Chỉ Được Yêu Mình Anh - Chương 12: Hoàng tử của Thượng Linh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
294


Chỉ Được Yêu Mình Anh


Chương 12: Hoàng tử của Thượng Linh


Như thường lệ, phòng đối ngoại của khách sạn VIVS vẫn là xuất phát điểm của các tin vịt. Mọi người đều nhận thấy giữa “mỹ nhân” CEO và Thượng Linh
có điều mờ ám từ sau lần anh tức giận ngùn ngụt khi cô trốn làm. Mọi
người đều có phần kiêng dè Thượng Linh hơn, nên đương nhiên sẽ không nói trước mặt những tin đồn có liên quan đến cô.

Nhưng những tin đồn khác thì không vấn đề gì, ngày nào cũng ríu rít mãi không thôi.

“Thế nào, có đẹp trai không?”

“Quá đẹp trai! Nhất là nụ cười mê hồn nữa chứ!”

“Tớ còn xin được chữ kí của anh ấy cơ!”

“Tớ được chụp ảnh chung nữa!”

“Mình được anh ấy kiss…” Không biết ai vừa nói câu này, bị mọi người xúm vào đánh hội đồng.

Trong đám đông háo hức, Thượng Linh mặt mày ngơ ngác xen vào hỏi: “Mọi người đang nói đến anh chàng nào đấy?”

Các người đẹp lườm Thượng Linh, chạy tán loạn mỗi người một ngả.

Thượng Linh vô cùng khó chịu khi vẫn chưa tìm ra được tên tuổi và gia
cảnh của “giai đẹp”. Cô chỉ tra ra được anh chàng này là khách mới vào
khu biệt thự nhà vườn của khách sạn từ thông tin tại ban quản lý đặt
phòng. Nghe nói anh ta vừa chuyển vào được mấy hôm, đúng đợt cô đến
thành phố X. Những thông tin cụ thể hơn như tên, tuổi… ban quản lý đặt
phòng không chịu tiết lộ. Người vào ở tại khu biệt thự nhà vườn của
VIVS, chắc chắn không giàu có thì cũng phải là người quyền thế.

Ngày hôm đó, Thượng Linh suy nghĩ xem có nên tiến hành điều tra kĩ càng
về ứng cử viên sáng giá cho vị trí “sổ gạo” dài hạn từ phía A Ảnh hay
không. Cô thấy ngay hai nhân vật quen thuộc khi đang đi vẩn vơ trong khu biệt thự nhà vườn. Hai con người ác bá – Trần Dĩnh và mẹ cô ta.

Nghe nói, sau buổi tiệc hôm trước, Trần Dĩnh cũng có liên quan ít nhiều
đến việc dự án hợp tác giữa Tống Vân Tiên và VIVS đàm phán không thành
công. Tống công tử vốn đã không thích thú gì với Trần Dĩnh, sau lần này
càng kiên quyết bye bye cô nàng luôn.

Nhà họ Trần vốn cũng thuộc hàng danh gia vọng tộc, nhưng vài năm nay ông chủ Trần lâm bệnh nên công việc kinh doanh gặp nhiều khó khăn hơn. Bà
Trần và bà Tống là hai chị em thân thiết, với lại Trần Dĩnh cũng thích
Tống Vân Tiên từ lâu, hai bên định kết tình thông gia, nên nhà họ Tống
cũng hỗ trợ cho nhà họ Trần rất nhiều. Lần này, Trần Dĩnh phá tan dự án
hợp tác với VIVS, Tống công tử nổi giận, bà Tống cũng không tiện ra mặt. Họ Trần mất chỗ dựa vững chắc là họ Tống, phải tự mình chèo lái công ty nên cũng vất vả hơn. Bà Trần liên tục đưa con gái đi dự tiệc khắp nơi
mong tìm được cho con một chàng rể giàu có. Thứ nhất là nhờ cuộc hôn
nhân này, nhà họ Tống rót tiền cho nhà họ Trần, cứu công ty, thứ hai
cũng là để vẹn toàn chuyện hôn nhân đại sự của con gái.

Thực ra Trần Dĩnh trong lòng không thoải mái chút nào, nhưng cô ta cũng
hiểu, với hoàn cảnh gia đình như hiện nay, cô ta không có quyền chọn
lựa. Hơn nữa, người mình thích đã tuyệt tình tuyệt nghĩa nói sẽ không
lấy mình, vậy thì lấy ai cũng thế cả thôi. Nhưng xét cho cùng cô ta thấy mình cũng vẫn còn chút may mắn. Vì cô ta đã gặp được người đàn ông
trong một buổi tiệc trước đây.

Hai người quen biết từ lâu, anh ta giàu có, đẹp trai, tài năng. Và điều
quan trọng nhất – Nếu cô ta có thể trở thành bạn gái, hoặc thậm chí là
vị hôn thê của người này, thì sẽ khiến một kẻ khác phải tức điên lên.

Do đó trong buổi tiệc, Trần Dĩnh chủ động tấn công, nhiều lần kiếm cớ
hẹn hò, tạo mối quan hệ với anh ta. Trước ngày hôm nay, cô ta còn chuẩn
bị kĩ càng một màn kịch bày tỏ tình cảm xúc động trước mặt anh ta. Những lời cuối cùng của màn kịch bày tỏ là thổ lộ hy vọng anh sẽ đón sinh
nhật lần thứ hai sáu cùng.

Chàng trai từ đầu đến cuối luôn giữ nụ cười mỉm hoàn hảo, sau một hồi
trầm ngâm cuối cùng cũng bắt đầu lên tiếng: “Vậy hãy để anh tổ chức tiệc sinh nhật cho em tại vườn hoa khách sạn VIVS, được không?”

VIVS? Mắt cô ta sáng bừng lên, sung sướng nhận lời.

***

Theo thông tin từ các người đẹp trong “thông tấn xã vỉa hè” lượn lờ ngó
qua vườn hoa, Thượng Linh được biết người tổ chức buổi tiệc sinh nhật
chính là hoàng tử đẹp trai mà họ đang bàn tán, cũng chính là ứng cử viên mới cho vị trí “sổ gạo” dài hạn mà Thượng Linh đang trông ngóng.

Chỉ có điều, nhân vật nữ chính lại là Trần Dĩnh khiến Thượng Linh thấy
hơi nản. Chắc anh chàng này phải dũng mãnh lắm mới thích được thể loại
ngực to không não như Trần Dĩnh.

Thượng Linh thở dài, quyết định không để ý đến anh chàng này nữa, đang
định lẻn đi, bỗng bị Trần Dĩnh gọi giật lại. Xung quanh có nhiều người
đang vây kín cô nàng.

“Thượng Linh!”

Không chỉ có thể lực tốt, mà mắt cũng tốt thật. Thượng Linh khẽ lắc đầu, có kẻ lại tự chuốc lấy rắc rối rồi đây. Sự thực đã chứng minh, tất cả
mọi thể loại phim sến đều như nhau cả.

Thể nào cũng sẽ na ná như: “Trùng hợp quá! Thì ra cậu làm việc ở đây à?
Mình không biết nếu không đã mời cậu đến tham dự sinh nhật. Đúng rồi,
tiện thể giới thiệu với cậu, đây là bạn trai mình, tiệc sinh nhật hôm
nay do anh ấy đứng ra tổ chức!”

Đương nhiên, ngụ ý của những lời này là: “Xì! Con ranh này hôm nay còn
không để tao tóm được mày. Nhìn cái gì, tao giỏi giang xinh đẹp thế này, quơ tay một cái là tóm được người yêu mới ngay. Là tao cố tình tổ chức
sinh nhật ở đây, cố tình không mời mày đấy! Với lại người yêu tao ở lại
biệt thự nhà vườn của khách sạn năm sao chứng tỏ anh ấy vô cùng giàu có, anh ấy vừa đẹp trai, vừa chiều chuộng tao, mày nhất định sẽ ghen tức
đến chết mất!”

Thượng Linh hơi ngỡ ngàng vì màn liến thoắng của Trần Dĩnh. Cứ coi như
cô ta tìm được một người hơn Augus, đúng rồi bây giờ phải gọi là “mỹ
nhân” Diệp Thố mới đúng. Cứ coi như cô ta tìm được một anh chàng hơn
Diệp Thố, thì cũng không cần phải kéo cô lại nói lảm nhảm nhiều như thế.

Thượng Linh lướt nhìn người yêu mới của Trần Dĩnh. Anh ta đứng tách ra
khỏi đám đông bên bờ hồ trong vắt, không hề lên tiếng chỉ khẽ mỉm cười
quan sát bữa tiệc sinh nhật. Đây là một người đàn ông rất đẹp trai. Mái
tóc cắt ngắn, gương mặt khôi ngô tuấn tú, ăn mặc thoải mái mang màu sắc
mùa hè, chiếc quần dài trắng sữa kết hợp với sơ mi cộc tay cũng màu
trắng.

Tuy ngoại hình không sánh bằng tên “yêu tinh” Diệp Thố, nhưng cũng được
tính vào hàng ngũ trai đẹp. Có một điểm hoàn toàn khác với Diệp Thố là
cử chỉ của anh ta rất dịu dàng, làm người khác thấy thật dễ chịu. Có lẽ
anh ta thuộc kiểu đàn ông từng trải, ân cần, lặng lẽ săn sóc người yêu
chứ không phải lạnh lùng ra lệnh như “yêu tinh” Diệp Thố.

“Thế nào, anh ấy rất được phải không?” Trần Dĩnh châm chọc cô: “Trông
rất quen phải không?” Trần Dĩnh bịt miệng cười, uốn éo đi đến bên chàng
trai, nói thầm vào tai anh.

Nụ cười trên gương mặt chàng trai càng rạng rỡ hơn, anh nói một câu đồng ý, sau đó bước lên sân khấu được dựng lên cho buổi tiệc sinh nhật. Trên đó đặt một cây piano. Anh bước đến trước micro, cười nói: “Sau đây là
bản nhạc tôi dành tặng cho nàng công chúa của tôi!”

Thượng Linh vốn đã chuẩn bị đi liền dừng ngay bước chân khi tiếng nhạc
vừa vang lên. Đây là… bản piano concerto số một của Chopin. Cô quay
ngoắt lại, những ngón tay của chàng trai lướt nhẹ trên phím đàn, những
giai điệu du dương tươi đẹp vang lên, gương mặt nghiêng nghiêng dịu dàng ấy trùng hợp với một gương mặt khôi ngô trong kí ức. Trên sân khấu, nụ
cười của Trần Dĩnh đắc ý đến lố bịch.

Thì ra là như vậy. Không ngờ lại là anh ấy. Thượng Linh đã hiểu, Trần
Dĩnh sắp đặt mọi việc, thì ra mục đích là như vậy. Tất cả chỉ vì ba chữ – Phong Duy Nặc.

***

Những năm tháng ngày xưa ấy, trong mắt tất cả mọi người, Phong Duy Nặc
là hoàng tử của Thượng Linh. Là chàng trai duy nhất cô cho phép được đi
bên cạnh mình.

Vì có tài năng âm nhạc thiên phú, lại dịu dàng ân cần nên anh được tất
cả mọi người yêu mến. Anh là giấc mơ của rất nhiều thiếu nữ.

Nhưng… Dòng suy nghĩ của Thượng Linh cũng dừng lại khi tiếng đàn piano
vừa dứt, chàng trai đứng dậy chậm rãi bước đến trước micro, cười rất
tươi.

Phía dưới sân khấu, Trần Dĩnh được bao nhiêu người vây quanh. Cứ nghĩ
mình giờ này đã leo lên được vị trí công chúa khi được chàng trai tài
năng này chiều chuộng, cô nàng nhìn anh thật kiêu hãnh.

Giờ phút này trong mắt tất cả mọi người, họ là một cặp đôi đẹp biết bao. Trần Dĩnh giương giương tự đắc nhìn Thượng Linh với tư thế của kẻ chiến thắng: “Mày nhìn mày rồi nhìn tao xem? Bất luận là ngoại hình, tiền
bạc, gia thế hay là người yêu… mày đều thua xa tao. Tao chính là mây
trắng trên trời cao còn mày là bùn đen dưới đất. Ha ha ha ha!…”

Thượng Linh lạnh lùng nhìn cô ta, hơi nhíu mày. Trần Dĩnh thấy tức anh
ách, Thượng Linh không những không có phản ứng gì, trong mắt lại còn có
vẻ thương xót thì là có ý gì cơ chứ.

Thượng Linh nhếch mép: “Ý gì thì cô sẽ biết nhanh thôi!”

Coi như cô nàng cũng đã tiến bộ khi sắp đặt mọi việc được như hôm nay,
chỉ có điều nếu người này chính là Phong Duy Nặc, thì hành động hôm nay
của Trần Dĩnh sẽ quay đầu tự hại mình. Vì tất cả mọi người đều không
biết, Phong Duy Nặc đích thực không phải là người như vậy. Phong Duy Nặc thực sẽ sẽ…

Chàng trai trên sâu khấu chậm rãi nói: “Bản concerto số một của Chopin,
dành tặng cho nàng công chúa duy nhất trong đời tôi… Thượng Linh!” Vẫn
là nụ cười dịu dàng ấm áp ấy, anh bước xuống sân khấu đến trước mặt
Thượng Linh đưa tay ra vuốt nhẹ mái tóc ngắn mềm mại: “Linh, đã bao năm
rồi không gặp, ngần ấy thời gian em có từng nhớ đến anh không?”

Trong đôi đồng tử sâu thẳm ấy, có sự đen tối đầy cuốn hút, che giấu cả
sự bất kham và liều lĩnh đằng sau. Phong Duy Nặc đích thực là như thế
này đây.

Anh cúi đầu xuống, nói nhỏ vào tai cô: “Thế nào, món quà gặp mặt có vừa ý em không?”

Không xa nơi hai người đang đứng, Trần Dĩnh lại bị lôi ra làm bia đỡ đạn một lần nữa, nước mắt giàn giụa chạy đi trong ánh mắt soi mói của mọi
người.

Thật bất hạnh! Thượng Linh phát hiện mình lại trở thành nhân vật chính trong scandal.

“Quà lớn thật đấy!” Cô than thở.

“Vậy thì, mời anh đi ăn coi như đáp lễ đi!” Phong Duy Nặc chẳng xấu hổ gì liền ôm vai cô.

“Hình như anh còn bãi chiến trường chưa thu dọn đấy!” Cô chỉ vào bữa tiệc sinh nhật sau lưng anh.

“Yên tâm, với khả năng của khách sạn này, sẽ có người đến dọn dẹp ngay thôi!”

“Thực ra em đang trong giờ làm.”

“Bây giờ đang là buổi trưa.” Anh không đợi Thượng Linh giải thích, liền kéo cô đi luôn.

***

Buổi trưa hôm đó, A Ảnh đi qua khu biệt thự nhà vườn, phát hiện ra một
cảnh tượng kinh hoàng. Người tình của ông chủ anh… bà chủ tương lai của
anh, đang ríu ra rít rít, nắm tay bước đi cùng một chàng trai giữa thanh thiên bạch nhật.

Tin vịt mới của VIVS lại được bắt đầu từ đây.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN