Lâm Nhất Phàm và Giai Kỳ đến Tam Đảo đã là mười giờ trưa, thời tiết ở đây cực kỳ mát mẻ, khác xa với cái nóng oi bức tại thủ đô.
Lâm Nhất Phàm nhớ rõ mẹ mình đã đặt hai vé máy bay hạng thương gia cho mình và Nhược Vũ nhưng không hiểu sao hắn quan sát cả buổi cũng không thấy cô ấy ở sân bay và cả trên máy bay cũng không có.
Không phải là bay cùng một giờ sao?
Buổi sáng cả hai tay trong tay rời khỏi nhà cùng lúc để Lâm phu nhân khỏi nghi ngờ nhưng đến ngã tư thì cô đòi xuống xe và đi một mình, Lâm Nhất Phàm còn phải đón Giai Kỳ nên hắn không quan tâm cô đi bằng gì đến sân bay.
Nhưng mà Lâm lão gia đã ra lệnh phải chụp ảnh đem về, nên cả hai nhất định phải ở cùng một chỗ để làm nhiệm vụ.
Lâm phu nhân đã đặt phòng trước nên Lâm Nhất Phàm chỉ việc kéo vali đến khách sạn, hắn thuê thêm cho Giai Kỳ một phòng đối diện rồi cả hai cùng đi ăn trưa.
Nhưng cũng đã sắp đến đầu giờ chiều rồi mà chẳng thấy bóng dáng Nhược Vũ đâu cả.
-Nhất Phàm, tối nay chúng ta đi đâu chơi đây?
Giai Kỳ cực kỳ hào hứng với chuyến đi này, mặc dù Lâm Nhất Phàm ngây thơ tới nỗi thuê tận hai phòng khác nhau nhưng vậy thì sao, uống với nhau vài ly thì thỏ lại vào hang thôi.
Giai Kỳ cực kỳ tự tin với sức hấp dẫn của mình, vả lại Lâm Nhất Phàm đã có vợ rồi còn hẹn cô đi du lịch riêng đấy thôi, chứng tỏ cô trong lòng hắn rất quan trọng.
Châu tiểu thư đó có chồng giàu mà không biết giữ, thật là đáng tiếc.
Lâm Nhất Phàm ngồi trong nhà hàng của khách sạn mà cứ thấp thỏm không yên, không biết cô ta có xảy ra chuyện gì hay không nữa, đáng lẽ giờ này phải có mặt ở đây rồi.
Không có câu trả lời nào, Giai Kỳ lắc cánh tay Lâm Nhất Phàm mấy cái hỏi.
-Anh sao vậy, đi cùng em không thoải mái sao?
Lâm Nhất Phàm giật mình nhìn người con gái ngồi đối diện, vì mãi nghĩ tới Nhược Vũ mà hắn quên mất còn Giai Kỳ đi cùng mình.
Hắn cười cho có lệ rồi hỏi lại.
-Em vừa nói gì nhỉ?
Giai Kỳ cắn môi không vui, đổi lại là lúc trước chắc chắn cô sẽ bỏ đi ngay lập tức nhưng bây giờ cần phải nhẹ nhàng với mỏ vàng này.
-Anh không được khỏe sao? Hay chúng ta lên phòng nghỉ ngơi một chút nha.
Lâm Nhất Phàm gật đầu rồi không nói thêm gì làm Giai Kỳ muốn nhảy dựng lên, đây mà gọi là du lịch sao, nói hắn ta mệt mỏi vì ngồi máy bay cũng không đúng.
Vì từ thủ đô bay tới đây chỉ mất có ba tiếng đồng hồ thôi, với một người ngồi máy bay còn hơn đi chợ như hắn thì thấm thía vào đâu chứ.
Giai Kỳ lên phòng trước rồi, Lâm Nhất Phàm mới ghé lại quầy lễ tân hỏi thăm.
-Cho hỏi có người nào tên Châu Nhược Vũ đặt phòng ở đây không?
Lễ tân kiểm tra một hồi rồi lắc đầu bảo không có, hắn hít một hơi rồi trở lại sảnh khách sạn móc điện thoại ra, tìm trong danh bạ số điện thoại của Nhược Vũ.
Hôm trước mẹ lưu số của cô ta tên gì ấy nhỉ, Lâm Nhất Phàm lướt một hồi thấy hai chữ “vợ yêu” đập vào mắt, hắn chậc lưỡi lắc đầu rồi bấm phím gọi.
Không liên lạc được.
Không lẽ đã có chuyện gì xảy ra rồi?
Mặt Lâm Nhất Phàm trở nên căng thẳng, hắn bắt đầu đi qua đi lại rồi đứng ngồi không yên.
Châu Nhược Vũ, cô đi đâu rồi?
****************
-Anh nói sao, biệt thự của Trương gia hiện giờ người đứng tên là ông Triệu Phi.
Vì muốn biết ai đang là người đứng tên căn biệt thự do ba mẹ để lại cho mình, nên Nhược Vũ đã liên hệ với bên môi giới bất động sản, ngỏ ý muốn mua lại biệt thự Trương gia để biết hiện tại ai là người có quyền sở hữu nó.
Nhưng không ngờ kết quả lại làm cô hết sức bất ngờ.
Cô mới mất có ba tháng thôi, còn chẳng để lại di chúc, thì tại sao tên chủ sở hữu ngôi nhà lại là cậu ba được.
Còn nữa, cậu ấy còn đang điều hành Trương Thị, trong khi đó cổ phần Trương Thị là do Lâm Khải Trạch dùng mưu kế để cô sang qua tên của hắn.
Chuyện này chắc chắn còn nhiều uẩn khuất, Lâm Khải Trạch và cậu ba có liên quan đến nhau hay không?
Nhược Vũ rời khỏi văn phòng môi giới bất động sản mà đầu óc quay cuồng, không thể nào, cậu ấy không thể làm như thế được.
Nhược Vũ ngồi thụp xuống ghế đá ở bên vệ đường mà lòng đầy hoang mang, đến khi tỉnh táo lại thì đã bị trễ chuyến bay đến Tam Đảo rồi.
Cô bắt taxi đến sân bay đổi vé xuất hành vào giờ khác nhưng qua hai chuyến bị delay cô mới thuận lợi đến được Tam Đảo, lúc này đã là mười giờ tối.
Nhược Vũ bụng đói cồn cào bắt taxi tới khách sạn, cô đặt phòng xong thì kéo vali thẳng vào thang máy.
Lúc này Lâm Nhất Phàm và Giai Kỳ từ trên phòng đi xuống sảnh.
Hắn đưa Giai Kỳ tới đây rồi cả ngày không thèm đoái hoài đến cô.
Giai Kỳ phải nói cả buổi hắn mới chịu ra ngoài cùng mình.
Lâm Nhất Phàm từ trong thang máy đi ra, Nhược Vũ lại từ ngoài vào ngược lại thang máy.
Chỉ một thoáng lướt qua dẫu không nhìn rõ mặt nhưng Lâm Nhất Phàm đã nghĩ ngay đến cô.
Châu Nhược Vũ, có phải là cô ta không? Bộ quần áo đó chính là bộ lúc sáng cô mặc ra khỏi nhà.
Lâm Nhất Phàm đứng bất động một hồi nhìn số tầng thang máy đang đi lên.
Tầng 13.
-Giai Kỳ, hình như anh thấy hơi đau đầu.
Chúng ta ăn tối tại đây có được không? Anh hứa ngày mai sẽ bù lại đầy đủ cho em.
Lâm Nhất Phàm rất muốn phi ngay lên tầng 13 để xác minh xem đó có phải là Nhược Vũ hay không nhưng sợ Giai Kỳ giận nên hắn tìm cách chống chế.
Giai Kỳ đương nhiên không vui, chẳng phải nói là yêu cô nhất sao, vậy mà chiều cô một chút cũng không làm được.
Đàn ông gì mà khô khan, nếu không phải hắn đẹp trai và giàu có thì cô cũng không thèm đến đây đâu.
Cả hai ăn qua loa rồi Giai Kỳ lại trở về phòng trước, đi du lịch mà cứ tưởng như dời nhà tới đây ở, ai ở phòng nấy, ăn xong lại trở về phòng thật là nhàm chán.
Lâm Nhất Phàm đi tới quầy lễ tân hỏi thêm lần nữa có ai tên Châu Nhược Vũ đến thuê phòng không, lần này câu trả lời là có.
Nhưng họ không cho hắn biết số phòng.
-Xin lỗi nhưng tôi là chồng của cô ấy.
Lâm Nhất Phàm không rãnh tới mức đi nói mấy chuyện vô bổ thế này trước mặt người khác nhưng hắn muốn xác định đó có phải là cô hay không.
Lỡ như cô có chuyện gì thì mẹ sẽ phanh thây hắn ra mất.
Nhân viên lễ tân cầm căn cước công dân của Lâm Nhất Phàm quét mã QR kiểm tra tình trạng hôn nhân, tên vợ đúng là Châu Nhược Vũ liền cho hắn biết số phòng.
-Chúng tôi đã xác nhận được thông tin của quý khách, phòng của bà Lâm là 1420.
Bà Lâm sao? Cách gọi này nghe thật lạ lẫm, Lâm Nhất Phàm cũng chẳng mấy quan tâm nhanh chóng đi tìm người.
Lâm Nhất Phàm đứng trước cửa phòng 1420, hắn không hề do dự đưa tay lên bấm chuông cửa.
Nhược Vũ vừa tắm xong trên người chỉ mặc áo choàng trắng của khách sạn, nghe tiếng chuông cửa cô nghĩ là nhân viên mang đồ ăn tới liền chạy nhanh ra mở cửa.
-Sao anh biết tôi ở phòng này?
Nhược Vũ mất hứng nhìn Lâm Nhất Phàm đứng tần ngần ở cửa, trưng khuôn mặt lạnh như băng nhìn cô.
Nhược Vũ nhăn mặt chán nản, thứ cô cần bây giờ là đồ ăn chứ không phải cái tên biếи ŧɦái nửa mùa này.