Chị Dâu Em Chồng - Chương 30: Khúc mắc năm xưa
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
235


Chị Dâu Em Chồng


Chương 30: Khúc mắc năm xưa


Chị Hoài giật nảy cả mình, chưa hết sốc đã thấy lão chồng cầm tay chị, ngọt ngào khuyên nhủ:

– Vợ ơi theo anh về đi vợ, đừng bị những hành động giả dối của thằng Niệm đánh lừa. Nó không yêu vợ thật lòng đâu, nó chỉ muốn lợi dụng vợ để chọc tức anh thôi. Từ nhỏ nó đã không xuất sắc được như anh, luôn bị chú Nhất mắng mỏ vì tội ham chơi nên nó ghen tị với anh đó vợ.

– Niệm ghen tị cơ á?

Chị Hoài cười cười hỏi lại, Niệm giật tay chị khỏi tay lão Hoàng, thành thật thú nhận:

– Đúng là có ghen tị…ròng rã suốt tám năm trời…không ghen không được.

Eo ôi cái mặt xị ra nom xon xót sao á, hại chị quên khuấy mất ông chồng cũ đang đứng rất gần bọn họ, vô tư kiễng lên thơm má Niệm. Anh Hoàng chợt thấy lòng mình đau nhói tái tê, anh nghẹn ngào chửi:

– Thằng chó…thằng giáp thứ mười ba…cướp vợ bố mày…bố…bố…bố…cho mày…

– Ông cho tôi cái gì?

Niệm nhàn nhạt hỏi lại, anh thực tình rất muốn tẩn cho nó một trận, nhưng nó cao quá, đô quá, anh sợ mình sẽ thua mất. Cũng tại anh bận trăm công nghìn việc nên mới không có thời gian đi tập gym như nó. Anh cũng không trẻ như nó, không có chỗ dựa vững mạnh như nó, anh còn phải gánh vác cả gia đình trên vai, không thể liều lĩnh được. Thôi thì người khôn dùng mưu không dùng sức, giờ anh về đã, anh sẽ suy nghĩ kỹ càng rồi tính sổ với nó sau. Chị Hoài thấy lão Hoàng quay phắt đi thì lo lắng bảo Niệm:

– Sợ lão về méc mẹ đấy.

– Đến đây đấy còn chả sợ thì sợ gì mẹ đây?

Niệm tưng tửng hỏi chị, thì đúng là chị không sợ, nhưng chị nể dì nên thấy tội lỗi và ngại đối mặt. Niệm thấy chị lo lắng liền cúi xuống hôn chụt lên môi rồi thủ thỉ:

– Rõ là già xong vớ được anh người yêu vừa trẻ vừa chuẩn lại còn chung tình nữa thì phải trả giá tí chứ, trên đời làm gì có bữa ngon nào miễn phí hả nàng?

Gớm cái giọng kiêu dễ sợ, chị ghét quá tát cho một phát. Cơ mà chỉ dám tát nhẹ thôi, tát mạnh nó ăn vạ lại mất công dỗ. Chị trị cái tội chảnh của thằng này bằng cách tịch thu ví nó để mua vải, mua nhiều thật nhiều và bắt nó phải vác tất tần tật những mẫu chị thích. Niệm nói chung cũng nghe lời, nó sẽ rất đáng yêu nếu như không xàm ngôn:

– Ở bên người chiều mình sướng nhờ Hoài nhờ?

– Có gái đẹp để chiều cũng sướng nhờ Niệm nhờ?

