Chỉ Có Tôi Hiểu Được Nhu Tình Của Anh Ấy - Chương 94
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
17


Chỉ Có Tôi Hiểu Được Nhu Tình Của Anh Ấy


Chương 94


CHƯƠNG 94: Song Đường CP [viên đường thứ tư]

Đường Vực bưng cà phê đi đến phòng khác, để ly cà phê lên bàn, dựa vào sô pha, tuỳ tiện bắt chéo chân, vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh, “Lại đây ngồi.”

Đường Hinh có chút cảnh giác mà nhìn anh, không hiểu rốt cuộc anh muốn làm gì, chậm rãi đi qua.

Cô ngồi xuống cái ghế sô pha đơn phía bên trái, nhìn về phía anh, “Rốt cuộc anh muốn nói cái gì?”

Đường Vực liếc mắt nhìn cô một cái, “Em đi Ca Lợi Á làm gì?”

Tim Đường Hinh đập trật một nhịp, cúi đầu nói: “Anh để ý tôi, cũng không có quy định là không được đi.”

“Đúng là không có quy định, nhưng mà em cũng không cần thiết phải đi, quên mất chuyện lần trước rồi sao? Kiểu quay chụp này rất vất vả, em đi cùng với Đoàn làm phim mọi người còn phải lo lắng cho em.”

“Tôi không cần người khác lo.”

“Không cần? Em không phải ăn sao? Đoàn làm phim còn phải sắp xếp chỗ ăn chỗ ở cho em.”

“… Anh rốt cuộc là có ý gì?”

Đường Hinh không hiểu rốt cuộc là anh muốn làm sao, cô có chút nghi ngờ, đột nhiên nghĩ đến khả năng nào đó, lắc đầu, làm sao có thể …

Nếu anh thật sự thích cô, vậy sao lần trước lại không đồng ý với cô.

Lạt mềm buộc chặt sao?

Đường Vực bưng ly cà phê lên, ngửi thấy hương vị ngọt ngấy kia, lại không thể mở miệng, đành để ly trở lại trên bàn, anh vừa định nói chuyện, di động liền vang lên. Khoảng thời gian gần đây có một hạng mục của công ty xảy ra vấn đề, anh bận đến sứt đầu mẻ trán, lấy điện thoại di động ra nhìn, quả nhiên là trợ lý Cao gọi tới, anh nhíu mày, nhìn về phía Đường Hinh, “Tôi đi nhận điện thoại.”

Đường Hinh ôm cái ly, thổi phù phù, “Ừ” một tiếng.

Đường Vực ấn nút nhận mấy, đi về phía ban công, “Nói đi.”

Giọng nói của anh rất êm tai, trầm thấp mê hoặc.

Đường Hinh uống một ngụm cà phê, nhìn dáng vẻ thon dài đĩnh đạt của Đường Vực, có chút hoảng hốt, người đang ông mình nhớ nhớ nhung nhung đột nhiên xuất hiện trong nhà mình, đây là cái loại cảm giác gì?

Động tâm, muốn biến anh trở thành người của mình.

Trong lòng cô vọng tưởng.

Sau đó, lại không nhịn được mà khinh bỉ chính mình, không phải là đã nói tốt nhất không nhớ đến anh ta sao?

Đường Hinh cúi đầu, đi về phòng cầm lấy di động và iPad, iPad vẫn còn phát bộ phim cô đang xem dở, âm lượng có hơi lớn, Đường Vực quay đầu đưa mắt nhìn, quay người, dựa vào cửa kính, không thèm kiêng kỵ mà nhìn cô.

Đường Hinh cầm lấy hộp khoai tây lát trên bàn, ngồi xếp bằng trên sàn nhà, vừa ăn vừa xem phim, uống một ngụm cà phê, lại nhìn xem Đường Vực.

Ánh mắt hai người chạm phải nhau, Đường Hinh cúi đầu.

Đường Vực cười một chút, xoay người, nói vào trong điện thoại, giọng điệu lãnh đạm: “Nếu đã như vậy, làm cho bọn họ dẹp bỏ suy nghĩ đó đi, không còn gì để nói nữa.”

Đường Hinh cầm di động lên, chụp trộm dáng vẻ từ đằng sau của Đường Vực, một tấm, hai tấm, ba tấm …

Anh cửa cử động, cô lập tức cúi đầu.

Cô nhìn ảnh chụp một chút, đột nhiên nhớ tới chủ để trên Douban.

Lần trước sau khi cô phát ngôn bừa bãi muốn ngủ với Đường Vực, từ đó cũng không đăng nhập nữa, cũng đã qua hai tháng rồi, không biết thế nào ..

Cô click mở app, nhìn  xem một chút.

Netizen 1: Chủ thớt đâu? Chủ thớt đâu? Mỗi lần đều nói đến chuyện mấu chốt là chạy mất! Tra tấn chết đám quần chúng ăn dưa chúng tôi mất thôi!

Netizen 2: Rốt cuộc có ngủ không? Có được không vậy?

Netizen 3: Cùng câu hỏi, có được không?

Netizen 4: Tò mò, có được không? Đừng có đẹp mà không xài được nhé!

Đường Hinh: “….”

Cô nghĩ nghĩ, đánh ra một đoạn chữ: Tôi tỏ tình với anh ấy bị từ chối, chắc là vẫn không thích tôi đâu, thế nhưng tối nay anh ấy lại chạy tới nhà tôi, không biết là có ý gì? Là muốn 419? Hay là hối hận rồi?

Rất nhanh liền có người phát hiện chủ đề đã được cập nhật, nhanh chóng nhắn qua.

Netizen 5: Leo lên người anh ta đi! Cơ hội tốt như vậy, phải ngủ chứ!

Netizen 6: Muốn biết rốt cuộc là có xài được hay không.

Đường Hinh nhỏ giọng nói thầm: “Làm sao tôi biết được, cũng chưa hề ngủ qua …”

“Em nói cái gì đấy?”

Giọng nói người đàn ông đột nhiên vang lên từ trên đỉnh đầu.

Đường Hinh sợ tới mức run cả tay, điện thoại di động rớt trên mặt thảm dưới đất, cuống quít ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt Đường Vực quét tới màn hình điện thoại của cô, không hề nghĩ ngợi, liền dẫm một chân lên che mất.

Đường Vực: “…”

Anh doạ người đến vậy sao?

“Em đang xem cái gì mà người đến cũng không nhận ra vậy?” Đường Vực liếc nhìn về phía chân cô.

Đường Hinh sờ xuống đôi dép lê, lấy điện thoại ra, làm ra vẻ bình tĩnh nói: “Không có, không phải anh đang gọi điện thoại ở ngoài ban công sao? Đột ngột xuất hiện, hù chết tôi.”

“Thật không?” Đường Vực nhận một cuộc điện thoại ngày đến bốn mươi phút, lúc cúp điện thoại, là đã hơn mười giờ rồi, cà phê trên bàn đã sớm nguội lạnh.

Đường Hinh hỏi: “Có cần đổi giúp anh một ly không?”

Đường Vực nói: “Không cần.”

Anh đứng đấy bất động, nhớ ra cô còn phải đi thu dọn hành lý, lúc nãy đang lúc gọi điện thoại đã nghĩ thông được một số chuyện, anh trực tiếng ngồi xuống bên cạnh cô, hai người dựa vào nhau rất gần, cùng ngồi trên thảm, đôi chân người đàn ông cao dài, có vẻ không có chỗ để, liền cong một chân, dáng vẻ tuỳ tiện lại lười biếng.

Có chút … đẹp trai …

Không phải có chút, mà là rất tuấn tú!

Tim Đường Hinh đập bum bum, quay đầu nhìn anh, Đường Vực liếc mắt nhìn hộp khoai lát và iPad đặt trước mặt cô, ngón tay anh đặt trên màn hình chạm nhẹ vài cái, giảm nhỏ âm lượng xuống một chút.

“Anh làm gì …”

“Nói chuyện với em, như thế này quá ồn ào.”

Đường Vực quay đầu nhìn cô, Đường Hinh: ” .. Anh muốn nói gì?”

Đường Vực nói: “Em muốn đi Ca Lợi Á cũng được, thế nhưng đừng đi quá lâu, đi một tuần là được rồi.”

Đường Hinh: “Anh quản tôi đi bao lâu gì chứ.”

“Anh là ông chủ.”

“…”

Đường Hinh buồn bực.

Đường Vực cười một chút, kết thúc đề tài này, liếc mắt nhìn cô một cái, không chút để ý nói: “Chuyện lần trước, còn chưa xong. Nói em về nhà suy nghĩ lại cho cẩn thận, em suy nghĩ sao rồi?”

Vẻ mặt Đường Hinh mơ mơ hồ hồ, “Lần nào?”

Lần đá anh ta ư?

Sắc mặt Đường Vực trầm xuống, không nghĩ tới nha đầu này thế mà quên mất, anh giơ tay chà xát trên đầu cô cho hả giận, sau đó nhích lại gần, “Chuyện lần trước nói muốn làm bạn gái của anh, vì sao lại muốn làm bạn gái của anh? Suy nghĩ kỹ rồi sao?”

Đường Hinh sửng sốt, “Không phải tôi đã nói rồi sao?”

Đường Vực liếc mắt nhìn cô một cái, “Em nói gì?”

“Tôi nói thích mặt của anh thích tiền của anh, anh lớn lên vừa đẹp trai lại vừa có tiền.”

Đường Hinh không thích lắm cái kiểu anh nói chuyện như đang dạy dỗ này, ai mà không muốn làm công chúa nhỏ chứ, nếu mà anh thật sự tới giảng hoà, hoặc là bày tỏ sự hối hận …

Vậy phải dỗ dành cô mới được.

Đường Vực cố gắng ra sức sửa chửa tư tưởng tình yêu méo mó của Đường Hinh, anh trầm mặt, cười lạnh: “Vậy nếu có một ngày tôi bị huỷ dung, hoặc là xảy ra chuyện ngoài ý muốn, thiếu nửa chân, em có phải là sẽ không thích tôi nữa không? Hoặc là, một ngày nào đó tôi bị phá sản thì sao?”

Đường Hinh sửng sốt, nhìn về phía anh, “Anh sẽ phá sản sao?”

Đường Vực: “… Trọng điểm không phải là cái này.”

Đường Hinh à một tiếng, “Vậy anh muốn nói gì?”

Hết nói nổi.

Đường Vực liếm môi, hít một hơi thật sâu, bưng ly cà phê trên bàn lên uống một ngụm, có hơi lạnh, ngọt đến rùng mình, nhịn không được nhíu mày, “Cà phê gì mà ngọt như vậy? Cà phê hoà tan nào cũng như vậy sao?”

Đây là ly cà phê khó uống nhất mà anh từng uống qua.

Đường Hinh đỏ mặt: “Đó là tôi đã uống qua …”

Đường Vực thoáng nhìn cái ly màu hồng kia, không chút để ý nói: “Cũng không phải là heo uống qua.”

Đường Hinh: “…”

Con mẹ nó anh mới là heo, đại móng heo!

Đường Vực quay đầu nhìn cô, “Ý của tôi là, cái em thích chính là vẻ bề ngoài của tôi, vẫn là nên thích chính con người của tôi thì hơn.”

Đường Hinh chớp chớp đôi mắt, “Có gì khác nhau sao?”

Đường Vực nửa híp mắt, “Em nói đi? Uổng công em làm biên kịch, nghe nói trước đây còn viết không ít tiểu thuyết trên Tấn Giang, xuất bản cũng không ít, đừng nói với tôi em toàn viết ra cái loại tình yêu méo mó này.”

“Cái gì mà gọi là tình yêu méo mó, tôi đây là thành thật, thẳng thắn, thành khẩn.”

Đường Hinh trừng anh, nói chuyện thì nói đàng hoàng, công kích nhau để làm gì.

Đường Vực nhìn cô, bỗng nhiên cười một tiếng: “Thừa nhận em thích tôi rồi?”

Đường Hinh một phút không cẩn thận đã rơi vào bẫy: “…”

Cô thẹn quá hoá giận mà bò dậy, không thèm để ý đến anh.

Đường Vực túm chặt lấy cô, Đường Hinh ngồi xếp bằng lâu nên chân có chút tê cứng, anh chỉ dùng một chút sức, cô liền không đứng dậy được, cả người đổ về phía sau, Đường Vực sợ cô đập đầu, tay mắt lanh lẹ kéo cô về phía bên người mình một chút.

Thế mà tốt.

Cả người Đường Hinh đổ về phía anh, ngã thẳng vào trong lồng ngực anh, cả người ngồi trên người anh.

Cô ngây ngốc, ngơ ngác quay đầu nhìn anh.

Đường Vực cũng không nghĩ tới sẽ biến thành như vậy, cô gái trong ngực mềm mại tinh tế, anh ôm không muốn rời tay, yên lặng mà nhìn cô.

iPad vẫn còn đang chiếu bộ phim kia, thanh âm không lớn không nhỏ.

Yên tĩnh được vài giây.

Mơ hồ truyền đến tiếng thở dốc, Đường Vực liếc mắt nhìn màn hình, nam nữ chính trong phim đang hôn nhau đến mức môi lưỡi khó phân, vừa kéo quần áo đối phương vừa ngả lên phía trên giường, thân thể anh nóng lên, lập tức di dời ánh mắt.

Đường Hinh cũng nghe thấy, có chút xấu hổ, lúc này mới phản ứng lại, luống cuống tay chân mà bò dậy, vừa mới cử động, lại bị người ta túm lại một phen.

Đầu của cô đập lên vai anh, khuôn mặt đỏ bừng, ngẩng đầu trừng anh, “Anh muốn làm gì …”

Đường Vực cũng không biết chính mình muốn làm gì, chỉ là muốn trêu chọc cô.

Anh nhìn chằm chằm cô gái trong ngực mình, cô đã tẩy trang, làn da trắng nõn trong suốt, đôi màu phấn hồng nhàn nhạt, hình dáng môi đầy đặn, thoạt nhìn giống như miếng thạch trái cây vậy, anh nhìn chằm chằm vài giây, iPad bên cạnh truyền đến những âm thanh khiến người ta mặt đỏ tim run.

Đường Vực không thể không thừa nhận, bản thân mình có cảm giác với Đường Hinh, giống như hiện tại, cô dựa vào trong ngực anh, anh liền muốn thân mật với cô.

Đường Vực là người thuộc phái hành động, nghĩ sao, liền làm vậy.

Anh khép mắt, cúi người đè qua.

Hôn lên môi cô.

Đường Hinh đột nhiên trừng lớn đôi mắt, ngây người vài giây, Đường Vực cắn cắn môi cô một chút, cô liền tỉnh táo lại, dùng sức đấm lên vai anh, “Anh … làm gì ..”

Chân của cả hai đặt trên tấm thảm dây dưa một phen, Đường Vực nghiêng người, hai đùi nửa quỳ ở hai bên, kéo cô vào trong ngựa, dựa vào thành ghế sô pha, khẽ hôn môi cô, thấp giọng nói: “Hôn môi.”

Khuôn mặt Đường Hinh đỏ bừng, tim đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài.

Môi người đàn ông thật mềm mại thật ấm áp, chà xát trên môi cô, hương vị cà phê ngọt lịm lan tràn giữa đôi môi hai người.

Đường Vực cảm thấy, vị cà phê hoà tan cũng không đến nỗi tệ.

Tim Đường Hinh đập thật nhanh, trong nháy mắt có hơi mê man, nửa phút sau, phục hồi tinh thần, đột nhiên đẩy anh ra, giãy giụa muốn bò dậy, đầu gối đụng vào anh.

Người đàn ông rên lên một tiếng.

Sắc mặt cũng đã thay đổi.

Đường Hinh sử dụng cả tay lẫn chân mà bò sang một bên, đột nhiên phản ứng lại chính mình hình như mới đụng vào chỗ nào đó của anh, mặt có chút đỏ.

Cô chột dạ mà nhìn thoáng qua Đường Vực.

Sắc mặt người đàn ông trầm lắng, lỗ tai còn hơi hồng hồng …

Bộ dáng như thế này, không hiểu sao lại có chút dụ hoặc ..

Cô hơi lo lắng.

Không phải hỏng rồi chứ?

Lỡ như Đường Vực muốn cô chịu trách nhiệm thì phải làm sao bây giờ?

Cô còn chưa có dùng qua mà ..

“Anh … không sao chứ?”

Đường Vực hít một hơi thật sâu, nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Đường Hinh, em có phải muốn giết chết anh rồi anh không?”

Đường Hinh: “… Hỏng rồi à?”

Vẻ mặt Đường Vực khó coi: “Con mẹ nó em mới hỏng đấy.”

Đường Hinh: “..”

Không hỏng thì không hỏng, hung dữ cái gì chứ.

Một lúc lâu sau, cô nhỏ giọng hỏi: “Còn muốn uống cà phê không?”

“Em nói đi?”

Ai con mẹ nó lúc này còn có tâm trạng uống cà phê chứ.

Đường Vực hít một hơi thật sâu, ngồi dựa trên ghế sô pha, cặp chân dài duỗi thẳng, Đường Hinh lặng lẽ ngẩng đầu liếc anh một cái, người đàn ông mặc quần bó sát, thân hình thon dài đẹp đẽ.

Đường Hinh nhỏ giọng hỏi: “Anh không sao chứ?”

Đường Vực cười một chút, “Có sao thì em chịu trách nhiệm à?”

Đường Hinh: “…”

Cô đoán không ra anh nói lời này là nói giỡn, hay là nói thật.

Đường Vực liếc nhìn đồng hồ, đã mười một giờ rồi, anh liếc mắt nhìn cô một cái, “Hành lý thu dọn xong chưa?”

Đường Hinh lắc đầu: “Vẫn chưa.”

Anh đứng lên, rũ mắt nhìn cô, cầm lấy áo khoác và khăn quàng cổ trên ghế sô pha, “Được rồi, anh đi về trước, em đi thu dọn hành lý đi.”

Đường Hinh đứng lên, mặt vẫn còn hơi đỏ, “Ừm.”

Thầm nghĩ, dựa vào cái gì mà anh bảo em đi đâu em phải đi đó chứ?

Hôn xong rồi, cũng không tỏ rõ thái độ.

Hừ.

-Hết Chương 94-

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN