Chỉ Cần Em Còn Yêu - Chương 10: Khi Kiều Lam ghen
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
182


Chỉ Cần Em Còn Yêu


Chương 10: Khi Kiều Lam ghen


Hôm sau vì phải
coi cho xong bảng chi phí văn phòng phẩm tháng sắp tới nên cô xuống nhà ăn hơi
trễ. Hóa ra vắng cô, anh có người cơm bưng nước rót tân nơi cơ đấy, còn cười
nói cùng nhau vui vẻ thế kia. Kiều Lam giận, bê khay cơm tìm chỗ trống ngồi ăn,
anh Mạnh thấy cô ngó nghiêng thì vẫy cô lại ngồi cùng. Anh Mạnh cười cười hỏi
cô:

– Sao thế, ghen với người đẹp à?

– Chắc là em thiếu tự tin đấy, cơm bữa nay sao khô thế nhỉ?

– Gạo dẻo thế này rồi mà em còn bảo khô? Sếp à, em cũng kén ăn quá đấy.

Cô nhìn về phía
anh, chẳng lẽ anh không nhìn thấy cô hay sao còn ngồi nói chuyện với Ánh Nguyệt
thế nhỉ. Công việc thì cũng trừ giờ ăn ra chứ. Mà công nhận hôm nay người đẹp ăn
mặc rất dịu dàng, váy hoa màu trắng, tóc xõa, trang điểm nhẹ, môi hồng, thật động
lòng người biết bao.

– Em muốn qua đó thì qua đi, nhìn người ta mãi làm gì.

– Thôi, anh ấy cũng phải có tự do riêng của mình chứ, em ăn xong rồi, em
lên trước nhé.

Nói rồi cô bê
khay cơm cất đi, mua một sinh tố mãng cầu bê lên phòng. Mạnh thở dài, cơm còn
chưa ăn được hai muỗng đã bỏ bữa thế kia.

Cô bé thực tập
thấy cô mới đi ăn đã về liền hiểu ra mọi chuyện, vốn là cô bé ăn xong lên phòng
thì Kiều Lam mới đi ăn cơm.

– Chị, chị bỏ của chạy lấy người đấy à?

– Là sao, Mỹ Chi?

– Chẳng phải chị thấy phó tổng ngồi với hoa khôi sao? Xem ra là em đoán
đúng rồi.

– Chị có nên tăng lương cho em không Chi nhỉ, vì tài ăn nói nhạy bén.

Thật ra thì từ lâu cô bé đã ký hợp đồng rồi nhưng gọi mãi thành quen nên
cô không sửa được cái suy nghĩ ấy.

– Nếu chị muốn thì làm lẹ lên, em đang cháy túi rồi đây. Mà vấn đề bây
giờ đâu phải lương của em tăng hay giảm chứ, chị phải giả bộ giận, không thèm
nhìn mặt cho anh ấy sợ, lần sau không dám ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt nữa.

– Đi làm việc của em đi, kiểm toàn bộ văn phòng phẩm tồn kho cho chị, liền,
ngay và lập tức.

– Huhu, sao số em khổ thế này, đã bày mưu tính kế cho người ta còn bị điều
đi làm khổ sai.

– Lao động là vinh quang, điều thứ hai trong “Năm điều Bác Hồ dạy”. Học
tập tốt, lao động tốt. Nhớ chứ?

Hôm nay anh vẫn phải ở lại làm cho
xong công việc còn dang dở, về tới nhà cũng hơn mười giờ rồi. Ngó vào phòng hai
đứa nhỏ, Seven và Khang mỗi đứa một đầu, ôm gối ngủ say không biết gì, anh lắc
đầu đắp lại mền cho chúng.

Trong nhà chỉ có mình cô thức thêu tranh, bức
thêu của cô mới chỉ hoàn thành một nửa, đúng là công việc đòi hỏi tính kiên nhẫn,
anh nghĩ thầm. Vòng tay ôm cô vào lòng, Kiều Lam né sang một bên, tránh được
cái ôm của anh. Anh không bỏ cuộc, lại ôm cô lần nữa, cái ôm rất chặt. Lần này
cô giãy dụa muốn tránh, chẳng may bị cây kim xoẹt qua một đường dài trên mu bàn
tay, may mà không sâu lắm. Hoàng gắt lên:

– Hôm nay em làm sao thế? Để im anh xem nào, chảy máu rồi đây này.

– Ai cần anh lo chứ, đi mà lo cho cô hoa khôi xinh đẹp của anh ấy.

– Em nói năng cẩn thận chút.

Cô đứng phắt dậy,
mặc máu chảy xuống nền nhà, quệt cả vào bức tranh.


Em nói có gì sai nào, anh có giỏi thì đừng gặp em nữa.

Hôm nay anh làm cả ngày đã rất mệt, nghe cô
nói thế thì tức giận không kìm chế được, bước thẳng ra khỏi nhà, sập cửa “ầm” một
tiếng.

Kiều Lam ngồi
trên nền nhà thẫn thờ vì tiếng đóng cửa ấy. Hôm nay cô làm sao thế này, đến cả
chút bình tĩnh cũng không giữ nổi. Cô biết anh không làm sai gì cả, quan hệ của
họ cũng chỉ là đồng nghiệp bình thường nhưng nhìn thấy cảnh ấy vẫn rất khó chịu.
Phải chăng tình yêu làm lý trí của con người trở nên lu mờ, nhường chỗ cho những
nghi ngờ, ghen tuông vô căn cứ. Một Kiều Lam mạnh mẽ, biết phân biệt phải trái
đúng sai như cô cũng có lúc trở nên mất kiểm soát trong hành động và lời nói
khi đứng trước tình cảm trai gái.

Cô đứng dậy, lấy
bông gòn sát trùng vết thương, lau sơ dấu máu trên nền nhà rồi tắt điện lên giường
nằm. Cô không ngủ được, ngược lại nước mắt lặng thầm rơi thấm ướt một mảng gối.

Chính vì không tự
tin vào bản thân mình, cô giống như người phụ nữ khiếm khuyết vậy, đều thấy những
người phụ nữ khác hơn mình. Vì thế cô sợ hãi, sợ anh bỏ rơi cô, cái cảm giác
này thì có mấy ai hiểu được chứ. So với vết thương trên mu bàn tay thì vết
thương trong tim đau hơn gấp nhiều lần.

Anh lấy xe ra
nhưng không đi ngay mà cho xe đậu dưới đường nhìn lên căn hộ của cô, đèn phòng
Kiều Lam rất nhanh đã vụt tắt. Hoàng biết cô không ngủ, vết thương nơi tay cô
sâu thế chắc hẳn rất đau, anh không hề có ý cãi nhau với cô, chỉ là lúc đó tức
giận quá mất hết cả lý trí mới bỏ đi như thế.

Suy nghĩ thật kỹ,
anh rút ra kết luận, cô đang ghen, nhưng cô nàng này ghen cũng vô lý quá đấy, anh
phải nghĩ cách trừng trị mới được. Nghĩ đi nghĩ lại, vẫn là thương cô quá, vừa
phải chịu cả nỗi đau thể xác lẫn tâm hồn.

Sáng hôm sau,
anh đến công ty thật sớm mua bông băng, cồn và ly sinh tố mãng cầu để lên bàn
cô coi như làm hòa. Kiều Lam nhìn những thứ ấy biết ngay là của ai, không thèm
mở ra ném thẳng vào thùng rác.

Điều lạ là từ
sáng đến giờ, cô vừa tới công ty đã nghe thư ký thông báo có cuộc hợp khẩn trên
tầng tám, chủ tịch yêu cầu cô lên liền. Phòng họp hôm nay quy tụ gần như toàn bộ
lãnh đạo cao cấp của công ty như chủ tịch, phó chủ tịch, tổng giám đốc, Phó Tổng
và toàn bộ giám đốc phòng ban. Chắc chắn là có chuyện lớn rồi, và cô có câu trả
lời cho thắc mắc đó ngay lập tức khi phó chủ tịch Linh tức giận đập bàn.

– Mọi người có biết dự án này quan trọng như thế nào không hả, bằng một
phần năm vốn lưu động của công ty chúng ta. Vậy mà chưa tới tay bản đấu thầu đã
không cánh mà bay là sao? Anh đứng lên, giải thích rõ cho tôi. – Phó chủ tịch Linh
chỉ giám đốc kế hoạch.

– Chiều hôm kia khoảng hai giờ, chúng tôi hoàn thành khâu cuối cùng, cậu
ấy xung phong đem hồ sơ đi nộp, đó là cậu bé năng nổ, có năng lực, lại được
giám đốc nhân sự tiến cử từ Hải Phòng vào, vả lại cậu ấy cũng làm việc này mấy
lần rồi nên …

– Nên ông để vuột mất một hợp đồng lớn như thế đúng không? Còn cô Kiều
Lam? Cho tôi biết lý do cô tiến cử một nhân viên Marketing sang phòng kế hoạch?
– Giọng ông Linh rất to nên mọi người ai cũng cảm thấy sợ hãi. Cô đứng lên
trình bày.

– Khi điền vào đơn, cậu bé đã thể hiện nguyện vọng được đến bộ phận kế
hoạch, tôi đã phỏng vấn và thấy trình độ chuyên môn của Thanh không thua kém bất
kỳ ai, vả lại CV cùng bản hồ sơ thầu nháp của cậu ấy đã được giám đốc kế hoạch
duyệt rồi.

Ông Hòa chủ tịch
trầm ngâm nãy giờ bỗng lên tiếng:


Đây là một hợp đồng lớn vậy mà sai sót ở nhiều khâu như thế, tạm đình chỉ công
tác của GĐ nhân sự và GĐ kế hoạch, hai người về tự kiểm điểm và suy nghĩ lại
xem. Tổng giám đốc phối hợp với anh Linh báo cảnh sát tìm bằng được Quốc Thanh
về đây cho tôi, những người còn lại xem xét phương án nào còn có thể cứu chữa cục
diện này nữa không, giải tán hết cho tôi.

Kiều Lam bước ra
khỏi phòng họp, cô không về phòng mình mà đi thẳng đến cầu thang bộ. Mỗi khi mệt
mỏi hoặc có việc gì cần suy nghĩ cô đều muốn nghe tiếng giày cao gót vọng lại
trên bậc thang.

Cô đi chầm chậm
từ tầng tám xuống tầng ba rồi đi ngược lên tầng năm nơi cô làm việc. Phủi đất
trên cầu thang, Kiều Lam ngồi xuống dựa vào tay vịn nhìn giọt máu còn đọng lại
trên mu bàn tay.

Cánh cửa thoát hiểm bật mở, Hoàng mồ hôi nhễ
nhại nhìn cô, có lẽ anh đã tìm cô rất lâu. Kéo cô lên rồi ôm cô vào lòng, ngửi
mùi hương bạc hà trên tóc cô, anh mới thấy tĩnh tâm trở lại.

Lúc Hoàng vào
phòng tìm cô đã thấy những thứ lúc sáng anh mang đến nằm gọn trong thùng rác. Vất
vả chạy đi mua lại những thứ ấy xong thì không tìm thấy Kiều Lam, trên sân thượng
cũng không có bóng dáng cô, anh đoán chắc có lẽ cô lại đang đi đi lại lại trong
thang bộ.

Để cô ngồi lại
chỗ vừa nãy, anh băng bó lại vết thương trên tay cho cô, xong xuôi đâu đấy lại
tháo giày ra mát xa chân cho cô. Kiều Lam vừa uống sinh tố vừa nhìn từng động
tác tỉ mỉ của anh.

– Em xin lỗi.

– Ngốc à, chuyện này là lỗi của em sao? Biết người biết mặt không biết
lòng. Em cũng đừng lo lắng, sẽ sớm tìm ra cậu ta thôi. Em cũng đừng giận ba anh
nhé.

– Em không nói chuyện này, chuyện tối qua cơ. Em xin lỗi nhé. Còn ba
anh, bác ấy làm thế là đúng, việc này cần có người đứng ra lãnh trách nhiệm chứ,
em sao có thể giận bác được.

Hoàng bất ngờ, dừng hẳn động tác đang làm, nhìn cô trìu mến:

– Lời xin lỗi cứ để anh nói, là anh sai, không nghĩ đến cảm nhận của em,
lần sau anh hứa sẽ không bao giờ ngồi ăn riêng với phụ nữ nữa. Anh cũng không
nên bỏ em lại một mình như thế. Tha lỗi cho anh nhé.

Cô gật đầu thật mạnh.
Anh dặn cô xuống nhà xe chờ anh ở đó, Hoàng lên phòng lấy giỏ xách cho cô. Anh
chở cô về nhà, nhìn thấy cô chìm vào giấc ngủ mới lái xe quay lại công ty giải
quyết chiến trường ngổn ngang ấy.

Lúc Kiều Lam tỉnh
dậy đã là ba giờ chiều, điện thoại có vài cuộc gọi nhỡ vài tin nhắn của mọi người
phòng cô, hai tin nhắn của anh nhắc cô anh đã cho người đem xe cô về, chìa khóa
để trong giỏ, còn dặn cô đừng nấu ăn, bàn tay cô không thể đụng nước.

Cô trả lời tin
nhắn của anh nhắc anh nhớ ăn cơm chiều xong gọi điện về tâm sự với mẹ. Mẹ cô
nghe chuyện xong thì chửi đông chửi tây một hồi mới hả giận, bà bảo cô mai đưa
Seven đi công viên chơi cho khuây khỏa, cuối tuần rảnh rỗi nằm lỳ ở nhà làm gì
chứ. Kiều Lam thấy ý kiến này rất hay nen tối Seven học xong, cô thông báo mai
hai mẹ con đi chơi công viên. Seven lại kéo tay áo cô làm nũng:

– Mẹ ơi, mai đi xe buýt nhé. Seven chưa được đi xe buýt bao giờ, nhé, mẹ
nhé?

– Ừ, được rồi, nhưng mai con phải dậy sớm đấy. Sáng mai con vẫn phải đi
học anh văn, nhớ chưa nào?

– Dạ, Seven nhớ rồi, nhưng tay mẹ bị làm sao thế?

– Mẹ bị đứt tay. Thôi, đi ngủ đi.

***

Sáng hôm sau,
trên xe buýt cô nghe radio đọc bản thông cáo đặc biệt.

“Ban
Chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam, Quốc hội nước Cộng hòa Xã hội chủ
nghĩa Việt Nam, Chủ tịch nước Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Việt Nam, Chính phủ nước
Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Việt Nam, Ủy ban Trung ương Mặt trận Tổ quốc Việt Nam
và Quân ủy Trung ương vô cùng thương tiếc báo tin: Đồng chí Đại tướng Võ Nguyên Giáp, tên khai
sinh: Võ Giáp (bí danh: Văn) sinh ngày 25.8.1911, quê xã Lộc Thủy, huyện Lệ Thủy,
tỉnh Quảng Bình; nguyên Ủy viên Bộ Chính trị, nguyên Bí thư Quân ủy Trung ương,
nguyên Phó Thủ tướng thường trực Chính phủ, nguyên Bộ trưởng Bộ Quốc phòng, Tổng
Tư lệnh Quân đội Nhân dân Việt Nam, Đại biểu Quốc hội từ khóa I đến khóa
VII.

Do tuổi cao, sức
yếu, mặc dù đã được Đảng, Nhà nước, Quân ủy Trung ương, Bộ Quốc phòng và tập thể
các giáo sư, bác sĩ, nhân viên y tế trong và ngoài quân đội cùng gia đình hết
lòng chăm sóc, đồng chí đã từ trần hồi 18 giờ 9 phút ngày 4 tháng 10 năm 2013
(tức ngày 30 tháng tám năm Quý Tỵ), tại Bệnh viện Trung ương Quân đội 108 – hưởng
thọ 103 tuổi.

Suốt cuộc đời hoạt
động cách mạng liên tục trên 80 năm, đồng chí đã có nhiều công lao to lớn đối với
sự nghiệp cách mạng của Đảng và dân tộc. Là người học trò xuất sắc và gần gũi của
Chủ tịch Hồ Chí Minh, là Đại tướng đầu tiên và Tổng Tư lệnh Quân đội Nhân dân
Việt Nam, đồng chí được nhân dân yêu mến, kính trọng, bạn bè quốc tế ngưỡng mộ,
là niềm tự hào của các thế hệ cán bộ, chiến sĩ toàn quân. Đồng chí đã được Đảng
và Nhà nước tặng thưởng Huân chương Sao Vàng, Huân chương Hồ Chí Minh, Huy hiệu
70 năm tuổi Đảng và nhiều huân, huy chương cao quý khác của Việt Nam và quốc tế.

Đồng chí mất đi
là một tổn thất lớn đối với Đảng, Nhà nước, nhân dân và quân đội ta. Để tỏ lòng thương tiếc và biết ơn đồng chí Đại
tướng Võ Nguyên Giáp, Ban Chấp hành Trung ương Đảng Cộng sản Việt Nam, Quốc hội
nước Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Việt Nam, Chủ tịch nước Cộng hòa Xã hội chủ
nghĩa Việt Nam, Chính phủ nước Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Việt Nam, Ủy ban Trung
ương Mặt trận Tổ quốc Việt Nam và Quân ủy Trung ương quyết định tổ chức tang lễ
đồng chí Đại tướng Võ Nguyên Giáp với nghi thức Quốc tang. …”

Nghe xong tin ấy
cô rụng rời tay chân, như vừa mất đi một điều gì đó thật lớn lao.

Phía trên có ba
học sinh ngồi nói chuyện với nhau.

Học sinh A:

– Ông Võ Nguyên Giáp là ai thế?

Học sinh B:


Thì là đại tướng có công với cách mạng đấy.

Học sinh C:


Chỉ người miền Bắc tụi mày mới biết chứ miền nam tụi tao có ai biết đâu, mà biết
để làm gì chứ.

Học sinh A:


Vả lại thời này độc lập rồi, cần gì để ý mấy ông đó nữa.

Cô thấy khóe mắt
cay cay khi nghe những thế hệ tương lai của đất nước lại đi nói như thế. Chẳng
lẽ cứ sinh ra trong thời bình thì không biết Đại Tướng là ai. Vậy tại sao họ
không nghĩ lại xem vì sao lại được sống trong hòa bình chẳng phải lo nghĩ gì thế
này là nhờ có công của ai. Seven nói với cô.

– Mẹ ơi, con biết Đại Tướng, có phải Đại Tướng đã chỉ huy quân đội trong
chiến tranh chống Pháp và chống Mỹ không mẹ?

– Phải, sao con biết?

– Cô giáo kể về ông trong giờ kể chuyện. Cô kể ông rất giỏi, ông đánh thắng
cả quân Hoa Kỳ, cô còn bảo chúng ta phải biết ơn những anh hùng đã xả thân cứu
nước và giữ nước.

Kiều Lam ôm Seven vào lòng khóc không thành tiếng,
từ đây đất nước đã vĩnh viễn mất đi một danh tướng. Hôm ấy sau khi Seven học
anh văn xong, Kiều Lam không dẫn con đi công viên mà đến sân bay ra Hà Nội. Cô
muốn cùng Seven thắp cho đại tướng nén nhang, cầu mong ông an nghỉ trên thiên
đường.

Sáu giờ sáng hôm
sau, cô và Seven có mặt ở số 30 Hoàng Diệu hòa vào dòng người xếp hàng chờ đến
lượt vào viếng Đại Tướng.

Cô nhắn cho
Hoàng cái tin thông báo mình đang ở đâu xong thì tắt máy. Đến chiều hai mẹ con
cuối cùng cũng có thể vào thắp cho Đại Tướng nén nhang tiễn biệt. Cô ghi vài chữ
vào cuốn sổ tang. “Cám ơn Đại Tướng đã cho con và gia đình một phần của cuộc sống
ngày hôm nay.”

Lúc ngồi trên
máy bay vào lại miền Nam, Seven ôm cánh tay cô, thì thầm.


Mẹ ơi, Đại Tướng thật vĩ đại.

Cô đoán thằng bé nghe được rất nhiều chuyện kể
về Đại Tướng khi đứng chờ cùng cô nên mới nói thế, trí nhớ của con nít luôn rất
tốt.

Vào đến nơi thì
cũng là lúc có tin tức của Quốc Thanh, thằng bé vừa tới đồn cảnh sát tự thú
cách đây mấy giờ. Nghe nói cậu ấy dùng dao đâm bị thương một cô gái. Kiều Lam
và Hoàng đến đồn cảnh sát thì được biết
cậu bé bị tạm giam vì hành vi cố ý dùng hung khí gây thương tích cho người
khác. Nhờ quan hệ của Hoàng mà cô được nói chuyện với Thanh ngay sau đó. Thanh nhìn
gầy hẳn đi, vẻ mặt tiều tụy, không dám ngẩng đầu lên nhìn cô, chỉ cúi gằm.

– Chị ơi, em xin lỗi.

– Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? Kể cho chị nghe xem nào?

Thằng bé bắt đầu
kể về Đỗ Thị Hoài Hân, cô gái bị thương đang nằm viện.

– Em và cô ấy quen nhau trong lần đấu thầu đầu tiên mà em tham gia,
chính sự vui vẻ, hòa đồng và vẻ đẹp ma mị của cô ấy cuốn hút em. Sau đó, em xin
số điện thoại của Hân, chủ động nhắn tin gọi điện cho cô ấy. – Kiều Lam nghĩ thầm,
đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân mà.

– Em hay rủ cô ấy đi ăn, dù em biết cô ấy đã có bạn trai, nhưng lúc đó
em đơn giản chỉ nghĩ, cô ấy không từ chối em, tức là mình còn có cơ hội. Rồi một
hôm, Hân gọi điện rủ em đi nhậu, cô ấy bảo vừa chia tay bạn trai, đang rất buồn
chỉ muốn chết quách cho xong. Hôm đó em phải đem hồ sơ thầu đi nộp nên nói cô ấy
chờ em một tiếng, Hân lại bảo nếu em không đến ngay cô ấy sẽ tự tử. Kết quả em
không mang hồ sơ đi nộp mà đến thẳng chỗ cô ấy. Chúng em uống rất nhiều, nhiều
đến mức chẳng giữ được tự chủ, Hân chủ động sà vào lòng em, cởi bỏ cúc áo sơ mi
của em. Em chỉ là thằng đàn ông bình thường, trước sự quyến rũ của người con
gái mình yêu làm sao em kìm chế được chứ.

– …

– Hôm sau tỉnh dậy hồ sơ đã không cánh mà bay. Em hỏi nhưng cô ấy bảo
không biết, còn bảo em nhớ lại xem có đánh rơi ở đâu không. Chúng em đang lục
tìm mọi ngóc ngách trong nhà cô ấy thì một người đàn ông tiến vào. Vẻ mặt Hân
biến sắc, ấp úng chẳng nói được lời nào, hóa ra đấy là người yêu hiện tại của
cô ấy, họ không hề chia tay chị à. Chị biết người đàn ông ấy là ai không? Giám
Đốc công ty đối thủ của chúng ta đấy. Thì ra, Hân vì giúp người đàn ông kia nên
họ đã bày ra một cái bẫy, chi cần em nhảy vào là xong. Lúc đó em tức giận quá,
vớ được con dao gọt hoa quả trên bàn đâm cô ấy một nhát vào bụng. Em là một thằng
ngu mà, bị người ta lợi dụng mà không hay biết gì.

Đây vốn là câu
chuyện đầy rẫy trên báo, xem trên phim không biết bao nhiêu lần, mỗi lần cô đều
thấy nam chính mới si tình làm sao. Nhưng hiện giờ Kiều Lam chỉ muốn mắng vào mặt
Thanh rằng cậu ấy quá ngu ngốc, cô thật muốn cho cậu ấy vài cái tát.

Cô gái này cũng
quá gian xảo rồi, biết lợi dụng cả bản thân và người bên cạnh mình một cách triệt
để đến thế. Nhưng mọi việc đều đã có báo ứng rồi, người ngồi tù, người nằm viện,
chỉ hy vọng suy nghĩ của những người trong cuộc thoáng hơn mà thôi. Trước khi
đi cô nói với Thanh:


Năm 1990, năm em ra đời ấy, Mandele nói một câu trước khi ra tù thế này: “Khi
tôi bước đến với tự do, tôi biết rằng nếu không bỏ lại nỗi đau và sự căm thù
phía sau, tôi sẽ mãi ở trong tù.” Hãy nhớ câu nói này nhé, chị sẽ mời luật sư
giảm án tù cho em và cho tay giám đốc kia sự trừng phạt mà hắn phải nhận.

Kiều Lam kể với
Hoàng chuyện lúc nãy trong trại giam, anh cười cười véo mũi cô.

– Đàn bà nguy hiểm thật đấy.

– Nhưng đàn ông các anh biết cả việc lợi dụng sự nguy hiểm của đàn bà,
đúng là nham hiểm. Cô gái ấy vừa đáng thương, vừa đáng giận, vì quá yêu một người
mà giẫm đạp lên tình yêu của một người khác dành cho mình.

– Nếu là anh anh sẽ chẳng cần dùng đến cách đó. Đàn ông làm thế người ta
gọi là hạ lưu đấy.

– Anh chưa đủ giàu hay sao?

– Trên đời này làm gì có khái niệm đủ giàu chứ cô bé.

Đang nói thì điện thoại cô vang lên, Viên gọi
tới, đây là lần đầu tiên cậu ấy gọi cho cô kể từ lần nói chuyện kia.

– Nghe.

– Hôm nay cậu rảnh không?

– Sao, tính mời tớ đi cà phê cà pháo hả? Rảnh mọi lúc mọi nơi.

– Đến đây lẹ, vẫn chỗ cũ, giới thiệu với cậu một người.

– Được dẫn người nhà theo không?

– Nếu là người yêu thì được.

– OK, mười lăm phút nữa gặp.

Kiều Lam quay
sang hỏi Hoàng:

– Uống cà phê chùa không anh?

– Tất nhiên, anh không từ chối.

– Em hiểu vì sao anh lại giàu rồi.

Hoàng quay sang cóc đầu cô một cái.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN