Chết, Sập Bẫy Rồi - Chương 18
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
108


Chết, Sập Bẫy Rồi


Chương 18



Tin đồn

Vừa lơ mơ mở mắt ra, đã thấy một nữ quỷ tóc dài xõa xượi che khuất khuôn mặt đang từ từ tiến lại phía mình, đôi mắt thô lố như mắt cá chết nhìn chằm chằm vào tôi…

“AAAAAAAAAAA!!!!” Tôi nhảy dựng lên, hả họng hét.

“AAAAAAAAAAAAAAAAA!!!!” một tiếng hét khác còn to hơn, to tới điếc cả tai.

Tôi nghiêng đầu, hóa ra là tên nhóc Tóc Vàng hôm qua, cậu ta đang ngồi bên cạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn sợ tới mức trắng bệch. Tôi quay đầu ngơ ngác nhìn xung quanh, màn hình TV to rộng, đầu DVD bên dưới đang chạy, trên màn hình là nữ quỷ ban nãy, loa đang phát ra những âm thanh đặc trưng trong phim kinh dị tạo hiệu ứng ma quái.

Trong nháy mắt, tôi đã hiểu.

Cuối cùng Tóc Vàng cũng đã mang tôi về nhà theo đúng mong ước.

Thế nên, động tác ngay sau đó của tôi là xách tai tên kia: “Nói! Chuyện này là sao hả? Rõ ràng vừa nãy tôi còn trong quán ăn mà, sao bỗng nhiên giờ lại ở đây?”

Cậu nhóc la oai oái: “Không phải cô uống say tới ngất xỉu sao? Mọi người không ai biết cô ở đâu, mà trước đó cô lại công khai bày tỏ tình cảm với tôi, cho nên tôi đành phải đưa cô về đây, cô yên tâm, tôi chưa làm gì cả mà.”

Tôi nhìn lại tư thế của hai đứa, cái giường rất rộng, cậu ta nằm ở rìa giường, nói chính xác hơn là nằm co lại tới rìa giường, một tay còn nắm chặt tay tôi, lòng bàn tay toàn là mồ hôi. Đối diện với giường là cái TV siêu lớn đang chiếu phim kinh dị, cúi đầu kiểm tra lại quần áo, không có gì xô lệch thất thố. Có lẽ cậu nhóc nắm tay tôi vì sợ quá, lấy tôi ra làm vật chống sợ thôi.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, sau đó tăng thêm lực, kéo tai càng mạnh thêm, hung hắng mắng nhiếc: “Cậu có phải là đàn ông con trai không hả? Mang một thiếu nữ say như chết về nhà mà dám ngoan ngoãn ngồi yên coi phim kinh dị! Có tý tẹo chuyện cầm thú cũng không dám làm, đúng là cậu còn không bằng cầm thú!”

Cậu ta la lên xin tha: “Nhẹ chút, nhẹ chút, lần sau tôi làm bù được không?”

Tôi lại càng ra sức kéo tai: “Nghĩ hay quá nhỉ, ranh con được tý tuổi đầu mà dám có chủ ý với chị đây à, chị đây thiếu nữ băng thanh ngọc khiết há lại để tên cầm thú như cậu nhúng chàm sao?!”

“…”

Xách tai được một lát, tôi cũng thấy thấm mệt, rượu bốc lên làm đầu tôi đau như búa bổ, một cước đạp thằng nhóc xuống giường: “Giờ tôi buồn ngủ rồi, cậu biến qua chỗ khác đi!”

Chân trần đứng trên đất, Tóc Vàng nhìn tôi ủy khuất: “Đó là giường tôi mà.”

Tôi chỉ vào cái sofa trong phòng: “Thế đó không phải sofa của cậu à? Cậu cứ nhất bên trọng nhất bên khinh thì sofa nó khóc cho đấy.”

“…”

Tôi kéo chăn cao quá đầu đi ngủ, cậu ta đứng cạnh lại kéo kéo chăn ra.

“Trước khi tay chị nhẹ nhàng in dấu ấn lên mặt cưng, cưng có ba phút để biến đi.” Tôi hảo tâm nhắc nhở.

Cậu xụ mặt xuống, nói: “Cô có thể tắt TV trước được không?”

“Tay cậu dài thế dùng làm gì hả?”

Tóc Vàng như cô vợ nhỏ bị bắt nạt, cúi đầu ấp úng: “Tôi không dám.”

Nhìn cậu ta như vầy, có lẽ nếu không tắt tôi sẽ không được ngủ thẳng giấc mất, thế nên đành phải tung chăn ra, lệt xệt lê mấy bước tới trước TV, tắt phụp cái màn hình còn đang chiếu mấy hình ảnh rùng rợn, quay đầu lại đã nhận được ánh mắt sùng bái của Tóc Vàng, tôi hất hàm ra lệnh: “Ngủ!”

Mấy ngày trước vẫn còn bị người ta bắt nạt, khó có được cơ hội bắt nạt lại người khác như hôm nay, tôi ngủ đặc biệt ngon giấc. Lúc tỉnh dậy trời đã sáng, mùi sữa đậu nành thơm phức len vào phòng, tôi gãi gãi mớ tóc rối bung đi vào phòng khách thì thấy Tóc Vàng đang bận rộn chuẩn bị bàn ăn.

Tôi ngáp một cái: “Chào.”

Cậu ta cũng cười đáp lại: “Chào.” Nắng sớm mai chiếu vào người cậu nhóc, mái tóc mềm mại, nụ cười trong sáng, thực sự là mỹ thiếu niên trong nắng sớm mai, nhìn thiệt bổ mắt, tôi âm thầm hạ quyết tâm sau này nhất định phải đẻ được thằng con trai như thế, để nó có thể quyến rũ từ thiếu nữ tới ông già trong thiên hạ này.

Tôi đi vào toilet, bất thần quay đầu ra: “Cậu, nhe răng ra.”

Cậu nhóc giật mình, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời nhe răng ra.

Ừm, hàm răng đều đặn, cũng giống răng của mấy quảng cáo kem đánh răng phết, tôi yên tâm quay lại làm công việc vệ sinh buổi sáng.

Cậu nhóc rất nhanh đã qua chỗ tôi, gương mặt từ khó hiểu chuyển thành kinh ngạc: “Sao cô lại dùng bàn chải đánh răng của tôi?”

“Vì tôi không mang theo.” Tôi trả lời tỉnh bơ: “Yên tâm, tôi vừa nhìn răng cậu rồi, cũng được đó, tôi không ghét.”

Cậu ta á khẩu không đáp lại được, nhìn cái miệng đầy bọt kem đánh răng của tôi, bỗng nhiên mặt đỏ lựng lên, quay ngoắt người ra ngoài.

Tới khi tôi sửa soạn xong đi ra, cậu đã chuẩn bị sẵn cho tôi ly sữa đậu nành, bánh mì, thêm mấy thứ khác nữa, nhiệm vụ duy nhất của tôi chỉ là ăn no. Uống một ngụm sữa đậu nành nguyên chất thơm phức, nhớ tới cái thứ chất lỏng màu trắng cùng tên loãng gấp N lần bán ở trường, trong lòng tự nhiên thấy cảm động. Tôi nói: “Cậu thật lợi hại, đàn ông con trai mà sống được như thế này.”

Cậu hạ mắt không nhìn tôi, đáp: “Vốn dĩ tôi đã quen sống một mình ở nước ngoài, việc gì cũng phải học làm.”

Thế quái nào mà giờ mọi người rủ nhau kết bè kết cánh ra nước ngoài hết thế, tôi hung hăng cắn một miếng bánh mì.

Đương lúc tôi cạp bánh mì giải hận, cậu đã luyên thuyên đem tiểu sử cuộc đời mình ra nói sạch bách.

Tóc Vàng, tên thật là Triển Dương, năm nay hai mươi tuổi, mười tám tuổi đã tốt nghiệp thạc sĩ tại một trường đại học nổi tiếng ở nước ngoài (lần thứ hai cạp mạnh vào bánh mì!), giờ giữ chức giám đốc bộ phận khai thác kỹ thuật (lại cạp nữa!), cha mẹ và chị gái đã di dân, chỉ còn lại một mình cậu ta lẻ loi cô quạnh sống trong nước, không ai quan tâm chăm sóc, tới xem phim kinh dị cũng không có người chịu xem cùng…(tôi hung hăng cạp tay cậu ta một cái!)

Tôi vốn dĩ là loại dân đen chân đất mắt toét, thấy người là thần đồng, nhất là nhà thần đồng lại giàu có thì nhất định sẽ thổn thức cảm thán, thực sự là giỏi quá trời là giỏi. Nhưng điều kiện tiên quyết là người như thế chỉ nên tồn tại trên báo chí, internet, lúc người xuất chúng như thế xuất hiện ngay trước mắt mình, trong lòng tôi bỗng nhiên trỗi lên ngọn lửa ghen tỵ hừng hực, nhìn người trước mặt mình bằng ánh mắt đố kị.

Nếu là trước đây, nhất định sắc mặt của tôi sẽ trở nên rất khó coi, nói toàn lời khó nghe, nhưng đã là người đi làm, nhất là vào làm ở một công ty biến thái như công ty tôi, thì thực sự đã thoát khỏi cái thời kỳ mê muội, tiến tới cảnh giới thay da đổi thịt! Mặt mày tươi rói như hoa, tôi dùng ánh mắt lấp lánh nhìn cậu ta: “Cưng tuổi còn trẻ thế này mà đã có tiền, có nhà, lại có xe, bản lĩnh quả không tồi nha ~~”

Mặt cậu nhóc đỏ tưng bừng: “Tôi không giỏi lắm đâu, thực ra anh rể tôi mới là giỏi.”

Tôi lắc đầu: “Không cần quan tâm tới người khác làm gì, trong lòng qua [1], cưng mới là người tài giỏi nhất!”

Hai vành tai cậu như sắp bị cháy tới nơi.

Tôi uốn lưỡi ngọt nhạt: “Giờ chuyện giữa đôi ta đã thế này rồi, qua đã hạ quyết tâm cho cưng một danh phận, cưng có chịu không nà?”

Cậu cúi gằm nhìn mặt bàn, giọng nhỏ rí: “Cô nói gì cũng được hết.”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN