Chết, Sập Bẫy Rồi - Chương 40
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
70


Chết, Sập Bẫy Rồi


Chương 40



Sống chung

Hôm sau, tổng giám đốc và Tóc Vàng cùng nhau lên đường ra nước ngoài. Nhân viên công ty đã sớm quen với chuyện tổng giám đốc phải ra nước ngoài công tác, tất cả lại trở về với quỹ đạo thường nhật. Chỉ có tôi bắt đầu đờ người ra nhìn máy vi tính, tưởng tượng tới một chuyện tình New York thê lương đầy bi ai …

Hôm nay đang ngồi đờ người ra thì bị giám đốc Điền kêu tới phòng làm việc, cười tủm tỉm dặn dò: “Mười hai giờ trưa nay tới sân bay đón tổng giám đốc.”

Tôi từ chối: “Cháu không biết lái xe ạ.”

Giám đốc Điền lại đề nghị: “Ngồi xe đi.”

Tôi nói cao một thước: “Không biết chỗ ạ.”

Ông ta đáp cao một trượng: “Đi taxi.”

Chối sao cũng không được, tôi lúng túng một hồi rồi hỏi chuyện khiến cho tâm can vẫn đau đớn bấy lâu: “Thế tiền xe ai trả ạ?”

Ông ta xua tay: “Công ty.”

Tôi đi được mấy bước rồi lại thấy lo lo, vội quay lại hỏi: “Nhưng…đi taxi có hóa đơn không ạ?”

Cuối cùng giám đốc Điền không thể nhịn được nữa, rúi ví ra dúi cho tôi một tờ tiền màu hồng hồng: “Không cần trả lại.”

Tôi cầm tờ tiền màu hồng ra khỏi công ty, đi mấy bước thì vẫy được một cái taxi: “Chú ơi, đi sân bay hết bao nhiêu tiền?”

Tài xế hạ cửa kính xuống: “Tám mươi.”

Ha ha, được lời tận hai mươi tệ, trong lòng vui vẻ hẳn lên, biển thủ a biển thủ, sau khi đần mặt ra nhìn nắng rồi cười ngu một hồi, tôi quyết định – đi xe bus tới sân bay, tiền thừa sẽ nhiều hơn đươc một chút!

Tuy không biết phải ngồi tuyến nào để tới sân bay, nhưng dựa vào hệ thống hỏi đường sống mạnh mẽ thế này, tôi chắc chắn có thể mò được tới chỗ đó!! Mang theo lòng tự tin dâng trào, tôi bắt đầu tìm đường tới sân bay.

Hỏi đường mấy lần, đổi xe hai lần, tôi sung sướng hài lòng cầm nguyên tờ một trăm tệ ngồi bus tới sân bay. Liếc nhìn đồng hồ, mới mười một giờ mười lăm, còn ba trạm nữa mới tới sân bay, tất cả đều hoàn hảo.

Thực sự là hoàn hảo, chợp mắt một lát, không lâu không mau, chỉ có mười phút. Lúc tỉnh lại, tôi vội vàng dỏng tai lên nghe chừng nào tài xế kêu là tới sân bay. Nhưng xe cứ chạy mãi, chạy mãi, càng chạy càng thấy hoang vắng, càng ngày càng hoang vắng, thế mà mãi vẫn không nghe tài xế thông báo gì. Cuối cùng, xe dừng lại ở một trạm vắng tới mức cả một bãi phân chim cũng không có, tài xế lớn giọng nói: “Tới trạm cuối rồi.”

Cái mười phút nó dài cỡ nào mà lại đưa tôi tới cái trạm xa tít tắp này chứ!

Tôi lại nhìn đồng hồ, đã hai giờ rồi.

Không cần nhắm mắt cũng tưởng tượng được sắc mặt xanh xám của Tống Tử Ngôn, suy đi tính lại, tôi quyết định tự mình thông báo trước để được hưởng lượng khoan hồng. Bên kia bắt máy rất nhanh, tôi còn chưa kịp tố khổ đã nghe giọng nói lạnh lùng của Tống Tử Ngôn truyền tới bên tai: “Tôi đang đợi em.”

Tôi xấu bụng tố cáo trước: “Em đã bảo là không biết chỗ nào rồi, giám đốc Điền còn cứ bắt em đi, làm bây giờ em còn không biết mình đang ở đâu nữa.”

Ngừng lại một chút, hắn hỏi: “Không biết đang ở chỗ nào?”

Tôi ngẩng đầu nhìn lên cái bảng trạm dừng, trên cái nền sơn loang lổ là hai chữ, huyện X, hự, nói sao thì tôi cũng bám cái đất này bốn năm, sao chưa từng nghe tới chỗ này vậy. Tôi sụt sùi: “Tổng giám đốc, giờ em đang ở trạm cuối xe bus rồi, đợi em tới thì trời tối mất, nếu anh không muốn đợi lâu thì về trước đi ạ.”

Hắn trầm mặc một lúc lâu rồi nói: “Em qua đây đi, bao lâu tôi cũng chờ được.”

Rồi không đợi tôi nói, hắn ngắt máy.

Nghe tiếng tút tút truyền tới bên tai, tôi lắc đầu sụt sịt: đây là điển hình cho việc thông minh có thừa mà năng lực quá thiếu, rời người ra một cái thì tới nhà mình cũng không mò về được!!

Lại ngồi xe bus quay trở lại sân bay, tới lúc tôi vào bên trong thì đã hơn sáu giờ tối. Sân bay không thể nào đem đi so sánh với ga tàu ầm ĩ được, rộng mà sáng sủa, người cũng đông. Nhưng người đông như vậy mà vừa liếc mắt tôi đã nhận ra ngay Tống Tử Ngôn. Hắn mặc áo sơ mi nhạt màu, ngồi yên lặng trên ghế, hơi nghiêng đầu lật giở tạp chí, dường như ngăn mình ra khỏi mọi thứ chung quanh, nhẹ nhàng yên tĩnh.

Tim tôi bỗng nhiên đập dồn dập, ngay cả bước chân cũng chậm lại, còn chưa đi tới bên cạnh, hắn đã ngẩng đầu lên.

Trong mắt hiện lên ý cười, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười, hắn hỏi: “Tới rồi à?”

Tôi ngơ ngẩn gật đầu: “Dạ vâng.”

Hắn xoa xoa bên thái dương, dường như thở dài ra một hơi: “Em ấy, bắt tôi đợi lâu như thế.”

Tổng giám đốc đang oán giận tôi đấy à?! Một tiếng chuông vang lên, bùa phép bị giải trừ, thân phận một nhân viên nhỏ không quyền không thế trở về ngay lập tức, tôi kiên quyết: “Không có ạ, lần sau tuyệt đối sẽ không để tổng giám đốc đợi em nữa!”

Khóe miệng hắn càng nở rộng hơn: “Thật không?”

Tôi gật đầu cái rụp đảm bảo.

Hắn khẽ lắc đầu rồi cũng chẳng nói gì thêm, chỉ đứng dậy nói: “Chúng ta đi thôi.”

Tôi vội vàng đi tới, cầm lấy valy của hắn, rồi nhắm mắt nhắm mũi đi theo sau.

Đứng bên ngoài sân bay chờ taxi, tôi vẫn muốn hỏi sao không gặp Tóc Vàng, nhưng ngẫm lại, quan hệ của bọn họ trong xã hội bây giờ càng giấu kín càng tốt, thế nên đành bỏ qua ý định muốn hỏi trong đầu. Tới trước cửa chung cư, tôi định chào ra về, nhưng nhìn hắn chẳng có phản ứng gì lại đành rón rén đi theo. Nhưng tới tận khi hắn đã mở cửa thì chân tôi như gắn chặt xuống đất, miễn cưỡng kéo ra một nụ cười, tôi nói: “Tổng giám đốc, em đã đưa anh về tới cửa rồi, em về trước nhé?”

Hắn không thèm quay đầu lại, nhẹ nhàng bước vào trong: “Tôi đi tắm, em mang hành lý vào sắp xếp đi.”

Sao lại tự nhiên sai bảo người ta thế hả.

Mà cái đáng thẹn là tôi lại một lần nữa bị hắn tự nhiên đem ra sai bảo.

Tôi vội vàng lấy quần áo từ trong valy ra, vội vàng gấp lại, rồi bỏ vào trong ngăn tủ. Tôi làm rất nhanh, muốn thu dọn xong lúc hắn vẫn còn đang tắm, cứ ở chỗ này lâu khiến tôi cảm thấy hơi sờ sợ…

Tới khi đã sắp xếp hành lý gọn gàng, tôi vội vàng đứng dậy, tính ra đứng ngoài nhà tắm chào một tiếng rồi đi về. Nhưng ngẩng đầu lên đã thấy Tống Tử Ngôn đứng dựa người vào cửa phòng ngủ, nhìn tôi một cách kỳ quặc.

