Chỉ Có Tôi Hiểu Được Nhu Tình Của Anh Ấy - Chương 6
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
181


Chỉ Có Tôi Hiểu Được Nhu Tình Của Anh Ấy


Chương 6


Minh Chúc đang mặc là sườn xám cách tân, tay áo dài quá nửa, cổ áo có nút thắt kín đáo, chiều dài đến chỗ bắp chân, đường xẻ tà cũng không cao. Theo lời Đường Hinh nói cô mặc bộ đồ này toát lên hình ảnh của người phụ nữ trưởng thành, chín chắn. Nhưng thắng ở chỗ cô có dáng dấp trắng nuột mịn màng, khí chất dịu dàng thanh khiết, đứng dưới ánh mặt trời liền toát ra vẻ đẹp trời sinh, không thể nghi ngờ là một mỹ nhân đặc biệt.

Trên hai xe việt dã tổng cộng có mười người, bao gồm cả đạo diễn, mấy nhà biên kịch cùng với cố vấn sản xuất đang chờ.

Đồ dùng cá nhân của bọn họ cùng với hai chiếc xe đều phải được tiến hành kiếm tra, mọi người đứng xếp hàng chờ tới lượt mình. Đường Hinh nói thầm: “Túi nhỏ này cũng phải kiểm sao?”

Minh Chúc cùng Lục Trác Phong nhìn nhau mấy giây, khoé miệng cong lên, quay người trả lời câu hỏi của Đường Hinh: “Đều phải kiểm.”

Lục Trác Phong chỉ kinh ngạc được mấy giây đã khôi phục lại sự bình tĩnh, cúi đầu liếm môi nghĩ. Anh làm sao có thể ngờ được đoàn làm phim tới trải nghiệm cuộc sống, thu thập tài liệu lại là đoàn làm phim của cô. Anh đi qua, nhìn xem lính gác kiểm tra, ánh mặt lại rơi trên người cô. Người đầu tiên kiểm tra xong là Khương đạo, ông đi đến trước anh, nở nụ cười khách sáo: “Anh là Lục đội sao?”

Lục Trác Phong thu hồi tầm mắt, nhàn nhạt nói: “Phải.”

Vì lần thu thập tư liệu này, người liên lạc với bên quân đội là Tổng giám đốc đài truyền hình Tập Duê, nên đây cũng là lần đầu tiên Khương đạo gặp Lục Trác Phong. Bù lại đã nghe qua chiến tích của anh, thật sự trái ngược với số tuổi. Ông hàn huyên vài câu, nói: “Khoảng thời gian tới làm phiền Lục đội rồi.”

Bên kia, Minh Chúc cùng Đường Hinh cũng đã kiểm tra xong. Đường Hinh nắm lấy tay Minh Chúc, không kiềm nén được sự hưng phấn, nói: “Ôi, anh bộ đội bên kia thật là đẹp trai.”

Một cô gái khác tên Lâm Tử Du cũng rất hưng phấn: “Đúng vậy đó, vừa rồi Khương đạo gọi anh ta là Lục đội? Có phải là đối tượng quan trọng để chúng ta giao lưu phỏng vấn hay không?”

Đường Hinh: “Hẳn là vậy, nếu không làm sao có chuyện Khương đạo khách sáo như vậy.”

Minh Chúc cúi đầu, nghe thấy Lục Trác Phong nhàn nhạt nói một câu: “Ông nói rất đúng.”

Lính gác cẩn thân kiểm tra bên trong xe xong mới nói: “Có thể đi được rồi.”

Lục Trác Phong liền đứng tại cổng, mọi người cũng không quay trở lại xe. Biên kịch Đỗ Hồng cùng với nhà sản xuất quân sự Đỗ Thiệu An vừa rồi cùng lái xe đến, hai người quay trở lại lái xe đến chỗ đậu. Những người còn lại đi đến bên canh Khương đạo.

Khương đạo giới thiệu với mọi người: “Đây là Lục Trác Phong Lục đội trưởng, khoảng thời gian này chúng ta chủ yếu đi theo cậu ta cùng với đội mà quan sát học tập.”

Chủ nhiệm đoàn cũng còn chưa biết phải ở lại nơi này bao lâu, kịch bản cốt yếu đã có, nhưng toàn bộ kết cấu cốt truyện và dàn khung còn cần phải bổ sung sửa chữa, cái này cần phải đi sâu vào cơ sở bộ đội để tìm hiểu, cùng giao lưu với quân binh, quan sát tập huấn chiến đấu, diễn tập quân sự, mới có thể viết ra được kịch bản thể hiện tốt nhất hình ảnh quân nhân Trung Hoa.

Mọi người nhao nhao chào hỏi Lục Trác Phong.

Minh Chúc nhìn anh, không nói gì, không rõ có nên cho mọi người biết anh và cô quen nhau hay không.

Lục Trác Phong bình tĩnh tự nhiên thu hồi ánh mắt, nói: “Tôi sẽ dặn dò bọn họ phối hợp với các vị. Sau này có vấn đề gì có thể trực tiếp hỏi, sáng trưa tối có thể đi nhà ăn ăn cơm, chỉ có cái thời gian hạn chế, các vị muốn đi phải tới sớm, trước mắt chưa có sắp xếp cho các vị nghỉ tại quân doanh.”

Lâm Tử Du vui vẻ hỏi: “Vậy nếu có vấn đề muốn hỏi anh thì sao?”

Lục Trác Phong dừng một chút, nói: “Tôi cũng sẽ phối hợp.”

Lâm Tử Du cười cười: “Được, cám ơn Lục đội.”

Lục Trác Phong không dán mắt về phía Minh Chúc nữa, quay sang nói với Khương đạo: “Đến văn phòng trước đã, Chỉ đạo Lưu đang ở đó chờ các vị, có điều gì cần chú ý ông ấy sẽ nói rõ chi tiết với các vị.”

Cũng có ý là muốn trước tiên đi tập hợp cái đã. Dù sao quân khu chứ không phải nơi khác, thứ cần chú ý hẳn là rất nhiều. Đã tới đây rồi thì hai bên phải phối hợp cho tốt, cũng không thể phá vỡ quân qui*. Về điểm này mọi người đều hiểu rõ.

*qui tắc trong quân ngũ

Khương đạo nói: “Được.”

Một đoàn người đi theo sau lưng Lục Trác Phong hướng đến văn phòng.

Trong văn phòng, Vương Quốc Dương cùng Chỉ đạo Lưu đều ở đó. Một binh sĩ dẫn Đỗ Hồng và Đỗ Thiệu An đến cửa văn phòng làm việc, nhịn không được lén nhìn vào bên trong. Lục Trác Phong liếc mắt nhìn cậu ta một cái: “Nhìn cái gì mà nhin, không có chuyện làm hay sao?”

Cậu binh lính kia nhanh chóng đứng nghiêm: “Có! Tôi trở về tập luyện.”

Văn phòng không chứa được nhiều người như vậy, mọi người đi qua phòng họp, theo thứ tự ngồi xuống. Vương Quốc Dương ngồi chính giữa, Lục Trác Phong cùng Chỉ đạo Lưu lần lượt bên trái bên phải. Khương đạo bảo mọi người theo thứ tự giới thiệu một chút: “Đây là Minh Chúc và Đỗ Hồng, hai người là biên kịch chính. Đường Hinh, Trần Lê, và Lâm Tử Du cũng là biên kịch. Đỗ Thiệu An là nhà sản xuất quân sự của chúng ta…”

Vương Quốc Dương đưa mắt nhìn Minh Chúc, cười nói: “Thì ra cô chính là Minh Chúc nha, tôi trước còn tưởng rằng biên kịch là nam, không ngờ tới là một cô gái nhỏ.”

Khương đạo cười nói: “Cô ấy cũng không kém đàn ông đâu.”

Vương Quốc Dương cười cười, gật đầu nói: “Có thể làm biên kịch chính, đương nhiên là sẽ không kém rồi.”

Đồi với sự tán dương của bọn họ, Minh Chúc vẫn ngoan ngoãn ngồi yên, cũng không nói lời nào, chỉ nở nụ cười đáp lễ.

Sau đó, Chỉ đạo Lưu đem những điều cần chú ý nói qua một lần, còn nói: “Quân khu trước mắt chưa có sắp xếp cho các vị ở lại, nhưng nếu mọi người muốn thì chuyện này cũng có thể thu xếp. Nếu như không muốn, ban đêm cũng có thể ở lại trễ quan sát. Quân khu ngoại trừ thay phiên nhau canh gác, những thứ khác như thời gian làm việc và nghỉ ngơi đều bình thưởng. Diễn tập huấn luyện và đối chiến các vị đều có thể quan sát, nhưng phải nghe theo sự chỉ huy của Lục đội.” Ông dừng một chút, nhìn về phía Lục Trác Phong cừơi ha ha: “Các vị nếu có ý nghĩ muốn trải nghiệm huấn luyện của binh lính, cũng có thể được. Lục đội am hiểu nhất là chỉnh người.”

Đạo diễn Khương Minh cũng đã hơi bốn mươi tuổi, cũng là một người đam mê quân đội, nghe vậy thì có chút kích động: “Được, tôi thật ra cũng muốn thử xem, lát nữa để diễn viên chính cùng tới trải nghiệm.”

Đường Hinh run lên, liếc mắt nhìn mặt trời chói chang bên ngoài, cô tuyệt đối không muốn đi huấn luyện!

Cuộc họp kéo dài hơn một giờ đồng hồ đến gần giữa trưa mới tan.

Lục Trác Phong dẫn bọn họ đến sân huấn luyện, Minh Chúc cùng Đường Hinh đi phía sau cùng.

Đường Hinh có chút hiếu kì, ngoái đầu nhìn bốn phía xung quanh, lại quay lại kề tai Minh Chúc nói nhỏ: “Nghe nói Lục đội rất lợi hại, lập được rất nhiều công trạng. Đây không phải là nam chính ngoài đời thực sao?”

Minh Chúc đưa mắt nhìn Lục Trác Phong đi phía trước: “Không phải, chỉ để tham khảo mà thôi.”

Đường Hinh: “Á….”

Còn nói thêm: “Lâm Tử Du có vẻ rất hứng thú với anh ấy thì phải…”

Minh Chúc đưa mắt nhìn. Lâm Tử Du đúng là đi bên cạnh anh, hỏi rất nhiều câu hỏi. Lục Trác Phong mới đầu còn kiên nhẫn trả lời, về sau bởi vì Lâm Tử Du hỏi những vấn đề thực sự không liên quan đến nghề nghiệp nên anh càng không kiên nhẫn nổi. Khương đạo thấy thế liền không nhịn được phải chuyển đổi đề tài.

Thật ra, Lâm Tử Du chưa từng viết kịch bản đề tài quân đội, nhưng một hai năm gần đây cô ta có vài kịch bản nổi tiếng, cũng muốn thử nghiệm cái mới nên dựa vào quan hệ để vào được tổ biên kịch của đoàn phim, dĩ nhiên là người ngoài nghề.

Đoàn người đi đến bên sân huấn luyện thấy một đám tân binh đang nhảy cóc, mồ hôi đầm đìa.

Lục Trác Phong tiến lên trước hai bước, trầm giọng: “Trương Vũ Lâm bước ra khỏi hàng.”

Trong đội ngũ lập tức có một người chạy ra, đầu đầy mồ hôi, từng giọt từng giọt rơi xuống, đứng nghiêm trước mặt Lục Trác Phong chào theo nghi thức quân đội: “Đội trưởng.”

Trương Vũ Lâm là tiểu đội trưởng, Lục Trác Phong dặn dò: “Cậu dẫn mọi người đi làm quen sân huấn luyện một chút, giới thiệu sơ qua những huấn luyện cơ bản hằng ngày.”

Vài ngày trước Lục Trác Phong đã nói qua với bọn họ, có đoàn làm phim tới thu thập tài liệu, để mọi người phối hợp một chút. Trương Vũ Lâm gật đầu, toét miệng cười: “Được.” Liếc nhanh qua đoàn người, nhìn thấy Minh Chúc mặc sườn xám màu trắng, ánh nhìn lại sáng lên một chút.

“Mọi người đi theo tôi.”

Đoàn người lại đi theo.

Minh Chúc đi sau cùng, vừa bước được hai bước, người đàn ông ở phía sau lên tiếng: “Đợi đã —-“

Bảo ai chờ kia chứ? Cô không có tên sao?

Minh Chúc cũng không dừng bước, Lục Trác Phong sờ sờ mũi, cong cong khoé miệng nở nụ cười: “Minh Chúc.”

Cô quay đầu lại, nhàn nhạt nhìn anh: “Có chuyện gì sao?”

Những người khác đều quay đầu lại nhìn bọn họ, đều là một vẻ mặt không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Trương Vũ Lâm cũng hiếu kỳ nhìn xem đội trưởng nhà mình. Đội trưởng đây là đang tán em gái sao? Còn chọn em xinh đẹp nhất ….

Khương đạo liếc nhìn, nói với bọn họ: “Nhìn cái gì mà nhìn, đi thôi.”

Lúc đó mọi người mới đi theo Trương Vũ Lâm.

Đường Hinh có chút không hiểu sự tình, liên tục quay đầu lại mấy lần.

Minh Chúc đứng yên tại chỗ, Lục Trác phong đứng nghiêm, cúi đầu nhìn cô: “Em không cần phải đi theo đâu, sân huấn luyện kia chắc hẳn là rất quen thuộc rồi.” Anh đã từng xem qua kịch bản cô viết, nội dung quân sự không có gì sai lệch lắm. Trước kia khi còn học đại học, cô còn theo đuôi anh hỏi rất nhiều vấn đề, ví dụ như là nội dung huấn luyện, sân huấn luyện, các loại đồ đạc diễn tập.

Minh Chúc đã từng mấy lần đi qua chỗ anh trai sưu tầm tư liệu, quả thực là rất quen thuộc, cô gật đầu, trở lại bên cạnh anh xem tân binh luyện tập.

Lục Trác Phong dời mắt nhìn phía trước, không cảm xúc nói: “Lần trước sao lại không nói với anh em muốn tới quân khu?”

Lần trước vốn là buổi chiều anh mới đi, đột nhiên có nhiệm vụ khẩn, đành phải đi sớm. Trước khi rời đi còn đứng bên ngoài nhìn về phía cửa sổ được kéo màn kín mít một hồi lâu. Anh do dự một chút, đoán chừng cô còn đang ngủ, nên cũng không gọi cô dậy, cũng không lên tiếng liền nhanh rời đi. Lúc đó cũng không nghĩ gặp lại cô sớm như vậy.

Minh Chúc cúi đầu, nhìn chằm chằm hai bóng hình dưới đất, có chút xuất thần: “Lúc đó em cũng không biết điểm đến chính là quân khu của anh.”

Thì ra là vậy.

“Nếu như biết rõ thì sao?” Anh hỏi.

Minh Chúc ngẩng đầu nhìn anh, ánh nắng chói chang làm mắt có vô thức nhíu lại. Lục Trác Phong nhìn thấy, bĩnh tĩnh bước qua bên kia vài bước, dùng thân mình che đi một phần ánh mặt trời.

Nhiệt độ ở sân huấn luyện cao đến bốc hoả, trán cô toát ra một tầng mồ hôi, anh khẽ dựa lại gần, cô còn cảm thấy nóng hơn, cúi đầu xuống nói: “Có biết cũng sẽ đến. Đây là công việc.”

Lục Trác Phong thực sự không nghĩ đến có một ngày cùng cô đứng trong quân khu của anh, xem tân binh tập luyện.

Trước kia khi cô còn học cấp ba rất tò mò với chuyện quân ngũ của anh, có đôi khi sẽ hỏi anh một vài vấn đế. Lúc đầu anh còn cho rằng cô muốn nghe chuyện của Từ Duệ, liền nói cho cô nghe, thực ra lúc nói những chuyện kia tâm trạng cũng không vui vẻ gì.

Nhất là bà Từ, chung quy vẫn thích hỏi, anh vừa nói ra nước mắt bà lão liền tuôn đầy mặt. Về sau anh cũng không nói đến nữa.

Cô hỏi anh vì sao lại tham gia quân đội. Lục Trác Phong nói: “Muốn đi thì đi thôi.”

Đáp án rất đơn giản, đàn ông thực ra bên trong xương cốt đều có nhiệt huyết, đều muốn bảo vệ phụ nữ.

Ông nội Lục Trác Phong là lão tướng, từ nhỏ đã nghe ông kể chuyện kháng chiến trước đây, nghe nhiều, trong lòng tự nhiên có ý chí. Lúc ghi danh trường quân đội anh cũng không có một chút do dự.

Anh nhìn thấy trán cô chảy mồ hôi, hất cằm sáng bênh canh: “Qua bên kia đi.”

Minh Chúc gật đầu, hai người cùng nhau bước tới bóng râm phía bên kia.

Bên trong sân huấn luyện binh lính vừa tập vừa kháo nhau, nhìn thấy Lục Trác Phong đứng kế bên một người phụ nữ xinh đẹp, mặc sườn xám, khí chất sạch sẽ đặc biệt, không khỏi phân tâm một chút. Có người vừa chống đẩy, vừa vụng trộm đưa mắt qua bên này quan sát, đánh giá mấy lần.

Lục Trác Phong quay đầu, nhìn lướt qua phía sau, mấy tân binh lập tức cúi đầu xuống, ra sức chống đẩy.

Tám mươi! Tám mươi mốt! Tám mươi hai! ….

Sĩ khí rung trời.

Minh Chúc bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, lấy bút và viết từ trong túi ra, vội vã ghi chép lại.

Lục Trác Phong liếc mắt, thấy cô đang ghi chép lại cảm hứng, lại dời mắt đi.

Tân binh đếm tới tiếng thứ hai trăm thì huấn luyện buổi sáng kết thúc.

Trương Vũ Lâm cũng đã dẫn mọi người trở về. Đường Hinh nhìn thấy Minh Chúc đứng kế bên Lục Trác Phong không hiểu sao lại cảm thấy hai người thật xứng đôi. Cô nhìn một hồi, lại chạy nhanh về phía trước, đứng trước mặt Minh Chúc than thở: “Nóng chết mất thôi.”

Minh Chúc đưa cho cô nàng tờ khăn giấy lau mồ hôi.

Bên sân một đoàn tân binh cũng đã kết thúc huấn luyện, đang đi về phía bên này, vừa đến gần, phảng phất mang theo khí nóng sang bên đây.

“Đội trưởng.”

Mọi người đồng loạt kêu lên, lại nhìn về phía đoàn làm phim, nhất là Minh Chúc. Một là do cô xinh đẹp, hai là vừa rồi cô đứng chung với Lục Trác Phong, làm cho bọn họ vô cùng hiếu kì đấy.

Lục Trác Phong khoát khoát tay: “Đều đi ăn cơm đi.”

Trương Vũ Lâm cũng chào hỏi bọn họ, cười nói: “Đi thôi, cùng đi ăn cơm, căn-tin của chúng tôi đồ ăn cũng không tệ lắm.”

Mỗi ngày đều huấn luyện cường độ cao, bổ sung năng lượng là cần thiết, cơm nước đương nhiên sẽ không quá tệ.

Đường Hinh kéo Minh Chúc, đi giữa một đoàn quân nhân mặc trang phục chiến huấn, liếc nhìn thấy Lục Trác Phong đang đi bên cạnh Minh Chúc, bước chân chậm lại, rơi lại phía sau, mới nhỏ giọng hỏi: “Cậu cùng Lục đội có quen biết à?”

Minh Chúc cũng không giấu giếm, gật đầu: “Quen biết, rất lâu rồi.”

Đường Hinh quen biết cô đã nhiều năm, bạn của cô, đàn ông theo đuổi cô, cô ấy cơ bản đều biết. Lục Trác Phong cô ấy thực sự chưa từng nghe qua, vẫn còn có chút ngạc nhiên: “Sao từ trước đến giờ chưa từng nghe cậu nói qua?”

“Nhiều năm không gặp, không có gì đáng nói.”

“Thật ra vừa rồi tới nhìn cậu cùng anh ấy đứng chung một chỗ, cảm giác rất xứng đôi.” Đường Hinh nói đùa.

Thật vậy sao?

Minh Chúc cong khoé miệng, cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang đi chính giữa một chút, nhẹ nhàng nói: “Anh ấy là đồng đội trước kia của anh Từ Duệ.”

Đường Hinh ngây ngốc: “Á”

Đến nhà ăn, mỗi người cầm phần đồ ăn của mình ngồi thành một hàng. Lục Trác Phong cùng đoàn làm phim ngồi cùng một chỗ, bên cạnh Minh Chúc. Tất cả mọi người đều ngầm thừa nhận Minh Chúc và anh có quen biết, cố ý để dành chỗ trống cho bọn họ, cũng không nghĩ gì nhiều.

Khương đạo nói: “Thì ra Lục đội và Minh Chúc có quen biết nha, vừa rồi ở cổng hai người cũng không chào hỏi, còn tưởng rằng không quen nhau chứ.”

Lục Trác Phong cúi đầu ăn cơm, liếc mắt nhìn cô gái đang yên lặng ăn cơm bên cạnh: “Quen biết mấy năm rồi.”

Lúc học kì một lớp mười một của cô, là lần đầu tiên anh gặp cô, tính tới bây giờ đã tám năm rồi.

“À à”

Quen biết thì tốt, có người quen dễ nói chuyện.

Lâm Tử Du nói: “Trên đường đi Minh Chúc cũng không nói gì, còn tưởng rằng cậu cũng giống như bọn này, là lần đầu tiên đến đây chứ.”

Minh Chúc nhìn cô một cái: “Mình là lần đầu tiên đến đây.”

Lâm Tử Du nở nụ cười gượng gạo. Trương Vũ Lâm ngồi bản bên cạnh nhấc tay nói: “Chúng tôi thật sự là lần đầu tiên gặp Minh tiểu thư. Nếu đã từng đến, mọi người chắc chắn đều sẽ nhớ rõ. Dù sao phụ nữ trong quân khu rất là ít, ngoại trừ quân y và bác sĩ tâm lý ngẫu nhiên tới kiểm tra tâm lý định kì thì toàn là đàn ông.”

Nếu thật sự có phụ nữ đến, mọi người chắc chắc có ấn tượng sâu sắc.

Đặc biệt là phụ nữ mặc sườn xám.

Còn quen biết với Lục đội.

Trương Vũ Lâm vừa nói xong, ánh mắt của mọi người đều tập trung vào Minh Chúc.

Minh Chúc hào phóng cười một cái, không lên tiếng.

Cơm nước xong xuôi, mấy vị biên kịch thuận tiện ngồi lại phòng ăn giao lưu nói chuyện phiếm với các binh sĩ. Tất cả mọi người đều rất nhiệt tình, cơ bản là hỏi gì đáp nấy.

Lục Trác Phong bị Vương Quốc Dương gọi đi có việc.

Khương đạo hỏi: “Các cậu bình thường có xem phim truyền hình quân sự không?”

Trương Vũ Lâm thành thật nói: “Rất ít, chủ yếu là do không có thời gian …”

Lâm Tử Du cười: “Lúc có thời gian thì sao?”

“Lúc có thời gian thì xem biết, bất quá vẫn không thể nào …”

“Nhưng Lục đội của chúng tôi thích xem.”

Đúng, anh ấy thích xem.”

Minh Chúc sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn về phía Trương Vũ Lâm: “Anh ấy thích xem phim gì vậy?”

Trương Vũ Lâm nói ra tên của hai bộ phim điện ảnh và một bộ phim truyền hình, cười ha ha: “Còn có hai bộ nữa tôi không nhớ tên. Chúng tôi lúc đầu cũng cảm thấy rất kì quặc, nhưng anh ấy nói kịch bản viết không sai, quay phim cũng không tệ, chúng tôi cũng tò mò xem một chút.”

Đường Hinh nháy mắt, nhìn về phía Minh Chúc: “Đây không phải là kịch bản cậu viết hay sao?”

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người đều sửng sốt, ánh mắt lại tập trung trên người cô.

Minh Chúc hoảng hốt mấy giây, tâm từ rung động, có một chút tâm tình hưng phấn thoát ra từ đáy lòng: “Là tớ viết.”

Trước kia mọi người chỉ lo xem phim, rất ít khi chú ý biên kịch là ai. Đường Hinh nói tới, đám người này mới phản ứng được, Lục đội có phải là chỉ xem phim do Minh cô nương viết kịch bản không nhỉ?

Trương Vũ Lâm gãi đầu cười: “Tôi cũng cảm thấy kịch bản viết cũng không tệ, đem phẩm chất tốt nhất của quân nhân chúng tốt viết ra hết, cũng không có gì sai.”

Đường Hinh nhìn về phía Minh Chúc, trực giác mách bảo cô nàng có việc đang giấu cô.

Minh Chúc sợ mọi người nghĩ nhiều, nhàn nhạt nói: “Có thể là đúng lúc nhìn thấy ba bộ phim này thôi.”

Nói thế cũng có lý, thật ra hai người là quen biết cũ, Lục Trác Phong xem phim Minh Chúc viết kịch bản cũng không có gì kì lạ, đa số mọi người cũng không thắc mắc chuyện này.

Nhà sản xuất quân sự Đỗ Thiệu An lại hỏi bọn họ bình thường đảm nhận nhiệm vụ gì. Vừa nhắc tới những thứ này, mấy người quân nhân lập tức sôi động hẳn lên, nói nhiệm vụ lúc trước nguy hiểm ra sao, làm sao đột kích phần từ khủng bố.

Lục Trác Phong không biết đã đi đâu, buổi chiều có một đội trưởng khác Hàn Tĩnh đến tiếp tục công việc của anh.

Đến hơn tám giờ tối, đoàn làm phim mới chuẩn bị rời quân khu. Vừa đi được mấy bước, Đường Hinh kéo tay Minh Chúc: “Tớ muốn đi nhà vệ sinh, cậu đi với tớ đi.”

Minh Chúc đưa mắt nhìn, gần đây không có nhà vệ sinh, hoặc là đi khu văn phòng, hoặc là đi ký túc xá. Cô chỉ về phía khu văn phòng bên kia nói: “Đi thôi.”

Khương đạo nói: “Chút nữa hai người ra cổng tìm chúng tôi nhé.”

Minh Chúc gật đầu, đỡ Đường Hinh đi nhà vệ sinh.

Cô đứng ngoài hành lang đợi.  Đường Hinh vừa đi vào, trên lầu liền nghe thấy tiếng bước chân trầm ổn. Vừa rồi văn phòng trên lầu sáng đèn, cô quay đầu lại nhìn thì thấy một bóng hình cao lớn, thân ảnh mạnh mẽ rắn rỏi đi xuống cầu thang, đối mặt với cô.

Lục Trác Phong liếc nhìn cô, đi mấy bước xuống tới lầu, trên người mặc nguyên bộ quần áo huấn luyện bình thường màu đen, đi đến trước mặt cô, cúi đầu nhìn: “Sao chỉ có một mình em ở đây?”

Buổi chiều anh phải đi ra ngoài một chuyến, vừa mới trở về, Vương Quốc Dương lại có việc gọi anh tới văn phòng.

Anh tưởng là giờ này, bọn họ đã sớm về hết rồi.

Minh Chúc nhớ tới lời các binh sĩ nói, anh xem phim quay từ kịch bản của cô, đáy lòng mềm nhũn, khoé miệng cong lên: “Em đang chờ Đường Hinh, đi ngay đây.”

Lục Trác Phong ghi nhớ kỹ cái tên “Đường Hinh” này. Trước đây có nghe cô nói qua, nhưng mãi đến hôm nay mới gặp lần đầu. Anh cũng không đi vội, khẽ dựa lưng ra sau tường, chờ cùng với cô.

Ánh mắt rơi vào bộ váy cô đang mặc, bắp chân trắng lấp lánh ánh sáng như ẩn như hiện, lãnh đạm nói: “Lần sau đừng mặc sườn xám đến quân khu nữa.”

Minh Chúc nghênh đón ánh mắt của anh, cười nói: “Vì sao?”

Cô chưa từng nghe nói phụ nữ đến quân khi không thể mặc váy. Nhưng hôm nay Lâm Tử Du cũng mặc váy, Đường Hinh cũng mặc váy, váy của Lâm Tử Du còn ngắn hơn của cô nhiều.

Lục Trác Phong đảo mắt qua cô, cười gằn giọng nói: “Nhiễu loạn lòng quân.”

Minh Chúc: ….

Cô cúi đầu nhìn chính mình, cảm thấy bộ quần áo này rất hợp quy củ, sườn xám xẻ tà cũng không cao, lại ngẩng đầu lên nhìn anh: “Đường Hinh nói em mặc cái này rất giống phụ nữ đàng hoàng.”

Lục Tác Phong: …

Quả thực so với những bộ sườn xám cô mặc trước kia thì tốt hơn rất nhiều.

Lúc này, Đường Hinh trốn ở cửa nhà vệ sinh, cố công nhìn lén, cũng không có ý muốn đi ra.

Hai người này tuyệt đối không đơn giản.

Minh Chúc lại nhìn anh một chút, Lục Trác phong đột nhiên cười ra tiếng: “So với những bộ trước kia, thì rất ra dáng phụ nữ đàng hoàng.”

Minh Chúc mặt ửng đỏ, nhớ tới lần trước ở trấn trên mặc bộ sườn xám kia, đó là bộ sườn xám xẻ tà cao nhất của cô. Cũng nhớ tới lần anh trêu chọc cô lộ chân quá nhiều, lúc đó cô đang học lớp mười hai, chuẩn bị thi tốt nghiệp trung học.

Khoảng thời gian đó anh về trấn trên nhiều hơn so với trước kia, lớp mười hai học kỳ hai trở về hai chuyến, may mắn là đúng vào thời điểm cô được nghỉ hàng tháng trở về. Minh Chúc về tới nhà chuyện đầu tiên chính là tắm rửa thay sườn xám, sau đi sang nhà sát vách tìm anh.

Ngây ngốc đến hơn mười giờ mười một giờ đêm, thì bị anh đuổi trở về.

Anh tiền cô về đến trước cửa nhà, liếc nhìn chân cô, nói: “Ở trường cũng mặc như thế này sao?”

Cuối tuần nhà trường cũng không quan tâm học sinh có mặc đồng phục hay không, đặc biệt là thời điểm học sinh lớp mười hai học bù, thế nhưng Minh Chúc chưa từng mặc như thế này ở trường học, cô lắc đầu: “Không có, về nhà mới mặc như vậy.”

Anh liếm môi cười nhạo: “Lần sau đừng mặc ngắn như vậy.”

….”Không ngắn, đến mắt cá chân mà.”

“Chân đều lộ hết rồi, còn nói không ngắn?”

—–

Hàn Tĩnh dẫn một vài tân binh đi ngang qua từ ký túc xá, nhìn thấy bọn họ, nhướng mày nhìn Lục Trác Phong, lại hỏi Minh Chúc: “Minh tiểu thư, còn chưa trở về à?”

Không phải là vừa mới đi rồi sao?

Minh Chúc quay đầu, nhìn theo hướng nhà vệ sinh, Đường Hinh lúc này mới đi ra, cười híp mắt: “Tớ xong rồi, đi thôi.”

Lục Trác Phong lườm cô nàng một chút, đứng thẳng người nói: “Tôi đưa hai người đến cửa.”

Đường Hinh cười: “Được.”

Cô choàng tay mình qua tay Minh Chúc.

Lục Trác Phong đút tay vào túi quần, hất cằm với Minh Chúc, ra hiệu cho các cô đi trước.

Minh Chúc lôi kéo Đường Hinh đi đằng trước, Đường Hinh vẫn nháy mắt với cô, bộ dáng như có rất nhiều lời muốn hỏi. Minh Chúc nhìn cô nàng một cái, đoán được chắc chắn lúc nãy cô nàng này trốn ở cửa nhà vệ sinh nghe được gì rồi.

Lục Trác Phong vẫn không nói một lời, im lặng đi bên cạnh hai người, dẫn các cô tới cửa, nhìn thấy hai chiếc xe việt dã dừng ngoài cửa, nói: “Đi thôi.”

Đường Hinh cười ha ha: “Cám ơn Lục đội.”

Lục Trác Phong liếc mắt nhìn Minh Chúc: “Việc nhỏ thôi.”

Lính gác cổng kiểm tra túi của các cô một chút, nhanh chóng cho đi.

Minh Chúc quay lại ngồi trên xe, xe quay đầu chuyển bánh. Cô nhìn xuyên qua cửa sổ xe thoáng thấy bóng Lục Trác Phong còn đứng nguyên ở đấy, ánh mắt hai người mơ hồ chạm nhau, cô nở nụ cười, kéo cửa sổ xe đóng lại.

Lục Trác Phong đem xuống vẻ mặt chia tay, nhìn theo xe chạy đi, nhíu mày, quay người lại.

Trở lại cửa ký túc xa, chỉ nghe thấy đám nhóc kia đang thảo luận.

“Cậu nói có phải Lục đội thích cô nương mặc sườn xám kia không? Là biên kịch Minh Chúc đó.”

“Không đâu, bác sĩ Bành cũng thích Lục đội của chúng ta không phải sao? Hai người họ hẹn hò không phải là sớm hay muộn đó sao??”

“Thực ra Minh cô nương vóc dáng thực sự xinh đẹp, giống như các tiểu thư khuê các trên phim truyền hình….”

“Những lời này không thể nói lung tung, cẩn thận Lục đội phạt cậu đấy.”

—–

Lục Trác Phong đẩy cửa đi vào, lạnh lùng quát một tiếng: “Không ngủ được thì ra ngoài vác nặng 10km hết đi.”

Bên trong lập tức yên tĩnh.

—————————-

Từ quân phân khu về lại đài truyền hình điện ảnh Tập Duệ cũng mất hơn một tiếng, mọi người cả ngày trời ở quân khu nên có chút mệt mỏi, không mặn không nhạt nói chuyện phiếm vài câu, có người hỏi Khương đạo: “Ngày mai có lại đến chứ ạ?”

Khương đạo: “Đến chứ, nhất định phải đến rồi.”

Người trên xe nhiều gây trở ngại, những lời Đường Hinh muốn hỏi đều không có cơ hội nói ra, chỉ có thể nhịn đến lúc xuống xe.

Minh Chúc và Đường Hinh đều cùng đậu xe ở tầng cuối cùng của bãi đậu xe Tập Duệ, hai người cùng nhau đi lấy xe, Đường Hinh rốt cuộc cũng chờ được cơ hội này, nắm lấy Minh Chúc hỏi: “Cậu với Lục đội không đơn giản nha. Không phải là bạn trai cũ đó chứ?”

Minh Chúc ngẩng đầu nhìn cô, thành thật nói: “Không tính là vậy.”

“Cái gì gọi là không tính chứ?”

“Không biết.”

Minh Chúc cúi đầu, cô cũng không biết cô và Lục Trác Phong có từng bên nhau hay không. Đường Hinh có chút im lặng: …. “Có ở cùng nhau hay không cậu cũng không xác định được? Vậy các cậu phát triển đến bước nào rồi?”

“Tỏ tình?”

……

“Nắm tay?”

……

Hôn môi?”

Minh Chúc cúi đầu: “Cứ coi là vậy đi.”

Ít ra cô coi là như vậy.

Đường Hinh sửng sốt, trừng to mắt: “Ý cậu là đã hôn môi?”

Minh Chúc nhàn nhạt nhìn cô nàng một cái. Đường Hinh nhìn bộ dáng của cô có vẻ không muốn nói thêm nữa, bất quá là đoán đúng, cô thở dài: “Tớ vẫn cho là câu thích học trưởng Từ Duệ cho nên mới nhiều năm như vậy không quen bạn trai  …..”

Minh Chúc ngẩng đầu: “Vì sao mọi người đều cảm thấy tớ thích anh Từ Duệ vậy?”

Đường Hinh có chút không suy ngĩ liền nói: “Bởi vì anh Từ Duệ đối với cậu rất tốt nha, bên cạnh cậu cũng không có bạn nam sinh nào thân cận hơn, mấy năm nay cũng không quen bạn trai, cho nên ….”

Cho nên tất cả mọi người đều cho rằng cô thích Từ Duệ.

Minh Chúc cắn cắn môi dưới, xoay người đi ra xe.

Đường Hinh đi theo phía sau cô, chợt nhớ tới cái gì: “Á, cậu không phải thêu đồ cưới hồi môn vì Lục đội đó chứ?”

Đường Hinh sau khi biết chuyện này, mấy ngày kế tiếp khi gặp lại Lục Trác Phong, trong lòng có chút rối bời.

Trước đó không biết còn đỡ, hiện giờ đã biết, cảm thấy hai người này có cái gì đó không đúng. Minh Chúc chắc chắn còn thích Lục Trác Phong, về phần Lục Trác Phong thì …

Cô có chút không thể hiểu được.

Minh Chúc ngồi trong phòng ăn, nghe Đỗ Hồng hỏi: “Đội trưởng Lục lúc thi hành nhiệm vụ bị thương nặng sao?”

Cô vô ý thức nhìn về phía anh.

Lục Trác Phong nhìn cô một cái, dựa lưng vào ghế ngồi, cười ra tiếng: “Không sao, vết thương nhỏ thôi.”

Hàn Tĩnh ở bên cạnh xuỳ cười: “Đừng nghe cậu ấy ra vẻ, có lần làm nhiệm vụ, xém chút nữa bị treo cổ.”

– Hết Chương 6-

Lời editor: Huhu chương này dài lê thê 

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN