Chị Dâu Em Chồng
Chương 4: Chiếc que thử thai thần kỳ
Hằng vừa nghĩ vừa cười khẩy, chú Hoàng đi qua ghé tai con bé thủ thỉ xin lỗi chuyện tối qua chú say, còn cấm Hằng không được bép xép gì với cô Hoài.
– Gớm, người ta nào có nhỏ mọn như thế.
Hằng nũng nịu, thực ra Hằng đâu phải đứa không biết điều đâu. Chỉ cần trong tim chú có Hằng thì dù thiệt thòi như nào Hằng cũng chịu. Chú Hoàng yên tâm bẹo má Hằng, tươi cười hỏi chuyện.
– Mày thấy con trai tên Hưng hay không? Ý chỉ sự hưng thịnh đó, còn con gái tên Hân, hân hoan. Được chứ nhỉ?
Được quá đi ấy chứ, ba Hoàng mẹ Hằng nhà bé Hưng hay bé Hân nghe đều thích tai như nhau cả, chú muốn có mấy Hưng mấy Hân, Hằng đều đẻ được cho chú. Hằng cầm cặp tài liệu mang ra ngoài cổng tiễn chú đi làm, trong lòng thầm tiếc cho cô Hoài phúc mỏng, ôi chao bữa đó tới giờ cô cứ xoa cái bụng trống rỗng rồi cười một mình nom mới đáng thương làm sao! Cũng chẳng trách được Hằng, có trách thì trách cô sống lỗi gây thù chuốc oán với nhiều người thôi. Có lẽ Hằng là người đầu tiên trong nhà biết lần thụ tinh nhân tạo này của cô Hoài thất bại, là một chị tên Kim tiết lộ chuyện động trời đó cho Hằng. Hằng tò mò hỏi nguyên nhân nhưng chị giữ bí mật, chỉ bảo chung chung đó là nghiệt báo cô Hoài phải trả, hình như ngày xưa cô Hoài cua bồ của chị Kim hay sao á. Cái cô Hoài trơ trẽn chả kém ai mà lúc nào cũng giả bộ trịch thượng dạy dỗ nhắc nhở Hằng, ghét dã man. Thế nên Hằng mới muốn chọc cô một trận nhớ đời, ngặt nỗi Hằng ngốc nghếch chẳng nghĩ được kế gì hay, lại phải nhờ chị Kim mách nước. Chị Kim thông minh lắm, tuy chưa được gặp chị lần nào nhưng qua những tin nhắn chat chit hàng ngày Hằng biết chị là mẫu phụ nữ năng động giỏi giang, chị gửi cho Hằng chiếc que thử thai cực kỳ vi diệu, kể cả thử với con Nana hay con Bông cũng hai vạch mà, huống chi cô Hoài. Mỗi lần thấy cô nâng niu chiếc que đó Hằng không sao mà nhịn cười nổi, ôi chao ôi tới lúc biết sự thật chẳng biết cái mặt cô nó sẽ méo đến mức nào? Đến lúc đó không biết bà Hoà còn đủ kiên nhẫn pha sữa cho cô uống không hay bà lại hắt thẳng cốc sữa vào mặt cô? Hằng phấn khởi chạy tới chỗ bà, nhanh nhẹn giúp bà sắp xếp lại album ảnh gia đình.
– Chú Hoàng đẹp trai ghê bà nhỉ? Ai như cậu Niệm cái mặt lầm lì nhìn như bị mất sổ gạo á.
– Ừ, thằng nhỏ quái tính kinh khủng.
Cái thằng bé ấy đến cái tên của nó cũng lạ huống chi cái tính. Hồi chưa nghỉ hưu ông Minh Thuận làm giáo viên dạy văn cấp ba, ông chọn cho nó cái tên Minh Long để con trai hai nhà ghép lại thành Hoàng Long. Mọi người ai cũng thấy cái tên rất kêu, cơ mà dì Kỷ một mực không chịu, dì đòi đặt tên con là Niệm để ghép với tên dì thành Kỷ Niệm, rồi dì còn tham dùng luôn tên chồng làm tên đệm. Rốt cuộc thằng bé tên Nhất Niệm, đầy đủ cả họ cả tên là Dương Nhất Niệm. Ông Thuận nghe giận tím tái mặt mày, ông than với chú Nhất từ thuở bé đến giờ ông chưa từng thấy cái tên nào kỳ quặc đến vậy, đặt thế e rằng sau này khó nuôi. Ngặt nỗi chú Nhất cũng thích cái tên vợ đặt nên gạt phăng đi ý kiến của ông Thuận. Thế rồi sau này thằng bé đúng là khó nuôi thực sự, nó ít nói nhưng hay nghịch ngầm, quậy lắm chứ không ngoan như Hoàng nhà bà. Ai đời có thằng học sinh nào bị thầy giáo phạt chép văn mẫu mà đem về nhà khoán hết cho người giúp việc không hả? Lại được thêm con bé Hoài khéo tay, nó nhại chữ thằng cu Niệm giống y chang à. Bà nhìn thì không phát hiện ra đâu nhưng ông Thuận liếc qua biết liền, tuy nhiên ông chỉ để bụng thôi chứ không phanh phui, ông ấy với tất cả các học sinh, kể cả con trai ruột đều rất nghiêm khắc nhưng riêng với thằng Niệm lại hết mực dung túng, chắc do nể chú Nhất dì Kỷ. Bà Hoà vừa nói chuyện với Hằng vừa gom đống ảnh cũ dồn vào những trang sau để nhường mấy trang đầu chuẩn bị cho đứa cháu sắp chào đời của bà, thấy con dâu chuẩn bị đi khám thai bà không quên dặn.
– Chị Hoài đi đứng cẩn thận đấy nhớ!
– Dạ, mẹ yên tâm ạ.
Chị Hoài chào mẹ rồi mở cổng đi bộ ra đường cái đợi xe buýt. Có em bé tuy phải giữ gìn nhưng không đến mức nhạy cảm như ở giai đoạn chuyển phôi thai nên chị không cần ngồi taxi nữa, mẹ Hoà đỡ xót tiền. Chả biết là bé trai hay bé gái đây? Dẫu còn sớm chưa xác định được giới tính nhưng chị vẫn thấy hồi hộp quá cơ, hễ nhìn xuống bụng tim lại đập thình thịch đi ấy. Ôi mẹ Hoài mong bé khủng khiếp, bé biết không? Bé là niềm hy vọng suốt tám năm qua của mẹ. Mỗi lần nhìn các mẹ khác bế con hít hà mẹ Hoài phát thèm lên được, mẹ đợi mãi mới tới ngày này, mấy hôm nay mẹ vui tới mức nhìn trời thấy trời xanh biếc, nhìn nắng thấy vàng ruộm, nhìn cây cối xung quanh xào xạc thôi cũng vui tai ghê gớm. Chẳng mấy chốc chuyến xe đã đưa mẹ tới bệnh viện của bác Thư, hồi xưa bác Thư rủ mẹ bỏ vốn mở bệnh viện tư chung với bác, mẹ tuy bận bịu chăm cô Bích sắp sinh nhưng ngày ngày vẫn gọi điện lên nài nỉ thuyết phục ba Hoàng đầu tư. Lúc mới đầu còn chưa ra dáng bệnh viện lắm đâu, gọi là phòng khám thì đúng hơn, không ngờ sau mấy năm nó đã trở thành một trong những bệnh viện có tiếng trong thành phố. Bác Thư thật giỏi, bác đón tiếp mẹ Hoài bằng một nụ cười hiền dịu, bận bịu bao nhiêu việc mà bác vẫn đích thân xuống khám cho mẹ.
– Bao giờ thì được con đạp ý bác Thư nhỉ?
Mẹ Hoài hí hửng hỏi, bác Thư sau một hồi trầm ngâm thì vỗ vai Hoài động viên thôi lần sau cố gắng. Sao lại là lần sau? Vậy còn lần này thì sao? Em bé lần này của mẹ Hoài bị làm sao? Có vấn đề gì với em? Dù có vấn đề gì thì mẹ cũng sẽ giữ em, bao nhiêu tiền của mẹ cũng giữ được, mẹ sẽ xin ba Hoàng, nếu ba Hoàng không cho thì mẹ sẽ vay dì Kỷ, sau này đẻ em ra mẹ đi làm trả nợ. Chị Hoài cứ gào khóc ôm chị Thư xin chị giúp đỡ hai mẹ con khiến chị Thư đành phải nói thẳng.
– Hoài, em bình tĩnh lại đi. Không có em bé nào cả. Em không có con. Em làm thụ tinh nhân tạo bị thất bại rồi.
– Thất bại là thất bại thế nào hả chị? Que thử thai hai vạch mà chị, em vẫn còn mang theo đây này! Chị nhìn kỹ lại xem chị, chị nhầm phải không chị?
– Em ơi que thử thai không phải lúc nào cũng chính xác một trăm phần trăm. Có thể do em quá mong nên bị hiện tượng mang thai giả, cũng có thể do que thử không đạt chất lượng, hoặc em thử sai cách.
Que hình như là mẹ Hoà mua, còn thử thì do chị hồi hộp quá nên nhờ chồng giúp, chị giờ cũng không biết sao nữa, chỉ còn cách năn nỉ chị Thư khám lại. Chị Thư khám xong còn dùng que khác để thử cho chị chứng kiến tận mắt, thời khắc nhìn thấy một chiếc vạch duy nhất, chị tưởng như mình rớt từ trên chín tầng mây xuống nơi địa ngục sâu thẳm. Đau. Đau lắm. Không từ nào có thể diễn tả trọn vẹn nỗi đau đó. Thà rằng ngay từ đầu biết mình thất bại còn hơn cứ ôm hi vọng, khấp khởi mừng thầm rồi chỉ trong phút chốc, tất cả đều vỡ tan như bong bóng xà phòng. Chị phải làm sao đây? Mẹ Quỳnh nghe tin lên chức bà ngoại vui đến thế cơ mà? Chị phải gọi điện nói với mẹ đó chỉ là sự nhầm lẫn ư? Còn ba Thuận mẹ Hoà thì sao? Khi biết tin chắc ba mẹ sẽ thất vọng về chị lắm, đến chị còn thất vọng về bản thân mình nữa là. Chỉ một đứa trẻ thôi, sao chị có thể vô dụng đến thế?
– Chị nhắn tin cho anh Hoàng để anh làm công tác tư tưởng cho các cụ trước rồi. Em cứ nằm nghỉ ở đây tối hãng về.
Chị Thư nhẹ nhàng khuyên bảo, chị Hoài khẽ vâng nhưng chị Thư ra khỏi phòng chị cũng thu dọn đồ đạc đi luôn. Như người mất hồn, chị rệu rạo bước từng bước trên phố, xe buýt đến cũng quên cả lên. Chị cứ thế đi, đi mãi rồi cũng về tới nhà. Nhưng chị không dám đẩy cửa, chị không đủ dũng khí đối mặt với mọi người trong gia đình.
– Ơ cái Hoài thấy mẹ Hoà mày bảo đi khám thai cơ mà? Về rồi đấy hả? Em bé khỏe mạnh chứ?
Bà Phượng ngó sang hỏi han, khổ thân con bé mãi mới được một mụn con, cơ mà chả hiểu sự tình làm sao nó lại cứ đứng ngoài cửa khóc nom rõ tội. Bà định qua an ủi thì ông Phúc vọng ra nhắc cá rán sắp cháy rồi nên lại vội vội vàng vàng chạy vào nhà tắt bếp. Ông Phúc cầm cái đĩa ra cho bà, đoạn tò mò hỏi.
– Mới đọc báo thấy có bài giật tít chàng trai trẻ từ bỏ công ty triệu đô để về nước phụng dưỡng ba mẹ, nom cái mặt thằng bé quen lắm, có phải thằng con nhà ông Nhất ngõ mình không nhể?
– Đúng rồi, chính nó. Tôi nghe loáng thoáng chỗ bà Kỷ thì hình như thằng nhỏ đang thực hiện chuyển giao công ty cho người khác, chắc đầu tháng tám là xong thôi.
– Về là đúng rồi, còn phải cưới vợ nữa chứ. Dì Kỷ là dì thích ăn dâu ta mọng nước cơ, dâu tây vàng hoe còn lâu dì mới chịu.
Cô Hoàng Anh nói bóng nói gió, bà Phượng nhìn con gái thở dài lắc đầu. Sinh con trai như bà Kỷ sướng thật đấy, nào như bà sinh con gái cho đi lấy chồng là thành con nhà người ta mất rồi, sống cùng một phố mà mỗi tháng nó ghé qua nhà được đôi ba lần. Bà Phượng đang càu nhàu tự dưng nghe tiếng đổ vỡ bên nhà hàng xóm, bà tò mò chạy sang thì thấy bà Hoà giận con dâu đến mức ném hết bát đũa ra ngoài sân rồi cay cú chỉ trích.
– Cái thứ vô dụng nhà chị chỉ biết xin lỗi thôi à? Tiền của nhà này đem đốt hết vào chị rồi đó chị có biết không? Con Hằng nó nói không sai mà, cây độc không hoa gái độc không con. Đồ rắn độc không biết đẻ.
– Chắc lần thụ tinh này của chị thất bại đó mẹ.
Cô Hoàng Anh ghé tai bà Phượng thủ thỉ. Không lẽ lúc trước thử que bị nhầm, tội nghiệp con nhỏ! Bà Phượng chỉ cảm thán mỗi câu thương cái Hoài thôi mà bị con Hằng nó chạy ra nó đuổi, nó kêu việc nhà nó không mượn bà xía vô. Hằng trông cái điệu bộ tức tối bỏ về của bà Phượng thấy ghét quá đi á. Thương cô Hoài mới sợ chứ, thương gì mà thương, đáng đời cô mới đúng. Nom cô bị bà Hoà chửi Hằng mắc cười quá đi thôi, có gì đâu mà cô khóc quá trời khóc, khóc như kiểu ăn vạ ai không bằng. Không đẻ được là lỗi của cô mà, làm mình làm mẩy với ai chứ? Hằng đợi bà tổng sỉ vả cô xong Hằng mới ngúng nguẩy gõ cửa phòng cô thưa gửi.
– Cô sướng chưa cô? Lần sau đừng có lên mặt với con nghe cô!
– Con xuống nhà nấu cơm đi, để cô yên.
Chị Hoài không muốn đôi co với bé Hằng, ai ngờ con nhỏ nhây không tả nổi, nó ngồi xuống cạnh chị, nói nhỏ đủ để mình chị nghe thấy.
– Que thử thai là của con tặng cô đấy ạ, không phải bà mua đâu cô. Vui không cô? Vui nhờ cô nhờ? Nhờ có con mà cô được vui mấy ngày còn gì? Cô không cần cảm ơn con đâu á! Ahihihi!
Cái giọng ỏn ẻn của con Hằng bức chị Hoài phát điên. Cái mặt câng câng của nó như chảo dầu đổ vào ngọn lửa nóng bừng trong chị, không thể giữ nổi bình tĩnh, chị giáng thẳng cho nó một phát tát đau điếng. Con nhỏ la lên oai oái, liếc thấy bóng chú Hoàng cái miệng càng gào dữ dội.
– Hằng có tội tình gì đâu mà cô lại đánh Hằng á? Cùng là đàn bà con gái với nhau mà cô nỡ lòng nào ra tay tàn nhẫn vậy? Cô ngoa độc như thế thảo nào cô không có con là phải, cô bị nghiệp báo đó!
Cụm từ “không có con” như muối mặn xát xót tim gan chị. Phải, chị không có con. Chị không có con chị chịu, liên quan gì tới nó? Nó hà cớ gì phải xía mũi vào chuyện của chị, đã suốt ngày thả thính chồng chị lại còn đưa que thử thai đểu cho chị, tối ngày cố ý chọc điên chị. Nó thừa biết chị vô cùng mong mỏi đứa nhỏ này mà nó vẫn cứ thích trêu đùa cảm xúc của chị, ngày trước chị nhịn nó chẳng qua là do chị phải giữ gìn, nay thất bại rồi, chị chẳng việc gì phải nể nang cả. Mặc kệ anh Hoàng quát tháo, chị cầm cây chổi xông tới quyết dạy bé Hằng một lần nhớ đời. Chồng chị thấy vợ nổi khùng thì vội vã nhảy vào giữa ngăn cản.
– Có đánh thì đánh anh đây này. Nó có tội gì mà đánh nó?
– Nó mua cho em que thử thai đểu.
Chị Hoài giải thích, bé Hằng mếu máo nhìn chú Hoàng kêu cô Hoài vu oan cho nó, nó nhà quê biết cái gì đâu mà que thử thai đểu mới que thử thai xịn. Anh Hoàng thấy Hằng nói có lý nên tin, anh lựa lời phân tích phải trái cho vợ. Chị Hoài nghe chồng trình bày một bên, con Hằng nức nở một bên đâm ngứa hết cả tai, tức mình dùng cán chổi quật luôn cả hai chú cháu.
– Này thì Hằng này, này thì chú Hoàng này, này thì bênh nhau này. Này thì tối nay cút lên sân thượng mà ngủ với nhau này!
Bé Hằng được cô cho phép sướng như mở cờ trong bụng, ngược lại gương mặt chú Hoàng chất chứa đầy âu lo. Vợ quát có vẻ hăng máu đấy nhưng giọng lại khản đặc, mang tiếng đánh anh với con Hằng mà người cứ run cầm cập, xiêu xiêu vẹo vẹo cảm giác như chạm nhẹ cái là đổ. Anh Hoàng kêu con Hằng xuống dưới nhà dọn dẹp rồi lao vào ôm vợ dỗ ngọt.
– Thôi anh xin mà, anh biết vợ khổ, vợ nhọc, anh thương lắm. Mình chưa có con là duyên chưa tới thôi chứ không phải tại ai cả, cũng không ai mua que thử thai đểu cho vợ đâu. Vợ nghe anh vợ nghỉ ngơi cho khoẻ, đừng suy nghĩ lung tung gầy người.
– Em không nghĩ lung tung, là nó, chính nó thừa nhận với em.
– Giả như con bé chọc vợ thì nó phải giấu nhẹm đi chứ, làm gì có chuyện nó ngu đến nỗi nói thẳng toẹt ra thế? Có khi ban nãy vợ mệt quá vợ ngủ mơ đấy, thôi thì chuyện cũng đã rồi, để anh xuống lấy cháo cho vợ ăn, lát tỉnh táo vợ xuống nhận lỗi với bé Hằng nhé, mất gì câu nói đâu vợ nhỉ?
Lấy được ông chồng khờ quá nhiều khi uất muốn tăng xông, chị Hoài ngồi bần thần một chỗ như người mất hồn, ánh mắt chị vô định nhìn qua khung cửa sổ. Mới ban sáng trời còn trong xanh là thế, vậy mà chỉ trong chốc lát mây đen đã kéo tới ầm ầm. Ngày hôm nay của chị, cớ sao mệt mỏi đến vậy? Thụ tinh nhân tạo thất bại, mẹ chồng chửi bới om sòm, đến cả người chồng đầu gối tay ấp cũng chẳng tin vợ. Chị chán nản gạt tay ông xã ra khiến anh buồn bực bỏ xuống lầu. Từ lúc Thư báo tin dữ tim anh buốt ghê lắm, nhưng mẹ sốc, vợ tủi, anh là đàn ông chẳng lẽ lại khóc theo? Anh thương vợ anh mới chỉ cho vợ điều hay lẽ phải, ấy vậy mà vợ ương bướng không nghe, anh lại phải đi nói khó với con Hằng, kêu nó thông cảm cho vợ đừng méc bà Hoà, được cái con bé tốt tính, mặt sưng vù ra mà vẫn tươi cười bóp chân cho anh.
– Để Hằng giúp chú thư giãn nha, Hằng biết chú cũng khổ tâm lắm chứ bộ. Người ta thương chú xót hết cả ruột luôn á.
Ít ra con bé còn biết nghĩ cho anh, còn vợ thì chẳng mảy may đoái hoài. Cô Bích chứng kiến toàn bộ vụ việc nhưng không xía vô mà chỉ nhếch môi cười mỉa. Anh trai cô mà, cô còn lạ gì nữa, lúc nào chả nhìn cuộc đời qua lăng kính của kẻ khờ. Ngày xưa có đợt chị Hoài nói anh Niệm trộm buộc tóc của chị anh Hoàng cũng không tin đâu, anh lý sự cậu Niệm là con trai cậu lấy buộc tóc làm gì? Anh Hoàng cố gắng phân tích làm chị Hoài nguôi giận, tiếc rằng không thành công. Chị Hoài mà đã điên máu lên là chị ấy bất chấp hết, hầm hầm cầm chổi rượt kẻ thù. Anh Niệm thực tình chả sợ chị Hoài đâu, mấy thằng côn đồ chuyên đi móc túi to cao vạm vỡ còn bị anh tẩn cho ra bã nữa là chị Hoài liễu yếu đào tơ. Chắc do anh ghét chị nên thích chơi nhây thôi, vòng qua chỗ nọ lượn vào chỗ kia hại chị Hoài đuổi theo mệt lử, trưa nắng chang chang chị ý đú theo anh Niệm không nổi, xong rồi chóng mặt sẩy chân ngã xuống hồ. Cái hồ sen nhà chú Nhất thì nông mà, nhưng toàn bùn tanh lắm, anh Niệm đứng trên bờ sướng cười không khép được miệng, chị Hoài bên dưới tức mình bốc bùn ném thẳng vào đối phương. Anh Niệm giận phừng phừng nhảy xuống trát bùn nhem nhuốc hết cả mặt chị Hoài, đến mái tóc mềm như tơ của chị ấy anh cũng không tha, hại chị đun mấy nồi bồ kết mà vẫn không gột sạch. Bực quá nên chị nhờ Bích chạy vào lấy dầu gội, cô còn chưa vâng đã thấy anh Niệm cầm cái chai xanh xanh đi ra dốc lên đầu chị Hoài, ra sức vò vò rồi bê cả chậu nước đầy dội thẳng lên người chị.
– Đồ quỷ sứ, cay mắt lắm á!
Chị Hoài cáu, anh Niệm rút khăn vứt qua chỗ chị rồi cảm thán.
– Cho chừa!
Do anh Niệm có ác cảm với chị Hoài nên cay nghiệt vậy thôi chứ anh không phải là người xấu đâu, minh chứng là buổi tối chị Hoài bị sổ mũi anh vẫn ném bịch thuốc vào trong buồng chị nằm. Chị Hoài thì ngược lại, lúc nào cũng tỏ vẻ tốt bụng nhưng thực ra ác ôn khủng khiếp. Cô dám cam đoan chị nói xấu cô với con Bông nên nó mới bài xích cô như vậy, buổi chiều cô rảnh ra mẫu giáo đón nó mà ôi chao ôi xin thơm một cái cũng khó khăn, đã thế tay cầm quả nhãn giấu nhẹm ra đằng sau như sợ cô lấy mất ý. Chẳng biết được anh trai nào cho mà Bông giữ như giữ vàng, vừa về đến nhà liền trườn xuống khỏi người cô, mồm mép liến thoắng.
– Bông chào ông Thuận bà Hoà, Bông chào ba Hoàng mẹ Hoài, Bông chào em Nana với cô Hằng, Bông mới đi học về ạ. Mẹ Hoài ơi mẹ Hoài, Bông mang nhãn về cho mẹ Hoài nè, ngọt lắm á, mẹ Hoài ơi…mẹ Hoài ơi…mẹ Hoài ở đâu thế? Mẹ Hoài đi chơi với em bé rồi à? Có em bé rồi nên không cần Bông nữa à? Mẹ Hoài ơi! Mẹ Hoài không thương Bông nữa rồi á?
Bông tìm không được mẹ lăn ra nhà ăn vạ, cái con nhỏ này bị bỏ bùa rồi, tối ngày chỉ biết mẹ Hoài, thật đáng ghét. Cô ức chế xông tới véo má Bông, Bông tủi thân khóc ré lên hại ba Hoàng đang sửa cái vòi nước ngoài vườn phải chạy vào ôm Bông dỗ dành.
– Bông ngoan nha, mẹ Hoài chưa có em bé. Bông ngoan rồi mẹ Hoài thương Bông nhất luôn, chắc mẹ chạy ra chợ một chút, lát mẹ về với Bông!
Bông ngoan ngoãn theo ba ra vườn chơi, thi thoảng lại chạy ra cổng ngóng mẹ. Bông đợi mãi đi á, đợi mỏi mòn từ lúc em Nana gặm xong khúc xương tới lúc ông mặt trời đi ngủ mà vẫn chưa thấy mẹ về, Bông sốt ruột Bông gọi mẹ inh ỏi. Anh Hoàng thương con tiếp tục bấm số gọi cho vợ, từ chiều tới giờ anh đã gọi tổng cộng ba chục cuộc, chẳng hiểu vợ vứt máy ở đâu mà chỉ thấy những tiếng tút tút dài vô hạn.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!