Chu Phù bị Trần Kỵ thúc giục đến bất lực, cô chống tay lên vai anh rồi leo xuống.
Cô mang dép lê chạy lon ton đến phòng ngủ, lôi ra hai chiếc vòng tay mới mua vài ngày trước ở cửa hàng gần trường khỏi ra rương hành lý còn chưa kịp sửa soạn.
Cả hai đều là chuỗi hạt màu đen tuyền, dáng vẻ cũng rất bình thường ngoại trừ ở trong hạt có khắc chữ Hán nổi lên.
Cửa hàng nhỏ mở trên khu học sinh thì giá cả cũng bình dân vậy nên không có chuyện là đồ đặt riêng.
Các chuỗi ngọc đều là đồ làm sẵn, mỗi vòng tay đều ẩn chứa các chữ khác nhau, mấy trăm chữ nằm rải rác ở trong các vòng tay khác nhau, chúng được treo kín một mặt tường.
Lúc đó Trần Kỵ tình cờ phải nhận điện thoại, anh lười biếng bỏ tay vào túi quần rồi dựa trước của tiệm, vừa hay Chu Phù cũng có đủ thời gian để lựa chọn và tìm kiếm.
Chữ “Chu” và chữ “Phù” của cô cũng khá thường thấy, tìm thấy cũng không mất công nhưng chữ “Kỵ” lại không phổ biến, đại đa số mọi người sẽ không dùng từ này để đặt làm tên, cô lớn đến chừng này nhưng mới gặp đúng một mình anh có chữ “Kỵ” trong tên mình.
Ánh mắt cô mờ mịt đảo qua hàng ngàn cái vòng tay cuối cùng chỉ tìm thấy chữ “Trần”.
Cuộc điện thoại của Trần Kỵ hình như sắp kết thúc, giọng nói hờ hững của người đàn ông rõ ràng không còn kiên nhẫn với đầu dây bên kia: “Đã biết, cậu cứ xử lí đi, tôi đang bận đưa bạn gái tôi đi dạo phố, đừng gọi lại nữa.”
Lông mi Chu Phù run run sợ anh phát hiện ra tâm tình thiếu nữ ấu trĩ của mình, cô suy nghĩ rồi thừa dịp trước khi anh cúp điện thoại, cô tiện tay thả chữ “Chu” xuống, chỉ lấy chữ “Phù” và “Trần” rồi thuận tiện cầm mấy món đồ trang trí nhỏ lẫn vào đó hai cái vòng tay đem đến quầy thanh toán.
Cô cho rằng anh đang nói chuyện điện thoại nên không để ý thì ra vẫn bị anh thấy.
Chu Phù cầm hai chuỗi ngọc đi đến trước sô pha, Trần Kỵ vẫn giữ y bộ dạng như lúc cô mới vừa rời đi, duỗi chân mà nhàn nhã dựa vào lưng ghế sô pha mềm mại. Cái dáng vẻ đó giống như là vì cô mà giữ lại chỗ ngồi, chỉ đợi cô quay lại sẽ ngồi lại như cũ.
Bất thình lình Chu Phù nhớ lại tư thế vừa nãy ngồi trên người anh, gương mặt bất giác nóng lên.
Nghĩ đi nghĩ lại, cô không ngồi vào trong lồng ngực anh nữa, chỉ ngồi dựa vào anh trên ghế sô pha.
Người đàn ông hơi nhướng mày nhưng cũng không nói gì thêm.
Cho đến khi Chu Phù lấy chuỗi ngọc ra trải lên lòng bàn tay trắng nõn rồi đưa cho anh, anh cũng không duỗi tay lấy.
Sau đó, người đàn ông từ từ giơ cánh tay ở xa cô chỗ cô ngồi hơn và nhẹ giọng yêu cầu: “Mang giúp anh?”
Chu Phù ngoan ngoãn mà đồng ý “Được”, chỉ là vốn dĩ anh yêu cầu nhưng cái tay vươn tới kia lại không chịu phối hợp,
Cánh tay giống như là lười đưa về phía cô nên chỉ nâng nhẹ một chút.
