Chỉ Cần Đủ Nắng Hoa Sẽ Nở
Chương 40: Chuyến dã ngoại
Đóa Lệ lập tức tỉnh ngủ chỉ sau khi nghe xong câu của Mạc Bảo, cô cảm thấy sốc vô cùng và có một cảm giác mồ hôi toát lạnh cả lưng của mình. Cô lấp bắp nói:
– Vậy… Vậy… Vậy là có người đã biết kẻ đó bị theo dõi nên đã nhanh chóng diệt khẩu hắn ta rồi. Đồng nghiệp của anh có sao không? Em không trách anh đâu.
– Anh cũng đã đoán là như thế. Cậu ấy chỉ bị trầy nhẹ thôi nên không sao. Cảm ơn em đã thông cảm cho anh. Nhưng anh rất ấy nấy với em và bác Diệp. Bữa giờ em có gặp phải trở ngại hay gì không?
Cô ôm lấy gối và suy nghĩ vài điều sau đó trầm tư nói:
– Hôm qua em có bị một tia laze đỏ chiếu thẳng vào mặt rồi lại dịch chuyển xuống cổ và nó ở yên vị trí đó rất lâu cho tới khi người bạn em quay lưng lại xác định vị trí thì nó biến mất. Mà mọi chuyện xảy ra với đồng nghiệp của anh cũng như tên kia vào lúc mấy giờ vậy, A Bảo?
Đầu dây bên kia cũng đang cố suy nghĩ vì sao mọi chuyện lại xảy ra bất ngờ đến như thế và đang ghi chép lại hiện tượng mới theo như lời kể của Đóa Lệ, một hồi sau mới đáp:
– Tầm 10h tối hôm qua đó em. Em có suy đoán gì mới không?
Đóa Lệ vừa nghe xong thì cố nhớ lại khoảng thời gian tối qua khi cô gặp Khắc Lạc. Quả nhiên có một vấn đề ẩn khuất ở đây đó là lúc Khắc Lạc đến và hai người đứng trò chuyện với nhau cho đến khi cô bị tia laze kia chiếu vào người lúc đó là tầm 9h, dữ kiện thứ hai nữa là chỉ sau 1 tiếng thì đồng nghiệp của anh Bảo cũng như tên tội phạm kia cùng với bao nhiêu manh mối vụ án của cô cũng đã bị hủy tán mất rồi suy ra có kẻ đứng đằng sau để điều khiển mọi âm mưu sát hại cô. Nhưng tại sao kẻ đó lại làm với cô trong khi từ trước tới giờ bố mẹ của Đóa Lệ chưa bao giờ có hiềm khích với ai cả. Tiểu Lệ mãi suy nghĩ nên không trả lời vì thế mà đầu dây bên kia đã tắt máy, cô bất giác trở lại bình thường ngay khi nghe tiếng gõ cửa phòng của mẹ mình. Vội bước xuống giường sửa soạn rồi đi nhanh xuống dưới nhà để chở mẹ đi chợ, vừa bước xuống thì cô thấy Kỳ Tường và Khắc Lạc đã có mặt ở dưới phòng khách và đang chơi đùa với chú cún của mình rồi. Cô lên tiếng cười chào hỏi:
– Hai người đến lâu chưa? Đợi em nãy giờ lâu không? Em ngủ ngon quá nên tới giờ mới dậy nỗi hì hì.
Cả hai người ngước lên nhìn Đóa Lệ đang đứng bên bộ ghế sau đó đồng thanh đáp:
– Hôm nay tụi anh sẽ làm vệ sĩ cho hai mẹ con em. Nên sáng tụi anh đã chở bác gái đi chợ rồi, còn giờ thì chỉ chờ em dậy và chở em đi học thôi.
Đóa Lệ ôm bụng cười nghiêng ngã trước sự đồng thanh đồng điệu của hai người đang ngồi trước mặt mình, cô ngừng cười và lắc đầu nói:
– Hôm nay em được nghỉ mà, thế thì hai anh nếu không phiền chở hai mẹ em cùng với con lulu đi ra ngoại thành chơi đi được hông nè.?
– Tuân Lệnh cô chủ – hai người con trai cùng đứng lên và cùng nhau nói cũng như hành động cùng lúc khiến cho mẹ và Đóa Lệ không thể không nhịn cười bởi độ khùng của bọn họ.
Bốn người và một cún xuất phát đi ra ngoại thành chơi. Xuyên suốt đường đi họ có cuộc trò chuyện vui vẻ bên nhau kéo dài cho đến nơi khu vui chơi, Khắc Lạc và hai mẹ con Đóa Lệ cùng với chú cún xách đồ bước xuống xe rồi đi thuê chỗ đẹp để đồ và nghỉ ngơi ở đó trong khi Kỳ Tường đổ xe. Anh vừa bước xuống xe thì vô tình nhìn thấy Quý Thành cũng mới vừa bước ra khỏi xe và đang ôm eo lấy cô gái khác cười vui, anh cười khẩy rồi sau đó nhanh chóng đi đến chỗ mọi người đang đợi mình ở đó. Vừa đi tới thì anh lại thấy Đóa Lệ đang vội đi ra chỗ khác tay thì đang nghe điện thoại cùng với khuôn mặt vô cùng lo ngại và biến sắc, chưa kịp hỏi thì Khắc Lạc đã bước đến cặp lấy cổ của anh và cười khì khì bảo:
– Hôm nay đừng quan tâm điều gì hết, hãy dành thời gian này để bên cạnh em ấy của mày đi. Mọi chuyện khác để tao lo liệu, okê?
Kỳ Tường tuy không vui nhưng anh vẫn cố tỏ ra bình thường, anh liền gật đầu đồng ý với thằng bạn mình sau đó ngồi xuống cạnh mẹ Tiểu Lệ dịu giọng nói:
– Bác có mệt không? Để cháu bảo thằng sen kia đi mua đồ ăn với nước uống cho mọi người nhé. Bác cứ ngồi đây ngắm cảnh và thư giản đi.
Bác gái liền ngó sang nhìn anh cười gật đầu đáp:
– Người già này cảm thấy hơi đói rồi và cả chú cún này cũng vậy nữa nếu cháu đã có nhả ý như vậy thì không mau bảo thằng nhóc sen đó mua đồ ăn đi. Khắc Lạc ngoan ngoãn tuân lệnh đứng dậy đi kiếm chỗ mua đồ ăn cùng với chú cún đi theo kế bên như một vệ sĩ đi theo chỉ để bảo vệ đồ ăn mà thôi. Đóa Lệ đứng ở xa chỗ mọi người để trò chuyện điện thoại, khuôn mặt càng hiện rõ sự sợ hãi căng thẳng hơn khi nghe đầu dây bên kia nói:
– Em phải thật bình tĩnh nghe anh nói hiện giờ đã có ai đó đi kiện em vì tội vu khống. Anh đang điều tra mọi chuyện rõ ràng và sẽ sớm cho em biết kết quả. Người đó kiện em về tội dám vu khống vô căn cứ cho người thân của mình nhưng khi bọn anh đề nghị người đó trình bày rõ lí do vì sao lại nói em vu khống thì người đó đánh lãng sang chuyện khác và yêu cầu ngược lại với tụi anh là phải bắt giữ lấy em và phạt thích đáng thì họ mới nói lí do vì sao. Em đừng lo, từ hôm nay trở đi anh đã sai cấp dưới của anh đến khu nhà em ở để cảnh giác cũng như bảo vệ cho em và bác gái một cách tốt nhất rồi. Nếu ở em có hiện tượng gì lạ chỉ cần em nhắn tin cho anh với mật mã là “2559” là anh sẽ lập tức điều người xuống để bao vây điều tra. Giờ thì em phải tỏ ra thật bình tĩnh nhằm đánh lạc hướng ai đó đang theo dõi mình đồng thời cũng đừng nói cho mẹ em biết hay nghi ngờ về vụ án mà chúng ta đang điều tra nhé. Anh bận rồi, khi nào em về thì anh sẽ gặp em để nói chuyện quan trọng khác. Bye em -Dạ em biết rồi, mọi chuyện trông cậy vào anh hết. Anh cực rồi, em cảm ơn anh nhiều. Bye anh.Tiểu Lệ tắt máy rồi mà cô lại có cảm giác lạnh toát ở đốt lưng mình không biết vì mồ hôi hay vì sợ hãi, mặt mài thì tái nhợt còn tay thì đặt lên lồng ngực xoa xoa và cố điều chỉnh nhịp thở của mình. Khắc Lạc đi từ xa thấy dáng vẻ của cô có vẻ không ổn nên cúi người xuống bảo với chú cún lulu “chạy tới chỗ cô chủ của chú mày đang đứng rồi sau đó sủa kêu cô ấy dẫn mày về chỗ mọi người đi lulu” chú cún ngoan ngoãn lon ton chạy về phía cô đang đứng quẩy đuôi sau đó quay mặt hướng về chỗ ba người đang ngồi bày đồ ăn ra với ngụ ý là “hãy về chỗ của mình đi cô chủ à, để lulu được ăn nữa.”, Đóa Lệ cuối cùng cũng đã bình tĩnh trở lại và dắt chú cún đi về chỗ mọi người. Kỳ Tường vừa thấy cô quay lại chỗ thì mặt anh đã vui tươi phấn khởi bèn đứng dậy nắm tay cô dắt cô vào chỗ ngồi, vừa nắm tay dìu cô vào chỗ ngồi anh vừa nói với giọng điệu hờn ghen:
– Nãy giờ đi nghe điện thoại với anh nào mà giờ về mặt lại vui tươi? Khai mau nếu không là em không có phần trưa đâu đấy.
Tiểu Lệ quay đầu sang nhìn anh chu mỏ đáp:
– Em đi nói chuyện với bạn em thôi, trong lúc đang nói chuyện thì có vài chuyện vui nên em cười đau cả bụng tới bây giờ nhớ lại cũng buồn cười nữa nè. Thôi nào anh hãy để ngày hôm nay mọi người ăn ngon đi, ông già Kỳ Tường ghen tuông kia. – cô vừa nói xong thì ngồi xuống chỗ gần mẹ mình và nở trên môi nụ cười tươi tắn.
Trong suốt buổi dã ngoại, cả 5 người đều có một cuộc trò chuyện, vui chơi và thư giãn đầy thoải mái vui vẻ. Khắc Lạc và bác gái cùng với chú cún cùng nhau đi dạo quanh hồ, để lại không gian riêng cho cặp tình nhân mới làm lành với nhau sau 4 tháng xa cách. Kỳ Tường ngồi sát lại gần người yêu của mình, anh quay đầu nhìn cô đang ngồi gọt táo sau đó nằm xuống đặt đầu lên đùi của cô người yêu rồi nhắm mắt mơ màng nói:
– Anh cứ nghĩ đây là một giấc mơ đẹp nhất mà mình đang mơ đấy, em yêu à. Nhưng nếu đang là mơ thì anh sẽ không muốn thức giấc đâu, còn đây là sự thật thì anh chỉ muốn thời gian ngay tại khoảnh khắc này đứng yên lại để anh được nằm dựa đầu lên đùi em mãi thôi.
Bao nhiêu lo sợ, căng thẳng, bất an trong lúc trò chuyện điện thoại kia đã xua tan đi mất khi cô nghe những lời ngọt ngào đầy chết người của người yêu mình vừa mới nói ra xong thì đã chuyển thành một tâm trạng hạnh phúc khó tả mất rồi. Sau khi gọt xong hết chỗ táo kia cô bèn chọc người yêu của mình bằng cách lấy vỏ táo cuộn tròn lại sau đó đúc vào miệng của anh ấy khi anh đang mơ màn chuẩn bị đánh giấc ngủ. Quả nhiên khi người ta buồn ngủ rồi thì đưa cái gì hay làm gì họ cũng đều dễ dàng cả, cô vừa đưa vào miệng thì anh đã há miệng ra và nhai nhòm nhẽm được nửa chừng thì mở to mắt ra, miệng thì nhè ra xác của vỏ táo kế tiếp thì mặt nhăn nhó nói:
– Em đang chơi xỏ anh phải không? Thế này thì em phải chịu trách nhiệm về hành động dám chọc anh khi anh chuẩn bị ngủ rồi. Khà khà
Tiểu Lệ liền đứng dậy sau khi nghe lời hăm dọa của anh, nhưng cũng vì thế mà cô vô tình khiến đầu anh đập cái cốp xuống đất. Anh á lên một tiếng vì đau rồi sau đó nhắm mắt chặt lại không rằng không thì một tiếng gì cả, cô thấy vậy hoảng sợ chạy tới đỡ đầu anh đặt lên đùi và xoa đầu anh mếu máo khóc lóc nói:
– A Tường à, mở mắt đi. Em xin lỗi em sai rồi, mai mốt em không chơi dại như vậy nữa đâu mà. Anh trả lời em đi. – Cô vừa nói vừa cúi đầu sát xuống quan sát xem anh có bị làm sao không thì anh bất ngờ đưa tay lên giữ cố định lấy đầu của cô và chu mỏ lên hôn lấy người yêu của mình và cười gian xảo nói:
– Em sợ anh chết tới như vậy luôn hở cô người yêu bé nhỏ của anh. Anh không dễ dàng chết để lại em một mình đâu. He he he
Sau một cú lừa chí mạng của người yêu, cô đánh liên hồi vào bụng của người ấy không ngừng miệng hờn dỗi:
– Hay quá ha, còn dám lừa cho em khóc nữa chứ. Em ghét anh, em ghét anh. Phải đánh anh một trận đã tay cho chừa mới được. Tên yêu tinh kia nhà ngươi sẽ chết dưới tay của bổn cô nương ta. – hai người cùng nhau đứng dậy và rượt nhau chạy quanh.
Cuối ngày dã ngoại cũng đã đến, mọi người cùng nhau dọn dẹp rồi rời khỏi chỗ mình đã đặt. Kỳ Tường, Khắc Lạc và mẹ cùng với chú cún đi trước, còn cô thì ung dung đi theo sau lưng mọi người vừa đi cô vừa chụp hình lại khu hồ nước thì vô tình đụng vào lưng người đang đi phía trước của mình, vội tắt điện thoại và nhìn người đó xin lỗi thì mới nhận ra rằng người mình đụng phải đó là Quý Thành. Cô ngại ngùng ái ngại gãi đầu chưa kịp mở lời xin lỗi anh ta thì bị cô gái đang đi kế bên quay lưng lại càu nhàu nói lớn với ngữ điệu như dân hàng chợ:
– Còn không mau xin lỗi nữa mà đứng đó trừng con ngươi dòm người yêu của tao là sao hả con nhỏ kia? Mau xin lỗi đi chứ.
Đóa Lệ đảo mắt nhìn dạo cô gái đang đứng bên anh ta một lát rồi nở nụ cười khẩy và rồi rẻ bước sang đường khác đi mà không thèm nói câu xin lỗi với người con trai đó cũng như đáp trả câu hỏi vô duyên của người con gái đi bên cạnh anh ta. Cô đi tới bãi đỗ xe, sau đó vòng tay ra ôm Kỳ Tường từ đằng sau và dụi mặt vào đấy lắc qua lắc lại rồi cười khúc khích vì thấy hành động đáng yêu này của cô nên Kỳ Tường hiểu được giờ trong lòng cô đang suy nghĩ gì và hồi nãy đã gặp phải chuyện gì, anh đưa tay xuống sờ lấy tay người yêu của mình và nhẹ nhàng nói:
– Em thấy thoải mái và vui hơn rồi đúng không nào? Giờ thì chúng ta về nhà rồi sau đó dành thời gian bên nhau thôi nào vợ yêu của anh ơi.
Cô không buồn đáp lại mà vẫn úp mặt vào lưng của anh rồi di chuyển lên xuống lên xuống như thể “dạ em biết rồi” và rồi buông tay ra không ôm lấy anh nữa mà đi lên đứng bên anh và cùng nhau bước vào trong xe để xuất phát về.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!