Nhìn mái tóc ướt rượt của hắn cứ nhỏ từng giọt, từng giọt nước xuống khăn tắm, bỗng nhiên miệng lưỡi tôi khô khốc, ngay cả nói cũng thành lắp bắp: “Tổng…tổng giám đốc, đồ đạc…đã thu dọn xong hết rồi, vậy…em về trước đây.”

Tống Tử Ngôn vẫn đứng nguyên ở đó, trong phòng ngủ chỉ mở một cái đèn tường nhỏ, khiến tôi chỉ nhìn thấy đường viền trên khuôn mặt hắn. Hắn cứ đứng như thế nhìn tôi một lát rồi mới đáp lại: “Ừ.”

Được hắn ân chuẩn, tôi vội vàng đi như chạy lách qua người hắn, tới trước cửa phòng khách, đang muốn mở cửa thì cái người phía sau đã đi tới.

Tay bị kéo lại…người bị kéo qua…trước mắt tối sầm…trên môi âm ấm…đầu óc trống rỗng…

Rồi, trái đất lại bị thế lực dâm đãng chinh phục một lần nữa…

Có người nói, người sẽ không hai lần tắm ở cùng dòng sông.

Lại nghe, người sẽ không ngã hai lần ở cùng một chỗ.

Nghe nữa, người là một loài động vật biết rút kinh nghiệm

Nhưng, tôi lại hai lần bị cùng một người đè xuống giường.

Nắm chặt ga trải giường nhìn lên trần nhà, tôi trầm ngâm.

Lần này tuyệt đối là hành vi cưỡng bức, tuy rằng cuối cùng…cơ thể đã phản bội lại lý trí, nhưng xét trên phương diện tinh thần, tôi vẫn một mực phản kháng!!

Tôi nghĩ nghĩ, hình như mình phải làm chuyện gì đó để chứng tỏ rằng mình không phải là người có thể tùy tiện muốn bắt nạt là bắt nạt được.

Thế nên, tôi rất nghiêm túc quay sang bên cạnh mở miệng nói.

Lời thì chưa ra khỏi miệng, cái bụng đã kêu òn ọt trước.

Khí thế xẹp xuống ngay tắp lự.

Hu, sáng giờ ngồi xe bus còn chưa được ăn gì, buổi tối còn phải tiêu hao một đống thể lực thế này…

Mất mặt quá! Rõ ràng là mặt tôi rất nghiêm túc, ánh mắt nhìn Tống Tử Ngôn như nhìn kẻ địch, nhưng bụng lại kêu lên rồn rột.

Hắn cúi đầu nhìn tôi: “Đói à?”

Tôi ngơ ngơ gật đầu.

Hắn trở người dậy: “Tôi cũng đói, em đi làm gì ăn đi.”

Tôi đã bị ăn rồi còn phải lê thân đi làm đồ ăn nữa, trước đã phải làm thỏa mãn thú tính rồi, sau còn bị bắt phải thỏa mãn cái bụng. Cầm cái muôi đứng trong nhà bếp, mặt tôi trầm xuống.

Vẫn là ba món mặn, một món canh như cũ, tôi ngồi vào bàn, im lặng vào bữa cơm.

Kỳ quặc quá, cái cảnh này chả có chỗ nào giống cảnh một đôi gian phu dâm phụ vừa trải qua một trận mây mưa gì cả. Tôi cảm giác được không khí đang ngày càng bị ép lại, ép tới mức hít thở không thông, tuy bụng đói, nhưng lại chẳng muốn ăn gì hết.

Bỗng nhiên Tống Tử Ngôn gắp qua cho tôi một món, cái này…tôi lại càng không muốn ăn nữa…

Đang ăn thì chuông cửa đột nhiên vang lên.

Tôi chạy ra mở cửa, vừa mở ra đã nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Tiêu Tuyết, phía sau nó còn có cái gì đó nhìn rất quen.

Là cái valy lần trước tôi đã sắp xếp để chuẩn bị chạy trốn, vẫn chưa lấy đồ ra.

Tôi hỏi: “Mày tới đây làm gì?”

Nó còn chưa trả lời thì tiếng Tống Tử Ngôn từ trong nhà đã vọng ra: “Tới rồi à?”

Tiêu Tuyết lập tức nở nụ cười tươi roi rói: “Thầy Tống, em đã mang hết đồ đạc qua đây rồi ạ.”

Rồi kéo valy to tướng lách qua trước mặt tôi đi vào.

Tôi líu lưỡi nhìn cái hành lang trống không, rốt cuộc phải nói là chuyện gì đang xảy ra đây hả trời?!

Lúc vào phòng khách đã thấy hai người bọn họ đang nói chuyện.

Tiêu Tuyết cười híp mắt: “Thầy Tống, Tần Khanh nó nhiều tật xấu lắm, sau này thầy phải thông cảm một chút nhé.”

Tống Tử Ngôn đáp: “Đương nhiên rồi.”

Tiêu Tuyết vẫn cười híp cả mắt: “Nếu không chịu được thói quen thức đêm của nó thì cứ tịch thu laptop của nó là được.”

Tống Tử Ngôn gật đầu: “Dễ thôi mà.”

Tiêu Tuyết cười cười: “Lúc nó ngủ mà bị đánh thức thì sẽ mắng người, nhưng chỉ cần hét to hơn nó thì nó sẽ im ngay.”

Tống Tử Ngôn mỉm cười: “Cảm ơn đã nhắc.”

= =

Nhìn buổi nói chuyện giao lưu thân thiết của hai người họ, tôi thò gương mặt nghi hoặc mờ mịt chả hiểu gì của mình vào, rụt rè hỏi: “Chuyện hai người đang nói hình như có liên quan tới tôi phải không?”

Tiêu Tuyết xua tay: “Cũng không có gì, tao chỉ sợ mày dọn qua đây làm thầy Tống không chịu đựng nổi mới phải dặn dò mấy câu thôi.”

Cái gì?!

Tôi phải dọn qua đây?!

Sao tôi là đương sự đây mà không biết?!

Tôi chỉ tay vào mũi mình: “Hai người chắc chắn người phải dọn qua đây bây giờ là tôi ấy hả?”

Hai người cùng liếc mắt qua nhìn tôi như nhìn con ngơ, rồi không hẹn mà cùng vứt tôi qua một bên, tiếp tục công cuộc giao lưu hữu hảo đôi bên.

Tôi như bị sét đánh trúng, cả người đông thành đá, rồi theo gió biến thành cát bụi, mãi lâu sau mới nhúc nhích được.

Tới khi Tiêu Tuyết đứng dậy ra về, tôi mới rơm rớm nước mắt chạy qua níu tay nó lại không cho về.

Tiêu Tuyết cau mày: “Bình tĩnh cái coi, nhìn mày thế khó coi quá.”

Tống Tử Ngôn vẫn không để ý, nhẹ nhàng nói: “Nếu đã tiếc như thế…”

Lẽ nào đổi ý rồi? Tôi quay lại thâm tình nhìn hắn.

Hắn nghiêng nghiêng đầu: “Thì đi tiễn cô ấy đi.”

= =

Tôi đưa Tiêu Tuyết ra khỏi khu chung cư, nước mắt tuôn dầm dề: “Mày làm thế này không phải là đưa dê vào miệng cọp à?! Không phải vì tao mấy lần dùng trộm nước của mày, mấy lần làm ồn lúc sáng sớm, còn lén kể chuyện xấu hổ của mày cho người khác nghe đấy chứ?! Sao mày lại trả thù tao như thế, muốn tao cả đời này không còn thân xác, trọn kiếp không được siêu thoát sao?”

Cuối cùng nó cũng thấy hơi áy náy, đáp lại: “Chiều nay lúc Tống Tử Ngôn gọi điện qua, tao đã từ chối thẳng thừng rồi, nhưng lão ấy chỉ nói một câu thôi cũng đủ làm tinh thần của tao xẹp xuống rồi.”

“Nói cái gì?” Tiêu Tuyết không làm ở công ty hắn, cũng không học môn của hắn, thế thì có gì mà uy hiếp nó?

Tiêu Tuyết ngửa mặt lên trời thở dài: “Lão ấy nói, lão ấy có khả năng lớn sẽ là giám khảo trong buổi vấn đáp tốt nghiệp của tao.”

Nhớ tới viện trưởng có mái tóc hoa râm rất hiền hòa kia, lại nhớ tới thân phận của Tống Tử Ngôn, tôi lặng lẽ khóc. Giờ cái xã hội Trung Quốc này đúng là quá bất công rồi.

Tiễn nó về, tôi quay lại nhà Tống Tử Ngôn, trong đầu vang lên âm điệu bi tráng của bài hề Dịch Thủy Hàn [1], ngay cả tiếng bác bảo vệ gọi lại cũng không nghe thấy, lúc vào phòng khách, Tống Tử Ngôn và cái valy đã biến mất.

Vào phòng ngủ thì thấy hắn đã mở valy ra, đang sắp từng bộ áo quần của tôi vào trong tủ quần áo, giờ thứ hắn cầm trên tay là cái quần nhỏ tôi từng đặt mua chơi chơi trên taobao [2], trên cái quần ấy là hình xệch [3] thu nhỏ.

Mặt tôi đỏ bừng, quên béng mất phải tỏ rõ lập trường của mình cho hắn biết, vội vàng vọt vào trong, giật lấy cái quần: “Tổng giám đốc, để tự em làm.”

Tôi cúi đầu, cố nén nỗi chua xót trong lòng, xếp quần áo vào trong tủ, thật giống như nhìn thấy tự do của mình từng chút, từng chút một ra đi…

Tống Tử Ngôn không nhúc nhích, vẫn ở nguyên vị trí cũ, cách tôi rất gần, không biết có phải do tâm lý tác động không mà mùi hương từ người hắn tỏa ra càng lúc càng đậm, tim tôi đập mạnh, động tác càng lúc càng nhanh.

“Đừng nhúc nhích.” Hắn bỗng lên tiếng khiến tôi cứng đờ người.

Hắn nghiêng người qua, bàn tay vuốt nhẹ lên tóc tôi, hóa ra là một túm lông nhỏ từ quần áo dính vào tóc tôi, nhưng trước mắt là bộ ngực của hắn, trên tóc là những ngón tay “mờ ám” của hắn, hơn nữa bầu không khí hiện tại đang ngập tràn một loại cảm giác ngọt ngào quen thuộc khó lòng cưỡng lại, vừa khiến hắn dịch sát vào, lại vừa khiến tôi nhích người qua…một suy đoán chậm rãi thành hình trong óc, cái tên này, hay là, hay là thực sự đã thích tôi rồi…

Tuy bây giờ cảm giác sợ hãi đối với hắn đang lấn ấp, nhưng nói sao đi nữa thì hắn vẫn là người của tôi rồi, cái kiểu quan hệ thân cận mập mờ thế này khiến tôi cảm thấy khó chịu. Nhưng nếu hỏi thẳng hắn một cái, nếu không phải thì chẳng phải quá mất mặt sao. Thế nên, tôi lôi ra một câu hỏi chọn lựa ra dò hỏi hắn: “Tổng giám đốc, nếu em với mẹ anh cùng bị rơi xuống biển thì anh sẽ cứu ai trước?”

Hắn nói: “Mẹ tôi sợ nước, nên không đi biển.”

= =

Đúng là đồ ngốc, tôi nhẫn nhịn, hỏi: “Vậy nếu chỉ mình em rơi xuống biển, anh sẽ cứu em chứ?”

Hắn thản nhiên nói: “Ở biển có đội cứu hộ đấy.”

= =

Tư duy của anh cũng đặc biệt thật, tôi vẫn nhịn: “Coi như không có đi! Anh sẽ cứu em chứ?”

Hắn lắc đầu: “Căn bản là tôi sẽ không cho em có cơ hội bị rơi xuống đó.”

= =

Này, không biết cái gì gọi là trọng điểm à?! Sao lại ngốc thế cơ chứ!

Tôi hít một hơi mới khiến khuôn mặt trở lại vẻ bình thường một chút: “Vậy giả như em với anh không ở cùng một chỗ, em lại sảy chân rơi xuống biển, anh có cứu em không?”

Hắn nghiêm túc hỏi lại: “Nước có sâu không?”

= =

Đáp án này như kê tủ đứng vào họng người khác, tôi hét lên: “So với Hoa Đào Đàm thì còn sâu hơn tới ngàn dặm!”

Hắn nhìn tôi: “Em không biết bơi à?”

Rốt cuộc cũng bước một chân lên đúng đường rồi, tôi gật đầu: “Đúng đúng, em không biết bơi, không ai cứu thì sẽ chết đuối.”

“Ừm, vấn đề đây.” Hắn nhíu mày trầm ngâm, nhưng rất nhanh đã nghĩ ra phương án, nghiêm túc nói với tôi: “Tôi ghi danh cho em vào một khóa học bơi.”

= =

Diên Vương ơi, dẫn tôi đi quách đi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN