Chỉ Cần Em Còn Yêu
Chương 14: Không có điều gì cho mãi mãi
– Hôm nay có bão mất thôi, Sếp nhà mình lại cười một mình sáng giờ thế
này, nguy hiểm quá Sếp ơi.
– Này, bữa nay em lại còn quản cả việc chị có được cười hay không nữa à,
hay là chị cười cũng phải xin phép em nhỉ?! À, có vẻ em rất thích kiểm văn
phòng phẩm tồn kho, lần trước làm rất tốt, lần này lại là em nữa nhé.
– Chị bất công thế, FA như em đã phải tự gặm nhấm nỗi buồn trong ngày
hôm nay rồi mà chị nỡ lòng nào vùi dập nhan sắc của em như thế. Sau này em ế mất.
Huhu. Chị ơi.
– Em mà FA, thế bó hoa hồi sáng là thế nào đấy, chắc người ta tặng nhầm
cho chị quá.
– Nhưng em có yêu anh ấy đâu, em chỉ coi anh ấy là bạn thôi. Đâu có được
hạnh phúc như chị với anh Hoàng chứ. Hai người yêu nhau tìm thấy nhau. Không được,
mai em phải treo biển tuyển người yêu đi chơi 8/3 gấp mới được. Không đến lúc
đó lại ở nhà vò võ một mình.
– Lo xa quá đấy cô em, thang máy mở kìa, ra lẹ, không cản trở hành trình
yêu đương của chị là tháng sau nữa lại đi kiểm hàng tồn tiếp đấy.
– Sau này em nhất định phải làm giám đốc, bắt nạt lại đám nhân viên mới
mới được.
Nói xong còn le
lưỡi với cô rồi mới co giò chạy mất. Con bé này, cũng đáng yêu gớm.
Góc phải hành
lang cô thấy ai như anh Mạnh đứng chống tay lên lan can. Kiều Lam chỉ định qua
hỏi thăm ai ngờ nhìn thấy sắc mặt anh trắng bệch, cô sợ quá gọi bảo vệ nhờ đỡ
anh ra ngoài đón taxi đến bệnh viện quận 1. Bác sỹ chuẩn đoán sốt siêu vi, phải
nhập viện, cô đi làm thủ tục, mua cho anh tô cháo gần đó, nhìn anh uống thuốc
xong mới nhớ ra cuộc hẹn với Hoàng.
Thôi chết, hơn
tám giờ rồi, anh Mạnh đã ngủ, cô ghi mảnh giấy để lại rồi phóng ra đường đón
taxi đến điểm hẹn.
Đến nơi cũng
chín giờ, Hoàng ngồi một mình, nhìn ra bờ sông không thấy bến bờ kia, bóng anh
thật lẻ loi, chất chứa nỗi cô đơn chẳng thể chạm vào.
– Em xin lỗi, tại em gặp anh Mạnh ở công ty, anh ấy bị sốt, em phải đưa
vào viện.
– Anh đã gọi bữa tối, em cứ từ từ ăn, anh về trước.
Nói rồi anh cầm chiếc áo vest vắt trên thành
ghế bước thẳng ra ngoài không nhìn cô lấy một lần. Kiều Lam vội vàng đuổi theo
tới bãi đỗ, anh đã lên xe đi mất. Cô gọi điện mười mấy lần vào máy anh, anh đều
ăn từ chối, sau cùng cô nhận được tin nhắn của anh.
– Một tin nhắn hay một cuộc gọi cũng chẳng mất của em mấy giây. Đừng biến
anh thành thằng khờ.
– Em xin lỗi. Em không cố ý.
Đáp lại lời xin lỗi ấy là những im lặng tưởng
chừng như vô tận.
Hôm nay Hoàng đã
định cho cô bất ngờ, anh chuẩn bị sẵn hoa hồng, nhẫn cũng để sẵn trong chiếc
bánh tráng miệng, chỉ chờ quỳ gối cầu hôn cô. Vậy mà cô lại lãng quên anh, nếu
nói anh không thất vọng thì thật có lỗi với lương tâm.
Kết quả của một buổi tối ngồi bên gió lạnh chờ
cô là hôm sau anh bị sốt. Kiều Lam chỉ biết tin này khi nghe mọi người nói hôm
nay anh xin nghỉ bệnh.
Thật ra Hoàng chỉ
bị sốt nhẹ, nhưng anh không có tâm trạng đi làm cũng không muốn gặp Kiều Lam
nên ở nhà ngủ vùi. Ban nãy Ánh Nguyệt có đến đưa văn bản anh cần ký tên.
– Nghe nói anh bị ốm, anh đã ăn uống gì chưa?
– Tôi ăn rồi, cô mang hợp đồng này về đi.
– Người ốm hay mệt nên bỏ bữa lắm, để em nấu cho anh miếng cháo, anh ăn
rồi uống thuốc nhé. – Ánh Nguyệt lại đề nghị.
– Không cần đâu, tôi đã nói là tôi ăn rồi, tôi muốn yên tĩnh, cô về đi.
Hoàng không muốn
dây dưa với cô gái này thêm nữa.
– Nhưng đồ ăn em đã mua đến rồi, làm sao bây giờ.
– Tùy cô đấy, muốn làm gì thì làm, đừng làm phiền tôi.
Nói rồi anh bước vào phòng ngủ đóng cửa lại,
không muốn nói chuyện với cô gái kia nữa.
***
Kiều Lam nghĩ việc
anh bị ốm, ít nhiều cũng là do lỗi của mình nên trưa cô mua ít sữa, trái cây với
đồ ăn qua nhà nấu cháo cho anh. Người mở cửa là Ánh Nguyệt, cô ấy đang mặc tạp
dề, tay cầm muỗng nêm vương vài hột cháo.
– Chị tìm anh Hoàng hả, anh ấy đang ngủ. Anh Hoàng bị sốt nên em nấu cho
anh ấy chén cháo. Chị ngồi chơi nhé, để em đi gọi anh Hoàng dậy.
– Thôi, chị về luôn đây, khỏi nói với anh ấy là chị đến.
Nói rồi cô ném túi đồ trên tay mình vào thùng rác
bên bàn trà, xoay người bước ra ngoài, đóng cửa cái rầm. Cô cũng cần phát tiết
những bực mình chứ.
Hoàng ở trong
phòng nghe tiếng động thì chạy ra, Nguyệt nói Kiều Lam vừa đến đây và đi rồi.
Anh lại nhìn gói đồ trong thùng rác, cô nàng ghen rồi đây. Đuổi theo đến cổng
chung cư, thấy bóng dáng thanh mảnh ấy từ phía xa, anh biết giờ này cô ngại nắng
sẽ không đi xe máy đến.
–
Kiều Lam, đứng lại!
Cô vờ như không nghe thấy đi thẳng ra đường
đón taxi. Hoàng nghĩ thầm, hôm qua người tức giận còn là anh sao hôm nay đã
xoay ngược một trăm tám mươi độ thế này:
– Em đến tìm anh có việc gì thế?
– Nhầm đường, nhầm nhà.
Cô ghét cái kiểu
hai tay đút túi quần, hỏi người khác mà miệng cứ tủm tỉm cười thế này của anh
nhất, nó khiến cô có cảm giác mình vừa làm gì sai trái bị bắt tại trận.
– Nhầm sao, thế sao lại giục rác vào nhà người khác.
– Em thích, kệ em.
– Cô ấy chỉ tới đưa hợp đồng cho anh ký tên, anh đã đuổi nhưng cô ấy
không đi, anh mới mặc cô ấy muốn làm gì thì làm. Em đừng hiểu lầm, có gì đáng tức
giận chứ.
– Thì đấy, em thấy có người chăm sóc anh tận tình đến thế, nên em không
cản đường hai người nữa, em về.
– Vì ai anh mới sốt thế này chứ, là đứng phơi sương cả tối qua đấy, em
phải chịu trách nhiệm với anh đi. Anh còn chưa tính sổ với em chuyện hôm qua
đâu đấy.
– Em xin lỗi, tại hôm qua gấp quá, em chẳng nghĩ được gì, anh đừng giận
em nữa nhé.
Anh nhìn điệu bộ cúi đầu nhận lỗi của cô thì
không tài nào giận được nữa, dù đã nghĩ phải giận cô ít nhất mấy ngày, nhưng
khi thấy cô thì anh lại quên mất ý nghĩ ấy đi. Thôi, chỉ cần ở bên cạnh cô là tốt
rồi, cũng chẳng phải trẻ con, giận nhau mãi làm gì.
–
Về thôi, về nhà em, ở đây chẳng giống cái nhà gì cả.
Cô gật đầu, anh lại nói tiếp.
–
Em lại dưới gốc cây kia đứng cho mát, anh lên phòng lấy chìa khóa xe với khóa cửa.
Đến nhà, thấy
Nguyệt vẫn đang nấu cháo, Hoàng nói cô ấy về đi, anh phải ra ngoài.
Chiều Kiều Lam
không đi làm mà ở nhà chăm sóc anh, cô cũng lĩnh giáo câu nói “Được voi đòi Hai
Bà Trưng” là thế nào. Anh gác chân lên bàn xem phim, trong khi cô hì hục nấu cháo
trong bếp. Ăn cháo xong anh lại than đau vai bắt cô đấm bóp. Nửa tiếng sau lại
muốn uống nước cam, mười phút sau lại muốn ăn xoài chín. Cô gọt xoài xong, giận
dữ nhìn anh.
–
Đại ca, người còn muốn ăn gì nữa không, nếu muốn, tự đi mà lấy nhé.
Anh bật cười trước điệu bộ giận dữ của cô, kéo
cô lại gần, dùng miệng đút miếng xoài vào miệng cô
– Hành hạ em một chút để em nhớ sau này không được bắt nạt anh, không được
bỏ rơi anh thế nữa. Mà Khang hôm qua thế nào rồi?
– Bình thường, ăn được, ngủ được, có điều lâu lâu hay ngơ ngẩn, trầm
tính hơn xưa thôi. Cứ cho nó thời gian, rồi mọi chuyện sẽ qua thôi.
***
Hôm sau là thứ bảy,
Khang nhận nhiệm vụ đi đón Seven, dặn hai người ở nhà ăn cơm trước, đừng chờ.
Hai cậu cháu đi mua đồ. Cô không biết hai người mua đồ ở tận châu lục nào mà bốn
giờ chiều mới về đến nhà.
Seven sà vào
lòng Hoàng, đưa bàn tay nhỏ nhắn của mình kiểm tra nhiệt độ trên trán anh.
– A, ba hết sốt rồi này. Hôm nay con với cậu út đi mua đồ ăn đám cưới cô
Thư. Cậu út dặn từ giờ không được gọi là mợ út chỉ được gọi cô Thư thôi. Cậu út
cứ chọn đi chọn lại mãi trong khi con thấy bộ nào cũng đẹp cả.
– Thế cậu út có mua được bộ nào không? – Cô hỏi con trai.
– Có, cậu mua một áo sơ mi màu xanh nhạt, một đôi giày da đen bóng
loáng, một quần tây màu đen luôn, rất đẹp trai. Cậu nói mặc như thế mới thấy
mình trưởng thành, mặc quần Jeans mãi nhìn lông bông lắm. Cậu còn mua cho con một
bộ đồ mới nữa nè mẹ.
– Nhóc con, sao không moi luôn tim gan phèo phổi cậu ra luôn đi, chỉ giỏi
bán đứng người khác. – Khang vừa nói vừa nhéo má Seven.
Cuối cùng, đám
cưới chỉ có mình cô đi, cậu út vẫn không có can đảm đối diện sự thật nên Hoàng
và Seven ở nhà với thằng bé. Dù rằng trước đó, Khang thay đồ trước cả cô, thậm
chí sáng sớm đã đi cắt tóc, nhưng tới giờ phút quan trọng lại phẩy phẩy tay cô:
– Bà già, chị đi một mình nhé, em mệt, gửi thiệp giùm em là được rồi.
– Cậu quyết định không đi thật à? Cậu cũng rảnh thật, uổng tiền mua bộ đồ
mới.
– Kệ em, chị đi đi, nói nhiều quá.
Đám cưới được tổ
chức ở một nhà hàng khá xa hoa, sang trọng. Gặp Kiều Lam ở phòng thay đồ, Ngọc
Thư nước mắt lăn dài trên lớp phấn trang điểm cầm tay cô hỏi:
–
Chị ơi, anh ấy có trách em không? Em là người có lỗi, em có lỗi rất nhiều với
anh ấy.
Cô sợ nhòe lớp
trang điểm nên lấy khăn giấy chấm nước mắt cho Thư.
–
Cô dâu thì không được khóc, hôm nay là ngày vui của em, đừng nghĩ nhiều nữa. Dù
sao thì con đường này em đã lựa chọn rồi, đừng tiếc nuối để rồi phải sống trong
dằn vặt. Khang rất mong em sẽ hạnh phúc, thật đấy, chính thằng bé nói với chị
như thế.
Chuyện tình cảm
của Thư và Khang cũng giống như sóng biển vậy. Người ta vẫn thường nói “Sóng
yên biển lặng”, bởi thế biển không sóng, bình yêu tới lạ lùng, làm người ta
quên mất những gì sắp diễn ra. Một khi sóng tới âm thầm lặng lẽ nhưng sức tàn
phá quá lớn thì làm gì có ai chống cự lại được sức tàn phá ấy chứ.
Về đến nhà, thấy
chiến trường bề bộn, cô lắc đầu ngán ngẩm. Seven lon ton chạy ra khoe.
– Ba và cậu út uống rượu, hai người uống quá trời luôn, xong cậu út say,
ba dìu về phòng ngủ, rồi con với ba cũng đi ngủ luôn. Mẹ đi ăn đám cưới cô Thư
vui không mẹ?
– Cậu út ngủ trong phòng hả con? Đám cưới cô Thư cũng bình thường thôi,
không vui bằng đám cưới dì út hồi trước.
Kiều Lam vừa nói chuyện với con,
vừa vào phòng tìm Khang, lạ thật, không thấy thằng bé đâu. Cô tìm khắp nhà cũng
không thấy đành gọi Hoàng dậy chia nhau ra tìm. Cô gọi Bảo Anh qua nhà trông
Seven giùm mình, rồi gọi điện thoại cho bạn bè Khang, không ai biết thằng bé ở
đâu. Suốt cả buổi chiều họ không thấy bóng dáng Khang ở bất kỳ con phố nào, cô
lo quá nắm chặt tay anh
– Làm thế nào bây giờ, làm thế nào bây giờ hả anh?
– Em bình tĩnh, chắc thằng bé chỉ đi đâu đó thôi. Hay là nó đến đám cưới
Thư, em gọi điện hỏi thử xem.
Cô liền lấy điện thoại ra gọi điện cho Thư
nhưng Khang không đến đó. Kiều Lam suy sụp, ôm vai anh khóc nức nở, thằng bé có
thể đi đâu được chứ, liệu có làm chuyện gì dại dột không.
Lúc này may mà
có anh bên cạnh, không thì cô cũng không biết mình sẽ vượt qua thế nào. Hoàng
cũng rất lo cho thằng bé, anh không biết phải an ủi cô trong lúc này thế nào,
chỉ biết ôm cô thật chặt, truyền chút hơi ấm sang cho cô. Điện thoại cô lại đổ
chuông.
Giọng một cô gái
xa lạ nhưng gọi bằng máy Khang, cô ấy thông báo Khang đang ở bệnh viện, thằng
bé uống rượu say té ngã trước cửa quán rượu. Hai người vội vàng đến bệnh viện,
Khang đã tỉnh, may mà chỉ bị trật tay, không bị thương nặng, cả Kiều Lam và
Hoàng đều thở phào nhẹ nhõm.
Bây giờ cô mới
có dịp nhìn kỹ cô bé đứng cạnh nãy giờ, chắc đây là người đã gọi điện thông báo
cho cô, con gái Huế, dịu dàng, thùy mị, giọng nói rất ấm áp. Hỏi ra mới biết,
hóa ra hai đứa cùng vào thực tập một đợt, cùng được giữ lại làm nhân viên chính
thức. Cô bé tên Vân, hôm nay Vân cùng bạn đi dạo phố, ngang qua quan rượu thấy
Khang té ở đó nên giúp cậu ấy đi bệnh viện kiểm tra. Kiều Lam không dám khẳng định,
nhưng cô nghĩ Vân thích Khang nhà mình mất rồi, ánh mắt cô ấy nhìn cậu út đã
nói lên tất cả.
Bảo Anh dẫn
Seven hớt hải chạy tới, mặt Seven đã dàn dụa nước mắt. Seven chạy ngay đến ôm
chân cậu khóc nức nở.
– Cậu út, cậu không được chết, cậu mà chết rồi con ngủ một mình con sợ
ma lắm, cái con ma trốn trên la phông phòng mình mà cậu nói đó. Con cũng thích
ăn món cá kho tiêu của cậu nữa, huhu, cậu chết rồi ai dẫn con đi ngắm gái bây
giờ. Huhu.
– Cái thằng bé này, chết chóc gì chứ, mày muốn cậu mày chết lắm à? Nín
đi, leo lên đây với cậu, cậu út còn phải nuôi Seven cơ mà, chết thế nào được?
Khang dỗ dành thằng bé. Seven nghe thế trèo
lên giường ngó cái tay quấn băng của Khang thắc mắc:
–
Thế cậu không chết nữa hả? Vui quá, cậu đừng chết, con ở một mình buồn lắm.
Seven thương cậu út nhất nhà.
Bảo Anh thấy
Khang không sao, tức giận mắng một trận:
– Cái thằng ngu này, thất tình thì chạy đi uống rượu một mình thế hả? Ít
nhất cũng phải rủ chị đi cùng để chị biết chị mang xác về chứ?
– Bà già, tôi là anh bà đấy, từ nhỏ tới lớn có bao giờ bà gọi tôi tử tế
một tiếng anh chưa mà giờ ầm ĩ thế?
Phải, nếu so vai vế, Bảo Anh là con của chú
cô, tất nhiên là em, nhưng vì lớn hơn Khang những ba tuổi nên suốt ngày tự xưng
mình là chị, mọi người lúc đầu còn nói, sau nghe mãi thành quen.
– Đời người dài lắm, tự tử có nhiều cách, việc gì phải chọn cách đau đớn
nhất thế hả thằng em?
– Ai nói bà là tôi tự tử, chỉ định uống vài ly rồi về, ai ngờ đi có ba bậc
thang cũng ngã, số đen không tả được.
– Chưa đến năm mươi tuổi mà đã than số đen, chờ đến lúc đấy than chưa muộn.
– Mà bà đi thăm người bệnh mà tay không đến thế kia à?
– À, quên màng thêm vài chai rượu mới phải.
Một chiếc gối bay qua trúng đầu Bảo Anh khiến
Seven và mọi người đều bật cười, hai đứa này từ nhỏ đã giống chó mèo rồi, lớn
lên đôi khi vẫn cãi nhau long trời lở đất thế này.
–
Cậu út với dì Bảo Anh ồn ào quá, ở đây còn có một mợ xinh đẹp thế này. Con chào
mợ.
Nói rồi thằng bé khoành hai tay lại chào Vân.
Có lẽ vì Vân quá mờ nhạt nên bay giờ thằng bé mới phát hiện trong phòng có người
lạ.
–
Seven, gọi cô thôi không phải mợ.
Khang vừa nói vừa lấy bàn tay không đau xoa đầu
thằng bé.
–
Mọi người đã đến rồi, em cũng xin phép ra về, bạn em đang chờ ở ngoài.
Cô cảm ơn Vân rối rít rồi tiễn cô ấy ra ngoài,
hẹn cô ấy rảnh thì qua nhà cô chơi. Không ngờ Vân lại tiết lộ một bí mật khiến
cô thích thú, Vân ở cùng chung cư với cô, ngay tầng trên, còn nói nhất định có
dịp sẽ qua ăn cơm ké. Kiều Lam thầm nghĩ, hai đứa nhỏ này cũng có duyên với
nhau, chỉ không biết chúng có phận với nhau không mà thôi.
Vì Khang chỉ bị
trật tay nên bác sỹ cho xuất viện, Hoàng đi làm thủ tục, còn lại cô và Bảo Anh
đỡ Khang ra ngoài chờ anh. Về đến nhà, Khang cúi đầu lí nhí:
– Chị, em xin lỗi, khiến mọi người lo lắng.
– Được rồi, vết thương nhỏ cũng đừng nên cho bố mẹ biết không ông bà lại
lo. Ngủ đi, đừng nghĩ gì cả.
Tối nằm trong
vòng tay anh, nghe anh hát ru cô ngủ, bài hát “Em trong mắt tôi” cô đã nghe Nguyễn
Đức Cường hát rất nhiều lần, nhưng khi nghe từ giọng anh lại có một sắc thái
khác. Nó ẩn chứa sự dịu dàng, nâng niu mà anh dành cho cô. Bỗng Hoàng bất chợt
im lặng rồi nói với cô:
–
Đàn ông vốn không mạnh mẽ như phụ nữ tụi em nghĩ đâu, họ cũng có những nỗi đau
không thể vượt qua, cũng có những giọt nước mắt lặng thầm rơi. Cả anh và Khang
cũng thế, tụi anh chỉ là nhưng người đàn ông bình thường. Anh rất sợ một ngày
ngủ dậy không thấy em bên cạnh, lúc đó anh không biết mình có chịu đựng được nỗi
đau đó hay không. Hứa với anh, đừng rời xa anh nhé.
Kiều Lam quay
lưng lại, dựa vào ánh đèn đường nhìn khuôn mặt anh trong bóng tối, cuối cùng chỉ
vòng tay ôm eo anh không nói gì. Bởi lời hứa là điều thiêng liêng, một khi đã hứa
thì phải làm được, cô không dám chắc, mình có làm được điều đó hay không thì lấy
tư cách gì đưa ra lời hứa chứ.
Nửa đêm tỉnh dậy
thấy anh đứng trầm tư ngoài ban công hút thuốc, đốm sáng lập lòe ấy ám ảnh cô
mãi. Bóng dáng anh trong đêm tối lẻ loi, cô độc như một đứa trẻ bơ vơ không tìm
được lối thoát. Kiều Lam rất muốn chạy đến ôm anh nhưng cuối cùng, cô vẫn kiềm
lòng lại. Cô biết anh yêu mình, nhưng được bao năm chứ, một hay hai năm. Một
mai, khi chán cô, những thú vui bên ngoài hấp dẫn, những người phụ nữ có thể
sinh con cho anh rồi sẽ cuốn anh theo cái vòng xoáy vô tận ấy, cô cũng sẽ bị
lãng quên mà thôi. Cuộc đời này là thế, không có điều gì cho mãi mãi.
Cô lấy điện thoại
ra nhắn tin vào Facebook cho cậu út, một tin nhắn rất dài:
“Chị
nhớ tổng giám đốc Coca-cola từng nói một câu thế này. “Có thể tôi vẫn là thế hệ
của Blackbery nhưng tôi tin những bài học, vấp ngã mà mình từng gặp vẫn có ích
cho các bạn, thế hệ Android và Iphone.” Vào lứa tuổi của em, chị cũng từng thất
tình, từng mất đi những thứ rất quan trọng. Thế nhưng chị vẫn vượt qua đấy
thôi. Thậm chí, sau này có một lần khi nghĩ về tên người yêu cũ, một cái tên rất
đẹp nhưng chị nghĩ mãi cũng chẳng nghĩ ra người ấy họ gì, mới chợt hiểu thì ra
ngần ấy năm đã trôi qua, yêu thương ngày xưa đã nhạt nhòa. Khi còn yêu đã nghĩ
cả đời sẽ chẳng quên được, hóa ra, không cần đến cả đời, chẳng phải cố tình
nhưng lại vô tình lãng quên. Đừng vì một lần thất bại mà buông xuôi, cố lên nhé
tình yêu bé nhỏ của chị, chị tin em.”
Rất nhanh trước
khi cô kịp thoát Facebook, cậu út đã nhắn tin lại:
“Bà già, cám ơn
nhé, vì luôn có chị bên em. Trong mắt em, chị vẫn là bà già tuyệt vời nhất”.
“Bà
già này sức yếu rồi, mai cậu đi xe buýt đi làm nhé”.
Khang không xin nghỉ, có lẽ thằng bé không muốn
ở một mình, có việc gì làm cũng tốt, cô đồng ý quyết định đó của thằng bé.
“Chị nhẫn tâm sao? Mà anh Hoàng chở cả nhà mà ta”.
“Nhẫn tâm hả, cái đấy chị có thừa, cậu khỏi lo”.
Cô mỉm cười, chìm vào giấc ngủ lần nữa, vẫn
còn nói đùa được là Khang đã nghĩ thông suốt. Trong giấc ngủ chập chờn, cô thấy
có người thở dài, đắp lại mền cho mình, thì thầm điều gì đó nhưng cô không nghe
thấy.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!