Chỉ Có Tôi Hiểu Được Nhu Tình Của Anh Ấy
Chương 18
Lục Trác Phong cúi đầu nhìn Minh Chúc, ánh mắt sâu thẳm, giống như là đang nhớ lại điều gì, bỗng nhiên cười một tiếng: “Không quen thân với anh?”
Minh Chúc vẫn duy trì nụ cười: “Đâu thân đâu, nhiều năm như vậy không gặp.”
Lục Trác Phong bất động, vẫn cúi đầu nhìn cô như cũ, ánh mắt thâm trầm, lông mày nhẹ chau lại, nói đến chuyện khác: “Không muốn cười thì đừng cười.”
“Không lẽ anh bảo em khóc sao?”
“……”
Anh xưa nay không hề biết cô có thể nhanh mồm nhanh miệng đến như vậy.
Cô cũng rất ít khi khóc, ít nhất anh từng thấy qua mấy lần, trong ấn tượng của anh mấy lần cô khóc đều là vì Từ Duệ. Lục Trác Phong có thể giải thích được, dù sao cũng là cùng nhau lớn lên từ nhỏ, tình cảm sâu nặng, đột nhiên mất đi, chắc chắn sẽ rất khó chịu.
Anh có chút không biết làm sao: “Quên đi, em tốt nhất vẫn cứ cười đi vậy.”
Minh Chúc cũng biết mình cười dối trá đến mức nào, thế nhưng vẫn không buông khoé miệng xuống, nhìn về phía Đường Hinh: “Chúng ta đi thôi.”
Đường Hinh lập tức nhìn về phía Lục Trác Phong: “Lục đội, chúng tôi đi trước, không chậm trễ hai người bàn công chuyện nữa.”
Lục Trác Phong liếc mắt nhìn Minh Chúc, gật đầu.
Minh Chúc và Đường Hinh đi đến văn phòng viết kịch bản, đến lầu ba không có người, Đường Hinh nhịn không được cười thành tiếng, “Tớ mới vừa rồi nhịn muốn chết, nhìn Lục Trác Phong kinh ngạc, vô cùng buồn cười.”
Cô đã nói trước rồi, ai nắm vuốt ai còn chưa nói được đâu.
Hiện tại đã xác định, rõ ràng là Minh Chúc nắm vuốt Lục Trác Phong.
Minh Chúc cúi đầu cong lên khoé miệng, “Có gì buồn cười như vậy sao?”
Đường Hinh hừ một tiếng: “Đương nhiên, tớ là bất bình thay cho cậu, nếu tớ mà là cậu, lập tức trở về mang đồ cưới kia bán đi.”
Minh Chúc: …….
Tối hôm qua cô đã thực sự có ý nghĩ này.
Thế nhưng, cuối cùng vẫn là không bỏ được, vẫn còn thích anh.
Đường Hinh quay đầu liếc cô một cái, buông tiếng thở dài: “Quên đi, biết ngay cậu không nỡ, tớ cũng chỉ là thuận miệng nói thế, nếu như cậu thật sự còn thích anh ấy, cũng đừng quá dễ dàng tha thứ cho anh ấy, nên để anh ấy nếm một chút khổ sở.”
Vừa nói xong, Wechat trong điện thoại vang lên.
Cúi đầu nhìn xem, là Đường Vực hỏi xem tiến độ trong nhóm chat, cũng hỏi thăm ở lại trong quân khu cảm giác thế nào.
Dù sao cũng là ông chủ hỏi, rất nhanh đã có người trả lời.
Lâm Tử Du nói: “Tối hôm qua phỏng vấn Lục đội trưởng, quá trình của nhiệm vụ cứu viện đã nói qua, Minh Chúc có ghi âm lại, Đường Tổng có muốn nghe một chút không?”
Minh Chúc đã đem nội dung ghi âm chia sẻ cho mấy biên kịch khác, để tất cả mọi người tham khảo một chút.
Đường Vực: “Được.”
Lâm Tử Du lập tức gửi nội dung ghi âm cho anh.
Đường Vực cũng không vội vã nghe, nhìn nhóm chat trong Wechat mọi người đều lần lượt online, chỉ có Minh Chúc là không có động tĩnh, anh nghĩ nghĩ, trực tiếp @* cô: “Minh Chúc, có suy nghĩ gì không?”
*cũng giống như tag trực tiếp người đó ở Facebook, Twitter, …
Minh Chúc vừa bật máy tính lên, chuẩn bị viết kịch bản, ban đầu là không muốn vào nhóm chat nói chuyện phiếm, vẫn là Đường hinh nhắc nhở cô: “Này, Đường tổng đang hỏi cậu.”
Cô ấn mở nhóm chat Wechat, gõ một hàng chữ: “Chuyện chính là hành động cứu viện quân sự, xen lẫn với những câu chuyện nhỏ, ví dụ như là những nhân viên bên trong toà nhà bị mất đi người thân hoặc con cái, những câu chuyện đằng sau những quân nhân Trung Quốc hi sinh vì nhiệm vụ, những dòng cảm xúc và những tờ di chúc, mấy điểm này có thể lấy nước mắt người xem.”
Đường Vực đang lười biếng tựa lưng trên chiếc ghế trong văn phòng, nhìn thấy dòng chữ nghiêm túc kia, có chút buồn cười, anh ta chỉ thuận miệng hỏi một chút, muốn bắt chuyện với cô, còn cô thì nghiệm túc trả lời như vậy để làm gì? Ngẫm nghĩ một lúc, lại trả lời: “Tốt lắm.”
Lại hỏi: “Ở đó có quen không?”
Đường hinh ngồi phía đối diện, nhìn xem tin nhắn nhóm: “Chậc chậc, nhìn đi, Đường tổng quan tâm cậu nhiều hơn.”
Minh Chúc không có trả lời cô, gõ xuống hai chữ: “Vẫn tốt.”
Đường Vực nói: “Vất vả rồi, chờ thêm hai ngày nữa tôi sẽ đến xem một chút, mời mọi người ăn một bữa ngon.”
Tất cả mọi người đều nói cám ơn, Đỗ Hồng đăng một biểu tượng cảm xúc cười ha ha: “Đây là nhờ Minh Chúc mới có được nha.”
Trợ lý đi tới: “Đường tổng, cuộc họp sắp bắt đầu.”
Đường Vực đưa mắt nhìn Wechat, cong môi cười, cũng không phủ nhận, đem di động nhét vào túi quần rồi đứng lên: “Đi thôi.”
Đêm nay do phải tăng ca vì có hạng mục đầu tư, không thôi hôm nay anh cũng muốn đến quân khu xem thử, bản ghi âm Lâm Tử Du gửi đến anh cũng không quá quan tâm, tạm thời chìm trong điện thoại di động.
———–
Lục Trác Phong ngồi trên bãi cỏ trước văn phòng dưới lầu, Tào Minh ngồi kế bên. Tào Minh tâm trạng sốt ruột, ngồi cũng không yên, đành phải đứng dậy, cúi đầu uể oải nói: “Lục đội, có phải là tôi phải giải ngũ không?”
Cậu giấu diếm vết thương cũ, lúc kiểm tra thể chất chỉ đủ tiêu chuẩn, tập luyện cường độ cao làm bệnh cũ tái phát, vì lực ngón tay không đủ nổ súng để bắn trúng mục tiêu mà cậu cũng ăn mắng không ít. Tuy vậy, cậu vẫn không muốn phải giải ngũ sớm.
Lục Trác Phong: “Ai nói cậu phải giải ngũ?”
Hai mắt Tào Minh toả sáng: “Ah? Có thể không cần sao?”
Lục Trác Phong sờ soạng kiếm bao thuốc trong túi, thật ra anh hút rất ít, cũng không nghiện thuốc, bình thường cũng rất ít mua thuốc, lâu lâu buồn bực mới mua một bao thuốc hút mấy điếu. Anh ngậm điếu thuốc, cúi đầu xuống, tìm bật lửa đốt thuốc, nhìn về phía trước đèn đường u tối: “Tôi cũng không có cách nào bảo đảm, đợi kết quả kiểm tra ngày mai rồi nói tiếp.”
Tào Minh lại uể oải cúi thấp đầu, nhỏ giọng hỏi: “Đội trưởng, tôi có thể dùng tay trái nổ súng được không?”
Lục Trác Phong tiện tay rút cây cỏ, phun một vòng khói: “Không được.”
Quân đội cũng không qui định rõ không thể dùng tay trái nổ súng, nhưng luật bất thành văn đều là yêu cầu dùng tay phải, mặc dù cậu thuận tay trái, khi nhập ngũ, thì không còn có thể thuận tay trái nữa.
Tào Minh cúi đầu thật thấp, nước mắt đều đã chảy ra.
“Hôm nay không phải cậu đã thử dùng ngón giữa để giữ cò súng sao?” Lục Trác Phong khoác tay lên gối, ngón tay thon dài gảy gảy điếu thuốc, liếc mắt nhìn cậu, “Ngón trỏ là ngón linh hoạt nhất cũng như thuận tiện nhất, ngay từ đầu cậu đã dùng ngón trỏ tập luyện nên tạm thời không quen là chuyện bình thường, ngày mai cậu bắt đầu dùng ngón giữa giữ cò súng khi huấn luyện đi.”
Tào Minh trừng to mắt, không ngờ tới buổi tập chiều nay cậu lặng lẽ dùng ngón tay giữa giữ cò súng, không ngờ đã bị Lục đội phát hiện, lúc ấy cậu ngắm bia không chuẩn, đạn chỉ toàn bắn trúng bia của người khác, Lục đội cũng không mắng cậu, làm cậu vẫn còn biết ơn đến bây giờ.
Cậu cảm động đến đỏ cả mắt, dụi dụi mắt nói: “Cám ơn đội trưởng….”
Lục Trác Phong mắng: “Khóc cái gì mà khóc, nam tử hán đại trượng phu hở chút là khóc, còn oai phong gì nữa.”
Tào Minh tranh thủ hít mũi một cái.
Sáng ngày hôm sau, Tào Minh đi bệnh viện kiểm tra ngón tay.
Buổi chiều, Bành Hảo Ni không có ca trực, cố ý đem kết quả tới, đụng phải Vương Quốc Dương văn phòng lầu dưới, Vương Quốc Dương cười hỏi: “Đến tìm Trác Phong sao?”
Bành Hảo Ni cười nhẹ: “Vâng, cháu đến đưa kết quả kiểm tra.”
Ban đầu Tào Minh có thể tự mình đi lấy, nhưng cô nghĩ mình đưa tới thì sẽ tốt hơn, như vậy thì có thể có cớ gặp Lục Trác Phong một lần.
Vương Quốc Dương cười: “Đến phòng làm việc của chú đi, vừa đúng lúc chú có việc cần nói với cậu ta.”
Bành Hảo Ni gật đầu: “Vâng.”
“Kết quả kiểm tra này là về cái gì vậy?” Vương Quốc Dương lại hỏi một câu.
Bành Hảo Ni kể qua tình hình của Tào Minh một chút.
Lục Trác Phong từ sân huấn luyện chạy đến, một thân toàn mồ hôi, đi vào văn phòng, nhìn thấy Bành Hảo Ni cũng không có vẻ gi là ngạc nhiên. Bành Hảo Ni đưa kết quả kiểm tra cho anh: “Đây là kết quả kiểm tra của Tào Minh, so với chẩn đoán trước đây cũng không khác lắm, ngón trỏ bị tổn thương tương đối nghiêm trọng, ngược lại ngón giữa thì lại không có vấn đề gì.”
Lục Trác Phong nhận lấy, cúi đầu mở ra, Vương Quốc Dương ngâm một bình trà, rót cho hai người bọn họ mỗi người một chén, xong lại hỏi: “Tay cậu tân binh kia xảy ra chuyện gì? Còn có thể nổ súng hay không?”
Lục Trác Phong kéo ra cái ghế ngồi xuống, trầm giọng nói: “Có thể, cháu để cậu ta tập luyện dùng ngón giữa giữ cò súng.”
Vương Quốc Dương nhìn anh một cái, biết ngay là anh đang bao che khuyết điểm, cười lắc đầu: “Thôi, tôi cũng chưa nói gì cả, cậu cẩn thận như vậy làm gì.”
Lục Trác Phong cúi đầu cười cười, đành phải nói thật: “Cháu cũng chỉ sợ chú hiểu lầm mà thôi, cậu ấy còn huấn luyện được, nên cho cậu ấy một cơ hội.”
Hàng năm có rất nhiều người mới nhập ngũ, có người tới quân khu thì lùi bước, cùng có người đến quân khu thì càng thêm nhiệt huyết, Tào Minh là thuộc về số người sau, Lục Trác Phong cũng không hi vọng một cậu thanh niên nhiệt huyết như vậy lại phải tiếc nuối quay về.
Vương Quốc Dương đồi với loại chuyện này không ý kiến nhiều, bàn giao vài công việc, mắt thấy đã đến giờ cơm, cầm lấy điện thoại gọi cho viện trưởng Bành, ngay trước mặt Bành Hảo Ni và Lục Trác Phong nói: “Tiểu Bành và Lục Trác Phong đều ở chỗ của tôi, tối nay cũng ăn bữa cơm uống vài ly chứ?”
Lục Trác Phong nhíu mày, liếm môi một vòng, nhìn về phía ông.
Bành Hảo Ni ngẩng đầu nhìn anh một cái, nhìn ra anh không được vui, trong lòng có chút khó chịu, nhưng cũng không ngăn cản Vương Quốc Dương, yên lặng chịu sự sắp xếp. Vương Quốc Dương cúp máy, nhìn về phía Lục Trác Phong: “Cậu đi thay quần áo đi, cũng nhau đi ăn cơm.”
“Mọi người cứ đi đi, cháu còn có việc.”
“Cậu thì có việc gì chứ?” Vương Quốc Dương trừng anh, con gái người ta còn đang ở đây, sao có thể không nể mặt như thế.
“Buổi tối đoàn làm phim còn muốn phỏng vấn cháu.” Lục Trác Phong đành phải nói thật, thực ra muốn phỏng vấn anh không phải là Minh Chúc, là Khương đạo diễn cùng với một biên kịch khác, nhưng Minh Chúc và những người khác chắc chắn cũng sẽ có mặt.
Huống chi, bữa cơm này anh cũng không muốn đi.
Có thể trốn thì trốn vậy.
Bành Hảo Ni nhìn anh một cái, có chút không vui cúi đầu, cũng không muốn bỏ qua bữa ăn tôi nay nữa, cô thử mở miệng: “Nếu không …. Mời mọi người đến luôn vậy, càng đông càng vui, em cũng quen biết Lâm Tử Du…..”
Lâm Tử Du trước đây đã từng nằm viện, có chủ động bắt chuyện với cô. Khi cô đến quân khu cũng gặp qua vài lần, nói quen thân thì cũng không đúng, nhưng quả thực là người duy nhất trong đoàn làm phim có thể cùng cô trò chuyện vài câu.
Vương Quốc Dương nhìn cô một cái, thở dài, cũng không muốn tổn thương thể diện của cô gái nhỏ, đành phải nói: “Vậy thì kêu bọn họ cùng đi đi, bọn họ tới đây cũng đã một tháng, toàn ăn cơm ở nhà ăn, cũng không phải đạo cho lắm.”
Nói đến đây, Lục Trác Phong cũng không có cách nào từ chối nữa, đứng lên, có chút bất đắc dĩ nhẹ gật đầu: “Được, vậy cháu để Hàn Tĩnh đi nói cho bọn họ.”
Lục Trác Phong ra khỏi văn phòng, vừa đúng lúc đụng phải Hàn Tĩnh, đem việc này nói với anh ta: “Cậu đi thông báo cho bọn họ một tiếng.”
Vứt xuống câu này liền xoay người rời đi.
Hàn Tĩnh quay đầu: “Haizz, không phải chứ, sao cậu không tự mình đi đi?”
Lục Trác Phong không quay đầu lại, cúi đầu nặng nề thở dài, nếu là anh tự mình đi nói, Minh Chúc kia chắc hẳn lại sẽ nở nụ cười nghề nghiệp mà đối mặt với anh, cười đến nỗi trong lòng anh như có ai cầm dao cắt thành từng mảnh.
Hàn Tĩnh cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể đi tìm đoàn làm phim.
Vừa đúng lúc tất cả mọi người đều ở văn phòng nghiên cứu và thảo luận kịch bản, anh đứng ở cửa, gõ một cái: “Khương đạo, cấp trên của chúng tôi nói tối nay muốn mời mọi người ăn một bữa cơm.”
Khương đạo có chút ngượng ngùng cười cười: “Sao tự nhiên lại tốt thế? Phải là chúng tôi mời khách mới đúng chứ.”
Lúc mới tới quân khu bọn họ đã muốn mời một bữa cơm, thế nhưng Vương Quốc Dương lại bận bịu công việc, tiệc tùng cũng nhiều, nên kéo dài tới bây giờ, mặc dù trước đây Đường Vực có ra mặt, nhưng thực ra là bọn họ đến nhờ người ta, mời khách cũng nên là bọn họ mời mới đúng.
Hàn Tĩnh cười: “Viện trưởng Bành và bác sĩ Bành cũng ở đây, đây là cấp trên ở cục sắp xếp, các vị cũng không nên tranh giành với các lãnh đạo chứ.”
Bành Hảo Ni cũng tham gia?
Minh Chúc nhìn anh một cái, “Vậy Lục đội và Trần đội đâu?”
“Đều cùng đi với nhau cả.”
Minh Chúc cúi đầu thu dọn đồ đạc, cũng không nói thêm gì nữa.
Nếu tối nay đều đi nội thành ăn cơm, mọi người cũng không có ý định đêm nay lại quay lại, Minh Chúc cùng với Đường Hinh về ký túc xá thu dọn một chút, hai người từ ký túc xá đi ra, Đường Hinh ngẫm nghĩ lại thấy có chút kì quái: “Cậu nói bữa cơm này có ý tứ gì không? Vì cái gì mà viện trưởng Bành và bác sĩ Bành đều đến? Bọn mình đâu có quen bọn họ.”
Bọn họ đều chưa từng gặp qua viện trưởng Bành.
“Tớ không biết.”
Minh Chúc nhàn nhạt nói, trên mặt cũng không lộ ra biểu cảm gì.
Dưới lầu ký túc xá, Hàn Tĩnh cũng Trần Dự đang đứng ngoài cửa trò chuyện, Trần Dự cũng cảm thấy kì quái: “Viện trưởng Bành và bác sĩ Bành đều đến? Còn gọi chúng ta đi làm gì, còn mời đoàn làm phim nữa chứ.”
Hàn Tĩnh lấy hộp thuốc lá ra, hỏi anh ấy: “Muốn không?”
Trần Dự cầm lấy một điếu, hai người hút thuốc, khói trắng lượn lờ, Hàn Tĩnh cười nhạo nói: “Đoán chừng là thằng nhóc Lục Trác Phong kia không muốn đi nên mới mời tất cả mọi người, cậu cũng biết, cấp trên vẫn còn nghĩ đến chuyện tác hợp cậu ta cùng bác sĩ Bành…..”
Trần Dự hừ cười: “Vậy nếu chúng ta không đi, không phải đó trở thành bữa cơm ra mắt sao? Kiểu như gặp mặt trưởng bối chứ gì nữa.”
Hàn Tĩnh: “Cũng không khác gì lắm đâu.”
Minh Chúc cùng Đường Hinh đang đi xuống dưới lầu, vừa vặn nghe được mấy câu nói đó, Đường Hinh như hiểu ra đại sự, cũng không có gì lạ.
Lại quay đầu nhìn xem, sắc mặt Minh Chúc nhàn nhạt, thậm chí còn nở nụ cười.
Đường Hinh: ….
Sao tự nhiên cảm thấy lạnh quá.
Hàn Tĩnh quay đầu đưa mắt nhìn, ngẩn người, ánh mắt nhìn về phía sau, đối mặt với Lục Trác Phong đứng sau lưng Minh Chúc, ánh mắt Lục Trác Phong nặng nề, anh liên tục ho khan: “Khụ, tất cả mọi người đều xuống hết rồi, vậy thì … đi thôi.”
Minh Chúc cười khẽ: “Ừ, đi thôi.”
Đường Hinh nhìn theo ánh mắt Hàn Tĩnh, quay đầu lại, mới phát hiện ra Lục Trác Phong đang đứng phía sau, sắc mặt khó coi.
Minh Chúc giống như là không có cảm giác gì, lôi kéo cô đi ra tới cửa.
——–
Xe chạy tới nội thành, Minh Chúc chậm rãi thu hồi ánh mắt từ ngoài cửa sổ xe, nhìn về phía ghế lái: “Đường Hinh, dừng xe ở đây một chút đi.”
Đường Hinh lập tức dừng xe bên đường, nhìn về phía cô: “Sao vậy?”
Minh Chúc quay đầu nhìn về phía Khương đạo phía sau thu xếp, nở nụ cười: “Khương đạo, bữa tiệc không có tôi cũng không sao, bỗng nhiên đang có linh cảm về kịch bản, tôi thấy nên lập tức viết xuống, sợ lúc quay về lại không có cảm giác, dù sao tất cả mọi người đều đi, thiếu đi tôi cũng không có vấn đề gì.”
Khương đạo nghe xong, ngẫm nghĩ đương nhiên kịch bản vẫn là trọng yếu, dù sao bữa cơm này là trên cục mời bọn họ cũng không phải là nhân vật chính, lần sau chắc chắc sẽ phải mời bữa khác, đối với cô khoát khoát tay: “Vậy cô trở về đi.”
Minh Chúc đưa mắt nhìn Đường Hinh: “Vậy tớ đi về trước.”
Đường Hinh có chút lo lắng nhìn cô: “Cậu … không sao chứ?”
Minh Chúc xuống xe, vin cửa xe nhìn về phía cô nàng, cong môi cười: “Không có việc gì đầu, lúc về nói chuyện sau.”
Lục Trác Phong chạy theo xe ở phía sau, nhìn thấy cô xuống xe, lại nhanh chóng leo lên một chiếc xe taxi bên cạnh, híp mắt một chút, cắn chặt môi, lại buông ra.
Xe lập tức chạy chậm lại.
Đi theo đằng sau xe taxi kia.
Hàn Tĩnh không chú ý nhìn tình huống bên ngoài, một lát sau, ngẩng đầu nhìn lền, chỉ biết là anh chạy sai đường, lập tức nhắc nhở: “Cậu làm gì đấy, phải rẽ phải, cậu chạy sát bên trái làm gì?”
Lục Trác Phong trong lòng rối loạn, chạy xe trở lại đường cũ: “Không có gì, nhớ nhầm đường.”
——
Ban đêm,
Minh Chúc tắm rửa xong, mặc một thân váy ngủ tơ tằm màu đen, ngồi trên sàn nhà trong thư phòng, nhìn chằm chằm góc tường nơi treo bộ đồ cưới hồi môn kia một lúc lâu.
Thứ này đâu thể nói lên được gì đâu?
Có phải bởi vì thứ này vẫn còn tồn tại, nên cô mới có thể cố chấp như thế, nếu như mắt không nhìn thấy, thì có thể buông xuống?
Cô cắn môi một cái, ngồi lâu đến nỗi chân tê cứng.
Phải nửa tiếng sau, rốt cục cũng đứng lên, cầm máy chụp hình, chụp lại bức đồ cưới kia.
Mấy phút sau, cô ngồi trước máy tính, mở phần mềm chỉnh sửa của cửa hàng trên Taobao, tải ảnh lên, tả bao quát chi tiết, v.v. Cô không chỉnh sửa lại ảnh, tất cả là hình HD gốc, thậm chí filter cũng không thêm vào, nhìn kỹ lại, bộ đồ cưới hồi môn thực sự xấu xí và thô cứng, so với những bức thêu tinh xảo và đẹp mắt khác trong cửa hàng….
Thực sự có chút không dám nhìn thẳng.
Cô nhìn chằm chằm giao diện cửa hàng đến phát ngốc, thứ này thật sự có người muốn mua sao?
“….Một bộ đồ cưới, ai thích thì mua.”
Bán giá bao nhiêu đây?
Đường Hinh trước đó miệng mồm rảnh rỗi có nói: “Thứ này đăng lên Taobao, hai trăm tệ chưa chắc có người mua.”
Vậy thì thử một lần đi, xem xem có người mua hay không.
Minh Chúc nhập vào bảng giá —-
200 tệ.
– Hết Chương 18-
Bội Bội: Vậy là đã hết quyển một. Yay! Cám ơn các bạn đã ủng hộ trong suốt một tháng qua. Mình sẽ cố gắng cho quyển hai lên sóng sớm. Cám ơn các bạn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!