Cậu phì cười, cách Hoài treo là một trong vô vàn những điều ở cô ấy khiến cậu bị thu hút. Mấy thằng bạn thân thường hay đùa ai yêu Niệm chắc phải lo giữ Niệm ghê lắm, bởi Niệm thích chinh phục những điều mới mẻ và rất nhanh chán những thứ cũ. Thế mà sao cậu chẳng thấy Hoài lo giữ cậu gì cả? Ngược lại trong mối quan hệ này người phải lo lắng nhiều hơn là cậu mới đúng. Đối với cậu mỗi phút mỗi giây ở cùng Hoài đều là những trải nghiệm mới mẻ, còn đối với Hoài, cậu là gì thì cậu không rõ? Chỉ biết xổng ra cái là thể nào cũng có cả tá ruồi nhặng đu bám ăn hôi, thành ra cứ phải cảnh giác cao độ. Thế cho nên khi thư ký gọi tới báo phải về công ty họp gấp cậu liền bảo người thương:

– Lát đấy đừng về nhà trước, ở lại công ty đợi đây, coi như làm tăng ca đi, cuối tháng đây tăng lương cho.

Chị nghe Niệm nhì nhèo mặc cả như con nít tự dưng mắc cười quá cơ, nhưng vẫn hiền hiền gật đầu cho nó an tâm. Ở dưới phòng mình mãi cũng chán nên chị mò lên phòng Niệm chơi, tiện thể lát Niệm họp xong cho thằng bé bất ngờ luôn. Chị lang thang ngó ngang ngó dọc, cuối cùng dừng lại ở chiếc tủ khoá nhỏ nhắn, thử ấn chữ “hoainiem” mà không ngờ mở được luôn, thằng này đặt mật khẩu gà thế chứ nị. Bên trong có mấy tờ truyện tranh chị vẽ trêu Niệm, gớm làm như của quý lắm ý nhờ? Chị lẩm bẩm nhưng khoé môi lại cười tủm, tiếp theo là bức ảnh bác Thuận chụp năm xưa, đằng sau có vài câu Niệm viết vu vơ, câu đầu tiên là:

“Ngắm lá vàng rơi trong bệnh viện. Đằng đấy đã lấy chồng, chú rể không phải đằng này.”

Chắc hồi đó mới sang, thay đổi múi giờ nên bị ốm chăng? Những câu tiếp theo là:

“Đằng đấy vẫn đang có chồng.”

“Đằng đấy vẫn chưa bỏ chồng. Công nhận hôn nhân của đằng đấy bền vững thật.”

“Hoainiemxanho – XaHoaiNiemnho.”

Câu cuối cùng viết vào một ngày mùa thu:

“Nếu biết mình bị phản bội liệu đằng đấy có kiêu ngạo được như bây giờ không?”

Câu cuối cùng…tại sao lại là…nếu biết mình bị phản bội? Chị vẫn nhớ mãi khoảnh khắc anh Hoàng ôm chị Thư và cụm từ “tháng mười một trời se se lạnh” mà, nhưng Niệm tại sao lại viết câu trên vào mùa thu? Chị run run bới tung đống giấy trong chiếc tủ, phát hiện ra một xấp tài liệu được gửi tới cho Niệm khoảnh ba tháng trước khi cậu về nước, trong đó chứa đựng tất cả những khoảnh khắc ngọt ngào giữa hai người kia. Chị ngồi sụp xuống một góc, nước mắt chảy không ngừng, thấy cánh cửa phòng hé mở chị không giữ được bình tĩnh, ném luôn xấp ảnh vào mặt Niệm.

– Biết tất cả nhưng cố tình không nói, là muốn trả thù phải không? Là vì tưởng đây phản bội nên muốn đây nếm trải cay đắng? Đấy có biết mỗi lần nghĩ tới anh ta đây lại ghê tởm như nào không? Đấy chỉ cần nói sớm một chút thôi…nhưng đấy lại không nói…

Cậu biết, chính vì biết nên cậu mới muốn Hoài phải hối hận vì đã bỏ rơi cậu. Nếu thời gian quay trở lại, cậu sẽ bớt cố chấp, bớt nông nổi. Cậu nhất định sẽ cho người tìm hiểu về cuộc hôn nhân của họ sớm hơn một chút. À không, ngay sau khi xuất viện cậu sẽ về nước để hỏi Hoài cho ra nhẽ. Tiếc rằng cậu lại quá cao ngạo, chỉ tin vào những gì mình nhìn thấy chứ không tin vào trái tim mình, để rồi, cứ đinh ninh rằng cô ấy đã phản bội, ôm mối hận suốt tám năm trời.

– Đây thực sự sai rồi, đấy bỏ qua được không?

Niệm nhận lỗi, chị thấy thái độ cậu thành thật thì hơi nguôi nguôi, nhưng không lâu sau đó tâm trạng chị lại trùng xuống do nhận được tin nhắn của anh Hoàng:

“Nếu như vợ yêu muốn biết người năm xưa gây tai nạn cho ba và em là ai thì một mình đến nhà gặp anh.”

Chị cố gắng kiềm nén cơn giận, nhẹ nhàng bảo Niệm:

– Hình như hết giờ giải lao rồi hay sao đó, đấy vào họp tiếp đi kẻo mọi người lại chờ lâu.

Cậu ngoan ngoãn nghe lời. Chị nhân cơ hội đi thẳng tới nhà chồng cũ. Anh Hoàng đã đợi chị sẵn ngoài cổng, lão lôi chị ra vườn, hai người đi lối tắt sang bên vườn nhà dì Kỷ. Anh dặn chị bí mật nấp sau bụi hoa hồng và không được gây tiếng động, còn anh thì vòng lại đi đường chính sang nhà dì, rủ dì ra ngoài hiên uống chén trà, nhẹ nhàng thưa chuyện:

– Con đang tính sẽ tiết lộ cho Hoài biết năm xưa chính Niệm đã gây tai nạn cho ba con cô ấy, dì thấy sao?

Sắc mặt dì Kỷ tái mét, tính Hoài rất nóng, nếu nó biết thì chắc chắn Niệm sẽ biết. Mà Niệm thì…khó khăn lắm mới vượt qua được giai đoạn đó. Dì run rẩy xin anh:

– Đừng…đừng con…dì cắn rơm cắn cỏ dì lạy con, chuyện đã qua rồi cho qua đi. Với cả rõ ràng chú Hùng cũng có lỗi mà, là do chú mắt kém không nhìn thấy biển cấm xe máy.

– Nhưng Niệm cũng phải chịu trách nhiệm, vì trước đó Niệm có uống rượu.

– Dì biết, thế nên tiền chữa trị cho chú bao nhiêu năm qua dì đều nhờ con gửi đầy đủ mà. Con tưởng dì sung sướng lắm hay sao? Mãi đến khi gặp bà Quỳnh thú nhận mọi chuyện dì mới nhẹ nhõm đi phần nào, bà ấy là vợ của người bị nạn mà còn có thể bỏ qua tất cả và hứa với dì sẽ không bao giờ nhắc lại chuyện cũ, tại sao con không thể?

– Dì quên à? Con cũng là chồng của người bị nạn mà dì. Bao nhiêu năm qua con cũng mắt nhắm mắt mở cho qua, nhưng giờ…Niệm…

Anh Hoàng nói đến đó thì khựng lại, anh không thể tiết lộ chuyện của Hoài và Niệm được, nếu vậy thì mẹ Hoà sẽ không bao giờ cho phép anh quay lại với vợ.

– Giờ Niệm lớn rồi, dì không thể bao che mãi được.

– Con muốn sao mới chịu hả Hoàng? Hay dì cho con miếng đất ở ngoại thành dì mới mua nhé!

Anh Hoàng nghe dì dụ cũng ham, miếng đất đó ở vị trí rất đẹp, vay dì ít vốn xây chung cư lên cho thuê có mà hái ra tiền. Tuy nhiên anh lại không thể đồng ý với dì giấu Hoài được nên đành hắng giọng:

– Con nói dì nghe, con người con đàng hoàng chính trực, tiền hay đất đối với con chỉ là cát bụi phù du.

Dứt lời, anh đứng dậy chào dì rồi bỏ về. Hoài cũng vừa hay chui từ vườn nhà dì Kỷ sang vườn nhà anh, anh đưa tay gỡ chiếc lá cây dính trên mái tóc bồng bềnh, gió thổi thoảng qua cái thôi mà anh thấy ngây ngất hết cả người.

– Anh biết anh nói em chẳng tin đâu, thế nên mới phải để em tự tai nghe, tự suy ngẫm. Thế nào? Em đã thấy mình bất hiếu chưa? Ai đời lại hẹn hò với một thằng say rượu gây tai nạn cho ba mình sau đó bỏ trốn? Cái thằng ác ôn đó mà không sợ tội bỏ chạy, gọi xe cấp cứu cho ba con em thì có phải giờ ba em không bị thần kinh không?

– Im ngay!

Chị lớn tiếng quát lão Hoàng, tiếc rằng chị không thể phủ nhận được lời anh ta nói. Là Niệm sao? Sao không phải ai khác mà lại chính là Niệm? Vì gây tai nạn nên thời điểm đó mới xấu hổ không dám nghe máy của chị? Tám năm sau gặp lại cũng không hề nói một câu xin lỗi, Niệm hèn đến thế sao? Cả mẹ chị nữa, rõ ràng mẹ vẫn hay dặn chị không được trách người gây tai nạn, mẹ bảo mình cũng có lỗi mà họ cũng có nỗi khổ tâm riêng, chứng tỏ mẹ đã biết gì đó, vậy mà cứ im ỉm giấu chị. Mẹ có thể buông bỏ nhưng chị thì không, bởi biến cố năm đó đã xoay chuyển cuộc đời chị, một trong những nguyên nhân gián tiếp khiến chị chôn vùi tuổi trẻ rực rỡ nhất của mình dưới lớp bùn sâu hoắm cùng một thằng chồng tệ bạc. Chưa kể sau lần ấy ba Hùng đã không còn là ba Hùng của ngày xưa nữa. Tận mắt chứng kiến ba trải qua bao cơn nguy kịch, chị sao có thể tha thứ cho Niệm?

Chị lững thững đi bộ về, anh Hoàng phấn khởi bám theo chị, luôn miệng năn nỉ xin chị quay về bên anh. Chị mệt nên cũng chả buồn đáp. Có thể từ ban công Niệm đã nhìn thấy bọn chị nên lúc chị lên nhà, cậu cáu:

– Sao đấy lại đi cùng anh ta? Đây dặn đấy đợi mà đấy lại về cùng anh ta? Đấy chơi đây hả?

– Ừ.

Chị đáp cộc lốc khiến cậu càng giận:

– Đừng có bảo đấy định quay lại với chồng cũ nhé!

– Ừ đấy, quay lại đấy, thì làm sao?

Chị vênh mặt hỏi lại, thái độ thách thức của chị khiến cậu tức nghẹn. Cậu ép chị vào tường, dùng hai bàn tay siết chặt bả vai chị, môi ngậm thật sâu vào phần da dẻ xung quanh xương quai xanh, cố ý dùng lực làm chị đau rồi nhấm nhá điên cuồng trên cổ chị, cắn một phát đầy độc ác lên gò má chị, đoạn gằn giọng ra lệnh:

– Cho đấy nói lại!

– Đấy là vương là tướng gì mà cho với cả không cho? Đây thích hẹn ai, yêu ai, quay về với ai là quyền của đây. Đấy chẳng là cái thá gì sất mà can thiệp, nghe chửa?

Câu nói của chị như nhát dao chém ngang qua tim cậu. Đấy chẳng là cái thá gì sất! Hay! Quá hay! Rốt cuộc cũng thừa nhận cậu không là gì cả. Cũng đúng, nếu thực sự là cái gì đó của nhau thì đâu có bỏ cậu rồi hiên ngang đi gặp chồng cũ như thế?

– Đấy khiến đây quá thất vọng.

Giọng cậu trầm trầm, chị tức mình xỉa lại:

– Đấy còn khiến đây thất vọng gấp vạn lần.

Có hai người cùng nhìn nhau đầy ai oán, và rồi, cùng cảm thấy không muốn tiếp tục cuộc cãi vã điên khùng đó. Chị bỏ về phòng đóng chặt cửa, cậu cũng đá cửa bỏ ra ngoài.

Đồng hồ tích tắc điểm từng giây, chuông kêu báo mười hai giờ đêm nhưng chị vẫn chẳng thể chợp mắt. Giờ này Niệm còn đi đâu? Không biết lúc tối đã ăn gì chưa? Không biết có lại đi uống rượu không? Uống rượu thì phải gọi taxi mà về chứ tự mình lái xe nguy hiểm lắm. Chị lo cho Niệm ư? Vì sao chị phải lo lắng cho kẻ đã gây tại nạn rồi bỏ chạy? Chị không nên như vậy thì hơn. Chị cũng không thể sống cùng một người hèn nhát, dám làm mà không dám nhận như Niệm được. Chị thở dài soạn tin nhắn:

“Về nhà đi.”

Có lẽ bọn chị nên nói chuyện rõ ràng với nhau một lần cho xong. Có lẽ chuyện của hai đứa chỉ nên dừng lại ở đây thôi. Sợ Niệm lái xe trong đêm nên chị nhắn tiếp:

“Sáng mai hãng về.”

Nhắn xong chị mới giật mình nhận ra chị lại vừa quan tâm nó rồi. Sao chị ghét chị thế nhỉ? Có mỗi chuyện phớt lờ Niệm thôi mà làm không nổi? Tình hình này chẳng hiểu sáng mai chị có đủ bình tĩnh để nói chuyện với nó không? Hay lại điên lên rồi cãi nhau tưng bừng khói lửa như vừa nãy? Chị còn đang nghĩ xem mình nên bắt đầu từ đâu thì nghe tiếng cạch cửa…hình như…Niệm về. Gì mà nhanh dữ vậy? Như kiểu nó chỉ đi dạo loanh quanh rồi nhận được tin nhắn của chị là về luôn. Vì vẫn chưa chuẩn bị tinh thần nên chị nhắm nghiền mắt giả bộ ngủ say.

Chị cảm nhận được Niệm bước vào phòng chị, tiến dần về phía chiếc giường chị đang nằm, kéo chăn đắp cho chị. Niệm cũng chui vào chăn cùng chị luôn, mặt áp sát vào mặt chị, từng hơi thở nhè nhẹ phả bên gò má chị. Niệm hôn lên trán chị, trượt dần xuống chóp mũi rồi dừng lại mơn man xung quanh bờ môi đỏ mọng. Tim chị đập dồn dập, chị ghét chính mình khi chẳng thể điều khiển nổi cảm xúc của bản thân. Chị ghét khi phải thừa nhận rằng lòng chị chợt nhẹ bẫng khi Niệm luồn tay qua vạt áo xoa lưng cho chị. Thi thoảng ngồi may nhiều tiếng liền chị rất hay bị mỏi lưng, toàn là Niệm giúp chị mát xa. Tay Niệm rất rộng và ấm, thường thì Niệm sẽ kéo chị vào gần, cho chị gối đầu tay rồi tay còn lại xoa bóp đều đều. Có khi vừa xoa còn vừa tranh thủ vòng qua phía trước trêu chị một chút, đưa cả bàn tay ôm trọn nơi thanh xuân của chị, dùng ngón trỏ mân mê nụ hồng xinh. Mỗi khi cơ thể chị khẽ run lên, Niệm liền vỗ về chị bằng cách ngậm môi chị thật sâu, nhấm, nhá, ngấu nghiến đầy cuồng nhiệt.

Nhiều lúc ở bên Niệm, chị hay lầm tưởng rằng mình vẫn còn là một đứa trẻ, mặc dù sự thực là chị già dã man luôn rồi, già hơn Niệm năm tuổi lận. Ngoài ba mẹ ra thì chẳng ai thương chị nhiều như Niệm. Nhưng có phải Niệm thương chị thật lòng không? Hay đơn giản chỉ là cảm giác tội lỗi nên muốn bù đắp? Những thắc mắc không lời giải đáp khiến đầu chị muốn nổ tung, trán chị vô thức nhíu lại. Cậu tưởng chị gặp ác mộng nên hôn chị mãnh liệt hơn, do được thả lỏng nên chị cũng dễ dàng vào giấc hơn.

Sáng hôm sau hé mắt thấy mặt mình đang áp ngực cậu chị tự khinh mình biết bao. Ở đời có đứa con gái nào bất hiếu như chị? Có đứa con nào lại nằm trong vòng tay người hại ba mình dở dở ương ương suốt bao nhiêu năm trời? Lòng tự trọng của chị ném cho chó gặm rồi hay sao? Càng nghĩ chị càng buồn tê tái, nhìn gương mặt nhợt nhạt của Niệm chị còn buồn hơn. Trông mệt mỏi kiểu đó chắc tối qua chưa ăn gì thật, chị thẫn thờ xuống siêu thị bên dưới mua ít đồ về nấu bún ngan. Có lẽ đây sẽ là bữa sáng cuối cùng chị nấu cho Niệm.

Chị ninh nồi nước dùng xong thì có đứa qua bếp với chị. Hình như nó vừa mới tắm, chị rất thích mùi thơm dịu nhẹ từ người cậu. Niệm hồn nhiên ôm lấy chị từ phía sau, chị gạt tay Niệm ra nhưng Niệm lại ôm siết chặt hơn, cúi xuống nhấm nhá quanh cổ chị, ngọt giọng dỗ dành:

– Thôi mà…xin mà…đừng giận người ta nữa mà. Lần sau người ta sẽ rút kinh nghiệm không họp khuya nữa. Để đấy phải đợi lâu là đây sai rồi. Biết ông Hoàng ngoại tình mà không nói sớm cho đấy đây cũng sai nốt.

Niệm nghĩ tối qua chị bực vì những lý do đó sao? Với mấy nhánh hành lá để thái mà sao mắt chị cay xè, Niệm thì vẫn hồn nhiên gạt cổ áo chị hôn miết lên vai. Chị hít một hơi thật sâu, cố nén lại những ấm ức trong lòng để ăn nốt bữa sáng cuối cùng với Niệm cho vui vẻ. Niệm giúp chị bày biện bát đũa, kéo ghế ngồi gần chị rồi nhấp thử một ít nước dùng trong bán bún đang bốc hơi nghi ngút.

– Ừm…ngọt ngọt thanh thanh, ai nấu mà ngon nhờ?

Ai đó im lặng, cậu gắp ít măng ngâm đưa tới trước miệng nhưng người ta quay đi. Đêm qua cậu đang ngồi ngoài hành lang thì nhận được tin nhắn của Hoài kêu về. Cậu cứ ngỡ người yêu chủ động làm lành, ai ngờ sáng nay mặt mũi vẫn cau có như thế, vẫn còn giận cậu ghê quá. Tối qua họp xong không thấy Hoài đợi mình, gọi điện không nghe máy, về nhà cũng không thấy tăm hơi đâu cậu rất sốt ruột. Bởi vậy nên lúc đứng trên ban công trông thấy Hoài và ông Hoàng về cùng nhau cậu đã hơi mất bình tĩnh. Tuy nhiên ngẫm nghĩ kỹ lại thì có thể chỉ là ông ấy bám theo Hoài, còn Hoài thì bực cậu nên cố ý nói những lời chọc tức.

– Tối qua người ta mất bình tĩnh người ta hơi nặng lời. Đấy đừng bực nữa mà…tội nghiệp người ta lắm…

– Nói nhiều! Mau ăn đi!

Chị quát, Niệm ngoan ngoãn cúi gằm xuống bàn ăn. Chị cũng cố ăn chút cho ấm bụng, vừa húp xong bát bún thì nghe đứa nào đó nhõng nhẹo bên tai:

– Chị Hoài ơi Niệm ăn hết luôn rồi nè! Giỏi hem?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN