Chỉ Được Yêu Mình Anh
Chương 43: Người phụ nữ đó là ai?
Bầu không khí bên bàn ăn nhà họ Diệp vô cùng kì lạ. Ba người đang vui vẻ chuyện trò, chỉ có một người lặng lẽ ăn cơm.
Nguyên nhân Thượng Linh lặng lẽ ăn không phải vì một tiếng “Thố” đầy
thân mật của người phụ nữ ngồi đối diện. Cũng chẳng phải nội dung cuộc
nói chuyện giữa Diệp “mỹ nhân” và người kia, mà vị khách cha Diệp Thố
đưa về từ thành phố S thật trùng hợp lại chính là cô gái tuyệt đẹp mọi
người gặp hôm sinh nhật Mễ Mễ tại quán bar – Mã U.
Quậy phá
trong bar đến tận nửa đêm, ra tay cứu mỹ nhân, hại mình suýt chút nữa
cũng bị dính líu vào. Lại còn bị hiểu nhầm Hoa Ninh chính là bạn trai
cô…
Tuy nói cho cùng, những chuyện này cũng chẳng có gì to tát, nhưng nguy một nỗi tối đó cô nói với Diệp Thố cô đến quán Karaoke đón
sinh nhật cùng Mễ Mễ. Những lời này vốn chẳng có chút sơ hở nào, cô làm
sao có thể ngờ được, đương sự lại quen Diệp Thố chứ.
Không
những quen mà dường như còn rất thân thiết nữa. Trước lúc ăn cơm, Diệp
Minh dặn dò cô Phương thu dọn phòng nghỉ cho khách, rõ ràng có ý định
mời Mã U ở lại. Thế này chẳng khác gì quả bom hẹn giờ bên cạnh mình.
Thượng Linh cúi đầu ăn cơm, hoàn toàn không để ý đến việc Diệp Thố đang sa sầm nhìn bộ dạng lơ lửng trên chín tầng mây của cô.
Cuối cùng Mã U là người phát hiện ra: “Thố, làm sao vậy?”
Biết Mã U đang nhìn mình, Thượng Linh càng cúi thấp hơn, trong lòng bắt đầu niệm thần chú: “Cô không thấy tôi, không thấy tôi!”
Đáng tiếc là những lời cầu khẩn chẳng bao giờ được ứng nguyện.
“Cô là Thượng Linh phải không? Tôi đã nghe tên cô từ lâu, không ngờ hôm đó lại gặp cô trong lúc như vậy. Cô… không khỏe sao? Nếu không khỏe, cứ đi nghỉ trước, không cần phải tiếp tôi đâu.”
Bị phát hiện rồi! Thượng Linh lo lắng, chỉ còn cách ngước đầu lên, cười đáp: “Đâu có, ha ha!”
“Hôm đó?” Diệp Thố lườm cô: “Hôm nào?”
Thượng Linh giả vờ không nghe thấy, gắp miếng thịt gà bỏ vào bát Mã U: “Cô ăn nhiều vào, ngon lắm đấy!”
Gương mặt Diệp “mỹ nhân” lại càng nặng nề hơn: “Anh đang hỏi em?”
Thượng Linh ra vẻ ngây thơ vô tội đáp: “Anh hỏi gì cơ?”
“Thượng Linh!” Anh đặt đũa xuống, vẻ tức giận âm ỉ trong đôi mắt.
“Sao vậy ạ?” Cô quay lại nhìn anh.
Sau một hồi bốn mắt nhìn nhau, anh bỗng nhếch mép cười. Nụ cười chói
lóa nhưng lại lạnh lùng đầy ma quỷ. Anh đang nắm chặt cổ tay cô, nói một câu “xin lỗi” với hai người còn lại rồi kéo Thượng Linh lên tầng. Anh
ném cô lên sô pha, khóa trái cửa lại.
“Hôm đi, lúc ở sân bay
anh đã nói gì với em?” Anh ngồi lên tràng kỉ trước sô pha, vắt chéo
chân, khoanh tay lại, dáng vẻ giống hệt như đang thẩm vấn.
“Tùy ý em sử dụng chung cư? Có thể đưa bạn bè về?”
Anh không nói gì.
“Một mình về thành phố S phải cẩn thận?”
Anh vẫn không nói gì.
Cô lại nghĩ thêm: “Anh bảo em phải nhớ anh?”
“Tốt lắm! Em không quên, nếu đã không quên, vậy tại sao cả tuần nay
không thèm gọi cho anh lấy một lần!” Đôi đồng tử màu đen càng lúc càng
sâu hơn, nặng nề hơn.
Thượng Linh bị quát ngẩn người ra: “Anh
tức cái gì? Đợi đã. Không phải vì chuyện này mà anh mặt nặng mày nhẹ với em từ lúc về nhà đến giờ đấy chứ?” Anh không nói, cô biết mình đã đoán
đúng: “Anh đúng là, em không gọi anh thì anh có thể gọi cho em cơ mà.
Với lại, hôm nay em định đến sân bay đón anh, chỉ có điều anh về nhà sớm hơn dự định thôi!”
“Em có biết tại sao anh về nhà sớm hay
không?” Diệp Thố đi công tác bảy tám ngày, ngày nào cũng chỉ nghĩ đến
việc làm sao xử lí công việc nhanh nhất để về nước, thậm chí còn đổi vé
máy bay sang chuyến sớm hơn, chỉ mong mỏi được gặp cô. Còn cô chẳng hề
chủ động gọi cho anh lấy một cuộc. Mấy ngày ấy anh cố gắng chịu đựng
không gọi cho cô, vẫn luôn hi vọng sẽ được cô gọi, thế nhưng chẳng hề có một cuộc gọi nào cả.
“Về sớm để… ngủ?” Thượng Linh cầm lọn tóc nói.
Anh nắm chặt bàn tay, cố gắng lắm mới không tức giận ném cô lên giường: “Có phải em chỉ mong anh ở lại Singapore một tháng không?”
Thượng Linh nghĩ thầm: Đại ca, anh vừa về đã hành hạ người khác thế này, nếu có thể đúng là em mong anh ở lại Singapore một tháng thật.
Thượng Linh không lên tiếng, nhưng anh biết cô đang nghĩ gì khi bắt gặp ánh mắt đó.
Diệp Thố từ từ đứng lên: “Tối nay em ngủ trước đi, anh còn nhiều việc phải làm, tối nay anh ngủ trong phòng sách.”
Thượng Linh trơ mắt nhìn anh bước đi, không biết phải làm sao. Ngủ cái gì chứ? Cô còn chưa ăn xong cơm.
Cùng lúc đó, tại phòng ăn, không khí dần vắng vẻ khi chỉ còn lại hai người trên bàn ăn.
“Thấy thế nào?” Diệp Minh từ từ lên tiếng.
“Cô ấy rất đáng yêu. Cháu chưa bao giờ thấy Thố như vậy cả.”
“Đã quyết định chưa?”
“Bác Diệp, bác nghĩ giờ đang quyết định xem buổi tối ăn gì sao?” Mã U
cười buồn, gương mặt dịu dàng như đóa hoa nở giữa mùa hè, xinh đẹp rung
động lòng người: “Đây là chuyện lớn, bác để cháu suy nghĩ lại đã. Bác
cũng biết, cháu không thể nào để cậu ấy bị tổn thương được.”
“Không lâu nữa cháu sẽ hiểu thôi! Đôi khi, tổn thương lại là tốt cho nó.” Diệp Minh cười buồn bã.
***
Chiến tranh lạnh lần thứ hai từ khi kết hôn dường như còn nghiêm trọng
hơn lần trước. Trước đó, tuy lạnh lùng nhưng ít nhất anh cũng không ngủ
trong phòng sách. Còn lần này, anh ngủ ở đó đã hai ngày liền.
Thượng Linh nằm trên giường rất lâu mới lê lết bò dậy, khi xuống tầng cô nhận ra Diệp Thố vẫn chưa đến khách sạn. Hôm qua, anh đưa Mã U đi thăm
thú các địa danh ở thành phố B như Mã U muốn.
Hôm nay, hai
người đó ngồi trong phòng khách nói chuyện. Lúc trước Thượng Linh chỉ lo lắng chuyện ở quán bar nên không để ý, bây giờ cô mới nhận ra, mối quan hệ của hai người không chỉ ở mức bình thường, mà dường như đã thân quen từ rất lâu.
Nhìn gương mặt trắng tuyệt đẹp ấy, Thượng Linh không tưởng tượng được thực ra người phụ nữ ấy đã ba mươi ba tuổi.
Cô biết được điều này khi vào phòng khách tìm Mã U hôm Mã U vừa đến nhà họ Diệp. Cô định kết thân, rồi giải thích chuyện ở quán bar, hy vọng
cuối cùng Mã U sẽ không hé răng một lời nào về chuyện hôm ấy.
Nhưng lời nói chuyện chưa đầy năm phút, Diệp Thố đã xuất hiện. Anh dường như rất tức giận khi thấy cô ở đó, chẳng bao lâu sau liền tống cổ đuổi
cô đi. Nếu không biết Mã U lớn hơn anh ba tuổi, chắc chắn cảnh tượng đó
sẽ khiến người khác vô cùng nghi ngờ, dường như anh rất sợ hãi khi nhìn
thấy cô và Mã U ở cùng nhau.
Trên ghế sô pha dưới tầng, không
biết Mã U nói câu gì mà từ xưa đến nay Diệp Thố vốn lạnh lùng giờ lại đỏ cả mặt, cô còn tưởng mình đã nhìn nhầm.
Trong ấn tượng của
Thượng Linh, trước mặt tất cả những người phụ nữ khác, Diệp Thố luôn
lạnh lùng xa cách, không nói nhiều, cười lại càng ít hơn. Vì vậy những
lời giữa anh và cup D đợt trước đã làm cô khó chịu.
Thái độ của anh với Mã U khác hoàn toàn so với những người phụ nữ khác. Tại sao cô
ta lại đặc biệt với anh như vậy? Cô ta là ai? Thượng Linh buồn rầu.
Tuy nhiên, sự buồn rầu của Thượng Linh không chỉ dừng lại ở đó. Có một
tối, Diệp Thố vẫn chưa về phòng, Thượng Linh nằm mãi không ngủ được liền leo xuống giường đi vào phòng sách nhưng nhận ra không có ai trong đó.
Cô đi xuống tầng, thấy đèn trong nhà kính trồng hoa vẫn sáng.
Trên chiếc bàn tròn giữa những khóm hoa đặt một chai rượu vang đã mở, hai người cầm ly trong tay, ngồi nói chuyện phiếm ở đó.
Lại nói chuyện, nửa đêm canh ba, có nhiều chuyện để nói đến thế sao?
Thượng Linh lặng lẽ đi qua, thấy hai người hình như đang làm bài test.
Mã U hỏi, Diệp Thố trả lời, tiếng cười khẽ của cả hai liên tục vọng đến.
Một lát sau, tiếng cười tan biến. Thượng Linh tập trung nhìn, thấy Mã U từ từ đứng dậy bước đến sau lưng Diệp Thố, đặt hai tay lên vai anh,
dường như khẽ thở dài nói: “Thố, cậu vẫn như vậy, bao nhiêu năm rồi
chẳng thay đổi gì cả.”
“Phải thay đổi mới được sao?”
“Người khác có thể không sao, nhưng cậu…”
“Em không muốn thay đổi!”
“Cái tính này của cậu đúng là làm người khác khốn khổ nhất.” Mã U ngừng lại một lát, ánh mắt khẽ lướt qua bức tường kính, như vừa phát hiện ra
điều gì đó, đột nhiên cười: “Nhưng đây chính là điểm cuốn hút nhất của
Thố nhà chúng ta.”
Thượng Linh tức giận đến xém chút nữa thì
hộc máu. Rốt cuộc người phụ nữ này là ai? Sao lại dám nói “Thố nhà chúng ta”? Thượng công chúa luống cuống, muốn chạy đến đá bay người phụ nữ
này đi, nhưng cô và Diệp Thố đang chiến tranh lạnh, giờ mà chạy ra chẳng khác nào tuyên bố với họ: “Tôi vừa nghe trộm hai người nói chuyện”, như thế thì mất mặt quá.
Thượng Linh lặng lẽ hừm một tiếng, quay
đầu lên tầng. Trong nhà kính trồng hoa, Mã U nhìn lên bức tường kính,
ánh mắt như đang cười, nói với Diệp Thố: “Muộn rồi, cậu lên tầng nghỉ
đi! Nhớ lấy lời chị nói, không được phép quá chiều chuộng phụ nữ, chiều
chuộng quá sẽ thành hư, người phải chịu khổ sẽ là cậu đấy!”
Diệp Thố từ từ đứng dậy, gương mặt nhìn nghiêng với những đường nét vô
cùng hoàn hảo: “Những điều này em biết từ rất lâu rồi! Nhưng nếu không
chiều, lại còn khó giữ hơn.”
“Ai bảo thế?” Mã U lắc đầu: “Cậu đã thử bao giờ đâu mà biết?”
Ánh mắt Diệp Thố như u tối hơn. Rất lâu sau anh mới lên tiếng: “Vì quá quan trọng nên không tài nào thử nổi.”
Mã U không nói gì nữa, đứng trong nhà kính lặng lẽ nhìn anh bước lên tầng.
Tiếng mở cửa vọng đến, Thượng Linh từ trong tấm chăn mỏng ngẩng đầu
lên, bật đèn đầu giường. Diệp Thố đứng bên cạnh trong ánh đèn mờ mờ, đôi đồng tử màu đen tuyệt đẹp lặng lẽ nhìn cô.
Thượng Linh ngồi
dậy, trong lòng rất tức giận nhưng ngoài mặt vẫn lạnh lùng như thường:
“Hình như anh và Mã U nói chuyện có vẻ hợp nhỉ?”
Anh hơi nhíu mày: “Sao lại hỏi thế?”
“Không có gì, chỉ là cảm giác thôi mà.” Cô ngừng lại một lát, lên tiếng hỏi tiếp: “Trước đây quan hệ giữa hai người là thế nào?”
Giây
phút anh trầm lặng không nói, cô dường như nắm bắt được sự lạ thường
lướt qua mắt anh. Cuối cùng anh vẫn lên tiếng: “Chẳng có quan hệ gì cả.”
Anh đang lừa cô. Thượng Linh ôm gối, cuộn tấm chăn mỏng lại, bước xuống giường.
“Em làm gì vậy?” Anh kéo tay cô lại.
“Nhường giường cho anh, tối nay em ngủ ngoài sô pha…” Vẫn chưa nói xong, cô đã bị nhấc bổng đặt lên giường.
Hơi thở nóng ẩm ngay dưới cổ cô, bàn tay anh đã lần dưới lớp áo ngủ:
“Không hề nhớ anh chút nào thật sao?” Giọng anh hơi khàn, có phần lo
lắng và nôn nóng khác với bình thường, tuy cử động rất mạnh nhưng không
quá quyết liệt.
Nghĩ đến chuyện trong nhà kính cùng sự lạ
thường trong mắt anh vừa rồi, Thượng Linh chẳng có chút hứng thú nào với chuyện ân ái cả, cô khẽ đẩy anh ra: “Có gì mà nhớ, chẳng phải giờ anh
đã về rồi sao?” Cô bước xuống giường, ôm đồ vào phòng sinh hoạt chung.
Thượng Linh đóng cửa phòng ngủ, lần đầu tiên Diệp Thố không hề đuổi theo cô. Cô thở dài, ôm chăn lên sô pha nằm.
Trên hành lang, Mã U lặng lẽ đứng ngoài cửa khẽ thở dài. Một lúc sau, cô lắc đầu, gõ cửa phòng sách của Diệp Minh.
***
Hôm sau, Diệp Thố đến khách sạn làm việc. Mã U tiễn anh ra đến cửa lớn, cảnh tượng đó trông Mã U giống nữ chủ nhân hơn là Thượng Linh.
Thượng Linh tựa người trước lan can màu đen trên ban công tầng hai,
lặng lẽ nhìn xuống dưới. Lúc tỉnh dậy vào buổi sáng, cô nhận ra mình đã
nằm trên giường, rõ ràng anh không nỡ nào để cô ngủ trên sô pha. Nếu đã
quan tâm cô đến mức ấy, tại sao luôn mặt nặng mày nhẹ với cô vô cớ như
vậy… nhất là sau khi kết hôn.
“Dù em rất muốn vui vẻ sống bên
anh, nhưng xem ra giữa hai chúng ta có một vài vấn đề thật!” Thượng Linh khẽ nói với chính mình.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!