Chỉ cần anh hạnh phúc là đủ rồi! - CHƯƠNG 2: Ta đã bất đầu làm nữ nhân của chàng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
67


Chỉ cần anh hạnh phúc là đủ rồi!


CHƯƠNG 2: Ta đã bất đầu làm nữ nhân của chàng


Sau đó anh đã đưa cô bé về lại với gia đình trong sự ngạc nhiên của tất cả mọi người.
2 năm sau đó cô bé thường xuyên tới và làm bạn với cả hoàng cung, ai cũng biết cô bé đáng yêu này thích thái tử nhà mình. Cái sự năng động, thông minh, lương thiện của cô bé khiến thái tử, hoàng thượng và hoàng hậu yêu quý và thái tử được ban hôn cùng với cô bé. Nhưng sau 2 năm đó cô bé lại không đến hoàng cung nữa. Khi cô tròn 16 tuổi cô bé được gả vào cung đúng như lời định ước của thánh chỉ 8 năm trước.
Lần gặp mặt đó anh đã rất hào hứng mong được gặp lại cô bé đáng yêu ngây thơ ấy. Nhưng người mà anh gặp là 1 cô gái yêu mị, đôi mắt còn mang nét lạnh lùng. Lúc đầu anh còn nghi cô ấy bị đánh tráo nhưng nhìn thấy đôi mắt màu xanh dương kia anh lại chắc chắn đó là cô.
Cả đại sảnh vang lên 3 tiếng hô lớn kết thúc sự nghi ngờ của anh.
\”Nhất bái thiên địa\”
\”Nhị bái cao đường\”
\”Phu thê giao bái!\”
————————————-
\”Lan Quý phi, tỷ hãy mau dừng tay!\”
Tiếng cầu xin vang lên nhưng tiếng roi vẫn chưa dừng lại Lan Vong Nguyệt liếc mắt nhìn cô gái đứng cách đó không xa:
\”Cô có tư cách gì mà kêu ta dừng lại? Mới ngủ với chàng 1 đêm mà ngươi đã dám lên mặt với ta?\”
Nhìn nô tỳ trước mắt đã bị đánh chết cô gái bên cạnh khụy xuống đất, khuôn mặt tái mét, Lan Vong Nguyệt nhìn cô ta và nói:
\”Người đâu! Mau đem Lạc Mỹ nhân ra đánh chết cho bổn cung!\”
Thấy hai người đàn ông từ cánh cửa chạy vào, Lạc Mỹ nhân căm ghét nói với Lan Vong Nguyệt:
\”Lan Vong Nguyệt!, ngươi không có quyền hạn này ngươi đánh chết ta mà không có í chỉ của hoàng thượng ngươi đây là coi mình là hoàng thượng sao? Ngươi như thế này là phạm thượng! …. Aaaa … thả ta ra!\”-Lạc Mỹ nhân giãy dụa
Lan Vong Nguyệt giơ tay lên í bảo họ dừng lại, hai người đều dừng lại việc kéo Lạc Mỹ nhân đi nhưng không hề bỏ tay ra. Lan Vong Nguyệt mỉm cười bước tới, từ trên cao nhìn xuống Lạc Mỹ nhân:
\”Lạc Mỹ nhân, ngươi không phải nói là coi ta là tỷ muội sao? Sao lại bắt đầu hạ độc ta rồi?\”
\”Ta không hạ độc ngươi, ngươi đây là buộc tội!\”
\”Vậy cô có bằng chứng chứng minh mình vô tội sao?\”- Lan Vong Nguyệt nhếch mép cười, hướng về nô tỳ đứng ngay ngắn bên cạnh mình \”Nhạc Liên, ngươi mau đêm thứ đó cho Lạc Quý phi xem\”
\”Vâng\”- Nhạc Liên vâng lời, đưa lên cho cô 1 chiếc ngọc bội, cô giơ lên trước mặt Lạc Mỹ nhân
Nhìn thấy rõ chiếc ngọc bội Lạc Mỹ nhân sắc mặt đã kém giờ kém hơn
\”Đây là ngọc bội của ngươi nhỉ?\” Lan Vong Nguyệt nói
\”Ngươi… ngươi đã biết rồi?\”
\”Ngươi tưởng ta cũng ngu ngốc như ngươi sao? Bằng chứng đã đủ, Lạc Mỹ nhân cố tình hãm hại Lan Quý phi, phế bỏ danh hiệu, đem vào nhà lao!\”
Lần này Lạc Mỹ nhân không cồn giãy dụa nữa chỉ căm hận nhìn cô mặc kệ hai người đang kéo mình vào nhà lao.
\”Nhạc Liên, ngươi đem cho ta 1 ít điểm tâm, ta đói rồi\”
Nhạc liên vâng vâng dạ dạ rồi đi ngay
Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN