bay mất nửa, cũng chưa nhớ rõ được mấy thứ cô nàng kia nói, đành phải lại ngắt lời, “Bỏ đi bỏ đi sao mà phiền phức thế, cho tôi một suất cơm là được.”
“Cơm nấm thịt xông khói, cơm thịt gà sốt ma bà…” Cô gái cúi đầu, lại bắt đầu kể tên món ăn ra.
“Ai!” 37 không nhịn được kêu lên môt tiếng, người xếp hàng bên cạnh đều nhìn lại, người phục vụ đang lau nhà cạnh đó cũng dừng tay lại nhìn cậu, chuyện này làm cho cậu thật sự bực bội, nhét tiền về lại túi, cậu căn bản không phân biệt được mấy thứ cô gái này nói là thứ gì, cậu không ngờ ăn bữa KFC thôi lại phiền đến thế, buồn bực xoay người ra khỏi hàng, “Ăn thức ăn nhanh thôi mà còn vất vả thế, mấy người còn mở quán ăn làm gì nữa, không ăn!”
Cô gái hơi xấu hổ, không nói gì, người phục vụ đang lau nhà bên cạnh dùng giọng rất nhỏ nói một câu: “Chỉ số thông minh để đi ăn thức ăn nhanh mà cũng không có, cậu còn ăn cơm làm gì nữa.”
37 vô cùng bực bội, cũng thực sự thất vọng, đương nhiên là còn hơi ngượng ngùng, dạo gần đây, chắc chẳng có mấy ai đến KFC muốn gọi món thôi mà còn không gọi được.
Cho nên, giọng nói rất nhỏ nhưng vẫn bị cậu nghe thấy của người phục vụ làm cậu rất xấu hổ, cậu quay đầu chỉ vào người phục vụ kia: “Anh nói cái gì?”
“Tôi chưa nói gì cả.” Người phục vụ dừng động tác lau nhà lại, đứng thẳng lên nhìn cậu, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên gậy cây lau nhà.
“Anh…” 37 định mở miệng, mà nhìn thấy mặt người này xong cậu lại tạm dừng, nhìn chằm chằm vào người này, nhoắng cái đã quên mất mình định nói gì.
Người phục vụ này có vóc người rất cao, dáng người cũng rất đẹp, trông cũng rất là… đẹp trai, còn có cả làn da màu tiểu mạch khỏe mạnh mà cậu thích…
Người phục vụ chắc đang chờ cho cậu nói, cầm cây lau nhà không nhúc nhích.
37 bước một bước tới trước mặt anh ta, muốn duỗi tay sờ lên mặt anh ta, mà tay vừa mới nâng lên, đột nhiên lại cảm thấy đầu vốn đã rất đau giờ lập tức như thể sắp nổ tung, đau tới mức trước mắt cậu lấp lánh ánh sao, người cũng mỏi mệt như nhũn ra, không nhịn được mà muốn quỳ xuống mặt đất.
Tiếp đó chính là tim đập mãnh liệt, nhịp tim hoàn toàn rối loạn, đây đương nhiên không phải là trúng tình yêu sét đánh với người phục vụ đẹp trai trước mắt, đây là….
Bệnh tim?
37 còn chưa kịp suy nghĩ, vị trí trái tim đột nhiên quặn đau một cơn, đau tới mức cả người cậu đều co quắp lại.
Lúc trước mặt tối sầm ngã ra sàn, cậu nghe thấy bốn phía vang lên những tiếng kêu đầy sợ hãi.
Xong rồi.
Lại!
Lại… chết rồi?
Lư Nham đi từ đồn công an ra đã là 9 giờ tối, ghi chép thôi mà làm tận hai tiếng làm hắn cạn kiệt sinh lực.
Ngồi xổm trên vỉa hè trước đồn công an hút xong hai điếu thuốc, điện thoại hắn đổ chuông.
Điện thoại là Quan Ninh gọi tới, vừa nối máy đã cứ thế nói luôn một câu: “Mày lại làm sao?”
“Chị, tin tức của chị nhanh nhạy thật đấy…” Lư Nham đứng lên, đi về phía bến xe buýt.
“Người đó chết thế nào.” Quan Ninh hỏi.
“Nhồi máu cơ tim cấp tính.” Lư Nham sờ túi quần, cả buổi mới sờ thấy một đồng xu, “Em chỉ nói có một câu… Đúng rồi, em thấy chị có thể giao việc cho em rồi.”
“Hả?”
“Em thất nghiệp rồi, em bị đuổi rồi.”
“Mày bị KFC đuổi xong mày bảo chị giao việc cho mày? Lư Nham, mày đã bao lâu không làm được việc đàng hoàng rồi, đừng làm khó chị, mày không cần thanh danh thì chị mày vẫn cần danh tiếng đấy.” Quan Ninh nói không hề nể nang gì.
“Giờ em làm được, em…” Lư Nham nắm đồng tiền xu, dựa vào biển bến xe buýt, nhìn xe đang lái từ xa lại đây, “Hôm nay em nói một câu thôi đã làm chết được một người rồi, đừng bắt em đi ra ngoài bám đuôi mấy vụ ngoại tình các thứ nữa.”
Quan Ninh im lặng một lúc rồi mở miệng: “Được rồi, ngày mai mày bám theo tuesday đợt trước nói đi, không cần mày nói một câu, mà mười câu, hai mươi câu, nếu mày nói được cho cô ta chết, chị giao cho mày một vụ lớn.”
Không chờ cho Lư Nham nói tiếp, Quan Ninh đã dập điện thoại.
Lư Nham chép miệng, nắm đồng xu nhảy lên xe, ném vào trong thùng để tiền xu, đang định đi về phía sau, tài xế gọi hắn lại: “Hai đồng!”
“Không phải một đồng à?” Lư Nham ngơ ngác, trên người hắn chỉ có mỗi một đồng xu lẻ này.
“Hai đồng, xe điều hòa.” Tài xế nhìn hắn chằm chằm.
Lư Nham lục lọi cả buổi cũng chẳng tìm thấy đồng xu thứ hai, đành phải ném xu năm đồng vào trong thùng tiền, ngồi xuống hàng cuối cùng.
Người xui xẻo lên một cái, không chỉ mở miệng ra nói một câu đã có thể làm người ta dứt khoát ngoẻo luôn trước mặt, ngay cả ngồi xe buýt cũng phải trả nhiều hơn người khác bốn đồng.
Sau khi đến bến, trên xe chỉ còn mình Lư Nham, hắn xuống xe xong, tài xế vòng bỏ qua luôn bến kia, cứ thế lái thẳng xe đi luôn.
Lư Nham thở dài, chậm rãi đi bộ về nhà.
Đoạn đường này quá cũ nát, không có đèn đường, không có cửa hàng.
Bởi vì là khu nội thành cũ, đường bị xe tải trọng lớn đằn ra một đống ổ gà, gần một năm cũng không có ai tới sửa, ổ nào hơi sâu tí còn có thể nuôi cá, vừa tới buổi tối là có thể nghe thấy tiếng xe nổ lốp, những lúc mất ngủ Lư Nham đã từng đếm, nhiều lúc cả đêm có thể nổ chừng mười xe.
Đi qua một đoạn đường nát nhất, Lư Nham nghe thấy phía sau vang lên tiếng bước chân.
Tiếng bước chân của mỗi người đều khác nhau, mà giống nhau thì chỉ có vài loại như vậy, đối với Lư Nham, phân biệt rất dễ đàng.
Tiếng bước chân cố tình đi nhẹ phía sau, vừa nghe đã biết không phải người qua đường.
Hai giây sau, lưỡi dao bén nhọn chỉa vào thắt lưng hắn.
“Người anh em,” Một giọng nam hạ thấp phía sau lưng hắn, “Mượn ít tiền.”
Lư Nham dừng lại, không xoay người cũng không cử động” “Không có.”
“Đừng có vớ vẩn, lấy ví ra đây, cả di động nữa,” Lưỡi dao chỉa chỉa vào thắt lưng hắn, “Chỗ này không có camera giám sát đâu, thọc là thọc luôn đấy.”
“Thế mày thọc đi.” Lư Nham trả lời.
Vị cướp đường này là tay mới, Lư Nham có thể đoán được từ giọng nói và phong cách đi cướp giật còn dài dòng vòng vèo cả buổi này, nói vớ vẩn cả một tràng này, người bị cướp muốn chạy đã chạy mất bóng.
Đã vậy, người này còn không đuổi kịp được, từ tiếng bước chân trước đó đã có thể nghe ra được, gã đi một đôi giày da không vừa chân.
“Đệt, là mày tự tìm đấy!” Tên cướp cắn răng nói một câu, lưỡi dao rời khỏi sau thắt lưng Lư Nham.
Tay mới nếu không phải là nhát gan, thì là ngu ngốc.
Tên này là vế sau.
Lư Nham trở tay lại bổ lên cổ tay gã, dao đang thọc về phía Lư Nham rơi xuống mặt đất.
Tên này có lẽ không ngờ được cốt truyện sẽ phát triển như vậy, chần chừ hai giây, tiếp đó liền nhào về phía dao dưới mặt đất.
“Không đi?” Lư Nham giẫm một chân lên con dao.
“Tiên sư mày!” Tên này thấy dao bị giẫm lên, cứ thế cong người đấm một cú từ dưới lên trên nhắm vào mặt hắn.
Lư Nham nghiêng người né tránh, cánh tay tóm lấy hắn bị kéo đi theo quán tính, người này lảo đảo nhào về phía trước.
Xuất phát từ suy xét tránh bị dây dưa nữa, Lư Nham nhấc chân lên đạp một phát lên lưng, đạp rất mạnh, người này quỳ gục xuống bên cạnh bồn hoa, mãi vẫn không bò dậy được.
Lư Nham vòng qua gã, bước nhanh về phía trước, tên này hung hăng nói một câu từ phía sau: “Mày hoạt động ở đâu!”
“Hoạt động?” Lư Nham ngẫm nghĩ, “Phố Văn Viễn.”
“…Phố Văn Viễn?”
“Ừ,” Lư Nham rút điếu thuốc ra châm, xoay người lại nhìn tên kia, “Phố ăn uống Văn Viễn, tao bán malatang ở đấy, mua hơn một trăm tặng thêm bia, luôn luôn chào đón.”
Tác giả có lời muốn nói:
Nói tí ti, bộ này nói nghiêm khắc thì không phải thần quái, không đáng sợ, không phức tạp, không sâu sắc, cũng không cao thâm, chỉ là văn tiểu bạch chọc cười, nhẹ nhàng thôi, hi vọng mọi người có thể đọc vui vẻ.
Nhắc luôn kẻo mọi người nhầm, Lư Nham là công 37 là thụ nhé. (//∇//) công chương một bán thịt nướng làm nhân viên KFC nhưng các chương sau sẽ ngầu lên.
*cuốn gà KFC
*trà sữa trứng nổ
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!