Chị Dâu Em Chồng
Chương 23: Niệm đâu rồi
Cậu ghét cái điệu bộ đánh trống lảng của chị bao nhiêu thì ghét chính mình bấy nhiêu, rõ ràng đã nhắc nhở bản thân phải giữ khoảng cách với người ta, thế nhưng vẫn không kiềm được mà ôm vào. Cảm thấy quá mất mặt, cậu chủ động buông tay. Chị nhân cơ hội chuồn vội, về tới nhà tu mấy cốc nước mới hạ hoả. Sao đi ăn có một bữa với gia đình mà khổ như đi đánh giậm vậy? Cơ mà dạo này ba chị nói năng trôi chảy ghê, so với cái hồi ngắc ngứ mãi mới được một câu thì giờ ba tiến bộ vượt bậc luôn đó. Ban nãy chị còn nghe mẹ kể từ ngày gặp Niệm ba phấn khởi hẳn lên, có những lúc ba đãng trí tới mức quên tên chị em họ hàng, nhưng ba vẫn nhớ tên Niệm. Hồi xưa khi chị thông báo cưới anh Hoàng, khó khăn lắm ba mới nói được một câu, không phải chúc mừng chị, mà là hỏi.
– Niệm…Niệm…đâu?
– Niệm đi rồi ba. Niệm còn không chào tạm biệt con luôn đó ba. Nghe đâu Niệm với Đan…
Chị vô tư oà khóc trước mặt ba, vì chị biết ba chị lúc đó ngốc lắm, chẳng hiểu gì đâu. Đến chị còn không hiểu chính mình mà, không hiểu sao khi xưa cãi nhau với Niệm suốt mà tới gần ngày cưới lại nghĩ về Niệm nhiều thế? Chị giận Niệm lắm, rõ ràng Niệm bảo với chị Niệm không thích con gái dịu dàng như Hoài Đan, thế nào mà vừa sang đã dính nhau liền, quên luôn chị. Đã thế chị cũng quên cậu cho hoà! Quả thật những năm tháng làm dâu bận rộn chị đã bớt nghĩ về cái đồ đáng ghét đó hơn. Chỉ là, từ ngày rời nhà bà Hoà tâm trí chị lại bắt đầu bị nó làm phiền. Nhưng phải công nhận thoát khỏi cái nhà đó chị đỡ vất vả hẳn, mấy em trong tổ may đến trả hàng cứ khen mãi.
– Gớm chị Hoài bỏ chồng xong nom càng ngày càng tươi nhỉ? Chủ nhà của chị về chưa để tụi em vào chơi?
– Chưa, bữa nay anh chủ không ăn tối ở nhà nên chắc về muộn, các cô vào phòng chị mà ngồi.
– Vâng. Em đang chán ở nhà lắm đây này, đã tù hết cả người thì chớ, xong có cỗ bàn gì ở họ là y như rằng các chị em đổ hết lên đầu mình với lý do mình rảnh không phải đi làm thì tranh thủ dọn giúp.
Cô Trang tâm sự, mấy cô khác cũng gật đầu tán thành. Chị Hoài hiểu nỗi khổ đó nên tốt bụng bảo.
– Chị biết có khu công nghiệp đang tuyển thợ may, các cô cần không chị giới thiệu cho?
– Không cần, em biết khu đó mà, xa lắm, lương thì thấp chứ đâu được như làm với chị. Hay chị xem thế nào mở tiệm may đi, cho tụi em đến làm.
Ôi nghe mấy cô ấy nói mà chị ham quá, biết đâu mở được tiệm doanh thu lại cao hơn nhỉ? Cả đêm chị cứ thao thức mãi, sáng hôm sau dọn dẹp quanh nhà thấy trên giá sách của chủ có rất nhiều sách dạy làm giàu, chị tò mò đọc thử. Ban đầu chị chỉ định xem qua cho vui thôi, cơ mà càng đọc càng mê, nhất là cái quyển bàn về tư duy khởi nghiệp. Sau nhiều ngày tìm tòi nghiên cứu, chị quyết định làm hồ sơ gọi vốn cho tiệm may đầu tiên của mình. Chị nộp hồ sơ đi nhiều nơi lắm, tiếc rằng toàn bị trượt từ vòng gửi xe, chỉ mỗi bộ hồ sơ nộp tới công ty Lụa Đẹp là lọt vào vòng phỏng vấn. Đó là một trong những công ty con thuộc NIEM Group, chuyên sản xuất và phân phối các sản phẩm lụa tơ tằm cao cấp. Tuy bên họ đòi tỷ lệ ăn chia khá cao nhưng vẫn có rất nhiều bạn trẻ tới kêu gọi vốn đầu tư, toàn những bạn giỏi tốt nghiệp từ các trường đại học danh tiếng khiến chị thấy hơi nhụt chí.
Lúc ngồi ở hành lang đợi tới lượt mình, chị gặp Bách. Cậu giúi cho chị ít quà đem từ miền Nam về, phấn khởi khoe chỉ vài ba tháng nữa em sẽ dụ được Bích lấy em. Chị chúc mừng cậu câu tôm được thêm tép, tại trên giấy tờ Bông là con cô Bích mà. Năm xưa bà Hoà để bé gọi chị tiếng “mẹ” chỉ đơn giản là muốn tránh điều tiếng cho cô thôi, giờ ba Bách của bé xuất hiện, con dâu mới lại có chửa nên bà chẳng cần chị nữa. Chuyện qua rồi mà thi thoảng nghĩ lại vẫn thấy đắng, chị buồn buồn bảo.
– Từ lần sau gặp Bông chị sẽ xưng bác với con. Tại con sắp về một nhà với ba mẹ rồi, chị thì chẳng liên quan nữa.
– Ôi đừng chị ạ. Bọn em mãi coi chị là mẹ Bông, mong chị đừng hắt hủi con bé như vậy, nha chị.
Cậu Bách nài nỉ, chị rưng rưng gật đầu, cậu dễ thương thật đấy. Trong ba người phỏng vấn chị cậu là người hiền nhất. Người thứ hai là anh Sơn, Giám đốc công ty Lụa Đẹp, anh hỏi chị rất nhiều thứ và lắng nghe chị vô cùng chăm chú, cuối cùng anh bảo.
– Chắc em biết đợt này chỉ có tối đa ba dự án khởi nghiệp được công ty anh rót vốn. Tuy đối với anh, dự án của em không phải một trong ba dự án xuất sắc nhất nhưng anh lại bị ấn tượng với các thiết kế của em, có cái gì đó rất phá cách, rất tươi mới và lôi cuốn. Thế cho nên anh đang vô cùng băn khoăn…sếp Niệm thấy sao?
Bởi vì chị Hoài là người cuối cùng bọn họ phỏng vấn nên đến thời điểm hiện tại cậu Bách cũng đã có trong tay danh sách ba dự án tốt nhất rồi. Giống anh Sơn, danh sách của cậu không hề có tên chị, tuy nhiên, cậu vẫn cẩn thận quay sang hỏi thằng bạn.
– Ý Niệm như nào? Thực ra nếu chị Hoài đồng ý thì chúng ta có thể dùng nguồn vốn của tổng công ty để thu mua lại thương hiệu thời trang Thu Hoài.
– Để tính đã.
Niệm đáp, đoạn làm ra bộ bận rộn tính toán. Gớm ạ, ngồi vẽ nhăng vẽ quậy chứ tính cái gì? Có những dự án khủng người ta cố tình làm sai số liệu để ăn chặn, tinh vi đến nỗi cậu xem mãi vẫn chẳng mảy may biết gì, nhưng Niệm thì chỉ nghe thư ký đọc qua con số đã phát hiện ra điểm bất thường. Cái thằng, cáo già ngàn năm mà cứ làm như nai tơ non dại mới vào nghề không bằng, lề ma lề mề hại chị Hoài ngồi đợi kết quả hồi hộp toát mồ hôi hột. Ông tướng Niệm suy tư chán chê mê mỏi mới ngẩng đầu lên bảo.
