Chu Phù nói xong thì lập tức cúi đầu xấu hổ, không còn mặt mũi mà nhìn cậu một lần nữa.
Kiểu nói táo bạo mà chỉ có người mặt dày mới nói như thế này, lần đầu tiên cô nói trong đời.
Thậm chí cô không cần nhìn cũng có thể đoán được vẻ mặt của Trần Kỵ lúc này chắc chắn là đang chế giễu cô.
Sau đó quả nhiên không làm cô thất vọng, người này chẳng biết là cố ý hay vô tình mà lại bắt chước giọng điệu không biết xấu hổ của cô vừa rồi, cười nhạt nói: “Ồ, thật đúng là, trùng hợp quá đi.”
Chu Phù: “…”
Cả hai một trước một sau đi đến siêu thị, trên đường gồ ghề có không ít những hố nước nhỏ.
Trần Kỵ có đôi chân dài, cậu nhắm mắt cũng có thể dễ dàng bước qua, nhưng Chu Phù thì cần phải nhảy.
Cô ở bên cạnh tung tăng nhảy nhót, mất thăng bằng hết lần này đến lần khác, thậm chí còn thuận tay kéo góc áo của Trần Kỵ.
Sau đó, cô ngoan ngoãn xin lỗi dưới ánh mắt không nói nên lời của cậu.
Thật kỳ lạ, vẫn là con hẻm tối om đó, người thiếu niên bên cạnh trông cũng vẫn hung dữ như vậy, nhưng trong lòng Chu Phù lúc này lại vô cùng an tâm.
Sự phát triển du lịch ở đảo Kim Đường cũng không tồi. Các siêu thị không nhỏ như tưởng tượng, tuy so ra thì không bằng Bắc Lâm nhưng xem ra những thứ nên có đều có cả.
Hai người cùng bước vào cửa, Trần Kỵ thản nhiên kéo xe đẩy hàng rồi đẩy vào tay Chu Phù: “Cô muốn mua gì thì tự tìm đi, tôi đi lấy đồ.”
Nói xong, cậu không đợi cô trả lời đã đi thẳng về phía bên trái.
Có vẻ như có mục đích.
Chu Phù thì khác.
Lúc trước ở Bắc Lâm, mỗi lần đi siêu thị, cô đều không thể ra ngoài trong một hoặc hai giờ.
Lúc này, cô cũng không thay đổi được thói quen này. Cô vui vẻ thoải mái đẩy xe, đi theo thứ tự của các kệ hàng, từ từ dạo hết kệ hàng này đến kệ hàng khác.
Cô được gia đình chăm sóc rất chu toàn trong sinh hoạt nên không quá để tâm đến bản thân, vì vậy nhất thời cô không thể nghĩ ra được mình đang thiếu cái gì.
Khi Trần Kỵ lấy xong đồ rồi đi đến, những đồ ăn vặt trong xe hàng đã chất đống thành núi.
Còn chủ sở hữu của đồ ăn vặt lúc này đang nhón mũi chân cố lấy chai sữa bò ở tầng trên cùng.
Trần Kỵ lười biếng dựa vào kệ hàng ở bên cạnh, mặt cậu vô cảm nhìn cô sử dụng đủ mọi chiêu trò vẫn không thể lấy được. Sau đó cậu chậm rãi tiến lên hai bước, đứng sau lưng cô, rồi thoáng giơ tay, nhẹ nhàng lấy sữa bò xuống.
Chu Phù còn chưa phát hiện là cậu đã trở lại, mặt mày vô thức tươi lên, cô còn chưa kịp nói một tiếng “Cảm ơn” đã nghe thấy thiếu niên đằng sau mỉa mai nói: “Với cái chiều cao này, quả thật không thể cai sữa.”
Chu Phù: “…”
Cô gái nhỏ xoay người lại, thấy vật cậu đang cầm trong tay thì đẩy chiếc xe đẩy hàng đến trước mặt chàng trai.
Ý định ban đầu là để cậu bỏ chúng vào xe cùng nhau, đỡ phải cầm trên tay.
Ai ngờ thiếu niên thấy thế, đuôi lông mày hơi nhếch lên, tầm mắt không chút để ý liếc qua người cô rồi trở lại xe hàng. Cuối cùng, cậu vẫn là thuận tay nhận lấy xe đẩy hàng, cười nhạt nói: “Không ngờ cô còn biết sai bảo người khác.”
“…?”
Sau một lúc lâu, Chu Phù mới phản ứng lại được, cậu hình như đã hiểu lầm ý của cô.
Vốn cô định giải thích một chút, nhưng thấy cậu đã nhận lấy chiếc xe, bây giờ lại nói, trong lòng cô có một cảm giác không thể giải thích được.
Chu Phù ngoan ngoãn ngậm miệng và lặng lẽ nhìn cậu ném đồ vào trong xe.
Nhưng cậu không mua nhiều thứ như cô.
Đầu tiên là mấy đôi vớ trắng, rồi sau đó là…iodophor và băng keo cá nhân?
Chu Phù buột miệng hỏi cậu: “Anh…bị thương sao?”
Trần Kỵ uể oải nhướng mi: “Đừng quản tôi.”
“…”
Cô giật giật môi và không dám hỏi thêm nữa.
Vào lúc thanh toán, Chu Phù vẫn đang ở sau lưng nhìn đông nhìn tây, Trần Kỵ liền đi đến quầy thu ngân trước.
Khi cô phản ứng được và đuổi theo, cậu đã trả tiền xong và xách tất cả đồ trong xe trên tay.
“Chao ôi!” Chiếc túi lớn kia gần như toàn là đồ ăn vặt của cô, Chu Phù thực sự xấu hổ.
Cánh tay mạnh mẽ rắn chắc của chàng trai trẻ xách theo túi mua hàng, cậu chỉ nhẹ nhàng quay đầu lại: “Đi thôi.”
Trên đường về nhà, Chu Phù muốn mở miệng nói một vài lần nhưng vì ngại với biểu hiện lạnh như băng của người bên cạnh nên cô có chút khiếp sợ, do dự mãi không thôi. Cuối cùng, cô vẫn không nhịn được mà gọi: “Trần, Trần Kỵ.”
Giọng nói trong trẻo và có chút thận trọng.
Đây dường như là lần đầu tiên Chu Phù gọi tên của cậu.
Bước chân của cậu con trai hơi chậm lại, chỉ trong chớp mắt, sau đó trở lại như bình thường. Cậu lười biếng uể oải liếc nhìn cô một cái, xem như là đáp lại.
“Tôi có thể thêm WeChat của anh không?” Cô hỏi.
“Không thể.” Cậu không hề nghĩ ngợi, từ chối rất dứt khoát.
Chu Phù sửng sốt, lại nhớ tới lời của những tên côn đồ nói trước đây, cô có thể đoán được rằng ngoại hình của cậu thế này nên rất được các cô gái yêu thích, có lẽ rất nhiều người muốn kết bạn Wechat với cậu và cậu thường từ chối họ.
Cô sợ cậu hiểu lầm nên vội vàng giải thích: “Tôi muốn chuyển tiền trả anh.”
Cô chỉ vào túi lớn đồ ăn vặt.
Nghe đến đây, cậu dừng lại, hai con ngươi đen nhánh nhìn chằm chằm vào mắt cô.
Biểu cảm đó dường như trực tiếp nói rằng: “Loại mánh khóe của cô, ông đây đã thấy nhiều rồi.”
Sau đó, cậu cười nửa miệng, giọng điệu có chút khó xử: “Ồ, xin lỗi vì điều đó, tôi chỉ nhận tiền mặt.”
Chu Phù: “…”
Về đến nhà, hai người cùng đi lên tầng hai.
Chu Phù mở cửa phòng ngủ. Trần Kỵ đặt túi đồ ngay trước cửa và trở về phòng kế bên.
Chu Phù vội gọi cậu: “Anh còn chưa lấy đồ – –”
Đáp lại cô là tiếng đóng cửa.
Chu Phù chỉ cho rằng cậu đã quên, không nghĩ ngợi nhiều. Cô ôm váy ngủ ra khỏi phòng ngủ, đến phòng vệ sinh đối diện để tắm rửa.
Chỉ trong một ngày ngắn ngủi, dường như cô đã trải qua rất nhiều chuyện. Chu Phù bật điện thoại di động của mình và phát một bản nhạc piano để trấn tĩnh lại.
– – The truth that you leave.
Bài hát mà cô hay nghe nhất lúc cô muốn bình tĩnh lại.
Khi dòng nước lẫn bọt xà phòng chảy qua toàn bộ cơ thể, Chu Phù mới mơ hồ nhận thấy cảm giác hơi đau ở mắt cá chân.
Rửa sạch bọt xà phòng, cô cúi người xuống xem xét và không biết từ khi nào mà nơi đó có một miệng vết thương.
Có lẽ là vừa rồi cô vô tình bước phải vào một hố nước.
Cô khẽ cau mày, có chút điệu đà, đột nhiên trong đầu cô loé lên những thứ mà Trần Kỵ mua tối nay nhưng chưa mang đi.
Một số đôi vớ trắng cho nữ, iodophor và băng keo cá nhân.
**
Ở phía bên kia, Trần Kỵ đi vào phòng ngủ liền lười biếng nằm xuống giường.
Cánh tay để ở trên trán, mặt cậu không có biểu tình gì mà nhắm mắt lại.
Vài phút sau, ma xui quỷ khiến, cậu lấy một tờ tài liệu được gấp lại từ trong túi ra.
Cậu mở tài liệu trong tay ra, nhìn chằm chằm vào bức ảnh hai inch của Chu Phù một lúc lâu.
Sau đó, cậu cảm thấy hình như mình có tật xấu gì đó, liền bực bội vo tròn tài liệu rồi ném nó đến mép giường trên mặt đất.
Một lúc sau, người thiếu niên trầm mặt, cậu bước xuống giường và đi đến bên cạnh bàn, nhặt quả bóng giấy trên mặt đất lên.
Sau khi làm phẳng lại nó, cậu kẹp vào cuốn vẽ phác thảo và ném nó vào ngăn kéo.
Cậu thản nhiên cầm một bao thuốc lá trên bàn và ra khỏi phòng ngủ.
Khi đi qua hành lang, tiếng nước chảy kèm theo tiếng piano du dương êm ái phát ra từ nhà vệ sinh.
Bước chân cậu vô thức dừng lại, cậu tự cho rằng cậu không có tế bào nghệ thuật tao nhã nào, nhưng không hiểu sao cậu lại đứng đó nghe hết cả bài.
Cậu không biết tiếng nước đã dừng lại từ lúc nào, khi cậu ngước mắt lên một lần nữa, hình ảnh cô gái nhỏ đang mặc một chiếc váy ngủ bằng vải bông hai dây rộng thùng thình, tay cầm bộ quần áo vừa thay đập vào mắt cậu.
Cánh tay nhỏ và đôi chân gầy guộc, trắng nõn thanh tú, đôi mắt vẫn còn sững sờ.
Trần Kỵ: “…”
Người thiếu niên không nói một lời nào, cậu đi thẳng xuống tầng một mà không quay đầu lại.
Sau khi hút ba điếu thuốc liên tiếp, cậu mới khó khăn mà đè nén trái tim đang đập loạn nhịp của mình.
Điện thoại di động đột nhiên rung lên, khi cuộc gọi được kết nối, bên kia truyền đến giọng nói của người anh em Lục Minh Bạc: “Anh Kỵ, xong việc rồi sao? Đến uống rượu đi.”
Trần Kỵ vô thức nhìn ô cửa sổ nhỏ ở cuối tầng hai. Khi thấy đèn đã tắt, cậu rời tầm mắt và đi ra khỏi nhà.
Nơi uống rượu nằm ở một tứ hợp viện nhỏ cách tiệm net không xa.
Nó đã mở hơn mười năm, mọi người trên đảo đều đã quen thuộc.
Thấy Trần Kỵ đã đến, cười chào hỏi mọi người, Lục Minh Bạc nghe tiếng thì nhìn ra, vẫy tay với cậu: “Anh Kỵ, ở đây.”
Trần Kỵ lười biếng ngồi vào ghế của mình, khuôn mặt của những cô gái nhỏ ở đối diện lập tức đỏ bừng.
Lục Minh Bạc tò mò hỏi: “Anh à, vừa nãy em gọi anh sao anh không đến?”
Trần Kỵ không để ý mà châm một điếu thuốc, giọng điệu nhàn nhạt: “Trong nhà có một con mèo, nhiều việc, dày vò.”
Lục Minh Bạc đang rót rượu cho cậu, thuận miệng nói: “Bây giờ không có việc gì sao?”
Trần Kỵ: “Mèo con đang ngủ.”
Lục Minh Bạc cười và nâng ly của mình: “Vậy tối nay đừng về nữa, không say không về.”
Vừa dứt lời, Trần Kỵ đột nhiên nhớ ra trước khi cậu ra khỏi nhà, bà nội Tô Tú Thanh nhờ cậu đưa Chu Phù đến trường để báo danh vào buổi sáng ngày mai. Nhất thời, cậu uống rượu đến mức thất thần.
Âm nhạc trong tiệm mở to vang trời và nhịp trống dồn dập, khiến Trần Kỵ khó chịu không thể hiểu được.
Một vài cô gái nhỏ đối diện cậu đỏ mặt thì thầm với nhau. Vào lúc này, họ xô đẩy nhau, trong số đó có một người mang khăn choàng đứng dậy, bưng một đĩa đồ ăn đến trước mặt Trần Kỵ, giọng nói cô ta kiều diễm động lòng người: “Anh Kỵ, mới vừa nướng xong.”
Bên tai Trần Kỵ đột nhiên hiện lên câu “Trần Kỵ” giòn giã của Chu Phù. Ngược lại, cô gái trước mặt này thật khiến người ta chán ghét.
Cậu lười đưa tay ra, trực tiếp làm ngơ, không kiên nhẫn mà hỏi Lục Minh Bạc bên cạnh một câu: “Đây là bài hát dở ẹc gì vậy?”
“Hả?” Lục Minh Bạc bị âm nhạc làm át đi tiếng nói, khiến cậu không nghe rõ, cậu ta vô thức rướn cổ họng qua hỏi: “Anh nói gì? Bài hát này cảm động quá, nhảy Disco đều nghe bài này.”
Trần Kỵ cau mày: “Ồn ào quá.”
Cũng không biết cậu là nói bài hát này hay nói người phụ nữ khăng khăng muốn đến gần.
Thấy vậy, Lục Minh Bạc liền vội vàng nói: “Anh muốn nghe gì, em bảo ông chủ mở!”
Người thiếu niên vô thức nhớ tới bài hát từ nhà vệ sinh truyền ra lúc cậu đứng ngoài hành lang, liền đột nhiên nói: “Có nhạc piano không?”
Lục Minh Bạc: “…?”
Trần Kỵ bực bội mà uống một ngụm rượu, cậu cũng cảm thấy mình có chút bệnh nặng. Sau khi đứng dậy đi thanh toán hoá đơn, cậu rời khỏi quán rượu mà không nói một lời chào.
Một vài cô gái thấy cậu đi rồi, thất vọng nói: “Chao ôi, sao lại đi rồi …”
Lục Minh Bạc cũng không hiểu: “Có lẽ…là sợ mèo con thức dậy?”
“Nuôi mèo phiền phức như vậy sao? Giống như hẹn hò vậy…”
**
Sáng hôm sau phải đến trường mới để báo danh nên Chu Phù tắt đèn sớm và nằm trên giường một cách ngoan ngoãn.
Kết quả là, có lẽ lạ giường. Cô trằn trọc một lúc lâu mà vẫn chưa thể ngủ được.
Đảo Kim Đường đêm nay không nóng như buổi trưa. Làn gió biển thổi vào từ cửa sổ, còn mang theo chút không khí lành lạnh.
Chu Phù đang nằm yên tĩnh, nhưng tâm trí cô lại đầy ắp tất cả những chuyện đã xảy ra suốt cả ngày hôm nay.
Cô không hiểu tại sao mẹ cô lại đột nhiên gửi cô đến thị trấn xa lạ này và cô cũng không hiểu tại sao cô không được phép liên lạc với những người ở Bắc Lâm.
Cô không hiểu tại sao tối khi đi tắm xong không thể gọi được cho mẹ, số điện thoại đã trở thành một số không tồn tại.
Cô càng muốn ngủ thì lại càng không thể ngủ được.
Đêm càng lúc càng khuya, xung quanh tối đen như mực. Phòng ngủ của bà nội ở tầng một, Trần Kỵ mới vừa ra ngoài, toàn bộ tầng hai này chỉ có một mình cô.
Cô gái nhỏ nằm trong một chiếc chăn mỏng, cô nhìn chằm chằm vào tấm rèm cửa bị gió đêm thổi tung mà cảm thấy vô cùng sợ hãi.
Không biết đã trôi qua bao lâu, có tiếng sột soạt ở phòng bên cạnh.
Trái tim của Chu Phù đập nhanh và vô số hình ảnh của những bộ phim kinh dị lướt qua tâm trí, cô sợ đến nỗi lấy chăn trùm kín cả người, cắn chặt tay không dám phát ra tiếng động.
Trong bóng tối, thính giác được phóng đại rõ ràng hơn bao giờ hết.
Cô mơ hồ cảm thấy cánh cửa gỗ phòng bên cạnh mở ra kẽo kẹt, sau đó là tiếng bước chân chậm rãi tiến vào phòng ngủ của cô.
Không biết là người hay ma.
Tim Chu Phù đã sắp nhảy đến cổ họng, cuối cùng không nhịn được buột miệng thốt ra: “Trần Kỵ!”
Tiếng bước chân ngoài cửa đột nhiên dừng lại, một lúc sau, mới có giọng nói châm chọc quen thuộc vang lên: “Cô cũng thật tự nhiên, lúc ngủ còn gọi tên tôi, không thích hợp lắm nhỉ?”
Cô gái nhỏ gần như thở ra nhẹ nhõm ngay lập tức, giọng điệu có vẻ rất biết ơn: “Anh đã về rồi à?”
Giọng điệu này khiến Trần Kỵ bối rối, cậu không được tự nhiên nói: “Ừm…”
“Còn đi ra ngoài sao?”
Người thiếu niên hơi nhướng mày, có chút nghịch ngợm: “Quản tôi sao?”
Chu Phù bĩu môi: “…”
Nói xong, cậu cảm thấy tâm trạng vừa rồi của cô có gì đó không ổn, đầu lưỡi đỡ lấy hàm dưới, cuối cùng vẫn là lười nhác nói: “Không ra ngoài nữa, tắm rửa đi ngủ, mẹ nó, ngày mai không phải còn phải đưa cô đi học sao?”
—
Tác giả có lời muốn nói:
Trần Kỵ: Thật ngại quá, để tôi nói cho mọi người chuyện này, tôi có giờ giới nghiêm, cô ấy quản tôi chặt lắm và không có tôi, cô ấy ngủ không được.
Chu Phù: …?