Chỉ Được Yêu Mình Anh
Chương 37: Sự kiêu hãnh của anh
Giữa ban ngày ban mặt, trong căn phòng một khách sạn xa lạ, họ đã chẳng chuẩn bị gì cả… Không những làm chuyện ấy mà tâm trạng còn vô cùng hào
hứng và hưởng thụ…
Nhưng đây không phải là vấn đề khiến Thượng
Linh thất vọng, điều làm cô buồn nhất là… Lúc tỉnh giấc sau khi ngủ
thiếp đi vì mệt mỏi do “vận động quá sức”, người bên cạnh cô lại không
có mặt ở đó.
“Cậu còn lăn tăn cái gì chứ!” Mễ Mễ chống cằm
nghiêng người tựa vào cô: “Chẳng phải anh ấy đi mua nhẫn cưới rồi quay
về luôn còn gì nữa.”
“Vấn đề không phải ở chỗ ấy. Vấn đề là,
làm sao anh ấy có thể bỏ mặc người vừa làm xong chuyện ấy ở lại một căn
phòng xa lạ chứ?” Bệnh công chúa của Thượng Linh lại tái phát, Mễ Mễ
không chịu nổi lặng lẽ uống nước ngọt.
Đã được cầu hôn mà còn
nghĩ đến cảnh khi tỉnh giấc người vừa XX với mình không ở bên cạnh, Mễ
Mễ thấy đau xót thay cho Diệp “mỹ nhân”.
Thượng Linh cuối cùng
cũng yên lặng đôi chút sau khi Mễ Mễ lặng lẽ uống hết cốc milkshake. Mễ
Mễ chớp thời cơ hỏi ngay đáp án mà cô muốn biết nhất: “Thượng công chúa, vậy cuối cùng người có đồng ý hay không?”
Gương mặt Thượng Linh bắt đầu tăm tối.
Có thể không đồng ý sao? A Thố khốn kiếp giấu hết quần áo của cô đi,
chỉ cho hai lựa chọn: Thứ nhất, đồng ý; Thứ hai, không mặc gì hoặc trùm
ga giường ra ngoài.
Mễ Mễ nhăn mặt: “Chúc mừng cậu đã chào hàng thành công chính bản thân mình, suôn sẻ bước vào hàng ngũ các mợ.”
Thượng Linh không nói gì.
Điện thoại của “mợ” tương lai đổ chuông. Mễ Mễ nói chắc chắn là ông xã
gọi đến kiểm tra rồi, nhưng trên màn hình lại hiển thị số lạ.
Thượng Linh lưỡng lự bắt máy, một giọng nói nhẹ nhàng nhưng uể oải vang
lên: “Xin hỏi đây có phải là số của Thượng Linh không? Xin chào, tôi là
Ôn Nhược Đồng!”
Thượng Linh không hề liên lạc với Phong Duy Nặc sau khi gặp anh trong viện an dưỡng thành phố Z hôm sinh nhật cô. Không liên lạc gì cũng là bình thường, dù gì họ đã chia tay nhau. Những tiếng như “gặp mặt” hay “vẫn là bạn bè” đều không thực tế chút nào. Chia tay
nhau, tốt nhất là không nên gặp lại, cách xa nhau cho đến khi cả hai đều chỉ là hồi ức.
Đối với Thượng Linh đây là biện pháp đúng đắn
nhất. Vì vậy những lời chỉ trích của Ôn Nhược Đồng giây phút này đối với cô đều vô nghĩa.
“Người xen vào giữa tôi và Phong Duy Nặc lại
quay về oán trách tôi vô tình vô nghĩa, thế giới quan của Ôn tiểu thư
đúng là khác người thật.”
“Tôi không nghĩ là tôi sai. Có gì sai khi cố giành lấy người mình yêu? Cho dù đã kết hôn rồi vẫn còn có thể
li hôn, lẽ nào cứ phải bị động chờ đợi mới là đúng đắn?”
Thượng Linh ngẩn người: “Được thôi! Cô rất cá tính. Vậy tôi không hiểu ngày
hôm nay cô tìm tôi làm gì? Tôi và anh ấy đã chia tay nhau từ rất lâu
rồi! Chẳng phải cô nên tận dụng cơ hội này để ở bên anh ấy sao?”
Ôn Nhược Đồng nhìn cô với ánh mắt u buồn: “Đấy là cô nghĩ hai người đã
chia tay từ rất lâu, còn anh ấy chưa bao giờ chịu thừa nhận điều này.
Hôm nay, tôi đến để nói cho cô một vài điều cô chưa từng biết.” Những
móng tay long lanh được tô vẽ hoàn hảo sáng rực rỡ dưới ánh sáng bên
ngoài cửa sổ, Ôn Nhược Đồng hít một hơi thật dài, chầm chậm nói: “Ưu
điểm lớn nhất của Duy Nặc là kiêu hãnh tự tin, nhưng có đôi khi đó cũng
chính là nhược điểm chết người của anh ấy.”
Nếu có thể, Ôn
Nhược Đồng cũng không hề muốn đến gặp Thượng Linh. Nói với người con gái trong tim người đàn ông mình yêu những lời này, là điều vi phạm mọi
nguyên tắc của cô.
Nhưng còn biết làm sao? Cô không thể không ngó ngàng đoái hoài gì đến anh khi anh cứ lao đầu vào tập đàn mù quáng như vậy.
Tuy bề ngoài nói vẫn ổn, vẫn cười đùa, đi chơi đi ăn với mọi người, vẫn tham gia vào các hoạt động xã giao như trước đây, nhưng khi chỉ có một
mình, anh lại bắt đầu quên ăn quên ngủ.
Cô và anh yêu nhau mấy
năm, cứ tan rồi lại hợp, nhưng khi anh suy sụp nhất cũng chưa bao giờ
đến nỗi như lúc này. Thực ra ngay từ khi bắt đầu yêu anh, cô đã biết
trong lòng anh có người khác. Một bóng hình rất nhạt nhòa, anh thỉnh
thoảng cũng hờ hững nhắc đến, chỉ gọi là “cô ấy”.
Hai người
quen nhau ở Vienna. Hoàng tử piano và ngôi sao xinh đẹp, hai người đúng
là một cặp vô cùng đẹp trên tất cả các phương diện. Tình cảm luôn rất
ngọt ngào mặn nồng, nhưng về sau vì công việc của cô bận rộn, nên hai
người thường phải xa nhau, chia tay rồi lại tái hợp, cuối cùng dần xa
cách.
Đến khi cô muốn quay lại, mới nhận ra “cô ấy” đã xuất hiện.
Lúc đó cô vẫn chưa biết vị trí thực sự của người con gái ấy trong trái tim anh, cho đến tận đêm giáng sinh.
Trước mặt cô, Phong Duy Nặc luôn dịu dàng ân cần, dù đã chia tay nhau
nhưng vẫn vô cùng ngọt ngào. Người tình hoàn hảo nhiều khi hoàn hảo đến
nỗi không thực. Mãi cho tới khi thấy vẻ mặt và những lời anh nói với
người con gái ấy, cô mới biết góc khuất trong tính cách người đàn ông cô đã yêu mấy năm qua.
Mấy tháng gần đây, cô mới thực sự biết
được chuyện của người con gái ấy khi lần lượt chắp vá những lời nói từ
người đàn ông đang thất tình, những chuyện thời thơ ấu và cả lời hẹn ước năm xưa đã bị nuốt lời.
Lúc thơ ấu, anh thực sự thích cô.
Nhưng cô luôn kiêu kỳ, thậm chí còn hơn cả anh. Sự kiêu hãnh và rực rỡ
của một nàng công chúa luôn khiến rất nhiều nam sinh vây quanh cô. Anh
chỉ là một trong số rất nhiều những người thích cô. Điều khác biệt chỉ
là cô đối xử với anh tốt hơn một chút so với người khác.
Anh
luôn lưỡng lự, không dám chắc tình cảm của cô dành cho mình ra sao, cho
đến tận khi cô trao anh nụ hôn dưới gốc cây khi mười sáu tuổi. Nụ hôn ấy giúp anh biết rõ tình cảm thực sự của mình dành cho cô.
Cô gái ngà ngà say mạnh dạn tuyên bố: “Anh là của em, không được phép đi đâu cả!”
Vienna trong giây lát bỗng chốc không còn quan trọng nữa, sau khi cô
chủ động hôn, anh đã quyết định sẽ ở lại. Nhưng cô lại nhanh chóng quên
đi lời hẹn ước ấy. Chính cô đã đồng ý chỉ có mình anh, không có ai khác
cả. Nhưng sau khi hôn anh, cô lại có thể hôn người khác.
Lúc đó anh vẫn chưa hiểu thế nào là ham muốn sở hữu, chỉ cảm thấy vô cùng tức
giận, căm thù người con trai được cô hôn và càng thấy ghét cô hơn. Anh
vì thế ra đi không một lời từ biệt, như thể để giữ trọn sự kiêu hãnh của chính anh.
Sau này, khi mẹ cô kết hôn với cha anh, lại càng
làm anh phản cảm và căm thù Thượng Linh hơn. Đúng là khi gặp nhau, anh
muốn trả thù cô, nhưng sau đó tất cả đã thay đổi.
“Anh ấy vô
cùng kiêu hãnh, không bao giờ chấp nhận bất kì sự phản bội nào dù là nhỏ nhất, nhưng đương nhiên điều ấy chỉ tồn tại khi đối tượng là cô thôi!”
Thượng Linh ngạc nhiên khi nghe Ôn Nhược Đồng nói, cô nhớ lại chuyện
ngày xưa, đúng là sau sinh nhật lần thứ mười sáu, có một lần cô đánh
cược với người khác, nên không thể không hôn anh chàng kia. Nhưng cô
không hề hay biết, đây lại là nguyên nhân Phong Duy Nặc bỏ đi. Cô cũng
đã quên cả lời hẹn ước khi đang say rượu, cô vẫn nghĩ anh bỏ đi là vì
không thích cô.
Nhìn cô gái đang ngồi trước mặt mình, Thượng Linh thở dài: “Thực ra cô không nên là người nói những điều này.”
“Phải, đương nhiên tôi biết điều đó. Nếu anh ấy cũng muốn sở hữu tôi
giống như sở hữu cô, hoặc chỉ cần một nửa thôi cũng được, tôi sẽ không
bao giờ đến tìm cô.” Ôn Nhược Đồng đẩy mảnh giấy viết địa chỉ về phía
cô: “Cô không hiểu rằng đối với người như anh ấy, đến tìm cô một lần đã
là hết mức rồi! Huống hồ cô năm lần bảy lượt đều từ chối, còn muốn anh
ấy phải làm thế nào nữa? Anh ấy không bao giờ chịu thừa nhận hai người
đã chia tay. Cô biết anh ấy đau khổ đến mức nào không? Chắc gì những
điều cô thấy đã là tất cả, coi như cô thông cảm hoặc là nếu cô cũng
thích anh ấy, hãy đến tìm anh ấy đi!”
Thượng Linh lặng lẽ nhìn
mảnh giấy: “Thực ra anh ấy và cô nên yêu nhau.” Bất luận như thế nào, cô đều là người theo sau trong tình yêu này. Tình cảm của cô luôn quá nông nổi, hời hợt, từ bỏ quá dễ dàng, chưa bao giờ biết trân trọng.
***
Nhiều tháng không gặp mặt, hoàng tử vẫn là hoàng tử, gương mặt khôi ngô tuấn tú, lịch lãm. Tóc Phong Duy Nặc đã dài hơn trước, màu hạt dẻ đẹp
đến mê hoặc, những sợi tóc rủ xuống bên tai càng khiến anh thêm phần
thanh tú.
Anh không có vẻ quá bất ngờ khi gặp Thượng Linh, chỉ
thờ ơ hỏi vài câu qua loa. Thượng Linh bỗng cảm thấy, đáng lẽ mình không nên đến đây, anh chế ngự tình cảm tốt như vậy còn lòng cô lại không
khỏi dậy sóng khi gặp lại anh.
Hai người đứng ngoài cửa chung
cư nhìn nhau không nói lời nào, cuối cùng Thượng Linh cũng cúi xuống
nói: “Xin lỗi, em nên đi thì hơn!” Khó khăn lắm Diệp Thố mới nguôi giận, cô không muốn lại gây chuyện nữa.
Anh bỗng túm lấy cánh tay
Thượng Linh, kéo cô vào nhà đóng cửa lại: “Nói xem, em đến đây làm gì?
Chẳng phải em nói là không tin anh nữa hay sao? Hay là nhớ anh rồi?”
Hơi thở anh sát bên cô, mùi thuốc lá rất nặng, cô lùi lại vài bước, ngẩng đầu lên nói: “Em sắp kết hôn rồi!”
Đôi đồng tử màu nâu đậm nhíu hẳn lại, anh nhìn cô như không tin nổi những lời cô nói.
Thượng Linh từ từ nói tiếp: “Em muốn kết hôn với A Thố. Anh ấy đối xử
với em rất tốt, em cũng muốn đối xử tốt với anh ấy. Anh cũng nên vui vẻ
sống bên người khác… Thực ra những gì đã có giữa hai chúng ta rất ngắn
ngủi, cũng không có kỉ niệm gì nhiều, sẽ mau quên thôi!…”
Anh cười lạnh lùng: “Sao em lại nghĩ đến bây giờ anh vẫn chưa quên em?”
Vẫn sự kiêu hãnh ấy, Thượng Linh thở dài: “Quên được là tốt nhất, em
cũng chỉ đến để thăm anh. Với lại… chuyện trước đây là lỗi của em, anh
cũng quên cả đi!”
Cô định nói tạm biệt và mở cửa bước đi nhưng
đã bị anh chặn lại. Không nói một lời, anh chỉ ôm cô thật chặt vào lòng
không chịu buông.
“Phong Duy Nặc!”
“Đây là cái ôm từ
biệt!” Giọng nói vọng trên đầu Thượng Linh, vẫn mang vẻ kiêu hãnh, không chịu cúi đầu: “Để em phải nói tiếng “quên” đúng là mất mặt. Đáng lẽ
người nói phải là anh. Chúng ta kết thúc, nhưng anh không cho phép em
lãng quên. Phải nhớ rằng và hãy luôn nhớ rằng em đã bỏ lỡ một người đàn
ông tài giỏi như anh.”
Hai người giống nhau, vừa sinh ra đã
khác thường, luôn tỏa sáng, luôn gây chú ý. Cũng chính vì giống nhau nên mới cuốn hút nhau, ở bên nhau, nhưng cũng chính vì giống nhau nên mới
hiểu lầm không ai chịu nhượng bộ. Mười năm trước hay mười năm sau cũng
đều để vụt mất nhau.
***
Cha Diệp Thố gõ cửa chung cư
lúc anh không ở nhà. Khi đó Thượng Linh vẫn đang nằm bò trên giường ngủ
bù. Tối hôm trước vì kéo anh vào chơi điện tử đến tận ba, bốn giờ đêm,
cô mệt lử cả người nên đã không đi làm.
“Dù sao em cũng sắp thành mợ rồi!” Thượng Linh ôm gối lầu bầu, anh chỉ nhìn cô cười hiền.
“Cứ ở nhà nghỉ ngơi, tối anh đưa em đi ăn.” Anh mặc xong sơ mi, cúi đầu hôn lên trán cô.
Thượng Linh nằm mơ màng, không biết đã ngủ bao lâu, tiếng chuông cửa
làm cô tỉnh giấc. Tưởng Diệp Thố về sớm, cô chậm rãi leo xuống giường ra mở cửa.
Bảo vệ chung cư rất nghiêm ngặt, tất cả những người
không liên quan đều không được vào, vì vậy cô không nhìn mắt thần trên
cửa mà mở cửa luôn. Không phải “mỹ nhân”, mà là cha của “mỹ nhân”.
Bác Minh ơi là bác Minh, tin tức của bác nhanh nhạy thật, xuất hiện đúng lúc quá!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!