– Thương hiệu thời trang Thu Hoài chưa khẳng định được tên tuổi trên thị trường nên đây không có hứng thú. Đấy còn gì khả quan hơn muốn bán không?
Chị Hoài nghe kết quả buồn nẫu cả ruột, trong lúc tâm trạng tuột dốc, chị buột miệng lẩm bẩm.
– Còn mỗi cái thân già này thôi, mua không?
Chị nói nhỏ lắm, tưởng Niệm không nghe thấy cơ, ai ngờ cậu thản nhiên đáp.
– Có mua. Giá cả như nào?
Cậu làm chị giật nảy mình, cả cậu Bách và anh Sơn cũng quay sang nhìn cậu chằm chằm. Có người đỏ bừng hai tai, vội vàng hắng giọng lấy lại vẻ nghiêm túc thường ngày.
– Ý đây là muốn thuê đấy làm thiết kế cho bộ sưu tập khăn lụa sắp tới của công ty Lụa Đẹp, thì giá cả là như nào?
– Giá cao lắm, nhưng nếu đấy chịu đầu tư mở tiệm may cho đây thì đây sẽ thiết kế miễn phí cho.
Chị đáp, Niệm nheo mắt nhìn chị, lạnh lùng bảo.
– Được rồi, đây sẽ xem xét.
Dứt lời, Niệm lại bắt đầu đăm chiêu suy nghĩ. Trong lúc đợi cậu đưa ra quyết định, điện thoại chị nhấp nháy.
“Đừng căng thẳng chị ạ, kiểu gì cũng ổn thôi. Việc của chị là kiên nhẫn chờ nó làm màu một tý.”
Tin nhắn của Bách khiến chị nhẹ nhõm hơn. Tầm nửa tiếng sau Niệm và Bách bàn bạc cái gì đó chị nghe không rõ, chỉ biết sau đó Bách mời chị qua phòng riêng thông báo.
– Giờ chị có hai sự lựa chọn. Một là chị em mình thương thảo tỷ lệ ăn chia lợi nhuận sau đó bọn em sẽ rót vốn luôn một lần cho chị. Hai là chị gia nhập NIEM Group, lúc đó thương hiệu may của chị sẽ thuộc về bọn em. Nhưng bù lại em sẽ lo giấy tờ thành lập công ty cho chị, chị sẽ trở thành Giám đốc và có một đội ngũ cấp dưới giàu kinh nghiệm hỗ trợ, doanh thu tất nhiên sẽ khủng hơn chị tự làm một mình.
Chẳng cần tính toán nhiều, chị chọn luôn phương án hai. Chị tin vào năng lực của Bách, chị tin rằng nếu thương hiệu may thuộc về NIEM Group, cậu nhất định sẽ dốc tâm dốc sức giúp chị quảng bá và phát triển nó. Chị chỉ biết may đồ thôi chứ kinh doanh gà lắm, có người giúp chị các mảng khác càng tốt. Trước mặt Bách chị cố tỏ ra điềm tĩnh thế thôi chứ về tới nhà chị nhảy từ dưới đất lên trên giường xong lại nhảy từ trên giường xuống dưới đất, la hét điên loạn. Ôi chao ba tuần nữa là chị được đi làm chính thức rồi đó, nó sướng gì đâu mà sướng thế chứ nị, cứ như mơ ấy!
Trong thời gian chờ đợi thi thoảng Bách có tới nhà đem giấy tờ cho chị ký và giảng giải chi tiết về mô hình công ty, đồng thời hỏi han những yêu cầu của chị với bên cậu. Ngày đi làm đầu tiên chị mò mẫm dậy từ bốn rưỡi sáng để chuẩn bị. Đến sáu giờ chị đã trang điểm xong xuôi, khoác trên người bộ đồ công sở do chính mình thiết kế, chị hồi hộp bước xuống đợi xe công ty đến đón. Hồi xưa mỗi lần đi chợ trông thấy các chị em lượn lờ xe máy đi làm chị thèm ghê lắm, giờ cầu được ước thấy rồi, chị vui đáo để luôn ý. Nếu như tới công ty không trông thấy lão Hoàng, chắc chị còn vui hơn nữa.
– Anh cần gặp Niệm.
– Dạ, anh có thể cho em biết quý danh được không ạ?
– Anh là cháu của dì Kỷ, dì là mẹ của Niệm. Em mới vào làm à mà không biết? Muốn nghỉ việc rồi hả?
Anh cáu, lễ tân sợ xanh mặt, lắp bắp thưa anh giờ còn sớm, sếp em chưa tới. Anh nghe mà buồn thay cho chú Nhất, khiếp sáng bảnh mắt ra còn chưa thấy mặt thì làm ăn kiểu chó gì? Thế mà ra vẻ thành lập NIEM Group, chiếm của chú cái toà nhà hai lăm tầng, gớm thôi, chỉ giỏi làm màu. Sao mà anh khinh cái thể loại bất tài còn thích thể hiện giống cậu Niệm thế chứ? Anh định bỏ về luôn, ngặt nỗi lại tình cờ trông thấy vợ, nhìn vợ mặc đồ công sở đẹp ngút ngàn, bị bao thằng nhòm trộm anh nóng hết cả máu, hắng giọng quát lễ tân chuẩn bị cho anh một phòng họp riêng để đợi Niệm. Thằng lười hủi, nó để anh chờ đúng ba tiếng mười lăm phút, đã dặn chuyện đàn ông với nhau rồi mà nó còn cho Hoài vào cùng. Anh giận lắm, nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh trình bày.
– Anh đi thẳng vào vấn đề nhé! Là thế này, anh nghe Bích kể cậu mới thành lập công ty may cho vợ anh làm Giám đốc. Anh biết cậu còn trẻ, khó tránh những lúc sĩ lên đưa ra quyết định sai lầm. Vì vậy anh mới tới đây để giúp cậu sửa sai, thôi thì nể tình anh em, anh sẽ mua lại công ty đó cho cậu. Chỉ có anh đứng ra gánh vác công ty mới phát triển được thôi, chứ vợ anh phận đàn bà thơ dại ngoài may được mấy bộ đồ đẹp đẹp thì có biết cái quái gì đâu, điều hành sao được?
Chị Hoài nghe lão Hoàng nói ức run người, chỗ này mà là ngoài chợ khéo chị đạp cho lão vài phát rồi. Có người quay sang trầm ngâm nhìn chị, biết trước ông anh tới sẽ chẳng có chuyện hay nên cậu mới gọi chị vào đây. Cậu muốn chị phải trả giá, muốn chị nhớ rõ phản bội cậu nó đắng như nào. Chỉ là, khoảng khắc nhìn thấy những ngón tay chị run rẩy dưới gầm bàn, tâm trạng cậu lại không mấy vui vẻ. Cậu vỗ nhẹ lên tay chị rồi nhấn phím gọi thư ký. Chỉ chưa đầy năm phút sau đã có một cô gái trẻ ôm theo tập tài liệu bước vào phòng, sau khi trao đổi qua với sếp, cô từ tốn trình bày.
– Đối với công ty may Thu Hoài, ở giai đoạn một chúng tôi đã mua lại hai xưởng may với tổng số nhân công là hai trăm năm mươi người. Song song với hai xưởng đó chúng tôi còn sử dụng một phòng lớn dưới tầng năm của toà nhà này để trang bị máy móc tạo thành một xưởng may nhỏ theo yêu cầu của chị Hoài, chuyên để may đồ cho khách VIP, nhân công xưởng này sẽ do chị đem về. Ngoài ra, chúng tôi đang tiến hành xây dựng chuỗi mười cửa hàng trưng bày sản phẩm và hai phòng sáng tạo dành cho các nhà thiết kế. Hiện tại công ty chưa sinh một đồng lãi nào, nếu trong vòng một tuần anh có thể thanh toán toàn bộ chi phí đầu tư mà chúng tôi đã bỏ ra thì chúng tôi sẽ chuyển nhượng công ty lại cho anh.
Anh Hoàng liếc con số cuối cùng trong bản báo cáo mà choáng. Đùa hả? Anh tưởng chỉ là một tiệm may nho nhỏ rồi gán mác công ty vào cho oách chứ ai nghĩ làm lớn vậy? Anh móc đâu ra lắm tiền như thế? Không lẽ giờ bán nhà? Cơ mà bán xong thì ba mẹ anh ở đâu? Anh còn đang băn khoăn thì cô thư ký đã đưa ra một bảng thống kê khác.
– Còn đây là bảng lương ước tính hàng tháng của công ty, bên này nữa là chi phí quảng bá thương hiệu cho giai đoạn hai, mời anh xem qua ạ.
Lại thêm một cú sốc nữa giáng thẳng vào mặt anh, tổng lương của hai trăm năm mươi công nhân may đã là một con số không hề nhỏ rồi, chưa kể tới các bộ phận khác. Giám đốc công ty chính là vợ anh, được hưởng mức lương còn cao hơn cả mức lương hiện tại của anh, trong khi đó về kinh nghiệm quản lý thì anh hơn vợ một trời một vực. Đời thủa ở đâu có chuyện vô lý thế hả? Cậu Niệm đúng kiểu trẻ trâu học đòi kinh doanh, làm ăn kiểu này không sớm thì muộn cũng sập thôi. Anh cười thầm trong bụng, nhưng ngoài miệng vẫn từ chối hết sức lịch sự.
– Cảm ơn em. Anh thì thừa tiền nhưng mà công ty của các em còn non trẻ quá nên anh quyết định không mua nữa. Tuy nhiên, nếu Giám đốc Thu Hoài cần tư vấn về bất cứ điều gì thì có thể gọi cho anh, anh luôn sẵn lòng giúp đỡ.
Ban nãy anh thấy người vợ hơi run, anh không nghĩ gặp anh vợ lại xúc động thế đâu. Có thể thời gian qua vợ đã ăn năn hối lỗi, nhưng với bản tính kiêu ngạo vợ nhất quyết không liên lạc trước với anh. Bởi vậy nên anh mới cố tình cho vợ một cái cớ, để vợ có thể vin vào chuyện công việc gọi cho anh, sau đó bẽn lẽn thổ lộ nhớ anh, cầu xin anh tha thứ. Anh mong vợ về nhà với anh lắm rồi, ở với Thư chán chết, cái tính hiền hiền ít nói không biết lấy lòng dì Kỷ, hại anh thi thoảng có việc cần chả nhờ vả được gì sất. Chưa kể cái dáng còn thô nữa chứ, anh nào có dám dẫn đi đâu giới thiệu, xấu hổ chết. Anh nhớ cảm giác được mọi người trầm trồ ngưỡng mộ mỗi lần dắt vợ đi chơi quá, nhớ điên dại.
– Thôi anh về đây, quay đầu là bờ Hoài nhé!
Chị Hoài thấy ngứa tai lắm nhưng là ngày đầu tiên đi làm nên chị cố gắng nhẫn nhịn giữ hình tượng đẹp, đợi lão về rồi chị mới thắc mắc.
– Mấy bữa trước thi thoảng Bách mang giấy tờ đến cho chị ký và nói qua về mô hình công ty chị đã sốc rồi. Tới hôm nay mới có dịp gặp cậu trực tiếp để hỏi…Niệm…sao rót vốn nhiều vậy? Sao tốt với chị thế?
– Chả sao cả, là công việc thôi.
– Chẳng riêng anh Hoàng đâu, chắc chắn sẽ rất nhiều người xì xào về năng lực quản lý của chị, cậu không sợ à?
– Quan trọng không phải họ xì xào cái gì, mà quan trọng là đấy cho họ thấy đấy làm được những gì.
Chị ngoan ngoãn gật đầu, đôi mắt long lanh như thỏ non chớp chớp khiến ai đó kiềm lòng không nổi, đưa tay véo má người kia rõ đau rồi ghé vành tai xinh thủ thỉ.
– Tự tin lên, đến đây đấy còn phản bội được thì trên đời này không gì là đấy không làm được.
Phản bội gì á? Cái vụ bỏ cậu chuyển sang hợp tác với anh Hoàng á? Ai kêu cậu chia phần trăm cho chị ít quá? Giờ còn bày đặt thù dai chứ, chị tát nhẹ lên má cậu trả đũa rồi nhanh chân chạy biến xuống căng tin, tình cờ thế nào gặp người ta đang buôn chuyện về mình rõ rôm rả.
– Các bà ơi chồng bà Giám đốc công ty may mới tới đây đấy, cậy thân quen quát em lễ tân xơi xơi ý, rõ hãm.
– Eo thế á? Đến làm gì? Có hóng được gì không?
– Không mới đau chứ. Thư ký của sếp Niệm kín miệng lắm, chẳng moi được. Nhưng tôi đoán là đến xin sếp chiếu cố giúp đỡ vợ. Gớm chẳng qua là chị dâu của sếp thôi, chứ không làm gì có chuyện con thợ may quèn như nó mà một phát lên hẳn chức Giám đốc.
– Ơ tưởng hai vợ chồng đó bỏ nhau rồi mà. Thằng chồng còn đón bạn con vợ về nhà ở rồi cơ.
– Hả? Bà hóng được ở đâu thế? Vậy sao sếp Niệm chăm công ty của bà Hoài kinh vậy? Các công ty khác có việc gì toàn quẳng cho sếp Bách, riêng công ty này á, sếp Niệm nhảy vào từ đầu luôn, chăm hơn chăm con.
– Đúng rồi, công ty em mời sếp ăn liên hoan sếp không có thời gian nhưng sếp lại có thời gian chọn giấy dán tường cho văn phòng của bà Hoài.
– Uầy thế á? Niệm chọn giấy dán tường cho chị cơ à? Khéo lát nữa chị phải mời cậu đi ăn cho nó phải phép nhỉ? Tiện thể mách Niệm luôn là cậu có đám nhân viên mau mồm mau miệng thế chứ nị, nói xấu chị cứ xoen xoét xoen xoét ý.
Chị Hoài đon đả lên tiếng, các bà tám đang buôn dưa bị bắt quả tang sợ tái mét mặt mày, xun xoe chạy tới nài nỉ chỗ đàn bà chém gió chị nói cho đàn ông làm gì, mất vui. Chị tiến tới vỗ vai mấy cô, ngọt ngào cảnh cáo.
– Chị chỉ bỏ qua một lần này thôi, không có lần thứ hai đâu các em nhé! Mau về làm việc đi, thương lắm!
Khiếp chị sếp, giọng ngọt lịm mà nghe sao vẫn thấy ghê ghê. Chị Hoài nom các cô lấm lét nhìn mình chợt bật cười, gớm cái hội chị em dâu trong họ toàn các bà đanh đá cá cày chị còn xử được nữa là mấy cô em công sở liễu yếu đào tơ. Chị vòng qua quầy bán hàng, vừa mua xong cốc nước cam thì có người kéo tay chị, rầu rĩ tỉ tê.
– Hoài! Nói chuyện với dì chút được không? Dạo gần đây Niệm thường xuyên ngủ bên ngoài, dì lo quá!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!