Chỉ Cần Đủ Nắng Hoa Sẽ Nở
Chương 10: Có những cuộc gặp gỡ do người ta tự định lấy
Từ đó trở đi, anh luôn muốn gặp lại cô, ngày nào cũng đứng chờ ở cái hẻm gần công viên nhưng sao chờ mãi không thấy. Cho đến ngày kia, khi anh đang đi tản bộ trong công viên thì tình cờ anh gặp lại Đoá Lệ đang đi dạo với vài người bạn cười đùa, anh mừng rỡ như gặp vàng nên vội chạy tới bắt chuyện:
– Chào cô bé! Dạo này khoẻ không? Còn nhớ anh là ai không?
Đoá Lệ cùng với vài người bạn hết hồn vì tự nhiên khi không có người con trai lạ mặt chạy vội chạy vàng đến trước mặt làm quen với mình, cô nhìn anh chằm chằm rồi chợt nhớ ra anh là ai sau đó cười chế nhạo anh rồi mới đáp lời:
– Thì ra là anh sao? Lâu ngày không gặp lại vẫn vô duyên như ngày nào. Anh bạn của anh dạo này khỏe chứ?
Kỳ Tường cảm thấy rất vui vì cô vẫn còn nhớ mình là ai, khi nghe tới vế “anh bạn của anh dạo này khỏe chứ” thì anh cảm thấy hơi hụt hẫn và có cảm giác nhoi nhói ở trong lòng, anh thầm nghĩ “chả lẽ trong mắt của cô ấy mình lại đáng ghét tới nỗi 1 câu quan tâm cũng không được hỏi sao. Anh nhanh chóng cười, đáp lại câu hỏi ấy:
– Bọn anh khoẻ như trâu ấy. Thật là vui khi em vẫn còn nhớ anh. Dạo này học hành tốt chứ? Em có thể cho anh làm bạn với em được không?
Cô thì đứng nhìn anh chằm chằm với lối suy nghĩ “thằng cha này bị khình hay cố tình không hiểu ý mình hỏi sao? Mình hỏi bạn ỗng mà chứ có hỏi ỗng đâu mà lại trả lời là bọn anh cơ chứ, đúng là hết chỗ nói. Đã vậy còn muốn làm quen với mình nữa à, đúng là khó hiểu. Mà thôi cứ ừ đại cho vui, sẵn đây bây giờ mình cũng rổi nên thử làm bạn với thằng cha họ Kỳ này xem có gì thú vị không”. Thế là cô cười tươi và lấy đt ra tắt nhạc và nói:
– Vẫn tốt hết ạ, cám ơn. Okie được thôi.
Kỳ Tường như trúng số cười toe tét vội lấy đt ra:
– Thế em cho anh sđt của em hoặc email của em được không??
Cô vẫn khuôn mặt bình thường trả lời:
– Okie, nhưng nếu làm phiền hoài là chặn đó nha, có gì mình nói chuyện sau nha. Bye bye
Đóa Lệ và vài người bạn vẫy chào anh rồi nhanh chóng bước thật nhanh, họ vừa đi vừa bàn tán khá vui vẻ. Chỉ có mỗi Kỳ Tường đứng cười như kẻ điên với cái điện thoại trong tay khi đang đứng giữa công viên mà thôi. Ai đi ngang anh đều không dám quay đầu lại nhìn mà chỉ biết cắm đầu đi thật nhanh mà thôi. Hình như anh chàng họ Kỳ này đã ý thức được hành động khác người của mình nãy giờ rồi nên đã mau chóng chỉnh chu lại phong độ của mình và giờ mới trả lời “okê bye em” thì nhìn xung quanh cô gái đã đi từ đời kiếp nào rồi. Thế là anh chàng họ Kỳ chạy một mạch ra bãi xe rồi chạy về.
Về nhà tới anh định kể cho thằng bạn thân biết anh đã gặp lại cô và đã có sđt của cô rồi nhưng sau một hồi đắng đo suy nghĩ thì anh quyết định là không nói cho thằng bạn đó biết, vì thế nào đấy cũng sẽ là mục tiêu được đem làm trò cười mà thôi.
Tiểu Lệ thì đang chuẩn bị đồ để hưởng thụ kì nghỉ hè ngắn hạn trong 2 tuần cùng với nhỏ bạn thân Hạnh Linh ở Thái Lan.
Từ lần gặp đó, số lượng tin nhắn mà Đoá Lệ nhận được tăng lên rất nhiều từ 1 vài tin nhắn của đám bạn ngoài ra các tin nhắn còn lại cô nhận được mỗi ngày đều là của Kỳ Tường. Ban đầu thì cô cảm thấy hơi phiền phức vì lúc nào cái tên vô duyên học kinh tế đó cũng nhắn tin với mình, nhưng rồi chả hiểu sao những lần sau đó cô lại có một cái cảm giác mong chờ tin nhắn của hắn ta. Rồi bắt đầu xuất hiện những cuộc gọi thâu đêm của 2 người, những tin nhắn hết sức quan tâm đến nhau và từ từ lại khiến cho cô và anh càng gần gũi với nhau hơn, hầu như việc nhắn tin, gọi, chia sẻ cho nhau đã trở thành thói quen từ lúc nào mà cả 2 không hề hay biết. Kỳ Tường càng ngày càng thấy thích Đoá Lệ nhiều hơn và muốn được ở bên cạnh cô mỗi ngày, còn cô thì cũng có đôi chút cảm tình với anh, nhưng dù sao anh đối với cô vẫn là thằng cha vô duyên phiền phức đáng ghét không hơn tí tẹo nào. Trước một ngày cô chuẩn bị đi nghỉ hè với nhỏ bạn thân thì cô nhắn tin qua cho anh:
– Ngày mai tui đi Thái Lan chơi rồi, anh có muốn được tui mua tặng gì về cho không?
Kỳ Tường đang ngồi làm bài thuyết trình cho một bài kiểm tra giữa kì thì chuông báo tin nhắn reo lên, anh dừng tay và mở hộp tin ra đọc, xong rồi anh duỗi người ra và nhắn tin lại:
– Chà sao mà em sướng thế, đi Thái Lan luôn… Chả bù cho kẻ sinh viên năm cuối như anh đây phải thức đêm làm bài nộp giữa kì.. Huhu *icon buồn*… Em không cần mua quà cho anh đâu, chỉ cần em đi vui và khi về vẫn ổn hết thì đó là món quà anh cần rồi. Nhớ chụp hình nhiều và gửi cho anh coi nhé.
Tiểu Lệ đang nằm giỡn với cún cưng thì tin nhắn tới liền mở lên đọc cái tin nhắn ấy bỗng dưng lại có một cảm giác gì đó vui vui với một chút gì đó đang khiến cho mặt cô có cảm giác ngồ ngộ. Lắc đầu mấy cái rồi trả lời lại:
– Xí, ai cần anh quản mấy chuyện vui hay không tui chớ. Vậy anh ráng ở nhà học đi nha lêu lêu trong khi đó tui sẽ tha hồ vui chơi thỏa thích và tui sẽ không mua quà cho anh đâu. Bye, giờ tui ngủ đây để 8 giờ sáng mai còn ra sân bay đi nữa. G9
Vừa bấm nút send xong và khi đọc lại tin nhắn mình mới gửi thì thấy mình đã nói cho hắn biết giờ mình ra sân bay mất rồi, giờ có hối hận cũng đã muộn màng rồi. Cô lấy gõ vào đầu mình lầm bầm “mày là đồ ngốc, tại sao lại phải nói cho hắn ta biết cơ chứ, chả lẽ mày muốn hắn ra tiễn mày chăng? Tiểu Lệ ơi là Tiểu Lệ, mày đúng là đồ ngốc mà, tại sao mày không để ý trước khi gửi tin nhắn ấy.” Lát sau lại suy nghĩ tiếp “không biết hắn ta sẽ trả lời như thế nào đây, cầu mong là hắn bảo bận nên không tới tiễn mình đi được”, cô tắt đt và leo lên giường ôm lấy chú cún cưng và ngủ. Anh chàng họ Kỳ cũng vừa mới xong bài thuyết trình, đang chuẩn bị đi ngủ thì tin nhắn tới, anh vội vàng mở đt ra rồi đọc tin nhắn. Tin nhắn lần này làm anh bật cười vì ngay cả anh không ngờ rằng hôm nay cô lại dễ thương tới như thế, anh ngẫm nghĩ “chắc cô ấy đang muốn ngày mai mình tiễn ra sân bay đây, nhưng mà với tính cách của cô bé này thì nếu mình bảo là okê ngày mai 8h sáng anh ra tiễn em có lẽ cô ấy sẽ không thích thậm chí sẽ tỏ thái độ phớt lờ mình, nhưng nếu mình nhắn là ngày mai anh bận rồi thì chắc chắn sẽ đúng như điều cô ấy nghĩ bây giờ. Vì thế mình quyết định sẽ nhắn là”
– Hèy… Buồn quá ngày mai giờ đó anh có bài kiểm tra thuyết trình rồi làm sao đây. Thôi chúc em đi vui vẻ nhé. Thượng lộ bình an. G9 em. Mơ đẹp
Và tin nhắn đã được gửi đi, anh vẫn một lần nữa mở tin nhắn của cô ra đọc rồi tắt đèn đi ngủ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!