Chu Phù ban đầu cố gắng lại gần anh hơn, nhưng sau đó phát hiện mình không thể chạm vào tay anh nên vô thức quỳ gối, duỗi tay ra, nghiêng nửa người về phía Trần Kỵ.
Tuy nhiên, như thể Trần Kỵ đang cố tình trêu chọc cô, mỗi khi cô chuẩn bị chạm tới, bàn tay to lớn của anh lại vô tình di chuyển ra xa hơn.
Cuối cùng Chu Phù không còn cách nào, cô rủ mắt nhìn người đàn ông khóe môi cong lên, cười như không cười, cũng không nghĩ nhiều mà chống tay lên ngực anh, ngồi trên người anh lần nữa.
Ngay khi ngồi xuống, anh rít lên một tiếng, hít một hơi rồi đột nhiên bật cười.
Chu Phù trợn to mắt, nghĩ là động tác quá mạnh hoặc trọng lượng đột nhiên quá nặng mới khiến anh phản ứng như vừa rồi, cô căng thẳng vội hỏi: “Làm sao vậy? Có phải là do em quá nặng không? Vậy để em xuống…”
Cô cắn môi, nói xong thì muốn rời khỏi người anh.
Bàn tay to lớn của anh xoa eo cô, dùng chút lực để ổn định động tác của cô gái nhỏ, hờ hững nói: “Nặng cái rắm, em nặng bao nhiêu cân em còn không biết à?”
Chu Phù há miệng thở dốc, cái này cũng đúng, nhưng cô vẫn hơi lo lắng mà nhăn mày: “Vậy anh..”
“Cứng.” Trần Kỵ đầu lưỡi đẩy má một cách lưu manh, cả khuôn mặt đột nhiên áp sát vào tai cô, hơi thở ấm áp trong nháy mắt khuếch đại, anh cười lưu manh, biểu cảm quả thật AAAAAAA.
Chu Phù sửng sốt một lát, giây tiếp theo, sống lưng cô cứng đờ, căng thẳng đến mức không dám cử động.
Yết hầu của Trần Kỵ lăn lăn, ánh mắt đen nhánh của anh quanh quẩn trên người cô, dưới thân không biết vô tình hay cố ý mà đẩy cô mấy lần, anh bình tĩnh hỏi: “Không cảm nhận được sao?”
Chu Phù: “…”
Cảm giác đó không cần rõ ràng đâu!
Gương mặt cô gái đỏ giống như sắp rỉ máu.
Mặc dù trước đây hai người đã từng ôm, hôn, thậm chí là đụng chạm thân mật nhưng đây là lần đầu tiên cô nghe được những lời trần trụi trắng trợn như vậy từ miệng Trần Kỵ.
Người đàn ông vẫn cười, anh duỗi tay kéo má và cười nhạo cô: “Em chỉ có chút tiền đồ đó thôi à?”
Chu Phù căng thẳng đến muốn ngừng thở, đôi tay đặt trên ngực anh nhất thời không biết nên để đâu.
“Sợ à?” Đầu ngón tay thô ráp của anh nhẹ nhàng xoa nhẹ vành tai mềm của cô.
Chu Phù mím môi.
Mặc dù trước đó cô đã từng chạm vào nhưng chỉ là dùng tay, mới nãy lúc vô tình chạm 2 lần vào nơi đó, cô mới thật sự nhận ra, thế giới của người trưởng thành còn có nhiều màu sắc lạ thường.
Đêm nay mối quan hệ của hai người thay đổi đột ngột, Trần Kỵ giống như đã nhanh chóng thích ứng được vị trí của mình nhưng Chu Phù da mặt mỏng, phản ứng cũng chậm chạp, tạm thời chưa thích ứng kịp.
Nếu nói sợ thì cũng thật mất mặt, cô nghĩ một lúc rồi cứng miệng, giả vờ bình tĩnh: “Em không sợ.”
Vẻ mặt của cô chẳng lẽ Trần Kỵ không nhìn ra được, nghe thế anh khẽ cười, cũng lười vạch trần cô: “Không sợ là tốt.”
“Có sợ cũng vô ích.” Người đàn ông nói thêm, “Về sau em phải chịu thôi, tốt nhất là nên làm quen sớm đi.”
Chu Phù: “…”
Cô gái nhỏ không nói lời nào, bàn tay của Trần Kỵ đặt ở bên hông cô rất thuần thục và tự nhiên, đối với tư thế ngồi trên người mình bây giờ của cô cũng tương đối vừa lòng, nhìn từ trên xuống dưới, nhẹ giọng nói: “Ngồi như vậy sớm có phải là xong rồi không?”
“…”
Chắc chắn lúc nãy là anh cố ý.
Chu Phù nỗ lực ổn định lại nhịp tim đang đập loạn nhịp của mình, cố gắng quay lại chủ đề chính: “Đưa tay cho em.”
So với vừa nãy lúc này Trần Kỵ đã đạt được mục đích của mình, hành đồng của anh phối hợp hơn rất nhiều.
Nghe vậy, anh rút cánh tay trái ra khỏi hông rồi duỗi đến trước mặt cô.
Vì muốn di dời lực chú ý của mình khỏi sự thay đổi cảm giác ở nơi nào đó, Chu Phù cúi đầu nhìn chằm chằm chuỗi ngọc và giả vờ nghiêm túc mà giới thiệu với anh: “Cái chữ trên chuỗi này là được khắc vào trong, chữ nổi lên nên sẽ làm anh thấy không thoải mái, nếu anh thấy không ổn thì có thể kéo dây thừng lỏng ra chút, cái này là nút thòng lọng có thể điều chỉnh được hoặc là anh tháo ra.”
Trần Kỵ ngay lập tức bỏ qua câu cuối, anh chỉ hỏi: “Em chọn chữ gì?”
Chu Phù cúi đầu, đốt ngón tay xanh nhạt vân vê từng hạt từng hạt để tìm, sau khi tìm được thì đưa cho anh xem, cô nói: “Vốn là em muốn tìm hai cái tên chúng ta nhưng chữ “Kỵ” của anh quá khó tìm nên là họ của anh, tên em.”
“Ừ.” Ánh mắt Trần Kỵ bình tĩnh nhìn cô, tiếp tục hỏi, “Là chữ gì?”
Chu Phù khó hiểu mà trợn mắt, cô ngước mắt nhìn anh, cô đã nói trắng ra như vậy, anh chắc chắn đã biết sao lại còn hỏi.
Nhưng khó hiểu là khó hiểu, Chu Phù trước giờ không nghĩ nhiều, nếu anh hỏi thì cô cũng buột miệng nói: “Phù và Trần.”
“Ừ?” Trần Kỵ nhướng mày, giống như là nghe không rõ, “Cái gì?”
Chu Phù chớp mắt, kiên nhẫn mà lặp lại: “Phù Trần.”
Nhưng lần này vừa nói xong, cô liền bất giác ngẩn người, cô khẽ mở miệng giống như là tự hỏi gì đó, im lặng thật lâu.
Vậy nên… Đây là trùng hợp à? Hay là…
Chàng trai tùy tiện mà búng tay một cái trước mặt Chu Phù.
Lúc này mới kéo những suy nghĩ của cô quay trở lại.
“Em làm gì thế? Cứ dây dưa mãi thế là vì không muốn đưa ông đây mang à?” Trần Kỵ thúc giục, “Nhanh lên, nếu không lát nữa Lục Minh Bạc và những người khác ngủ rồi đến sáng mai mới thấy anh đăng đồ đấy.”
Chu Phù không nhịn được cười: “Trần Kỵ, sao anh cũng có lúc ấu trĩ như vậy?”
“Ấu trĩ?” Ánh mắt người đàn ông thay đổi, sức lực dưới thân mang theo chút cảnh cáo mờ ám, “Vậy em có muốn thử vài thứ không ấu trĩ không?”
Chu Phù ngay lập tức im lặng, cô thành thật hơn lúc nãy rất nhiều và cũng không dám nói bậy nữa.
Trần Kỵ cong môi nhẹ đến không thể nhận ra: “Anh muốn cái vòng có chữ của em.”
Cô gật gật đầu: “Được.”
Chu Phù nới lỏng nút thắt, cô nắm cổ tay Trần Kỵ đeo vào cho anh.
Cánh tay người đàn ông rất rắn chắc lại mạnh, cổ tay cũng không nhỏ như cô, rõ ràng là cô đã kéo nút thắt hết cỡ nhưng vẫn còn hở rất nhiều, lúc giơ tay có thể tuột ra tận khuỷu tay nhưng đeo lên tay Trần Kỵ lại thấy khá nhỏ.
Chu Phù nhìn rồi nhắc nhở lại anh: “Nếu chặt quá không thoải mái thì anh đừng đeo.”
Nhưng Trần Kỵ lại nói: “Kéo chặt thêm chút nữa.”
“Hả?” Chu Phù nhướng mày nhìn anh, “Chặt nữa thì chữ nhô lên sẽ in lên trên tay mất.”
Trần Kỵ không hề quan tâm mà chỉ ừ: “Vậy được rồi, tên em vĩnh viễn đừng hòng lấy ra khỏi người anh.”
Chu Phù chợt cứng đờ, nhịp tim cô như lỡ một nhịp.
Vòng tay tuy chật nhưng màu sắc các hạt rất hợp với anh, sau khi mang xong, Trần Kỵ vừa lòng mà lấy điện thoại ra chụp hình một cách nghiêm túc.
Chu Phù nằm trong ngực anh bây giờ cũng thả lỏng hơn, đôi tay đặt lên eo anh, thoải mái mà nghiêng mặt dán trên ngực anh, với tư thế và góc độ này, cô nhìn anh đàng hoàng đứng đắn tạo dáng trước màn hình điện thoại.
Đầu ngón tay anh di chuyển mấy cái chọn mấy tấm ảnh đẹp, cũng không thêm filter gì mà đăng lên nhóm chat.
Chu Phù thấy anh không hề kiêng kỵ mà mở WeChat ra ngay trước mặt mình.
Bởi vì tính chất công việc nên phải gửi không ít bản vẽ đến đối tác, Trần Kỵ không có thói quen xóa danh sách trò chuyện trên khung chat, vậy nên khung chat nhìn không được sạch sẽ cho lắm.
Nhưng mà nhìn từ trên xuống dưới, ngoại trừ những đối tác làm ăn, Trần Kỵ cũng không nói chuyện phiếm với ai.
Ngoại trừ hộp thoại trò chuyện trên cùng chứa rất nhiều thứ vô nghĩa.
Và người đối diện khung chat kia đó là cô.
Chọn xong mấy tấm hình đúng lúc Lục Minh Bạc nhắn trong nhóm chat, Trần Kỵ mở khung thoại, gửi tất cả hình mình chụp được chứ cũng không xem bọn họ nói cái gì.
Cả nhóm đang trò chuyện sôi nối ngay lập tức trở nên im lặng vì những bức ảnh này.
Một lúc lâu sau, Lục Minh Bạc mới nhắn một hàng dài dấu chấm hỏi rồi mới bắt đầu oanh tác nhóm chat: 【?? Cái doanh nghiệp nhỏ này từ đâu tới, sao lại vào nhóm của chúng ta để bán vòng tay? 】
Trần Kỵ: “…”
Chu Phù nhìn thấy không nhịn được bật cười.
Có người nhắc nhở Lục Minh Bạc:【Đó là anh Kỵ.】
Lúc này Lục Minh Bạc nhắn hàng dấu chấm hỏi còn dài hơn lúc nãy:【Anh Kỵ bị hack tài khoản hả??】
Trần Kỵ:【Hack cái đầu cậu.】
【Tên trộm kia, đừng hòng lừa được một cắc nào của ông đây, mi có giỏi thì gửi giọng nói qua đây ta nghe đi!】
Trần Kỵ: …
Cũng may tâm trạng của Trần Kỵ không tệ lắm, mục đích khoe khoang cũng chưa đạt được nên anh cũng kiên nhẫn mà gửi giọng nói qua, giọng nói trầm trầm phát ra: “Cậu bị hâm à?”
Lục Minh Bạc:【… Cái kiểu này thì đúng là anh Kỵ rồi.】
Lục Minh Bạc:【Nhưng mà A Kỵ, buổi tối anh không có việc gì làm hay sao mà lại gửi hình vòng tay?】
Trần Kỵ mím môi, cũng không để ý Chu Phù đang dựa trong ngực mình đang nhìn chằm chằm khung chat, rất tự nhiên mà gửi tin: À, cũng không có gì, cô gái nhà tôi đưa, gì mà đồ đôi ấy một hai bắt tôi phải mang, chuỗi hạt ở trong có tên cô ấy có thể ấn chữ lên cổ tay tôi, tôi nghĩ thứ này khá hiện đại, sợ mấy cậu chưa hiểu việc đời làm mất mặt mũi của Phù Trầm nên phổ cập kiến thức cho các cậu.
Lục Minh Bạc:【…】
Ngay sau đó, điện thoại của Chu Phù trên sô pha rung lên.
Cô tiện tay mở ra thì thấy Hứa Tư Điềm gửi tin tới.
【Chúc Chúc! Lục Minh Bạc nói cậu tặng một cái vòng công nghệ cao cho Trần Kỵ hả?】
Chu Phù mặt nóng bừng vội vã giải thích.
Hứa Tư ĐIềm【:Ồ, tớ hiểu rồi, vậy nó bao nhiêu?】
Chu Phù【:Hai cái 39 tệ.】
Hứa Tư Điềm:【… Vậy tớ cầm mấy triệu chọn trang sức, túi xách khắp thế giới cho cậu, cậu dùng vòng hai cái 39 tệ đã dỗ được Trần Kỵ rồi?】
【Cái vòng 39 tệ hai cái đã khiến anh ta chụp khoe khắp nơi, tớ nghĩ có khi nào nước mắt cậu rớt thì anh ta lấy từng giọt đem cất không.】
Chu Phù:【…】
Thật ra là không nhưng anh ấy liếm từng giọt một…
Một lát sau Chu Phù hỏi:【Mà trang sức túi xách khắp thế giới là sao?】
Hứa Tư Điểm:【Hả? À, không phải gần đây tớ và Lục Minh Bạc ra nước ngoài sao? Mấy hôm trước Trần Kỵ và Lục Minh Bạc nói tâm trạng cậu không tốt, cũng không biết nên dỗ cậu thế nào, anh ấy gửi cho Lục Minh Bạc một tấm thẻ nhờ bọn tớ chọn quà mang về. Tớ nói có thể cậu sẽ không thích đâu nhưng Trần kỵ nói là phải mua.】
Chu Phù nâng mi mắt nhìn người đàn ông còn đang khoe khoang với Lục Minh Bạc, vòng tay ôm hông anh chặt hơn.
Cô bất thình lình dính người làm cổ họng Trần Kỵ nhịn không được nghẹn lại.
Chu Phù cảm thấy ở nơi nào đó có sự thay đổi, hình như tăng lên so với vừa nãy.
Giọng người đàn ông hơi khàn khàn: “Em có thể ngồi yên chút được không?”
“Hả?” Chu Phù cảm thấy mình ngồi rất yên ổn, thành thật.
“Ông đây đau muốn chết.”
Chu Phù: “…”
Cô chợt nghĩ đến, cô hơi mím môi, to gan mở miệng: “Nếu không thì…Em giúp anh nhé?”
Lời vừa dứt, bàn tay đặt bên eo cô nắm chặt hơn một chút nhưng trên mặt vẫn thờ ơ như cũ, giọng điệu ngạo mạn: “Được, vậy em tính giúp anh như thế nào?”
Chu Phù: “Hả… Anh nghĩ em giúp thế nào thì được?”
——
Tác giả có lời muốn nói:
Trần Kỵ: Thật tuyệt vời.
Chu Phù: Chẳng phải em đã nói em còn rất nhiều chiêu thức lợi hại chưa dùng hay sao…